Ánh đèn từ máy bay trực thăng phá vỡ màn mưa giữa đêm đen, vội vàng bay về hướng bệnh viện ở trung tâm đảo.
Trong cabin rất hỗn loạn, Kha Dữ ôm chặt Thương Lục, lỗ tai dán sát vào bờ môi hắn, nghe hắn mê sảng lặp đi lặp lại câu "Xin lỗi", dòng nước phân không rõ là nước mắt hay nước mưa không ngừng lướt qua mặt. Hơi thở Thương Lục rất mong manh, thân thể cho dù được bọc trong chăn dày vẫn lạnh đến đáng sợ. Thấy đôi mắt hắn từ từ khép lại, Kha Dữ ra sức siết cánh tay: "Đừng ngủ, cục cưng ơi em đừng ngủ... Em mở mắt ra nhìn anh đi, Lục Lục... Đừng ngủ... Đừng ngủ..."
"Nói chuyện với cậu ấy! Tiếp tục nói đi, đừng dừng lại!" Nhân viên cấp cứu lớn tiếng ra lệnh. Các biện pháp cấp cứu trên máy bay rất hạn chế, hắn bị sốc nhiệt lại mất máu quá nhiều, mỗi một giây mất thân nhiệt đều đến gần với khả năng mất mạng.
Kha Dữ nức nở, cổ họng nghẹn cứng, phải ra sức hít thở sâu, sau đó run rẩy hôn lên môi Thương Lục: "Đừng ngủ, anh xin em —— Phim điện ảnh còn chưa quay, kịch bản còn chưa xem hết, em muốn quay anh cả đời, em quên rồi sao? Chúng ta còn chưa lấy được Cành Cọ Vàng, cả Gấu Vàng Sư Tử Vàng Quả Cầu Vàng Oscar nữa... Em không làm gì có lỗi hết, em không có lỗi..."
Mike không đành lòng xem tiếp, bàn tay nắm chặt ống quần ướt đẫm.
Kha Dữ ôm chặt Thương Lục vào ngực mình, tay gạt đi lớp tóc mái. Tóc hắn đen làm màu da trở nên càng trắng bệch, "Em nhìn anh, nghe anh nói này," Kha Dữ nghẹn ngào cố cười một tiếng, nước mắt rơi ào ạt, "... Mỗi ngày anh đều nhớ em, mỗi ngày anh kiên trì chịu đựng chỉ vì muốn xuất hiện trước mắt em một lần nữa. Em không biết mình tốt đến mức nào đâu, anh không nỡ nhường em cho người khác. Nếu em dám kết hôn với người phụ nữ khác, anh nhất định lao đến lễ cưới đá văng cửa giáo đường cướp em đi, không ai ngăn được anh, anh sẽ kéo em cùng chạy, dù em không chịu cũng phải chịu..."
Thương Lục dựa vào lòng anh, đôi môi hơi mím lại như có như không.
Đây là món quà bất ngờ trước khi chết sao? Hắn lại được chứng kiến một Kha Dữ thẳng thắn thành khẩn như vậy.
Nhưng dù anh có thẳng thắn chân thành đến thế nào, chỉ sợ hắn cũng không còn đủ thời gian yêu anh nữa. Hy vọng anh sẽ trao sự trung thực và tình yêu đó cho người tiếp theo đủ tốt, ít nhất phải tốt bằng hắn mới được.
Người đó sẽ không biết về quá khứ của Kha Dữ, có được một đôi mắt sạch sẽ chưa từng xem qua những tấm ảnh chụp dơ bẩn. Trong ký ức của người đó sẽ chỉ toàn hình ảnh hoàn mỹ, nhất định không khiến anh xấu hổ hay mất thể diện. Kha Dữ của hắn và người đó sẽ yêu nhau không hề khúc mắc, cũng không bao giờ phải rời đi.
Kha Dữ ôm mặt, áp má vào mũi và môi Thương Lục, bàn tay tái nhợt dán lên gương mặt hắn, "Anh còn nghĩ đến ngày chúng ta tám mươi tuổi, khi đó chắc chắn anh không diễn nổi nữa rồi, nhưng em thì vẫn quay phim tiếp được. Mỗi ngày chúng ta sẽ ở phim trường cậy già lên mặt ỷ lớn hiếp nhỏ, muốn làm gì thì làm, ngồi trong lễ trao giải đan mười ngón tay vào nhau. Tất cả mọi người đều sẽ biết chúng ta là người yêu, hơn nữa còn yêu đến tận tám mươi tuổi... Em thấy thế nào? Anh muốn nghĩ ra nhiều hình ảnh tốt đẹp hơn cơ, nhưng không được, em mau dạy anh đi..." Nước mắt từ cằm anh nhỏ xuống mặt Thương Lục, trượt vào đôi môi khô nứt nhợt nhạt, "... Kể lại toàn bộ những gì em tưởng tượng, giống như ngày chúng ta ngồi trong quán rượu Shakespeare... Được không? Lục Lục, Lục Lục..." Kha Dữ gọi tên hắn hết lần này đến lần khác, "Đừng đi, em còn chưa tha thứ anh, còn chưa cho anh trở thành người yêu chính thức... Em đừng đi."
Có thể yêu nhau đến năm tám mươi tuổi đương nhiên là quá tốt. Bọn họ sẽ nắm tay nhau cùng già đi một cách anh tuấn, leo lên nhà xe RV đi du lịch vòng quanh thế giới, sau đó dừng chân tại một hẻm núi đá đỏ hùng vĩ, hoặc một thảo nguyên bao la tráng lệ, hoặc bên chân dòng sông băng phủ tuyết lấp lánh ánh bạc, cứ như vậy yên lặng rời khỏi thế gian.
Không cần ai liệm thi cốt, hai người sẽ lặng lẽ hóa thành cát bụi giữa tự nhiên, không cần phân biệt đâu là anh, cũng chẳng cần biết đâu là hắn.
Thương Lục không xác định miệng mình có đang cử động không, có đang kể lại chính xác những hình ảnh đó cho Kha Dữ nghe không, hoặc anh có nghe được không. Trái tim hắn rất ấm, nhưng ngón tay rất lạnh, chỉ đến khi nước mắt Kha Dữ rơi xuống mặt, hắn mới có chút cảm giác mình được kết nối với nhân gian.
Anh đừng khóc.
Cục cưng ơi.
Máy bay đáp xuống sân bay bệnh viện, lối thoát hiểm cấp cứu đã được mở sẵn sàng, các bánh xe của cáng y tế bắn nước mưa tung tóe lên hàng lang sáng ngời ẩm ướt. Kha Dữ bị ngăn lại ở ngoài phòng cấp cứu, anh buông tay Thương Lục ra, nhìn nó bất lực rũ xuống bên cáng. Thời gian bị kéo rất dài, mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, bao gồm tiếng máy phát điện nổ vang. Kha Dữ chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề sợ hãi của bản thân.
Nếu —— Nếu đây là lần cuối cùng anh và Thương Lục được cận kề da thịt ——
"Anh Kha!" Mike lập tức ngăn anh lại, gần như là nửa ôm nửa kéo, "Anh phải tin tưởng bác sĩ. Đã đến bệnh viện rồi, chỉ cần cầm được máu và truyền máu thì mọi việc sẽ ổn thôi!"
Tấm rèm màu xanh bị kéo lại, bước chân các nhân viên y tế hỗn độn. Dao mổ, kéo và nhíp liên tục nhấc lên khỏi khay bạc, từng nhúm bông đỏ sẫm bị ép vào miệng vết thương, tiếng bác sĩ trợ lý hét lớn "Huyết tương khẩn cấp" bằng giọng địa phương truyền thẳng vào tai Kha Dữ cách đó một bức tường.
Anh ngồi dựa vào chân tường, hai tay ôm đầu gối vùi đầu thật sâu, sau đó thô bạo lau mặt.
Không sao đâu, không sao đâu, không sao đâu... Kha Dữ âm thầm lẩm bẩm, lặp đi lặp lại từng câu từng chữ rất nghiêm túc. Sau khoảng tám trăm lần, hoặc có lẽ là một ngàn lần, cửa phòng bị đẩy, bác sĩ cấp cứu và y tá bước ra ngoài và nhìn Kha Dữ bằng ánh mắt nhẹ nhõm.
Kha Dữ đỡ tường thở hổn hển theo bản năng, một nụ cười còn chưa hoàn toàn hiện lên thì trước mắt đã tối sầm, anh ngã xuống.
·
Mùi thuốc sát trùng con mẹ nó quá kinh khủng.
Trước khi mở mắt, thân thể đã cảm nhận được có người đang ngồi bên cạnh giường, có thể ở ngay bên mép giường, hoặc có thể ở trên chiếc ghế bành gần đó. Gió thổi vào từ cửa sổ rộng mở mang theo sự tươi mát và khô ráo của một ngày nắng đẹp sau cơn mưa. Giữa tiếng gió mỏng manh đó, âm thanh trang sách bị lật nhẹ nhàng vang lên.
Kha Dữ mở mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết, anh liếc mắt về một phía, mặt cũng nghiêng trên gối đầu. Thương Lục đang ngồi trên ghế, mặc quần đùi thể thao màu xanh xám, phần đầu gối trái quấn một lớp băng gạc dày. Trong tay hắn là một quyển kịch bản, ánh mắt phê duyệt luôn chăm chú trước sau như một.
Kha Dữ mím môi muốn cười, kết quả lại phát ra một trận ho kinh thiên động địa.
Khiếp thật, ho đến mức lồng ngực cũng đau theo.
Thương Lục nâng mắt lên đồng thời ném kịch bản xuống, đỡ lấy góc bàn —— Không biết đã làm cách nào, tóm lại hắn chỉ dùng một chân mà di chuyển đến cạnh giường còn nhanh hơn hộ lý.
"Dậy rồi?" Thương Lục vén tóc mái cho anh, "Nằm lâu hơn cả em."
Hắn nhìn sâu vào mắt Kha Dữ, tuy trên mặt không hiện lên biểu cảm gì, nhưng ánh mắt quá dịu dàng khiến người ta vô thức cho rằng hắn đang mỉm cười.
"Chân em thế nào rồi?"
Bác sĩ tiến vào cắt ngang câu trả lời của Thương Lục. Đó là một người phụ nữ da trắng cao lớn, đầu tiên cô dùng tay đo nhiệt độ trán, sau đó xem xét bình truyền tĩnh mạch. Xác định mọi thứ đã ổn định xong, cô mới tháo hồ sơ bệnh án treo bên giường xuống: "Cảm giác thế nào? Tầm mắt có bị mờ không? Có thấy váng đầu không? Nào, giơ tay lên, tốt, đổi tay bên kia. Nhấc chân, tốt lắm, đổi chân phải. Để tôi nghe một chút," Cô đeo ống nghe lên tai, "Ho một tiếng xem nào."
Kha Dữ nghe lời ho một tiếng.
"Không có gì nghiêm trọng đâu, tiếp tục uống thuốc và nghỉ ngơi trên giường nhé."
"..." Kha Dữ nằm ngửa đỡ trán, "Anh mới suýt chết à?"
"Sốt cao chuyển sang viêm phổi, ở một nơi như nơi này, viêm phổi còn nguy hiểm hơn mất máu nhiều," Thương Lục nói nhàn nhạt, "Anh muốn chết trước em đúng không?"
Kha Dữ cạn lời: "Thế họ kêu anh nhấc chân làm gì?"
Thương Lục cũng bất đắc dĩ theo: "Đừng hỏi, em không biết."
Ánh mắt Kha Dữ chuyển xuống chân Thương Lục.
"Vẫn chạy được."
Nghe Thương Lục nhẹ nhàng đáp lời ít ý nhiều, Kha Dữ gần như lại bật khóc. Anh không muốn khóc trước mặt Thương Lục, trông có vẻ như mình quá yếu đuối, "Khát quá." Anh cúi đầu cụp mắt.
Thương Lục hành động giống hệt một con AI phục vụ, nghe lệnh xong lập tức rót nước từ tủ đầu giường bưng lên. Kha Dữ chống giường gian nan ngồi dậy, uống một ngụm nước cũng phải thở hồng hộc. Uống xong, anh lại nhìn Thương Lục hai giây rồi cúi đầu bật cười rất khó hiểu.
"Sau này quay nhiều cảnh khóc vào."
"Em có đam mê khó nói hả?"
Thương Lục nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve mặt anh: "Về sau toàn thế giới sẽ biết mỗi một giây Kha Dữ diễn cảnh khóc đáng giá mấy chục triệu phòng vé."
Kha Dữ lại uống thêm ngụm nước để áp tiếng tim đập, nói gần nói xa, "Cái này có tính là tai nạn lao động không? Một người tàn một đứa phế, chi phí y tế có được hoàn trả không thế?"
Thương Lục nhướn mày xem anh có được bao nhiêu tiền đồ.
"Dẫn đường một trăm ngàn đô, tiền thuê máy bay trực thăng một trăm năm mươi ngàn, còn có..."
"Em trả hết." Thương Lục bắt anh dừng trò tính toán trẻ con kia lại, lạnh lùng ra lệnh: "Uống nước."
Kha Dữ nghe lời uống nốt nửa ly nước ấm, ánh mắt anh nâng lên khỏi thành ly trong suốt, lời nói đầy ẩn ý: "Em báo đáp ân nhân cứu mạng như thế đấy hả?"
Thương Lục hơi nghiêng mặt nhìn anh với vẻ cười cợt, ôn hòa nói: "Anh dạy mà."
Kha Dữ không thể đối diện hắn trong thời gian quá dài, lúc nào cũng bại trận vì tim đập quá nhanh. Anh vội chuyển tầm mắt: "... Lấy thân báo đáp gì đó... chắc không quá đáng chứ."
"Anh muốn em cưới người dẫn đường?" Thương Lục quan sát anh đầy hứng thú: "Gu mặn thật đấy."
"Em ——" Kha Dữ quay phắt lại, đang muốn lớn tiếng kháng nghị chợt thấy Thương Lục đã áp sát mình từ lúc nào, "Em làm sao?" Thương Lục vừa hỏi vừa dỗ, khoảng cách gần đến nỗi hai chóp mũi sắp chạm vào nhau, giọng nói trầm khàn.
"Em..."
Bọn họ dường như càng tiến gần nhau hơn, chóp mũi tiếp xúc như có như không, hơi thở dung tiến vào tiếng hít thở của nhau. Ánh mắt Thương Lục rơi vào đáy mắt Kha Dữ, bỡn cợt nhưng dịu dàng, "Em làm sao?" Hắn hỏi lại lần nữa.
Kha Dữ nắm chặt gối đầu, thân thể hơi ngửa ra sau nhưng cũng không chịu nổi thế tiến công của Thương Lục. Ánh mắt hắn thong thả rà quét từ mắt xuống môi, cuối cùng dừng trên đôi môi khẽ nhếch, "Không biết tốt xấu, nhận nhầm đối tượng báo ân à?"
Hắn hỏi Kha Dữ làm anh lẳng lặng nuốt nước bọt, một giây sau, anh bị hắn hôn lấy.
"... Hiện giờ thì sao?"
Hơi thở hắn nóng rực khác hoàn toàn với cảm giác lạnh băng đêm hôm trước, rất rõ ràng, đầy tính xâm lược.
Có lẽ Kha Dữ sẽ yêu thích suốt đời.
---
Lời tác giả:
Tâm sự đương nhiên là có, nhưng ở thời khắc thế này không nên tâm sự, chỉ nên hôn thôi