Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 178

Mặt trời vừa mọc chưa bao lâu, chim vẫn còn kêu ríu rít thì xe của Thương Thiệu đã lái vào biệt thự nhà họ Thương ở Vịnh Thâm Thủy. Anh ta ghé mắt nhìn vị khách ngồi bên ghế phụ, lên tiếng trấn an: "Chuyện này không liên quan đến cô, đừng quá tự trách."

Rita thở dài mệt mỏi: "Tôi chỉ muốn đi thăm Tanya thôi."

Ôn Hữu Nghi đã ốm nằm trên giường hai ngày nay, Thương Thiệu vừa thoáng nhắc đến, Rita lập tức đứng ngồi không yên, dù bỏ lỡ luyện tập vẫn muốn đi thăm cho bằng được. Thế nhưng khoảng thời gian này cả chỗ cô ở lẫn nhà họ Thương đều bị phóng viên bao vây kín mít, phía sau một lùm cây nào cũng có khả năng chứa chấp một ống kính máy ảnh độ phân giải cao ngất. Thương Thiệu đành dùng đến chiếc xe trang bị kính chống đạn của mình, đích thân lái xe đưa cô về nhà.

Anh ta không quá thân thiết với Rita, trước đây chỉ mới chạm mặt mấy lần, gần đây vì nguyên nhân đối phó quan hệ công chúng nên mới giao lưu với cô nhiều hơn.

Ôn Hữu Nghi nghe tin Rita tới thăm, chịu đựng cơn choáng váng và thân thể nặng nề miễn cưỡng ngồi dậy rửa mặt chải đầu, sửa soạn ra dáng vẻ thỏa đáng có thể gặp khách. Rita càng cảm thấy tội lỗi hơn, nghĩ đến chuyện tất cả mọi rắc rối đều bắt nguồn từ bức ảnh trong điện thoại mình, vừa trông thấy Ôn Hữu Nghi cô lập tức yên lặng rơi nước mắt.

Lòng Ôn Hữu Nghi sáng như gương, biết lúc này mình trấn an sẽ chỉ càng làm cô khó chịu nên đổi giọng dịu dàng và nghiêm khắc phê bình: "Nếu cháu đến đây để tìm kiếm an ủi thì chi bằng đừng đến."

"Cháu sẽ mở họp báo làm sáng tỏ mọi chuyện ạ." Rita che mặt, lúc ngẩng đầu lên hốc mắt vẫn đỏ hoe nhưng đầy kiên quyết.

"Cháu còn có thể làm sáng tỏ thế nào?" Ôn Hữu Nghi ho khan một tiếng, "Nói tất cả đều do cháu tự biên tự diễn à? Không ai tin đâu, ngược lại cháu càng phản ứng gay gắt, bọn họ sẽ càng vui vẻ cho xem."

"Cháu ——" Rita toan mở miệng thì bị Thương Thiệu đè vai lại, lắc đầu: "Cho dù có hành động thì cũng không nên gấp gáp trong mấy ngày này."

Ôn Hữu Nghi nhìn con trai cả, khuôn mặt hiện lên nụ cười yếu ớt: "Chỉ con là trầm ổn nhất."

"Chuyện tất nhiên." Thương Thiệu ngồi xuống ghế sô pha mỉm cười, tay cầm chén trà do người hầu bưng lên thổi thổi.

Ôn Hữu Nghi ngước mắt nhìn Rita, "Cháu nghe thử xem A Thiệu nói thế nào đi."

Thương Thiệu không trả lời vào chuyện chính ngay mà hỏi: "Ngày mai Lục Lục sẽ rời đảo?"

"Ngày mai về Cape Town, đến lúc đó là liên lạc được rồi."

"Vậy người đằng sau màn hẳn còn gấp gáp hơn chúng ta nhiều."

Rita lắp bắp kinh hãi: "Ý anh là... Chuyện này có người cố ý sắp xếp?"

Nhưng sao có thể? Trên đời có người tính toán được đến mức này ư? Rốt cuộc tất cả ngọn nguồn đều bắt đầu từ bức ảnh đáng chết mà cô chụp lén kia, là ai có thể biết trước cô sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy để thuận nước đẩy thuyền lợi dụng gài bẫy?

"Ban đầu tôi không quá xác định, nhưng từ tối hôm qua đến giờ, nhìn hướng đi của dư luận ——" Thương Thiệu đang nói thì trợ lý tới muộn hơn một bước gõ vang tấm bình phong trong phòng, "Thưa anh Thiệu."

Thương Thiệu ngoắc ngoắc hai ngón tay, nhận lấy xấp văn kiện do trợ lý đưa cho.

"Đây là số liệu thống kê theo dõi luồng ý kiến công chúng và từ khóa của công ty dữ liệu trong ba ngày gần đây, rất thú vị. Không chỉ một mình Lục Lục chiếm đến 75% lượng ý kiến, mà mỗi khi chuyện này có xu hướng hạ nhiệt thì một lượng lớn bài đăng mới lại xuất hiện." Thương Thiệu cụp mắt xem qua, sau khi nắm rõ nội dung liền đưa cho Ôn Hữu Nghi, "Vở kịch náo nhiệt này không nhằm vào Rita, không nhằm vào tập đoàn, càng không thể tự nhiên phát sinh, mục tiêu của nó chính xác là Thương Lục."

Ôn Hữu Nghi lật qua tài liệu: "Xuống tay từ bao giờ?"

"Hai ngày trước."

Thương Thiệu làm việc luôn trầm ổn chắc chắn, Ôn Hữu Nghi hơi yên tâm, ánh mắt cũng sáng lên một chút: "Ý con là, đối phương cố ý nhắm vào Lục Lục, hơn nữa còn lợi dụng đúng những ngày nó không thể liên lạc với bên ngoài."

"Chỉ cần Lục Lục có thể ra mặt đáp trả thì chúng ta đã không bị động đến mức này. Con nghĩ đối phương tính toán phải chấm dứt mọi chuyện trong mấy ngày này thôi."

"Có phải Lục Lục hay Đảo Nhỏ gây thù chuốc oán với người nào trong giới giải trí không?" Ôn Hữu Nghi hỏi, "Mẹ nghe Tiểu Lai nói Đảo Nhỏ cũng bị mắng thảm lắm." Bà không dám trực tiếp xem những lời đó, nếu không chắc đã bị chọc tức chết, tất cả đều nhờ Tiểu Lai báo cáo lại.

"Có khả năng," Thương Thiệu gật đầu, "Đầu tiên, người này có thể thu nhặt được lợi ích từ việc Lục Lục hoặc Đảo Nhỏ bị hủy hoại thanh danh, tiếp theo, đối phương biết rõ lịch trình làm việc của Lục Lục, hiểu biết cơ chế của liên hoan phim St.Helena. Cuối cùng, người đó còn nắm rõ tình hình quan hệ của Lục Lục và Rita trong lòng bàn tay ——" Anh ta liếc nhìn Rita một cái, lịch thiệp gật đầu: "Xin tha thứ cho sự khiếm nhã của tôi."

"Nếu nói vậy, nhất định là người trong giới giải trí rồi."

"Trước mắt có thể tin vào giả thiết này," Thương Thiệu nhớ tới một tập báo cáo khác mà trợ lý đệ trình lên, "Người đó rất cẩn thận, phân phối nhiệm vụ cho mười mấy công ty quan hệ công chúng lớn nhỏ cùng hành động, cho nên mỗi nhà chỉ biết được một phần ý đồ của hắn. Hơn nữa danh tính mà hắn sử dụng mỗi lần cũng không giống nhau. Con đã điều tra qua, đủ loại địa chỉ IP, đại lục, Hồng Kông, nước ngoài, không có manh mối gì liên quan đến nhau, rất khó truy tìm dấu vết."

Rita khó hiểu hỏi: "Nhưng rồi sẽ đến ngày Thương Lục xuất hiện trở lại, dù muộn màng nhưng thanh minh vẫn là thanh minh, không phải sao?"

Thương Thiệu ôn hòa gật đầu: "Cô nói không sai, nhưng cuộc chiến dư luận luôn thay đổi chỉ trong chớp mắt, quan trọng là phải giành lấy tiên cơ giống như cô ra biển gặp phải sóng gió vậy. Nếu mọi chuyện lắng xuống rồi thì sự thật có thế nào cũng không ai quan tâm, Lục Lục có ngoại tình thật không, hay quan hệ giữa hai người là thế nào không còn quan trọng, cư dân mạng đã đạt được cơn thỏa mãn tọc mạch như con sư tử ăn no bắt đầu ngủ gà gật, sẽ mất hết hứng thú."

Dường như nghĩ đến chuyện gì hài hước, Thương Thiệu thậm chí còn cười nhạt: "Có lẽ sau đó bọn họ sẽ quay lại chỉ trích chúng ta lăng xê chuyện nhảm nhí, phí phạm tài nguyên công cộng, lấy việc nhà ra tạo độ hot."

"Có điều..." Anh ta dừng một chút, vô thức xoa xoa ngón tay trái đeo nhẫn trong lúc trầm tư suy nghĩ, "Tôi hoài nghi mục đích thật của đối phương không chỉ có những gì chúng ta thấy trước mắt thôi đâu."

"Anh muốn nói là hắn sẽ còn ra tay nữa?"

Thương Thiệu nheo mắt nhìn ra cửa sổ, khí chất bình tĩnh nhưng vẫn mang tính uy hiếp: "Có lẽ," Anh ta quay đầu, một lần nữa về lại dáng vẻ ôn hòa lịch sự, nói với Rita: "Cho nên tôi kiến nghị cô không nên hành động thiếu suy nghĩ. Cô có nhận ra không, mỗi lần cô có động thái gì mới là đối phương lập tức đưa ra sách lược dư luận đối phó ngay?"

Rita cảm thấy rất xấu hổ, cô cúi gằm mặt, "Xin lỗi, tôi hành động cảm tính quá..."

"Không, ý tôi không phải thế," Thương Thiệu rất quan tâm đến tâm trạng của cô, "Cô xem, cô đi gặp Tiểu Ôn, tối hôm đó đi uống rượu giải sầu lập tức có truyền thông đơm đặt cô thất tình. Cô quyết tâm làm sáng tỏ, đối phương liền lấy ra ảnh chụp tại chỗ. Từng bước từng bước một, cứ như chỉ chờ đợi cô sẽ làm những việc đó. Cho nên lúc này cô càng phải án binh bất động chờ cho Lục Lục rời đảo, tôi đánh cược chúng ta chờ nổi nhưng đối phương thì không."

Anh ta chậm rãi kết thúc phần phân tích, nhân tiện pha trò để làm dịu bầu không khí: "Hơn nữa, dù chuyện tiến triển thế nào đi nữa, tôi nghĩ nó không thể tệ hơn hiện tại được đâu."

"Vậy nếu trong tay đối phương còn bài, muộn nhất là ngay mai hắn sẽ phải lật ra."

"Đúng là thế." Thương Thiệu trầm ngâm.

Công việc trong tập đoàn rất bận rộn, anh ta không thể chỉ xoay quanh mỗi chuyện rắc rối này. Lúc Rita ngồi lên xe trở về cảm xúc đã khá hơn rất nhiều, có cả tâm trạng hàn huyên: "Anh và Sa Sa rất xứng đôi nhau, cùng là người chính trực, nhiệt tình và đầy thiện ý, tôi rất hâm mộ hai người đấy."

Chỉ cần có người nhắc tới Vu Sa Sa, Thương Thiệu sẽ luôn vô thức mỉm cười, đó là một loại tình yêu tuôn trào từ đáy lòng. Hai người kết giao được một thời gian, trong giới thương trường cũng hay truyền tai nhau là cậu chủ nhà họ Thương luôn trầm ổn thận trọng, muốn bắt chuyện với anh ta còn khó hơn lên trời, nhưng chỉ cần nhắc tới tên bạn gái thì biết đâu sẽ có may mắn được anh ta liếc nhìn thêm một cái.

"Sa Sa có người bạn như cô cũng là vinh hạnh của cô ấy." Thương Thiệu khách khí đáp lời. Trước đây Rita từng do dự không muốn ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện, là Vu Sa Sa đã khuyên nhủ để cô có thêm quyết tâm. Hôm nay đối phương lại khen ngợi đánh giá cao vị hôn thê của mình như vậy, quả thật trong lòng Thương Thiệu rất vui.

Rita nhớ lại buổi tiếp xúc ngắn hôm nọ cũng rất cảm thán: "Thật ra tôi và cô ấy đã gặp nhau từ sớm trong một bữa tiệc từ thiện, nhưng lúc đó Sa Sa chỉ đi theo cha mình thôi, mãi đến ngày chạm mặt ngoài Vịnh Thâm Thủy," Rita vỗ tay, "Chúng tôi mới xem như vừa gặp đã thân."

Trong lòng Thương Thiệu ngửi ra một tia không thích hợp lắm, bởi vì Vu Sa Sa từng chính miệng nói hai người quen biết đã lâu nhưng quan hệ rất hời hợt, qua chỗ Rita lại biến thành vừa gặp đã thân. Đương nhiên, Thương Thiệu đã quen quan hệ xã giao nên không loại trừ khả năng Rita chỉ nói cho có chuyện.

Anh ta vẫn giữ nụ cười phụ họa: "Nghĩa là hai người rất có duyên."

"Đúng thế," Rita nói rất chân thành, "Ngày hôm đó cảm xúc của tôi rất kém, phải kêu tài xế dừng xe giữa đường, cô ấy về giúp anh lấy tài liệu vừa vặn đụng phải tôi. Nói thật lòng nhé, cô ấy quả thực giống ý như mặt trời nhỏ, ai gặp cũng phải yêu thích."

Thương Thiệu siết chặt vô lăng.

Không thể có chuyện này. Sa Sa chưa bao giờ có được quyền hạn tự do ra vào Vịnh Thâm Thủy một mình, anh ta cũng tuyệt đối không nhờ vị hôn thê đi lấy tài liệu gì cả. Chuyện gì xảy ra thế? Anh ta ra vẻ thản nhiên hỏi: "Ngày giúp tôi lấy tài liệu là ngày nào nhỉ? Trí nhớ tôi ngày càng kém, chẳng trách cứ bị cô ấy nói mãi."

Rita chỉ nghĩ anh ta muốn khoe tình cảm nên cười ha ha: "Thứ sáu tuần trước."

Thương Thiệu lộ ra vẻ bừng tỉnh, nhưng sau đó không nói thêm gì nữa.

"Cô ấy không kể anh nghe chuyện này sao!"

"Có kể," Thương Thiệu xoay vô lăng, lẳng lặng thăm dò: "Nói cô là thần tượng của cô ấy."

"Chúng tôi đã cùng nhau dùng bữa," Rita cười khổ, "Sa Sa dẫn tôi tới nhà hàng Nhật mà mọi người thường đi, nhưng ngày hôm đó tâm trạng tôi tệ quá, không ăn được gì cả, cuối cùng còn cầm nhầm di động nữa chứ."

Chiếc xe đột ngột phanh gấp.

Nhưng rõ ràng phía trước là đèn xanh, giao thông cũng đang thông suốt.

Rita bị dây an toàn siết một chút, Thương Thiệu bình tĩnh giẫm chân ga: "Xin lỗi, tôi nhìn nhầm thành đèn đỏ."

Anh ta quả thật trông rất mệt mỏi, làm Rita tiếp tục sinh ra áy náy. Thương Thiệu nhìn chăm chú vào dòng xe cộ, tiếp tục hỏi: "Là chiếc điện thoại cô bị trộm mất đó sao?"

"Đúng vậy." Rita liếc nhìn chiếc di động mới, "Nếu không làm mất thì đã không gặp phải nhiều rắc rối như thế rồi."

Thương Thiệu đã sớm điều tra tay phóng viên công bố tấm ảnh đầu tiên, đối phương một mực nói rằng mình nhận được email nặc danh, còn đưa ra làm bằng chứng. Đó đích xác là một địa chỉ ma có IP nước ngoài.

Anh ta chở Rita xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm khách sạn, thấy cô thuận lợi bước vào thang máy rồi mới đánh tay lái đi thẳng về hướng tổng bộ tập đoàn. Đang có một cuộc họp chờ anh ta tham dự, cũng có rất nhiều quyết sách và hạng mục cần phê duyệt vào chiều nay. Đường vào trung tâm thành phố bị tắc, Thương Thiệu gác tay lên cửa sổ xe sốt ruột gõ gõ.

Chiếc xe đột nhiên quay đầu đi về hướng ngược lại.

---

Lời tác giả:

Ngày mai lại gặp Lục Đảo.

Hôm nay ngồi máy bay với tàu cao tốc cả ngày nên chỉ viết được bấy nhiêu. Nội dung arc này nhìn thì có vẻ như viết về những rắc rối do nhân vật Vu Sa Sa gây ra, nhưng thực ra có liên quan đến cả nhà họ Thương và dư luận quần chúng nữa. Sau khi rời đảo, tất cả mọi chuyện quy về một mối, các bạn sẽ rõ ràng ngay thôi.

Vẫn là câu cũ, mọi mưu thiên bố cục đều chỉ phục vụ cho cốt truyện chính.

Bình Luận (0)
Comment