Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 171

"Cô là...?" Rita hoài nghi nhìn đối phương.

Vu Sa Sa nở nụ cười tỏa nắng: "Tôi là fan của cô, chúng ta từng gặp nhau trong một bữa tiệc từ thiện. Tôi là thành viên trong ban tổ chức, còn chụp cả ảnh chung đấy," Cô ta vươn tay, "Nice to meet you, Vu Sa Sa."

Rita chỉ nhớ mang máng: "Cô là người nhà ngài William..."

"Con gái."

Rita dở khóc dở cười, "Xin lỗi, lúc này tôi hơi bối rối..."

Vu Sa Sa nghiêng đầu, cũng ngượng ngùng theo: "Tôi biết đây là một tình huống rất kỳ quặc, xin cô tha thứ cho sự kích động này... Tôi cảm thấy duyên phận giữa chúng ta không phải hời hợt, ra khỏi cửa nhà họ Thương ở Vịnh Thâm Thủy thì nghe người làm nói vừa tiễn Rita rời đi, cho nên tôi mới cố đuổi theo đến đây."

"Cô quen..."

"Ôi, quên mất," Va Sa Sa vuốt tóc mái để lộ chiếc nhẫn kim cương, ngọt ngào tự giới thiệu: "Tôi là vị hôn thê của Thương Thiệu, mới vừa về nhà lấy văn kiện giúp anh ấy."

Rita sửng sốt, lại nghe Vu Sa Sa đưa lời mời: "Tôi có thể mời cô ăn bữa cơm không? ... Chắc cô thấy đột ngột lắm, cho nên có từ chối cũng không sao, chỉ là... Sorry, gặp cô làm tôi kích động quá, cô không biết tôi đã kiềm chế mình thế nào để không lao ra xin chữ ký cô đâu." Cô ta hơi giơ tay lên, làm ra động tác ngán ngẩm với chính mình, "Oh god, biểu hiện của tôi thật tệ..."

Rita mỉm cười lắc đầu: "Không sao, hiện giờ tôi không bận gì cả." Cô xách túi, bước xuống xe: "Chắc là cô quen thuộc Hồng Kông lắm nhỉ."

"Phải, để tôi đưa cô đến một nhà hàng Nhật Bản siêu ngon. Thương Thiệu, tôi, cả Thương Lục và Minh Tiễn... Tất cả chúng tôi đều thích, thường xuyên dùng bữa ở đó lắm."

Vu Sa Sa sinh hoạt rất khiêm tốn, chỉ đi một chiếc BMW giá trên dưới bốn trăm ngàn tệ. Cô ta kéo cửa xe cho Rita: "Đây là khoảnh khắc đỉnh cao của chiếc xe này, cô là ngôi sao sáng giá nhất mà nó từng chở đi đấy."

Ngữ khí của Sa Sa vừa nhiệt tình vừa thẳng thắn, lời nào cũng vô cùng tự nhiên và chân thành, hoàn toàn khác với những lời lịch sự dối trá giả tạo của giới thượng lưu, cũng không lẫn vào chút nịnh nọt hay khó chịu, khiến người đối diện vô cùng thoải mái, nên chỉ mấy phút cô ta đã thành công lấy được thiện cảm của Rita.

"Cô xem, đây là ảnh chúng ta chụp năm ngoái. Chắc cô không nhớ rõ tôi đâu, nhưng những ý tưởng về phúc lợi cộng đồng dành cho phụ nữ mà cô nói với ba tôi, cùng với sự nghiệp của cô, đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhờ cô mà nửa năm trước tôi quyết định đi Tanzania một chuyến..." Vu Sa Sa kéo ảnh chụp ra, tất cả đều là ảnh của ban tổ chức chụp chung với các ngôi sao.

"Cô là người khởi xướng, tôi cũng rất có ấn tượng với bữa tiệc đó." Rita cũng tán thưởng.

Xe nổ máy rồi di chuyển về hướng nhà hàng Nhật Bản ở khu trung tâm. Vu Sa Sa rất biết cách ăn nói, trong nửa giờ chạy xe, hai người lần đầu gặp mặt mà cô ta hoàn toàn không để xảy ra trường hợp tẻ ngắt hoặc gượng gạo, Rita thậm chí không cảm giác được đối phương có chút quá sức nào, hết thảy đều rất tự nhiên thoải mái.

Nhà hàng Nhật Bản ba sao Michelin tọa lạc trên một tòa cao ốc 120 tầng, cho phép thực khách ngắm nhìn toàn cảnh Cảng Victoria xinh đẹp ngay dưới chân. Vu Sa Sa ghé đến, bếp trưởng đích thân ra chào đón, nhân tiện dò hỏi hôm nay cậu Thương có tham dự cùng hay không.

"Gần đây Leo bận lắm, nhưng hôm nay ông nhìn nhầm rồi, dù Leo có tới thì ở đây chúng ta cũng chỉ có một ngôi sao cần phục vụ thôi, là cô Rita." Dứt lời, cô ta giới thiệu hai người với nhau.

"Thương Lục cũng thích nơi này." Rita ngóng nhìn mặt biển xanh ngắt, thất thần lẩm bẩm.

Trong nhà hàng không có vị khách nào khác, chỉ có bọn họ nên cực kỳ yên tĩnh.

Vu Sa Sa chỉ cười mà không nói, đến khi Rita phục hồi tinh thần, cô ta mới trêu chọc: "Cô quan tâm đến Lục Lục quá nhỉ."

"Tôi và anh ấy..."

"Là bạn rất tốt đúng không, chúng tôi biết cả mà," Vu Sa Sa tiếp lời, "Cậu ấy còn cảm ơn cô ở lễ trao giải Cannes, quả là một tình bạn đầy lãng mạn."

Rita không cười nổi, chỉ có thể cong môi cứng đờ.

Vu Sa Sa nhấp một ngụm trà, nói với vẻ hâm mộ: "Trở thành sự tồn tại đặc biệt trong lòng Lục Lục không đơn giản đâu, cả tôi và A Thiệu vẫn hay nói Lục Lục là đứa khẩu thị tâm phi. Thậm chí A Thiệu còn ghen tị đấy, trách móc cậu ấy tại sao không cảm ơn riêng mình nữa chứ, ấu trĩ quá nhỉ?"

Không biết là câu nào đã chọc trúng vào lòng Rita mà hốc mắt cô lại ửng hồng.

Khóc là một hành động có quán tính, một khi đã bắt đầu thì cả ngày hôm đó bất cứ câu nào nói ra cũng có khả năng làm rơi nước mắt. Rita phải rất nỗ lực kiềm chế bản thân, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Vu Sa Sa làm như không phát hiện: "Đúng rồi, cô đến nhà thăm ai thế? Là dì Tiểu Ôn đúng không? Tôi nhớ hình như Lục Lục đang ở châu Âu, chắc dì ấy nhớ Lục Lục lắm."

Rita miễn cưỡng bình tĩnh, nở nụ cười: "Anh ấy đang ở châu Phi."

"Sao có thể?" Vu Sa Sa kinh ngạc trợn mắt, "Không phải cậu ấy đang ở châu Âu đi theo chuyến lưu diễn của Kha Dữ à!"

"... Ai đi theo Kha Dữ lưu diễn?"

Món sashimi được bưng lên cắt ngang cuộc hội thoại. Rita hoảng hốt, Vu Sa Sa mỉm cười, chờ nhân viên rời đi, cô ta bắt đầu giới thiệu: "Cô nhất định phải thử món cá tráp vây xanh của bọn họ..."

"Vừa rồi cô mới nói ——"

"À," Vu Sa Sa cất cao âm điệu như bừng tỉnh, "Kha Dữ á! Anh ta đang lưu diễn vở 'Kẻ dã tâm' khắp châu Âu, hợp tác với cô giáo của Thương Lục. Lục Lục vẫn đi theo bọn họ suốt, không biết là vì Stella hay vì Kha ——" Đột nhiên cô ta im bặt rồi mỉm cười xấu hổ, cứng ngắc nói: "Thôi ăn đi, tôi đói bụng quá!"

Một người thành thạo xã giao trong mọi trường hợp, một khi để lộ ra chút dấu hiệu ngượng ngùng, thất lễ, không thể hold lại đều có vẻ cực kỳ dễ nhận ra.

"Kha Dữ hợp tác với... cô giáo anh ấy?" Rita dùng tay che lại đôi môi run rẩy vì uất ức.

Một vở kịch cần ít nhất nửa năm để hoàn thiện, tập dượt và trình diễn, huống chi với sự nghiêm khắc khó tính của Stella cùng sự chuyên nghiệp của đoàn kịch. Kha Dữ chắc chắn do Thương Lục giới thiệu, nếu không, với danh tiếng và mối quan hệ của bà ấy, gần như không có khả năng sử dụng một gương mặt phương đông mới mẻ đến thế.

... Thương Lục đã sớm liên lạc với Kha Dữ? Bọn họ vẫn luôn qua lại với nhau. Nếu đã vậy, hơn một năm nay tại sao hắn còn nhận lời đi date với cô? Tại sao cứ luôn miệng nói mình chưa chuẩn bị sẵn sàng?

Rita âm thầm tự giễu, bởi vì hắn chưa từng quên Kha Dữ, đương nhiên không thể sẵn sàng đón nhận cô rồi.

Cô nên hiểu ra sớm mới đúng, đêm hôm đó Thương Lục thất hồn lạc phách như vậy, chịu đi uống rượu khuya với cô không phải vì căng thẳng trước ngày ra mắt phim, mà đơn giản là đau lòng và bối rối vì vừa gặp lại Kha Dữ.

Trên thế giới này, điện ảnh, bão tố ngoài đại dương, thảm đỏ, ngòi bút sắc nhọn của nhà phê bình điện ảnh, tất cả đều không thể lay chuyển được tinh thần Thương Lục.

Chỉ có Kha Dữ.

Ngay từ ngày đầu Rita đã biết tình yêu của hắn rất đau đớn. Phải đau đớn đến mức nào mới có thể khiến một người đàn ông chịu từ bỏ hết thảy để đuổi theo một con cá voi giữa đại dương xa lạ?

"Hôm nay thời tiết trên Thái Bình Dương rất đẹp, sức gió ôn hòa, tầm nhìn đạt mức tối đa. Đây là ngày thứ 45 có thời tiết quang đãng trên đại dương, còn anh là người lạ đầu tiên mà tôi gặp trong 45 ngày qua, tên anh là gì?"

Hắn nói tên mình là Thương Lục, đang đuổi theo một con cá voi xanh. Ánh mắt hắn rất tập trung, sắc mặt hờ hững, chỉ mỗi khi trao đổi với người quay phim về góc máy mới nổi lên chút gợn sóng.

Buồn cười hơn là, cô lại cho rằng mình có thể chữa lành cho hắn, cảm thấy cuộc gặp gỡ giữa hai người lãng mạn như thế chính là do số phận sắp đặt.

"Kỳ diệu quá nhỉ? Bởi vì tất cả mọi người đều nói Kha Dữ xuất hiện dưới ống kính của Thương Lục mới là đẹp nhất, không ngờ anh ta cũng hợp phách với cả cô Stella, đúng là tri kỷ thật rồi." Vu Sa Sa bật cười, "Tiểu Ôn và chú Thương cũng đi Berlin xem kịch rồi đấy, chắc cô không biết đâu, tôi và A Thiệu ghen tị muốn chết luôn."

Rita nghẹn ngào đến hoảng loạn: "Tanya cũng đi?"

"Ừ, đúng vậy," Vu Sa Sa cười như thể đó là chuyện đương nhiên, "Bà ấy là fan Kha Dữ mà, bốn người còn ăn cơm cùng nhau nữa. Không nhắc thì thôi, nhắc rồi tôi càng hối hận vì mình không đi hơn. Kha Dữ khó hẹn gặp lắm, không đi dự tiệc cùng sẽ không gặp được."

... Chẳng trách Thương Lục mới từ chối gặp cô, mới thờ ơ với lời cầu xin và nước mắt của cô, nói cô đừng chờ hắn, cũng không cần thích hắn nữa.

Nhưng nếu hai người đã nối lại, gặp mặt cả cha mẹ, tại sao hắn vẫn không nói thật? Chẳng lẽ nói một câu "Tôi đang hẹn hò với Kha Dữ" khó đến vậy sao?

"Cô, cô làm sao thế?" Vu Sa Sa vừa nâng mắt lên chợt trông thấy hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt của Rita, cô ta hoảng hốt đến rơi đũa, "Rita, tại sao cô khóc? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Cuối cùng Rita suy sụp che mặt, cô khóc và thở hổn hển như bị dìm xuống biển sâu.

Vu Sa Sa sợ hãi hỏi: "Rita, Rita, hình như cô hiểu lầm đúng không? Lục Lục và Kha Dữ không có gì đâu, đều là chuyện đã qua rồi ——"

"Bọn họ đã ở bên nhau."

Hàng rào phòng ngự trong lòng lập tức bị phá tan, những lời nức nở tuôn qua kẽ tay Rita cùng nước mắt lưng tròng.

Cô làm sao thế này? Thất hồn lạc phách hồ đồ suốt nửa tháng trời chỉ vì một người đàn ông được chú định không thuộc về mình. Cô phí công theo đuổi hắn, để rồi tất cả chỉ là một giấc mơ hư ảo. Vì giấc mơ này mà cô đè nén bản thân để cầu xin hắn, nắm giữ hắn, thậm chí hôm nay định làm ra chuyện bôi nhọ hắn.

Thương Lục đề phòng cô cũng đúng thôi, cô quả thực mang gen ti tiện trong người mà, không phải sao?

Tình yêu hẳn nên khiến người ta trở nên cao quý, hoặc chí ít là thức tỉnh, truyền cảm hứng hoặc mang lại hòa bình.

Nếu một tình yêu khiến người ta trở nên tham lam, yếu đuối, ti tiện, nghĩa là cô không xứng để nói về tình yêu.

"Ở bên nhau? Sao có thể?" Vu Sa Sa vỗ vỗ lưng cô, dùng ánh mắt nghiêm khắc đuổi nhân viên phục vụ đang muốn đến gần hỏi thăm, "Không phải Lục Lục đang hẹn hò với cô sao? Cả tôi lẫn A Thiệu đều cho rằng hai người không muốn công khai mà thôi."

Rita chỉ ôm mặt lắc đầu, nước mắt nhỏ tí tách xuống tà váy. Bình thường cô rất hiếm khi mặc váy, vì muốn để lại ấn tượng đoan trang thanh lịch trước mặt Ôn Hữu Nghi nên mới cố ý mặc váy đầm trắng tới nhà, bây giờ nó tựa như một tấm lưới giam hãm linh hồn tự do và mạnh mẽ của cô lại vậy.

"Nhưng mà ——" Vu Sa Sa ngập ngừng hỏi, "Lúc tôi ra khỏi nhà, có nghe mấy người làm thảo luận về chuyện tình cảm của hai người đấy, nói cả hai có ảnh chụp ——"

Rita ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung bối rối: "Ảnh gì cơ?"

"Ảnh của cô và Thương Lục," Vu Sa Sa mỉm cười, "Chắc là chụp đẹp lắm nhỉ? Lục Lục rất ít khi chụp ảnh với người khác, tôi rất muốn xem thử dáng vẻ yêu đương của cậu ấy là như thế nào, có phải cũng ôm cô cười ngây ngô không?"

Vu Sa Sa đến đây chỉ vì tấm ảnh đó, nếu không, lúc người hầu tức tốc báo tin, sao cô ta lại bất chấp tất cả chạy hộc tốc đến Vịnh Thâm Thủy đón đầu Rita được? Cũng may mà trời cho cơ hội, cảm xúc của Rita không ổn định nên kêu tài xế dừng xe một lúc, nếu không cô ta đã không thiết kế được cuộc gặp gỡ hợp lý như thế này rồi.

Vu Sa Sa tiếp chuyện cô một thời gian thực ra đã thấy phiền. Đương nhiên Rita là một người phụ nữ thành đạt, nhưng cô ta không ngờ rằng đối phương yêu vào lại ngây thơ, yếu ớt và dễ bị tổn thương đến thế, cũng không có khả năng phòng vệ, mỗi một câu mà cô ta nói đều như xoáy thẳng vào tim Rita, không lãng phí lấy một chữ.

Dưới tình huống suy sụp, con người ta sẽ bộc phát ra ha.m mu.ốn được nói mà không thể kiểm soát, cho dù bên cạnh chỉ là một người phụ nữ xa lạ vừa gặp cách đó một tiếng, cô vẫn sẽ mất khả năng tự chủ, lý trí và phép tắc, và bắt đầu than vãn về mọi chuyện trong nước mắt.

Vu Sa Sa đang chờ.

Chỉ cần Rita chủ động nói ra miệng, thì những lời xúi giục và kích động thêm mắm dặm muối sau đó chẳng qua chỉ đến từ lòng căm thù của phái nữ đến kẻ thù chung mà thôi.

Còn có chuyện gì khiến người ta dễ dàng đoàn kết và đạt thành nhận thức chung như vạch trần mấy gã trai khốn nạn đâu?

"Không có ảnh," Rita lắc đầu, ánh mắt sắc bén như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, "Chắc cô nghe nhầm rồi đấy."

Sắc mặt Vu Sa Sa cứng đờ, nhưng rất nhanh đã bị nụ cười thay thế, "Vậy sao?" Cô ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu an ủi đầy thiện chí: "Chắc bọn họ bịa chuyện thật rồi. Cô biết đấy, người giúp việc trong nhà giàu mỗi ngày rảnh rỗi chỉ biết nói xấu nhà chủ là giỏi."

Cô ta dùng ánh mắt bình tĩnh và lạnh băng nhìn Rita chăm chú. Người con gái vừa rồi còn khóc lóc run rẩy tuyệt vọng giờ phút này đột nhiên tỉnh táo hẳn lên, nhưng dáng vẻ rất bồn chồn, dường như có chuyện gì đó còn cấp bách hơn cả chuyện Thương Lục phản bội cô đi yêu người khác, mà cô không làm ngay sẽ không kịp. Rita lau lau mặt, hít sâu một hơi: "Xin lỗi, hôm nay tôi thất lễ quá, hy vọng không dọa cô sợ... Tôi và Thương Lục chỉ là bạn bè bình thường, cảm ơn cô đã quan tâm, hôm khác chúng ta lại hẹn gặp ——"

Vu Sa Sa giữ cô lại: "Cô phải đi rồi?"

"Xin lỗi, tôi có việc gấp phải xử lý ngay ——" Rita tránh thoát, đồng thời nở nụ cười áy náy.

"Vậy cô vào toilet rửa mặt đi." Vu Sa Sa đề nghị, "Bây giờ cô..." Cô ta chỉ chỉ vào mắt, lắc đầu.

"Cô nói đúng, thứ lỗi cho tôi..."

Rita đi vào toilet, hai chiếc điện thoại di động giống nhau cùng đặt lên bàn, cả hai đều không có ốp lưng. Vu Sa Sa cụp mắt, sau một giây, cô ta rất tự nhiên đặt di động của mình về phía bàn của Rita, giả vờ như mình vừa thuận tay đặt lên bàn trong lúc bận an ủi cô, sau đó kéo di động của Rita về gần mình.

Rita vội vàng trở về, tay túm lấy điện thoại, "Tôi đi trước đây, lần sau chúng ta tâm sự tiếp nhé."

Vu Sa Sa luôn hành động chu đáo không đề nghị tiễn cô. Rita ra khỏi cao ốc lập tức vẫy taxi trở về Vịnh Thâm Thủy. Ôn Hữu Nghi vốn đã sầu lòng vì Thương Thiệu, hôm nay lại bị đả kích một trận quá lớn nên tinh thần hơi uể oải. Đến khi người hầu thông báo đồng thời đưa Rita vào, bà chưa kịp phản ứng thì đã nghe cô nghiêm túc nói:

"Tanya, cháu đến để xin lỗi dì. Cháu đã lừa gạt dì, cháu và Thương Lục chưa từng kết giao, chúng cháu cũng không có phát sinh quan hệ... Cháu biết lời nói dối của mình quá vụng về, vì mất đi lý trí, anh ấy không chịu gặp nên cháu mới gửi gắm hy vọng vào dì... Cháu quá ngu ngốc, lại đi dùng cách thức này bắt ép anh ấy phải gặp mặt."

Ôn Hữu Nghi sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười dịu dàng: "Cháu ngốc quá, dù hôm nay Lục Lục có nhà, cháu nói dối như vậy, không phải chỉ cần nó chịu gặp là bại lộ hết cả sao?"

Rita vừa khóc vừa cười: "Cháu không biết nữa, tại cháu sợ quá, lại rất muốn gặp Thương Lục, thế nào cũng phải gặp bằng được. Cháu rất hiểu anh ấy, nếu cháu cứ bày tỏ tình yêu thì tình bạn giữa chúng cháu sẽ càng mong manh... Chúng cháu còn chưa kịp nói lời từ biệt đàng hoàng."

Ôn Hữu Nghi âm thầm thở dài. Rita yêu Lục Lục nhiều như vậy, nhưng hắn đã được chú định là phải khiến cô thất vọng. Nếu Kha Dữ không xuất hiện, có lẽ cô vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế, nhưng anh đã về rồi, đã xuất hiện trong cuộc đời Thương Lục một lần nữa bằng tư thái càng dũng cảm hơn.

"Còn bức ảnh kia?"

"Cũng là giả, hôm ấy Thương Lục say bất tỉnh nhân sự, cháu thích anh ấy từ lâu, lần đầu tiên được ở gần như vậy nên ma xui quỷ khiến... Cháu chỉ muốn để lại chút kỷ niệm cho bản thân thôi." Rita ra sức chớp mắt, nước mắt chảy dài, "Anh ấy không biết cháu đã chụp."

"Dì sẽ không nói cho nó biết," Ôn Hữu Nghi giúp cô lau nước mắt, "Bé ngoan, đây sẽ là bí mật của riêng hai chúng ta, có được không?"

Rita dùng sức lắc đầu: "Dì cứ nói đi, không sao đâu, cứ cho anh ấy biết cháu là người đê tiện đến mức nào, thậm chí còn mưu toan bôi nhọ hãm hại anh ấy... Cháu sẽ không quấy rầy Thương Lục nữa, chúc anh ấy dũng cảm, hạnh phúc, chúc mọi chuyện của anh ấy đều như ý..." Cô nói năng rất lộn xộn, mãi đến khi được Ôn Hữu Nghi ôm vào lòng mới lớn tiếng òa khóc.

"Cháu không hề đê tiện, thậm chí còn không giỏi nói dối. Rita ngoan, cháu rất dũng cảm, dì hãnh diện vì cháu, cũng vui vẻ vì Lục Lục có người bạn tốt thế này... Đừng khóc nữa."

·

"Loại password này quá dễ bẻ khóa, không hề có tính khiêu chiến," Trong một cửa hàng sửa chữa điện thoại tầm thường bên đường, một cậu nhân viên mặc áo nỉ đen đưa điện thoại di động cho Vu Sa Sa: "Di động đây, kia là tấm ảnh cô muốn."

Vu Sa Sa nhận lấy điện thoại và chiếc USB mới, khuôn mặt giấu sau lớp kính râm vẫn tươi sáng như ánh mặt trời, "Cảm ơn."

Thanh niên kia chống cằm nói đùa: "Đừng cảm ơn suông, nhân tài như tôi không dễ tìm đâu, bao giờ ba cô mới chính thức tuyển dụng tôi vậy? Tôi cũng rất muốn làm việc cho Nữ hoàng."

Vu Sa Sa bật cười đánh nhẹ một cái: "Đừng nói linh tinh, ba tôi sắp về hưu rồi. Chờ tôi lên làm luật sư, tôi sẽ thuê anh làm sứ giả công lý nhé."

"Luật sư ơi, thủ đoạn bẻ khóa lấy chứng cứ thế này, tòa có chịu công nhận hay không cũng không biết được đâu."

Vu Sa Sa quay đầu mỉm cười, "Dùng như thế nào là do tôi quyết định."

Dưới ánh nắng chói chang, cô ta cất điện thoại của Rita vào túi, đoạn dùng một chiếc khác bấm số kề lên mặt: "Hi Rita... Ngại quá, hình như lúc nãy cô đi vội quá nên cầm nhầm điện thoại của tôi rồi."

Bình Luận (0)
Comment