Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 54

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kha Dữ nuốt nước bọt, xoay người: "... Mau đi khách sạn thôi."

Thương Lục ném khăn lông lên giường, tùy tay nhặt một chiếc áo trong vali tròng vào người, lười biếng nói: "Được, thuận tiện mua ba con sói luôn."

Kha Dữ: "..."

Thân hình cao lớn tiến đến gần rồi đi ngang qua anh, ngữ khí đùa cợt lạnh như băng, "Anh chọn đi."

"—— Thích." Kha Dữ gọi hắn lại, ở thời điểm Thương Lục dừng chân mới thì thầm nhỏ xíu: "... Em là người rất tốt."

Thương Lục tức đến bật cười, cúng ba cái hôn thêm một đoạn tỏ tình dài ngoằng, kết quả chỉ nhận về một tấm thẻ người tốt. Dưới cơn bất an và kháng cự vi diệu của Kha Dữ, hắn ôm gáy anh ấn về phía mình, vừa kề mặt để hơi thở hai người sắp giao nhau, vừa nghịch ngợm vò rối tung tóc anh, thân mật hỏi: "Vậy anh nói đi, anh đuổi theo em làm gì?"

Kha Dữ không thể tránh khỏi ánh nhìn của hắn, căng da đầu đáp: "... Đưa dù."

"Đưa dù cho em?"

"Dặn em đi đường cẩn thận."

Thương Lục nhướn mày: "Thế sao tự dưng anh khóc?"

"Anh không khóc." Kha Dữ nói, "Mưa hắt."

"Dặn đi đường cẩn thận, tại sao còn hôn?"

"Là em hôn anh."

"Cái gì?" Thương Lục chưa từng gặp ai cãi cùn như thế, "Rõ ràng là anh chủ động."

"Em nhớ nhầm rồi." Giọng Kha Dữ thấp dần: "Là em thổ lộ trước, cũng là em chủ động hôn."

"Được, coi như em chủ động hết," Thương Lục cam chịu đội hết nồi lên đầu, nắm chặt gáy Kha Dữ hỏi, "Vậy anh nói đi, anh có đáp ứng không?"

"Anh..."

"Kha Dữ, anh có thích em không? Có đồng ý chấp nhận em, cùng em bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc và danh chính ngôn thuận không?"

Cửa sổ đóng kín ngăn cách cơn bão lạnh lẽo bên ngoài, nhiệt độ và độ ẩm trong nhà liên tục tăng cao, ngay cả hơi thở cũng gần như hóa thành thực thể. Hơi thở Thương Lục tựa như đêm xuân nặng nề, tràn đầy hương hoa và sương đêm rót thẳng vào tai Kha Dữ, khiến đầu óc và thân thể anh đều mơ màng, đầu nặng chân nhẹ.

Thương Lục đợi ba giây, năm giây, mười giây, Kha Dữ không nói lời nào, hai mươi giây, nửa phút, Kha Dữ vẫn không nói lời nào. Hắn từ từ buông tay ra, ngữ khí dù khắc chế nhưng vẫn tràn đầy thất vọng: "Được rồi, thầy Kha, cảm ơn anh đã dạy em cả cảm giác rung động lẫn mất mát đầu tiên trong đời."

"Đừng đi ——" Kha Dữ dựa sát vào cơ thể đẫm mồ hôi lẫn nước mưa nhưng vẫn nóng cháy của hắn, "Ôm thêm một lát đã."

Hai tay Thương Lục buông lỏng, nỗi thất vọng còn chưa tiêu tan đã xuất hiện thêm vẻ dung túng rất bất đắc dĩ, "Này, không chịu xác định quan hệ còn muốn ôm làm gì?"

"Anh thích em ôm anh." Kha Dữ nhặt tay hắn lên quàng qua thắt lưng mình.

Thương Lục siết chặt hơn, bàn tay to đặt trên eo anh.

"Còn gì nữa?"

Kha Dữ do dự một lát, đoạn ngẩng đầu nhón chân, dâng môi mình lên cho Thương Lục: "Thích em hôn anh."

Đầu ngón tay xoa nắn đôi môi ấm áp mềm mại, dưới ánh sáng mờ ảo trông càng đỏ bừng lên. Thương Lục yên lặng nhìn, cúi đầu mút môi dưới, sau đó ngậm mút môi răng anh.

"Còn gì nữa?" Nụ hôn ăn mòn giọng nói khiến nói khàn khàn, hắn nghiêm túc truy vấn, đôi mắt lười biếng sâu thẳm khóa chặt lấy vẻ bất an, ngơ rác, rụt rè và kiên định của anh.

Anh biến thành một con mồi ngây thơ nhất, không biết lòng tốt của mình đã dẫn dắt bản thân rơi vào hang động thú dữ khủng khiếp đến cỡ nào.

"Còn..." Kha Dữ dán mặt lên ngực Thương Lục, rất nóng, tim đập cũng rất nhanh. "Thích nghe em nói thích anh."

"Em thích anh."

Nói xong hắn khẽ cười một tiếng như thể phải quen dần với chuyện này, thuận thế hỏi "Còn gì nữa không?"

"Thích Minh Bảo ——"

"Cái này không cho."

"—— Anh trai Minh Bảo."

Thương Lục sửng sốt, nhịp tim thình thịch truyền thẳng vào tai Kha Dữ rất trực quan, "Minh Bảo có hai ông anh, anh đang nói người nào cơ?"

"Người nói thích anh ý."

Thân thể Thương Lục rất nóng, dù cách một lớp áo thun nhưng vẫn đủ để truyền nhiệt, vì thế gương mặt Kha Dữ cũng thong thả nóng lên theo tiết tấu từng chút một.

Người thông minh bây giờ đã học được cách giả ngốc, yết hầu hắn lăn lăn, tiếng nuốt rất nhỏ bị Kha Dữ bắt được.

"Biết đâu anh cả cũng là fan điện ảnh của anh thì sao."

Kha Dữ nắm cổ áo hắn áp trán lên, tình cảnh mùi mẫn nháy mắt biến thành cáu bẳn: "Em phiền quá đi."

Cổ áo bị buông lỏng, anh đẩy Thương Lục ra: "Có hiểu yêu đương gì không hả!"

Tuy mới là 2 3 giờ chiều nhưng trời đã tối sầm sập. Không thể trì hoãn được nữa, Kha Dữ vội vàng xuống lầu lôi ra hai cây dù trong kho chứa đồ. Nơi này địa thế thấp, mỗi lần bão quét qua rất dễ bị ngập, anh mãi mãi không quên được tình cảnh ngày còn nhỏ lội nước xuống tầng một lấy bát, chợt trông thấy một con rắn biển kịch độc bơi tung tăng bên cạnh. Nơi này cách khách sạn khoảng bảy tám trăm mét... Dù dầm mưa ngược gió cũng phải chạy qua đó!

"Vừa mới hẹn hò ngày đầu đã đi thuê phòng khách sạn, không tốt đâu." Thương Lục nhận cây dù, nói rất ngây thơ và dè dặt.

Kha Dữ cạn lời, nghiến răng nghiến lợi quát: "Thuê hai phòng!"

Kéo then cửa, luồng khí lạnh bên ngoài điên cuồng xộc vào lập tức thổi gãy luôn khung hai cây dù.

Thương Lục: "..."

Hắn liếc nhìn màn mưa tầm tã trắng mù trời và tấm biển quảng cáo lung lay chực đổ, "Anh có chắc là muốn đi khách sạn trong tình cảnh này không?"

Kha Dữ mắng một tiếng, dùng vai ra sức chống cửa ra ngoài: "—— Giúp một chút nào!"

Chốt cửa bị đẩy mạnh, hai người thở d.ốc nghe tiếng gió rít bên ngoài, đoạn liếc nhau. Thương Lục bật cười trước: "Còn đi nữa không?"

"Mẹ kiếp."

Kha Dữ đi vào bếp, bên trong không có nhiều tủ kệ lắm, anh lần lượt mở toang từng cái để kiểm kê xem còn bao nhiêu thứ ăn được như quân xâm lược càn quét qua làng. Theo kinh nghiệm trước đây, bão tố mưa gió kiểu này ít nhất sẽ diễn ra liên tục trong ba ngày, trong trấn chắc chắn không có cửa hàng nào mở, chuyện yêu đương gì đó tạm để qua một bên, việc cấp bách trước mắt là phải lấp đầy bụng.

Chỉ có ba gói mì sợi.

Thương Lục ngồi xuống theo anh, cẩn thận nhìn mấy nắm mì dán giấy đỏ và lá thông trước mặt: "Mì Hỷ?"

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

"Không biết là của đám cưới nhà nào cầm qua." Kha Dữ chống cằm, "Chắc chắn là của chị A Hoa."

Kéo ra một mảnh lá thông dẹp lép, bề mặt lá khô khốc ố vàng, có vẻ đã để lâu lắm rồi.

Anh móc túi lấy điện thoại, "A lô, chị A Hoa à? Mì Hỷ trong tủ là của chị phải không? Ừ, em đang ở trên đảo... Không sao, bà khỏe lắm, cái gì? Nửa năm trước? ... Ừ, em biết rồi... Không cần không cần, chị không cần mang sang đâu, trời này nguy hiểm lắm."

Cúp máy xong, Kha Dữ bình tĩnh thuật lại: "Nửa năm trước, chị A Hoa nói chắc không hỏng đâu."

"Chắc thế."

"Đúng vậy, chắc thế." Kha Dữ ôm ba gói mì đứng dậy, "May là," Anh cầm mấy lọ gia vị lên nhìn một chút: "Ít nhất có muối."

... Tuy cũng hơi ẩm.

Không biết bụng ai vừa vang lên một tiếng kháng nghị mỏng manh.

Thương Lục nói: "Không phải em."

Kha Dữ mở nắp nồi, rót nước nấu dư ngày hôm qua vào, "Chờ nhé, để bạn trai nấu mì sợi cho em."

Thương Lục khoanh tay nhướn mày: "Bạn trai?"

"Em muốn gọi chồng cũng được."

Thương Lục cạn lời, "Tiến triển nhanh quá, em chịu không nổi."

Kha Dữ cười đến mức suýt đánh rơi cả cái nồi trong tay, quay đầu liếc Thương Lục: "Không phải em nói muốn đi mua ba con sói sao, đi mua đi."

Thương Lục bây giờ mới lộ vẻ ngây thơ: "Sỗ sàng thật đấy."

Kha Dữ "Ừ" một tiếng, tay rút ra một nắm mì, "Giờ em mới biết à? Thì ai bảo giới giải trí suy đồi đạo đức —— từng này có đủ không nhỉ?"

Thương Lục không hề có khái niệm, "Chắc là không?"

Kha Dữ cũng mù tịt, "Anh cũng nghĩ là không đủ."

Được, vậy cho luôn nửa gói.

Bếp gas được bật lên nấc tối đa, chỉ chờ nước sôi để thả mì vào. Thương Lục nhìn động tác rửa tay của anh, dòng nước trong vắt chảy qua mấy ngón tay thon dài đan vào nhau, hình ảnh được đôi mắt như chiếc camera bắt giữ chợt mang ý gợi dục mơ hồ. Thương Lục dời ánh mắt, hỏi: "Sáu người mà trước kia anh từng hẹn hò là bạn gái hay bạn trai?"

Kha Dữ ngẫm nghĩ xong mới trả lời: "Bạn gái."

Thương Lục không dám tin, qua một lát mới chậm rãi hỏi: "Em bẻ cong anh rồi?"

Kha Dữ mạnh miệng: "Chỉ là thích chứ không phải yêu, không tính cong."

Thương Lục: "... Biết nói chuyện thật đấy."

Nước sôi nổi bọt ùng ục. Kha Dữ mở nắp cho mì vào, nhìn động tác có thể nhận ra người làm không hề quen tay. Kha Dữ ho nhẹ một tiếng: "Loại mì này có ngon hay không cũng không sao nhỉ."

"Bạn trai, anh đừng chột dạ nào." Thương Lục cười nói.

"Câm miệng." Anh rút một đôi đũa ra, khuấy khuấy vào nồi nước.

"Hôm đầu tiên gặp anh, thấy anh làm sườn heo cũng thơm mà? Chủ nhà còn khen đấy."

"Đó là ngoài ý muốn."

Thương Lục hiểu rõ liền hạ thấp kỳ vọng xuống, rất dịu dàng nói: "Có thể ăn là được."

Nước sôi biến thành nước lèo màu trắng đục, mùi tiểu mạch thơm nồng bay đầy gian bếp. Kha Dữ nhìn đống mì rối bời trôi bồng bềnh: "Hình như cho hơi nhiều rồi."

Anh mở lọ gia vị, xúc một thìa muối: "Đủ không?"

Thương Lục chần chừ: "... Đủ không?"

"Không đủ." Kha Dữ tự tin xúc thêm nửa thìa nữa, "Nhiều chút không sao, bổ sung chất điện giải."

"Em không ngờ anh không biết nấu cơm đấy."

Kha Dữ cười, "Anh hiểu ý em, con cái nhà nghèo sớm thạo việc, nếu đổi thành nhà khác trên TV thì ba tuổi đã biết bắc ghế lên bếp nấu nước sôi rồi." Anh gảy gảy mấy sợi mì, "Bà thương anh lắm, để anh thiếu ăn thiếu mặc là vì không còn cách nào khác. Anh phải vừa đi làm vừa đi học mới có tiền nộp học phí cho trường, đó là hiện thực mà bà không thể không chấp nhận, có lẽ cũng chính vì như vậy nên bà mới không nỡ để anh làm việc nhà. Chỉ cần anh ở nhà là bà sẽ không cho anh sờ vào bệ bếp, thỉnh thoảng phải rửa cái bát thôi cũng xót mất nửa ngày trời. Thật ra thì nghĩ cũng khôi hài, anh ra ngoài xay sữa đậu dọn hàng hóa trông cửa tiệm, việc gì cũng vất vả hơn công sức nấu một bữa cơm nhiều."

"Bà chỉ muốn cố gắng đối tốt với anh thôi."

"Anh biết, cho nên em thấy đấy, anh thật sự không biết nấu cơm." Anh vớt một gắp mì lên nhìn màu sắc, "Chín chưa?" Vừa nói anh vừa đưa đến bên miệng Thương Lục, "Thử xem?"

Thương Lục miễn cưỡng mở miệng để Kha Dữ đút mì, "Chín chưa?"

"Chín thì chín rồi," Thương Lục nhíu mày, hít sâu một hơi, nói rất tế nhị: "... Nhưng mà hơi mặn."

Kha Dữ: "... Mặn một chút không sao —— phì."

Thế này mà "hơi" chỗ nào!

Mì vớt ra trụng qua nước sạch ba lần, Kha Dữ đẩy chén đũa qua cho hắn: "Em nói mà, có thể ăn là được."

Thương Lục: "... Anh không thể cải thiện tiêu chuẩn vì em một chút được hay sao?"

Hơn nữa, từng này cũng là quá nhiều!

Kha Dữ thành khẩn nói: "Hôm nay em làm việc vất vả, bổ sung thêm ít chất điện giải đi."

Ăn được mấy miếng, thật sự quá buồn cười, hắn phải kẹp đũa đỡ chén bật cười, che một tay lên mắt nói: "Bạn trai ơi, mì của anh khó ăn quá."

---

Nhắn nhủ của editor:

Từ đoạn này có thể từ chối không đọc nè~

Để đề phòng có người xem đến đây cảm thấy vụ tỏ tình Đảo Nhỏ cư xử hơi dẩm loz (dù, ừ thì công nhận là dẩm thật), thích người ta muốn chết, cố sống cố chết đuổi theo xe rồi mà đến một câu thích thẳng mặt cũng không nói được, thì chúng ta phải quay ngược về phân tích lại xuất thân và tất cả những gì Đảo Nhỏ phải chịu đựng trong gần 30 năm cuộc đời: bị bỏ rơi, bị quấy rối, bị xâm hại, bị gashlight... Những người thân thiết nhất bên cạnh nếu không phải lợi dụng thì đối xử tàn tệ, không thì quá yếu thế, không ai có thể trở thành một tấm gương tốt để dạy Đảo Nhỏ cách giành giật hạnh phúc cho mình. Đoạn trước đó, như mọi người cũng thấy, là Đảo Nhỏ liên tục bị họ Thang phủ nhận (vì em bị bệnh nên không ai yêu, không ai tin tưởng, không thể đóng phim v.v...), tình cảnh như vậy liên tục lặp lại trong vòng bảy năm cho nên Đảo Nhỏ mới sinh ra tâm lý sợ hãi hạnh phúc, sợ chỉ cần mình nói ra miệng là hạnh phúc sẽ biến mất luôn (hoặc là, dù hạnh phúc đã ở trong tầm tay rồi nhưng luôn bi quan cho rằng nó sẽ biến mất bất cứ lúc nào, hoặc mình không xứng), cho nên mới không dám bộc bạch hết tâm tư của mình, nó dần trở thành một thứ như mindset mà người ta sẽ vô thức làm dù biết nó không đúng. Để một người như vậy thay đổi suy nghĩ, dám nói thẳng ra mình mong muốn hay yêu thích thứ gì, thì một là phải có biến cố đủ lớn để Đảo Nhỏ thay đổi, hai là được yêu thương lành mạnh đủ nhiều trong một khoảng thời gian dài tương đương, mà tạm thời cả hai thứ này đều chưa xuất hiện, cho nên mới có cách cư xử dẩm dẩm thích mà không dám nói thích như ở trên kia...

Mình nhiều lời thêm mấy câu không phải để tẩy trắng bênh vực nhân vật, mà giống như tác giả từng nói ấy, trước khi phán xét một nhân vật thì nên đặt mình vào góc nhìn và hoàn cảnh của người đó để lý giải hành động, hành động có thể không đúng đắn, nhưng nó hợp lý với thiết lập ban đầu thì dù không mong muốn nó vẫn sẽ diễn ra thôi.

Bình Luận (0)
Comment