Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 170

Edit: Leia

"Tại sao em không hỏi ý kiến anh?" Trên mặt Kha Dữ mang cười, nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống, "Ai cho phép em tự ý quyết định? Nếu anh tình nguyện thì sao? Anh tình nguyện dùng mọi nỗi đau khổ và tra tấn đó để đổi lấy em, chẳng lẽ em từ chối anh sao? Nếu anh chết đi, qua cầu Nại Hà gặp được con quỷ đã bắt anh lựa chọn, nếu nó hỏi anh có hối hận không, anh sẽ nói mình không hối hận, tao lời to rồi, mày không biết Thương Lục tốt đến mức nào đâu, chỉ có đồ ngu mới không chọn Thương Lục, nghe thấy chưa? ... Chỉ đồ ngu mới không chọn Thương Lục."

Nước mắt anh rơi xuống mu bàn tay Thương Lục, theo khe hở thấm vào lòng bàn tay, thấm ướt toàn bộ những đường sinh mệnh, đường công danh, đường tình yêu thể hiện vận mệnh hoàn mỹ của hắn.

Thương Lục ngồi xổm trước mặt anh, hơi ngẩng đầu nhìn anh thật sâu. Không biết qua bao lâu sau, hắn mím môi nở nụ cười thật nhạt: "Sao anh khóc nhiều thế?" Hắn giúp Kha Dữ lau mắt, nước mắt anh dừng trên đầu ngón tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng.

Kha Dữ lại dùng sức chớp mắt, giữ lấy đầu ngón tay Thương Lục: "Đừng chỉ gặp thoáng qua," Anh không thể ngừng khóc, xuyên thấu qua tầm nhìn mơ hồ, anh ra sức nhìn rõ Thương Lục, "... Chúng ta đừng chỉ gặp thoáng qua."

·

Liên hoan phim St.Helena là một sự kiện rất tiểu chúng, thế cho nên lúc Ôn Hữu Nghi nhắc tới, thậm chí Rita còn tỏ vẻ hoài nghi.

"Là thật đấy," Ôn Hữu Nghi mời cô ngồi xuống, lại kêu người hầu châm trà, "Dì còn tưởng hôm nay cháu đến là để chia sẻ về chuyến viễn dương gần đây chứ, không ngờ mới thấy mặt đã hỏi thăm Lục Lục rồi."

Bà quen tỏ thái độ nhẹ nhàng, nếu phải nói ra chuyện gì không hài lòng hoặc gay gắt cũng sẽ nói thật lịch sự để giữ thể diện cho đối phương, không để ai phải khó xử. Trong lòng Rita cảm thấy không thoải mái trong giây lát, "Xin lỗi dì, cháu đường đột quá."

Ôn Hữu Nghi vỗ vỗ tay cô: "Nhanh nhất cũng phải một tuần nữa Lục Lục mới về Hồng Kông. Nó là đứa tùy tiện, không chừng nổi hứng lên sẽ ở lại Nam Phi mười ngày nửa tháng, hoặc đi Milan, dì không thể đưa ra thông báo chắc chắn được."

Rita ngạc nhiên truy vấn: "Thương Lục đi Milan làm gì ạ?"

Ôn Hữu Nghi cười: "Theo đuôi chuyến lưu diễn, dì cũng chỉ đoán mò thôi, biết đâu lần này nó không đi nữa."

Rita bất an nắm chặt điện thoại, "Vậy sao."

Ôn Hữu Nghi quan tâm hỏi: "Sắc mặt cháu xanh xao thế? Chuyến đi lần này không thuận lợi sao? Dì nghe nói cháu lại phá kỷ lục của chính mình mà."

Rita gật đầu: "Vì là tàu mới nên có nhiều thông số và kỹ thuật cần điều chỉnh."

"Cháu sẽ tham gia Giải Bermuda?"

"Đó sẽ là giải đấu cuối cùng của cháu trước khi giải nghệ," Rita nhẹ nhàng lắc đầu, "Không biết nữa ạ, cháu muốn thử thách bản thân lần cuối, không thể cho phép mình bỏ qua chức vô địch Bermuda được."

Giải đấu mà bọn họ nhắc đến là sự kiện đẳng cấp nhất trong lịch sử giải đua thuyền buồm, tuyến đường kéo dài từ Montag đến Bermuda, vượt qua hành trình hơn 1.000 km. Vô số cao thủ đã thất bại trên tuyến đường này, thành tích thi đấu của Rita cũng rất đáng nể, nhưng tiếc nuối lớn nhất chính là chưa thể giành chiến thắng tại Bermuda.

"Yên tâm, có một số việc càng thả lỏng mới càng dễ thành công." Ôn Hữu Nghi trấn an cô.

So sánh với Thương Kình Nghiệp, giao tình của Ôn Hữu Nghi và Rita càng thân thiết hơn một chút. Cô là người nhiệt tình đấu tranh cho quyền lợi của phụ nữ, cùng quan điểm với Ôn Hữu Nghi nên cả hai có vô số chủ đề để thảo luận. Rita đã từng mơ mộng rằng nếu mình thật sự cưới Thương Lục, quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhất định rất hài hòa, và cô sẽ trở thành người bạn thân thiết nhất của Ôn Hữu Nghi.

Nhưng sau khi từ biển trở về, Thương Lục chỉ trả lời cô một vài cuộc điện thoại, lần cuối cùng hai người còn chia tay trong không vui.

Người thanh niên đó càng ngày càng rời xa khỏi tầm tay cô hơn.

"Có chuyện gì mà cháu tìm Lục Lục gấp thế?" Đôi mắt trầm tĩnh thông tuệ của Ôn Hữu Nghi dịu dàng nhìn cô, lời nói mang theo trêu chọc thiện ý. Bà biết Rita có cảm tình với Thương Lục, chính hắn cũng chưa mở lời từ chối rõ ràng. Nếu phải lựa chọn giữa hai bên, cả bà lẫn Thương Kình Nghiệp đều thấy vui nếu mối quan hệ này thành công mỹ mãn, tuy Rita lớn tuổi hơn Thương Lục một chút, nhưng một người phụ nữ đương nhiên càng phù hợp với hắn hơn một người đàn ông.

Huống chi Kha Dữ còn từng khiến Thương Lục tổn thương sâu sắc.

Mỗi lần nhắm mắt lại, Ôn Hữu Nghi luôn nhớ tới dáng vẻ Thương Lục điên cuồng cố chấp đi tìm chuyên gia tâm lý. Công cuộc đuổi theo cá voi không khiến hắn tìm được chân tướng nhân sinh, các thước phim nằm yên lặng trong máy tính, hắn không biên tập được một giây nào. Con người có động lực nhất thế giới chỉ qua một đêm đã mắc phải chứng trì hoãn nghiêm trọng, ngược lại quay sang vô vọng tìm kiếm các trung tâm điều trị tâm lý cao cấp nhất thế giới, những biện pháp chữa trị tiên tiến nhất, thậm chí là những phương pháp chữa bệnh phi truyền thống và ảo tưởng nhất.

Bà không hiểu lý do vì sao Kha Dữ lại dễ dàng tước đi những phẩm chất tốt đẹp nhất trên người con trai mình: Lý trí, tự tin, trầm ổn, khắc chế... Tất cả đều biến mất.

Ngày Ôn Hữu Nghi đi Iceland đón Thương Lục, bà gần như không nhận ra hắn.

Trông hắn rất chán nản, tóc mọc dài, râu ria xồm xoàm, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác gió màu đen. Những cánh đồng xanh thẫm và tảng băng màu lam khổng lồ không ngừng xẹt qua trước mắt hắn, thật lâu sau, Thương Lục hờ hững nói: "Tất cả là giả."

Ôn Hữu Nghi cho rằng hắn đang nhắc đến vị bác sĩ được truyền tụng là có khả năng chữa lành tâm lý mạnh mẽ, làm hắn phải lặn lội đường xa đến đây.

Bà hỏi Thương Lục, hỏi chú Minh, hỏi Minh Tiễn, hỏi Minh Bảo để tìm hiểu nguyên nhân khiến Kha Dữ rời đi, nhưng không một ai biết. Thương Lục không chia sẻ với bất kỳ ai, hắn chỉ đơn thuần chịu đựng tất thảy một mình.

Bà không biết nỗi đau của Thương Lục là từ đâu mà có, chỉ có thể chịu đựng đau đớn cùng hắn suốt hai năm. Thời gian như quay trở về năm hắn bốn tuổi bị bắt cóc, Ôn Hữu Nghi cũng tiếp nhận hắn từ tay cảnh sát trong tình trạng yếu ớt xanh xao, vô tri vô giác như vậy. Bà ôm hắn đi ngủ, mở to mắt không dám chớp vì sợ giây tiếp theo thôi là hắn sẽ bị ma quỷ bắt đi mất. Ngày đó bà bất lực không thể làm gì, hơn hai mươi năm trôi qua, lần này bà vẫn bất lực y hệt.

Chuyến bay từ Iceland về Hồng Kông là chuyến bay mà cả đời bà không quên được. Bà không biết Thương Lục tỉnh lại từ lúc nào, đã ngơ ngẩn nhìn chằm chằm những đám mây bất biến ngoài cửa sổ được bao lâu. Ôn Hữu Nghi muốn rót cho hắn một cốc nước ấm, đến khi quay lại đã nhìn thấy hắn cúi người, áp chặt lòng bàn tay vào hai mắt.

"... Con không quên được." Hắn hít thật sâu, giọng nói trầm thấp tràn đầy tuyệt vọng và mệt mỏi.

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hắn, rơi xuống tấm thảm màu xanh đậm của khoang hạng nhất.

Ôn Hữu Nghi cho rằng hắn muốn quên đi Kha Dữ.

·

"Cháu tìm anh ấy..."

Giọng Rita kéo Ôn Hữu Nghi ra khỏi cơn thất thần, bà hồi phục lại, "Cháu tìm nó có việc gấp gì sao?"

Rita nhìn Ôn Hữu Nghi thật lâu. Đó là giây phút định mệnh, nếu bà không hỏi, trái tim dao động của Rita gần như đã trượt đến bờ vực buông bỏ, sau đó qua loa kết thúc chuyến thăm viếng đột ngột này.

Nhưng Ôn Hữu Nghi hỏi làm cô thêm củng cố tinh thần, sẵn sàng lấy hết can đảm nói ra: "Anh ấy muốn chia tay cháu, cháu tìm Thương Lục là để hỏi cho rõ ràng."

Ôn Hữu Nghi nhíu mày rồi nhanh chóng nở nụ cười: "Cháu đang hẹn hò với Lục Lục? Từ khi nào? Lục Lục chưa từng nhắc tới chuyện này."

"Cannes."

"Cannes?" Ôn Hữu Nghi kinh ngạc hỏi, trong lòng mau chóng tính toán. Đó đã là chuyện của tháng 5, bây giờ là đầu tháng 8, ba tháng rồi mà Thương Lục không hề đề cập một chữ. Huống chi... Cannes là nơi mà hắn gặp lại Kha Dữ một lần nữa.

Ôn Hữu Nghi hoài nghi theo phản xạ, làm sao Thương Lục có thể xác nhận quan hệ với Rita ở Cannes được? Dù sao —— bất cứ ai nhìn vào cũng nhận ra ngay hắn vẫn còn tình cảm dây dưa với Kha Dữ.

Tuy miệng nói là bạn bè bình thường, nhưng trong bữa tối ở Berlin, mỗi một lần bà nhắc tên Rita là một lần sắc mặt Kha Dữ hiện lên vẻ mất mát. Anh không vui, Thương Lục lập tức đứng ngồi không yên như một cậu học sinh sốt ruột muốn báo với thầy giáo là mình không làm sai chuyện gì.

"Đêm đó cháu uống say lạc đường, nhờ anh ấy đến đưa về," Rita bình tĩnh kể lại, "Tâm trạng anh ấy cũng không tốt nên cháu đề nghị tìm một chỗ khác tiếp tục uống. Anh ấy say rất nhanh, cuối cùng cháu phải đưa Thương Lục về phòng khách sạn. Chúng cháu hôn nhau ——"

Lòng Ôn Hữu Nghi căng thẳng: "Sau đó thì sao?"

Rita mím môi lắc đầu, không muốn kể thêm.

"Cháu ——" Ôn Hữu Nghi đột nhiên ngồi ngay ngắn, gần như muốn đứng bật dậy, nhưng bà vẫn kiềm chế cơn kích động thất lễ đó xuống, "Chuyện này không thể xảy ra, dì rất hiểu Lục Lục, nó tuyệt đối không cho phép mình say rượu làm bậy."

"Phải, anh ấy cũng nói thế." Rita cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không được. Ôn Hữu Nghi nghe cô nấc lên một tiếng, hai tay che mặt. Sau một tiếng thở d.ốc dồn dập, rốt cuộc cô òa khóc, "Cháu không muốn đến quấy rầy dì, nhưng cháu không chịu nổi nữa. Cháu yêu anh ấy —— hai năm, cháu theo đuổi, buông bỏ toàn bộ lòng cao ngạo và thể diện, cháu không thể mất anh ấy được. Chúng cháu đã thảo luận sẽ chính thức công khai quan hệ trong buổi họp báo giải nghệ sắp tới."

Cô khóc làm Ôn Hữu Nghi luống cuống theo, ngay cả Tiểu Lai cũng phải thức thời tránh mặt.

Hai người giúp việc đứng ngoài phòng chờ hầu trà đưa mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương. Cậu tư bắt cá hai tay bội tình bạc nghĩa? Chuyện này nếu xảy ra với thiếu gia nhà khác thì chẳng tính là gì, nhưng đặt trên người Thương Lục lại không khác gì trời đất đảo điên.

"Sao có chuyện đó được?" Ôn Hữu Nghi đưa khăn giấy cho cô, lại tiếp tục vỗ về: "Cháu đừng khóc... Nói cho rõ nào, nói đi, đừng khóc."

"Cháu gọi liên tiếp ba cuộc điện thoại, hẹn gặp mặt trực tiếp nhưng anh ấy đều từ chối. Cháu không biết vấn đề nằm ở đâu, đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ấy đối xử quá mâu thuẫn, trước sau như hai người hoàn toàn khác." Sau một giây yên tĩnh, dường như Rita đã hạ quyết tâm, cô mở chiếc điện thoại luôn nắm chặt nãy giờ ra: "Nếu dì không tin, cháu có ảnh chụp đây."

Ôn Hữu Nghi vô thức cụp mắt xuống, sau đó nhanh chóng nhắm chặt mắt: "Rita!" Bà trách cứ nghiêm khắc, "Không thể dễ dàng cho người khác xem loại ảnh đó!"

Rita rùng mình trước lời khiển trách, một cơn sóng xấu hổ lập tức dâng lên trong lòng. Cô hạ giọng: "Không lộ liễu như dì tưởng đâu ạ."

Ôn Hữu Nghi mở mắt liếc thật nhanh sau khi đã chuẩn bị tinh thần. Quả nhiên là không có gì lộ liễu, Thương Lục nằm ngủ nghiêng một bên, Rita hôn lên trán hắn, không có hành động khiếm nhã gì khác, ngược lại còn khá ấm áp và trìu mến dưới ánh đèn mờ ảo của phòng khách sạn.

Tuy Ôn Hữu Nghi có tâm hồn trong sáng nhưng không phải chưa từng thấy qua các kiểu thủ đoạn, đặc biệt là thủ đoạn của các cô gái một lòng muốn gả vào nhà trâm anh thế phiệt. Suýt nữa bà đã cho rằng con trai mình bị chụp lại ảnh không đứng đắn, sau đó bị đe dọa tống tiền —— Loại phỏng đoán này đúng là rất nhỏ nhen và ác ý, nhưng cũng là chuyện nhìn mãi thành quen, đến mức các phu nhân đã không còn muốn nhắc đến trong buổi trà chiều nữa rồi. Thấy bức ảnh trong sáng như thế, bà nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng lại nổi lên hoài nghi ——

Thật sự không thể chứng minh giữa Rita và Thương Lục đã xảy ra chuyện gì.

... Nhưng cũng có thể trở thành bằng chứng chứng minh cô có quan hệ thân mật với hắn.

Nếu không có quan hệ gì, làm sao cô có thể xuất hiện trong phòng hắn giữa đêm khuya, làm ra hành động thân mật như thế được?

Ôn Hữu Nghi không có cách nào biện bạch thay con trai, nhưng cũng tuyệt đối không thể phán bừa trấn an Rita trong lúc Thương Lục không có mặt, nói mình sẽ đòi công bằng giúp cô được. Bà tỏ vẻ bình tĩnh: "Bé ngoan, có lẽ Thương Lục thật sự đã làm cháu chịu tủi thân, hoặc giữa các cháu đang có hiểu lầm gì đó. Hiện giờ dì không thể liên lạc với nó, ban tổ chức liên hoan phim yêu cầu phải ngắt hết kết nối với bên ngoài chứ không phải nó muốn trốn tránh cháu đâu. Nếu cháu có thể bình tĩnh lại, không ngại ở Hồng Kông chờ đợi, chỉ cần dì liên hệ được thì nhất định sẽ cho các cháu gặp nhau, làm rõ hết mọi khúc mắc ở ngay đây, được không?"

Sắc mặt Rita tái nhợt: "Dì không sợ cháu cung cấp ảnh cho giới truyền thông sao?"

Một người là ngôi sao thể thao hàng đầu, người kia là đạo diễn trứ danh, nếu bức ảnh này công bố chắc chắn sẽ trở thành đề tài nóng hổi. Vịnh Thâm Thủy sẽ bị phóng viên vây quanh, thậm chí sân bay Cape Town Nam Phi cũng có hàng đàn phóng viên chầu chực, chờ hắn xuống máy bay để hỏi những câu tàn nhẫn xóc hông nhất.

"Đây là chuyện riêng của các cháu, truyền thông không thể giúp cháu giải quyết được," Ôn Hữu Nghi luôn giữ thái độ bình tĩnh, "Đương nhiên, nếu cháu chỉ muốn trả thù Lục Lục, khiến nó thân bại danh liệt để trút giận thì dì cũng không thể ngăn cản. Dì chỉ hy vọng cháu suy nghĩ kỹ, việc này liên quan đến danh dự của cháu, cháu phải nhớ kỹ, nhớ thật kỹ —— Đừng bao giờ, đừng bao giờ để mình vướng vào tai tiếng tình cảm."

Lòng Rita chấn động, không biết bị câu nào của Ôn Hữu Nghi chọc trúng mà vành mắt cô đỏ lên, sau đó im bặt.

Đương nhiên mục đích của cô không phải hủy hoại Thương Lục, cô chỉ muốn hắn yêu mình.

"Hôm nay đã muộn rồi," Ôn Hữu Nghi chuẩn bị tiễn khách, "Tuy rất muốn mời cháu ngủ lại, nhưng nếu quan hệ giữa cháu và Lục Lục còn chưa rõ ràng, dì không thể làm ra hành động khinh suất, hy vọng cháu thông cảm. Để dì gọi tài xế đưa cháu về khách sạn, được không?"

"Không cần đâu ạ," Rita nhẹ giọng từ chối ý tốt của bà, thất thần nói: "Cháu sẽ gọi xe."

Xe chạy ra khỏi Vịnh Thâm Thủy, Rita kêu tài xế dừng lại ven đường. Cô vừa làm ra một hành động rất sai lầm nên lúc này đang chìm trong cơn hối hận, suy sụp và tự ghét bỏ bản thân. Tài xế rất kiên nhẫn chờ cô, nghe thấy một chuỗi tiếng hít thở kìm nén và hỗn độn phát ra từ ghế sau.

Một lúc lâu sau, cửa sổ xe bị gõ vang.

Bọn họ tưởng là cảnh sát giao thông, kết quả lại là một người phụ nữ đeo kính râm.

Rita mờ mịt hạ cửa sổ xe xuống, mái tóc xoăn che lấp khuôn mặt kiên nghị và xinh đẹp.

Vu Sa Sa tháo kính râm, nhún vai: "Tâm sự một chút không?"

---

Lời tác giả:

Tiếp theo là arc truyện cuối cùng rồi, tôi đang cố gắng xây dựng tuyến truyện kép, một bên là Lục Đảo trên đảo vắng chữa lành quan hệ tình cảm, một bên là đại lục ồn ào náo động, cuối cùng hai tuyến truyện gặp nhau, giải quyết hoàn toàn những nút thắt và trở ngại có thể xảy ra.

Rất nhiều người góp ý là sắp kết thúc rồi, không cần viết nhân vật phụ phức tạp như vậy, nhưng dù là arc của Thang Dã, arc của Bùi Chi Hòa hay arc hiện tại, dù là ai tôi vẫn muốn đối xử công bằng. Tôi xây dựng cho Thang Dã và Bùi Chi Hòa một thiết kế nhân vật hoàn chỉnh, đến lượt "phản diện" của arc này cũng vậy. Về mặt kể chuyện, kiểu viết này càng phức tạp hơn, rất là khiêu chiến kỹ năng viết của tôi luôn á.

Tính tình tôi vốn cứng đầu khó bảo, dù ai tận tình khuyên nhủ đến đâu cũng sẽ không nhận sáng tác theo chỉ đạo, ai muốn bỏ chương bỏ truyện cũng không sao, đừng viết mấy bài luận dài thuyết phục tôi nữa, lãng phí thời gian của các bạn lắm, con người tôi vốn trẻ con khó dạy như vậy đấy, cảm ơn.

Còn nữa, xin đừng phán đoán hướng đi của cốt truyện hoặc đưa ra kết luận về bất cứ nhân vật nào (đặc biệt là Rita).

Bình Luận (0)
Comment