Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 183

Hai anh em đứng trên ban công trò chuyện cả buổi, đến khi Ôn Hữu Nghi ra hỏi bữa tối muốn ăn món gì, Thương Thiệu lại xách áo vest lên đi mất.

"A Thiệu." Ôn Hữu Nghi gọi anh ta.

Thương Thiệu ngoái đầu nhìn, nở nụ cười ôn hòa với mẹ.

"Có chuyện cũng đừng gánh vác một mình."

"Vâng," Thương Thiệu gật đầu, "Con không sao."

Thương Lục trở về phòng khách của mình, nơi đó treo bức tranh của một họa sĩ được xếp hạng bảo vật quốc gia Hà Lan. Kha Dữ ngắm tranh rất nghiêm túc, nghe thấy tiếng động cũng không dời mắt, chỉ thích thú hỏi: "Là đồ thật à?"

"Đúng vậy." Thương Lục cùng anh đứng ngắm, "Anh cả tặng em đấy."

"Bức 'Ngôi sao xanh' ở Vân Quy cũng do anh ấy tặng đúng không?"

"Ừ."

"Anh cả tốt với em thật."

Bức "Ngôi sao xanh" của Thường Ngọc trị giá gần trăm triệu đô la Hồng Kông, riêng bức này thôi cũng có giá đến mấy chục triệu, đều là những tác phẩm Thương Thiệu đi nhà đấu giá cố ý mua về. Thương Lục ôm lấy Kha Dữ từ phía sau, ngước mắt nhìn bút pháp tinh tế của vị danh họa: "Trước khi em tốt nghiệp, tiền hàng tháng đều được gửi hết vào quỹ tín thác, những món mình thích chưa chắc đã mua nổi. Nếu anh ấy biết nhất định sẽ mua tặng em."

"Đó là tại những món em thích quá đắt tiền." Kha Dữ mỉa mai, không biết cậu thiếu gia này rớt từ hành tinh nào xuống, món đồ giá trăm triệu cũng chỉ tính là "món mình thích"? Thậm chí còn không xứng đáng dùng từ tha thiết mơ ước luôn.

"Cả đời này em chỉ từng thích một vật vô giá mà thôi." Thương Lục hôn lên vành tai anh, "Chỉ mong đối phương sẽ không bao giờ biết em thích anh ấy nhiều đến mức nào."

Trái tim Kha Dữ như bị dây leo bò lên quấn quanh, cảm giác ngứa ngáy như thể chúng đã sinh trưởng quá nhiều sau cơn mưa, "Vì sao?" Anh hỏi.

Thương Lục chôn mặt vào gáy anh, bật cười: "Bởi vì thích đến trình độ này thật quá mất mặt."

·

Từ Vịnh Thâm Thủy về khu chung cư phải đi một quãng đường dài, tính từ khu trung tâm có thể xem là hai hướng hoàn toàn ngược nhau. Khu biệt thự ở Vịnh Thâm Thủy có diện tích hơn 6000 feet vuông, trước nay Thương Thiệu luôn ở đó, sau khi hẹn hò với Vu Sa Sa khoảng một năm mới nuôi ý định chuyển ra ngoài ở. Tính đến hôm nay, hai người đã sống chung với nhau gần được một năm, căn hộ là do anh ta và Vu Sa Sa cùng nhau chọn, mọi thứ đều chiều theo sở thích của cô ta, từ phòng ngủ lớn, bếp Á bếp Âu riêng biệt, cửa sổ lớn sát đất đến một chiếc ban công đủ rộng để chơi golf trồng đầy cây xanh, tầm nhìn thẳng ra ngoài biển.

Vu Sa Sa cũng vừa về nhà chưa bao lâu, đang cầm cuốn sách hướng dẫn học nấu canh. Cô ta sinh ra ở nước Anh nên chỉ chú trọng mỗi bữa trà chiều, đứng trong bếp nấu ăn quá nửa tiếng đồng hồ là cảm thấy phí phạm thời gian. Nhưng vì Thương Thiệu, gần đây Vu Sa Sa cũng bắt đầu học nấu những món canh yêu cầu thời gian hầm cả đêm.

"Hôm nay anh về sớm thế." Vu Sa Sa ló nửa người ra khỏi bếp, "Hôm nay dì Hà bên xã khu cho em một công thức nấu canh mới. Dì ấy nói hoa gạo cũng có thể nấu canh được, chỉ cần ra công viên nhặt mấy bông mới rụng dưới gốc cây... Em thấy hơi kỳ, anh nhìn xem em nhặt hoa có đúng không?"

Thương Thiệu nhìn dáng người gầy gò của cô một lúc rồi nói: "Lục Lục về rồi, anh vừa qua nhà thăm nó đấy."

Động tác trên bệ bếp hơi khựng lại, Vu Sa Sa làm như không có việc gì, ngữ khí mang theo vui vẻ: "Vậy sao? Em thấy tin tức nói chân cậu ấy bị thương, không việc gì chứ?"

"Không việc gì cả, dưỡng thương một thời gian là khỏe."

"Vậy thì tốt quá," Vu Sa Sa xoay người dựa vào bệ bếp, đoạn vươn hai cánh tay nhỏ dài về phía Thương Thiệu: "Ôm một cái."

Thương Thiệu thả áo vest đi qua ôm cô, nhưng chỉ hai giây liền buông lỏng: "Người đầy mồ hôi, chờ anh tắm đã."

Vu Sa Sa vẫn ôm eo không cho đi: "Lục Lục có khỏe không? Xảy ra nhiều chuyện như thế, chắc cậu ấy bị đả kích ghê lắm?"

"Không có đâu."

"Cuối tuần này anh mời cậu ấy về nhà mình làm khách đi? Em sẽ nấu canh cho."

Ý cười trên mặt Thương Thiệu nhạt dần, "Sợ là nó không chịu nổi tay nghề của em."

"Chịu không nổi cũng phải chịu. Em muốn làm một chị dâu tốt, quan tâm đến em chồng. Ba đã không đồng ý rồi, nếu đến cậu ấy cũng không thích em thì em gặp rắc rối mất, đúng không?" Vu Sa Sa nói đùa.

Nồi canh hầm sôi ùng ục tỏa mùi thơm thoang thoảng, khiến căn phòng rộng rãi trở nên đặc biệt yên tĩnh.

"Anh nói rồi mà, dù cho tất cả mọi người cùng phản đối, anh cũng sẽ không chia tay em," Thương Thiệu bình tĩnh nói, "Tại sao em không tin anh?"

Thái độ của anh ta hơi kỳ quặc nhưng không đến mức quá rõ ràng, Vu Sa Sa không đoán ra, chỉ nghĩ Thương Thiệu về nhà lại cãi nhau với Thương Kình Nghiệp, ngữ khí cô ta lập tức mềm xuống: "Không phải em không tin, chỉ muốn anh được người nhà chúc phúc thôi. Em không muốn vì em mà anh bị mọi người xa lánh."

Thương Thiệu cong môi, thay đổi ngữ khí về lại bộ dạng ôn hòa xưa nay: "Trạng thái tinh thần của Lục Lục rất tốt, em không cần lo. Phóng viên muốn viết bậy bạ gì cũng không ảnh hưởng nhiều đến nó. Cuối tuần anh mời nó về nhà, em đả thông tư tưởng thêm một chút nhé."

"Em sợ mình không nhịn được lại hỏi tiếp chuyện của cậu ấy với Kha Dữ."

Thương Thiệu cười: "Em còn quan tâm nhiều hơn anh đấy nhỉ."

"Bọn họ đẹp đôi quá mà. Anh xem, lúc ở sân bay Kha Dữ liều mình che chở, Lục Lục cũng rất bình tĩnh, bị truyền thông bức ép như vậy mà không buột miệng một lời nào, thật sự rất lợi hại." Vu Sa Sa khen ngợi từ tận đáy lòng.

"Nếu Lục Lục chủ động come-out trước truyền thông, ba sẽ không suy xét cho nó về tập đoàn nữa." Thương Thiệu nhẹ nhàng nói.

Vu Sa Sa ngẩng đầu, dáng vẻ rất ngây thơ: "May mà không nói, nếu không ba đuổi anh ra khỏi nhà, cậu ấy cũng không gánh vác được, công ty lớn như thế chẳng phải sẽ làm Minh Tiễn mệt chết sao?"

Thương Thiệu rũ mắt nhìn cô ta bình tĩnh như nhìn một người xa lạ, lại mang theo chút mờ mịt. Anh ta không rõ tại sao Vu Sa Sa đứng trước mặt mình có thể diễn xuất hoàn hảo như vậy.

"Nói đi phải nói lại, công nhận cánh phóng viên Hồng Kông bây giờ biết cạnh tranh thật. Bay sang Nam Phi một chuyến chắc tốn nhiều tiền lắm, còn phải thuê máy bay trực thăng săn ảnh nữa. Nhưng mà ảnh chụp đẹp thật, em nhìn cũng hâm mộ theo."

Trong lòng Thương Thiệu nhói lên một cái, tựa như một con cá sắp chết bị thọc thêm một nhát dao, khiến đuôi nó càng quẫy đạp đau đớn hơn. Anh ta vuốt lên đuôi mắt Vu Sa Sa: "Làm sao em biết là máy bay trực thăng?"

"Bởi vì..." Đột nhiên Vu Sa Sa im bặt.

"Rất ít người biết chuyện đảo St.Helena có căn cứ trực thăng, nghe nói chỉ mới mở hồi đầu năm nay," Lòng bàn tay Thương Thiệu dừng trên má cô ta, ngữ khí bình thản trầm thấp, "Vừa rồi anh nói chuyện với Lục Lục mới biết, em còn biết rõ hơn anh đấy nhỉ."

Trong ba ngày cuối cùng tần suất máy bay trực thăng qua lại tăng cao đột biến, bởi vì nó thường xuyên chở khách ra biển nên Thương Lục và Kha Dữ đều không quá để ý. Mãi đến khi xem được ảnh chụp bọn họ mới biết trên trực thăng có phóng viên chuyên nghiệp cầm máy ảnh khẩu độ rộng chụp mình. Máy bay bay vòng vòng trong thời gian quá dài sẽ khiến người bên dưới sinh nghi, chính vì nguyên nhân đó mà thời gian bay rất hữu hạn, chụp được cảnh gì bên dưới phải xem vận may. Dù sao hai người cũng không phải kiểu lộ liễu đến mức lúc nào cũng có thể ôm hôn nhau ở ngoài trời.

"Em nói bừa đấy..." Vu Sa Sa cố gắng bình tĩnh, "Nhìn góc máy đoán ra."

"Tại sao em không nghĩ là ảnh chụp từ drone?"

Quả thực, nếu là người thường sẽ suy đoán đến drone nhiều hơn. Thế nhưng sau khi phái người ra đảo đi thực địa mới biết được, chỗ hai người kia cắm trại nằm ở một khu vách núi cực kỳ hẻo lánh, không có du khách ghé thăm. Hơn nữa ở địa vị như Kha Dữ đã sớm nhìn quen các thủ đoạn chụp lén, nếu bắt gặp drone chắc chắn anh sẽ cảnh giác ngay.

Vu Sa Sa không thể trả lời, vấp một chút mới nói tiếp: "... À ý em đúng là drone..."

"Hoặc ở trên núi."

Vu Sa Sa từ từ bình tĩnh lại, mím môi trừng mắt nhìn Thương Thiệu.

"Cho nên, làm sao em nhìn ảnh đã biết ngay là do người ta lái máy bay trực thăng chụp lén?"

Thương Thiệu chờ cô ta trả lời. Vòng tay Vu Sa Sa trên eo chậm chạp buông lỏng, cảm giác căng thẳng bốc hơi sạch sẽ, cô ta không tin nổi: "... A Thiệu, anh đang thử em?"

"Anh không cần thử." Ánh mắt ôn hòa của Thương Thiệu mang theo chút đau đớn, "Em ra tay quá kín kẽ, nếu không phải anh hoài nghi nên tiến hành điều tra, với phương thức bình thường căn bản không thể truy ra là em làm." Anh ta xoay người trở lại phòng khách, rút một tập tài liệu từ trong túi xách: "Chắc em cũng sợ lắm phải không, Sa Sa? Mỗi một lần giao dịch phải qua tay đến ba đại lý."

Đó đều là những bức thư ủy thác, thư trao quyền đã được giao cho các đại lý, công ty ủy quyền từng tầng một.

"Anh hoài nghi em." Vu Sa Sa nắm chặt bệ bếp, nuốt nước bọt.

"Anh vốn không hoài nghi em. Ngày hôm đó đưa Rita về khách sạn, cô ấy đã nhiệt tình kể về cuộc gặp gỡ giữa hai người. Chắc em không tưởng tượng nổi đâu, người phụ nữ bị em lợi dụng đã thật sự xem em là bạn tốt. Nếu cô ấy không thẳng thắn thì chắc đã không bị em lợi dụng, đương nhiên, nếu không nhờ sự thẳng thắn đó, anh cũng đã không tìm ra bất cứ dấu vết gì để hoài nghi em rồi. Nếu cô ấy không thẳng thắn như vậy, em đã không mất bao nhiêu sức lực thiết kế cục diện, để rồi cuối cùng bị Rita dễ dàng rút củi dưới đáy nồi."

Vu Sa Sa bật cười tự giễu, "Rồi sao, bây giờ anh đứng về phe cô ta cười nhạo em thất bại hả?"

"Tại sao em phải làm vậy?" Thương Thiệu chăm chú nhìn thẳng vào cô ta.

"Anh cũng biết, có nhất thiết phải để em chính miệng nói ra không?" Vu Sa Sa hít sâu, "Bởi vì em không thể mất anh, em không muốn Thương Kình Nghiệp ép anh phải chọn một trong hai. Em không muốn anh vì em mà bị lấy hết công sức cố gắng mấy chục năm nay!"

Lý do quá đường hoàng, thế nên Thương Thiệu càng cảm thấy trước nay mình chưa từng quen biết Vu Sa Sa.

Anh ta không khỏi hoảng hốt, tại sao vào lúc Thương Kình Nghiệp nói cô giỏi ngụy trang giỏi nói dối, mình lại ra sức bảo vệ đối phương như vậy.

"Em không muốn mất anh, hay không muốn mất đi người thừa kế?"

Vu Sa Sa giật mình, nước mắt lăn dài xuống má nhưng bị cô quật cường dùng mu bàn tay lau đi, không thèm nhìn Thương Thiệu.

"Em yêu anh hay yêu quyền thừa kế của anh, yêu một người có thể giúp em mở đường cho sự nghiệp tương lai?"

Anh ta hỏi trắng trợn đến mức Vu Sa Sa không thể tin nổi, cô trợn tròn mắt xoay đầu: "Anh có từng nghĩ rằng đây vốn không nên là sự lựa chọn không? Tại sao phải phân tách rõ ràng giữa anh và quyền thừa kế? Anh vốn có quyền thừa kế, từ khi sinh ra đã có, tại sao phải tách bạch ra? Chỉ vì yêu em mà anh bị cướp đoạt mất quyền đó hay sao? Bản chất chuyện này từ đầu đã không công bằng rồi! Ba anh cổ hủ, chẳng lẽ anh cũng cổ hủ theo? Em có thể uy hiếp gì đến nhà các anh? Dựa vào ba em là một công chức ngoại giao nho nhỏ, hay một đứa thất nghiệp cả ngày quanh quẩn ở xã khu lo chuyện bao đồng như em? Em làm những việc này đúng là vì có mục đích riêng, nhưng toàn bộ chỉ vì muốn bảo vệ anh thôi! Chỉ có như vậy, Thương Lục mới không thể trở về tập đoàn, ba anh sẽ không dùng cậu ta làm đường lui, lấy cậu ta ra uy hiếp anh! Việc yêu anh và bảo toàn sự nghiệp của anh có thể được thực hiện cùng một lúc!

"Huống chi Thương Lục đâu có mất mát gì? Cậu ta không mất thứ gì hết! Dù sao cậu ta cũng không có ý định thừa kế, cướp đi quyền thừa kế vốn không cần thiết thì tổn thất đi đâu? Không phải Thương Lục chỉ ước được quay phim cả đời thôi sao? Em giúp cậu ta come-out, cậu ta phải cảm ơn em mới đúng, nếu không cậu ta và Kha Dữ cả đời này cũng đừng mơ được công khai quan hệ, hoặc là mỗi ngày đều lo sợ bị paparazzi chụp lén! Xin hỏi anh, em trai yêu dấu của anh từ đầu đến cuối đã chịu tổn thương chỗ nào, đã mất đi một phân một tấc lợi ích nào chưa? Không có, lý tưởng, sự nghiệp, tình yêu, cậu ta có bị hao tổn thứ gì không?

"Anh đau lòng cho Thương Lục, thế tại sao cậu ta không đau lòng anh đi?! Nếu em mà là Thương Lục, em sẽ lập tức đến trước mặt Thương Kình Nghiệp nói rằng cả đời này không muốn về tập đoàn, nếu ba dám bức con con sẽ cắt đứt quan hệ. Cậu ta nên đứng cùng một chiến tuyến với anh, dùng mọi hành động giúp anh đối kháng Thương Kình Nghiệp. Làm một người em trai, cậu ta nên dốc toàn lực giúp đỡ anh trai mình bảo vệ quyền thừa kế, bảo vệ quyền tự do yêu đương!"

Dứt lời, hơi thở Vu Sa Sa trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng, đôi mắt đỏ ửng.

"Em đã nhịn những lời này lâu lắm rồi phải không?" Thương Thiệu nhẹ giọng hỏi, "Cuối cùng cũng được nói ra hết một hơi, chắc là em thoải mái lắm."

"Phải," Vu Sa Sa giàn giụa nước mắt, "Em không biết tại sao anh lại bị ép phải lựa chọn, anh không làm sai chuyện gì, chỉ vì ba em là quan chức của một nước khác cho nên phải thừa nhận hết những suy đoán và hoài nghi vô cớ, chịu đựng những lo lắng vô căn cứ của ba anh sao? Anh là anh, họ Thương là họ Thương, anh không phải con rối trong tay gia tộc, anh cũng có cuộc sống và quyền lợi của mình mà."

"Được," Thương Thiệu bình tĩnh, "Anh không phải con rối của nhà họ Thương, em nói rất đúng. Vậy để anh nói cho em nghe, cuộc sống trong mơ của anh chính là rời khỏi nhà tự gây dựng sự nghiệp, không cần đến một tờ cổ phiếu hay quỹ tín tác nào, tự mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, em có đồng ý không? Ba anh đã soạn xong công chứng và các văn bản pháp lý để cắt đứt quan hệ cha con, ký vào đó xong anh sẽ rời khỏi nhà cùng với mấy chục triệu tiền riêng của mình. Chỉ cần em nói đồng ý, ngay bây giờ anh lập tức trở về ký tên đóng dấu —— Anh hỏi em, em có đồng ý không?"

Nước mắt của Vu Sa Sa dừng lại vì sợ hãi, chỉ dùng đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Thương Thiệu, không nói gì cũng không phát ra một tiếng nức nở.

"Anh tình nguyện vì em làm đến mức đó, không có đường lui không có đường cứu vãn, cũng không có tương lai cho mấy chục năm sau. Anh là người bị gia đình ruồng bỏ, mãi mãi không được đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào của tập đoàn nữa. Hiện giờ anh chỉ cần em nói một tiếng được —— Sa Sa, trả lời anh đi."

Đôi môi không ngừng run rẩy, Vu Sa Sa cảm giác cổ họng mình như bị ai bóp chặt, không thể phát ra một âm thanh nào.

Thương Thiệu mỉm cười ôn hòa, ánh mắt tràn đầy thất vọng nhưng cực kỳ bình tĩnh. Anh ta đã sớm biết kết quả cho nên không có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì được nói ra sự thật: "Em không trả lời được đúng không? Để anh trả lời thay, bởi vì trong tay chỉ có mấy chục triệu, còn phải gây dựng từ hai bàn tay trắng, anh sẽ không thể hỗ trợ cho sự nghiệp chính trị của cả hai cha con em, có phải không?"

Lòng Vu Sa Sa đột nhiên chùng xuống, "Em không biết anh đang nói gì."

"Em nói ba em sắp nghỉ hưu, anh tin tưởng không nghi ngờ, cũng chưa từng cho người điều tra. Ba em quả thật rất kín tiếng, thế cho nên ba anh phải đào bới rất lâu mới đào ra được sự thật —— Ba em từng ký tên vào bản đề xuất chính sách đối phó với Trung Quốc, đảm nhiệm chức vụ danh dự trong tổ chức bài Hoa trá hình thành quỹ phúc lợi cộng đồng ——" Thương Thiệu ném xấp giấy trong tay vào Vu Sa Sa, "Em tự xem đi!"

Đây là lần đầu tiên anh ta nổi giận, cho nên Vu Sa Sa không biết đối phương tức giận sẽ có dáng vẻ thế này. Khuôn mặt vô cảm, ánh mắt lạnh băng, lời lẽ nghiêm nghị tàn khốc, khiến cô ta phải co rúm vì sợ hãi.

"Em không biết!" Vu Sa Sa ngồi xuống nhặt lên từng tờ tài liệu điều tra, nước mắt tuôn ào ạt, "Em không biết, em không biết ông ấy làm những chuyện này... Em chỉ biết ông ấy có ý định ứng cử vào quốc hội... nên muốn giúp. Đây là mơ ước của chúng em, anh không biết bọn em, cộng đồng người da vàng ở nước Anh đã phải chịu đựng bao nhiêu xa lánh phân biệt để có được thiên hạ của riêng mình đâu ——"

Thương Thiệu nới lỏng cà vạt, nhìn xuống bả vai run rẩy của Vu Sa Sa, ánh mắt bình tĩnh hiện lên chút bi thương, "Em thật sự không biết sao? Em tham gia tọa đàm ở các trường đại học, em cung cấp sách báo và tài liệu nghe nhìn cho Quỹ giáo dục trẻ em —— Nếu em thật sự không biết ba mình đang làm gì sau lưng, vậy anh chỉ có thể nói cha con em đúng là tâm linh tương thông."

Lúc này đây, mọi âm thanh đều biến mất, chỉ còn những giọt nước mắt rơi lộp bộp xuống trang giấy chi chít chữ tiếng Anh.

Qua một lúc lâu sau, Vu Sa Sa mới lẩm bẩm: "... Anh thật sự không biết bọn em đã khó khăn như thế nào... Đây là giấy thông hành, là mật mã qua cửa... Anh không biết cái chủng tộc này mang đến bao nhiêu khó xử cho bọn em đâu... Đó là tổ quốc của anh, không phải của em... Em đã làm gì sai..."

Thương Thiệu lẳng lặng nhìn cô ta, ánh mắt tràn ngập vẻ thương hại lạnh băng, "Em đúng là giả tạo đến hết thuốc chữa."

"Đúng vậy đấy, anh mau cút đi!" Vu Sa Sa đứng lên, đột nhiên điên cuồng hét lớn, "Cút! Tôi không cần anh! Anh nói đúng! Anh rời khỏi nhà họ Thương thì đâu còn giá trị gì nữa! Tôi không hề yêu anh, nếu yêu tôi đã yêu từ lúc còn học ở Anh rồi kìa! Anh biết tại sao không, bởi vì khi đó tôi không biết anh là người thừa kế tập đoàn lớn ở Hồng Kông, không biết anh có tiền có thế! Nếu không, tại sao hơn ba mươi sáu tuổi tôi mới quay ra yêu anh? Anh có gì đáng giá để tôi yêu? Anh rời khỏi nhà họ Thương, chắc chắn tôi sẽ không thèm liếc anh lấy một cái!"

Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt giàn giụa chật vật đọng trên cằm. Vu Sa Sa trừng mắt nhìn Thương Thiệu thật sâu, vừa uất hận vừa phức tạp, "Anh muốn tôi cầu xin anh tha thứ, để anh đừng rời khỏi tôi sao? Nằm mơ đi! Tôi không yêu anh, không yêu anh..." Cô ta đẩy Thương Thiệu, nắm chặt hai tay đi ra ngoài, bước chân vững vàng, đầu quật cường không thèm quay lại.

Đó thật sự là lần cuối cùng Vu Sa Sa nhìn Thương Thiệu, bởi vì sau đó anh ta không bao giờ bằng lòng gặp mặt cô thêm lần nào nữa. Cô ta còn quá trẻ và quá nhiều năng lượng, bước qua khỏi cánh cửa đó, cô không hề biết rằng mình vừa để vuột mất mối tình cuối cùng đẹp đẽ nhất cuộc đời.

Bình Luận (0)
Comment