Đúng như lời Mike nói, mùa này trên đảo St.Helena sóng êm gió lặng, thời tiết rất tốt. Hai ngày họ lên đảo đều có thời tiết lý tưởng, bầu trời xanh trong, biển rộng thăm thẳm, thung lũng Briars phủ đầy cây xanh, chuyện phiền hà duy nhất là trực thăng bay lượn vòng tuần tra một ngày đến vài lần. Trên bờ biển dài có rất ít du khách, gần như chỉ bắt gặp hai thân hình đi sóng vai bên nhau.
"Em cảm thấy bộ phim ba phần kia rất thú vị à," Bởi vì phải đi bộ leo núi trong thời gian dài nên Kha Dữ có chút hụt hơi, "Nhưng hình như chất liệu tôn giáo của nó khá đậm nét? Phim về tôn giáo không quá được đón nhận ở Trung Quốc đâu."
Các kịch bản mà hai người sơ thẩm ở London và Berlin chỉ là những đoạn trích và dàn ý sơ sài, nhằm nhanh chóng loại bỏ các tác phẩm không phù hợp với tiêu chí, còn các kịch bản hoàn chỉnh được đệ trình lên kể từ ngày bắt đầu Liên hoan phim. Theo lý thuyết, thời gian mà họ có không nhiều, nhưng Thương Lục lại có năng lực khiến một chuyện gấp gáp cũng trở nên nhàn nhã.
Hắn hỏi mượn Mike một chiếc xe bán tải mà dân địa phương dùng để thu hoạch vận chuyển rau củ cà phê. Chiếc xe xóc nảy trên đường núi, Thương Lục lái xe, Kha Dữ kẹp bút xem bản đồ và la bàn, cuối cùng hai người dừng lại trước bìa rừng.
Khu rừng nguyên sinh nơi đây được hình thành từ đợt phun trào cuối cùng của núi lửa, không khí ẩm ướt và trong lành, giàu phân tử oxy khiến tinh thần con người cũng trở nên phấn chấn. Xung quanh xuất hiện rất nhiều loài động thực vật nhiệt đới kỳ lạ, đàn hươu hoang nhảy qua khe núi, và ánh mặt trời chiếu qua tán lá vào sáng sớm tựa như một màn sương mù.
Vừa tản bộ vừa thảo luận về kịch bản trong một khung cảnh như vậy quả là một trải nghiệm tuyệt vời.
Thương Lục trèo lên một con dốc đứng, lại tìm được một phiến đá núi lửa gồ ghề nhô ra làm điểm tựa, hắn vươn tay, "Anh nói đúng."
Kha Dữ nắm lấy tay hắn, được hắn dễ dàng kéo lên, "Vậy em định làm thế nào?"
"Sửa toàn bộ."
Trạng thái của hai người hoàn toàn trái ngược, một người rất thoải mái, lâu lâu mới thấy thở d.ốc một tiếng, người kia thì mặt mũi đỏ bừng liên tục chống gối há miệng thở, mồ hôi rơi tí tách từ trên trán xuống nền đất mềm phủ đầy rêu xanh và lá rụng.
"Nhưng mà..."
"Anh im đi đã," Thương Lục vặn bình nước mang theo đưa cho anh, ra lệnh: "Uống nước."
Kha Dữ ngửa cổ tu một hơi hết nửa bình, Thương Lục nhìn đầy bất đắc dĩ: "Bao lâu rồi không vận động đàng hoàng thế?"
"Anh lấy đâu ra thời gian? Mỗi ngày học lời kịch và luyện khẩu âm thôi cũng sắp chết rồi," Kha Dữ lau miệng, "Chỉ tập plank được mấy hiệp đã là cực hạn."
Plank là động tác rèn luyện cơ trung tâm, hơn nữa anh quản lý ăn uống khá tốt nên vẫn giữ được dáng người lý tưởng, chỉ có thể trọng là giảm. Thương Lục nghe anh nói đến plank trong đầu không biết nghĩ đến chuyện gì bậy bạ, nghe tiếng anh hít thở, ánh mắt hắn tối lại, "Nhìn ra được, cơ trung tâm tốt đấy."
Kha Dữ giật thót, miệng lẩm bẩm: "..."
"Cái gì?" Thương Lục vặn bình nước của mình ra uống một ngụm, có cơn gió thổi qua rừng rậm làm hắn nghe không rõ.
Kha Dữ nhắm chặt mắt, căng da đầu hô lớn: "Mỗi ngày anh đều tập luyện đàng hoàng!"
Thương Lục bị sặc nước, vừa lau miệng vừa tức giận đổ lỗi: "Tối hôm qua là tại anh cứ quấn lấy em đòi hỏi đấy chứ!"
"Anh không có!" Kha Dữ bỏ đi trước, lạnh lùng cố chấp chống chế: "Uống nhiều quá, đấy chỉ tính là say rượu làm bậy thôi."
"Say rượu làm bậy?" Thương Lục mỉa mai: "Không phải rất năng nổ có tinh thần sao?"
Vành tai Kha Dữ đỏ lựng, trong núi không có ai khác ngoài một con sóc nhỏ đang ôm quả thông trèo cây, "Em có ý thức công cộng không hả, ai lại cho mấy con vật nhỏ nghe chuyện này!"
Quả thông rơi xuống đất rồi ùng ục lăn tròn dưới nền đất phủ lá mục dày.
Bọn họ đi trong rừng không có mục tiêu cụ thể, lúc nào mệt liền ngồi xuống nghỉ ngơi, đôi khi là một vạt đất trống sạch sẽ giữa rừng, đôi khi là bên thác nước, có khi lại dứt khoát ngồi xuống dưới gốc cây. Ba lô đựng đầy nước và bánh sandwich làm bữa trưa, hai người vừa gặm bánh vừa tiếp tục xem xét những kịch bản tiếp theo.
"Anh nói đúng, trong nước không ưa chuộng phim đề tài tôn giáo. Ở nước ngoài, người ta cũng hay cho thêm yếu tố trinh thám, tội phạm hoặc kinh dị vào mới hút khách, biến nó thành phim thương mại triệt để. Ý em là, chúng ta sẽ giữ lại cấu trúc ba phần, loại bỏ các biểu tượng tôn giáo bên trong đi," Thương Lục lật kịch bản, viết bình luận lên mép trang: "Ý tưởng của tác giả rất đơn giản. Thần khúc của Dante viết về chiến tranh, nhân vật chính là một mục sư, người này muốn thông qua sự tàn khốc và vô thường của chiến tranh, cuộc sống thường nhật bị hủy hoại và những khó khăn tái thiết thời hậu chiến để minh họa cho sức mạnh của đức tin."
"Em tính sửa thế nào?"
"Giữ lại đủ ba phần tiền chiến, chiến tranh và hậu chiến, ba giai đoạn thanh niên, tráng niên, lão niên ——" Thương Lục dừng bút, đoạn nhìn vào mắt Kha Dữ.
"Làm gì?" Kha Dữ bị hắn nhìn đến khó hiểu.
"Muốn xem anh diễn thanh niên mười tám mười chín tuổi có thể thoát vai được không."
Kha Dữ kìm nén cơn kích động muốn mắng người: "Đổi diễn viên khác không được sao? Kêu Kỷ Duẫn diễn đi."
"Ngoại hình nó có giống anh đâu."
Quả thực là không giống, Kỷ Duẫn trông rất thuần khiết mà bướng bỉnh, đường nét trên khuôn mặt nếu đặt riêng cũng không hề gây ấn tượng. Kha Dữ thì không như thế, với tài diễn xuất đó, đến con kiến như ngang qua cũng phải ngửa đầu mắng to ông trời bất công.
"Hơn nữa bộ phim này chỉ mình anh diễn được." Thương Lục nói nhàn nhạt, "Đổi thành người khác, không biết phải bỏ ra gấp mấy lần phí tổn."
Kha Dữ biết hắn không bàn đến thù lao đóng phim, chỉ lẳng lặng chờ Thương Lục nói tiếp.
"Em muốn quay ba cảnh phim dài bao quát ba giai đoạn cuộc đời một con người, mỗi cảnh dài bốn mươi lăm phút."
Kha Dữ kinh ngạc: "... Kể cả cảnh chiến tranh?"
"Đúng vậy." Thương Lục trầm ngâm, đã đi vào trạng thái suy nghĩ chi tiết: "Em muốn thêm cả yếu tố ca kịch vào phần thứ hai, cảnh quay là cảnh thật, nhưng cách bài trí ánh sáng, chuyển động góc máy và âm nhạc lại có cảm giác sân khấu mạnh mẽ. Nếu muốn quay như thế, ngoại trừ anh, em không tưởng tượng ra còn ai khác có thể đảm nhiệm."
Toàn thân Kha Dữ chấn động, trong lòng kích động nhưng lý trí vẫn do dự: "Nói thì nói vậy, chính anh cũng thấy..."
"Rất khó, em biết, nó cũng là một thử thách đối với anh," Thương Lục liếc nhìn anh, nở nụ cười nghiêm túc mà dịu dàng, "Anh chủ động giành được cơ hội diễn trong 'Kẻ dã tâm', mới có thể khiến bộ phim này ra đời. Anh đi từ điện ảnh lên sân khấu, rồi lại từ sân khấu trở về trước màn ảnh, đã không còn là anh của trước kia nữa rồi. Thế nào, có muốn đánh cược bằng danh tiếng của ảnh đế không?"
Kha Dữ nhẹ nhàng chớp mắt, một sợi dây nào đó trong người anh bị kích thích làm toàn thân run lên từ sâu trong xương cốt: "Anh đồng ý!" Anh nắm chặt tay Thương Lục: "—— Anh muốn quay, anh đồng ý khiêu chiến."
"Được," Thương Lục giơ quyển kịch bản lên: "First choice."
Còn những tám quyển khác đang chờ họ tuyển chọn.
Những dấu chân tiếp tục đi thẳng theo hướng la bàn, không biết đi thêm bao lâu, khung cảnh yên tĩnh ẩm ướt và xào xạc bắt đầu bị thay thế bằng tiếng sóng biển xa xôi.
Hai người đứng lắng nghe thêm một lát, cây cối xung quanh càng ngày càng thưa thớt, những gốc cây lớn có lẽ là bị sét đánh trúng nằm la liệt trên thảm rêu xanh, mấy lùm cây bụi đang độ ra hoa, một trận gió thổi qua, cánh hoa mảnh mai nhẹ nhàng lay động.
"Chúng ta sắp nhìn thấy biển rồi." Kha Dữ vô cùng phấn khởi, đôi chân đi giày thể thao bước nhanh qua lùm cây bụi ——
Cơn gió lướt qua mặt biển thổi tới, bóng râm xanh nở đầy hoa vàng chạy dài đến tận mép vách đá. Trên Đại Tây Dương mênh mông bát ngát, có thể trông thấy một chiếc du thuyền màu trắng cực lớn đang chậm rãi đi ngang qua.
Dường như trong mười nghìn năm nay không một ai đặt chân đến chốn này.
Kha Dữ nhìn la bàn: "Nếu anh để lại một hàng chữ ở đây, chờ thêm mấy năm nữa quay lại không biết có tìm thấy không nhỉ?"
Thương Lục chậm chạp theo sau, "Anh khác người thật đấy."
Kha Dữ không thèm để ý đến hắn, "Viết chữ gì bây giờ?" Anh lẩm bẩm, nâng mắt nhìn về phía Thương Lục: "Shanglu with Keyu, được không?"
"Slu with Kyu"
Đó là dòng chữ được khắc vào mặt trong cặp nhẫn, do chính tay Thương Lục thiết kế.
Thương Lục ngẩn người mất một lúc. Ánh mắt Kha Dữ dũng cảm, chân thành và tràn ngập cảm xúc, nhưng cũng rất thuần khiết, trong trẻo đến nỗi nếu nhìn thật kỹ lại như không có thứ gì. Ánh mắt anh lặng thinh, chỉ chờ đợi một câu trả lời từ đối phương.
Đối diện với ánh mắt như vậy, Thương Lục phá lệ cụp mắt xuống, ngữ khí thản nhiên: "Gì cũng được, không sao cả."
"Hai năm sau liệu còn tìm được không?" Kha Dữ cố chấp hỏi.
"Không thể," Thương Lục nói một cách khách quan, "Gió sẽ thổi bay, mặt trời sẽ chiếu nhạt, cát sỏi sẽ mài mòn nó, sau đó còn bị động vật bài tiết lên."
Kha Dữ: "... Em lịch sự một chút được không."
Thương Lục cười lắc đầu: "Anh cứ viết đi, em sẽ bảo bọn chúng giữ lại tên em, chỉ ị vào tên anh thôi."
Kha Dữ ngồi xổm xuống nhặt một viên sỏi trắng, vừa xếp những chữ cái tiếng Anh vừa hỏi: "Ngày Tiểu Ôn tới xem kịch, em và Rita nói với nhau những gì thế?"
Thương Lục nhét hai tay vào túi đứng bên cạnh nhìn anh làm ra hành động ấu trĩ như mấy đứa trẻ mẫu giáo, lại thình lình nhớ ra Kha Dữ thậm chí còn không có cơ hội đi nhà trẻ. Lòng hắn mềm đi, liền ngồi xổm xuống cùng anh.
"Hỏi em đấy."
"Liên quan gì anh?"
"Em nói anh được dự chi mà," Kha Dữ cứng đầu nói, "Dự chi ghen."
"Ghen đủ một trăm tám mươi lần, hại em mất ba triệu tiền mua hàng, anh quên nhanh thật đấy." Thương Lục lạnh nhạt nói.
"Cô ấy thích em đúng không?"
"Trước kia thích, sau này sẽ không."
"Hai người từng hẹn hò sao?"
"Đi ăn cơm, đi xem phim, đánh cầu, dạo phòng tranh."
Kha Dữ nói nhàn nhạt: "Nhớ rõ ràng thế."
"Nhớ mãi không quên."
"Em —— hừ."
Thương Lục nhịn cười, chỉ cúi đầu cong môi dưới, miệng vẫn thản nhiên nói: "Còn muốn hỏi gì nữa?"
"Có từng nghĩ bắt đầu lại với cô ấy không?"
"Anh tính tự hành hạ mình đấy à."
Trong lòng Kha Dữ rất khó chịu, chỉ nhìn chằm chằm vào đống đá vụn trước mặt: "Không, anh không khó chịu đâu."
Thương Lục liếc anh, hơi ngập ngừng: "Em chưa nói anh sẽ khó chịu."
"Anh chỉ tò mò thôi, Stella nói người làm sáng tạo phải luôn tò mò khám phá mọi thứ."
"Thỉnh thoảng có nghĩ tới."
Hốc mắt Kha Dữ nóng lên, tay xếp đá vụn thành từng đống nhỏ. Gió thổi qua biển, biển chạy qua đảo, người trên đảo im lặng cả buổi không nói gì.
"Những lời anh nói ngày chia tay, anh còn nhớ rõ không? Anh nói mỗi lần nhìn thấy em lại nhớ đến những chuyện ghê tởm đó, nói muốn tìm một người vĩnh viễn không biết chuyện để bắt đầu lại, nói anh không muốn mang đi bất cứ vật gì em tặng, bởi vì anh sẽ không nhớ về một khoảnh khắc nào giữa chúng ta." Thương Lục nhìn anh hì hục nửa ngày chỉ xếp ra được một chữ S xiên xiên vẹo vẹo, bèn lên tiếng nhắc nhở.
"Nhớ rõ."
"Vậy thì đừng hỏi nữa."
"Anh cảm thấy chất lượng đồ Harry Winston tốt thật." Kha Dữ nói không đầu không đuôi.
"Chủ đề này anh thảo luận với Tiểu Ôn đi."
"Từ tầng hai mươi mấy ném xuống mà không rớt một viên kim cương nào, cũng không bị biến dạng."
Thương Lục nắm chặt hòn đá trong tay.
"... Hai năm trôi qua, dòng chữ khắc trên đó vẫn còn rất rõ ràng."
"Kha Dữ." Thương Lục khẽ gọi tên anh nhưng rồi không nói gì nữa, chỉ thuận tay ném cục đá đứng lên, "Em đi hút điếu thuốc, anh chờ một lát nhé."
"Không được hút thuốc trong rừng." Kha Dữ cũng đứng lên theo, bỏ lại mấy chữ cái vẫn còn xếp dở.
Thương Lục đã lấy bật lửa từ trong túi quần ra nhưng tìm mãi không thấy thuốc lá, bấy giờ mới nhớ ra thuốc nằm trong túi Kha Dữ. Hắn tới gần anh, hạ giọng: "Ngoan." Vừa nói vừa thò tay vào túi, "Anh nhặt nhẫn về rồi," Kha Dữ giữ cổ tay hắn lại, "Vì sao em không muốn nghe anh nói."
Anh cho rằng Thương Lục sẽ giật mình, sẽ vui vẻ, sẽ cảm động... Không, có khi sẽ không cảm động, ngược lại còn tức giận mắng anh một trận.
Nhưng Thương Lục không làm gì cả, chỉ nói: "Anh cứ giữ lấy đi."
"Em không muốn nó nữa sao?" Kha Dữ ngửa đầu nhìn hắn, không dám nháy mắt lấy một cái vì sợ mình bỏ qua chút rung động tình cảm nào trong mắt Thương Lục.
Hắn lại rất bình tĩnh nói: "Muốn, nhưng em chưa chuẩn bị sẵn sàng."
"Em cũng nói với Rita như thế đúng không?"
"Em chưa bao giờ nói muốn, cũng chưa từng nói dự chi, anh đừng so sánh mình với cô ấy nữa." Đột nhiên Thương Lục trở nên sốt ruột như một con chim không tìm thấy lối ra, nó đau đớn vì liên tục va đập vào thân cây tối om, muốn cố gắng đập cho ra một lối thoát, nhưng cuối cùng chỉ vỡ đầu chảy máu vô ích. "Em chưa từng thích cô ấy, vừa rồi nói thỉnh thoảng muốn đáp ứng, là đáp ứng thử tiếp xúc với cô ấy xem mình có thể thích không. Anh thì khác."
"Không phải anh muốn so đo với cô ấy đâu, em biết mà."
Thương Lục vòng tay qua cổ anh ôm người vào lòng, kiệt sức nói: "Em biết, là lỗi của em."
Bàn tay dày rộng của hắn áp lên mái tóc đen của Kha Dữ, anh gác đầu lên vai hắn, hốc mắt nóng rực: "Em làm sai chuyện gì?"
Thương Lục hôn lên vành tai anh, trong làn gió biển vô tận, Kha Dữ không bao giờ nghe được câu trả lời của hắn.
---
Lời tác giả:
Hôm nay hơn ít chữ, ấp ủ cho tình tiết quan trọng ngày mai nha.