Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 175

Nụ hôn càng lúc càng nồng nhiệt, môi lưỡi giao hòa, Thương Lục đè Kha Dữ xuống càng thấp, một tay nhẹ nhàng đỡ gáy ấn anh vào đầu giường. Kha Dữ co một chân lên, lúc này mới cảm giác được cơn đau nhức lan tràn trong cơ bắp. Nghe đối phương rên một tiếng, Thương Lục nhạy bén buông anh ra.

Hắn quan sát thấy Kha Dữ nhíu chặt mày: "Khó chịu chỗ nào?"

"Chân..."

Thương Lục nghiêm túc nói: "Em mới là người bị thương."

"Phải đi khắp mười mấy km đường núi tìm em còn gì, trước đó anh vốn đã què rồi!"

Đúng là rất có lý. Cách một lớp chăn mỏng, Thương Lục sờ so.ạng cẳng chân Kha Dữ, ngón trỏ và ngón cái dùng sức ấn vào huyệt đạo hai bên: "Chỗ này hả?"

Mike đẩy cửa tiến vào đúng lúc nghe thấy Kha Dữ hét thảm một tiếng. Anh ta lập tức tái mặt, vội vàng lao tới: "Anh Kha? ——"

Bộ đồ bệnh nhân trên người Kha Dữ đã bị Thương Lục hôn nhăn nhúm, cổ áo mở hai nút lộ ra phần xương quai xanh vừa được ngón tay Thương Lục vuốt ve, lúc này chúng càng thêm đỏ ửng và lõm sâu trong khi Kha Dữ xuýt xoa la hét vì đau.

Đúng vậy, mỗi lần hôn hắn luôn thích đùa bỡn xương quai xanh Kha Dữ, bây giờ bí mật này đã bị người thứ ba biết được.

Như chúng ta đã biết, nếu một bí mật bị người thứ ba khám phá, có nghĩa là ngày cả thế giới biết đến nó sẽ không còn xa.

Mike: "..."

Thương Lục bình tĩnh khép cổ áo Kha Dữ lại: "Anh ấy không sao."

Kha Dữ rút chân ra khỏi lòng bàn tay hắn, đầu óc mê muội nói: "... Không có gì, cậu ấy giúp tôi giãn cơ ấy mà."

Mike: "..."

Thương Lục ngước mắt nhìn anh vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, nhưng vẫn phối hợp đáp lại rất nghiêm túc: "Không sao, nếu anh muốn chúng ta có thể tiếp tục."

Kha Dữ nhắm mắt hít thật sâu.

Ai đó mau ném hắn xuống Đại Tây Dương cho cá ăn đi.

Mike ngập ngừng muốn nói lại thôi mất ba lần, cuối cùng mới mở miệng: "... À thì..." Ánh mắt anh ta quét đến bàn tay hai người đang nắm chặt.

Kha Dữ giật mình, mặt đột nhiên nóng bừng, tay cũng như phải bỏng muốn rút về nhưng bị Thương Lục giữ chặt lại, không cho anh mảy may cử động.

Ánh mắt Kha Dữ đầy khiếp sợ và hoảng loạn. Làm gì đấy?! Mau buông ra! Định come-out ở ngay đây luôn sao!

Mike đặt tay lên môi ho khan, đáy mắt Thương Lục lộ ra ý cười nhàn nhạt, ngữ khí thản nhiên như đang nói về một chuyện rất bình thường: "Trong hai ngày hôn mê, anh cứ kêu tên em suốt."

Mike bĩu môi nhún vai, tỏ vẻ hắn hoàn toàn nói đúng sự thật.

Thương Lục dùng tiếng Trung: "Người thấy thì buồn, người nghe thì khóc, ai ai cũng phải cảm động."

Kha Dữ: "..."

Tại sao thuyền vẫn chưa tới, mau xách cái tên này ném xuống biển cho cá ăn đi! Lập tức —— Ngay lập tức!

Mike lại nhún vai: "Anh Kha vung tiền như rác cho hoạt động cứu hộ, có điều giấy tờ thủ tục thanh toán đã hoàn tất trong lúc anh hôn mê rồi, là đạo diễn Thương chi trả."

Thương Lục nói: "Một triệu tám trăm ba mươi ngàn, tính bao giờ trả đây?"

Kha Dữ đỡ trán, cứng rắn đổi chủ đề: "Tôi ngủ mất hai ngày, liên hoan phim tính sao?"

Mike dang tay: "Well, tôi tới chính là vì vấn đề này. Sự việc đã được báo cáo với Ủy ban Điện ảnh, nếu hai vị cảm thấy không có trở ngại, công tác đánh giá phim trên đảo sẽ được hoãn thêm hai ngày nữa; nếu cả hai cảm thấy sức khỏe không đảm bảo, chúng ta có thể trở về Cape Town trước rồi quyết định tiếp."

Thương Lục nhìn Kha Dữ: "Không cần băn khoăn, anh quyết định đi."

Bọn họ còn lại bốn tập kịch bản và bốn bộ phim cần bình xét, Kha Dữ âm thầm nhẩm lại lịch tập luyện và công diễn bên chỗ Stella, "Anh không thành vấn đề, em thì sao?"

Tuy hai ngày trước Thương Lục còn đứng giữa lằn ranh sống chết, nhưng sau khi xử lý vết thương ổn thỏa, truyền máu lại bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, hắn chỉ còn vết thương chân là đáng ngại. Hơn nữa trước giờ thể lực hắn luôn tốt đến đáng sợ, nhìn qua trông còn khỏe mạnh có khí sắc hơn Kha Dữ. Hắn gật đầu: "Nghe theo anh."

Mike nhận được đáp án tốt hơn dự kiến, anh ta luôn miệng tạ lỗi, trước khi đi còn cười nói: "Thật ra chúng tôi đã mua bảo hiểm cho hai vị rồi, các khoản chi ra có thể cover lại, anh Kha không cần quá băn khoăn về chi phí. Nhưng mà..." Anh ta đỡ khung cửa nói sâu xa: "Các vị nên nói sớm mới phải, chúng tôi có thể sắp xếp giường đôi cho."

Thương Lục cười thành tiếng, Kha Dữ ném gối đầu về phía hắn, "Đừng cười nữa!"

Bây giờ toàn thân anh yếu ớt vô lực, ném cái gối có được bao nhiêu sát thương? Thương Lục tiếp lấy dễ như trở bàn tay, nhân tiện áp sát, thấp giọng hỏi: "... Báo ân đủ chưa?"

"... Đủ rồi."

Thương Lục cụp mắt nhìn môi anh, hơi thở nhẹ nhàng thơm tho: "Thật sự đủ rồi?"

Không chờ anh trả lời, môi lại lần nữa ấn lên. Cánh môi hắn hé mở mút lấy môi Kha Dữ, đầu lưỡi nhẹ nhàng rà quét.

Kha Dữ nắm vỏ chăn không dám cử động, tấm vải sọc lam đáng thương sắp bị vò nát rồi.

Thương Lục buông lỏng nhưng không thả anh ra, bắt đầu chế nhạo: "Bệnh có tí mà hôn không nổi luôn à?" Hắn vuốt ve xương quai xanh, hổ khẩu giữ cằm bắt anh ngẩng đầu lên, nụ hôn chỉ có khí thở ra chứ không có khí hít vào.

Những hạt bụi nhỏ li ti lơ lửng trong ánh nắng chiều, không khí vương mùi gió biển nhẹ nhàng vang lên tiếng nước mập mờ do môi lưỡi cọ xát.

Hai cô hộ lý không dám bước vào quấy rầy, chỉ đành ngồi ngoài băng ghế ngơ ngác nhìn nhau, mãi đến khi trong phòng bệnh vang lên tiếng vật nặng rơi xuống kém một tiếng kêu thất thanh. Cánh cửa bị đẩy ra, lần này Kha Dữ chống hông lăn dưới đất, còn Thương Lục đang đè lên người anh trong tư thế quỳ một chân.

Hộ lý: "..."

Thượng Đế chứng giám, rốt cuộc bọn họ vừa làm gì vậy?

Sắc mặt Kha Dữ đầy đau đớn, Thương Lục lại rất bất đắc dĩ, hai tay chống hai bên người Kha Dữ, cái chân không thể gập lại khẽ chạm mũi xuống mặt đất ——

"Anh thật sự muốn em phải tập plank ngay bây giờ sao?" Hắn bình tĩnh hỏi.

Hộ lý vội vàng chạy tới đỡ hai người dậy.

Thế giới thật an tĩnh và yên bình.

Hai chiếc xe lăn được đẩy song song vào vườn hoa, Kha Dữ vừa xấu hổ vừa phí công giải thích: "Anh không biết chân mình yếu đến thế."

Hôm trước leo núi về chân đã phế một nửa, hôm sau còn phải tập tễnh chạy đi cứu hộ, di chuyển được hoàn toàn dựa vào ý chí chống đỡ. Sau khi Kha Dữ ngất đi, không ai biết chân anh có nhu cầu cấp bách cần được mát xa và lưu thông máu, cứ như vậy chịu tê cứng bủn rủn suốt hai ngày. Thành thật mà nói, bị hôn đến ngã khỏi giường cũng là chuyện đương nhiên!

Thương Lục gật gù: "Thầy Kha đáng thương quá, bị hôn đến mềm cả chân."

Kha Dữ nghiến răng nghiến lợi: "Em đừng có cậy không ai hiểu mà muốn nói gì thì nói."

"Thật sự không ai hiểu mà," Một khuỷu tay Thương Lục chống lên tay vịn xe lăn, ánh mắt ung dung ngả ngớn, "Em muốn nghe anh nói anh yêu em."

Kha Dữ: "..."

Từ quỷ môn quan trở về sẽ ấu trĩ đi mười tuổi, trước kia tại sao anh không biết đến đạo lý này nhỉ?

Vườn hoa trong bệnh viện rất tầm thường, nhưng những loài cây nhiệt đới mọc tự nhiên trong đó nhìn cũng khá vui mắt, những cây chuối tây cuộn lá, hoa dâm bụt nhị dài đung đưa lay động, bên kia có vài người già đang ngồi hóng mát dưới bóng râm những cây cọ cao lớn. Hai hộ lý đẩy hai người đi, ai không biết trông còn tưởng đạo diễn và diễn viên chính của liên hoan phim không hẹn mà cùng nhau tàn tật.

Kha Dữ mím môi không muốn thuận theo ý hắn, "Anh còn nợ em mười lần nói thật hay thử thách nhé." Thương Lục chậm rãi nhắc nhở.

"Câm miệng."

"Bây giờ em rất muốn chơi."

"Anh không muốn chơi."

Mấy giây yên tĩnh trôi qua rất khó hiểu, Kha Dữ ngước mắt lên, trông thấy dáng vẻ Thương Lục im lặng rất buồn thương, khiến người ta nhìn mà đau lòng.

"Em không nghĩ mình còn sống trở về đâu."

Kỹ thuật diễn rác rưởi.

Kha Dữ tỏ vẻ thờ ơ lãnh đạm nhưng trong lòng đã co thành một nhúm: "Chơi chơi chơi," Anh nhắm mắt lại, "Mau nuốt chữ 'chết' xuống cho anh."

Thương Lục chống cằm, mặt hơi nghiêng hướng về phía Kha Dữ, ánh mắt trầm tĩnh tràn đầy ý cười: "Để nghĩ xem... Chi bằng tỏ tình phát đi."

Kha Dữ nhắm mắt ngẩng mặt, để ánh mặt trời chiếu thẳng vào mí mắt tái nhợt. Cần cổ thon dài hơi uốn cong, yếu hầu khẽ trượt. Anh mở mắt lần nữa, nhìn Thương Lục nghiêm túc nói: "Anh yêu Thương Lục, anh yêu cậu ấy, kiếp này chỉ từng yêu một người, sau này cũng chỉ yêu cậu ấy, mặc kệ cậu ấy có yêu anh hay không."

Thương Lục chống má cong cong môi.

Hộ lý mỉm cười, trong lòng nghĩ thầm... Không biết hai người huyên thuyên những gì thế nhỉ?

Chỉ biết nụ cười của anh Thương quá đẹp trai và chói mắt.

"Cái thứ hai," Thương Lục lười biếng suy nghĩ, sau đó lười biếng đề nghị: "Nói ra một chuyện mấy năm nay anh không dám kể cho ai biết."

Kha Dữ thở dài cười thầm, ánh mắt hơi khiêu khích: "Em tưởng anh không dám?"

"Chăm chú lắng nghe."

"Nhìn ảnh em tự thủ dâm."

Thương Lục khiếp sợ sặc nước bọt ho một tràng dài, hộ lý lo lắng hỏi: "Anh Thương, anh khó chịu ở đâu à?"

Kha Dữ trả lời thay bằng tiếng Anh: "Cậu ấy khỏe lắm, chỉ hơi vui quá thôi."

Thương Lục dùng bàn tay to rộng che mặt, xấu hổ đến độ khuôn mặt tái nhợt chợt nổi lên sắc hồng bất thường: "... Anh thay đổi rồi," Hắn rầu rĩ nói, dù biết rõ hộ lý nghe không hiểu nhưng vành tai vẫn nóng sắp cháy, "... Thay đổi quá nhiều."

"Lừa em đấy." Kha Dữ cười một tiếng, bình thản nói, "Nhưng đúng là có nhìn ảnh em để ru giấc ngủ. Anh thường xuyên không ngủ được, rất nhớ em nhưng không nhớ nổi gương mặt, chỉ có thế vào phòng chiếu phim xem lại mấy đoạn hậu trường và lễ trao giải...'Cửa hông' nói không đánh bạc để chiến thắng, nhưng hôm nay tôi rất muốn đánh cược một phen. Chúng ta cùng chờ đợi giải thưởng cuối cùng —— Giải phim điện ảnh xuất sắc nhất, và nhìn xem thử tờ giấy trong phong bì mà cô lễ tân sắp bưng lên đây..."

Thương Lục sửng sốt, từng đợt sóng cuộn lên trong phần ký ức đã chìm vào quên lãng. Đó là lễ trao giải Tinh Vân —— Lần đầu tiên bọn họ đi dự lễ trao giải cùng nhau.

Kha Dữ... đang kể lại, hay nên nói là đọc thuộc lòng lại.

Anh đọc rất tự nhiên lưu loát, không có một đoạn vấp, cũng không cần dừng lại để nhớ, chỉ nhẹ nhàng đọc:

""Cược thứ gì?"

"Được, vậy cược ôm một cái —— Nếu hôm nay "Cửa hông" đoạt giải, anh và Thương Lục phải ôm nhau một cách đầy thân thiện trên sân khấu, có được không?"

"Được.""

"Kha Dữ."

Kha Dữ nghiêng mặt, ánh mắt nâng lên phảng phất như không nhận ra vẻ đau xót trong mắt Thương Lục, "Em còn nhớ bài diễn văn cảm ơn của anh không?"

""Thương Lục là đạo diễn tốt nhất trong lòng tôi, là người định mệnh của đời tôi, người đã xuất hiện trước mắt tôi như một giấc mơ.""

Kha Dữ mím môi: "Em cũng nhớ kìa."

"Cả đời này vẫn nhớ rõ."

Kha Dữ càng mím môi chặt hơn, là một nụ cười rất sâu, đôi mắt phản chiếu ánh mặt trời Đại Tây Dương, "Mỗi ngày anh nghe giọng em, xem ảnh em mà ngủ, nhưng em lại không xuất hiện trong giấc mơ. Anh biết, em nhất định cũng không muốn gặp anh trong mơ. Anh rất muốn mình mơ thấy em, người bị bệnh tâm manh không thể mơ, thế là anh bắt đầu uống thuốc ——"

"Kha Dữ!" Giọng Thương Lục trở nên căng thẳng.

"Chuyện qua hết rồi, không sao đâu," Xe lăn đón ánh mặt trời, trên khuôn mặt Kha Dữ không có bóng che, làn da như được phơi đến trong suốt, "Hồi đó tái phát trầm cảm, bệnh tình trở nặng. Anh muốn gặp em mà không gặp được, một lần nọ nuốt thử một nắm thuốc, toàn thân ở trong trạng thái phiêu phiêu lơ lửng, phải ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo rồi kiệt sức ngã xuống sàn, người không ra người quỷ không ra quỷ. Sau đó anh nhìn thấy em trên trần nhà, đó là ảo giác tuyệt vời nhất trong đời anh, thật sự muốn ở trong trạng thái đó mãi mãi, không cần tỉnh lại."

Anh dừng một chút, nở nụ cười tiếc nuối: "Cuối cùng Quả Nhi tạt cho anh một chậu nước lạnh, dội buốt cả mặt luôn."

Thương Lục hít sâu một hơi: "Tại sao không quay lại tìm em?"

"Em nói rồi mà, nếu trở về hay xin lỗi dễ dàng như thế, vậy trước kia anh rời đi có ý nghĩa gì? Chỉ là vô cớ gây rối, ra vẻ đáng thương giả tạo thôi sao? Anh tự nhủ với mình, nếu muốn gặp em thì trước hết phải trở thành một người tự yêu bản thân, dũng cảm, kiên định, một người xứng đáng để em thích. Cho dù em không quan tâm hay hận anh thấu xương, anh vẫn có dũng khí và động lực vô tận để yêu em, chờ em, chờ em yêu anh nhiều như anh yêu em vậy."

"Thương Lục, mấy năm nay có rất nhiều lần anh ở bờ vực sụp đổ và tuyệt vọng, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ hoặc thỏa hiệp. Một lần duy nhất là lần nhìn thấy em nhận thưởng, xem bộ phim tài liệu em quay, nhìn Rita giỏi giang xinh đẹp như thế... Anh rất muốn bất chấp tất cả chạy đi tìm em, anh sợ không kịp... Nhưng anh biết, khi đó mình chỉ là một bán thành phẩm, còn chưa đủ tư cách xuất hiện trước mặt em."

Hòn đảo này có rất ít gương mặt phương đông ghé thăm, cho nên cả hai cô hộ lý người da trắng đều không quá quen thuộc với người châu Á, đặc biệt là người Trung Quốc. Các cô chỉ âm thầm thấy khó hiểu, tại sao vừa rồi hai người còn nói cười vui vẻ, đột nhiên ai nấy đều trầm mặc thế này.

"Hôm đó anh đi cứu em, em cứ luôn miệng nói xin lỗi, còn nhớ không?"

Thương Lục chỉ còn lại chút ký ức mơ hồ như sương khói, hắn nhớ được tiếng cánh quạt trực thăng, tiếng chó sủa và cơn mưa như trút nước. Lúc Kha Dữ nhắc tới mấy chữ "Xin lỗi", lòng hắn chùng hẳn xuống, ánh mắt căng thẳng, "Không nhớ... Em đã nói gì thế?"

Thậm chí hắn không dám nhìn Kha Dữ, hai mắt cụp xuống, hàng mi dài che giấu tất cả cảm xúc bên trong.

Từ góc độ của Kha Dữ, sườn mặt hắn trông rất trầm mặc, anh tuấn và căng thẳng.

Thậm chí là bối rối.

Kha Dữ lẳng lặng cười, "Anh còn muốn hỏi em cơ, rốt cuộc em xin lỗi chuyện gì thế, ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc cũng chỉ biết nói mỗi câu đó."

Thương Lục nuốt nước bọt.

Kha Dữ chống cằm trêu chọc: "Còn tưởng ít nhất sẽ nghe được một câu em yêu anh, kết quả toàn là xin lỗi. Em có con riêng thật à?"

"Bullshit." Thương Lục lạnh lùng đáp trả.

·

Tối hôm đó mỗi người nằm riêng một phòng bệnh cao cấp sát cạnh nhau. Thế cho nên lúc Kha Dữ đẩy cửa bước vào Thương Lục không cảm thấy quá bất ngờ, chỉ nhướn mày dưới ánh trăng.

"Suỵt."

"Em thấy chân anh cũng khỏe phết rồi đấy."

Kha Dữ đi bước nào đau bước nấy, "Bây giờ anh đang là tiên cá, mỗi một bước đều như đi trên mũi dao, tốt nhất em đừng có chọc anh."

Thương Lục chờ anh biên tiếp.

Quả nhiên miệng chó không phun nổi ngà voi, "... Nếu không anh lập tức hóa thành bọt biển cho em xem."

Chỉ có ánh sáng mỏng manh ngoài hành lang chiếu vào phòng qua lớp kính cửa. Thương Lục nhìn không rõ, chỉ bắt giữ được bóng người mơ hồ. Bóng người đó ngồi xuống mép giường làm nệm hơn lõm xuống.

"Chân còn đau không?"

"Ừm." Thương Lục thì thầm, "Ngứa lắm."

"Mike mới nói sau này khách mời lên đảo sẽ không cho hoạt động tùy tiện nữa, phải giam lại y như giam Napoleon, chỉ cho hoạt động trong phạm vi 120 mét thôi," Kha Dữ xoa bóp cẳng chân, giúp hắn mát xa, "Đặc biệt không cho chạy bộ."

Nói xong cả hai đều bật cười, tiếng cười của Thương Lục vừa êm tai vừa gợi cảm, Kha Dữ nghe mà ngứa ngáy, tiến tới gần khẽ hôn hắn: "Nếu chú không chịu chấp nhận, anh có nên lấy thân phận ân nhân cứu mạng ra uy hiếp không?"

"Vậy anh chính là người đầu tiên trên thế giới dám uy hiếp ông ấy."

Kha Dữ nắm bàn tay hắn đang dán lên ngực mình: "Nơi này vẫn không buông xuống được, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ thắt lại. Nghe thấy giọng em, sờ được thân nhiệt của em, nhìn vào mắt em, cảm giác như nằm mơ vậy. Bởi vì anh biết mình không thể mơ, đặc biệt không mơ được giấc mơ đẹp như vậy, nên anh mới dám xác định em là thật."

"Anh bái thầy ở đâu thế?" Thương Lục cảm thụ nhịp tim anh, "Đột nhiên giỏi nói lời ngon ngọt quá."

"Không chỉ vậy thôi đâu," Kha Dữ rướn người hôn lên khóe môi hắn, "Bây giờ có thể hôn rồi, không giống ban ngày."

"Cái này anh biết làm trước giờ rồi."

Thương Lục nói rồi hé môi, tiếp nhận đầu lưỡi và nụ hôn sâu của Kha Dữ.

Quả nhiên khác hẳn với ban ngày.

Li.ếm láp hàm trên, nhẹ nhàng đảo qua kẽ răng để lại cảm giác nhồn nhột, sau đó câu lấy đầu lưỡi hắn giao triền. Nụ hôn càng lúc càng trở nên biến vị, Thương Lục bị khiêu khích đến mức da đầu và gốc lưỡi cùng tê dại, sâu trong thân thể bắt đầu nổi lên phản ứng.

Hắn hơi đẩy Kha Dữ ra, hơi thở gấp gáp, cẳng chân không bị thương chột dạ gập lên: "Anh đừng chủ động như vậy."

"... Chỉ muốn xác nhận em là thật thôi." Anh nói một cách vô tội, hơi thở ấm áp ngọt như tẩm đường, làm tan đi mùi vị thuốc sát trùng trong phòng bệnh.

Thương Lục trợn tròn mắt, tuy không thấy rõ Kha Dữ nhưng nhịp tim vẫn gia tốc vì anh, "... Muốn xác nhận thế nào?"

Ngoài cánh cửa vang lên mấy tiếng ho khan, không xác định là phát ra từ hành lang hay trong phòng bệnh khác. Bước chân của hộ lý trực ban nhẹ nhàng lướt qua bóng đèn khẩn cấp màu xanh lục đã hỏng, thỉnh thoảng nó nhấp nháy phát ra tiếng tanh tách rất khó chịu.

Kha Dữ không nhúc nhích, thời gian như bị kéo dài vô tận. Một giây sau, Thương Lục giữ gáy anh, vồ vập hung ác hôn lên.

Kha Dữ vừa hôn vừa khẽ cười, trong lòng chợt nghĩ thôi tiêu rồi, đầu gối hắn bị thương quá nghiêm trọng, người ra sức cuối cùng không phải kẻ nửa tàn phế là mình sao? Chỉ mong ngày mai nhân viên mát xa sẽ nương tay nhẹ nhàng một chút.

---

Bình Luận (0)
Comment