"Tô Tuệ Trân?" Kha Dữ rõ ràng bị khiếp sợ, "Anh xem phim của bà ấy rồi đấy." Hơn nữa không chỉ có một bộ.
Thời gian Tô Tuệ Trân nổi tiếng rất ngắn ngủi, xuất thân là á khôi cuộc thi Hoa hậu Hồng Kông, ra mắt bộ phim đầu tiên đã nhận được giải Tinh Vân cho diễn viên mới xuất sắc nhất. Thế nhưng ở thời đại đó, các nữ diễn viên Hồng Kông phải chịu ảnh hưởng rất nhiều từ tệp khán giả nam giới, Tô Tuệ Trân lãng phí phần lớn thời gian vào các thể loại phim hài hoặc drama gia đình cấp R, hoặc chỉ làm bình hoa trong một số bộ phim thương mại nổi tiếng. Ba năm sau, nhờ công ty quản lý hoạt động đúng hướng, bản thân cũng rất cố gắng nên bà đã lấy được vòng nguyệt quế ảnh hậu về nhà —— Đây là đỉnh cao, cũng là điểm cuối sự nghiệp lừng lẫy của bà. Sau đó Tô Tuệ Trân cũng giống như nhiều nữ diễn viên cùng thời, không tránh khỏi vướng vào quan hệ tình cảm với đại gia nhà giàu, rơi vào số mệnh làm đề tài cho mấy tờ báo lá cải Hồng Kông.
Kha Dữ nỗ lực nhớ lại: "Anh không nhớ Tô Tuệ Trân có con trai."
"Bà ấy biến mất chính là vì Chi Hòa."
"Em từng nói năm chín tuổi Tiểu Chi mới được nhận vào nhà họ Bùi."
"Ừ, dì Bùi là người rất lợi hại, nếu để dì ấy biết Tô Tuệ Trân mang thai, kết cục cuối cùng chắc chắn là cả hai mẹ con cùng biến mất." Thương Lục nhẹ nhàng gạt qua mấy thủ đoạn dơ bẩn của giới nhà giàu, "Ý định của Tô Tuệ Trân là chờ con trai mình trưởng thành mới công khai tin tức, nhưng trên đời này làm gì có chuyện giấu được phóng viên giải trí Hồng Kông? Vậy là Chi Hòa mới chín tuổi đã bị đưa về nhà họ Bùi rồi."
Kha Dữ từng được Ưng Ẩn phổ cập tin tức, đại tiểu thư nhà họ Bùi trước kia "cưới" một thanh niên nghèo về ở rể, xem ra cô tiểu thư đó chính là "dì Bùi" trong miệng Thương Lục, còn thanh niên ở rể hẳn là cha ruột của Bùi Chi Hòa. Bản thân người đàn ông vẫn phải phụ thuộc vào nhà vợ, thì người phụ nữ bị vứt bỏ như Tô Tuệ Trân có khác gì cỏ rác đâu.
"Vậy Tô Tuệ Trân..."
"Bà ấy cầm tiền bịt miệng, quen qua mấy gã bạn trai mới, những chuyện này chắc anh biết."
"Ừ biết." Kha Dữ gật đầu, còn có cả tin bà bị bạn trai trong ban nhạc nào đó lừa tiền đầu tư, ngồi bên vệ đường khóc lóc, nhưng phim ảnh Hồng Kông đã thoái trào từ lâu nên tin này không lên nổi bảng hot search. Anh xoay người ngồi dậy: "Giới nhà giàu các em phức tạp quá."
Thương Lục bật cười: "Sao lại mắng cả em vào?"
"Nhà họ Thương thì không giống thế à?"
Thương Lục đổi sang giọng ngả ngớn: "Nhà họ Thương anh em thuận hòa vợ chồng chung thủy, kính trên nhường dưới yêu thương tôn trọng lẫn nhau, ba đời liên tiếp đều là doanh nhân tư bản yêu nước. Ông nội em lúc lâm chung thân khoác quốc kỳ, không thẹn với trời xanh cũng không thẹn với đất nước, anh cảm thấy nhà em sẽ giống nhà họ sao?"
Đây là lần đầu tiên Kha Dữ nghe hắn nhắc tới gia đình mình, so ra càng dễ hình dung hơn câu chuyện tài sản bao nhiêu trăm tỷ gì đó nhiều. Đột nhiên anh nhận ra, một người sinh ra ngay tại La Mã, được bao quanh bởi khung cảnh nguy nga tráng lệ, hoa đoàn cẩm thốc, sống dưới tình yêu và ánh mặt trời, sở hữu thiên phú được Muse và thần Athena chúc tụng, thì vừa mở mắt ra đã là thế giới tuyệt vời nhất rồi.
Anh lại nhìn vùng nước biển xám xịt và khung cảnh ảm đạm vây quanh —— bao gồm cả chính mình, đột nhiên hoảng hốt không biết ý nghĩa vì sao Thương Lục xuất hiện ở nơi này.
Ý nghĩ này hiện lên như một bóng ma rồi lặng yên biến mất không tiếng động, thậm chí còn không kịp hiện lên đáy mắt Kha Dữ. Anh nhắm mắt, nghiêm túc nghe Thương Lục giới thiệu về Tô Tuệ Trân.
"Bà ấy không xuất thân chính quy, nhưng diễn viên Hồng Kông thời đại đó được huấn luyện và nhận yêu cầu ở phim trường nghiêm khắc hơn bây giờ rất nhiều, kỹ thuật diễn và kinh nghiệm đều là hạng nhất. Dự án phim lần này, em định để nhân vật dì Mai cho bà ấy."
"Hình như em rất thân với bà ấy nhỉ."
"Sau khi Chi Hòa bị đón về nhà họ Bùi thì từng lén trốn về gặp mẹ ruột mấy lần, sau này trưởng thành, nhà họ Bùi cũng không quá nghiêm khắc với cậu ấy nữa nên số lần gặp gỡ càng nhiều hơn."
Kha Dữ nhất thời khó hiểu, do dự hỏi: "Mỗi lần Bùi Chi Hòa gặp mẹ ruột... Em đều có mặt?"
"Không phải lần nào cũng có mặt," Thương Lục ngẫm nghĩ, "Ban đầu đúng là lần nào cũng có mặt, về sau chỉ thỉnh thoảng thôi. Bà ấy sang Pháp thăm Chi Hòa cũng ở lại nhà chúng em." Hắn liếc nhìn Kha Dữ, những chuyện trước nay lười giải thích giờ phút này được kể rất rành rọt nghiêm túc: "Hồi mới quen nhau cậu ấy chỉ chín tuổi, lén trốn đi gặp Tô Tuệ Trân bị người lớn đánh thừa sống thiếu chết. Về sau Tô Tuệ Trân phát hiện ra cậu ấy đánh bạn với em, mới nảy ra ý định để em giả bộ rủ ra ngoài chơi ——"
"Thực ra là đi gặp bà ấy."
Thương Lục nói không biểu cảm: "Nhà họ Bùi nể mặt em."
"Em cũng mới mười một mười hai tuổi gì thôi mà."
"Dù em có bốn năm tuổi thì vẫn phải nể mặt."
Kha Dữ cạn lời, "Nghĩa là từ lúc ấy em đã bị Tô Tuệ Trân lợi dụng."
Thương Lục cười liếc anh một cái: "Bạn trai ơi, hình như kỹ năng trò chuyện của anh không tốt lắm đâu."
... Tục gọi là EQ thấp.
Kha Dữ phiền: "Thích nghe thì nghe."
Thương Lục thân mật ôm anh vào lòng: "Chưa đến mức lợi dụng, thật ra em biết hết, chỉ là thấy Tiểu Chi đáng thương quá, thuận tay giúp thôi."
Kha Dữ nghĩ trong đầu, hắn vẫn khách khí gọi mẹ kế của Bùi Chi Hòa một tiếng "dì Bùi", vậy mà từ đầu đến cuối chỉ kêu đầy đủ tên Tô Tuệ Trân, đại khái là cũng có kín đáo phê bình.
Hai người trò chuyện một lúc thì bắt đầu đói bụng, đói bụng kéo theo buồn ngủ. Ngủ một giấc nữa tỉnh dậy, quả nhiên nước đã rút xuống lần một. Những nơi dòng nước đi qua đều biến thành bãi chiến trường, đủ loại bao nilon giấy rác dính đầy cầu thang xi măng. Kha Dữ cẩn thận nhón chân tránh qua đống rác rưởi, liếc nhìn mực nước —— Cảm tạ trời đất, nước chỉ cao đến bắp chân. Kha Dữ lấy ra một đôi ủng cao su, "Để anh đi nấu mì."
Nếu không kiếm gì bỏ bụng thì hai người họ chắc chắn sẽ biến thành cô hồn dã quỷ tuẫn tình giữa cơn bão... Nghe ngốc không tưởng được.
Thương Lục muốn xuống theo, bị Kha Dữ ngăn lại: "Đừng tới thêm phiền."
"Chỉ đi xem anh làm thôi."
"Anh chưa cần khoa trương ra vẻ đến mức ấy đâu."
"Là em muốn ra vẻ." Thương Lục đi lướt qua, thản nhiên dắt tay anh, xắn ống quần lên tận gối bước thẳng xuống vùng nước lạnh, "Nếu có rắn hay con gì bơi tới, em không muốn bên cạnh anh không có ai."
Kha Dữ buồn cười: "Sao, định chịu cắn thay anh hả?"
Thương Lục không để ý tới lời trêu chọc, "Bầu không khí đúng là rất tốt, nhưng em nghĩ anh chỉ cần trải qua lằn ranh sinh tử cô độc một lần trong đời là đủ rồi."
Kha Dữ ngẩn người, tim đập thình thịch, hốc mắt cũng tự dưng nóng lên. Lúc Thương Lục ngoái đầu nhìn chỉ thấy anh đang hấp tấp cúi gằm xuống.
"Tùy em." Cuối cùng anh buông ra một câu chiếu lệ, Thương Lục xoay người vươn tay còn lại lên, cả hai tay cùng cầm chặt tay Kha Dữ dẫn anh cẩn thận lội xuống vùng nước lụt đục ngầu, nói: "Đương nhiên là tùy em, đây là quyền lợi hàng đầu của bạn trai."
Cho dù đang đi ủng cao su mà Kha Dữ vẫn cảm nhận được cái lạnh buốt của nước lụt, anh cười một tiếng: "Ngâm nước lũ với anh là quyền lợi hàng đầu, thế quyền lợi thứ hai là gì?"
Vừa dứt lời, bên môi đột nhiên rơi xuống một nụ hôn, Thương Lục đứng thẳng dậy, giễu cợt: "Đây là quyền lợi thứ hai —— có muốn hỏi cái thứ ba luôn không?"
Kha Dữ không dám hỏi, vừa uống xong một cốc nước mà thân thể lại bắt đầu khô nóng.
Bọn họ bị kẹt trong căn nhà cũ đó tổng cộng ba ngày, vừa vặn ăn xong ba gói mì dán giấy đỏ quấn lá thông. Sóng điện thoại lúc có lúc không, lúc có sóng thì mỗi người vội vàng xử lý công việc, lúc không sóng không có gì làm, lại châu đầu vào nhau ngồi nói chuyện linh tinh. Trong nhà không thấy ánh mặt trời, không có trăng cũng không có sao, hai tai chỉ nghe được tiếng gió rít bên ngoài khung cửa sổ. Đôi khi Kha Dữ mải nói đến ngủ quên mất, đến khi tỉnh dậy mới mơ hồ nghĩ, từ bao giờ mà anh có nhiều chuyện để nói như thế nhỉ?
Ngoại trừ những chuyện không thể nói, anh đã gần như kể hết mọi chuyện về mình cho Thương Lục nghe. Hồi nhỏ không có thời gian ôn bài, ngày hôm sau kiểm tra chữ Hán, một hai ba bốn năm sáu bảy, anh chỉ nhớ rõ một hai ba, chữ bốn có bốn nét ngang, năm có năm nét, đến chữ sáu bắt đầu nghi hoặc... Là thế này à? Nhiều nét đến thế luôn? Vậy là tay chân luống cuống lên, bàn tay cầm bút chì ứa đầy mồ hôi, cái đầu nho nhỏ lần đầu tiên trong đời hiểu thế nào gọi là thế giới sụp đổ.
Kể xong anh chán nản nghĩ, vì sao mình lại kể cho Thương Lục nghe những chuyện này?
Thương Lục thì vừa nghe vừa cười, còn ôm anh dỗ, "Kể thêm chút nữa đi."
Lúc ấy anh không rõ ràng lắm, lâu thật lâu sau mới hiểu rằng khi đó Kha Dữ đối với Thương Lục tựa như một màn sương mù không thể nắm bắt, anh càng nhiều lời, hòn đảo nhỏ phía sau màn sương mới càng rõ ràng hơn. Kha Dữ không ngờ hóa ra Thương Lục cũng từng có ý định bắt lấy mình, giờ phút này anh không biết, phải rất lâu sau mới hiểu ra, mà phàm những sự thật mất quá nhiều thời gian để hiểu luôn là những đạo lý muộn màng.
Hai ngày sau, bắp chân Thương Lục ngâm nước bẩn nhiều nên hơi dị ứng, Kha Dữ lục tìm thuốc bôi, cuối cùng chỉ có thể bôi kem dưỡng ẩm thay thế. Cẳng chân hắn rất đẹp, đường gân dài mảnh, cơ bắp mượt mà săn chắc, nếu vẽ lên giấy hẳn là không hề có một đường cong thừa thãi nào. Trong lúc bôi kem, Kha Dữ yên lặng nhìn ngắm dưới ánh đèn dây tóc mù mờ rồi vươn tay sờ vào, thân trên hơi cúi đối diện với Thương Lục.
Nụ hôn đến vào khoảnh khắc không ai hay biết.
Sau khi bọn họ tỏ lòng, những cái hôn xuất hiện rất thường xuyên, trước khi đi ngủ hoặc sau khi tỉnh dậy, trong lúc nói chuyện phiếm. Cách thức hôn cũng muôn hình muôn vẻ, lung tung không kết cấu, hôn sâu kiểu Pháp, hoặc chỉ nhẹ nhàng mút hôn dè dặt như hai thiếu niên, thuần khiết mà không ngại suồng sã, giữa suồng sã lại lộ ra d.ục v.ọng.
Nhưng lần này thì khác, Kha Dữ mơ hồ nghĩ. Anh muốn hoàn toàn dung nhập mỗi một phân một tấc, mỗi một tế bào vào thân thể đối phương, tựa như một nắm cỏ khô, chờ đợi một mồi lửa đốt trụi hết mọi nôn nóng và cơn ẩm ướt khó giải thoát trong lòng.
Trong lúc họ hôn nhau, hơi thở dồn dập khắc sâu vào tai anh, mãi đến khi vạt áo thun bị vén lên, Kha Dữ mới giật mình tỉnh lại theo phản xạ.
Anh vẫn hôn Thương Lục, chỉ lặng lẽ giấu phần lưng còn chồng chất vết thương chưa lành vào chỗ tối, tránh không cho hắn nhìn hay chạm vào.
D.ục v.ọng đến rồi đi rõ ràng đến mức khó lòng bỏ qua.
Môi Thương Lục rời khỏi mặt anh, hắn thở hồng hộc, bàn tay vu.ốt ve vỗ về mái tóc đen mướt mồ hôi. Chờ cho d.ục vọ.ng trong mắt lắng xuống, hắn mới bình tĩnh nói: "Xin lỗi anh."
Kha Dữ không biết tại sao hắn phải xin lỗi.
"Em quên mất trước kia anh hẹn hò với con gái, nên không quen." Thương Lục thấp giọng, "Thật ra chính em cũng không quá quen."
Kha Dữ nhìn hắn, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi thẳng: "Em đã mộng tinh bao giờ chưa?"
"Thỉnh thoảng, hồi mới dậy thì."
Lớn hơn một chút thì mỗi một thiếu niên đều biết tự mình động tay, không cần phải nằm mơ nữa.
Nội tiết tố trong thân thể lần đầu mờ mịt dâng trào, hình ảnh trong mơ lơ lửng chắp vá, cho dù không quá chính xác nhưng vẫn có thể bắt giữ vài chi tiết lẻ tẻ. Kha Dữ nhẹ giọng hỏi: "Nam hay nữ?"
Thương Lục không muốn nói dối, không cần nhớ lại mà nói ngay đáp án: "Là nữ."
Kha Dữ nghiêm túc nhìn Thương Lục, nở nụ cười ý vị sâu xa sau khi cơn thở d.ốc lắng xuống.
Anh đã tạo nghiệt gì thế này, đi bẻ cong một chú bé trai thẳng chưa biết yêu bao giờ, lại còn khiến đối phương cảm thấy tội lỗi vì lỡ bẻ cong người khác, phải vì thế mà cẩn trọng, vì thế mà thật tâm xin lỗi.
Kha Dữ vòng tay ôm hắn, ngón tay móc vào dây rút quần thể thao của Thương Lục kéo ra. Anh kề tai hắn nói: "... Thế để anh trai dạy cho quen nhé."
---
Lời tác giả:
Hình như mọi người rất quan tâm đến đoạn "gương vỡ"
Thật ra nó là tình tiết cần thiết phải xảy ra trong storyline, lúc viết tôi có lót đường kha khá rồi, các bạn đọc thông minh đều có thể cảm nhận được.
Cho nên thật sự không cần quá lo lắng về đoạn gương vỡ đâu, chỉ cần tận hưởng mạch truyện là được ròi.