Sau khi được gần gũi thể xác thực sự, buổi tối hai người ôm nhau đi ngủ càng cảm thấy hợp lý và tự tin hơn.
Thương Lục càng ngày càng dễ vào giấc ngủ, Kha Dữ vốn tưởng chiếc giường ở quê hợp với hắn theo cách thần kỳ nào đó. Đến khi được Thương Lục ôm lấy, bên tai nghe tiếng hít thở yên tĩnh ổn định của hắn, phần lưng đau đớn được lồng ngực hắn ủ ấm, anh mới dần mơ hồ nhận ra, hắn ngủ nhanh như thế là vì trong lòng có thêm một người.
Phỏng đoán này không phải không có lý, nhưng càng nghĩ nhiều anh lại càng cảm giác mình quá đề cao bản thân.
Đêm đó là đêm cuối cùng bọn họ ở lại đảo, sáng sớm hôm sau, cơn bão kinh hoàng, trận mưa to tầm tã cùng mọi dấu vết của nước lụt đều biến mất hoàn toàn. Kha Dữ gỡ then cửa để không khí trong lành mát mẻ sau cơn mưa ngoài ngõ nhỏ tràn vào nhà, thổi tung tóc mái. Hai tay anh đỡ khung cửa, híp mắt đón gió, qua một lát mới quay đầu nhìn Thương Lục: "Trời nắng rồi."
Dưới bầu trời màu xanh lam nhạt, một con chim sẻ vỗ đôi cánh ẩm ướt, hót líu lo bay ngang qua.
Thương Lục đứng ngay sau ngạch cửa vươn tay về phía Kha Dữ: "Lại ôm một chút nào."
Kha Dữ chạy tới nhào vào ngực hắn, ôm chặt đồng thời nhỏ giọng mắng: "Nhàm chán."
Trong khe hở hẹp khoảng một gang tay, hai con cá chạch bị ánh nắng sớm mai phơi ngửa cả bụng. Kha Dữ khom lưng nhặt chúng lên ném vào một cái xô nước cạn, bước qua ngạch cửa rồi đi về hướng khe suối cuối ngõ nhỏ. Anh và Thương Lục rất chật vật, cả thị trấn nhỏ này cũng thế, khắp đường đi đầy vũng nước và ổ gà, bùn bắn đầy lên ống quần thể thao màu xám xắn cao, cây cối gãy đổ nghiêng ngả, phải chờ xe tải của chính quyền tới dọn dẹp vệ sinh.
Kha Dữ muốn hút thuốc, Thương Lục nhận lấy cái xô nhựa màu đỏ lắc lư trong tay anh, xắn tay áo ngắn lên vai để lộ bắp tay rắn chắc đẹp đẽ. Kha Dữ đứng lại châm điếu thuốc, lúc ngẩng đầu lên lần nữa chỉ cảm thấy bóng dáng và bước chân của hắn lộ ra vẻ thoải mái nhàn nhã, càng ngắm càng đẹp, anh thở dài phả khói đồng thời lặng lẽ tự cảnh cáo mình một tiếng.
Dọc đường liên tục gặp người trong trấn chào hỏi, ai cũng mang vẻ mặt vui vẻ sau trận thiên tai. Cá chạch trong thùng nhảy tanh tách, hóa ra còn chưa chết thật.
Thương Lục nâng thùng lên, hai con vật sống theo làn nước trong vắt vẽ một đường cong trên không trung rồi đồng loạt rơi xuống khe suối nhỏ.
Kha Dữ ngồi xổm: "Mấy con vật này chẳng biết lễ phép gì cả."
Thương Lục cũng ngồi xuống theo, hai con cá xám xịt đã sớm lủi mất không còn bóng dáng. Hắn cười một tiếng: "Anh có thấy mình nhàm chán không hả."
Kha Dữ chống tay lên má ngắm sóng nước lấp lánh một lát, đoạn quay sang Thương Lục: "Bạn trai này, chơi đánh cược không."
"Cược gì?"
"Anh cược lúc này em không dám hôn anh."
Thương Lục: "..." Hắn buồn cười nhìn Kha Dữ: "Thế anh muốn thắng hay muốn thua?"
"Người thua nợ người thắng một thử thách hoặc một lời nói thật."
Thương Lục thở dài một hơi: "Qua cái Tết này là anh ba mươi tuổi rồi đấy anh Đảo Nhỏ."
Mặt Kha Dữ tối sầm, thình lình bị Thương Lục hôn một cái lên khóe môi: "Anh thua nhé."
Kha Dữ khẽ cong môi dưới, nói rất tiếc nuối: "Anh thua, nói thật hay thử thách?"
Thương Lục đứng lên: "Để dành đi."
·
Ván gỗ lúc đóng lên cẩn thận bao nhiêu, đến khi gỡ xuống càng phiền toái khổ sở bấy nhiêu. Từng cây đinh bị nhổ ra, ánh sáng từ từ xuyên qua các khe hở, cuối cùng soi rõ cả ngôi nhà cũ kỹ —— Kha Dữ đứng ăn kem quan sát cả quá trình, cực kỳ hài lòng sung sướng.
Bởi vì người lao động không phải anh.
Thương Lục dỡ tấm ván gỗ cuối cùng xuống, giữa tiết trời mười mấy độ mà cả người túa đầy mồ hôi. Hắn thong thả tháo đôi bao tay trắng bị bẩn ném vào ngực Kha Dữ, lại khom lưng cướp lấy một miếng kem trong miệng anh.
Những chuyện còn lại không cần hai người xử lý mà giao hết cho chị A Hoa.
Vé máy bay đã đặt xong, Thương Lục đóng vali hành lý —— Đôi mắt sắc bén phát hiện một góc phong thư lộ ra dưới chồng quần áo. Hắn rút phong thư ra, bên trên viết "Gửi Thương Lục". Kha Dữ đang ở bên phòng khác gọi điện cho Thịnh Quả Nhi, hắn mở ra, trong đó chỉ có một tấm thiệp màu trắng sữa viết mấy chữ tao nhã phiêu dật "Anh thích em", phía dưới ký tên Kha Dữ, cái đuôi dài kéo theo một trái tim nho nhỏ.
Trước mặt thì sống chết không chịu nói, sắp chia tay đến nơi mới lén nhét lời tỏ tình vào vali người ta. Mỗi một chữ như một cây đinh mà Thương Lục cam tâm tình nguyện đóng vào trái tim mình, hắn quyết định phối hợp với trò ra vẻ của anh, gấp phong thư nhét về chỗ cũ giả vờ như mình chưa phát hiện.
Kha Dữ còn nhớ tới lời lừa bịp Thang Dã nên mở chiếc tủ gỗ khảm trai trong phòng ngủ chính ra —— Đó là món đồ gia dụng đắt giá nhất trong nhà, của hồi môn mà năm xưa bố bà anh cho bà. Khoen cửa nạm đồng kêu cọt kẹt, dưới ngăn tủ thứ nhất đặt một cái bọc vải nhung, bên trong chứa một bộ áo liệm màu đen.
Kha Dữ cẩn thật lấy chiếc áo ra, ngửi được mùi long não an tâm quen thuộc. Anh nhẹ nhàng vu.ốt ve, phủi bớt bụi bặm bám vào rồi cất kỹ trong ngăn dưới cùng vali quần áo.
·
Bãi đỗ xe ở gần trung tâm thị trấn, phải đi dọc theo đường dốc lên sườn núi. Thương Lục kéo vali cho cả hai người, cùng anh đi sóng vai nhau. Tiếng bánh xe lăn quanh quẩn dưới bầu trời quang đãng ướt át, thỉnh thoảng còn lọt vào tiếng cạy đinh ván cửa, tiếng mở cửa kho hàng và xe đẩy hàng hóa ra ra vào vào, xung quanh họ tràn đầy sự bận rộn yên tĩnh.
Thương Lục đang đi thì cảm giác ngón tay mình được Kha Dữ ngoắc lấy, hắn ngẩn người, tiện đà nắm luôn tay anh.
Người qua đường không nhiều lắm nhưng luôn luôn có. Kha Dữ đội mũ ngư dân, nghe Thương Lục thấp giọng hỏi: "Không sợ bị người ta thấy à?"
Anh vui vẻ cười một tiếng, càng nắm chặt hơn: "Yên tâm đi, người Triều Sán bọn anh không nhàn rỗi đến thế đâu."
"Thế đang bận làm gì?"
Kha Dữ liếc hắn một cái, cười đáp: "Uống trà và phát tài."
Đến bãi đỗ xe, quả nhiên chiếc Tesla vẫn bình an vô sự, chỉ bị phủ lên một tầng cành khô lá rụng dày. Thương Lục ra tay gạt hết dị vật xuống, Kha Dữ đứng tựa vào cửa xe vừa hút thuốc vừa chờ, hai tay nhét túi rất nhàn nhã tự xem mình như vật trang trí.
"Thiếu gia ơi, giúp một tay nào." Thương Lục gọi anh.
"Thiếu gia tôi là cành vàng lá ngọc." Kha Dữ cắn điếu thuốc đáp hàm hồ.
Thương Lục không nhịn được bật cười, chờ xong việc mới ấn người vào ghế dựa hung hăng hôn một trận.
Xe chạy đến trạm thu phí cầu vượt biển, đèn đỏ nhấp nháy liên tục, hàng ô tô nối dài ra tận đường quốc lộ ven biển, ai nấy đều vội vàng muốn vào thành phố. Làn đường đối diện thì không có bao nhiêu xe, chỉ rải rác mấy chiếc lần lượt lướt ngang qua cửa sổ phía Kha Dữ, kéo theo làn hơi nước nhợt nhạt. Con đường này là đường hai chiều, khoảng cách giữa hai xe rất hẹp, hẹp đến mức có thể thấy rõ từng khuôn mặt trên xe đối phương. Kha Dữ liếc thấy bóng chiếc Bentley từ kính chắn gió đã có dự cảm không tốt, chờ chiếc xe kia trờ đến gần —— ở nháy mắt nó sắp chạy ngang qua, anh biết mình không thể tránh liền nhoài người qua kéo Thương Lục hôn một cái.
Bao nhiêu năm kinh nghiệm trốn tránh ống kính luyện cho anh một trực giác tuyệt vời, Kha Dữ không chỉ đưa lưng ra bên ngoài, còn thuận tiện che luôn mặt Thương Lục không để lộ bất kỳ dấu vết nào.
Chờ thêm một phút, Kha Dữ mới buông người ra.
"Fan à?"
Thương Lục chưa nghe được câu trả lời, điện thoại đối phương đã vang lên.
Kha Dữ biết mình phải nhận cuộc gọi này.
Di động rung lên ba lần, anh bình tĩnh đeo tai nghe bluetooth, không dám nhìn sang phía Thương Lục.
"Đường thông rồi, tôi đã kêu A Châu qua đón em." Giọng Thang Dã xuất hiện trong tai nghe, xa xôi nhưng rất rõ ràng.
Kha Dữ không khống chế nổi —— thậm chí còn cảm thấy buồn nôn vô cớ. Cơn buồn nôn chỉ lướt qua rất nhẹ làm lồng ngực hơi chấn động một chút, anh lẳng lặng nuốt nó xuống, kéo lỏng tai nghe ra.
"Không cần, tôi đặt vé máy bay rồi."
Hình như Thang Dã đang uống trà, tâm trạng khá tốt nên ngữ khí cũng dễ nghe: "Tôi kêu A Châu đội mưa đi suốt một đêm chỉ để đón em thật sớm. Đặt vé rồi cũng không sao, để anh ta đưa em ra sân bay đi."
Kha Dữ đành phải nói: "Tôi rời đảo rồi."
Đầu bên kia hơi tạm dừng: "Em không xem tin nhắn tôi gửi sao?"
Kha Dữ đương nhiên không thể nói thật, tuy tháp tín hiệu đã sửa xong, nhưng trong ba ngày này anh đã set toàn bộ thông báo của người không liên quan về chế độ miễn làm phiền.
"Tín hiệu khi tốt khi xấu, chắc tôi không nhận được thật." Anh thản nhiên giải thích. Dòng xe cộ chậm rãi di chuyển, anh liếc nhìn sang Thương Lục, thấy hắn đang đỡ tay lái, một tay gác ra ngoài cửa sổ chống má. Nhận ra ánh mắt Kha Dữ, hắn lập tức quay đầu mỉm cười.
Thang Dã không nói gì, sau một lúc lâu, ông ta giơ tay kéo lỏng cà vạt, nói một câu không rõ ý: "Đảo Nhỏ, có phải tôi không nên để em trở về đó không."
Thấy Kha Dữ không lên tiếng, cuối cùng ông ta nói: "Tôi hối hận rồi."
Cúp máy, Kha Dữ tháo tai nghe, thong thả thở một hơi thật dài, sau đó lặng lẽ quan sát hàng xe phía sau từ kính chiếu hậu. Bây giờ cho dù A Châu có quay đầu qua cầu thì giữa hai bên vẫn cách nhau mười mấy chiếc xe. Tốc độ giới hạn trên cầu là 40km/h, không cho phép chuyển làn, chờ đến khi A Châu xuống cầu xong thì bọn họ đã sớm cắt đuôi được rồi.
Tính toán xong hết thảy, Kha Dữ mới nhìn về phía Thương Lục.
"Là ông chủ của anh."
Thương Lục "Ừ" một tiếng, giẫm nhẹ chân ga đi theo dòng xe cộ, "Em biết." Dừng một chút, rốt cuộc hắn cũng hỏi ra miệng: "Ông ta thích anh đúng không?"
Chữ "Thích" làm mấy năm trời sống trong địa ngục của Kha Dữ như biến thành một trò vớ vẩn. Anh hít sâu một hơi, vô cảm hỏi: "Sao em lại hỏi vậy?"
"Lần trước ở tiệc rượu, ông ta với Chung Bình," Thương Lục bỏ qua mấy chi tiết mười tám cộng, chỉ thuật lại đơn giản: "Chung Bình nói anh không thỏa mãn được ông ta."
"Vậy tại sao em không hỏi xem anh có quan hệ không chính đáng với ông ta thật không?"
Thương Lục nhìn anh một cái, thản nhiên đáp: "Bởi vì anh đã nói không có."
"Tôi chưa từng bị ai quy tắc ngầm, kể cả Thang Dã."
Anh từng nói muốn hắn để ý, nếu đã để ý, vậy hắn phải luôn nhớ rõ rằng mình nên tin tưởng anh.
Kha Dữ bất đắc dĩ: "Anh nói không có là không có thật à? Lỡ anh lừa em thì sao?"
Thương Lục bật cười như cảm thấy cách nói kia quá vô lý: "Em thì có gì cho anh lừa?"
"Em có tiền, lại đẹp trai, còn sắp quay phim điện ảnh. Sau lưng em có nhà họ Thương, có GC, lý do để anh lừa em nhiều không đếm xuể."
"Em từng nói rồi mà, anh không cần lừa, cũng không cần hối lộ, cái gì em có em sẽ cho anh hết —— Hay là, từ lúc đó anh đã thích em rồi?"
Người nói vô tình, người nghe lại im bặt. Khoang xe rơi vào yên tĩnh, đột nhiên Thương Lục siết chặt vô lăng, "... Là thật á?"
Kha Dữ đáp lung tung: "Anh không biết."
Thấy anh không phủ nhận, Thương Lục cố gắng đè khóe môi nhưng vô ích, môi hắn vẫn cong dần cong dần, sợ bị nhìn thấy nên đành phải vụng về đưa tay lên ho nhẹ một tiếng.
"Lừa em mà em vui thế?"
"Em biết anh không lừa em đâu."
Kha Dữ buồn bực vô cớ vì lòng tin cũng cực kỳ vô cớ của hắn, vùng vằng hỏi: "Làm sao em biết?"
Xe chạy qua trạm thu phí, cuối cùng cũng lên được cầu vượt biển, hai bên đường yên tĩnh, hòn đảo nhỏ ở phía xa có hải âu lượn lờ xoay quanh.
Thương Lục liếc anh, bất đắc dĩ mà dịu dàng hỏi: "Nhất định phải nói à?"
Ánh mắt Kha Dữ đang mờ mịt, sau đó chợt vì bừng tỉnh trợn to: "Câm miệng ——"
"—— Lên giường là biết."
Kha Dữ kéo sụp mũ ngư dân xuống che giấu khuôn mặt nóng bừng.
Bên tai là tiếng Thương Lục cười nhạo không chút lưu tình nhưng đầy chiều chuộng.
Cười xong rồi, hắn mới nghiêm túc nói: "Nhớ giữ khoảng cách với Thang Dã nhé."
Kha Dữ thì thầm hỏi: "Em ghen hả?"
"Không phải," Thương Lục cạn lời, "Đương nhiên không phải —— em mà phải ghen với ông ta sao?"
Kha Dữ cụp mắt, ngoan ngoãn trả lời: "Không cần thiết."
"Nghe nói mười mấy năm trước ông ta từng chơi phế mấy người, anh thân cận ông ta quá em sẽ lo lắng."
Bàn tay lướt di động của Kha Dữ dừng lại. Hóa ra hắn không ghen, mà chỉ lo lắng.
Anh chậm rãi "Ừ" một tiếng, thuận tiện nói cho hắn nghe kế hoạch mình giấu trong lòng: "Không sao, anh sắp chấm dứt hợp đồng rồi."
---
Lời tác giả:
Mọi người có đọc được "nội dung" ngày hôm qua khum? Nếu không biết thì cứ lội khu bình luận của chương trước là get được liền.