Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 58

Sân bay Sán Thị không lớn, xe dừng ngay lề đường, Kha Dữ đội mũ đeo kính mắt, còn chưa kịp đeo nốt khẩu trang thì bị Thương Lục gọi lại, phải cúi người qua hôn hắn một cái.

Cửa sổ xe dán tấm màng đen che khuất tầm nhìn, Kha Dữ yên tâm hơn, vòng qua cổ hắn gia tăng nụ hôn này. Trước khi xuống xe, Thương Lục còn dán vào tai gọi anh một tiếng "Cục cưng".

Anh tự mình mở cốp lấy vali cứ như Thương Lục thật sự chỉ là tài xế xe thời vụ. "Tài xế" giẫm chân ga lái đi mất, hắn lái về hướng bãi đỗ, nơi đó có người của thương hội chờ sẵn để bàn giao lại xe.

Thịnh Quả Nhi chờ anh ngay lối ra vào kiểm tra an ninh VIP, thấy người xuất hiện nguyên vẹn không sứt mẻ, cô nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thuận tay nhận lấy vali cầm đi đăng ký. Tâm trạng Kha Dữ rất tốt liền mở miệng trêu chọc: "Quả Nhi, gầy đi đấy."

"Anh còn không biết xấu hổ mà nói! Biến mất tới mấy ngày liền! Làm em sắp bị Mạch An Ngôn mắng chết rồi!"

Kha Dữ đi vào cửa kiểm tra an ninh, cười như không cười, "Anh biết, mọi người nhớ anh đến không thiết ăn uống luôn mà."

Phòng chờ VIP cực kỳ yên tĩnh, Thịnh Quả Nhi mở máy tính bảng đối chiếu lịch trình sắp tới cho anh. Kha Dữ không tham gia nhiều show giải trí, sau khi rời đoàn phim không tính là quá bận, chỉ là cuối năm nhiều việc dồn đống một lúc nên mới có vẻ sứt đầu mẻ trán hơn ngày thường. Mấy lời mời dự event cuối năm của đài truyền hình địa phương phải trở về họp với Mạch An Ngôn mới chọn lựa được, ảnh tạp chí đã chụp xong, cuối cùng chỉ còn lại một ít tiệc xã giao quan trọng và phỏng vấn truyền thông.

Kiểm tra đối chiếu xong, vẫn còn nửa giờ nữa mới tới thời gian lên máy bay, Thịnh Quả Nhi vừa xem tin tức vừa hỏi: "Nghe nói trên đảo bị ngập ạ? Mấy hôm nay anh chống chọi thế nào? Cũng không thấy trả lời tin nhắn luôn."

Kha Dữ bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Em gái à, không phải hôm nào anh cũng báo bình an đó sao."

Thịnh Quả Nhi ngượng ngùng xoắn xuýt: "Bão đáng sợ quá hu hu hu, em có dám ra ngoài đâu."

Kha Dữ nhắm mắt nghỉ ngơi, lười nhấc mí mắt lên nhìn: "Có chuyện gì nói thẳng đi."

"Mấy hôm nay em chỉ dám ăn cơm khách sạn." Thịnh Quả Nhi vội ám chỉ.

Kha Dữ buồn cười: "Ừ, anh trả tiền."

Nói trả là trả, anh lập tức móc điện thoại chuyển khoản Alipay cho Thịnh Quả Nhi, vừa gõ con số 5000 thì cô nàng che miệng hô "Trời ạ" một tiếng.

Kha Dữ: "... Có cần đến mức đó không?"

"Không phải!" Thịnh Quả Nhi nắm cánh tay anh: "Anh xem xem xem xem! Mau! Xem! —— Người bên kia có phải Thương Lục không?!"

Kha Dữ hơi nâng mắt lên trông thấy đúng là Thương Lục đang được tiếp viên hàng không dẫn đường đi vào phòng VIP. Hắn đè thấp mũ lưỡi trai, một tay đút túi quần, một tay đẩy vali, lịch sự gật đầu một cái với tiếp viên xong mới chú ý đến ánh mắt nóng rực sáng ngời của Thịnh Quả Nhi.

Thịnh Quả Nhi đứng phắt dậy điên cuồng vẫy tay, may mắn người trong phòng VIP nếu không phải gõ bàn phím thì cũng đang gọi điện thoại, không ai chú ý tới cô nàng.

Bánh xe vali lăn trên mặt thảm yên tĩnh, Thương Lục đi đến trước mặt hai người, trước hết chào hỏi Thịnh Quả Nhi: "Quả Nhi."

Thịnh Quả Nhi chắp hai tay ngẩng mặt, liều mạng gật đầu vui vẻ nói: "Khéo quá, sao anh cũng ở đây?"

Kha Dữ yên lặng đỡ trán.

"Xử lý chút việc riêng." Vừa nói, ánh mắt Thương Lục vừa liếc sang Kha Dữ ôm trán nhíu mày, khóe môi cong lên: "Chào thầy Kha."

Lúc này Kha Dữ mới ngẩng đầu, cặp chân bắt tréo vẫn chưa thả xuống, anh hơi gật đầu xem như chào hỏi, lãnh đạm nói: "Khéo thế nhỉ."

Chỉ là mặt có nóng lên một chút.

Thương Lục cúi đầu cười, ánh mắt dịu dàng khóa chặt lấy anh: "Chứng tỏ chúng ta rất có duyên."

Thịnh Quả Nhi không nhận ra chỗ nào sai sai, còn cảm thấy Kha Dữ hơi cao ngạo liền cố phát huy tinh thần xã giao, rất thân thiện kéo Thương Lục ngồi xuống nói chuyện. Nhưng mà —— Ủa? Sao hắn đã tự giác ngồi xuống bên cạnh Kha Dữ rồi? Đó là vị trí của cô mà! Thịnh Quả Nhi đành phải ngồi qua ghế đối diện, nhiều chuyện hỏi: "Anh cũng là người Triều Sán sao?"

Thương Lục đáp: "Người Hồng Kông."

Trong lòng Thịnh Quả Nhi nghĩ, quả nhiên, từ đầu đến chân hắn viết mấy chữ "trai Hồng Kông" rõ mồn một.

"Vậy là anh đi du lịch? Hay là đi khảo sát vài nơi thôi?" Cô nàng nhớ rõ thân phận trợ lý quay phim của Thương Lục.

Thương Lục gác một tay lên sô pha chống má, "Đi gặp người yêu." Nói rồi hắn cười một cái, cũng không nhìn qua Kha Dữ.

Trái tim thiếu nữ của Thịnh Quả Nhi tan tành: "Hóa ra anh không còn độc thân." Dù chua xót, cô nàng vẫn không quên nhiều chuyện tiếp: "Bạn gái anh có đẹp không?"

Kha Dữ đột nhiên lên tiếng: "Quả Nhi, đừng hỏi nữa."

Thịnh Quả Nhi chớp chớp mắt, Kha Dữ nghiêm túc răn dạy: "Bất lịch sự."

Thương Lục lịch thiệp đáp: "Không có, thầy Kha quá lời rồi," hắn chuyển hướng qua Thịnh Quả Nhi: "Có điều, bạn gái tôi hình như không thích tôi nhắc đến mình trước mặt người khác."

Kha Dữ: "..."

Anh bình tĩnh rút một tờ tạp chí thời trang từ giá đựng sách báo, mở ra che mặt mình lại.

Qua một lúc lâu, giọng nói truyền ra từ sau trang họa báo: "... Thực ra cũng không đến mức đó."

Thịnh Quả Nhi ngơ ngác nhìn anh lại nhìn sang Thương Lục. Hắn nói: "Bạn gái tôi xinh đẹp lắm."

Hứng thú tăng cao, Thịnh Quả Nhi tiếp tục hỏi dồn: "Là hình mẫu dịu dàng sao? Hay là kiểu chị đại?" Cô tự trầm ngâm suy tư, "Hay là anh thích kiểu ngọt ngào hơn?"

Hoặc cũng có thể vừa ngầu vừa thời thượng như hắn, hai người cùng nhau dạo phố, từ đầu đến chân sẽ toát ra khí chất người sống chớ đến gần.

"Không dịu dàng, cũng không ngọt ngào," Hắn liếc nhìn Kha Dữ, "Tuổi tác đúng là lớn hơn tôi."

Họa báo bị lật trang quả nhiên phát ra một tiếng động không quá dịu dàng. Kha Dữ bâng quơ hỏi: "Thế à?"

Thịnh Quả Nhi hỏi dồn: "Thật sao? Hóa ra anh thích kiểu chị gái?" Không biết nghĩ đi đâu mà cô nàng tự động bổ sung: "Kiểu chị gái đúng là tương đối gợi cảm thành thạo, hơn nữa còn cởi mở."

Thương Lục sặc một ngụm trà nóng, bên tai nghe tiếng chân ghế chà xát lên mặt sàn. Rốt cuộc Kha Dữ không chịu nổi bầu không khí ma quỷ này nữa, ném tờ báo đứng lên: "Tôi đi hút điếu thuốc."

Khu hút thuốc không ở quá xa, được một tấm kính dày tối màu ngăn cách hết khói bụi lượn lờ. Kha Dữ kéo khẩu trang xuống châm thuốc, đứng nhìn Thương Lục từ xa. Nhìn một hồi, trái tim đập thình thịch từ từ về lại chỗ cũ, khóe môi vô thức cong lên mà không biết mình đang cười chuyện gì. Cuối cùng anh không khỏi cười nhẹ một tiếng, tự mắng bản thân không có tiền đồ.

Hút xong một điếu thuốc, lúc bước ra ngoài tiếp viên hàng không cũng vừa vặn đi tới dò hỏi hai người có muốn đăng ký trước hay không. Thịnh Quả Nhi ngốc nghếch lúc này mới chợt nhớ ra, hỏi Thương Lục: "Anh đi cùng chuyến bay với chúng tôi hả?"

Kha Dữ có thói quen đăng ký lên máy bay sau cùng, không chờ anh nhắc nhở, Thương Lục đã chủ động đứng lên đi đăng ký trước.

Cả bọn lần lượt lên khoang hạng nhất, tiếp viên hàng không đi một vòng tiến hành kiểm tra an toàn bay. Vị trí của Kha Dữ gần cửa sổ, anh cài dây an toàn, đeo gối cổ, trái tim treo cao chờ đợi Thương Lục tới đổi chỗ với Thịnh Quả Nhi. Thế nhưng chờ đến lúc có thông báo cất cánh, trợ lý đáng yêu của anh vẫn bình yên ngồi ngay bên cạnh. Kha Dữ kéo thấp vành mũ xuống, Thịnh Quả Nhi chợt cảm giác vùng không khí sát sườn mình như bị giảm sâu tới mười độ.

Tức tối một hồi thì ngủ quên mất, lúc anh tỉnh dậy đã là giờ cơm trưa. Khứu giác sớm phát hiện ra vị trí bên cạnh bị thay đổi còn nhanh hơn ý thức, lồng ngực Kha Dữ nhảy thình thịch, không mở mắt mà lẳng lặng đổi tư thế, nhẹ nhàng gối đầu lên vai Thương Lục.

Cứ như ngủ quá say, thân thể vô tình làm ra hành động trùng hợp.

Thương Lục giúp anh dịch chăn len, ghé vào tai nói bằng âm lượng chỉ hai người nghe thấy: "... Giả vờ ngủ cũng tệ lắm đấy."

Hắn quay đầu thấy Thịnh Quả Nhi đang trợn to hai mắt, liền cười như không cười giơ ngón trỏ lên, "Suỵt."

Đến tận thời khắc xuống máy bay Thịnh Quả Nhi vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc cái bầu không khí kỳ quặc giữa hai người mà cô nàng không chen chân vào được là thế nào vậy?

Nhìn biểu hiện bọn họ ở cùng nhau rõ ràng là không thân thiết gì.

Hoặc thí dụ như, ở thời điểm hai bên tạm biệt, Thương Lục vẫn lịch sự chu đáo như mọi lần, gật đầu chào cô gái duy nhất là Thịnh Quả Nhi trước rồi mới quay sang Kha Dữ, chỉ là lần này cúi chào biến thành câu hẹn lần tới lại gặp, phía trước còn thêm một tiếng "thầy Kha" cứ như đã ước định từ đầu.

Xe đang chờ cuối lối ra, Kha Dữ thong thả hỏi, giọng nói quanh quần trong chiếc khẩu trang, ánh mắt dưới vành nón nâng lên nhìn Thương Lục: "Lần tới là khi nào?"

Thịnh Quả Nhi lại bắt đầu ngơ ngác nhìn qua nhìn lại hai người như đang tập vật lý trị liệu cho mắt.

"Lần tới," Thương Lục đưa ra đáp án khẳng định, "Chắc là ngày mời đạo diễn Đường đi ăn cơm."

Kha Dữ hơi giật mình, bật cười: "Được, hẹn gặp lại."

Chuyện của Đường Trác cứ tính mãi mà chưa quyết, Thương Lục không mấy lo lắng, Kha Dữ lại không yên tâm. Trước đó hai người đã định chờ hắn đến đoàn phim sẽ trực tiếp gặp mặt Đường Trác nhận lỗi, chuyện xem như giải quyết xong. Thế nhưng sau đó Thương Lục vì giúp anh mà vào đoàn với thân phận trợ lý quay phim, nếu cứ thế mà gặp mặt Đường Trác thì quá xấu hổ nên đành gác lại. Trong thời gian tránh bão, hai người nói huyên thuyên đủ thứ chuyện, cuối cùng anh cũng thuận tiện hỏi tính toán tiếp theo của Thương Lục.

Nhượng bản quyền, hủy bỏ lịch chiếu ở các trung tâm nghệ thuật toàn cầu, Kha Dữ biết, Thương Lục chịu làm đến mức đó chỉ vì đương sự bị liên lụy chính là anh.

Bộ phim "Nhàm chán / Boring" đoạt giải của Thương Lục, ngoại trừ việc sử dụng lời độc thoại mà Kha Dữ viết cho Phi Tử, thật ra hoàn toàn không liên quan gì đến nội dung bộ phim "Rơi xuống", thậm chí chủ đề và nội hàm của hai phim cũng hoàn toàn khác nhau.

Trong "Nhàm chán", Kha Dữ là một người hành nghề mại dâm, cả bộ phim chỉ có một mình anh độc thoại, có hình ảnh cá nhân, đường phố vắng tanh và tiếng đánh bass. Ngoại trừ nội dung Kha Dữ tự thuật về lần đầu bán thân, cùng với khúc mắc tình cảm với chị Phỉ ra, bộ phim gần như không có cốt truyện cụ thể.

Hắn sử dụng kỹ thuật montage rất táo bạo, đôi khi dòng thời gian của âm thanh và hình ảnh bị gián đoạn hoàn toàn. Dường như có tới hai câu chuyện cùng diễn ra trong một giây, thính giác và thị giác bị tách biệt làm đôi, nhưng chính sự rối loạn đó đã nâng cao khúc chiết cảm xúc trong phim hơn bao giờ hết.

Trước kia Thương Lục từng kiểm tra anh, màu sắc hình ảnh của buổi tối là màu đỏ, đại diện cho d.ục v.ọng và nguy hiểm, hình ảnh ban ngày ở quầy tạp hóa lại trắng đến phát sáng, nóng nực, nhàm chán khiến người ta mệt mỏi. Những khung hình rộng và xa, bị phơi sáng rất mạnh, thiết lập độ tương phản sáng tối rõ ràng lại làm khán giả có cảm giác ngột ngạt và khẩn trương.

Kha Dữ không ngừng di chuyển vào ban đêm giữa đủ loại khung cảnh hỗn loạn náo nhiệt, lời tự thuật khúc mắc tình cảm với chị Phỉ nói ra giữa màn khói thuốc lượn lờ, ban ngày lại rảnh rỗi ngồi giữ quầy tạp hóa, yên lặng nhìn dòng người di chuyển bên ngoài.

Cảnh duy nhất thư thái là cảnh ở trên sân thượng, hoàng hôn, một lon bia cùng với chiếc áo trắng bay phần phật trên dây phơi.

Sau đó là cảnh chỉnh âm đàn bass trước khi chơi và một đoạn đối thoại.

"Loại nhạc cụ như bass rất nhàm chán, nhưng sẽ gây nghiện."

"Vì sao?"

"Bởi vì nó đủ nhàm chán."

Kha Dữ cắn điếu thuốc, nhìn bản nhạc dưới ánh đèn dây tóc ảm đạm trong khu làng đô thị rồi đứt quãng đàn xong một đoạn giai điệu. Khuôn mặt không biểu cảm lộ ra lười biếng, trong lười biếng có chuyên tâm, trong chuyên tâm lại thêm chút mất kiên nhẫn, cứ như rất muốn kết thúc nhanh cho xong.

Sau khi bộ phim được đăng tải, Kha Dữ đã xem nó không dưới trăm lần, bình luận mà anh thích nhất là của một nhà phê bình phim đáng kính trong làng điện ảnh Hồng Kông, ông ấy nói như sau:

[ Bộ phim "Nhàm chán" này đã ghi chép lại hiện thực cuộc sống một cách chính xác hơn bất kỳ bộ phim dài 120 phút, 140 phút hay thậm chí là phim 200 phút nào. Cuộc sống luôn nhàm chán, nhàm chán mới là cuộc sống, đoạn montage tưởng chừng như hỗn loạn và thử thách thần kinh, những đoạn độc thoại không tương ứng với hình ảnh, cảnh đêm lập lòe lúc nóng lúc lạnh, cùng với cảnh ban ngày sau quầy tạp hóa trắng đến khó chịu, nó không thứ tự nhưng có giai điệu liên tục, đó chính là nhàm chán, giống như bản nhạc bass mà Kha Dữ đàn vào cuối phim vậy.

Tôi không biết về trải nghiệm xem phim của người khác, riêng tôi lần đầu tiên xem bộ phim này đã nghĩ trong lòng rằng, đù má, cũng đủ quái gở đấy. Nền công nghiệp điện ảnh phát triển đến ngày nay đã có đủ loại thử nghiệm, cách tân, chiêu nào cũng có, nói thật là tôi không còn thấy mới lạ gì nữa. Những đạo diễn theo chủ nghĩa hình thức có thể phát minh ra mười ngàn hình thức bí ẩn khác nhau, nhưng lợi hại là ở chỗ bọn họ biết làm thế nào để biến hình thức trở thành nội dung.

Vị đạo diễn này thật sự có kỹ năng lợi hại đó, bởi vì cậu ta hoàn toàn sử dụng thủ pháp quay phim hiện thực. Các bạn xem, ánh sáng cũng là đồ tận dụng tại chỗ, tới tới lui lui chỉ có một khu làng đô thị rách nát, một cái bến tàu bỏ hoang, một con sông đục ngầu với một quầy bán tạp hóa, tôi phải nói rằng mình chưa từng thấy bộ phim điện ảnh đoạt giải nào mà nghèo nàn như vậy.

Tuy rằng rất nghèo, nhưng hiển nhiên bộ phim không hề nghèo. Câu nói "Dù tôi có tầm thường đến thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến vẻ đẹp đêm nay", tôi cảm thấy nó rất có hàm ý hiện sinh. Cuộc đời vốn là một chuỗi nhàm chán, toàn là những hình ảnh đến rồi đi vội vàng tầm thường, nhưng bản thân cuộc sống vốn đã đẹp đẽ. Tôi nhàm chán thì cứ nhàm chán, cái đẹp thì vẫn mãi đẹp, chủ thể cuộc sống đột nhiên biến thành khách thể, được quan sát một cách rất tự do.

Tôi xin trích một câu mà Ingmar Bergman đã nói về Tarkovsky, rất phù hợp với tôi và vị đạo diễn này:

"Phim của anh ta đúng là một kỳ tích, tôi có cảm giác mình đang đứng trước một cánh cửa phòng, trước đây chưa từng có ai đưa chìa khóa căn phòng đó cho tôi, tôi rất khát khao được bước vào đó, nhưng anh ta lại tự do ra vào, còn hành động rất tự nhiên và thành thạo."

Năm nay tôi đã bảy mươi ba rồi, có thể xem được bộ phim này là may mắn của cuộc đời. ]

*Ingmar Bergman: đạo diễn điện ảnh và sân khấu nổi tiếng người Thụy Điển. Bergman được coi là một trong những nhà làm phim vĩ đại và có ảnh hưởng lớn nhất của nghệ thuật điện ảnh hiện đại. Trong sự nghiệp của mình, Bergman đã đạo diễn cả thảy 62 bộ phim, trong đó phần lớn do ông viết kịch bản.

*Andrei Tarkovsky: một nhà làm phim, nhà văn, biên tập viên phim, nhà lý luận phim, nhà hát và đạo diễn opera người Nga. Tác phẩm của ông đặc trưng bởi hình ảnh nổi bật và thơ mộng, mất nhiều thời gian diễn, cấu trúc kịch tính thưa thớt, và các chủ đề tâm linh và siêu hình.

Cuối cùng nhà phê bình phim đó còn thuận miệng khen Kha Dữ một câu, [ Diễn xuất của Kha Dữ luôn khiến tôi khó chịu đựng quá năm phút, mấy năm nay, nếu không phải vì Lịch Sơn thì tôi đã cho thanh niên đó ra khỏi tầm mắt mình lâu rồi. Nhưng không thể không nói, ba mươi giây cuối cùng cậu ta ngậm điếu thuốc đàn bass trước ống kính chính là ba mươi giây gợi cảm nhất trong suốt sự nghiệp diễn xuất từ trước đến nay. ]

Địa vị đối phương quá cao, phát ngôn vừa ra, các fan tuy tức mà không dám nói gì, còn phải lần lượt xếp hàng bình luận bên dưới: [ Cảm ơn thầy Diêm, diễn viên trẻ Kha Dữ còn tương lai đáng mong chờ! ]

Bộ phim lên sóng hơn một tháng, hộp thư công ty bị nhét đầy ắp, Thịnh Quả Nhi phải lấy một cái thùng to để khuân thư đi đi về về cho anh mỗi ngày. Số lượng quá nhiều, nhưng Kha Dữ vẫn rất hứng thú lần lượt bóc từng lá thư một —— Nói giỡn sao, trước giờ anh chưa từng diễn nhân vật nào khiến khán giả nhớ thương đến thế đâu.

Bóc mãi mới phát hiện ra có một nửa trong số đó là vì người ta không tìm thấy Thương Lục, cho nên mới nhờ anh "chuyển lời" cho đạo diễn giúp.

Tin tức tốt là, nửa còn lại vẫn thuộc về anh.

Fan điện ảnh dễ thương hơn fan ngôi sao nổi tiếng nhiều.

Kha Dữ biết bản thân sở hữu rất nhiều fan không xem một bộ phim nào của mình, nhưng lại rất hứng thú với công việc, đại ngôn, poster, tin đồn bên lề và địa vị trong giới của anh, quá kỳ quặc. Còn fan điện ảnh lại nói rằng, xem đến đoạn sau không hiểu sao bắt đầu rơi nước mắt, một mình ngồi ngơ ngác khóc trong căn phòng trống tối đen.

Có người tâm sự rằng cuộc đời mình cũng là một mớ hỗn độn y như vậy, mới nhìn thì đẹp đẽ như ánh đèn neon rực rỡ, nhưng thực tế phải trải qua cuộc sống trắng toát đến khó chịu ngột ngạt. Có người khác lại viết một bài bình luận phim rất dài, nói mọi thứ trong phim đều đẹp đẽ đáng mơ ước, từ dụ.c vọ.ng đến mối quan hệ nguy hiểm và lời tự thuật, hết thảy đều là cơn trầm mê diễn ra vào buổi tối, mặt trời vừa ló dạng, tất cả sẽ trôi đi, nhân vật chính thoạt nhìn như đang sinh hoạt một cuộc đời đúng quỹ đạo, thật ra chỉ đang lãng phí cuộc đời một cách uể oải, tự cho là đúng mà thôi.

Có người thì không bi quan như thế, nói rằng bộ phim chỉ đang cố miêu tả một loại bản chất, mà bản thân bản chất thì không có thuộc tính khen chê, cuối cùng còn trình bày một đoạn rất dài về chủ nghĩa hiện sinh.

Kha Dữ biết, xóa tên Thương Lục khỏi bản quyền bộ phim này là hoàn toàn bất công.

Câu chuyện cũ rách nát của Phi Tử, một câu chuyện cũ mèm về lần đầu bán thân của một gã trai bao và những đoạn độc thoại cố tô vẽ cho hoa mỹ, nhưng nếu ném một cục đá xuống lịch sử điện ảnh có thể ném trúng khoảng một trăm bộ phim có nội dung tương tự.

Chính tài năng của Thương Lục đã chiếu sáng cho ống kính tầm thường đó, câu chuyện của Phi Tử và chị Phỉ, thiết lập nhân vật của Phi Tử chỉ là thứ dung tục nhất trong cả bộ phim mà thôi.

Trước mặt thiên tài tuyệt đối, dù là tài hoa đến thế nào cũng khó lòng chịu nổi một kích.

Cho nên mấy ngày đó Đường Trác gần như nhốt mình trong phòng, ban ngày để cho phó đạo diễn cắn răng điều hành quay chụp, còn mình thì đóng cửa xem lại hết toàn bộ kịch bản, xem lại bộ phim, thậm chí còn bắt đầu sinh ra ý nghĩ muốn sửa kịch bản.

Nếu không phải liên lụy đến anh, có lẽ Thương Lục đã không cam nguyện buông tay như thế.

"Em muốn để luật sư ra mặt xin lỗi thay."

"Nghe ngạo mạn thế."

"Lần trước gặp nhau ở phim trường đã mất đi cơ hội hòa giải tốt nhất rồi. Nếu em từ bỏ bản quyền, bộ phim này từ nay về sau không liên quan gì đến em nữa, có ra mặt hay không cũng thế thôi. Cái tên Sean sau này cũng sẽ không bao giờ tái xuất trên màn ảnh nữa." Thương Lục bất đắc dĩ cười, "Nếu gặp mặt thật, Đường Trác sẽ cho rằng em và anh bắt tay nhau chơi anh ta một vố đấy."

Trong cơn bão gió rít ầm ầm, Kha Dữ ngẫm nghĩ, "Không, em vẫn phải đi gặp."

Anh nhìn người rất chuẩn, biết chắc Đường Trác là người có tài, tính cách bộc trực, không có nhiều thủ đoạn luồn cúi dơ bẩn như người khác.

"Không chỉ gặp mà còn phải viết tên em lên bộ phim một lần nữa."

Thương Lục hơi giật mình, nhẹ nhàng từ chối: "Em đã nói rõ rồi, chuyện này quá thị phi lại không phân rõ đúng sai, đến cuối người tổn thất nhất vẫn là anh. Em không muốn đâu."

"Anh tin Đường Trác."

---

Lời tác giả:

Đoạn bass trong phim đại khái giống với bài Reign, tên ban nhạc là Prinzhorn Dance School nha. Nhưng mà trong bản nhạc đó có cả tiếng trống và guitar nữa, trong lúc nghe các bạn chỉ cần chú tâm bắt giữ được tiếng bass là đủ rồi.

Kiến nghị nên dùng tai nghe nhó.

——

Đó giờ không có độc giả nào hỏi tôi rốt cuộc nội dung bộ phim mà Thương Lục quay là gì, chắc mọi người cho là tôi muốn trí trá cho qua đúng không!

Có điều bộ phim này thật sự là phim ngắn không có cốt truyện, nội dung chủ yếu chỉ là lời độc thoại của Kha Dữ cho nên mới dùng thủ pháp miêu tả bên lề để tô đậm nó lên, chứ không có cách nào viết trực tiếp nội dung bộ phim ra được.

Bình Luận (0)
Comment