Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 181

Mấy chục chiếc máy ảnh khẩu độ cao đồng loạt ghi lại khoảnh khắc hỗn loạn và kinh hãi này.

Kha Dữ bảo vệ Thương Lục trước ống kính? Anh không cần sự nghiệp không cần danh tiếng nữa sao? Vì mục tiêu "gả" vào hào môn mà quyết tâm làm đến mức này?! Một tiếng nổ bùng lên, cảnh tượng hiện tại so ra càng kích thích càng trực tiếp hơn sự kiện Thương Lục trực tiếp thừa nhận quan hệ giữa bọn họ. Phóng viên xô đẩy nhau tiến về phía trước, một chiếc giày bị đá lên không trung, mắt kính của ai đó văng ra ngoài, rồi lại thêm ai đó bị chiếc nạng vướng ngã. Toàn bộ camera và micro gần như muốn dính luôn vào mặt hai đương sự.

Trong tiếng kinh hô sợ hãi của tiếp viên hàng không, tiếng hét của nhân viên mặt đất và sự kinh ngạc của hành khách quốc tế, Kha Dữ vẫn chỉ thờ ơ che chắn cho Thương Lục, hai tay anh chống hai bên tai hắn, hai chân cẩn thận quỳ dán vào người, tạo cho hắn một không gian an toàn nhỏ hẹp.

Ai xô đẩy, va đập vào người, camera nhà ai va quẹt, micro của ai chọc thẳng lên lưng, anh đều không phản ứng, không tức giận hay phẫn nộ, không chất vấn, thậm chí đầu cũng không buồn nâng lên.

Anh chỉ nhìn Thương Lục dưới người mình.

Vẻ khiếp sợ trong mắt Thương Lục hoàn toàn không ít hơn các phóng viên chút nào, hốc mắt hắn ửng đỏ vì tức giận, một hồi lâu cũng không chớp.

Kha Dữ bị va đập kêu lên một tiếng, nhưng thân thể vẫn giữ vững không nhúc nhích. Thương Lục muốn bảo vệ anh theo phản xạ, nhưng tay chỉ hơi nâng lên đã thấy môi Kha Dữ giật giật, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được mà nói: "Đừng ôm anh."

Tiếng bước chân nện đùng đùng gần như áp sát bên mặt Thương Lục, những mũi giày toan đá vào hắn được cánh tay Kha Dữ ngăn trở, vậy là chúng đập thẳng vào cẳng tay anh, để lại mấy vệt đen nhàn nhạt.

Rõ ràng đang xót xa đến đỉnh điểm, nhưng Thương Lục lại cảm nhận một sức mạnh an ủi dâng lên từ tận đáy lòng. Hắn thậm chí thả lỏng người, tự trừ khử hết âm thanh hỗn loạn xung quanh, trong lòng hắn không còn tràn ngập phẫn nộ cùng nôn nóng, mà nhẹ giọng hỏi: "Không mất mặt sao?"

Kha Dữ phục hồi tinh thần từ cơn cảnh giác cao độ, cụp mắt nhìn xuống Thương Lục một cái, khóe môi cong cong: "Mất mặt gì cơ?"

Cuối cùng đội ngũ bảo an của sân bay cũng chạy tới nơi, bắt đầu thô bạo giải tán đám đông, kéo các phóng viên ra ngoài, dùi cui và dải phân cách màu vàng được kéo lên đã lập lại trật tự yên tĩnh. Trong lúc này anh hẳn nên diễn như trong phim, đỡ lấy Thương Lục cúi đầu bước đi thật nhanh dưới vô số ánh đèn flash, để lại cho toàn thế giới một hình ảnh im lặng, vội vã nhưng quật cường.

Nhưng dựa vào đâu phải làm thế?

Kha Dữ chậm rãi kéo Thương Lục đứng dậy, lúc này tiếp viên hàng không mới dám ra mặt: "Thưa anh Kha, anh Thương..." Cô nhìn thấy Kha Dữ không biểu cảm cúi đầu nhặt cây nạng, đành nuốt nước bọt và nuốt luôn những lời quan tâm vô nghĩa xuống bụng.

Kha Dữ ngược lại còn cười với cô rồi hỏi mượn một bộ xe lăn gấp, anh còn phải đưa Thương Lục về nhà.

Dưới sự giúp đỡ của đội ngũ bảo an cao to hầm hố, đám phóng viên đã yên phận hơn một chút nhưng vẫn đứng đầy ngoài rào chắn, camera trong tay trước sau chưa từng buông xuống. Một bên bọn họ e sợ dùi cui của bảo vệ, nhưng một bên vẫn ngo ngoe rục rịch vì đầu đề sốt dẻo nhất cho nhà mình. Đùa à, từ sau khi bay đến Cape Town bọn họ vẫn chưa từng rời khỏi sân bay một bước, canh giữ suốt một đêm thêm một buổi sáng sao có thể dễ dàng bỏ cuộc được.

Nhưng Kha Dữ lại không lập tức rời khỏi hiện trường, đó cũng là chuyện khiến bọn họ kinh ngạc, thậm chí bối rối.

Tiếp viên hàng không lập tức phối hợp mang xe lăn ra, Kha Dữ nhận lấy gật đầu cảm ơn, sau đó mở xe lăn, đỡ thương Lục ngồi xuống. Cẩn thận xem xét đầu gối hắn để xác nhận không vấn đề xong, anh giũ áo khoác phủ lên cho hắn, mọi động tác đều thong dong tự nhiên cứ như không biết rằng sau lưng mình có vô số tiếng chụp hình tanh tách.

Hoàn tất hết mọi việc rồi, anh mới đứng lên tháo mũ lưỡi trai trên đầu mình áp lên đầu Thương Lục, ấn thật sâu để vành mũ che đi khuôn mặt sẽ được giải đọc qua vô số khung hình trong tương lai, tiện đà xoay người đối diện đám đông. Có lẽ vì biểu cảm trên mặt anh quá bình tĩnh, là khí chất được tôi luyện ra từ vô số lần trở thành tâm điểm chú ý, cho nên các phóng viên đứng hàng đầu thậm chí còn nuốt nước bọt, bàn tay vô thức rời khỏi nút ấn màn trập.

"Vất vả cho chư vị lặn lội đường xa đến đây, xin lỗi, nhưng tôi không quen mở họp báo ở nước ngoài," Anh khẽ gật đầu, "Có vấn đề gì cần hỏi xin hãy trở về đại lục gửi giấy xin phép cùng đề cương, cảm ơn mọi người đã quan tâm phối hợp."

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, khó chịu vì thái độ giơ cao lại hạ xuống quá nhẹ nhàng của anh, nhưng rồi cũng không thể làm gì khác. Một giây sau, đám phóng viên tiếp tục xôn xao nhưng Kha Dữ không kiên nhẫn nhìn họ thêm lần nào nữa, mà đích thân đẩy xe lăn, đạm nhiên bước qua hành lang dài dưới sự hộ tống của hai nhân viên an ninh.

Sân bay cho biết bọn họ có thể cung cấp dịch vụ y tế tạm thời, Kha Dữ cúi đầu hỏi Thương Lục: "Chân em có làm sao không? Có muốn kiểm tra tại chỗ một lát không?"

Thương Lục "Ừ" một tiếng, tới phòng y tế lại yêu cầu bác sĩ kiểm tra cho Kha Dữ.

"Anh không ——" Lời còn chưa dứt đã hét thảm một tiếng, khuôn mặt vừa tươi cười đau đến biến sắc. Thương Lục thu hồi bàn tay nhéo eo anh: "Đừng có cậy mạnh."

Kha Dữ chỉ có thể cởi áo thun theo lệnh bác sĩ, lộ ra phần thân trên thon chắc. Eo, bụng, lưng và cánh tay đều có vết bầm tím, Thương Lục còn chưa kịp đau lòng liền thoáng thấy thêm mấy vết hồng nhạt do chính mình gây ra trong mấy ngày qua. Ánh mắt bác sĩ nhìn thẳng, đội trưởng đội bảo an nhún vai nói thầm: "... Wow."

Kha Dữ đỏ mặt rũ mắt, thành thật ngồi bên mép giường bệnh cho bác sĩ kiểm tra bôi thuốc.

"Vậy..."

Hai người đồng thời mở miệng.

Kha Dữ: "Em nói trước đi."

Thương Lục lẳng lặng hỏi: "Đau không?"

"Cũng được," Kha Dữ nhìn vào mắt bác sĩ, vừa nâng cánh tay phải lên vừa hỏi Thương Lục, "Em thì sao?"

"Em không sao." Thương Lục nói, "Gây thêm phiền toái cho anh rồi."

Kha Dữ vốn đang được bác sĩ khám, tay vô ý đụng vào sườn eo khẽ nhíu mày một cái. Nghe Thương Lục nói vậy, anh quay đầu ngước mắt: "Em đang nói quái quỷ gì thế?"

"Em nghiêm túc đấy," Thương Lục đưa điện thoại cho anh, "Anh bị em liên lụy."

Trên màn hình là tin nhắn WeChat Thương Thiệu gửi đi, nội dung tường thuật ngắn gọn những sự kiện đã phát sinh trong một tuần vừa qua, còn dặn dò hắn đừng đáp trả. Kha Dữ nghĩ mà sợ: "May mà anh ngăn em lại đấy," Anh trầm ngâm, "Nếu không ngăn cảm, em sẽ nói gì?"

"Sẽ không nói ra những lời bọn họ muốn nghe, nhưng nếu chân cẳng tốt hơn," Thương Lục dừng một chút, thản nhiên nói: "Có lẽ sẽ ra tay đánh người."

"Vậy em sẽ lên tin tức xã hội luôn."

"Có khi còn lên cả bản tin pháp luật ấy chứ," Thương Lục rất hiểu biết tính tình đám phóng viên đó, "Bọn họ sẽ kiện em ra tòa, yêu cầu em đăng báo xin lỗi, sau đó phải trả khoản tiền bồi thường kếch xù."

Kha Dữ nhướn mày: "Đặc sản Hồng Kông đúng là danh bất hư truyền."

Thương Lục nhìn anh bật cười, tuy khuôn mặt vẫn có nét mỏi mệt, nhưng vẻ anh tuấn hơi sứt mẻ đó càng khiến Kha Dữ mê mẩn hơn. Anh nhìn Thương Lục hai giây, nói với bác sĩ một tiếng "excuse me" rồi đặt chân xuống đất, giơ tay kéo tấm rèm vải lại, một tay cúi xuống giữ lấy đầu hắn. Trán và chóp mũi hai người cọ vào nhau, vẻ quyến luyến và sợ hãi rơi vào đáy mắt Thương Lục, hai giây sau, anh nghiêng mặt hôn lên.

"Anh càng ngày càng không có tự giác của ngôi sao." Bàn tay Thương Lục nhẹ nhàng dừng trên eo anh, vuốt ve dọc sống lưng, giọng nói trầm thấp lại khiển trách anh không đủ tư cách làm thần tượng.

Kha Dữ chỉ vào ngực hắn: "Lỡ công khai thật, em phải phụ trách quay anh cả đời."

Thương Lục nâng môi: "Vấn đề không lớn."

Bác sĩ ho nhẹ một tiếng, thật ra mọi việc chỉ diễn ra trong vòng một phút, lúc Kha Dữ kéo rèm ra đã kịp mặc áo thun vào. Anh nhận thuốc bôi từ chỗ bác sĩ và kết thúc luôn đợt kiểm tra dang dở. Nhân viên an ninh lên tiếng hỏi về thông tin chuyến bay tiếp theo để họ có thể hộ tống hai người lên máy bay suôn sẻ.

Không ngoài dự kiến, chuyến bay về Hồng Kông của Thương Lục đã bị bại lộ, nếu bây giờ hắn lên máy bay chắc hẳn sẽ gặp phải tình huống tương tự như vụ fan tư sinh quấy rối Kha Dữ trước kia. Huống chi sức chiến đấu của phóng viên vốn mạnh bạo và vô liêm sỉ hơn mấy cô gái trẻ bám đuôi nhiều. Trong lòng Kha Dữ đã sớm đưa ra quyết định: "Làm phiền các anh, chúng tôi sẽ đổi chuyến."

Anh quyết định cùng Thương Lục bay sang UAE, sau đó chuyển tiếp từ Dubai về Hồng Kông.

Thương Lục liên hệ trước với Thương Thiệu nhờ hỗ trợ đối phó với tình hình sân bay hỗn loạn ngày hôm nay. Quả nhiên chỉ nửa giờ sau, báo giải trí đã lên bài với giọng điệu châm biếm:

[ Để chứng thực thông tin về tính hướng của cậu chủ nhà họ Thương và minh tinh điện ảnh Kha Dữ vốn làm mưa làm gió khắp cõi mạng mấy ngày nay, nhóm phóng viên chúng tôi đã có mặt tại sân bay Cape Town suốt một ngày để tìm kiếm câu trả lời sớm nhất. Thế nhưng Thương Lục sớm có chuẩn bị đương nhiên không tình nguyện đáp trả vấn đề này, đương sự không chỉ tỏ thái độ giận dữ mà còn suýt có hành động ẩu đả gây náo loạn, đến mức sân bay phải điều động nhân viên an ninh duy trì trật tự. Đối mặt với dùi cui bảo vệ và những lời uy hiếp, nhiều phóng viên cho biết đã chịu kinh hãi không nhẹ. Trong ánh mắt bất lực và giận dữ của chúng tôi, hai vị minh tinh Thương Lục và Kha Dữ lại bình tĩnh nghênh ngang bỏ đi. Kha Dữ cũng tỏ thái độ lạnh lùng đáp trả rằng: Muốn moi tin từ chúng tôi ư, nằm mơ đi! ]

Cảnh quay hỗn loạn tại hiện trường đã trải qua một đợt biên tập chỉnh sửa, hoàn toàn không có hình ảnh Thương Lục bị thương chân cùng Kha Dữ chật vật bảo vệ hắn, nhưng câu nói mất khống chế "Bé ba gì?!" của Thương Lục, câu "Về đại lục trình giấy xin phép và đề cương phỏng vấn" lãnh đạm của Kha Dữ, cùng với lực lượng bảo an sân bay võ trang đầy đủ thì chạy từ đầu đến cuối không sót một giây nào, bày ra trước mắt khán giả một thứ gọi là chân tướng hoàn toàn điên đảo.

Thương Thiệu biết, đây là đòn phản công cùng đường bí lối cuối cùng của đối phương. Với thực lực nhà họ Thương cùng tính chất nghiêm trọng của sự việc lần này, video từ camera giám sát nhanh chóng được thu thập. Các cảnh quay giám sát từ nhiều góc độ cộng thêm clip do hành khách qua đường ghi lại là bằng chứng hùng hồn nhất chứng minh đám phóng viên đã kết bè dối trá. Công ty luật hàng đầu Hồng Kông Vịnh Thành, đối tác chặt chẽ của Thương Vũ, đã đưa ra lời tuyên bố chính thức trên tài khoản mạng xã hội của mình, nêu rõ rằng bọn họ sẽ giữ quyền theo đuổi kiện tụng loạt bê bối mang tính chất phỉ báng này.

Thế nhưng thứ khiến quần chúng hóng thị sôi trào nhất vẫn là đoạn clip giám sát không bị cắt ghép:

[ Đám phóng viên ghê tởm thật sự, đã giết thịt uống máu người ta lại còn không biết xấu hổ lên bài bịa đặt đổi trắng thay đen nữa chứ, ọe ọe ọe! ]

[ Phóng viên giải trí Hồng Kông bây giờ nổi tiếng toàn cầu rồi ha! Góc độ đưa tin rất tự do, phương pháp phỏng vấn nhân văn, cả tinh thần chuyên nghiệp chịu khó chịu khổ nữa chứ hi hi ]

[ Đau lòng cho Thương Lục quá, bị phỉ báng nguyên một tuần thì thôi, chân đang bị thương còn phải đối mặt với một bầy đỉa đói ]

[ Cảnh Kha Dữ xoay người quỳ xuống không chút do dự làm tui lại đớp trúng rồi, đúng là cục đường kèm máu và nước mắt ]

[ Là thật đúng không, đừng bác bỏ tin đồn mà hu hu hu, Lục Đảo là thật! ]

[ Lầu trên đừng mơ nữa, mau qua Weibo Ngang Diệp xem bài đăng mới nhất đi, Kha Dữ sắp quay video thanh minh rồi! ]

Trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi chờ lên máy bay, Kha Dữ tranh thủ dùng điện thoại quay một đoạn clip thanh minh ngắn tại phòng chờ VIP. Sắc mặt anh tái nhợt, thậm chí nhìn qua hơi lôi thôi. Anh ngồi trên sô pha hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Đoạn phim bắt đầu bằng hình ảnh Kha Dữ cúi đầu dở khóc dở cười:

"Thành thật mà nói, tôi chưa từng nghĩ ngày đầu tiên trở về thế giới thực lại phải trải qua cảnh này. Lúc tôi và Thương Lục nhận được lời mời tham dự liên hoan phim, chúng tôi đã rất xúc động trước câu nói "Mỗi một người làm điện ảnh đều giống như hòn đảo St.Helena giữa Đại Tây Dương, rực rỡ mà cô độc". Đây cũng chính là bộ phim đầu tiên mà tôi và Thương Lục đánh dấu hợp tác trở lại sau hai năm, cho nên chúng tôi đều ôm kỳ vọng và nhiệt huyết rất lớn.

Trong suốt bảy ngày ở trên đảo, chúng tôi chỉ làm đúng hai việc là đọc kịch bản và xem phim. Bởi vì yêu cầu từ ban tổ chức, từ giây đầu tiên bước lên cho đến giây cuối cùng rời đảo chúng tôi phải hoàn toàn cắt đứt với thế giới bên ngoài, cho nên mới không dự đoán được sau khi rời đảo sẽ phải đối mặt với cục diện hiện tại. Tôi đã xem mấy tấm ảnh rồi, chụp đẹp lắm. Tôi bóp chân cho Thương Lục là vì như các bạn thấy đấy, cậu ấy bị thương. Trong lúc thảo luận điện ảnh không thể cho hộ lý ở lại, cho nên tôi phải đảm đương luôn công việc của hộ lý. Còn tấm ảnh Thương Lục đút cơm cho tôi..."

Kha Dữ cụp mắt khẽ mỉm cười, sau đó ngẩng lên đối diện ống kính: "Chắc không thể tính là đút cơm chứ, gắp mỗi một miếng trứng trộn salad thôi mà? Hai người sinh hoạt chung đương nhiên sẽ có rất nhiều giây phút trêu đùa nhau, tôi thừa nhận, nhìn rất mờ ám, kể cả chuyện tôi tựa lên vai cậu ấy nữa... Chắc tôi không giải thích đâu, giải thích kiểu gì cũng rất kỳ quặc, đành để lại cho các bạn tự viết truyện giải trí vậy.

Sự kiện náo loạn sân bay vừa rồi tôi đoán các bạn cũng đã xem cả, rất chật vật. Quan hệ giữa tôi và Thương Lục chính là như vậy đấy... Tóm lại là như vậy, thôi, hẹn gặp lại các bạn ở Milan sau khi tôi đã chuẩn bị sẵn sàng nhé."

Màn hình lóe lên, là bàn tay Kha Dữ vươn ra che đi camera đối diện, sau đó để lại một câu "Được chưa?", hình như là hỏi ý kiến một người khác. Video đến đây là kết thúc.

Bài thanh minh này không thể tính là thanh minh, mà giống như tranh thủ chút thời gian nói chuyện phiếm với người hâm mộ nhiều hơn. Toàn bộ quá trình anh luôn thả lỏng, mỉm cười, ánh mắt chân thành tha thiết, đôi khi còn có chút ngượng ngùng. Chỉ có thể nói cách thức bác bỏ tin đồn này rất "Kha Dữ", khiến người ta thấy kỳ quặc nhưng rồi lại nghĩ đúng ra nó phải như thế. Đúng vậy, chứ chẳng lẽ muốn anh nói chuyện nghiêm túc sao? Thầy Kha trước giờ luôn bình tĩnh, không gồng cứng thì mới là thầy Kha.

Diệp Cẩn biết anh không nỡ phủ nhận hoàn toàn, căn bản là nương bài thanh minh để khoe tình cảm. Nếu không vì sao cả một đoạn dài như thế đến một câu "Tôi và Thương Lục chỉ là bạn bè bình thường" cũng không chịu nói, ngược lại là "Quan hệ giữa tôi và cậu ấy chính là như vậy", như vậy là như thế nào? Là bất chấp nguy cơ bị giẫm đạp chết cũng phải bảo vệ đối phương à?

Cô nghĩ ra được thì các fan cũng nghĩ ra được, đặc biệt là hội fan CP đã sớm cắn đến phát khùng rồi, hơn nữa sau khi rửa sạch nghi vấn bé ba ngoại tình thì càng không thèm kiêng dè gì nữa.

[ Giả! Tui nói làm sáng tỏ là giả! A a a cái này mà thanh minh gì chứ!! Gì mà lười giải thích!! Anh cứ dứt khoát thừa nhận đi cho rồi!! ]

[ Kha Dữ ơi anh thay đổi rồi hu hu hu, có bản lĩnh anh nói luôn câu "Tôi và cậu ấy là bạn bè bình thường" đi xem nào, ngon thì anh nói đi hu hu hu ]

[ Cười chết mất, bốn chữ "bạn bè bình thường" phỏng miệng vờ lờ, ngu sao nói ]

[ Bảy ngày này chắc anh vui vẻ lắm, đối mặt với ác ý bên ngoài còn có thể cười đẹp như vậy, hẳn là vì được tiếp thêm nhiều năng lượng hạnh phúc lắm đúng không? ]

[ Lục Đảo đến tận cùng vũ trụ vẫn là chân ái! ]

Thật ra đối với người qua đường và fan only, chỉ cần anh đứng ra làm sáng tỏ với tư thái ung dung thoải mái như vậy là đủ rồi, thật thật giả giả, thời gian sẽ cuốn trôi mọi ký ức, chỉ để lại một lời đồn đãi mập mờ.

Thương Lục không thể không bội phục những lời đánh tráo khái niệm và diễn xuất thần sầu của anh, trong lòng hắn nổi lên cảm giác nguy hiểm, chần chừ hỏi: "... Về sau anh sẽ không lừa gạt em theo cách này đấy chứ?"

Từ ánh mắt đến biểu cảm đều hoàn hảo không kẽ hở, hắn nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết để bảo đảm cho nửa đời sau: "Trong nhà phải đặt máy phát hiện nói dối mới được."

Từ sau khi viêm phổi Kha Dữ đã bị tước mất quyền hút thuốc, chỉ có thể ngậm không cho đỡ nghiện, giờ phút này phải kẹp thuốc lá trên tay che mặt cười không dừng được. Tiếp viên hàng không ở Dubai rất muốn chụp lại bọn họ, nhưng cuối cùng bản năng chuyên nghiệp đã chiến thắng ha.m mu.ốn cá nhân.

"Em không có gì muốn giải thích sao?" Anh bắt đầu tính nợ cũ với Thương Lục.

"Cái gì?" Thương Lục nhớ đến tấm ảnh hoang đường cực độ mà Rita chụp lén, "... Đừng nói là anh tin nhé? Anh cũng xem Rita làm sáng tỏ rồi mà?"

"Xem rồi," Kha Dữ bật cười bất đắc dĩ, "Anh rất bội phục cô ấy, đổi lại là anh chưa chắc có đủ dũng cảm như vậy... Ý anh là, có lẽ anh sẽ lựa chọn cách thức khác để lại nhiều đường lui hơn, không biết nữa."

"Vừa rồi cô ấy có liên lạc, nói chờ anh đi châu Âu sẽ giáp mặt nói xin lỗi."

"Không sao mà," Kha Dữ suy nghĩ một chút, "... Khoan đã, cô ấy là người thứ hai trên thế giới được hôn em đúng không? Hôn trán, hôn má, ngoại trừ Tiểu Ôn, Minh Bảo... không tính người nhà."

Thương Lục không trả lời, đặt tay lên môi ho một tiếng rất giấu đầu lòi đuôi.

Kha Dữ lạnh lùng: "... Bây giờ thì có sao rồi đấy."

"Anh đừng hỏi, em vô tội." Thương Lục nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn Kha Dữ còn mang theo chút ngây thơ.

"Không phải kêu em giải thích chuyện đó," Giọng anh đột ngột hạ xuống, "Buổi tối em uống say bị cô ấy chụp ảnh, có phải đêm trước lễ chiếu đầu không?"

"Ừ."

"Nếu anh nhờ không nhầm... Hôm đó là ngày đầu chúng ta chạm mặt nhau, anh đi tìm Miểu Miểu, em cũng có mặt. Anh bắt chuyện, em không thèm để ý đến anh." Không biết tại sao, lúc nói đến những lời này trong lòng anh chợt dâng lên cảm xúc buồn bã muộn màng.

"Chính là ngày đó."

"Rita nói hôm đó tâm trạng em không tốt, say rất nhanh." Kha Dữ nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, "Là vì lễ công chiếu?"Anh chờ đợi một câu trả lời giờ phút này khiến nhịp tim hỗn loạn lẫn sợ hãi.

Thương Lục nhàn nhạt đáp: "Không phải."

"Vậy chẳng lẽ là vì anh?" Kha Dữ không chịu bỏ qua, khăng khăng muốn tìm kiếm người cùng chia sẻ cơn khó thở và đau đớn ngày hôm đó, "... Vì anh nên tâm trạng mới không tốt sao?"

"Khi đó em cho rằng anh đang quen Thang Dã. Anh lên tiếng chào hỏi, em nghĩ anh muốn phá tan hiềm khích lúc trước quay về làm bạn bè bình thường, sau đó đề nghị hợp tác đóng phim."

Kha Dữ mỉm cười, nhưng trong mắt hiện lên chút khổ sở, "Anh khiến em hiểu lầm sâu thật."

"Là tại Thang Dã gửi ảnh chụp khiến em hiểu lầm, hơn nữa anh còn vào đoàn của Lịch Sơn." Thương Lục vuốt ve khuôn mặt anh, cụp mắt nói: "... Vừa rồi là câu trả lời chính thức, thế anh có muốn nghe đáp án chân thật không nào?"

"Nghe chứ."

Ngoài cửa sổ lại có một chiếc máy bay vút lên trời xanh, tiếng động cơ gầm rú làm cửa kính phải rung chuyển. Giữa âm thanh ù tai đó, Thương Lục lẳng lặng nói: "Bởi vì hai năm nay không có ngày nào là em buông xuống được, trông thấy anh nhịp tim sẽ tự động gia tốc, sẽ vô thức chú ý đến anh, quan tâm đến thể trọng của anh, sức khỏe và tâm trạng của anh. Bởi vì vậy nên tâm tình em mới không tốt, em biết nhịp tim và sự chú ý đó là không khống chế được, xuất phát từ bản năng nhưng lại vô dụng, bởi vì em biết anh không cần, bởi vì uất hận bản thân không thể để lý trí chiến thắng bản năng, cho nên tâm trạng mới không tốt."

Bình Luận (0)
Comment