Sinh nhật Thương Lục nhằm ngày 21 tháng 12, con số Ả Rập viết lên cực kỳ đối xứng. Đây là năm "tam thập nhi lập", theo tập tục của người Trung Quốc phải nên ăn mừng thật hoành tráng. Ôn Hữu Nghi cũng có ý này, nhưng mãi đến đầu tháng 12 vẫn không có động tĩnh gì, Kha Dữ có lẽ cùng bị Thương Lục từ chối không cho tổ chức.
Thương Minh Bảo ngồi xổm dưới sàn nhà, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối thở ngắn than dài.
"Anh Đảo Nhỏ, anh cảm thấy em tặng gì mới tốt?"
Kha Dữ nhìn bộ dạng cô mà buồn cười, cùng bắt chước ngồi xổm xuống nhìn một đống hộp quà bày đầy trên giường, tất cả đều mở toang để lộ những món đồ vật quý giá bên trong.
"Cái này là đồ vintage từ thời Elizabeth, em tốn mất một năm mới tìm được đủ bộ." Cô chỉ tay vào một bộ đồ trà bằng sứ vẽ tay cực kỳ xinh đẹp, "Bay đủ mọi nơi, bên này một cái đĩa bên kia một chiếc tách, rất mệt mỏi," Cô thở dài, "Nhưng bây giờ gom đủ rồi lại thấy không có gì đặc sắc."
Kha Dữ lẳng lặng giật mình: "Em bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái?"
"Đúng rồi," Thương Minh Bảo nói rất đương nhiên, "Không thì sao, chẳng phải anh cũng thế à?"
Kha Dữ cười: "Anh không có."
Thương Minh Bảo lẩm bẩm: "Được thiên vị có khác..."
Kha Dữ quay mặt về phía cô: "Tiếp tục đi."
"Đôi giày này cũng thế, bắt đầu đặt làm từ năm ngoái, bức tranh bên kia em đi hỏi ý kiến nhà cố vấn đầu tư nghệ thuật của gia đình, ông ấy nói chắc chắn anh em sẽ thích. Mua thì mua được, nhưng chắc chắn không bằng được tranh anh cả tặng. Đồng hồ, kim cà vạt, khuy măng sét... Chậc, đúng rồi, em còn mua cả một cây harpsichord nữa, nhưng đang chờ thông quan. Hừ, hải quan làm việc chậm chạp kinh lên được!"
... Rơi vào trạng thái bão hòa quà tặng rồi.
"Em có nhiều tiền vậy sao?"
"Em tốt nghiệp rồi mà, mỗi tháng vẫn phải có một triệu tiền tiêu vặt chứ," Minh Bảo miết ngón tay, "Nhưng vì để dành mua mấy thứ này, đống váy đầm hoa tai giày dép của em cũng phải cắn răng tiết kiệm nhiều lắm."
Kha Dữ cực kỳ kính nể, một lần nữa định nghĩa lại từ "cắn răng".
"Còn một món quà nữa do bạn trai em đề cử."
Kha Dữ khẽ liếc, trông thấy mặt cô nàng hơi ửng hồng, "Bạn trai em làm nghề gì?"
"Ha ha, anh ấy là tiến sĩ thực vật học, bây giờ đang làm bên viện nghiên cứu." Thương Minh Bảo gác cằm lên cánh tay, đôi mắt nhìn thẳng sáng lấp lánh.
Kha Dữ khá ngạc nhiên, "Theo đuổi học thuật?"
Minh Bảo gật đầu, "Lần trước anh ấy đề cử cho em một loài hoa gì mà phải tỉ mỉ chăm sóc tận năm năm mới có khả năng nở hoa, cực kỳ xinh đẹp, vô cùng quý hiếm, người bình thường không biết đâu."
Kha Dữ hỏi: "Hoa tên gì?"
Minh Bảo: "Em quên mất rồi."
Kha Dữ hỏi: "... Vậy em có tặng không?"
Minh Bảo: "Em có linh cảm anh em sẽ đánh gãy chân em mất."
Kha Dữ gật đầu, nói luôn vào trọng tâm: "Quả thật, món đó hình như chỉ tạo thêm công ăn việc làm cho chú Minh thôi."
Thương Minh Bảo buồn bã r.ên rỉ một tiếng, nặng nề vùi đầu vào khuỷu tay: "Trụi hết tóc mất thôi!"
Bỗng nhiên cô sực nhớ, "Anh Đảo Nhỏ, anh thì sao? Anh chuẩn bị quà gì thế?"
Kha Dữ: "Cầu hôn."
"Oh——my——gosh!" Thương Minh Bảo đứng phắt dậy, "Cầu cầu cầu —— ứm ưm ưm ưm ——" Cô nàng suýt nữa bị Kha Dữ bịt miệng muốn nghẹt thở, hai tay liều lĩnh vỗ bồm bộp lên tay anh như con hải cẩu.
Kha Dữ thong thả liếc mắt cảnh cáo: "Không kêu nữa chứ?"
Thương Minh Bảo gật đầu, Kha Dữ buông tay, cô nhỏ hoảng hốt vừa ho khan vừa liều mạng hít thở: "Hu hu hu anh Đảo Nhỏ, hóa ra anh nằm trên thật."
Kha Dữ: "...?"
"Trời đất ơi anh trai em cao 1m9, với vóc dáng như thế! Diện mạo như thế! Tính cách như thế! Vậy mà chịu làm 0 cho anh hu hu hu," Minh Bảo gạt đi giọt nước mắt vốn không hề tồn tại, nghiêm túc cảm động nói: "Anh nhất định phải đối xử tốt với anh ấy đấy."
Kha Dữ nâng tay: "Khoan," Anh cố gắng lắc não, "Tại sao em lại suy ra kết luận đó?"
"Thì luôn là người nam cầu hôn người nữ mà," Minh Bảo che miệng, "Oh god, anh yêu anh ấy quá."
Kha Dữ: "..."
Anh nói lấp lửng: "Thôi nghĩ thế cũng được."
Minh Bảo yên lặng tưởng tượng một lát, rồi nhanh chóng giật mình: "Không được, em không tưởng tượng ra cảnh anh em bị anh ấy ấy đâu!"
Kha Dữ đáp đầy thông cảm: "Vậy đừng nghĩ nữa... Cũng không cần qua chỗ anh trai em chứng thực," Anh bí ẩn gật đầu, "... Em hiểu mà."
"Woa, nói vậy sau này ngày kỷ niệm cầu hôn sẽ luôn trùng với sinh nhật! Có thể tiết kiệm bớt một phần quà!" Thương Minh Bảo vỗ vai anh, "Anh Đảo Nhỏ thông minh quá!"
Trước giờ Kha Dữ chưa từng nghĩ tới, giờ phút này được chỉ điểm làm anh giật mình, trầm ngâm nói: "Em có lý lắm, vậy để anh chọn ngày khác."
"Đừng mà!" Thương Minh Bảo cầu xin, "Phải là hôm đó! Phải là ngày 21 tháng 12! Quá đối xứng, quá dễ nhớ! Chỉ cần anh cầu hôn, anh em sẽ không thèm quan tâm đến quà của em nữa! Em sẽ không bị anh ấy ghét bỏ!"
Hóa ra cô nhóc nuôi ý tưởng này ngay từ đầu.
Kha Dữ dở khóc dở cười: "Em tặng gì em ấy cũng thích mà, Lục Lục thương em nhất."
Minh Bảo ôm ngực, ngượng ngùng nói: "Em biết, nhưng không được đâu, bây giờ tám phần trái tim em đã trao cho bạn trai rồi."
"Còn lại hai phần."
"Một phần cho ba và mẹ, 0.8 chia cho anh cả chị hai chị ba, 0.2 cuối cùng cho anh ấy."
Kha Dữ tính toán sơ bộ: "Nghĩa là Lục Lục ít nhất."
Thương Minh Bảo đứng hình: "... Ủa vậy sao?"
Hai người bọn họ chí ít vẫn còn rảnh rỗi tán phét về quà sinh nhật, nhân vật chính thì từ sáng sớm đã phải lên công ty thử vai, buổi tối mở họp với tổ mỹ thuật để xem xét ý tưởng thiết kế và danh mục địa điểm. Ngày xưa Kha Dữ ở nước ngoài hắn còn chịu được tương tư, bây giờ người về nước rồi, Thương Lục ngược lại không chịu nổi như người nhìn mơ giải khát, càng nhìn lại càng khát.
Chỉ hận không thể lập tức tan làm phóng thẳng về nhà.
Hắn bớt thời giờ nhắn WeChat cho Kha Dữ, không chờ anh trả lời đã tiếp tục với lịch trình bận rộn của mình. Qua vài phút sau, Mia gõ cửa: "Đạo diễn Thương."
Thương Lục lật xem lý lịch diễn viên, cúi đầu lạnh nhạt hỏi: "Chuyện gì."
Mia nói: "Thầy Kha tới thăm ban."
Bút lập tức bị gác bộp xuống bàn, Thương Lục ngẩng đầu: "Anh ấy đâu?"
Mia cảm thấy ông chủ mình bây giờ đúng là không nỡ nhìn thẳng. Ngạc nhiên thì ngạc nhiên thật, nhưng khóe môi cô đã vô thức cong lên trước khi được bộ não ra lệnh.
Trong phòng thử vai vang lên mấy tiếng ho khan liên tiếp.
Dư Trường Nhạc vặn nắp bình giữ nhiệt: "Ôi chao, thầy Kha đúng là quan tâm đến dự án của đạo diễn nhà chúng ta thật."
Nhiếp Cẩm Hoa nói: "Chuẩn đét rồi còn gì nữa, hôm nay mới là ngày về nước thứ hai thôi đấy."
Lão Thôi đảm nhiệm chức vụ phó đạo diễn mới ngơ ngác nhìn quanh. Nói thế nào nhỉ, cứ có cảm giác mọi người đang ẩn ý sâu xa, nhưng anh ta mới đến không dám hùa bậy. Trong đầu nhanh chóng xẹt qua những lời bàn tán về CP của hai người trên mạng, lúc này lão Thôi mới bừng tỉnh mà "... À" một tiếng.
Chỉ còn lại chỉ đạo quay phim là thành thật không dám hé răng, đành cười thầm trong bụng.
"Ủa ——?" Nhiếp Cẩm Hoa lại đổ thêm dầu vào lửa, "Cũng gần đến giờ cơm rồi, hay là thầy Kha tới đón đạo diễn Thương tan làm đấy."
Dư Trường Nhạc chép miệng: "Thế thì quá không khéo, tối nay phải tăng ca mà."
Thương Lục nghe không nổi nữa, cả bầy nhao nhao lên chẳng khác gì một đám học sinh tiểu học, thật muốn cho mỗi ông một viên phấn vào đầu cho yên chuyện. Bóng dáng Kha Dữ xuất hiện cạnh cửa, khí chất ảnh đế thể hiện vẻ xa lạ và khách khí rất hoàn hảo, "Không làm phiền mọi người đấy chứ?"
"Không —— có!" Dư Trường Nhạc kéo hai chữ thật dài, hơi nheo mắt thoáng nhìn ra sau, "Chậc, khách sáo với chúng tôi thì thôi đi, bây giờ cậu vẫn khách sáo với đạo diễn như thế à!"
Hay lắm, giọng vang như chuông đồng, cánh cửa còn đang mở, bên ngoài hành lang là một đống diễn viên cùng người quản lý chờ đến lượt thử vai, bây giờ ai nấy đều háo hức ngóng nhìn Kha Dữ.
Một bình hoa như huyền thoại sống, không còn ai thích hợp truyền cảm hứng cho các nghệ sĩ trẻ hơn anh, trên thực tế có rất nhiều người đến thử vai hôm nay cũng chỉ vì Kha Dữ.
Kha Dữ kiềm chế liếc nhìn Thương Lục: "Chào đạo diễn Thương."
Thương Lục ra hiệu cho Mia đóng cửa lại, ngữ khí không quá thân thiện: "Hôm nay sao lại có thời gian đến đây?"
Giọng nói trầm thấp mang theo chút dịu dàng, là kiểu dịu dàng mà suốt nửa năm nay không ai có phúc được nhìn thấy.
Nhân viên lễ tân xách theo khay cà phê lần lượt chia cho từng vị ngồi trong phòng. Kha Dữ lên tiếng giới thiệu: "Mọi người vất vả quá, đây là cà phê mang về từ đảo St.Helena, tôi cố ý nhờ người dưới lầu pha chế đấy, thử xem."
"Đảo st.Helena à." Dư Trường Nhạc nói.
"Đảo St.Helena tốt nhỉ." Nhiếp Cẩm Hoa tiếp lời.
Lão Thôi ngơ ngác: "St.Helena là...?"
"Nơi mà thầy Kha và đạo diễn Thương cùng xem phim suốt bảy ngày đấy." Dư Trường Nhạc thiện ý nhắc nhở.
"Bảy ngày cơ." Nhiếp Cẩm Hoa nhấp một ngụm, gật gù: "Ừm, hương thơm nồng nàn, hậu vị dài lâu."
Kha Dữ là người bật cười trước: "Nhiều năm không gặp, các thầy ở đây vẫn hài hước như cũ."
Mọi người nhìn nhau phá lên cười, lúc này mới sôi nổi bắt tay vỗ vai anh: "Chúng tôi chờ cậu lâu lắm rồi! Cậu bây giờ là... À, ảnh đế Cannes lừng lẫy quốc tế!"
"Không dám," Kha Dữ vẫn cực kỳ khiêm tốn, "Chỉ có một diễn viên phát huy tốt trong một bộ phim, chứ không có diễn viên mãi mãi diễn xuất tốt. Lâu lắm rồi tôi không đóng phim điện ảnh, lại sắp làm phiền các thầy thôi."
"Chúng tôi không phiền!" Nhiếp Cẩm Hoa thân thiện nói: "Cậu cứ việc gây phiền cho đạo diễn Thương! Cậu ấy không sợ đâu, còn hoan nghênh nữa!"
Kha Dữ cười như không cười liếc nhìn Thương Lục: "Vậy sao?"
Đôi mắt Nhiếp Cẩm Hoa đảo qua lại giữa hai người, hào sảng nói: "Sao lại không? Cậu bị tâm manh không quay phông xanh được, cho nổ thật luôn! Nổ hết mấy triệu mấy chục triệu!" Nhân lúc vui vẻ, ông ta nói luôn lời thật, "Ôi chao... Ai bảo sếp Trần, sếp Cố, đạo diễn Thương của chúng ta đều là người xem nghệ thuật cao hơn tiền tài làm gì!"
Việc sắp xếp máy quay cho cảnh chiến tranh trong phần phim thứ hai là phức tạp nhất. Tất cả mọi người đều kiến nghị quay phông xanh, chỉ mình Thương Lục là cố chấp muốn dựng cảnh thật, cho nổ thật, quay thật. Thân là nhà sản xuất như Nhiếp Cẩm Hoa không thể không mắng thầm trong dạ, đúng là thừa tiền. Tuy nói là vì hiệu quả chân thực, nhưng tất cả mọi người đều biết thật ra hắn làm thế là vì Kha Dữ.
Đúng là anh có thể diễn trước phông xanh, nhưng rất khó liên tục giữ tiết tấu không gián đoạn để hoàn tất một cảnh quay dài đến hai ba mươi phút. Nó liên quan đến việc phải nhớ các đường chuyển động, bối cảnh, ký ức cơ bắp, không phải thứ mà một người mắc chứng tâm manh muốn là có thể khắc phục được.
Kha Dữ mỉm cười, anh hiểu lời than phiền kín đáo của Nhiếp Cẩm Hoa, "Tôi sẽ tranh thủ qua trong một lần."
Nhiếp Cẩm Hoa: !!! Quá tự cao!
Kha Dữ đang đứng gần Thương Lục, sau khi đáp xong liền ngẩng đầu nhìn hắn, rất tự nhiên thì thầm hỏi: "Bây giờ em có rảnh không?"
Làm sao Thương Lục có thể nói không rảnh? Hắn "Ừ" một tiếng, uống cà phê, ánh mắt luôn dừng lại trên người Kha Dữ, không mang cảm xúc dư thừa gì nhưng làm người ta cảm thấy hắn rất chăm chú nghe Kha Dữ nói, không nỡ phân tâm một giây đồng hồ nào.
Kha Dữ liền nói: "Mọi người nghỉ ngơi nhé... Tôi có chuyện muốn trao đổi với đạo diễn Thương một chút."
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh: "Được được được! Không thành vấn đề không thành vấn đề! Hai người cứ nói chuyện đi!"
Bên ngoài phòng họp là phòng khách, lúc mới quay "Cửa hông", Kha Dữ cũng từng ở đó chờ đến lượt thử vai. Hai người vừa xuất hiện, trên hành lang tức khắc xôn xao, những người đang ngồi xổm đứng phắt dậy, gần như tất cả đều nhìn theo bóng dáng bọn họ bước vào phòng. Cửa đóng lại, Mia lại đứng bên ngoài làm thần giữ cửa, chỉ thiếu mỗi Thịnh Quả Nhi.
Thương Lục dựa lưng vào cửa, tay trái rũ bên người cầm theo chiếc ly giấy đựng cà phê, tay phải ôm Kha Dữ, nhìn anh như gần như xa: "Những lời Nhiếp Cẩm Hoa nói vừa nãy, anh đừng quá để ý."
"Anh biết," Kha Dữ ngẩng đầu trong lòng hắn, "Giảm hai mươi triệu cát xê đóng phim cho em, có đủ không?"
Thương Lục hơi nhướn mày: "Hóa ra anh không diễn miễn phí."
"Còn chưa ký hợp đồng, bây giờ em hối hận vẫn kịp."
Thương Lục siết chặt eo anh, hôn lên môi một cái: "Phải trả thêm chứ, phụ trách hầu ngủ đạo diễn nữa cơ mà."
Một tiếng cười khẽ xuyên qua kẹt cửa, nhẹ nhàng rơi vào tai Mia làm cô vô thức dịch ra ngoài thêm một bước, vành tai hơi ửng hồng.
"Anh có làm chậm trễ công việc của em không đấy?" Kha Dữ hôn cho hắn phát sốt ruột. Hắn không nói gì, chỉ có hơi thở là dần dần nóng rực. Cốc cà phê bị thuận tay đặt xuống một cách hấp tấp, từ góc bàn lăn bộp xuống sàn nhà. Kha Dữ nghe rất rõ ràng, nhưng toàn thân đã được hắn ôm lấy, vừa hôn nồng nhiệt vừa áp xuống ghế sô pha.
Thương Lục giữ chặt anh, nhìn xuống chiếc áo sơ mi bị bàn tay mình vò nhăn nheo. Hắn thở d.ốc dán vào tai anh nói: "Đã chậm trễ nãy giờ rồi."