Đêm hôm đó bão chính thức đổ bộ, cửa sổ và vách tường yếu ớt bị gió thổi rung bần bật, toàn bộ tầng hai kêu kẽo kẹt như gặp động đất. Giữa màn đêm đen đặc quỳ khóc sói gào, Thương Lục luôn tỉnh táo cảm giác phần mép giường hơi lún xuống một chút, trong ngực cũng xuất hiện thêm một thân thể ấm áp mặc áo thun.
Thân thể này dường như đã được lập trình tự động, tự động lên giường – chui vào trong ngực hắn – dán lên trước ngực – hai tay nhẹ nhàng nắm cổ áo.
Không thể không nói, Thương Lục cảm thấy như bị vuốt mèo cào thẳng vào tim.
Giữa không gian im ắng, đối phương lên tiếng theo lập trình soạn sẵn: "Ôm anh đi."
Thương Lục vòng tay, dùng bàn tay to nắm lấy phần xư.ơng bư.ớm nhô ra, rất vừa vặn hoàn mỹ.
"Thầy Kha." Giọng nói lọt qua môi răng đột ngột vang lên trong bóng tối, đầu lưỡi dán hàm trên —— Hắn học tiếng Trung rất tốt, vậy mà mỗi một phát âm đều nghiêm trang đến ám muội.
"Suỵt, anh sợ."
Thương Lục siết chặt cánh tay, "Thật không?"
"Giả đấy."
"..."
Kha Dữ cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy Thương Lục: "Được rồi, anh chỉ qua xác nhận em có ngủ hay không thôi."
Muốn nhúc nhích nhưng hiển nhiên là lực bất tòng tâm. Thương Lục ôm anh chặt cứng: "Anh nghĩ em sẽ để anh đi nữa à."
Mẹ nó.
Đàn ông với nhau cả, còn tưởng hắn trong sáng thuần khiết lắm chứ.
Thương Lục hôn trán anh: "Diễn viên nổi tiếng Kha Dữ gõ cửa phòng đạo diễn Thương Lục vào giờ khuya khoắt, cả đêm không quay ra."
"Báo lá cải viết lung tung đấy, anh chỉ tìm em thảo luận kịch bản thôi."
"Ví dụ như?"
"Anh và nữ chính bị kẹt chung một chỗ trong cơn bão, muốn hôn cô ấy thì phải thiết kế lời thoại như thế nào?"
"Tôi muốn hôn em. Hoặc là," Thương Lục dừng một chút, "Tôi có thể hôn em được không."
"Em thấy sao? Câu nào hay hơn?" Kha Dữ ngẩng đầu, thì thầm hỏi.
Thương Lục dùng tông giọng trầm thấp đáp: "Tôi có thể hôn em được không?"
Câu này đúng là phù hợp với phong cách gợi cảm của Thương Lục, nghiêm trang nhưng lại khiến đối phương miệng lưỡi khô khốc.
"Nữ chính ngẫm nghĩ, nói được." Kha Dữ nhắm mắt lại, thả nhẹ hơi thở, cảm giác Thương Lục dán lên môi mình, ngậm mút cánh môi một chút rồi buông ra.
Anh tránh khỏi cái ôm của Thương Lục, trong bóng đêm vang vọng một tràng tiếng sột soạt, tiếng đá đánh lửa kêu tách một cái, ngọn lửa xuất hiện từ đầu ngón tay Kha Dữ. Anh hơi quỳ sấp, cúi đầu nhìn Thương Lục: "Anh hôn như vậy, nhưng đạo diễn nói không đủ."
Ngọn lửa liên tục bùng cháy, mỏng manh nhưng đủ để Thương Lục nhìn rõ mặt anh. Hắn hơi nheo mắt, mê muội nhìn ngắm Kha Dữ như nhìn một bức họa. Sau một lúc lâu, hắn giơ tay lên vu.ốt ve gò má trơn bóng nhu hòa: "Em đoán đạo diễn nói là, vẫn chưa đủ cuồng nhiệt."
Kha Dữ mím môi, hai bên khóe môi lại không nhịn được nhếch cao, "Ừ."
Ngón tay buông ra, lửa tắt. Dưới bóng đêm đen đặc, Thương Lục giữ gáy Kha Dữ để anh áp vào ngực mình, trao nhau một nụ hôn triền miên kịch liệt.
Tiếng thở d.ốc hổn hển hòa lẫn mùi lửa cháy.
Người bị hôn ngồi dậy thở d.ốc dữ dội, chưa kịp thở xong một hơi thì Thương Lục cũng ngồi dậy từ lúc nào, dùng môi bịt kín ngực anh. Kha Dữ mở to hai mắt, nhìn Thương Lục rũ mắt nghiêm túc hôn mình dưới ánh sáng mỏng manh.
Nghĩ lại đến lần thứ một trăm, anh vẫn cảm thấy chuyện hắn thích mình quả là kỳ tích không thể tưởng tượng nổi.
Thương Lục mút hôn khóe môi anh, bên tai nghe được tiếng ấn bật lửa.
Ngọn lửa lại sáng lên hóa thành một ngôi sao đỏ chót, soi rõ đáy mắt như biển sao trời của Kha Dữ. Anh thở rất nhẹ, nhìn chăm chú vào Thương Lục: "Đạo diễn nói, sau cơn cuồng nhiệt phải có thêm chút ôn tồn nữa."
Thương Lục đối diện Kha Dữ dưới ngọn lửa cam đỏ nóng rực, chăm chú nhìn vào mắt anh, đoạn quay đầu dán môi vào cằm anh, hôn lên đôi má mềm mại, hôn lên thái dương, ngậm vành tai anh vào miệng.
Ngọn lửa run rẩy vì trận ướt át quá nhạy cảm.
Kha Dữ rùng mình ngẩng đầu, dâng lên cần cổ thon dài và xương quai xanh tinh tế.
Nụ hôn dừng bên gáy, ngọn lửa phụt tắt, chiếc bật lửa màu xanh lam vô lực rơi vào một góc, còn lòng bàn tay anh được lớp ga trải giường nhăn nhúm lấp đầy.
Thương Lục hôn rất chăm chú, từ xương quai xanh một đường hôn lên môi. Chất lỏng nóng bỏng tràn đầy đầu lưỡi làm hắn khựng lại, lòng bàn tay sờ lên má Kha Dữ, "Thầy Kha?"
"Đừng bật đèn." Kha Dữ giữ chặt bàn tay định tìm công tắc của hắn, "Cứ để vậy đi. Là anh thể hiện không tốt."
"Sao lại gọi là thể hiện không tốt?" Thương Lục không nhìn thấy gì, chỉ có thể từ từ lau nước mắt cho anh, "Đâu phải thi thố hay kiểm tra, anh đang nghĩ gì thế?"
"Anh sợ làm em thất vọng." Kha Dữ ôm cổ hắn, giải thích nửa thật nửa giả. Thương Lục thuận thế ôm chặt để anh ngồi vào trong ngực mình, nghe anh nói: "Em càng thích anh, càng kỳ vọng nhiều, anh càng sợ mình làm không tốt."
"Loại hình tính cách lấy lòng à?"
"Có một chút."
"Bình thường không nhìn ra đấy."
Thanh cao lạnh lùng, lại lười biếng, rõ ràng không để gì vào mắt, dùng hai tay dâng tình cảm lên anh cũng chỉ hơi nhấc mắt, thong thả đáp một câu "Biết rồi".
"Nếu để người khác nhìn ra, chẳng phải ai cũng nắn bóp anh được hay sao?" Kha Dữ nói đùa, Thương Lục cũng cười theo: "Mọi người đều nói Kha Dữ rất tốt, anh sẽ không để em thất vọng đúng không? Cho mượn một trăm ngàn đi."
"Không cho, cút mau." Kha Dữ gối đầu lên vai hắn.
Thương Lục bật cười, hôn lên vành tai anh, "Vì thế nên anh mới trốn tránh em lâu vậy sao?"
"Cũng có bao lâu đâu."
"Từ Lệ Giang đến giờ, gần một tháng rồi đấy."
Kha Dữ thầm tính toán xong mới phản ứng: "Từ lúc ở Lệ Giang em đã..."
"Không tính, là từ ngày ở Đại Lý."
"Ngày cùng với người khác ngắm sao á?"
"Ừ."
Kha Dữ trầm mặc: "Anh tưởng mấy ngày ở phim trường em đã nghĩ thông suốt rồi."
"Trong lúc làm việc em không nghĩ đến những chuyện đó." Thương Lục nghiêm túc nhớ lại: "Thật ra cũng phải cảm ơn anh đã cố giữ khoảng cách với em. Em càng bình tĩnh mới càng chắc chắn mình thích ai. Nếu lúc còn ở Lệ Giang, em cứ mặc kệ cho tình cảm đi quá giới hạn, có lẽ sau đó sẽ chỉ còn lại nghi ngờ và suy xét không hơn. Buổi tối hôm ở Đại Lý, cô gái kia —— cô ấy tên Vương Hi Nhiên, biểu diễn cho em xem điệu múa khổng tước, nói thật là lúc ấy em cũng có rung động."
Lòng Kha Dữ căng thẳng.
"Nếu không phải gặp được anh, có lẽ em đã ngộ nhận cảm giác đó là thích rồi. Nhưng bởi vì có anh, em biết đó hoàn toàn chỉ là ảo giác, em thích điệu múa chứ không phải thích cô ấy. Những người làm nghệ thuật thường xuyên nhầm lẫn tình yêu dành cho Muse, cho cái đẹp, hoặc nên nói là đã thưởng thức, phóng thích, chuyển dời nó lên một người. Không thể nói tình cảm đó hoàn toàn là giả dối, bởi vì cũng có nghệ thuật gia đi cùng Muse của mình cả đời, nhưng phần nhiều hơn chỉ đi được một nửa. Có khi là vì thay đổi phong cách nghệ thuật, hoặc là xung đột giữa các quan niệm nghệ thuật, đến một ngày ảo giác đẹp đẽ đó tan vỡ, bản thân con người và tình yêu cũng sẽ trở nên nhàm chán vô vị theo."
"Nghe chừng cũng áp dụng được cho anh đấy." Kha Dữ tranh luận.
Hoặc không phải là ảo giác, mà hắn đã nghĩ như vậy thật.
Thương Lục không vội vàng biện giải, chỉ nói: "Buổi tối hôm đó ở vùng ngoại ô Đại Lý rất lạnh, em mặc áo phao lông vũ, cảm thấy mỗi một giây một phút đều quá khó sống, thời khắc vui vẻ duy nhất là lúc mà anh chủ động gửi WeChat cho em."
"Anh chỉ hỏi em về Ninh Thị chưa thôi mà."
"Ừ, em nhớ rõ." Thương Lục hôn trán anh, "Lần trước không kịp dẫn anh tham quan hết ngôi nhà, em có một căn phòng vẽ tranh, bên trong treo mấy bức tranh em rất thích. Thời điểm cảm xúc trong người quá mãnh liệt, em sẽ nhốt mình trong căn phòng đó cưỡng ép bản thân vẽ để bình tĩnh lại. Buổi tối đó nhận tin nhắn của anh xong, em vui đến mức không biết phải làm gì, anh biết em nghĩ gì không? Em nghĩ là, may mà mình không ở Ninh Thị, nếu không chắc em đã chui vào phòng vẽ để b.óp ch.ết cảm giác vui sướng và nhịp tim điên cuồng đó đi rồi. Nhưng em không muốn, em chỉ muốn giữ khoảnh khắc vui sướng đó lâu hơn, lâu thêm một chút."
Kha Dữ cũng nhớ về buổi tối mình uống say ngâm bồn tắm, dòng nước nóng không ngừng dâng lên bao phủ thân thể anh, lên cằm, môi và má anh. Nếu sớm biết tối hôm đó không chỉ có một mình mình bàng hoàng, mất mát, lúc vui lúc buồn, anh đã không say nhanh như thế rồi.
Suy nghĩ lại chạy về buổi chiều qua nhà hắn làm khách dài dằng dặc. Chẳng trách hôm đó anh cứ cảm giác thái độ Thương Lục quá hùng hổ, khiến anh không thở nổi, mỗi một câu một chữ đều chứa đầy ý tán tỉnh ám muội mà sắc bén, hóa ra... từ lúc đó hắn đã hạ quyết tâm.
"Đến phiên anh."
"Phiên anh làm gì?"
"Một tuần sau khi rời khỏi nhà em, anh đã đi đâu?"
Kha Dữ đã sớm lường trước Thương Lục sẽ hỏi câu này, chỉ là lời nói dối biên tập sẵn giờ phút này rất khó ra khỏi miệng. Anh cố gắng nói thật nhẹ nhàng: "Bà anh bị bệnh, anh phải ở bệnh viện chăm sóc."
"Bận đến thế à, gửi tin nhắn anh cũng không trả lời?"
"Không có tâm trạng xem điện thoại, giao cho trợ lý hết."
Thương Lục hết cách với kiểu hành xử khác người của anh, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Nếu hôm đó em không xuất hiện ở phim trường thì sao?"
Nếu hắn không xuất hiện ở phim trường... Vậy quên đi, giống như ngày trước vị thầy giáo tới thăm anh đúng lúc anh đang bị Mai Trung Lương sờ mó. Tất cả đã được số mệnh viết sẵn, chứng tỏ duyên phận của anh và người đó nên dừng lại ở đây, anh sẽ chấp nhận sự thật.
Nếu anh không chấp nhận... Thì sẽ như ngày đó anh cố gắng đuổi theo thầy giáo chuẩn bị bước lên taxi bỏ đi, khóc lóc gọi ông ta là ba, cuối cùng chỉ nhận được một câu trả lời ôn hòa nhưng lạnh lẽo. Ông ta nói rằng chú không phải ba con, nhà chú có con nhỏ, chú không thể mang đen đủi về cho nó được. Từ lúc đó anh đã biết miễn cưỡng đuổi theo một đoạn duyên phận đã kết thúc là rất phí công —— hơn nữa còn quá mất mặt.
"Nếu không xuất hiện ở phim trường thì anh sẽ gọi điện thoại." Kha Dữ cong môi, ném ra một lời nói dối không đau không ngứa.
Hai thanh niên trưởng thành chen chúc trên một chiếc giường đơn, Thương Lục không thể không nằm nghiêng ôm anh vào trong ngực. Kha Dữ lắng nghe nhịp thở của hắn, sợ cánh tay hắn bị gối tê dại nên nhẹ nhàng hỏi, "Thương Lục?" Không nghe đáp lại, Thương Lục ngủ rồi.
Hắn thật sự ngủ mất rồi.
Cuồng phong gào thét suốt cả đêm hôm đó, đến rạng sáng Thương Lục tỉnh dậy trong chốc lát, bóng tối tước đoạt mất thị lực, những giác quan khác cũng theo đó mà nhạy bén lên. Đầu tiên hắn mơ màng không biết mình đang ở đâu, trong ngực rất oi rất nóng, cánh tay bị gối lên nặng trĩu, sau đó mới chậm chạp nghĩ ra... là Kha Dữ.
Chuyện biến nam diễn viên chính tương lai thành bạn trai, tuy không phù hợp với triết lý nghệ thuật và tinh thần chuyên nghiệp của hắn, nhưng loại ham mu.ốn ích kỷ này lại quá ngọt ngào lôi cuốn, choáng ngợp đến mức khiến hắn tạm thời vứt hết mọi thứ ra sau đầu.
Áo thun của Kha Dữ không biết đã bị cuốn lên từ lúc nào, hiện giờ anh đang cùng hắn da thịt tương dán. Hơi thở anh ngọt ngào, dài và bình yên. Thương Lục cẩn thận giúp anh kéo áo xuống, động tác quấy nhiễu Kha Dữ, anh nâng cánh tay lên quàng qua cổ Thương Lục theo phản xạ, mái đầu gục xuống cũng tự động tìm được góc độ thoải mái nhất.
Thương Lục nghĩ, không hổ là người từng yêu đương sáu lần, hình như anh rất quen với chuyện ngủ hai mình.
Cửa sổ đóng chặt không phân biệt được ngày đêm, khiến người chẳng rõ sớm tối. Lúc tỉnh lại lần nữa, bật di động lên mới xác định bây giờ là 10 giờ sáng. Kha Dữ vẫn còn ngủ, Thương Lục rút cánh tay ra hơi hoạt động một chút, xốc chăn xuống giường —— "Đụ má!"
Chất lỏng lạnh lẽo xâm xấp mắt cá chân, hắn vội bật đèn ——
Kha Dữ mở to mắt, trông thấy ngay hắn đang đứng bên mép giường với khuôn mặt ngỡ ngàng ngơ ngác.
Anh ngẫm nghĩ: "Lụt rồi hả?"
Thương Lục nghiêm túc hỏi: "Đây là lý do anh nhất quyết muốn đi khách sạn?"
Kha Dữ nhắm mắt nghỉ thêm một lát rồi mới ngồi dậy quan sát xung quanh. Mưa liên tục suốt một ngày, nước biển đục ngầu hòa lẫn với nước tưới tiêu dưới mương máng, nước sông nước hồ nước suối dâng lên tới tận tầng hai. Trước kia không phải chưa từng xảy ra tình huống này, nhưng rất hiếm. Anh vỗ tay: "Chúc mừng anh Thương, anh vừa chứng kiến trận lũ lụt hai mươi năm mới có một lần đấy."
Thương Lục nói rất nể tình: "Hóa ra đây là cái giá phải trả để cua được minh tinh."
Kha Dữ cười vật xuống giường, Thương Lục bất đắc dĩ: "Đừng cười nữa, bây giờ làm sao đây?"
"Chờ nước rút thôi." Kha Dữ nhìn đồng hồ, "Đến chiều sẽ rút xuống tầng một ấy mà."
Nước đã dâng đến mức này thì đúng là không thể làm gì được. Anh cầm di động lên định bụng gọi báo cho Thịnh Quả Nhi một tiếng, thuận tiện hỏi xem phía Mạch An Ngôn tính xử lý với bên nhãn hiệu thế nào.
Lưới tín hiệu hiển thị một chữ E.
"Bên em có sóng không?" Kha Dữ lớn tiếng hỏi.
Thương Lục đang gian nan bôn ba giữa dòng nước lạnh băng để chuẩn bị rót cốc nước uống.
"Điện thoại trên giường, anh tự xem đi."
Kha Dữ sờ so.ạng khắp nơi, cuối cùng cũng sờ được di động của Thương Lục. WeChat của hắn không cài đặt chế độ riêng tư nên tin nhắn chưa đọc lẫn tên người gửi cứ thế hiện luôn lên màn hình khóa.
Hóa ra hắn đặt nickname cho Bùi Chi Hòa là "Chi Hòa", vừa quen thuộc vừa thân thiết. Kha Dữ không cố ý muốn xem, chỉ là đôi mắt cứ vô thức không nghe theo lý trí sai bảo, mặc kệ anh có thật sự muốn xem không, lý trí còn chưa ra lệnh xong thì đôi mắt đã liếc một cái đọc hiểu toàn bộ.
Bùi Chi Hòa gửi tin nhắn cho Thương Lục:
[ Em về Hồng Kông rồi ]
[ Anh đã nói, chỉ cần em về nước là anh sẽ ở đó chờ em mà ]
Kha Dữ dịch ánh mắt lên ô tín hiệu, cũng là E. Anh khóa màn hình lại, đặt điện thoại Thương Lục về chỗ an toàn rồi tiện đà nằm ngửa lên giường, mở điện thoại mình lên xem hộp tin nhắn.
Quả nhiên, 7 giờ sáng nay có tin nhắn thông báo tháp tín hiệu bị hỏng đang gấp rút sửa chữa, xem ra đến tận bây giờ vẫn chưa sửa xong.
Bộp.
Di động trượt khỏi mấy ngón tay, vững vàng đáp xuống mặt.
Kha Dữ che mũi, nghe tiếng Thương Lục cười nhạo không chút lưu tình.
"Anh đã mua bảo hiểm cho mũi mình chưa thế?"
Sống mũi trời cho, không mua bảo hiểm mà bị điện thoại đập gãy luôn thì quá thê thảm.
Kha Dữ nghiêng đầu liếc hắn, lên tiếng trả thù: "Cẩn thận nhé, dưới nước có thể có rắn bò đấy."
Thương Lục giật mình, ngụm nước trong miệng cũng sặc luôn.
"Lợn chết."
"..."
"Chuột chết."
"..."
"Con ——"
"Stop!"
Kha Dữ cười không thở nổi, "Không dọa em đâu, hồi nhỏ nhà bị lũ lụt, anh xuống tầng một lấy cái chén thì gặp một con rắn nước ngũ sắc bơi ngay bên chân."
"Rắn ngũ sắc là rắn biển đấy."
"Đúng là rắn biển —— Tóm lại anh không dám động đậy một tí nào, họ Mai ở tầng hai còn mắng anh đi lấy cái chén cũng mất cả buổi, bà phải đứng ra khuyên. Đó là khoảnh khắc đầu tiên trong đời anh biết đến khái niệm 'cái chết'."
"Biết đến cái chết thì mới sống, 'cái chết' chính là tia chớp ban đầu để mỗi cá nhân xây dựng khả năng nhận thức của mình."
"Không chỉ biết đến 'cái chết', anh còn hiểu rõ 'sự cô độc' nữa. Trong lúc em đứng giữa lằn ranh sống chết, có khi người thân thiết nhất của em chỉ đang cằn nhằn về một việc rất tầm thường. Bà nói tuy anh rất ngoan nhưng nuôi lâu vẫn không có cảm giác thân thiết, vì thế bà rất buồn. Anh nghĩ, mọi chuyện đại khái bắt đầu từ lúc đó đấy."
Thương Lục nhận nửa cốc nước anh uống dở, rất tự nhiên uống hết phần thừa lại: "Đây là căn nguyên cho khí chất trên người anh à."
Hắn ngồi lại lên giường, thuận tay cầm di động lên, "Có tín hiệu không?"
Kha Dữ trở mình nằm sấp, tay mở lung tung mấy ứng dụng trên điện thoại, "Không có."
Thương Lục nhìn thấy tin nhắn WeChat của Bùi Chi Hòa, lại cụp mắt nhìn Kha Dữ, chủ động nói: "Tiểu Chi về nước rồi."
Kha Dữ chống má, ánh mắt không biết đang nhìn cái gì mà rất tự nhiên "Ừ" một tiếng, "Vừa rồi anh lỡ thấy."
"Anh có muốn đi gặp cậu ấy với em không?"
"Không được," Kha Dữ nghĩ ngợi, "Anh không muốn chúng ta công khai quan hệ."
Thương Lục im lặng.
"Thêm một người biết là thêm một phần nguy hiểm, thật ra anh hẹn hò cũng không sao, nhưng không thể là đàn ông. Chuyện này chắc em biết rõ, cho dù là ở một nơi như Hollywood, nếu một diễn viên công khai xu hướng tí.nh d.ục của mình, thì dẫu dư luận có khoan dung đến thế nào, sự nghiệp đóng phim cũng sẽ cho anh ta nhìn thấy sự thật phũ phàng thôi."
"Cho nên, không được nói với chú Minh, không được nói với Minh Bảo, cũng không được nói với cậu bạn thân của em luôn."
"Được." Thương Lục gật đầu, "Chắc anh biết mẹ của Chi Hòa, lần trước em có hứa nếu trở về nước quay phim sẽ cho bà ấy một nhân vật."
"Vậy sao?" Kha Dữ khá hứng thú, anh nhớ đã từng nghe Thương Lục nhắc tới chuyện Bùi Chi Hòa là con riêng, "Mẹ cậu ấy là ai?"
"Tô Tuệ Trân, ảnh hậu từng cực kỳ nổi tiếng ở thập niên 90."
---
Lời tác giả:
Hình như mọi người rất lo lắng về nhân vật Bùi Chi Hòa, vừa vặn vào tuyến truyện của cậu ta rồi đấy, mọi người đừng lo hhhh
Thật ra cậu ta chả có vấn đề gì đâu ( đè lại cái tay chuẩn bị spoil )
Dù sao cũng không hại gì đến Đảo Nhỏ đâu nhớ.