Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 185

Nếu xét lưu lượng hành khách đưa đón mỗi năm, sân bay quốc tế Tiên Lưu Ninh Thị được tính là một trong năm siêu sân bay hàng đầu thế giới. Cơ sở vật chất, không gian và cách thiết kế luồng giao thông cũng luôn nằm trong top đầu, hoàn toàn tự tin rằng có thể tiếp đón bất kỳ một ngôi sao hay người nổi tiếng nào ghé thăm.

Chỉ khổ thân những người hâm mộ phải chầu chực chờ đợi từ đêm hôm trước mà thôi.

Ngay từ đầu tháng, Ngang Diệp đã công bố lịch trình của Kha Dữ theo thông lệ, ngay tối hôm đó từ khóa #Kha Dữ về nước# lập tức bay lên hot search.

Đúng vậy, sau khi hoàn thành chuyến lưu diễn cuối cùng vở "Kẻ dã tâm" tại Paris, Kha Dữ sẽ trở về Trung Quốc vào đầu tháng này. Đối với các fan không thể bay khắp thế giới chạy theo chuyến lưu diễn, bọn họ thật sự lâu lắm rồi không được gặp người thật, chỉ có thể dõi mắt theo các phú bà trạm tỷ đuổi từ châu Âu qua New York rồi lại về Paris. Ngay khi tin tức Kha Dữ về Trung Quốc được công bố, rất nhiều trạm tin đã thể hiện khả năng thần thông quảng đại của mình bằng cách xác minh thời gian và chuyến bay chính xác tuyệt đối.

Ngay lúc này chính là thời điểm máy bay hạ cánh mà bao nhiêu gã đầu cơ mua bán tin tức đã vỗ ngực đảm bảo.

Sảnh check in khổng lồ đông nghẹt người như một buổi concert thứ thiệt, các trạm tỷ võ trang từ đầu đến chân vác theo camera dũng cảm chen chúc lên hàng đầu, chỉ để được nhìn Kha Dữ thoáng qua trong một cái chớp mắt. Lượng fan cuồng nhiệt không ngừng gia tăng, sân bay đã phải cử lực lượng an ninh ra duy trì trật tự nhưng không làm nên chuyện gì. Mọi người đều đã làm thủ tục qua cổng an ninh và hải quan với vé máy bay trên tay, ai cũng phải được hưởng quyền lợi của một hành khách.

Loa phát thanh thông báo tại cổng lên máy bay liên tục nhắc đi nhắc lại: "Do lượng hành khách hiện tại tăng cao đột biến, xin quý khách hàng vui lòng tuân thủ trật tự, giữ gìn tài sản cá nhân và phòng ngừa sự cố giẫm đạp..."

Sân bay Tiên Lưu không phân chia rõ ràng khu vực lên và xuống máy bay, linh động phân luồng giao thông trong cùng một diện tích nên hầu hết hành khách chờ lên máy bay đều cảm thấy khó chịu và bực bội, sau đó hòa vào sự bồn chồn của đám đông trong mờ mịt. Điện thoại di động được giơ lên rà quét khắp nơi, cái tên lên xu hướng hàng đầu trên nền tảng phát video ngắn trực tuyến lại là tên Kha Dữ:

[ Quá nhiều người, làm tôi tưởng đâu có siêu sao quốc tế nào đó tới đây chứ, nghe ngóng xong mới biết hóa ra là Kha Dữ... Cười chết, quên mất Kha Dữ cũng là siêu sao. ]

[ Người người người nhìn đâu cũng thấy người, chỉ có chúng tôi là nhỏ yếu đáng thương bất lực ]

[ Người nhiều đến mức tôi tưởng đây không phải ga quốc tế. Bây giờ phí tổn đu idol cao dữ vậy đó hả? ]

[ Cạn lời, fan có biết suy nghĩ không thế? Kha Dữ vừa xuống máy bay chắc chắn đã được xe chở đi rồi, còn vòng qua lối ra làm gì nữa ]

Kha Dữ vừa xuống máy bay quả thật đã được xe chuyên dụng đón tận nơi, quãng đường trước cổng hải quan cực kỳ yên tĩnh. Nhưng anh chỉ vừa ra khỏi khu vực đó một cái là đám đông lập tức bùng nổ, người sau nối đuôi người trước lao lên —— Hóa ra hiện giờ cộng đồng người hâm mộ đã khôn ranh hơn rất nhiều, bọn họ chia nhau ngồi canh giữ ở các vị trí khả dụng nhất rồi phối hợp liên lạc. Nói cách khác, toàn bộ sân bay bao gồm các lối ra vào, bãi đỗ xe và đại sảnh đều đã nằm hết trong thiên la địa võng thông tin.

Để bảo đảm an toàn cho Kha Dữ, Viên Lệ Chân đích thân bay đến Paris chờ anh diễn xong buổi diễn cuối, sau đó bay trở về Ninh Thị dưới sự hộ tống nghiêm ngặt của bốn vệ sĩ cao to lực lưỡng. May mắn trên đường đi không gặp fan bám đuôi quấy rầy, nhưng vừa qua cổng hải quan, bọn họ vẫn bị lực lượng fan hùng hậu như núi dọa hoảng.

Kha Dữ đội chiếc mũ ngư dân vạn năm bất biến trên đầu, mặc áo thun đen đơn giản và quần thể thao, lưng đeo ba lô, khẩu trang dắt dưới cằm quên kéo. Đầu óc anh đang mơ màng vì lệch múi giờ, đi qua cổng vẫn còn lâng lâng, lúc này đột nhiên bị đám đông lấp kín phải sững sờ trong giây lát.

Hình như anh rất sốc vì danh tiếng của chính mình.

Thành thật mà nói, trong nửa năm nay Kha Dữ chỉ về nước có vài lần, mỗi lần đều tham gia sự kiện ra mắt cửa hàng mới khoảng mấy tiếng rồi lại lặn không sủi tăm. Anh không xuất hiện trên hot search, tin tức về dự án mới cũng chậm chạp không tuyên bố, thế nên Kha Dữ cho rằng mình đã bị công chúng lãng quên từ lâu.

Bao nhiêu ống kính camera và màn hình di động chĩa thẳng vào mặt, Thịnh Quả Nhi mang theo một đội vệ sĩ khác chạy tới tiếp ứng, tay nắm tay mở cho anh một đường thoát thân. Trong lòng các vệ sĩ không khỏi nghĩ thầm, làm minh tinh đáng thương quá, nếu bọn họ mà buông lỏng tay một chút thôi, có lẽ chỉ mấy giây sau anh sẽ bị các fan quá yêu mến mà giẫm thành thịt nát.

Kha Dữ di chuyển rất khó khăn, nụ cười trên mặt vẫn hơi ngây ngô vì mệt mỏi: "Các bạn không muốn cho tôi về nhà sao?"

"Muốn ——!!! A a a a a a!!!"

Bên ngoài không rõ nội tình nhao nhao lên: "Cái gì cái gì? Kha Dữ mới nói gì vậy?"

Vô số bưu thiếp và poster chìa ra trước mắt, Kha Dữ nhận lấy ký tặng vài chiếc. Xuống khỏi thang máy chuẩn bị tiến vào bãi đỗ xe, toàn bộ hành khách qua đường và nhân viên sân bay đều phải tò mò ghé mắt. Anh bất đắc dĩ nói: "Các bạn về nhà đi, lần này tôi không đi nữa, không cần phí phạm thời gian tới nhìn tôi đâu."

Đám đông hết khóc lại cười lại gào thét ầm ĩ, dùng tất cả sức lực để thể hiện cảm xúc, tiếng chụp hình tanh tách không ngừng một giây nào.

Xe đã sớm dừng ở vị trí thuận tiện nhất do Viên Lệ Chân bố trí. Cửa xe kéo ra, các vệ sĩ quả thực đã phải dùng chính thân thể mình chống đỡ từng cơn sóng người ào ào xô đẩy, cơ bắp căng cứng đến mức nổi đầy gân xanh. Kha Dữ không dám tạo thêm rắc rối cho họ, không quay đầu mà cắm mặt chui thẳng vào trong thùng xe. Viên lệ Chân mang giày cao gót nhưng hành động còn nhanh nhẹn hơn, luôn miệng thúc giục tài xế: "Mau! Mau!"

Cửa điện tử đang chậm rãi khép mà xe đã lăn bánh, bỏ lại đám đông hâm mộ cuồng nhiệt đuổi theo.

Kha Dữ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Viên Lệ Chân: "Mời nói."

"Tôi tưởng mình hết thời rồi."

Viên Lệ Chân trợn trắng mắt.

"Nói câu không xuôi tai chút nhé."

Viên Lệ Chân ra hiệu anh cứ nói tiếp.

"Hơi thất vọng."

Viên Lệ Chân: "..."

"Tôi có muốn nổi tiếng đâu." Kha Dữ sờ mũi như biết rõ những lời này chắc chắn sẽ ăn chửi. Quả nhiên Viên Lệ Chân mắng to: "Cứ lo đóng phim cho tốt đi, những chuyện khác không cần cậu quan tâm."

Thật ra đây không phải lần đầu anh biểu lộ ra ý định đó, là ý đồ như... muốn giải nghệ. Thậm chí trong nửa năm này, với tác phong làm việc của cô và Diệp Cẩn tuyệt đối không thể có chuyện nghệ sĩ không lên nổi một hot search nào. Phải biết rằng nhiệt độ và số liệu của thần tượng không phải trưng cho người qua đường xem, mà là để củng cố fan và các nhãn hàng quảng cáo. Nó tương tự như một dạng cổ phiếu của nghệ sĩ, nói cách khác, là phải nâng cao uy tín trên thị trường thì mới tiếp tục được giao dịch ——

Nhưng dưới yêu cầu mãnh liệt của Kha Dữ, anh đã thật sự yên lặng không lên hot search suốt nửa năm, chỉ đến khi tin tức về nước truyền ra mới bùng nổ thành làn sóng nhiệt độ.

Mấu chốt ở đây là phải trực tiếp biến nó thành sự kiện "bùng nổ" hàng thật giá thật.

Toàn bộ ê kíp quản lý đều vui vẻ, chỉ có anh là bất đắc dĩ.

Nếu tính toán cho chính xác, thật ra Kha Dữ chỉ mới ba mươi tư —— Đương nhiên, qua tháng 7 năm nay là ba mươi lăm. Ở giới giải trí, ba mươi lăm là độ tuổi hoàng kim của một nam diễn viên, bởi vì anh ta đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm và không còn phù phiếm tùy tiện nữa, nhưng ngoại hình vẫn đủ phong độ trẻ trung. Anh có thể đi thử sức với nhiều dạng vai diễn, diễn xuất ở nhiều góc độ hơn, cũng có thể thu hoạch được lượng người hâm mộ ở nhiều nhóm tuổi hơn.

Nhưng không biết tại sao, Viên Lệ Chân thường xuyên ngửi được tâm tư muốn nghỉ hưu của anh. Hoặc có lẽ cô đã nghĩ nhiều, dù sao Thương Lục cũng xác định sẽ quay phim cả đời, chỉ cần Thương Lục ở đó, chẳng lẽ Kha Dữ nỡ rời khỏi ống kính sao?

"Anh ơi, Mia hỏi chúng ta bao giờ có thể ra phim trường casting được." Thịnh Quả Nhi hỏi.

Viên Lệ Chân rời khỏi dòng suy nghĩ. Bộ phim của Thương Lục đã qua cửa phê duyệt, đang trong quá trình tuyển diễn viên. Người trong giới vốn biết rõ vai nam chính chắc chắn thuộc về Kha Dữ cho nên đành tranh nhau vỡ đầu những nhân vật còn lại. Kha Dữ đi phim trường casting không phải là casting cho mình, mà là phối hợp với Thương Lục tuyển chọn các vai chính khác.

Tạm gác quan hệ cá nhân với Thương Lục qua một bên, quy trình làm việc nghiêm túc vẫn phải nghiêm túc. Anh trầm ngâm một lát, "Ba ngày sau đi."

Thịnh Quả Nhi ghi chú thời gian vào lịch công việc. Kha Dữ kêu cô một tiếng "Quả Nhi", cô nàng ngơ ngác ngẩng đầu, "Không ôm một cái sao?" Kha Dữ cười hỏi.

Hốc mắt Thịnh Quả Nhi lập tức nóng lên, sống mũi cay cay chực khóc, cứ thế nhào vào lòng Kha Dữ. Anh bị ôm dở khóc dở cười, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: "Càng lớn càng đẹp ra."

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng phải hai năm bọn họ không gặp nhau rồi.

Lúc ấy anh rúc vào đoàn phim của Lịch Sơn rồi đẩy Quả Nhi đến chỗ Viên Lệ Chân, để vị quản lý kim bài đó cầm tay chỉ việc hướng dẫn từng tí. Hiện giờ Quả Nhi đã là một quản lý nghệ sĩ chuyên nghiệp có uy tín trong nghề, càng ngày càng làm việc độc lập chứ không còn là cô nhóc trợ lý đầu óc đơn giản hay khóc như xưa.

Viên Lệ Chân ở một bên tiếp lời: "Chúng tôi đang tiến hành tuyển trợ lý mới, tất cả đều phải qua tay Quả Nhi kiểm tra lựa chọn. Ai chả biết cậu khó hầu hạ cỡ nào, vừa phải lái được con Land Rover to tổ bố kia vừa phải chăm tận năm con mèo."

Bấy giờ Kha Dữ mới nhớ tới năm vị hoàng thượng nhà mình, hồi tháng 8 chúng đã được Thương Lục đón về Vân Quy, chẳng biết bây giờ có còn nhớ gì đến con sen này không nữa.

Xe lượn một vòng vào trung tâm thành phố rồi dừng dưới bãi đỗ xe tầng hầm tòa cao ốc GC, xe của chú Minh đang chờ ở đó. Kha Dữ vừa leo lên xe là bắt đầu ngủ bù, chưa ngủ được bao lâu đã cảm giác mình được ai đó ôm lấy, môi bị hôn trộm một cái. Anh ú ớ một tiếng, đôi mắt không buồn mở, vì thế lại bị hôn thêm một lần nữa.

Hôn nhiều đến mức anh bắt đầu bật cười, hai cánh tay rúc dưới chăn lười biếng vươn ra ôm cổ đối phương.

"Nhìn xem ngôi sao nổi tiếng nào vừa về nước này." Thương Lục mút cánh môi, lại vén tóc mái nhìn anh chăm chú, hơi thở giao hòa với nhịp thở ngái ngủ của Kha Dữ.

"Tuyến hai." Kha Dữ lười nhác trả lời, anh nhấc mắt lên lập tức bắt gặp khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, sau đó bị Thương Lục cúi đầu hôn lấy.

Cũng không kịp nhìn xem chú Minh có còn trên xe không, quá mất mặt.

"Em xong việc rồi à?" Giọng nói mang theo âm mũi vì vừa tỉnh ngủ, nghe vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.

Bộ phim mới vẫn tiếp tục hợp tác với GC, đội ngũ ê kíp cũng toàn người cũ, hiện tại quá trình casting đang được đẩy mạnh cùng lúc với các cuộc họp định hình phong cách nghệ thuật.

Thương Lục "Ừ" một tiếng, "Hôm nay đi hoàn thiện hiệu ứng khái niệm cho cảnh chiến tranh trong phần hai, lát nữa về em cho anh xem."

Hai người đã tuyển chọn kịch bản trên đảo St.Helena và tiến hành trao đổi trực tiếp với tác giả gốc ngay sau đó. Đối phương là một người trẻ có rất nhiều ý tưởng sáng tạo, không chỉ có nền tảng văn chương tốt mà còn rất nỗ lực cầu thị. Sau khi sửa chữa xong kịch bản tiếng Anh, người nọ đã bắt tay vào viết một cuốn tiểu thuyết cùng tên, chuẩn bị phát hành ngay sau khi phim điện ảnh công chiếu.

Chú Minh xuống xe hút hai điếu thuốc, cảm thấy thời gian chuẩn rồi mới trở về ghế lái. Kha Dữ đã dựa vào lòng Thương Lục ngủ say, sắc mặt yên bình hơn bao giờ hết.

"Đi thôi." Thương Lục nói, âm thanh nhẹ nhàng đi vào giấc mơ trống rỗng của Kha Dữ.

Maserati vững vàng khởi động, rời khỏi tầng hầm tối tăm rồi hòa vào những con đường nhộn nhịp của Ninh Thị. Lúc này đã là tháng 12 nhưng khắp nơi vẫn xanh ngắt một màu, trông cứ như mọi người sắp đón một lễ Giáng Sinh vào mùa hè.

Quang cảnh liên tục thay đổi trên mặt kính chắn gió, cửa sổ xe hạ xuống để cơn gió hòa lẫn mùi biển, mùi đường phố và mùi của ánh mặt trời thổi vào, cực kỳ ấm áp. Về tới Vân Quy, người hầu đã ôm năm con mèo ra sảnh chính chờ sẵn. Kha Dữ gọi một tiếng "Bergman", con mèo ragdoll yếu ớt kêu "meo meo" như cố lấy hết dũng khí nói cho chủ nhân nó rằng "em ở đây này".

Kha Dữ bật cười, khom lưng bế mèo lên.

Xuyên qua sảnh ngoài, phòng khách, đi vào vườn hoa, Thương Minh Bảo tung tăng chạy ra ôm chầm lấy anh ——

"Anh Đảo Nhỏ!"

Kha Dữ không thể không chừa ra một tay ôm lấy cô: "Bạn trai em không ghen hả?"

Thương Minh Bảo nhìn Thương Lục đi phía sau, gật gù đắc ý: "Hừ, bạn trai em có ghen hay không chưa biết, nhưng bạn trai anh sắp sặc giấm chết rồi kìa!"

Kha Dữ cười lớn.

Thương Lục khẽ ho khan, "Thương Minh Bảo," Hắn lấy ra tư thái anh lớn dạy dỗ, "Có cần ôm lâu như vậy không?"

Minh Bảo ngoan cố không buông, hai cánh tay thiếu nữ càng siết chặt hơn, cất giọng ngọt ngào: "Bonjour, anh Đảo Nhỏ." Nói rồi còn cố ý làm động tác kề mặt hôn, nhân cơ hội nói nhỏ: "Anh em sắp sinh nhật rồi, chắc anh nhớ rõ chứ!"

Đương nhiên nhớ rõ.

Trước giờ anh chưa từng trải qua một sinh nhật nào trọn vẹn cùng hắn, sau này sẽ không như vậy nữa.

Bình Luận (0)
Comment