Vu Sa Sa kế thừa hy vọng của cha mình là ngài William Vu, theo học ngôi trường mà ông ấy từng học từ cử nhân lên đến tiến sĩ, sau đó theo đuổi sự nghiệp luật pháp. Hai năm trước cô gặp lại Thương Thiệu, hai người nảy sinh tình yêu cuồng nhiệt. Sa Sa dứt khoát từ bỏ sự nghiệp đầy hứa hẹn ở Anh, trở về Hồng Kông định cư cùng anh ta.
Thương Thiệu rất tiếc cho tài năng và sự chuyên nghiệp của cô, cũng từng có ý định cho Vu Sa Sa đảm nhiệm một chức vụ quan trọng trong bộ phận pháp lý của tập đoàn, một vị trí vốn đòi hỏi nhiều năm kinh nghiệm và vượt quá tầm với của cô. Thế nhưng Vu Sa Sa đã uyển chuyển từ chối.
Hình như cô ta khá chán ghét những vụ tranh chấp giữa các tập đoàn và doanh nghiệp lớn, sau đó chuyển sang hoạt động từ thiện và quan tâm đến phúc lợi cộng đồng. Cô đứng ra cung cấp hỗ trợ pháp lý miễn phí và dịch vụ tố tụng cho dân thường, đồng thời rất nhiệt tình tham gia vào các hoạt động giáo dục trẻ em, quyền phụ nữ, chăm sóc nhân đạo cho nhóm người yếu thế và dễ bị tổn thương.
Ở thời điểm bận rộn nhất, cô ta thậm chí còn bận hơn Thương Thiệu. Thế nhưng Vu Sa Sa tựa như một động cơ vĩnh hằng không biết mệt, có thể cân bằng tất cả trong khi vẫn chăm chỉ theo đuổi học thuật. Cô tính toán lấy bằng thạc sĩ thứ hai tại đại học Hồng Kông, vì thế thường xuyên về trường nghe giảng bài, tham gia các câu lạc bộ và làm trợ giảng cho các giáo sư.
Trong hoàn cảnh như vậy, sau khi dọn về sống chung với Thương Thiệu mà cô vẫn từ chối thuê người giúp việc, một tay lo lắng chu toàn cuộc sống riêng của hai người rất thỏa đáng và ấm áp. Suy cho cùng Sa Sa vẫn là con gái của một quan chức cấp cao, không quen làm việc nhà, bình thường nếu không phải cắt trái cây đứt tay thì cũng là nấu cơm quên cho gia vị, khiến Thương Thiệu vừa buồn cười vừa thương tiếc hơn gấp bội.
Thương Thiệu không xác định trong lòng cô có thấy bất công hay không, đang từ người phụ trách các vụ tranh chấp quyền thừa kế lên đến mấy trăm triệu trở về lo những vụ dân sự lông gà vỏ tỏi như ai chiếm dụng diện tích hành lang, ai ăn cắp vặt, biển thủ tiền an sinh xã hội vân vân... Chênh lệch phải gọi là như trên trời dưới đất, nhưng Vu Sa Sa lại nói: "Không sao cả, mục đích ban đầu em học luật cũng không phải để phục vụ cho người giàu. Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, chỉ có người có tội và người vô tội. Hiện giờ mỗi ngày em đều cảm thấy mãn nguyện, cũng rất hạnh phúc."
Những lời này làm Thương Thiệu cảm thấy tự xấu hổ.
Sau khi mối quan hệ ổn định vững chắc, Thương Thiệu mời cô ta về Vịnh Thâm Thủy làm khách, Thương Kình Nghiệp hỏi cô mấy vấn đề: Kế hoạch tiếp theo của cha cô sau khi kết thúc nhiệm kỳ ở Ninh Thị và kế hoạch nghề nghiệp dài hạn của bản thân cô. Bữa tối thành công tốt đẹp trong bầu không khí hòa hợp, Vu Sa Sa đã biểu hiện một cách hoàn hảo không mắc bất kỳ lỗi nhỏ nào.
Ôn Hữu Nghi đã lo lắng cho việc chung thân đại sự của Thương Thiệu từ lâu, lời trong lời ngoài luôn ám chỉ khai chi tán diệp cũng là một trong những bổn phận của con trai cả. Huống chi bên ngoài người ta còn đồn đãi rằng anh ta có xu hướng tí.nh d.ục bất thường, hoặc chí ít là suy giảm chức năng, nếu không tại sao bao nhiêu năm nay vẫn luôn không có một mảnh tình vắt vai?
Hôm nay bỗng dưng con trai dẫn về một cô gái trông không tệ, cư xử tốt bụng hào phóng lại ấm áp ngọt ngào. Mỗi khi Thương Thiệu nói chuyện, cô thường xuyên nhìn anh ta bằng ánh mắt chăm chú đầy yêu thương và ngưỡng mộ, nhưng cũng không vì thế mà không có chính kiến riêng. Sự tham gia nhiệt tình vào hoạt động phúc lợi xã hội đủ để chứng tỏ lòng chính trực và trách nhiệm, điều này khiến Ôn Hữu Nghi yên lặng quan sát trong suốt bữa ăn có ấn tượng vô cùng tốt.
Thương Kình Nghiệp không trực tiếp trả lời Thương Thiệu, tối hôm đó trước giờ đi ngủ, Ôn Hữu Nghi dán vào ngực ông hỏi ý kiến giúp con trai, ông vẫn không nói lời nào.
Về sau cuối cùng Thương Thiệu cũng biết được ý kiến của cha mình, là "Con bé này rất giỏi nói dối và giả vờ chân thành". Đây là lần đầu tiên trong đời Thương Thiệu cãi lại cha, từ đó về sau, mối quan hệ này trở thành một thùng thuốc súng châm ngòi chiến tranh vô tận, có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Thương Kình Nghiệp ra lệnh anh ta phải chia tay, Thương Thiệu quyết làm theo ý mình.
·
Thương Thiệu hồi tưởng lại suốt một đường, thậm chí suýt nữa còn đâm vào đuôi xe phía trước. Sáng nay Vu Sa Sa qua trường đại học, buổi chiều ở nhà làm bài tập. Trông thấy Thương Thiệu đột nhiên về nhà, đôi mắt cô kinh ngạc sáng lên: "Anh về sớm thế? Vừa rồi em còn thất thần nhớ đến anh, nhưng lại nghĩ chiều nay anh có cuộc họp..." Thân thể nhỏ xinh ôm lấy Thương Thiệu, nhẹ nhàng nâng cằm: "Hôn một cái."
Thương Thiệu ôm cô, hôn lên đỉnh đầu: "Chiều nay anh đưa Rita đi thăm Tiểu Ôn nên bỏ lỡ cuộc họp, vậy là dứt khoát hoãn luôn, tiện đường chạy về thăm em."
"Mẹ có khỏe không?"
"Gặp Rita xong đã khá hơn nhiều."
Vu Sa Sa bật cười: "Rita lợi hại thế cơ à?"
"Ừ, cô ấy nói sẽ mở họp báo làm sáng tỏ quan hệ với Lục Lục, nếu để nó bị mắng nữa sẽ biến thành Trần Thế Mỹ đương đại mất."
"Thế thì tốt quá," Vu Sa Sa cũng vui vẻ, "Không cần biết thật hay giả, chỉ cần mở họp báo là mọi người đủ tin tưởng rồi."
"Cái gì gọi là không cần biết thật giả?" Thương Thiệu buồn cười hỏi, "Vốn dĩ là tin giả mà."
Vu Sa Sa mím môi nở nụ cười đầy ẩn ý với anh ta. Rita chính miệng khóc lóc kể cho Ôn Hữu Nghi rằng mình bị vứt bỏ, còn nói hai người đã phát sinh quan hệ ở khách sạn, người hầu nghe thấy rõ ràng có thể giả được sao? Nếu không phải chính Thương Lục làm ra loại chuyện bội tình bạc nghĩa đó, cô ta đã không bố trí bẫy rập nhanh như vậy rồi, nói đến cùng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
"Vừa vặn Lục Lục mới điện thoại về, nói sẽ rời đảo sớm ——"
"Rời đảo sớm?" Vu Sa Sa sửng sốt, "Trên trang web chính thức của liên hoan phim viết thời gian kết thúc là ngày mai mà."
Đây đã là một ngày sau thời gian kết thúc dự kiến của Thương Lục. Ban tổ chức không giải thích lý do tại sao lại chậm trễ đến hai ngày, Vu Sa Sa trở tay không kịp. Vì để điều hướng dư luận kéo đến ngày hai người rời đảo, cô ta đã phải sắp xếp đến mấy đợt seeding đưa tin nửa thật nửa giả để giữ nhiệt độ. May mắn là Rita hành xử quá cảm tính, gần như gây thù với toàn bộ phóng viên Hồng Kông nên mỗi ngày đều không ngừng có tin tức châm biếm nói xấu cô, vô hình trung giúp Vu Sa Sa tiết kiệm được một nguồn chi rất lớn.
... Vậy mà bây giờ bọn họ lại rời đảo sớm.
Quả nhiên là liên hoan phim bé như mắt muỗi không biết mọc từ xó xỉnh nào ra, Vu Sa Sa lạnh lùng nghĩ, căn bản không có chút tiếng gió nào, ngay cả trang web chính thức chó má gì đó cũng chẳng mấy ai biết đến mà ấn vào xem, cho nên mới làm việc chậm chạp thiếu chuyên nghiệp như vậy.
Vu Sa Sa vừa tính toán thời gian vừa nghe Thương Thiệu nói bên tai: "Anh nhận được điện thoại của Lục Lục nói mọi công tác đã xong, Kha Dữ cũng vội về chuẩn bị cho chuyến lưu diễn nên mới rời đảo trước thời gian," Ý cười trên mặt Thương Thiệu nhạt nhưng dịu dàng, đôi mắt bình tĩnh nhìn cô, "Đúng là tin tức tốt."
"Vậy cuộc họp báo của Rita..."
"Cô ấy sẽ mở sớm hơn, đến khi Lục Lục về tới sân bay vừa vặn có thể nhận phỏng vấn. Vốn dĩ bọn họ muốn cùng nhau mở họp báo, nhưng sợ phóng viên và cư dân mạng đào thêm chuyện." Di động rung lên, Thương Thiệu liếc nhìn một chút, sau đó vừa trả lời tin nhắn vừa nhíu mày nói: "... Sao lại thế nhỉ? Rita không họp báo nữa."
"... Không mở nữa?" Vu Sa Sa nháy mắt đứng hình, "Không làm sáng tỏ sao?"
"Ừ." Thương Thiệu cất điện thoại, "Cô ấy đổi công ty quan hệ công chúng, bên mới kiến nghị Rita không cần lên tiếng để tránh tạo thêm nhiệt độ. Thật ra họ nói cũng có lý, làm sáng tỏ hay không làm sáng tỏ đều được, dù sao cư dân mạng đâu có quan tâm đến chân tướng. Đêm nay Lục Lục vừa vặn trở về, chỉ cần nó và Kha Dữ lên tiếng thì sự tình sẽ không phức tạp thế này nữa."
Vu Sa Sa đáp lại, nụ cười có chút vô hồn.
Thương Thiệu cụp mắt trầm tĩnh nhìn cô ta, "Em làm sao thế? Trông thất thần quá?"
Không, Thương Lục rời đảo thì đã sao? Cho dù hắn và Rita cùng đồng thời nói hai bên không có quan hệ gì, thì tấm ảnh ở Cannes và bức ảnh mới này đều là bằng chứng vững chắc như núi, có quan hệ tình cảm thật không đã không còn là chuyện đương sự trong cuộc có quyền quyết định. Con nhỏ Rita đầu óc ngu si tứ chi phát triển luôn mồm đòi mở họp báo, cùng lắm chỉ tạo thêm đề tài cho truyền thông lao vào xâu xé mà thôi. Làm sáng tỏ thì được gì? Bây giờ cho dù cô ta lôi một ông chồng một đứa con ở đâu về cũng không thay đổi được gì nữa.
Điều quan trọng là phải đẩy mọi tình tiết lên cao trào vào thời khắc Thương Lục rời đảo. Chỉ có vậy hắn mới không trở tay kịp, mới có thể tính sai, nói không lựa lời để truyền thông nắm thóp, tròng dây vào cổ dắt đi như bò.
Chỉ cần hắn bị cuốn vào nỗi lo lắng muốn chứng minh sự thật, vậy thì rất dễ kiểm soát.
"Nói như vậy, nhất định Lục Lục đã biết về tình huống bên ngoài," Vu Sa Sa gối lên bả vai Thương Thiệu, "Chắc cậu ấy lo lắng lắm."
"Em không hiểu Lục Lục rồi," Thương Thiệu cười, "Nó việc gì phải để ý đến những thứ kia? Chẳng qua là cảm thấy áy náy vì liên lụy đến Rita thôi."
"Cổ phiếu đang rớt giá thê thảm kìa."
Thương Thiệu nói rất nhẹ nhàng: "Mấy đồng tiền lẻ ấy mà."
Hàng tỷ đô la giá trị thị trường bốc hơn chỉ sau một đêm, trong mắt anh ta và Thương Kình Nghiệp chỉ là tiền lẻ? Nếu cầm số tiền đó đi vận động tranh cử, chiếc ghế hạ nghị viện của William Vu xem như cầm chắc trong tay rồi.
"Liệu ba có cảm thấy thất vọng vì Lục Lục không nhỉ?" Vu Sa Sa lo lắng hỏi.
Thương Thiệu lập tức im bặt. Sự im lặng này giống như một tia sáng chiếu vào nhịp tim vốn đã hỗn loạn của anh ta từ lúc mới bước vào cửa, lại giống như một mũi tên băng đâm vào máu thịt, dễ dàng như đâm thủng một quả bóng chứa đầy nước.
"Không đâu," Thương Thiệu khẽ mỉm cười, "Chuyện này không liên quan đến Lục Lục, nó cũng là người bị hại mà."
Vu Sa Sa gật gù, "Cũng phải."
Nếu chỉ ở trình độ này, đương nhiên vẫn không đủ để Thương Lục mất đi tư cách nhận quyền thừa kế.
Nếu muốn trách chỉ có thể trách Thương Kình Nghiệp quá cổ hủ, quá nhạy bén, quá nghiêm khắc. Để giữ vững lập trường chính trị của nhà họ Thương, ông đã thiết lập một cánh cửa bảo vệ gắn đầy tia hồng ngoại dày đặc vô hình, bất kỳ ai —— Thật sự là bất kỳ ai, nếu có dấu hiệu muốn chạm vào nó sẽ bị ông bóp tắt ý định từ trong trứng nước.
Thành thật mà nói, cha cô hiện giờ chỉ là một quan chức ngoại giao nho nhỏ, thậm chí cô ta còn chưa tiết lộ với ai về ý định tranh cử vào quốc hội Anh của William Vu, vậy mà Thương Kình Nghiệp vẫn rất dứt khoát tuyên bố không chúc phúc cho bọn họ. Nhưng có làm sao đâu? Thương Thiệu yêu cô, cô cũng yêu Thương Thiệu, chỉ cần có thể củng cố vững chắc vị trí của Thương Thiệu, con đường tiến vào chính trường của bọn họ trong tương lai sẽ vô cùng thuận lợi, sẽ có mọi nguồn lực xã hội và tài chính vô tận trong tay.
Vu Sa Sa nhớ như in về buổi tối khiến cô ta đưa ra quyết định cùng đường bí lối này.
"Ba đi Berlin xem kịch với Tiểu Ôn rồi, nhưng anh nghĩ ông ấy đi là vì Lục Lục đấy."
"Ba rất thích Lục Lục, nó cũng là đứa cháu mà sinh thời ông nội anh yêu thích nhất. Trong năm anh em, ông luôn nghiêm khắc với Lục Lục nhất, nhưng nó cũng là đứa phản nghịch nhất, ăn đòn còn nhiều hơn Minh Bảo. Ông nội nói nó rất giống ba thời còn nhỏ."
"Thật ra hôm trước anh có trò chuyện với Lục Lục, ba tính lấy nó ra uy hiếp anh. Nếu anh cứ ngoan cố giữ ý định, ông ấy sẽ kêu Lục Lục về tiếp quản tập đoàn. Bây giờ nó đau đầu hơn anh nhiều."
"Em đừng quá lo lắng, dù ba có phản đối đến cùng, anh cũng sẽ chiến đấu với lòng quyết tâm không kém gì Lục Lục, cùng lắm thì anh tự ra ngoài gây dựng sự nghiệp riêng, không sao cả."
Thương Lục có tình nguyện hay không, có hứng thú với tập đoàn hay không, không quan trọng.
Quan trọng là, đối với Vu Sa Sa, một cậu em chồng hoàn toàn không liên quan gì đến công việc của tập đoàn mới gọi là một cậu em hữu dụng.
Số bài mà Thương Kình Nghiệp có thể đánh ra không nhiều lắm, sức khỏe Minh Tiễn không tốt, đây là nguyên nhân hàng đầu khiến cô không thể đảm đương vị trí trụ cột gia đình. Minh Trác và Minh Bảo đương nhiên không nằm trong phạm vi suy xét, Thương Lục —— là con át chủ bài cuối cùng của Thương Kình Nghiệp.
Ở lần gặp mặt đầu tiên, Vu Sa Sa đã biết Thương Kình Nghiệp là một người lạnh lùng đến tàn khốc, cô không nghi ngờ gì về việc ông sẽ làm ra hành động nhẫn tâm như bỏ Thương Thiệu bồi dưỡng Thương Lục.
Át chủ bài của cô thì sao? Át chủ bài của cô vững chắc hơn của Thương Kình Nghiệp nhiều, đó chính là tình yêu không thể lay chuyển của Thương Thiệu.
Nếu Thương Thiệu tình nguyện đánh mất tất cả để ở bên cô ta, vậy thì mọi việc càng đơn giản và rõ ràng —— Chỉ cần cô ta rút sạch những lá bài mà Thương Kình Nghiệp có trong tay, biến chúng thành đồ bỏ... Kết quả tất yếu là ông chỉ đành chấp nhận cho Thương Thiệu kế nghiệp.
Đến lúc này "nhà cái" và "người chơi" lần lượt ra tay, Thương Thiệu thừa kế gia nghiệp, anh ta yêu Vu Sa Sa và tin tưởng cô ta vô điều kiện, khi đó nhà họ Thương có muốn ủng hộ những hoạt động chính trị xã hội của cô ta và cha mình hay không đã không còn do Thương Kình Nghiệp định đoạt nữa.
Cô ta muốn ra sức, bất chấp tất cả quấn lấy nhà họ Thương tựa như một con mãng xà quấn quanh cổ thụ, rung chuyển thân cây, hút lấy tinh hoa, hưởng thụ bóng mát, rồi sau một thời gian dài ngủ đông, nó sẽ lặng yên tung đòn trí mạng hạ gục từng con mồi.
Nhà họ Thương to lớn bề thế như vậy, không sao cả, dù bị hút chút máu cũng không thể chết được.
"Tháng sau là tiệc đính hôn của chúng ta rồi, nếu ba vẫn không lay chuyển ý định, tương lai có lẽ em phải sống chung với một kẻ không xu dính túi đấy ." Thương Thiệu vuốt ve khuôn mặt Vu Sa Sa, "Có sợ không?"
Vu Sa Sa ngửa mặt mỉm cười, vòng tay ôm cổ anh ta: "Vậy thì đến phiên em đi kiếm tiền nuôi anh."
"Em có hận bọn họ không?"
Vu Sa Sa chăm chú nhìn Thương Thiệu, "Anh thì sao?"
"Sẽ không."
"Có ghen tị với Lục Lục không?"
"Cũng sẽ không."
"Thật á?"
"Tình cảm của bọn anh rất tốt, không phải diễn mặt ngoài đâu. Từ nhỏ ông nội đã dạy dỗ bọn anh rằng người một nhà phải kính trên nhường dưới, đoàn kết một lòng. Nếu anh rời đi, Lục Lục tiếp quản tập đoàn, anh còn muốn cảm ơn nó đã thay mình gánh vác trọng trách ấy chứ. Sa Sa,"
Anh ta vuốt tóc mái Sa Sa lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng, nói nhàn nhạt: "Anh sẽ không bao giờ tổn thương nó, cũng không cho phép người khác làm điều đó."
Vu Sa Sa cười khúc khích: "Anh đó, gần đây phải lo lắng cho cậu ấy nhiều quá rồi! Ai dám tổn thương Lục Lục chứ. Nhà họ Thương các anh có tiền có thế, sinh ra đã ngồi vắt chân ở vạch đích, ai cũng là người tôn quý vinh hoa muốn gì có nấy, không cần đi tranh giành với ai, còn nói gì mà tổn thương với không tổn thương?" Cô ta cười trợn trắng mắt, "Ông trời ơi, cho những người thường như bọn em chút đường sống đi!"
Thương Thiệu túm áo khoác: "Được rồi, anh về công ty đây, đêm nay chắc phải bận đến sau nửa đêm," Anh ta hôn lên trán Sa Sa, "Đi ngủ sớm một chút nhé."
Vu Sa Sa gật đầu nhìn anh ta ra khỏi cửa. Tiếng đóng cửa vang lên, cô ta quay vào phòng làm việc cầm di động, thành thạo rút một chiếc phong bì từ chồng hồ sơ, dốc thẻ sim ra lắp vào máy.
"Kế hoạch thay đổi, kêu bọn họ đi Cape Town trước đi."
Sau đó cô ta đăng nhập địa chỉ IP ảo, mở hộp thư nặc danh gửi đi những tấm ảnh mình đã nén sẵn.
Không thể chờ nổi nữa, tuy Rita không lên tiếng thanh minh làm thiên hạ dậy sóng lần nữa, nhưng chỉ cần đống ảnh chụp của paparazzi này cũng đủ thu hút sự chú ý, mà tất cả mọi chuyện phải được chuẩn bị xong hết trước khi Thương Lục trở lại. Chỉ ở thời khắc toàn thế giới đang khiếp sợ, trầm trồ, lên án công khai đó, phóng viên liên tiếp hỏi "Quan hệ giữa anh và Kha Dữ là thật sao? Kha Dữ có phải người thứ ba không? Anh ta có chen chân vào quan hệ giữa anh và Rita không?" Đến lúc đó hắn mới đủ choáng váng, trở tay không kịp và phẫn nộ muốn được làm sáng tỏ mọi việc.
Tập đoàn Thương Vũ với lập trường yêu nước truyền thống và trang trọng, cả danh tiếng lẫn hình tượng đều không có chỗ cho những thứ phù phiếm ngả ngớn. Chuỗi khách sạn và sòng bạc cao cấp dứt khoát thoát ly khỏi tập đoàn để thành lập thương hiệu "Khởi Lệ" riêng, điều này đã chứng minh tính thận trọng và bảo thủ của nhà họ Thương. Bọn họ cần có một người kế nhiệm đứng đắn và đủ khiêm tốn.
Thương Lục có đồng tính luyến ái thật không, chân đạp mấy thuyền hay thậm chí lạm giao đều không sao, nhưng chỉ cần hắn công khai thừa nhận, để toàn thế giới biết chuyện, vậy thì thật đáng tiếc —— Cả đời này hắn mãi mãi không thể trở thành người thừa kế.
Hai tiếng đồng hồ sau, đúng vào giờ cao điểm tan tầm buổi chiều, Weibo, diễn đàn, đầu đề —— Tất cả các phương tiện truyền thông có văn bản mà người ta nghĩ ra được, đều đồng loạt đưa lên một tin tức giật gân chấn động:
[ Ảnh thân mật của Kha Dữ và Thương Lục lần đầu tiên được tiết lộ!!! ]
Thậm chí cả clip cũng sẵn sàng, trên mỗi một chuyến tàu điện ngầm, giọng nói của nữ MC được phát lặp đi lặp lại trên màn hình, và những hình ảnh hiện lên rõ mồn một trong những cặp mắt mệt mỏi sau một ngày làm việc:
[ Mối quan hệ yêu hận tình thù của đạo diễn nổi danh Thương Lục và nữ hoàng thuyền buồm Rita ngày hôm nay đã có thêm những bằng chứng rất quan trọng và xác thực. Cho dù Rita luôn miệng thanh mình hai người không có quan hệ tình cảm, Kha Dữ cũng không phải kẻ thứ ba, nhưng căn cứ theo những bức ảnh mới nhất được tiết lộ từ đảo St.Helena, hai người Thương Lục và Kha Dữ ở trên đảo có biểu hiện cực kỳ thân mật như đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt. CP "Phải Lòng" nổi tiếng chẳng lẽ sắp trở thành sự thật?
Đây là vụ bê bối đồng tính luyến ái đầu tiên đầu tiên nổ ra trong giới giải trí đại lục, không biết ảnh đế Cannes và vị đạo diễn tốt nhất trong lời anh ta sẽ đáp trả thế nào? Chúng ta hãy cùng chờ xem. ]
---
Lời tác giả:
Ngày mai gặp Lục Đảo