Từng giọt mưa từ tầng mây xám xịt nặng nề đánh lên đầu vai Thương Lục.
Hắn ôm mặt Kha Dữ, thoáng rời môi thở d.ốc: "Trời mưa rồi."
Không chỉ mưa mà còn có cuồng phong thét gào, sóng biển dâng cao đến mấy mét.
Thấy hắn muốn rời đi, Kha Dữ ôm gáy ngoan cố kéo hắn về phía mình: "Em đừng đi."
Ánh mắt mơ màng trong gió, dáng vẻ ngước lên rất giống như đang đòi hôn.
Thương Lục gạt tóc mái anh nhìn chăm chú một lúc lâu, lại hôn lên lần nữa.
Cơn mưa ập xuống bất chợt rồi mạnh lên trong nháy mắt, cả thế giới bị bao phủ trong một màn nước. Hai người bị tưới ướt sũng, mọi thứ như chìm trong cái lạnh của đại dương, chỉ có vòng ôm chặt là còn nóng hổi. Kha Dữ đột nhiên bật cười thành tiếng, vừa cười vừa đẩy Thương Lục ra, cùng hắn áp trán dầm mưa, thấp giọng nói: "... Cứu mạng."
Đoạn anh kéo ghế điều khiển, đẩy Thương Lục vào xe.
Đôi mắt vẫn nhuộm đầy d.ục v.ọng đen tối, Thương Lục cúi đầu ra sức hít thở mấy lần mới kìm nén được sự thôi thúc dâng lên trong cổ họng.
Kha Dữ ngồi vào ghế phụ, thuận tay ấn mở điều hòa sưởi ấm, lại rút ra hai tờ khăn giấy ném cho Thương Lục, mình thì lắc lắc mái tóc ướt nhẹp. Radio lại tiếp tục phát cảnh báo bão đổ bộ và tin tức từ sân bay, đến lần nghe thứ hai anh mới thật sự nắm được nội dung mà nữ biên tập viên đang nói đến.
Động tác của Kha Dữ dừng lại, chăm chú lắng nghe, "Tiêu rồi."
"Anh có công việc à?"
"Ngày mốt có ba cuộc phỏng vấn, thêm một event đón giao thừa của nhãn hiệu." Kha Dữ nhíu mày, điện thoại đúng lúc vang lên, Thịnh Quả Nhi rất gấp gáp: "Úi chao anh ơi! Em gọi mấy lần mà anh không nhấc máy! Anh nhận được thông báo hủy chuyến chưa ạ?"
"Vé tàu cao tốc còn mở bán không?"
"Có, em mua xong rồi."
Kha Dữ thoáng yên tâm, lại đột nhiên giật mình: "Thôi chết."
"Sao thế ạ?"
Kha Dữ đỡ trán: "Anh vẫn còn trên đảo, thời tiết thế này chắc chắn cầu vượt biển đã bị phong tỏa rồi."
"Nghĩa là... anh không về được?!"
Trong lúc anh nói chuyện điện thoại, phía chú Minh cũng vừa gọi cho Thương Lục. Để không khiến Thịnh Quả Nhi sinh nghi, hắn chủ động mở cửa bước ra ngoài. Kha Dữ liếc nhìn, muốn kéo hắn lại nhưng chậm chân hơn. Thương Lục đóng cửa đứng ngoài mưa báo bình an cho chú Minh. Nghe được chuyện hắn phải ở lại đảo, chú Minh hiếm hoi tức giận: "Làm bừa!"
"Không đến nỗi nào đâu ạ, cháu ở với thầy Kha." Với lượng mưa thế này, Thương Lục đoán nếu mình còn nói thêm mấy câu nữa sẽ nhận tiếp thông báo máy hỏng vì nước vào, đành sắp xếp ngắn gọn: "Chú đừng nói cho ai biết nhé, kể cả Minh Bảo."
"Tiểu Chi ——"
Thương Lục cúp máy, chú Minh đành phải nuốt mấy chữ "Tiểu Chi về nước" vào bụng.
Chỉ nói có mấy câu mà người đã ướt sũng từ trên xuống dưới, Thương Lục vuốt vuốt tóc, nhận áo khoác Kha Dữ đưa qua.
"Mau xuống núi thôi."
Cây cối bị gió thổi rạp, mấy cái cây nhỏ sợ là sớm muộn gì cũng bị thổi bật gốc. Bên trong xe Tesla có tĩnh âm giảm tiếng ồn, khung cảnh vần vũ như sắp tận thế ở bên ngoài dường như chỉ là một bộ phim câm chẳng quan hệ gì đến bên trong. Vừa yên lặng một cái, bầu không khí kiều diễm bị gián đoạn lại tiếp tục lẳng lặng bò lên, kéo theo một tầng xấu hổ khó lòng phát hiện.
Thương Lục chủ động hỏi: "Công việc của anh tính sao?"
"Chỉ đành xin lỗi bên truyền thông với nhãn hiệu thôi, bên truyền thông còn đỡ, nhãn hiệu hơi phiền đấy."
"Nhãn hiệu gì?"
"Eight Centimet Planet."
"Dịch vụ điện hoa giao trực tiếp một bó hoa ngàn bông ấy hả? Anh là người phát ngôn toàn cầu?"
"Em cũng biết?"
"Em từng tới tiệm bọn họ rồi."
Kha Dữ rất hứng thú: "Mua hoa? Tặng ai thế?"
"Đàn chị mới tốt nghiệp năm ngoái."
"Bạn gái?"
"Đương nhiên không phải," Thương Lục dừng một chút, không biết vì sao mà hơi mất tự nhiên: "Em chưa hẹn hò với ai cả."
"Đàn chị tốt nghiệp mà tặng hoa hồng?"
"Chị ấy chỉ đích danh nhãn hiệu."
"Em có biết đối tượng khách hàng chủ yếu của thương hiệu này là các cặp đôi yêu nhau không?"
"... Biết." Thương Lục chậm rãi hiểu ra, nắm chặt tay lái: "Chị ấy ngầm tỏ tình?"
Kha Dữ cười thành tiếng: "Đàn chị thê thảm quá."
Thương Lục hiển nhiên cũng thấy mất mặt, sau một lúc lâu mới chống chế: "Chị ấy hoàn toàn có thể nói thẳng mà."
Kha Dữ nhướn mày: "Sau đó thì sao?"
"Thì em sẽ dễ dàng từ chối."
Kha Dữ: "..."
Lợi hại lắm.
"Vậy là em bước vào cửa hàng Eight Centimet Planet ở nước Pháp, chọn lựa kỹ càng một bó hoa hồng thật đẹp, rồi tới tận bây giờ mới biết anh là người phát ngôn." Kha Dữ đi đến kết luận: "Biết rồi, là hình ảnh quảng bá không đủ rộng rãi."
Trực giác của Thương Lục mách bảo hắn đã thiếu mất một mắt xích... Suy nghĩ cẩn thận hơn, mắt xích bị thiếu đó chính là "Dưới tiền đề một năm trước từng bước vào cửa hàng hoa, hắn và Kha Dữ sống chung hơn nửa tháng, mỗi ngày đi ngang qua vô số biển quảng cáo bảng điện tử tuyến xe bus, nhưng hắn vẫn không nhận ra anh."
Trừ phi "Thương Lục là đồ ngốc", nếu không chỉ còn một trường hợp là "quảng bá không đủ rộng rãi".
Thương Lục gật đầu khẳng định: "Đúng là tại quảng bá không đủ rộng rãi rồi."
Hắn nỗ lực nhớ lại mọi chi tiết vào cái ngày mình đi mua hoa.
Gương mặt lạnh lùng lười biếng thấp thoáng sau những đóa hoa rực rỡ như lửa đỏ, từ hoa đến logo nhãn hiệu đến mặt mày khí chất người mẫu, không chỗ nào là không viết thẳng hai chữ "Cao quý" —— cùng với vẻ đẹp áp đảo hết thảy.
"Thật ra cũng có chú ý tới." Một khi ký ức đã trỗi dậy thì sẽ lan tràn tươi mát như ngọn cỏ trong gió xuân, thậm chí mùi điều hòa ướp hương hoa trong cửa tiệm cũng quanh quẩn bên chóp mũi, "Lúc ấy chỉ cảm thấy khuôn mặt châu Á này rất đẹp, mỗi một tấm ảnh thôi cũng mang sức nặng kể chuyện rồi."
"Thế vì sao vẫn không nhận ra anh?"
Cần gạt nước không ngừng đung đưa, Thương Lục khẽ nhếch môi, "Người thật đẹp hơn poster nhiều."
Kha Dữ không tin: "Ảnh poster qua chỉnh sửa rồi đấy."
"Không giống mà." Thương Lục đạp nhẹ phanh để giảm tốc độ, vòng qua một khúc cua mới nghiêm túc ngoái đầu nhìn Kha Dữ, "Poster chỉnh rất kỹ, nhưng chỉ khi gặp anh em mới có cảm giác rung động, một bên giống như bình hoa tinh xảo đẹp đẽ không vướng bụi trần, bên kia là một cánh chim quấn đầy khói lửa nhân gian, em vẫn muốn ôm ấp con chim nhỏ vào lòng bàn tay mình hơn."
Lần đầu tiên bình hoa được người ta ví là cánh chim trời, nhỏ nhắn, không quá tinh tế, lại đáng yêu một cách tầm thường.
Ánh mắt Kha Dữ nhu hòa đi.
Bình hoa phải được đặt trong tủ kính không để bám bụi, còn chim nhỏ có thể bay đến nơi thật xa, mãi đến khi nào nó không muốn bay nữa mới thôi.
Điện thoại vang lên.
Thấy chuông kêu hai lần mà đối phương không tiếp, Thương Lục hỏi: "Chuyện gì thế?"
Kha Dữ cụp mắt nhìn tên Thang Dã, cuối cùng vẫn gạt nút nghe máy kề lên tai. Giọng anh hoàn toàn thay đổi, khách khí nhạt nhẽo, lộ ra chút kính cẩn của cấp dưới dành cho lãnh đạo: "Sếp Thang."
Thương Lục hơi khựng lại, phát hiện ra Kha Dữ đang mất tự nhiên.
"Chuyến bay bị hủy rồi, em đang ở đâu?"
"Ở trên đảo."
"Tôi cho người đi đón em."
"Không cần, cầu vượt biển bị phong tỏa rồi."
Thang Dã trầm mặc mấy giây rồi cười khẽ: "Đảo Nhỏ, em chơi tôi đấy à?" A Châu nhìn ông ta ngậm điếu thuốc bực bội đi qua đi lại cạnh xe, ngữ khí nghiêm khắc hẳn lên: "Em tính toán từ sớm rồi đúng không?"
Kha Dữ rất bình tĩnh, luôn hạ thấp tầm mắt, "Là chuyện ngoài ý muốn."
"Em đang ở cạnh ai?"
Kha Dữ hơi dừng, "Chỉ có một mình tôi."
Thang Dã ở đầu bên kia mỉm cười, "Cục cưng, em có biết không, nếu bên cạnh không có người khác thì em đã không nói chuyện với tôi tử tế như thế rồi."
Kha Dữ không tử tế nổi nữa, trực tiếp cúp máy.
Thương Lục không nói gì, đáy lòng Kha Dữ không ngừng trầm xuống, ngập ngừng nói: "Là ông chủ của anh."
"Em biết."
Xuống được chân núi, gió cũng không còn kh.ủng b.ố như vừa nãy, nhưng Kha Dữ biết nó chỉ là tình cảnh tạm thời.
Trên đường không một bóng người, anh chỉ đường cho Thương Lục, bãi đậu xe lộ thiên trống trải lúc này đã đậu đầy xe: "Đỗ ở đây đi, hỏng thì anh đền."
"Sao không cho xe vào gara?"
"Sẽ bị ngập đấy, khả năng xe ngập nước cao hơn bị cây cối đập rúng nhiều."
Thương Lục đánh xe vào vị trí, Kha Dữ gửi cho hắn một định vị, "Em qua khách sạn này đi, anh về nhà gia cố cửa sổ đã."
"Để em giúp."
"Không cần, anh tự ——" Kha Dữ thức thời sửa miệng dưới ánh nhìn của Thương Lục, "Ừ, thế em giúp anh đi." Anh toan xuống xe thì bị Thương Lục giữ chặt tay: "Sao thế?"
Thương Lục ngẫm nghĩ: "Thật ra anh không cần giải thích vụ Thang Dã điện thoại đâu."
Kha Dữ dừng lại, ừ một tiếng rồi nói: "Anh biết rồi."
Gió lớn đến mức vừa căng dù đã bị giật bay mất, Thương Lục cởi áo khoác ôm Kha Dữ vào ngực, hai người miễn cưỡng lấy áo che mưa chạy theo đường tắt trở về nhà.
Bên ngoài mấy ô cửa sổ cũ kỹ đều có dấu vết đóng đinh, có lẽ vì trải qua đủ loại mưa rền gió dữ bão táp nhiều năm mà khung cửa đã hơi rạn nứt. Kha Dữ không kịp thay quần áo, lao vào phòng chứa đồ lôi ra một chồng ván gỗ đặc.
Thấy anh ho sặc sụa vì bụi, Thương Lục cong lưng, "Để em." Áo sơ mi ướt không thoải mái, không biết hắn đã cởi ra từ lúc nào, động tác mang vác vật nặng làm cơ vai lưng và cơ cánh tay cùng căng chặt, Kha Dữ vừa phủi bụi vừa cười: "Ngoan quá, cảm ơn em trai nhé."
Bọn họ bắt đầu đóng đinh từ tầng một.
Bình thường thì không sao, giờ phút này mới cảm giác cửa sổ trong nhà hơi nhiều. Hầu hết những ngôi nhà nông thôn tự xây thế này đều được xây vuông vức, mỗi phòng trổ một cửa sổ, trên dưới tổng cộng tám cái. Kha Dữ lấy đinh sắt và búa trong hộp dụng cụ, chỉ có một cây búa, không chờ Thương Lục mở miệng, anh đã đưa thẳng cho hắn: "Em làm đi."
Thương Lục: "..."
Kha Dữ lấy cớ rất chính đáng: "Ai kêu em cao hơn." Nói rồi bắt đầu hướng dẫn: "Đóng vào bốn góc và chính giữa, cây đinh nào rỉ quá thì đừng dùng. Sau khi đóng đinh xong, gia cố thêm hai tấm ván gỗ thành chữ X nữa, hiểu chưa?"
Thương Lục nhận việc, anh đứng một bên che dù thuận tiện đưa đinh cho hắn, thỉnh thoảng còn giúp đỡ ván gỗ. Độ dày mỗi tấm phải đến 2cm, lại là chất gỗ đặc nên cầm trĩu cả tay. Gió quá lớn, đinh dài đến đâu cũng không chống chọi nổi với sức gió này, anh không dám để Thương Lục tự mình nhặt đinh mà đưa cho hắn từng cây một, đưa cây nào đóng cây đó... Kết quả là cảm giác bản thân còn vất vả hơn Thương Lục đứng đóng đinh.
Thương Lục thì ngược lại trông rất thong thả, Kha Dữ liếc hắn: "Đây có phải lần đầu em lao động chân tay không?"
"Đừng nói cứ như em giống phế vật thế chứ."
Một người hàng xóm chạy ngang qua, có lẽ là vội vã đi dọn hàng, vừa chạy vừa mắng chửi cơn bão. Anh ta thoáng nhìn thấy Thương Lục để trần nửa người, "A" một tiếng, còn khen ngợi "Tinh thần quá anh đẹp trai ơi!", làm Kha Dữ cười suýt tắt thở.
Thương Lục cắn cây đinh trong miệng cũng khẽ cười một tiếng. Đinh ngập vào ván gỗ, hắn thờ ơ nói: "Hồi còn đi học, trong lớp thường xuyên có người quay phim ngắn dựng sân khấu kịch nói, phần lớn đạo cụ đều là đồ tự làm, phức tạp hơn cái này nhiều."
Kha Dữ không ngờ giữa cơn cuồng phong bão táp lại có thể trò chuyện nhàn hạ thoải mái thế này, tâm lý nôn nóng cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Nước liên tục nhỏ giọt xuống mái hiên, tiếng mưa rơi đan chéo hình thành một màn tiếng ồn trắng dày đặc. Giữa mớ âm thanh hỗn tạp đó, chỉ có tiếng búa đóng vào đinh là trầm ổn theo quy luật.
"Trước kia mỗi khi có bão đều là anh làm mấy việc này, bà ở một bên giúp đỡ."
Hồi đó luống cuống làm không kịp, dầm mưa, nước mưa chảy vào mắt làm tầm nhìn mờ đi, bất cẩn đóng cả vào tay. Về sau rút kinh nghiệm dần, chỉ cần có thông báo bão là anh cẩn thận gia cố cửa sổ trước, trong nhà tối tăm liên tiếp mấy ngày, anh cũng rơi vào trạng thái bối rối lo lắng, lặng lẽ chờ cơn bão ập tới.
Chiến trường chuyển từ tầng một lên tầng hai, mưa quất ào ào vào ô cửa kính nhưng gió lại biến mất, hình thành một sự yên tĩnh rất khó tả.
"Đóng trong nhà thôi."
"Cửa kính bên ngoài thì sao?"
"Phú cho trời."
Đóng ván gỗ xong, trời cũng hoàn toàn sập tối. Kha Dữ ném cho Thương Lục một cái khăn lông: "Mau đi tắm nước nóng đi."
Anh chợt nhớ đến sự săn sóc tinh tế tỉ mỉ của chú Minh dành cho hắn thường ngày, có lẽ trong suốt hai mươi bốn năm cuộc đời Thương Lục, Kha Dữ là người duy nhất liên tục phải ở cùng hắn đến mấy lần tại nơi "thâm sơn cùng cốc" thế này.
Thương Lục nắm chặt khăn lông, nhếch nửa khóe môi, vẫn để trần thân trên thản nhiên nhìn anh: "Không vội."
Trực giác mách bảo Kha Dữ chuyện sắp không ổn rồi, ánh mắt cũng vô thức trượt xuống vòng eo thon thả bị lưng quần thể thao lỏng lẻo bao lấy: "...Em định làm gì?"
"Đã hôn ba lần, giới giải trí có suy đồi đạo đức đến đâu thì cũng phải biết đạo lý bất quá tam —— Thầy Kha, hình như anh còn thiếu em cái gì thì phải?" Nhận ra tầm mắt Kha Dữ, ánh mắt hắn cũng nghiền ngẫm theo: "Hay là anh muốn hành động băng hoại đạo đức một lần luôn?"
"Anh ——"
"Em không có kinh nghiệm, anh nghĩ kỹ đi rồi làm."
Ánh mắt Kha Dữ hoàn toàn rối loạn, nhịp tim cũng hỗn loạn theo. Không thể hiểu nổi, rõ ràng anh đã không màng tất cả đuổi theo hắn, bọn họ hôn nhau hơn một phút dưới cơn mưa, hắn tỏ tình với anh dài dòng như thế mà anh không đẩy ra không từ chối, còn chưa đủ sao?
Thấy anh chuẩn bị làm đà điểu, Thương Lục ra lệnh gọn gàng: "Nói anh thích em đi."
---
Lời tác giả:
Ngại quá, đăng trễ rồi ~
Nhoáng cái đã qua 12h đêm 30, chúc mọi người ngày giao thừa vui vẻ, năm mới tràn đầy hạnh phúc nhé~
Chúc mọi người năm mới nhiều hy vọng, không đau không bệnh, vạn sự như ý, mỗi ngày đều là ngày tốt lành, đu tác giả mãi mãi không gặp hố, tốt nhất là ngày nào cũng có update, trừ tôi (bushi)
Tết nhất là phải vui, hơn nữa năm nay tôi đón Tết ở ngoài nên có rất nhiều việc phải chuẩn bị, đêm 30 xin phép nghỉ không đăng truyện nhó~
Chuyện của Đảo Nhỏ Lục Địa qua năm lại tiếp tục, Thương Lục cùng toàn thể giới nhà giàu Ninh Thị Hương Cảng chúc mọi người năm Kỷ Sửu kiếm được thật nhiều tiền, Đảo Nhỏ cùng toàn thể giới giải trí chúc mọi người năm mới nhiều may mắn, đớp CP nào CP đó thành thật!
Moah moah ~