Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 60

Đường Trác là người thông minh, nghe Kha Dữ nói vậy trong lòng đã có dự cảm mơ hồ, nhưng đúng lúc đó Cố Tụ đã lên tiếng nâng cốc chúc mừng, anh ta không kịp hỏi cặn kẽ đành phải cùng mọi người đứng dậy uống hết rượu trong cốc.

Kiểu tiệc rượu làm ăn thế này không có ai là tới để ăn cơm nghiêm túc, vị trí ngồi quyết định vai vế trong bữa tiệc. Tất cả mọi người có mặt đều hiểu rõ người hôm nay bọn họ phải nịnh nọt không phải Cố Tụ, mà là Đường Trác. Cho nên anh ta chỉ vừa ăn được hai ba miếng salad, Mạch An Ngôn liền ồn ào nói: "Hôm nay đạo diễn Đường đến muộn, có phải nên có hành động gì đó không ạ?"

Nhà đầu tư đang có mặt ở đây, ngực Đường Trác thót một cái, đành giơ chai rượu trắng lên, "Trên đường gặp phải kẹt xe ghê gớm quá, là lỗi của tôi, tự phạt ba ly vậy!"

Ba ly Phi Thiên Mao Đài trôi xuống bụng, vị cay từ cuống họng chạy xuống tận lỗ rốn, ngồi xuống rồi mà chưa hết choáng váng. Anh ta nhân cơ hội tiếp tục hỏi Kha Dữ: "Vừa rồi cậu nói thiên tài gì thế? Ai là thiên tài?"

Không khí tiệc còn chưa kịp nóng, bây giờ mà trực tiếp xin lỗi ngay thì cả tụ sẽ về ngưỡng đóng băng mất, cho nên Kha Dữ không nói gì. Cố Tụ nâng ly kính rượu Đường Trác, anh ta là người miền bắc, chỉ kịp nghĩ một câu "Hả ——?" đã lập tức ném vấn đề ra sau đầu, lại nghĩ tiếp, chẳng lẽ chỉ có một mình mình uống thôi à? Cố Tụ là ông chủ lớn, GC là tư bản to, đối phương chịu kính một ly, mình phải đáp lễ hai ly mới phải đạo. Đường Trác không hổ xuất thân biên kịch, kính rượu cũng chuyên nghiệp lưu loát, chớp mắt đã thêm ba ly nữa vào bụng. Lúc mông chạm được mặt ghế, anh ta cảm giác mặt mình cũng hơi nong nóng rồi.

Kha Dữ nhàn nhã rót rượu.

Đường Trác hỏi: "Thiên tài gì thế? —— Chờ chút, hình như tôi mới hỏi rồi mà phải không?"

Thấy Kha Dữ cũng chuẩn bị cầm ly, trước mắt anh ta tối sầm, bên tai nghe tiếng cười như có như không của đối phương: "Đạo diễn Đường, hai tháng qua được anh quan tâm nhiều, tôi kính anh."

Đường Trác: "..."

Uống rượu vốn là chuyện vui vẻ, được mọi người kính nể vây quanh kính rượu càng là chuyện vui vẻ hơn, nhưng cứ liên tục bị o bế kính hết ly này tới ly khác thì không còn vui vẻ mấy nữa.

Đẩy qua đẩy lại mãi, Kha Dữ thản nhiên suy xét: "Biết rồi, chắc là do tôi chậm hiểu, khiến anh thêm phiền toái."

Đường Trác há hốc miệng, chưa kịp phản bác thì Kha Dữ đã thong thả nói: "Tôi tự phạt ba ly, lại kính anh thêm ba ly nữa."

Thương Lục ngồi ở phía đối diện nghe vậy nhướn mày, nhìn Kha Dữ không biến sắc mà uống cạn ba ly rượu trắng. Ưng Ẩn ngồi ngay bên cạnh anh khẽ cười một tiếng, nghịch ngợm trêu: "Tiêu rồi tiêu rồi, tửu lượng của Đảo Nhỏ tốt lắm đấy."

Đường Trác bỗng dưng bị gài thêm ba ly, toàn thân tê rần, vuốt mặt nói: "Không dám giấu mọi người, tôi vốn định cơm nước xong sẽ trở về công ty tiếp tục cắt phim."

Giám đốc kinh doanh của GC đứng lên nói: "Có người chuyên nghiệp như đạo diễn Đường là phúc khí của nền điện ảnh nước nhà. Sang năm đạo diễn Đường có dự án nào tốt nhớ phải suy xét đến Dự án Minh Duệ của chúng tôi trước nhé —— Nào, tôi kính đạo diễn một ly!"

Ưng Ẩn không nhịn được cười thành tiếng: "Mấy người này bị gì thế, mau để đạo diễn nghỉ ngơi một chút đi thôi." Cô nàng nháy mắt với Kha Dữ, đôi mắt đẹp sáng ngời mỉm cười chăm chú nhìn Đường Trác: "Đạo diễn Đường này, nghe nói Đảo Nhỏ ở Lệ Giang diễn xuất tốt lắm hả?"

Cuối cùng Đường Trác cũng được thở một hơi, vừa nhấp trà vừa giơ ngón cái: "Chính xác."

Ứng Ẩn ngoan ngoãn chớp chớp mắt: "Thật sao? Lúc vừa vào đoàn anh phê bình anh ấy dữ lắm mà!"

Đường Trác chỉ vào Kha Dữ, cười nói: "Thầy Kha được lắm, mâu thuẫn công việc còn chạy về nói xấu cho Tiểu Ẩn nghe à?" Nói xong, anh ta cầm cốc trà cảm thán: "Nói thật lòng nhé, tháng đầu tiên vào đoàn tôi không tự tin lắm đâu. Một cảnh quay nhỏ mà phải quay đi quay lại mười mấy lần, diễn thế nào cũng diễn không tốt. Nhưng mà mọi người nói xem có kỳ lạ không, phê bình một trận, nghỉ ngơi một lúc là lại diễn được ngay! Còn thường xuyên khiến tôi mở rộng tầm mắt nữa chứ!"

Nụ cười trên mặt Kha Dữ nhạt dần, không biết vì sao mà mất tự nhiên liếc sang Thương Lục. Thấy hắn nghiêm túc nghe, anh hơi dừng lại, nhẹ nhàng nói lảng: "Còn kém xa lắm."

Ưng Ẩn tiếp lời: "Kỹ thuật diễn của thầy Kha lúc cao lúc thấp, lúc kém thì đến tôi cũng không nhìn nổi, lúc tốt thì, anh xem, đến Sesc còn muốn hợp tác cùng cơ."

Đường Trác sửng sốt, bật cười ngượng ngùng nói: "Phải, phải."

Không biết anh ta đã xem đi xem lại bộ phim kia bao nhiêu ngày trời, trong căn phòng chiếu tối đen chỉ có màn hình là chiếu sáng khuôn mặt, ngay cả tài hoa tự xưng là cao tám đấu cũng không khỏi bị lu mờ ảm đạm.

Thật lâu sau, anh ta buông chén trà xuống, một lần nữa cầm ly rượu lên: "Đảo Nhỏ diễn trong bộ phim đó đúng là rất tốt."

Dưới tình huống không có ai kính rượu, Đường Trác tự mình cạn sạch một ly.

Kha Dữ cùng Thương Lục liếc nhau, lại nhìn qua Cố Tụ, gật đầu nói: "Lão Đường, anh vẫn luôn muốn biết đạo diễn bộ phim đó là ai đúng không."

Bộ não bị cồn tác động chậm chạp vận chuyển, Đường Trác mờ mịt hỏi: "Là ai?" Anh ta nhớ lời Kha Dữ từng nói, "Cậu bảo cậu cũng không tìm thấy người mà."

Một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên trong làng đô thị, đối phương cho rằng anh thật sự là Phi Tử, lời thoại trong phim đều là lời tự sự của bản thân. Dưới tình huống được Kha Dữ đồng ý cho quay chụp, cậu ta đã vi phạm lời hứa hẹn —— Một vụ án tình ngay lý gian khó bề giải quyết.

"Về sau tôi lại gặp được cậu ấy rồi."

Ánh mắt Đường Trác sửng sốt, bấy giờ mới chậm chạp phản ứng ra liền nhìn Thương Lục luôn im lặng ngồi phía đối diện mình. Mỗi một người trên bàn đều kính rượu Đường Trác, chỉ có hắn là không có hành động gì. Thương Lục đứng lên, bắt chước động tác của Đường Trác lúc mới đến —— một tay cầm ly rượu, tay kia cầm chai, rót một ly nói: "Thầy Đường, xin lỗi anh, chưa được anh đồng ý mà tôi đã dùng câu chuyện của Phi Tử."

Hắn uống cạn mà mặt không đổi sắc.

Rót tiếp ly thứ hai, hắn nói: "Cũng xin lỗi anh, lúc ở Lệ Giang tôi không có cơ hội giải thích hết thảy mọi chuyện."

Lại uống cạn.

Ly thứ ba chuyển hướng sang Kha Dữ: "Cũng gây thêm phiền toái cho thầy Kha."

Hắn rất khiêm tốn, lễ nghĩa cũng chu đáo, tư thái tuy đã hạ thấp nhưng dù sao vẫn là công tử nhà trâm anh thế phiệt, nói ra lời xin lỗi cũng không khiêm tốn không kiêu ngạo, thái độ chừng mực vừa phải khiến lời xin lỗi vừa có sức nặng mà không quá chột dạ.

Đường Trác ngơ ngác há hốc mồm, một lúc lâu sau mới hỏi: "Cậu chính là tay đạo diễn đó?"

Thương Lục khẽ gật đầu: "Là tôi."

Cơn trầm mặc chưa kịp bao phủ bàn tiệc thì Ưng Ẩn đã đưa tay che miệng: "Trời đất! Là thật sao?!" Bàn chân đồng thời tàn nhẫn giẫm Mạch An Ngôn một cái. Sắc mặt Mạch An Ngôn trắng nhợt, ngữ khí cũng như vừa trong mộng mới tỉnh: "Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì thế này? Sếp Cố nói thật đi, anh mở bữa tiệc này ra là để trêu chúng tôi giải trí đúng không?"

Ngoài dự đoán của mọi người, câu đầu tiên mà Đường Trác hỏi lại là: "Sao trông cậu trẻ thế? Bao nhiêu tuổi?"

Thương Lục hơi giật mình, gật đầu: "Vừa qua hai tư."

"Vừa qua hai tư..." Đường Trác trầm ngâm. Còn chưa hết năm, cũng chưa đến Nguyên Đán. Câu hỏi thứ hai vẫn không nằm trong dự kiến của cả phòng: "Nghĩa là vừa sinh nhật xong à?"

Thương Lục liếc sang Kha Dữ: "Đúng là vừa qua sinh nhật."

Cái liếc mắt này không thể tránh thoát ánh nhìn chăm chú của Kha Dữ.

Vừa qua sinh nhật? Là khi nào? Lúc hỏi tuổi ở Lệ Giang hắn cũng trả lời như vậy... Nghĩa là sinh nhật hắn chỉ trong khoảng thời gian này mà thôi. Nhưng tại sao hắn không hề nhắc đến?

Đường Trác mạnh bạo vuốt mắt, "Đảo Nhỏ, tôi muốn nghe cậu kể chi tiết —— Kể từ đầu đến cuối, rốt cuộc chuyện là như thế nào?"

Kha Dữ đành kể hết một lượt, từ cuộc gặp gỡ cùng thuê chung nhà trọ trong khu làng đô thị, đến khi anh vì muốn đến gần với tâm lý nhân vật Phi Tử mà tự bịa ra một câu chuyện để tiếp cận Thương Lục.

Đường Trác kẹp thuốc lá nghe mà ngẩn người, tàn thuốc bất giác rơi xuống: "Cho nên cậu cho rằng cậu ta là trai bao, còn cậu ta nghĩ cậu làm đĩ ——" Anh ta sửa miệng, dùng một từ ngữ mang tính học thuật hơn: "Làm người hành nghề mại dâm?"

Ưng Ẩn chợt nhớ lần đầu tiên gặp mặt Thương Lục đã hàm súc nói "Chị à, tôi còn trẻ, chưa muốn từ bỏ nỗ lực", trong nháy mắt cười muốn nội thương, lại không thể quá bất lịch sự đành che miệng liều mạng tự véo đùi mình.

Đường Trác lại hỏi: "Rồi cậu cho rằng cậu đang cùng cậu ta học hỏi kinh nghiệm, cậu ta lại nghĩ cậu muốn giao lưu 'ngành nghề'?"

Lúc này không thể nhịn nổi nữa, không biết là ai mở màn mà tất cả mọi người đều cười ha ha.

Đường Trác hỏi tiếp: "Thế làm sao mà quay được thành phim tài thế?"

Kha Dữ cũng châm một điếu thuốc, một tay gác lên bàn, ngón tay dài mảnh gõ nhè nhẹ. Anh cắn điếu thuốc như cười như không: "Lúc bắt đầu là cậu ấy quay lén tôi, về sau tôi thấy quay cũng được. Hơn nữa, một mặt tôi muốn thử tiến vào trạng thái trước ống kính xem sao, mặt khác..." Anh cúi đầu cười, "Coi như thuận tay giúp đỡ một người trẻ tuổi tuy ủy thân cho phú bà nhưng lòng vẫn mang lý tưởng." Lúc nói những lời này, anh ngước mắt nhìn về phía Thương Lục, nghiêng đầu hỏi: "Tiểu Thương Lục, đúng không?"

Một lát sau, Thương Lục gửi tin nhắn WeChat là một chuỗi [..........] qua cho anh.

Ứng Ẩn liếc thấy bên này Thương Lục đánh chữ, bên kia Kha Dữ nhìn điện thoại, không biết xem được nội dung gì mà khóe môi cong lên.

Kha Dữ hồi đáp: [ Biết rồi, không được nói đàn ông 'nhỏ' ]

Cố Tụ cười tổng kết: "Tôi hiểu hết rồi, tóm lại Thương Lục đã phạm sai lầm, sai ở chỗ hứa với thầy Kha là quay phim xong không được công bố ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn mang đi dự thi. Thầy Kha cũng phạm sai lầm, sai vì quá tự tin vào ánh mắt mình, dễ tin người, lại quá tốt bụng."

Đường Trác nhấc tay: "Mẹ nó, kết quả hợp lại là tôi gặp tai bay vạ gió."

Cố Tụ lại nói: "Thương Lục và thầy Kha đều cảm thấy mình phạm phải một sai lầm có thể khống chế. Một bên nghĩ mình chỉ xâm phạm quyền riêng tư và quyền hình ảnh của đối phương, chuẩn bị năm triệu giải quyết hòa bình đồng thời còn có ý định dọn đường cho đối phương vào giới giải trí. Người kia lại nghĩ dù đối phương có hoàn thành bộ phim thì cùng lắm chỉ truyền bá trong phạm vi nhỏ, hơn nữa nếu ở trong nước, thầy Kha hoàn toàn có thể dựa vào sức mạnh truyền thông của mình mà dọn dẹp sạch sẽ."

Chỉ dăm ba câu của anh ta đã nói rõ ràng mọi chuyện lại còn rất đạo lý, cũng có đủ địa vị. Đường Trác gật đầu theo, bổ sung thêm: "Chuyện này chứng tỏ điều gì?"

Mạch An Ngôn diễn hùa: "Chứng tỏ điều gì ạ?"

"Chứng tỏ Đảo Nhỏ không đủ nổi tiếng! Hình ảnh lưu truyền chưa đủ rộng rãi! Nếu không, ngày đầu tiên gặp mặt, Thương Lục nói một câu 'Anh ký tên cho tôi được không' thì làm gì còn những chuyện về sau nữa?"

Thấy anh ta đồng ý nói đùa, trong lòng Kha Dữ thở phào nhẹ nhõm, vội nâng chén rượu lên: "Lão Đường nói đúng lắm, là lỗi của tôi, phải tự phạt một ly." Thương Lục và Đường Trác cũng uống theo một ly. Ba người cùng uống, trong lòng Cố Tụ biết việc này xem như dàn xếp xong rồi.

Không khí bàn tiệc thân mật trở lại, rượu quá ba tuần, Đường Trác dốc điếu thuốc ra khỏi hộp: "Nói thật nhé, ban đầu tôi cứ nghĩ là thầy Lịch Sơn dùng tên khác. Toàn giới giải trí này chỉ có thầy ấy là đủ trình độ quay Đảo Nhỏ đẹp đến như thế, nhưng tôi hỏi qua thầy Thẩm Linh của tôi, ông ấy bảo mấy hôm nay Lịch Sơn cũng ngồi xem đi xem lại bộ phim kia, tôi lập tức biết không phải rồi. Sau tôi lại nghĩ hẳn là đạo diễn nước ngoài, mấy thứ như Twitter, dự thi, liên hoan phim đều của nước ngoài hết. Nhưng bộ phim này tôi đã xem đến thuộc làu, viết kịch bản bao nhiêu năm, tôi xem là hiểu ngay nó mang thứ chất liệu phương đông mà chỉ có người phương đông mới hiểu, cho nên không thể là người nước ngoài được." Anh ta châm thuốc, ngước mắt nhìn Thương Lục lặp lại lần nữa: "Cậu còn trẻ quá."

Lỗ tai đỏ, mặt cũng đỏ, men say bốc lên, những lời bị nghẹn trong bụng bao nhiêu lâu rốt cuộc giờ phút này phải tuôn ra cho bằng hết.

Anh ta liếc Kha Dữ, "Lúc trailer được công bố, tôi đã tức giận lắm. Cánh cửa phòng nghỉ bị tôi đá bay luôn, đúng không Đảo Nhỏ?"

Kha Dữ cười gật đầu.

"Kịch bản này tôi đã mài giũa nhiều năm, trở thành một chấp niệm trong lòng, thế là nghĩ đến chuyện tự tổ chức đoàn phim tự quay luôn. Ngày đó tôi tức giận, ngoài chuyện lo lắng cho doanh thu phòng vé, còn là nỗi sợ hãi và phẫn nộ của một người sáng tác bị người khác cướp công." Anh ta trút hết ruột gan ra, thấy không ai lên tiếng đành thở dài: "Tôi nhớ rất rõ ngày công bố kết quả, bởi vì bộ phim này mà đến cuộc họp báo và tiệc tối của Dự án Minh Duệ cũng không buồn tham gia."

Kha Dữ thầm nghĩ, chẳng trách lúc Thương Lục vào đoàn phim anh ta không nghi ngờ gì cả, còn tưởng Đường Trác bị mù mặt, hóa ra hai người cơ bản là chưa gặp mặt nhau bao giờ.

Đường Trác dừng một chút: "Tôi không tham gia mà cứ ngồi trong xe kéo thanh tiến độ xem liên tục để tìm lý do khiến mình phẫn nộ, nhưng mà không có, toàn là nản lòng thoái chí thôi. Nếu phim của cậu chỉ có một tay đĩ đực ngồi kể chuyện tình cảm của mình với một bà điếm già mà cầm được giải thưởng, tôi đi kiện cậu cả đời cũng không hết giận, nhưng tôi biết không phải thế. Giải thưởng của cậu hoàn toàn không liên quan gì đến kịch bản của tôi. Đoạn độc thoại của Đảo Nhỏ đã biến bộ phim thành câu chuyện hoàn toàn khác, ví dụ như..." Anh ta gõ gõ đầu, "Ví dụ như bây giờ đổi thành một tên tội phạm bị truy nã, một kẻ vô gia cư lưu lạc, hoặc một thành viên băng đảng xã hội đen, đều được, bởi vì tất cả mọi người đều biết đó không phải linh hồn của bộ phim."

Lời nói đến tận cùng, không còn gì để nói nữa, môi anh ta hơi run rẩy, sau một lúc lâu, Đường Trác hít sâu một hơi, xua xua tay.

Cố Tụ hòa nhã lên tiếng làm dịu bầu không khí: "Ngày đó thầy Đường hẳn nên tới, nếu thế đã gặp được từ sớm rồi."

Đường Trác gạt tàn thuốc, lại thở một hơi: "Tiểu Thương Lục có quan hệ gì với GC? Buổi tụ họp ngày hôm nay quá làm phiền đến anh Cố rồi."

Ba chữ "Tiểu Thương Lục" khiến mọi người sửng sốt, Kha Dữ che miệng nhưng không che nổi khóe môi nhếch cao, bị Thương Lục bất đắc dĩ cảnh cáo bằng ánh mắt.

Cố Tụ cũng châm điếu thuốc. Anh ta nheo mắt ném bật lửa lên bàn, cười nhạt: "Trước kia Thương Lục là trợ lý của tôi, tôi biết cậu ấy có tài nhưng lại không ngờ là tài năng đến thế. Dự án tiếp theo của cậu ấy sẽ được Minh Duệ đầu tư, chuyến đi Lệ Giang cũng là tôi nhờ người nhét cậu ấy vào, khiến thầy Đường thêm phiền rồi."

Đường Trác hỏi: "Vào đoàn phim của tôi làm gì?"

Ngữ khí có vẻ không vui lắm.

Anh ta không vui cũng đúng, tuy bộ phim đoạt giải không phải dựa hơi bất kỳ ai, nhưng dưới tình huống biết rõ ràng mọi chuyện mà vẫn lén lút trà trộn vào đoàn phim, chuyện này nói ra đương nhiên không ai thoải mái cho nổi.

"Một mặt là muốn vào đoàn học hỏi, hơn nữa là muốn làm quen với mọi người —— Có ai không biết anh là học trò cưng của thầy Thẩm? Đạo diễn Lịch nhường cho anh gần hết ê kíp chủ chốt của mình, lúc này không học còn chờ đến khi nào?"

Hắn vuốt mông ngựa quá khôn ngoan, không tâng bốc người quá đáng mà vẫn khiến Đường Trác thoải mái trong lòng, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.

"Mặt khác," Cố Tụ cầm điếu thuốc liếc nhìn Kha Dữ, "Đương nhiên là muốn thuyết phục thầy Kha về diễn cho dự án của chúng tôi. Dự án Minh Duệ của Giải trí GC chỉ mới đi vào hoạt động bước đầu, Thương Lục cũng là đạo diễn mới, một diễn viên có tiềm lực vô hạn như thầy Kha, lại là nghệ sĩ ưa thích của thầy Lịch, dù thế nào tôi cũng phải đi cướp về cho Thương Lục chứ, anh nói đúng không?"

Mạch An Ngôn nghe xong cũng phê pha, bộ dạng cứ nhấp nhổm mãi, chỉ là tìm không được chỗ chen lời vào nên nghẹn muốn đỏ cả mặt.

Đường Trác rất sảng khoái đáp: "Cũng hơi khó đấy, qua năm là phim của thầy Lịch khởi động rồi, diễn viên cần phải vào đoàn luyện tập trước ba tháng, quay xong cũng phải hết nửa đầu năm mất." Anh ta nhìn Kha Dữ, "Nam số 2, cậu biết mà."

Cuối cùng Mạch An Ngôn cũng tìm được cơ hội nói chuyện: "Đúng vậy, chính miệng đạo diễn Lịch đã mở lời!"

"Thầy Thẩm Linh cho tôi xem qua kịch bản rồi, rất khéo, không hề thua kém bộ "Núi" —— Không, còn hay hơn cả "Núi" nữa, càng thương nghiệp, càng nghệ thuật, thiết lập nhân vật cũng tốt hơn A Sát!"

Kha Dữ chưa kịp nói gì, hai mắt Mạch An Ngôn đã sáng rực: "Thật sao?!"

Cố Tụ khẳng định: "Là thật." Thấy mọi người nhất trí nhìn mình, anh ta nho nhã cười: "GC cũng là một trong số các bên đầu tư, trước đó tôi đã xem rồi, có tên thầy Kha viết trong danh sách diễn viên."

Tuy chỉ là "có ý định mời", còn chưa lập hợp đồng giấy, nhưng ai cũng biết rằng sẽ không một người nào có thể từ chối lời mời này, mà lấy lòng thiên vị của Lịch Sơn dành cho anh mấy năm nay ra xem xét, cũng tuyệt đối không có chuyện thay đổi người giữa chừng.

Mạch An Ngôn hỏi: "Kế hoạch Minh Duệ không phải chỉ đầu tư cho đạo diễn trẻ và thể loại phim phong cách mới sao?"

Cố Tụ buông tay, nói rất tiếc nuối: "Tiền nhiều quá, tiêu mãi không hết."

Mạch An Ngôn: "..."

Đường Trác hắng giọng, ánh mắt chuyển về hướng Thương Lục: "Cậu rất có tài năng, đúng là thiên tài, nhưng quay cả một bộ phim điện ảnh không giống với quay phim ngắn. Với phim ngắn, cậu có thể viết đến bậc thần thánh, nhưng để khống chế phim thời lượng dài thì sẽ có lúc lực bất tòng tâm. Đảo Nhỏ tiến bộ rất nhanh, ở thời điểm mấu chốt thế này nên đi sang đoàn làm phim tốt, có đạo diễn nhiều kinh nghiệm mà rèn giũa, như đả thông hai mạch Nhâm Đốc ý. Tôi nói lời này không phải chê —— Qua phim của cậu, quá lãng phí."

---

Lời tác giả:

Giới giải trí là nơi oan gia nên giải không nên kết, còn phương án bồi thường tiền bạc hay bản quyền mà Thương Lục nhắc đến trước đó thì không tiện nhắc trên bàn tiệc, sau này sẽ tiến hành dưới danh nghĩa GC (đương nhiên tiền vẫn là Thương Lục tự trả)

Bình Luận (0)
Comment