Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 173

Thương lục có thể có lỗi lầm gì? Hắn là người tình hoàn hảo nhất trên đời này, chưa từng làm gì sai cả.

Kha Dữ gác cằm lên vai Thương Lục: "Hồi chia tay, rõ ràng em cứ luôn miệng hỏi mình đã làm gì sai, đã có lỗi gì, tại sao qua hai năm lại nói mình có lỗi?" Xung quanh tràn ngập một mùi hương vừa phức tạp vừa ngột ngạt, là mùi nước hoa hòa lẫn với mùi mồ hôi thoang thoảng trong gió biển, mang theo mùi cỏ cây và bùn đất.

Anh cảm giác bàn tay Thương Lục dừng sau gáy mình, xoa xoa mái tóc đen đẫm mồ hôi. Nghe anh hỏi vậy, tay hắn càng thêm dùng lực áp Kha Dữ vào sâu trong ngực mình.

"Anh biết rồi," Ngón tay nhẹ nhàng chọc lên ngực hắn, Kha Dữ cố ý nói: "Mấy năm nay em quen người khác, có con riêng chứ gì."

Thương Lục không khỏi bật cười một tiếng.

"... Nhưng dù vậy em vẫn không có lỗi," Kha Dữ lẩm bẩm, "Dù em có kết hôn, không chờ anh nữa cũng không sai... Là anh tự làm tự chịu."

"Đừng suy nghĩ linh tinh," Thương Lục móc hộp thuốc lá trong túi quần anh, "Không có ai khác, của anh vẫn là của anh, chỉ phải chờ lâu một chút thôi."

Hắn đứng hút thuốc bên rìa vách đá, gió biển thổi tung mái tóc, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào mặt biển và đường chân trời. Kha Dữ nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn khủng hoảng. Anh không nắm bắt được Thương Lục, cũng không thể dễ dàng đi vào nội tâm hắn giống như trước kia, nhìn thấu tình yêu của hắn không sót chút gì.

Hắn thật sự đã thay đổi quá nhiều.

Những thứ như ánh mặt trời rực rỡ, dũng khí cùng tấm lòng không hề giữ lại đã bị một tầng mây dày che khuất.

Hốc mắt đột nhiên chảy ra một hàng lệ, Kha Dữ nhìn ngắm Thương Lục từ xa, hít sâu một hơi rồi quay mặt đi chỗ khác, không đành lòng xem tiếp. Anh không cảm thấy tủi thân, cũng không phải sợ Thương Lục không còn yêu mình. Nếu đây là một bộ phim, có lẽ anh sẽ cảm thán rằng nhân vật chính này vốn nên có một cuộc đời hoàn hảo, chỉ tiếc là gặp phải Kha Dữ.

Lúc trở về đã là chạng vạng, bầu trời tối dần, dân đảo chuẩn bị cho họ bữa tối là món mì ý hải sản. Bởi vì buổi tối cần tinh thần tỉnh táo để làm việc nên hai người còn được mời hai cốc cà phê. Cà phê đương nhiên sử dụng loại hạt cà phê của đảo St.Helena vốn có giá đắt đỏ hơn loại Blue Mountain* gấp mấy lần. Do Napoleon đích thân dạy dân đảo trồng và sản lượng mỗi năm rất hạn chế, nó gần như được săn đón trên toàn thế giới.

*Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Hiện nay, giá một kg của Blue Mountain khoảng từ 100-130 USD (2.5 -> 3 triệu đồng)

Chỉ cần không thảo luận vấn đề tình cảm thì mọi chuyện lại trở về nguyên trạng, nhẹ nhàng thoải mái, suôn sẻ như những công việc bình thường trước giờ đi ngủ.

Hai người tắm xong thì ngồi bên nhau trên cầu thang gỗ bên ngoài chiếc RV. Thảm cỏ dưới chân họ mọc rất dài, một con châu chấu nhảy thẳng vào đĩa ăn, Kha Dữ thức thời nói: "Hay lắm, số mệnh bảo bữa tối nay nên kết thúc ở đây thôi."

Thương Lục bật cười một tiếng, Kha Dữ nhìn hắn, mặt trời đã xuống núi nhưng ráng chiều rất mỹ lệ, tạo thành một vùng trời hồng rực ở phía xa. Ánh sáng hồng đỏ đó phản chiếu lên mặt Thương Lục, phác họa ra đường nét anh tuấn sắc sảo của hắn trong cảnh tranh tối tranh sáng.

Kha Dữ đặt hai tay lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn: "Không biết mấy hôm nay bên ngoài xảy ra chuyện gì, chuyện tốt hay chuyện xấu."

·

Truyền thông xứ Cảng vốn cực kỳ nhanh nhạy, bất kỳ một vị nhân vật nổi tiếng nào chỉ cần đặt chân đến nơi này đều có thể trở về với một rổ scandal, chẳng hạn như cô này nhảy disco thâu đêm ở hộp đêm, anh nọ tiếp khách mà hai bên ôm hai tay vịn, ông kia tổ chức party linh đình trên du thuyền, hoặc là anh X chị Y nào đó cùng ngồi dùng bữa với nhau mà mặt lạnh như tiền vân vân.

Suy cho cùng, đây chính là hình thức chào đón long trọng nhất của giới giải trí Hồng Kông.

Rita ném mạnh tờ báo: "Bullshit!"

Tựa đề báo in đậm rất to: "Nữ hoàng thuyền buồm say rượu lúc nửa đêm ở Cảng Victoria, phải chăng vì giấc mộng làm dâu hào môn đã tan vỡ?"

Bài báo đưa tin:

"Nữ hoàng đua thuyền trứ danh Rita gần đây đã xuất hiện một cách kín đáo ở Hồng Kông. Theo lời người trong cuộc, vừa xuống máy bay cô lập tức đến thẳng nhà họ Thương ở Vịnh Thâm Thủy và được cho là viếng thăm vì Thương Lục. Cô gái vận động viên này vừa trở về từ Thái Bình Dương, mặc dù đã phá vỡ kỷ lục cá nhân của mình trong buổi huấn luyện gần nhất nhưng khuôn mặt vẫn không che giấu được vẻ tiều tụy. Phóng viên chúng tôi không khỏi suy đoán rằng nguyên do có thể đến từ tổn thương tình cảm.

Rita và Thương Lục quen biết nhau trên biển và cùng nhau hợp tác trong bộ phim tài liệu "The Untraceable Whale". Cả hai đã xuất hiện tay trong tay ở Cannes và trở thành một giai thoại đẹp trong ngành. Tháng 5 năm nay, Thương Lục vừa giành giải Đạo diễn xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Cannes, bài cảm nghĩ đoạt giải còn cố ý nhắc tên Rita khiến bao nhiêu fan điện ảnh tan nát cõi lòng. Sau đó hai người để lộ ảnh hôn nhau trên bãi biển càng đẩy mối quan hệ mập mờ lên một tầng cao mới, hơn nữa cả hai đều không công khai lên tiếng bác bỏ tin đồn, có vẻ như đã tỏ thái độ ngầm chấp nhận mối quan hệ.

Được biết, trong ba ngày này Thương Lục chưa từng xuất hiện ở Hồng Kông, dường như có động thái tránh mặt bạn gái tin đồn. Mà Rita lại say rượu một mình giữa đêm khuya, không chỉ kích động chửi mắng huấn luyện viên cá nhân đi theo, dựng ngón giữa khóc lóc hô to "Leave me alone", mà bắt gặp phóng viên giơ camera, cô còn tiếp tục tuôn ra lời lẽ lăng mạ ác ý, hoàn toàn mất hết dáng vẻ thanh lịch tao nhã xưa nay."

Huấn luyện viên nhặt tờ báo lên rồi yên lặng lắc đầu với bác sĩ tư nhân. Cảm xúc của Rita quả thực đang rất xấu, không thể không nói có một phần nguyên nhân từ thất tình, nhưng cơn bùng nổ đêm qua phần lớn vẫn là vì giải Bermuda sắp tới. Đó không phải một sự kiện diễn ra thường xuyên, trong một trăm năm chỉ tổ chức khoảng bốn mươi lần. Rita vốn đã gặp nhiều chấn thương và có ý định giải nghệ trong vinh quang từ năm ngoái, nhưng vì giải Bermuda này mà phải hoãn lại đến hết năm nay.

Ngành báo in trên đà suy thoái cũng không thể làm giảm sức chiến đấu của các tòa soạn báo lá cải. Ngược lại, với sự phổ biến của các phương tiện truyền thông như TV, TV trên tàu điện ngầm, internet, radio, sức mạnh truyền thông và sức sát thương của bọn họ càng tăng lên theo cấp số nhân.

Độ nổi tiếng của Rita vốn không thể lên nổi hot search, nhưng nếu dính dáng đến Thương Lục lại là chuyện khác. Tấm ảnh cô đỏ mắt xách theo chai rượu giơ ngón giữa với phóng viên được các blogger nhanh tay đăng lại. Cô là một vận động viên thể thao có thành tích đáng nể và tấm lòng nhiệt tình với các hoạt động công ích từ thiện, hoàn toàn xứng đáng là ngôi sao sáng giá của làng thể thao, dòng máu lai bốn nước cũng rất được hoan nghênh và săn đón ở nhiều quốc gia, thế cho nên tin tức này đã gây ra nhiều tranh cãi trên internet.

[ Thật kinh tởm, cô còn nhớ rõ bộ dạng mình đứng trên bục phát biểu Liên Hiệp Quốc nói về quyền phụ nữ không thế? Vì một người đàn ông mà dở sống dở chết, đúng là cú vả mặt để đời.]

[ Thất vọng quá, làm dâu nhà giàu quan trọng với cô đến thế à? Cô phải làm nữ hoàng của chính mình, rũ bỏ tình yêu mà sống ngẩng cao đầu lên đi chứ. ]

Ngoài trách móc, cũng có rất nhiều người ủng hộ Rita, [ Nói thật nhé, có mâu thuẫn nào giữa thúc đẩy quyền phụ nữ và theo đuổi tình yêu không vậy? Chẳng lẽ một vị nữ lãnh đạo đứng đầu trong lĩnh vực của mình rồi, cống hiến toàn bộ thời gian cho lĩnh vực đó còn chưa đủ hay sao mà bắt người ta đoạn tình tuyệt dục luôn? Cô ấy cũng là người, có quyền tự do vui vẻ hoặc đau khổ vì tình yêu của mình nữa chứ? ]

Rita che trán nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, huấn luyện viên luôn luôn nghiêm khắc hôm nay phải trấn an ngược lại cô: "Trạng thái của cô căng thẳng quá, hay là hôm nay nghỉ đi."

Rita lắc đầu, cởi bộ đồ tập luyện ra để lộ vòng eo thon gọn săn chắc: "Kế hoạch huấn luyện vẫn như cũ."

Cô vẫn phải tham dự một diễn đàn thượng đỉnh tổ chức ở Hồng Kông, tuy chuyến đi chỉ kéo dài mười ngày ngắn ngủi nhưng vẫn cố gắng sắp xếp kế hoạch huấn luyện và ra biển như thường, cho nên mới gọi cả ê kíp của mình từ Anh bay qua đây.

Bác sĩ riêng tiến đến gần chích thuốc, cây kim tiêm dài phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo từ mặt trời. Đây là mũi tiêm ức chế để hỗ trợ Rita chống chọi với vết thương cũ không thể chữa khỏi trên eo.

"Sắp xếp công ty quan hệ công chúng, kêu họ xóa tin tức đi." Cô mặc áo thun vào lại, nhanh chóng đeo chiếc găng tay nửa ngón vào, "Ra cảng thôi."

Giới truyền thông không phải không có lý, đúng là cô đang rất đau khổ ủ rũ vì Thương Lục. Nhưng vậy thì đã sao? Chỉ cần được ở trên biển, dưới ánh mặt trời và tập trung vào sức gió cùng những con sóng, cô sẽ tìm lại được sự bình yên.

·

Các buổi chiếu phim ở liên hoan phim này đều được tổ chức ngoài trời, nhưng không có nghĩa là du khách cùng cư dân trên đảo có thể ra vào tự do cùng xem. Trên thực tế, lối vào khu vực này luôn luôn bị đóng kín, trên thảm cỏ to rộng chỉ có đúng hai người xem phim mà thôi. Đương nhiên, hình thức đó không thể ngăn cản người ngoài tìm cách góp vui, bọn họ vây đầy trên các bức tường bao, mái nhà, thậm chí tùy tiện tìm một tảng đá trên khu đất địa thế cao hơn là đủ rồi. Người lớn khoanh chân ngồi, trẻ con đu bám trên vai, các cặp tình nhân vừa uống rượu vừa thấp giọng thủ thỉ tâm sự với nhau.

Gió biển thổi lung lay ánh nến trắng, tất cả mọi người đều đang chờ màn hình sáng lên. Ánh sáng từ nó sẽ chiếu lên mặt, lên đồng tử và đưa họ chu du sang một thế giới khác trong vòng hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi.

"Anh luôn nhớ về những buổi xem chiếu phim lộ thiên hồi còn nhỏ, cả những ngày trường tổ chức xem phim nữa." Kha Dữ giơ lon bia lên, "Hồi đó đoàn chiếu phim từ thành phố ra đảo, một người cưỡi lên chiếc xe đạp 28 đi qua từng thôn bắc loa hô lớn, nói đêm nay ở thôn nào đó sẽ chiều bộ "Trận chiến địa đạo" hoặc "Cuộc tình trên Lư Sơn". Những ngày đó rộn ràng không khác gì ăn Tết, cơm chiều phải ăn thật sớm, người lớn khiêng theo ghế dài, trẻ con xách theo ghế đẩu cùng tập hợp thành từng tốp ra quảng trường."

"Anh xem cả Cuộc tình trên Lư Sơn cơ à." Thương Lục cụng lon bia với anh.

"Xem rồi, rất nhiều lần luôn. Nhưng hồi đó anh xem không hiểu, cảm thấy bộ Trận chiến địa đạo hay hơn, không rõ vì sao mà người lớn lại thích thế. Bây giờ nhớ lại, mỗi lần chiếu đến cảnh hôn là khung cảnh xung quanh thú vị lắm, sẽ xuất hiện tiếng cười khúc khích hoặc cười nhạo như rất xem thường, nhưng thật ra hai mắt họ không rời khỏi màn chiếu một giây nào. Sau cảnh hôn là hàng loạt tiếng hắng giọng vang lên liên tiếp, hội người lớn hành động rất thống nhất, ai nấy đều hiểu rõ mà không nói, chỉ có đám trẻ con bọn anh là ngáp ngắn ngáp dài."

Kha Dữ mím môi cười, vừa chờ bộ phim trình chiếu vừa nói: "Nhưng anh không được xem một lần nào, bởi vì luôn bị bà che mắt lại. Rất nhiều năm sau anh tự tìm được nguồn phim để xem, xem hết từ đầu đến cuối mới biết hóa ra đó là cảnh hôn."

Thương Lục yên lặng nghe anh nói cho xong, lại nghiêng đầu ngoắc ngoắc ngón tay.

"Hửm?"

Kha Dữ cúi người lại gần, nghiêng tai lắng nghe lời hắn muốn nói.

Thương Lục tiến đến bên tai anh, hôn một cái lên má.

Đôi mắt đột ngột trợn to, tim như hẫng mất một nhịp. Đây là một không gian mở hình tròn đang bị mấy trăm con người vây xem, lại còn là tâm điểm chú ý đặt màn hình... "Em to gan thật đấy."

Hơi thở Thương Lục mang ý cười như có như không, "Lợi dụng góc độ, anh dạy em mà."

Trong con hẻm tối ở làng đô thị, bị các nữ sinh trung học truy đuổi, anh từng ôm cổ hắn ra lệnh "Mau hôn tôi".

"Thương Lục," Lon bia bị siết chặt phát ra tiếng lách tách, "Nếu có cỗ máy thời gian, tốt nhất là em nên nhắc anh yêu em từ ngày bắt đầu có ký ức đi." Anh nhẹ nhàng nâng bàn tay Thương Lục buông thõng dưới ghế gấp, "Bởi vì mỗi một ngày yêu em đều là một ngày vui vẻ."

Thương Lục cong môi: "Thầy Kha, anh nói thế sẽ khiến em nghĩ anh yêu em muốn chết luôn đấy."

Kha Dữ hờ hững huýt sáo: "Cũng gần như thế."

Trong giây phút bộ phim giới thiệu mở màn, Kha Dữ lẳng lặng nghĩ thầm, thật ra như thế này đã là rất tốt rồi. Cuộc đời còn rất dài, anh cũng có đủ thời gian chờ Thương Lục buông khúc mắc xuống. Trước kia Thương Lục kiên nhẫn với anh bao nhiêu, lúc này anh cũng kiên nhẫn vì hắn bấy nhiêu.

·

Qua hôm sau Kha Dữ cảm giác như mình không bước nổi nữa, cẳng chân cực kỳ đau nhức. Thương Lục đè đầu gối giúp anh giãn cơ làm Kha Dữ đau đớn xuýt xoa, hai tay bấu chặt gối đầu, ngón chân căng cứng chịu đựng. Đột nhiên Thương Lục phá lên cười: "Phản ứng bình thường một chút xem nào, ai không biết còn nghĩ anh thành ra thế này là tại bị em ch.ị.ch đấy."

Kha Dữ đỏ mắt chửi rủa: "Súc sinh."

Thương Lục nhìn vào mắt anh, nghiêng đầu, ngón cái đồng thời dùng sức ấn lên một huyệt vị trên cẳng chân, trong nhà xe tức khắc phát ra tiếng kêu la thảm thiết.

"Lúc này mới gọi là súc sinh này."

Kha Dữ đấm giường, phẫn nộ nói: "Em không yêu anh nhiều bằng trước kia nữa!"

Thương Lục mặc kệ trò giãy giụa, hừ lạnh một tiếng: "Anh nghĩ về em như thế đấy phỏng."

Kha Dữ trào nước mắt: "Đau quá."

"Nếu anh muốn ngày mai không đi đường được thì bây giờ em mặc kệ anh."

"Cái gì ——?" Cơ bắp trên người Kha Dữ đau đến phát run, "Ngày mai còn phải đi? Thôi em cưa luôn chân anh đi!"

Thương Lục cười ngặt nghẽo, sau khi cưỡng chế giãn cơ nửa tiếng đồng hồ mới đại phát từ bi buông tha. Giường rất hẹp, chỉ khoảng 1m2, không biết làm cách nào mà chứa nổi hai người đàn ông trưởng thành, có lẽ là nhớ tư thế nằm dán vào nhau đủ chặt.

May mà ở đây không có dịch vụ dọn phòng, nếu không chắc người ta sẽ thắc mắc tại sao một chiếc giường khác trong xe lại bỏ trống.

Kỳ thật mà nói, sau đêm đầu tiên hai người tâm sự xong thì ai về giường nấy. Đến khoảng nửa đêm, Kha Dữ chợt gõ gõ lên tấm vách ngăn hai giường.

"Gì thế?"

Rạng sáng 1 giờ, Kha Dữ nói: "Anh còn nợ em mười một lần nói thật hay thử thách."

Thương Lục "Ừm" một tiếng, mí mắt không thèm nhấc, bên tai chỉ nghe được tiếng Kha Dữ hít thở và tiếng gió biển thổi qua cửa sổ xe. Không khí lúc này rất kỳ quặc, vừa oi bức vừa mát mẻ, chóp mũi quanh quẩn mùi sữa tắm hương cam.

"Em có muốn chơi không?"

Thương Lục nuốt câu "Không muốn" xuống bụng, lẳng lặng sửa miệng: "Thử thách."

Trong bóng đêm, hắn nghe thấy tiếng Kha Dữ sàn sạt trở mình: "Em nói đi."

Thương Lục nhắm mắt, "Qua đây, để em ôm một chút."

Kha Dữ nằm trên gối lẳng lặng mím môi cười, đôi mắt vừa nhức vừa xót vì khóc quá nhiều. Anh đứng dậy đi về phía giường Thương Lục, chuẩn xác tìm được vòng ôm của hắn rồi chui vào kín kẽ. Thân nhiệt Thương Lục rất cao, hắn chu đáo dịch người nhường không gian, một tay cho Kha Dữ gối lên, tay kia vòng qua eo anh, nắm lấy xương bả vai.

Chiếc giường 1m2 đã chứa được hai người theo cách như vậy.

Đêm nay là đêm thứ ba, đôi chân vừa bị cưỡng chế giãn cơ còn đau nhức không thôi của Kha Dữ tiếp tục giao điệp với cặp chân dài của Thương Lục.

Cũng không thấy ai chê nóng.

"Hôm nay không quấn lấy đòi nữa à?" Giọng Thương Lục vang trên đỉnh đầu.

Kha Dữ chịu hết nổi: "Đừng nói như kiểu anh thèm muốn lắm vậy!"

Thương Lục lại khẽ cười một tiếng, đoạn hôn lên trán anh: "Từ ngày rời khỏi chung cư, có bao giờ anh có ý nghĩ trở về không?"

"Không có."

"Em vẫn luôn chờ anh về đấy," Thương Lục ngừng một lát như nhớ đến chuyện gì, "Mỗi một ngày mở mắt dậy đều cảm thấy hôm nay anh sẽ liên lạc, hai mươi bốn tiếng, mỗi tiếng đều trôi qua rất dài. Em từ bỏ hết thảy, lúc vào phòng vẽ tranh hay đi làm cũng không tĩnh âm điện thoại, không dám tắt máy."

Kha Dữ nhắm mắt lại, lông mi lập tức ướt đẫm. Đây có lẽ là vấn đề hay gặp của người quá nhạy cảm, nhìn qua tưởng như rất thích khóc, thật ra chưa chắc đã khóc, chỉ đang phóng thích nỗi buồn qua đôi mắt mà thôi.

"Sau đó em nhận được email của Thang Dã, nhìn thấy cảnh anh lên xe ông ta, trong lòng cứ như vừa bị nã một phát súng. Em bắt đầu suy nghĩ, trong ba năm anh ở bên em chưa chắc đã không yêu, mà là yêu không đủ nhiều. Có lẽ vì em cho anh cảm giác thoải mái, anh thấy em quá yêu anh nên ở lại bên em cũng không tệ lắm. Nói tóm lại, em không phải người không thể thiếu đối với anh, chỉ dừng ở mức vừa phải thôi."

"Khoảng một tháng sau khi chúng ta chia tay, đêm nào em cũng mất ngủ, phải uống thuốc ngủ để cưỡng chế mình nhắm mắt. Cái đêm nghĩ rằng mình chỉ là sự lựa chọn tạm thời của anh, thuốc ngủ cũng mất luôn tác dụng. Em mở to mắt, không bật đèn, hình dung ra dáng vẻ anh giữa không gian tối tăm đó, rồi lại nghĩ anh bị bệnh tâm manh, chỉ cần nhắm mắt lại là em sẽ biến mất khỏi lòng anh. Không có hình ảnh, ký ức sẽ không kéo dài được bao lâu, thế nên có lẽ vào khoảnh khắc em còn đang nghĩ đến anh, anh hẳn đã quên em hoàn toàn mất rồi."

Thương Lục ôm chặt anh, hít thở rất mệt mỏi: "Kha Dữ, em biết anh nói ra những lời đó là để em hoàn toàn quên anh, buông bỏ anh, bắt đầu lại một lần nữa. Anh có ý tốt, muốn đau dài không bằng đau ngắn, nhưng anh không biết đâu, dù là kiểu gì thì tựu chung nó vẫn là đau đớn, chỉ cần em còn thở, ngày qua ngày nó vẫn sẽ xuất hiện như một bóng ma. Anh muốn em bắt đầu lại lần nữa, cho rằng chỉ cần cắt đứt là xong, nhưng em biết mình đã chết hẳn một lần."

Kha Dữ nhắm chặt hai mắt, nước mắt thấm ướt vạt áo Thương Lục.

"Vì hy vọng một ngày anh sẽ trở về, em đã thử và thất bại rất nhiều lần. Em muốn đến ngày gặp anh một lần nữa, anh sẽ không còn lý do rời bỏ em."

"Thử chuyện gì?"

"Không nói đâu," Thương Lục hôn lên đỉnh đầu anh, "Buồn cười lắm."

·

Hôm sau Kha Dữ tỉnh dậy trong làn gió nhẹ buổi sáng, hóa ra Thương Lục đã mở cửa sổ làm tiếng sóng biển rì rào gần như ở ngay trước mắt. Trên giường trống không, chỉ có một chiếc chăn mỏng quấn quanh eo Kha Dữ. Anh ngồi dậy rời giường, tìm được một tờ giấy dán lên cửa tủ lạnh: "Chạy bộ buổi sáng"

Kha Dữ bật cười lắc đầu, tháo tờ giấy xuống, thật sự là tự giác không ai bằng.

Sau khi anh chiên thất bại hai quả trứng gà thì Thương Lục cũng vừa quay trở lại, cổ quàng khăn lông trắng, cánh tay để trần dày đặc mồ hôi.

Mùi trứng chiên rất thơm nhưng thành phẩm lại không được ngon lành như tưởng tượng. Thương Lục chỉ liếc một cái cười nhạo, sau đó mở tủ lạnh lấy ra một lon soda. Khoen lon bật mở, hắn uống một hơi cạn hết rồi ném lon vào thùng rác. Trước mắt Kha Dữ quay cuồng, cứ thế được Thương Lục bế lên, lưng dựa tường tiếp một nụ hôn triền miên quấn quýt.

Cả ngày hôm đó hai người ngồi dưới tán dù che nắng thảo luận kịch bản. Chân Kha Dữ không động đậy nổi, đi một bước cứ y như sắp què đến nơi nên nghiễm nhiên ngồi một chỗ, để Thương Lục hầu hạ mình không khác gì bà đẻ. Sau một ngày ở yên tại chỗ, đến chạng vạng Thương Lục lại thay giày thể thao chuẩn bị ra ngoài. Hắn muốn thử chạy băng qua thung lũng đến tận đường bờ biển rồi vòng về, quãng đường vừa vặn 15 km. Về đến nơi là trời tối hẳn, tiếp theo có thể tắm rửa ăn cơm, cuối cùng bắt đầu công việc bình phẩm phim điện ảnh cho buổi tối.

"Anh Thương đi đâu rồi?" Lâu lắm mới thấy Mike xuất hiện.

"Chạy bộ."

"Tối nay sẽ có mưa to đấy," Mike chỉ màn hình lớn bên ngoài, "Bây giờ tôi phải chỉ huy mọi người che chắn cho nó, tối nay chúng ta di chuyển lên rạp phim trong thị trấn nhé."

"Được." Kha Dữ gật đầu, tiện tay ghi lại vị trí rạp phim vào giấy nhớ.

Anh không xem là chuyện to tát, bởi vì Mike đang nói đến tối nay, mà hiện giờ mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, chỉ có thể tính là chạng vạng. Thế nhưng chẳng mấy chốc mà gió lớn cùng mây đen ùn ùn kéo tới dày đặc, nháy mắt cướp đoạn hết chút ánh sáng sót lại cuối chân trời.

5 giờ mà trông không khác gì nửa đêm.

Gió thổi rất mạnh, sóng biển đánh ào ào đáng sợ. Cứ một phút Kha Dữ xem đồng hồ đến mười lần, Thương Lục chỉ mới xuất phát hơn hai mươi phút trước, hẳn vẫn chưa chạy lên núi. Đây là khu dân cư chính trên đảo, mọi nhà đều đã lên đèn, có lẽ hắn đang trên đường trở về.

Mike chỉ huy các công nhân trùm bạt chống thấm lên màn hình khổng lồ, tiếng khung thép kêu lanh canh vì gió tạt khiến người ta càng thêm bất an, công nhân đứng bên dưới gần như bị thổi đứng không vững. Kha Dữ vô thức thấp thỏm không yên, "Hey Mike——"

Âm thanh bị tiếng sóng và tiếng gió ào ào nuốt chửng, mưa to chớp mắt kéo tới đập vào tấm bạt trùm, lều trại bên ngoài và cả xe RV. Mike từ xa chạy tới, "Trời mưa rồi!"

Kha Dữ bắt đầu nôn nóng, nghĩ thầm mẹ nó đương nhiên tôi biết! Vừa chực mở miệng, một tiếng "Ầm" vang lên cùng với tiếng điện giật lạnh buốt, hệ thống điện của chiếc RV tắt phụt, cả thế giới rơi vào bóng tối.

"Shit!" Mike chửi thề giữa cơn mưa.

Kha Dữ còn chưa kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác quay đầu ——

Đèn đóm của toàn bộ thị trấn nhỏ đều phụt tắt.

"Đường điện ở đây thường xuyên bị hỏng, cúp điện là chuyện như cơm bữa, đặc biệt là trong những ngày thời tiết quái quỷ thế này," Mike lớn tiếng, "Đừng lo, khu cắm trại có máy phát điện riêng, để tôi đi khởi động nó cho anh!"

Không ——

Kha Dữ dùng sức giữ chặt Mike lại.

Tuy Mike chỉ quen biết anh có mấy ngày nhưng cũng hiểu cá tính đối phương, đó là gặp chuyện gì cũng ung dung tự tại. Thế cho nên trong cơn bão đen kịt này, anh ta rất ngạc nhiên khi nhìn thấy sắc mặt Kha Dữ hoảng sợ như sắp tận thế.

"Đừng sợ," Mike trấn an, "Trận mưa này sẽ không kéo dài quá lâu ——"

Kha Dữ cố gắng nuốt nước bọt, mở to đôi mắt trống rỗng vô hồn, "Mau dẫn tôi đi tìm Thương Lục, cậu ấy bị quáng gà, không nhìn thấy đường ——"

Hắn không thấy gì hết, không thấy đường, không thấy vách núi, không thấy rễ cây, không thấy biển. Thị trấn cúp điện, hắn thậm chí không thấy được đường trở về.

Sắc mặt Mike lập tức biến đổi: "Anh ấy có đem theo điện thoại vệ tinh không?"

Kha Dữ nhanh chóng chạy về phía huyền quan nhà xe. Từ góc độ của Mike, dáng vẻ chạy của anh rất quái dị, như thể đang phải chịu đau đớn dữ dội, thậm chí có cảm giác cả bàn chân lẫn cẳng chân đều không khỏe. Cảm ơn trời đất, trong đó chỉ có một chiếc điện thoại vệ tinh, chiếc kia đã được Thương Lục cầm theo.

"Mau liên hệ!" Mike nhận lấy điện thoại, đèn huỳnh quang sáng lên gửi đi tín hiệu định vị.

"Thương Lục!" Kha Dữ tiếp điện thoại ngay lập tức.

Mưa lớn trút xuống qua ống nghe, chỉ nghe được tiếng hít thở mơ hồ của Thương Lục. Tín hiệu lúc tốt lúc không, khiến giọng hắn cũng ngắt quãng từng đợt: "Em không thấy đường, em đang ở.... Đừng gấp gáp... Nhớ mang theo... và băng vải..."

"A lô? A lô??!" Màn hình điện thoại ướt nhòe vì nước mua, toàn thân Kha Dữ cũng bị mưa xối ướt đẫm. Tại sao phải mang băng vải? Đồng tử anh co lại như kim châm, toàn thân run lên —— hắn bị thương?!

"Lập tức liên hệ dẫn đường! Chuẩn bị nước ấm, băng vải và đồ chống lạnh. Tôi và anh cùng đi tìm cậu ấy!" Kha Dữ bỏ điện thoại vệ tinh vào túi, khoác chiếc áo mưa do công nhân đưa cho, "Mau lên!"

"Chân của anh ——"

"Tôi không sao!" Kha Dữ đáp không chút do dự, ánh mắt sốt ruột và lạnh lẽo khiến Mike lập tức im miệng.

Nhưng tình huống còn nghiêm trọng hơn dự kiến, hai cư dân đảo liên tiếp từ chối không muốn bước chân vào rừng, "Trời mưa to thế này không thể đi được, sẽ có rắn và côn trùng."

"Cậu ấy không đi xa đâu!" Nước đánh lộp bộp vào lớp áo mưa, làm mọi người phải hét lên mới nghe thấy tiếng nhau: "Chỉ là đường bình thường! Cậu ấy không vào rừng!" Kha Dữ không ngừng lặp đi lặp lại, trong khi người dẫn đường cứ liên tục lắc đầu xua tay, "Năm mươi ngàn đô! Được không! Một trăm ngàn! Hai trăm ngàn đô! Chỉ cần anh chịu dẫn chúng tôi đi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả!"

Cái đầu đang lắc chợt dừng lại, cánh tay cũng bất động. Người dẫn đường vuốt mặt thật mạnh: "Ok! Nhưng trời mưa rất khó nhìn đường, tôi chỉ chấp nhận đi trong vòng hai tiếng! Hai tiếng nữa nếu mưa không ngớt, cũng không tìm được người thì chỉ có thể cầu Chúa phù hộ anh ta thôi!"

Cơn mưa cơ bản không tạnh sớm như Mike nói, gió cũng càng ngày càng mạnh, tiếng sóng vỗ vào vách đá gần đến mức khiến lòng người hoảng sợ.

Đây không còn là thời tiết xấu thông thường nữa mà gần chạm mốc thảm họa. Cúp điện, bệnh quáng gà, nhiệt độ hạ đột ngột, khả năng có cả côn trùng và rắn độc —— Toàn thân Kha Dữ run rẩy: "Quá chậm," Anh lắc đầu, ngón tay đông lạnh cứng đờ, ánh mắt lại rất tỉnh táo, "Như vậy không đủ, hãy liên lạc với độ cứu hộ, dẫn theo chó nghiệp vụ nữa, nếu có thể thì gọi luôn trực thăng cứu hộ! Cậu ấy có mang theo đồng hồ, có lẽ nó sẽ phát được tín hiệu cầu cứu, giá cả thế nào cũng được!"

Mike lập tức gọi người đi liên hệ đội cứu hộ trên đảo, "Tôi xin lỗi vì đã xuất hiện ——"

Kha Dữ nhanh chóng quyết định: "Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này."

Ánh đèn pin lóe sáng khắp khu rừng, mặt đất đầy nước mưa trở nên lầy lội, rửa trôi những bộ rễ cây chằng chịt. Kha Dữ tập tễnh đi theo những dấu chân mà người dẫn đường để lại.

Cơ bắp căng cứng và cực kỳ đau đớn, bộ anh bị ngốc hay bị tàn phế rồi sao, một đoạn đường leo núi nhỏ mà cũng không chịu nổi.

Điện thoại vệ tinh liên tục thực hiện cuộc gọi hai mươi phút một lần, sau hai cuộc thì mất hoàn toàn tín hiệu.

Câu cuối cùng mà Thương Lục nói trong điện thoại là: "Lát nữa gặp lại."

Tín hiệu kém như vậy, không biết câu này có đến được tai Kha Dữ hay không. Tuy bệnh quáng gà của hắn đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng dưới thời tiết cực đoan thế này, hắn lại biến về thành một tên mù dở, ấn phím điện thoại phải dựa vào cảm giác ngón tay. Tiếng gió, tiếng mưa và tiếng sóng vỗ ầm ầm bên tai, thung lũng tựa như một cái loa phóng thanh khổng lồ khuếch đại chúng lên khiến mọi thứ càng thêm kinh khủng. Cho dù có mở to mắt, hắn vẫn cảm thấy mình đang rơi vào một lồng giam tối đen vô tận.

Thật ra mới chạy được nửa đường Thương Lục đã nhận ra những dấu hiệu không ổn nên cũng nhanh chóng quay đầu về, nhưng không ngờ thời tiết thay đổi quá nhanh, mới chớp mắt một cái đã mưa như trút nước. Thương Lục không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn nhớ gần đây có một tảng đá lớn có thể che chắn được mưa gió. Nếu không tìm được nơi đó, một khi cứu hộ không tới kịp, có lẽ hắn cũng sẽ rơi vào tình trạng sốc nhiệt do thay đổi nhiệt độ đột ngột.

Đến nước này rồi, chỉ có thể liều mạng một phen.

Hắn bị ngã bong gân trong lúc mò mẫm tìm đường đến chỗ tảng đá kia. Tình hình rất nghiêm trọng, có lẽ hắn đã vướng chân vào rễ cây, trong nháy mắt cơn đau xộc thẳng lên não, thậm chí làm hắn choáng váng trong mấy giây. Cơn choáng qua đi, hắn điều chỉnh là hơi thở, sờ được thứ chất lỏng nóng hổi dưới đầu gối. Đầu gối hắn vừa bị đập vào đá, vết thương sâu đến mức nhìn thấy cả xương.

Thương Lục rất muốn nghe tiếng hít thở của Kha Dữ.

Anh không biết tiếng hít thở của mình trong trẻo đến thế nào, nhịp thở đó khiến hắn yên tâm, cho phép hắn bình yên chìm vào giấc ngủ trên mọi chiếc giường.

Cơn mưa không có dấu hiệu dừng lại, Thương Lục cởi áo vận động của mình ra sờ so.ạng bó lấy vết thương để cầm máu. Máu thấm ướt lớp vải, lại bị nước mưa xối ướt, mùi máu thấm vào bùn đất và bị hơi thở nguy hiểm của rừng rậm bao trùm.

Tình huống tệ nhất, là hắn chết ở đây.

Tệ nhì, là không giữ nổi cái chân.

Còn tốt nhất là hắn bình yên vô sự, nhìn thấy Kha Dữ xuất hiện trước mắt mình. Tuy hắn không thấy đường, nhưng chỉ cần anh xuất hiện ở đây một giây thôi, Thương Lục chắc chắn sẽ biết.

Tình huống tệ nhất là hắn chết ở đây, không thể cùng Kha Dữ đi đến cuối, một kết cục cực kỳ khủng khiếp.

Tệ nhì, hắn không giữ nổi cái chân này, không biết có còn xứng đôi với ảnh đế Cannes nữa hay không.

Tình huống tốt nhất là hắn bình yên vô sự, trước khi rơi vào hôn mê có thể nói với Kha Dữ một tiếng, "Đừng lo lắng."

Không sao, thầy Kha từng nói hắn rất tốt số, ông trời luôn ưu ái hắn, sẽ không đành lòng dẫn hắn đi giữa cơn bão Đại Tây Dương này, không đành lòng để hắn chết dưới tầng hầm tối om lạnh lẽo, đương nhiên, ông trời cũng không đành lòng để hắn rời đi trước khi cho Kha Dữ một đáp án thật yên tâm.

Thương Lục dựa lưng vào tảng đá, cảm thấy sinh mệnh của mình đang trôi đi từng phút tựa như đồng hồ cát úp ngược, từng hạt từng hạt tuôn ra khỏi cơ thể. Nhiệt độ cơ thể giảm xuống quá nhanh, bị cơn mưa và máu cùng mang đi. Hắn nhắm chặt đôi mắt bắt đầu xuất hiện ảo giác, bên tai dường như có tiếng cánh quạt trực thăng cắt qua mưa gió, xoay trên đỉnh đầu mình. Máy bay trực thăng... Thương Lục không còn sức bật cười, nhưng khóe môi vẫn hơi nhếch lên. Hắn nhớ tới đêm ở Ninh Thị, máy bay của bọn họ đáp xuống sân bay trên tầng thượng tòa cao ốc Cần Đức. Dưới bầu trời đêm rộng lớn của thành thị, Kha Dữ trao cho hắn một nụ hôn vừa hoang đường vừa yên tĩnh.

Ánh sáng trắng chói lòa lóe lên trước mắt, Thương Lục không xác định đó có phải dấu hiệu cho biết hắn sắp chết không.

"Thương Lục! Thương Lục!" Kha Dữ ném đèn pin xuống, không màng sự ngăn cản của Mike và đội cứu hộ, cứ thế bổ nhào vào người hắn.

Chó cứu hộ gầm gừ bất an vì hoàn cảnh hỗn độn và nguy hiểm chung quanh. Thân thể hắn rất lạnh, gần như không còn chút nhiệt độ. Kha Dữ run rẩy tìm được tay hắn —— Bàn tay luôn giữ chặt miếng băng vải tạm thời ——

Lạnh băng, mang theo mùi máu.

Ánh đèn quét qua, đồng tử Kha Dữ trợn to ——

Trên tay Thương Lục toàn là máu.

"... Cậu ấy bị thương, cậu ấy bị thương rồi," Đôi tay anh run rẩy sờ s.oạng khắp thân thể hắn, vết thương ở đâu? Ngoại trừ đầu gối, trên người hắn còn vết thương nào khác không? Giọng anh sợ hãi run lên, "Băng vải, băng vải, mau lên..." Hàng nước mắt chảy xuống, trong nháy mắt tất cả mọi người đều nghe tiếng anh phẫn nộ hét to: Còn thất thần làm gì! —— Mau cứu cậu ấy đi!"

Máy bay trực thăng xoay vòng rồi đáp xuống bìa rừng, mang theo cơn mưa càng dữ dội sắc lạnh như dao cắt. Kha Dữ mở chăn trùm lên người Thương Lục, dùng cách thức nguyên thủy nhất sưởi ấm cho hắn trong lúc chờ đợi cáng cứu thương.

"... Thầy Kha." Bên tai vang lên âm thanh yếu ớt.

"Cái gì?" Kha Dữ bất chấp ôm mặt Thương Lục, ghé lỗ tai lại gần đôi môi lạnh băng tái nhợt, "Em nói gì thế? Anh đang nghe, đang nghe đây ——"

"Em không quên được," Thương Lục khẽ cong môi dưới. Hắn nâng tay lên, không xác định được đây có phải ảo giác không, nhưng chỉ động tác đặt tay lên lưng Kha Dữ cũng gần như lấy hết sức lực của hắn, "Xin lỗi anh... Những hình ảnh đó, em đã cố... Nhưng em không thể quên được..."

Kha Dữ nín thở, mọi công năng trong cơ thể cũng gần như tạm dừng. Anh cảm thấy mình như rơi vào một hầm băng và bắt đầu run rẩy từ kẽ nứt xương cốt.

"Mỗi lần nhìn thấy em, anh đều sẽ bị nhắc nhở rằng em đã xem qua những hình ảnh đó rồi."

"Anh cảm thấy ghê tởm"

"Em không có lỗi, em chỉ xem qua những tấm ảnh đó mà thôi."

"Xin lỗi, anh chỉ muốn yêu một người hoàn toàn không biết chuyện và chưa từng nhìn thấy những hình ảnh kia."

Vì những lời đó mà hắn mới xin lỗi, bởi vì hắn không thể quên được, bởi vì nghĩ mình "không xứng", không phải một người hoàn hảo không tì vết, không biết bất cứ chuyện gì, cho nên hắn mới trì hoãn không đáp lại sự theo đuổi của anh.

Bởi vì hắn đã dùng hết mọi biện pháp mà không thể quên được, nên hai năm sau hắn vẫn thấp thỏm lo được lo mất, sợ hãi biết đâu Kha Dữ sẽ ra đi lần nữa thì sao?

Kha Dữ ôm Thương Lục, nghiến chặt răng. Hai hàm răng va vào nhau lập cập, anh không dám chớp mắt, những giọt nước mắt nóng hổi hòa với nước mưa rơi xuống mặt hắn. Giọng Thương Lục càng lúc càng nhẹ, đầu vùi vào ngực Kha Dữ cứ mãi lặp đi lặp lại:

"Xin lỗi... Anh đừng đi."

Hắn đã nói câu này hàng ngàn lần trong những giấc mơ thôi miên của mình.

Bình Luận (0)
Comment