Máy bay quá cảnh từ Dubai về Hồng Kông, đến khi đáp đất đã là giữa trưa ngày thứ ba. Để phòng ngừa có người theo dõi quấy rầy, toàn bộ hành trình hai người võ trang rất cẩn thận, luôn là người lên máy bay cuối cùng và xuống máy bay đầu tiên, ngoại trừ phòng chờ VIP ra thì không đặt chân đến bất kỳ đâu. Ồn ào trên internet còn chưa hạ nhiệt, thậm chí sức nóng của CP còn tăng cao mấy lần. Dubai có rất nhiều người Trung Quốc, Kha Dữ không dám làm càn, chỉ kéo thấp vành mũ che khẩu trang kín mít làm một anh bảo vệ tiêu chuẩn. Sau khi lên máy bay, e ngại ánh mắt của các hành khách ngồi cùng khoang hạng nhất nên anh cũng không có động tác thân mật gì với Thương Lục, ngược lại vẫn luôn cảnh giác xem mình có bị chụp lén không. Sau hai ngày bay liên tục với cường độ cao, đến khi được chú Minh đón ở sân bay, anh đã mệt đến mức đặt người xuống ghế liền ngủ thiếp đi.
"Lần này Đảo Nhỏ được nghỉ bao lâu?" Chú Minh hạ thấp âm lượng, thuận tiện tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút. Qua kính chiếu hậu, chú ta nhìn thấy Thương Lục ấn Kha Dữ lên bả vai mình, cho anh một tư thế ngồi dựa thoải mái nhất.
Chú Minh cong mắt.
"Ngày mai phải đi rồi." Thương Lục trả lời.
Chú Minh lại âm thầm liếc trộm, trông thấy Kha Dữ nằm trên vai hắn cọ cọ rồi lẩm bẩm câu gì đó. Thương Lục ghé tai lại gần nghe, tiện đà kéo mành che nắng xuống.
"Nhanh vậy sao?"
"Còn phải về Milan tập luyện nữa."
"Chờ đoàn kịch lưu diễn đến Hồng Kông, tôi phải hỏi cậu ấy một vé mới được."
"Anh ấy không diễn đợt Hồng Kông đâu, chờ lát nữa cháu bảo anh ấy giữ vé mời chú đi Paris."
Chú Minh đỡ tay lái cười khẽ, Paris, quả là một thành phố đáng nhớ. Chú ta đã cùng Thương Lục ở đó mười mấy năm, chỉ mới chớp mắt đã về nước lâu lắm rồi, bây giờ cậu chủ hai mươi chín tuổi, còn chú ta sắp bước sang tuổi già.
Kha Dữ nghe thấy cuộc đối thoại trên trong trạng thái mơ màng, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Nghĩ đến việc gặp chú Minh ở lối ra, anh lập tức thả lỏng người như nhìn thấy người thân trong nhà, cảm giác nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có người đáng tin cậy để tiếp quản hết mọi việc của Thương Lục. Hai năm không gặp, chú Minh không thay đổi chút nào, vẫn phong độ chuyên nghiệp như xưa, hẳn chú ta đã theo dõi toàn bộ quá trình dư luận trên mạng nên bắt gặp anh cũng không hề thấy bất ngờ.
Trong lòng Kha Dữ lướt qua một ý nghĩ rằng dường như hai năm mất mát này chưa từng xảy ra, anh chưa từng rời khỏi Thương Lục, chỉ đóng một cánh cửa vào rồi mở ra ngay. Cảnh tượng bên trong cánh cửa vẫn quen thuộc như cũ, Thương Lục ngồi trong vườn hoa uống trà, Minh Bảo bơi lội dưới bể bơi, chú Minh nâng khay bằng một tay, làn gió biển của Vân Quy từ hai năm trước thổi thẳng vào trong giấc mộng.
Xe chạy về Vịnh Thâm Thủy, Kha Dữ ngủ suốt một đường, tỉnh lại cảm giác như đã trôi qua mấy kiếp, xuống xe vẫn chưa hết mơ mơ màng màng. Nhìn thấy Ôn Hữu Nghi anh mới giật mình, phản ứng đầu tiên là lấy mu bàn tay lau khóe miệng.
Ôn Hữu Nghi cười khúc khích: "Đừng lau nữa, không có nước miếng đâu, tóc hơi rối một chút thôi."
Kha Dữ mắng thầm vô số câu F*ck, vừa gãi đầu vừa xấu hổ muốn chui lại vào trong xe ngay lập tức. Thương Lục được chú Minh dìu chống nạng ra khỏi xe, Ôn Hữu Nghi lập tức thu lại vẻ vui đùa, suýt nữa còn chảy nước mắt.
"Bác sĩ Hạ ở trong nhà đấy, để ông ấy kiểm tra xử lý vết thương cho."
Thương Lục ôm bà bằng một tay, thấp giọng nói: "Đã bắt đầu kết vảy, không sao đâu."
Thân là bạn trai cũ và "bạn bình thường", đương nhiên không có tư cách ngủ lại. Kha Dữ cũng không có mặt mũi quấy rầy mẹ con người ta, chờ cho cảm xúc của Ôn Hữu Nghi tốt hơn mới nói: "Cháu đặt khách sạn rồi, bây giờ..."
Xấu hổ quá, trở về thế giới thực xấu hổ không chịu nổi. Không biết nên giải thích quan hệ hiện giờ như thế nào, không rõ Thương Lục có tính toán nói thẳng với người nhà không, bao giờ mới nói. Một người đang thương tích, một người vội vàng phải đi. Vừa cùng nhau trải qua phong ba lớn như thế, bây giờ đứng trước mặt mẹ đối phương Kha Dữ gần như mất hết vẻ thong dong thoải mái thường ngày, câu nệ đến mức không biết đặt tay vào chỗ nào mới đúng.
Thương Lục trưng bộ mặt kiểu "Anh đang nói quái quỷ gì thế", Ôn Hữu Nghi nở nụ cười: "Trên đảo chơi có vui không?" Nói rồi bà buông con trai ra, chuyển sang cầm tay anh.
Sức mạnh của sự dịu dàng có thể tiêu tan mọi thứ, Kha Dữ vô thức mỉm cười theo bà, ngoan ngoãn đáp: "Vui ạ."
"Lục Lục không nói cho dì chuyện liên hoan phim chỉ có hai người tham gia thôi nhé."
Kha Dữ quay đầu liếc nhìn Thương Lục nhân tiện dùng ánh mắt hỏi hắn về tình huống hiện tại, Thương Lục lại giả vờ ho một tiếng, không trả lời.
Ôn Hữu Nghi tiếp tục nói: "Dì xem clip thanh minh rồi, bảy ngày chỉ có đọc kịch bản và xem phim, không phải chán lắm say sao?"
"Không có đâu."
Ôn Hữu Nghi nghiêm túc nhìn anh đầy chờ mong.
Kha Dữ đành phải báo cáo một năm một mười: "Chúng cháu còn đi bộ vào rừng, dạo quanh thị trấn, đi dọc bờ biển, tham quan nơi ở của Napoleon."
Ôn Hữu Nghi gật đầu suy tư, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: "Vậy nghĩa là mỗi ngày đều hẹn hò rồi?"
Kha Dữ: "..." Anh lại thiếu cảnh giác.
"Hẹn hò suốt bảy chẳng lẽ không có chút tiến triển nào à?" Ôn Hữu Nghi trêu chọc, "Dì xem ảnh thấy trông giống một cặp tình nhân lắm, nhưng nghe cháu làm sáng tỏ thấy cũng có lý."
Kha Dữ: "... Cái đó..."
"Quả nhiên là giả sao?"
Thương Lục đang làm gì thế! Tại sao còn chưa tới cứu anh!
Phía sau vang lên tiếng cười không kiềm chế nổi, quay đầu nhìn lại, nếu không phải có chú Minh đỡ, có lẽ Thương Lục đã cười đến đứng không vững rồi. Kha Dữ dùng ánh mắt chỉ trích hắn, Thương Lục vừa cười vừa giơ tay đầu hàng: "Là lỗi của em."
Rốt cuộc Ôn Hữu Nghi cũng không nhịn được nhẹ nhàng bật cười: "Lục Lục đã sớm kể hết với dì trong điện thoại. Nếu đã làm lành rồi thì còn khách khí như thế làm gì? Không muốn dì biết à?"
Kha Dữ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, cả người sững sờ trở tay không kịp. Thương Lục nói? Hôm trước hắn còn muốn làm bạn bè trước mặt cha mẹ mà? Không phải hắn sợ Thương Kình Nghiệp phản đối sao?
"Dì vui cho hai đứa lắm." Ôn Hữu Nghi kéo tay anh, "Quá khứ qua rồi, đừng ngoảnh lại, các cháu còn con đường dài phía trước đang chờ."
Con đường dốc màu trắng uốn lượn quanh những luống hoa đến tận cửa hiên trước. Một con chim không rõ chủng loại vỗ cánh bay lên, sau đó vô tình đậu xuống một bức tượng điêu khắc trên đài phun nước La Mã màu trắng.
Kha Dữ cảm giác hốc mắt mình nóng lên, không thể không cúi đầu che giấu nỗi xúc động trong giờ phút này. Giây lát sau anh cong môi: "Để dì chê cười rồi."
"Làm gì có?" Ôn Hữu Nghi chớp chớp mắt: "Dì còn tham gia siêu thoại 'Phải Lòng' nữa, mỗi ngày đều vào điểm danh làm số liệu, xem bọn họ thảo luận về hai đứa rất vui đấy!"
Kha Dữ: "... Siêu..."
Ngón tay sắp cắm thẳng vào lòng bàn tay đến nơi rồi.
"Đúng rồi, gì mà đớp đường, gì mà giết tôi trợ hứng cho cặp tình nhân đi? Rồi công thụ là gì thế?"
Kha Dữ: Mau để tôi chết đi.
Nhà bếp chuẩn bị mì hỷ và điểm tâm để đón gió tẩy trần, đồng thời xua bớt đen đủi mấy ngày vừa qua. Ôn Hữu Nghi ngồi nhìn thêm một lát rồi không có mặt mũi quấy rầy hai người thêm nữa. Kha Dữ ăn non nửa bát mì, chờ cơ hội xung quanh không còn ai mới hỏi Thương Lục: "Tại sao không cho anh biết?"
Thương Lục bày ra dáng vẻ vô tội: "Em tưởng mình nói rồi."
Nhớ lại cảnh tượng bản thân làm bộ làm tịch nói mình đã đặt khách sạn bên ngoài, Kha Dữ đau đầu đỡ trán. Muốn chết quá.
"Ba em không phản đối sao?"
"Ông ấy muốn lấy anh ra trao đổi."
Kha Dữ căng thẳng: "Anh? Trao đổi? Trao đổi cái gì?"
Thương Lục mỉm cười trấn an: "Em sẽ xử lý."
"Mau nói đi."
Kha Dữ không mất nhiều thời gian đã nghe được đáp án, bởi vì Thương Lục cũng không có ý định giấu giếm: "Ông ấy muốn lấy việc đồng ý quan hệ của chúng ta ra làm điều kiện, để em trở về tập đoàn nhậm chức."
"Phim điện ảnh thì sao?"
"Không cho quay nữa."
Kha Dữ siết chặt đôi đũa, đè thấp âm lượng xuống: "Em đang đùa gì thế?!"
"Em chưa nói mình đồng ý."
Thân thể Kha Dữ đang cương cứng thả lỏng trở lại, anh cân nhắc chút không thích hợp trong mấy lời đó, rồi lại dùng ánh mắt vừa căng thẳng vừa ấm ức nhìn hắn. Thương Lục không nhịn được bật cười một tiếng, ghé vào tai anh nói: "Đừng nhìn em như vậy, để em nghỉ ngơi đã."
Kha Dữ đá hắn một phát, Thương Lục đè tay anh lại trấn an: "Suỵt, suỵt, nghe em nói này..." Hắn tường thuật lại đơn giản chuyện của Thương Thiệu và Vu Sa Sa một lần, "Ý anh trai em là, nếu Thương Kình Nghiệp cứ ngoan cố không đồng ý, anh ấy sẽ ra ngoài tự gây dựng sự nghiệp riêng. Chị hai em sức khỏe không tốt, xử lý sòng bạc và khách sạn thôi đã đến giới hạn rồi, cuối cùng gánh nặng đổ lên đầu em —— Trừ phi Thương Kình Nghiệp nằm ngủ thấy ông bà báo mộng nói Minh Bảo mới là người được tổ tiên lựa chọn."
Kha Dữ cạn lời: "Có biết lễ phép không hả?"
Thương Lục nhéo lòng bàn tay anh: "Đừng ngắt lời. Thật ra lần trước gặp nhau ở Berlin, Thương Kình Nghiệp đã nhìn thấu chúng ta rồi, là ông ấy chủ động đề nghị. Nếu em đồng ý buông bỏ điện ảnh về tiếp quản công ty, ông ấy sẽ đồng ý chuyện của anh và em, muốn ra nước ngoài đăng ký hay tổ chức hôn lễ đều được, muốn xuất hiện trong phạm vi giới thượng lưu cũng chịu luôn, chỉ không được come-out công khai thôi. Thật ra lần này bị đám phóng viên tập kích, nếu không phải vì anh là minh tinh thì em đã muốn thừa nhận quách cho rồi, vừa vặn chặn đứng kế hoạch bắt em về thừa kế của ba em luôn."
Bởi vì Kha Dữ là minh tinh nên hắn không thể phớt lờ quy tắc sinh tồn trong giới, hủy hoại sự nghiệp diễn xuất nửa đời sau của anh chỉ với một câu "Đúng là chúng tôi đang yêu nhau" được.
"Thế bây giờ..."
Thương Lục cong môi: "Nếu em khăng khăng đòi ở bên anh nhưng vẫn tiếp tục muốn làm phim, ông ấy sẽ tự tay công khai quan hệ giữa chúng ta."
"Không sao." Kha Dữ trả lời rất nhanh.
"Anh sẽ bị người ta ngầm cấm sóng đấy."
"Sẽ phải chịu đựng rất nhiều trường hợp quấy rối nữa." Kha Dữ giúp hắn bổ sung, "Nhưng không sao hết, anh có thể ra nước ngoài quay phim. Bây giờ đã có mấy lời mời ——"
"Đều là vai phụ."
Kha Dữ ngẩn người, cụp mắt xuống: "Ừ, đều là vai phụ."
"Người phương đông không bao giờ có thể trở thành vai chính trong phim Hollywood. Về phần điện ảnh độc lập, bọn họ chỉ có thể khai quật đề tài và bối cảnh Đông Á rất hữu hạn, anh sẽ biến thành một diễn viên rập khuôn, anh cũng biết mà, ví dụ như một tên đồng tính luyến ái châu Á quái gở, một nghi phạm giết người đau khổ vì bị xã hội ruồng bỏ, một người thích mặc đồ nữ, vân vân...."
"Anh biết."
"Em muốn anh phải đóng vai chính," Giọng Thương Lục thấp xuống, tầm mắt tìm được đôi mắt đầy mất mát của Kha Dữ: "Anh là thiên tài mà? Làm sao em nỡ để anh đóng vai phụ cho người khác được?"
"Vậy anh sẽ đi học, nhờ Stella viết thư đề cử, sau đó trở thành giảng viên... Anh là ảnh đế Cannes, chờ học xong chương trình thạc sĩ, hẳn có thể miễn cưỡng làm giảng viên ở nước ngoài mà, đúng không?"
"Không cho."
Thương Lục hờ hững nói, nhưng Kha Dữ tỏ ra rất cố chấp: "Thế chẳng lẽ em muốn từ bỏ điện ảnh sao?"
"Hôm đó Thương Kình Nghiệp nói với em là, có rất nhiều cách thức để hoàn thành lý tưởng, không nhất định phải là nhân vật chính trong lý tưởng đó. Theo ý ông ấy, nếu em thích điện ảnh thì không nhất định phải đích thân quay chụp, có thể đầu tư cho người khác quay, khai quật ra đạo diễn giỏi, thành lập quỹ đầu tư cho các thể loại phim đặc biệt, trợ cấp trường học, tài trợ cho các liên hoan phim... Có rất nhiều phương thức, không nhất thiết phải đứng ở trung tâm sân khấu mới xem là thực hiện được lý tưởng."
Kha Dữ lập tức cảm thấy Thương Kình Nghiệp quá khủng bố, lời lẽ hướng dẫn từng bước, tình lý đủ cả, đúng là không cho người ta lý do để từ chối.
"—— Em đáp lại hai chữ, chó má."
Kha Dữ: "..."
Hay lắm.
"Em sẽ tìm ra biện pháp thôi," Thương Lục rũ mắt, "Tai họa để lại ngàn năm, ông ấy chắc phải sống thêm đến mấy chục năm nữa. Có lẽ mấy chục năm sau thực tế chứng minh ông ấy đã lo lắng thừa thãi, có lẽ lúc đó em đã chán phim điện ảnh, cảm thấy đủ rồi nên muốn khiêu chiến bằng thử thách khác. Hoặc có lẽ Minh Bảo mới là người được chọn thật... Anh đừng lo lắng quá."
Ăn điểm tâm xong, bác sĩ tiến vào kiểm tra chân thuận tiện thay băng một lần, xem xét tình trạng hồi phục vết thương. Thương Lục không nỡ dọa Ôn Hữu Nghi sợ, chỉ nói lúc ấy trời mưa rất to, may mà Kha Dữ tìm thấy hắn sớm, nếu không bà lại ốm thêm một trận không chừng. Một lát sau Thương Thiệu về đến nhà, tay xách áo vest ném cho người hầu đứng chờ ngoài cửa, sau đó đi hai ba bước lao đến chỗ Thương Lục: "Bị thương nghiêm trọng thế cơ à?"
"Đang khép miệng rồi."
"Có ảnh hưởng gì không?"
Bác sĩ Hạ nghiêm túc kiểm tra thêm một lát mới trả lời: "Từ giờ trở đi nếu dưỡng thương cho tốt sẽ không sao. Các trò thể thao cường độ mạnh như chơi bóng rổ hoặc chạy marathon có lẽ không bằng được lúc trước, nhưng tổng thể không có trở ngại gì. Chắc sẽ lưu lại sẹo đấy, phải xem trình độ cắt giảm thức ăn giàu đạm thế nào nữa."
Chờ bác sĩ khám xong, Thương Lục hỏi anh trai: "Hôm nay anh về nhà sớm vậy?"
"Về tìm em."
Thương Lục ngạc nhiên: "Chuyện gì?" Hắn nhận ra Thương Thiệu trông rất mệt mỏi, ánh mắt cũng cố gắng tươi tỉnh chứ không phải dáng vẻ ôn hòa kiên định như xưa. Hắn ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Gần đây anh mệt lắm à?"
Thương Thiệu lắc đầu, anh ta liếc nhìn Kha Dữ một cái, cuối cùng cũng không xem anh là người ngoài mà nói thẳng: "Muốn xác nhận một số chi tiết với em."
Thương Lục rất ăn ý với anh trai, không cần anh ta nói hết đã hiểu rõ trong lòng: "Anh tìm ra kẻ đứng sau rồi sao?"
Khuôn mặt Thương Thiệu hiện lên vẻ cô đơn tự giễu: "Ừ." Anh ta nhìn Thương Lục, vừa như chúc phúc vừa nói một cách phức tạp: "Nan đề mà hôm trước em đề cập, nó sắp không còn là nan đề nữa."