Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 61

Một bữa tiệc mà cả chủ lẫn khách đều hài lòng, tửu lượng Đường Trác rõ ràng thuộc kiểu "Cùi bắp mà thích chơi lớn", nửa sau tiệc uống say bét nhè lại cầm tay Kha Dữ vừa uống vừa trút bầu tâm sự, lải nhải hết chuyện này đến chuyện khác. Kha Dữ kiên nhẫn ngồi với anh ta, ánh mắt vẫn tỉnh táo, ngược lại lộ ra chút bất đắc dĩ nghe đến lần thứ tám câu chuyện anh ta bị Thẩm Linh bắt đứng tên một quả kịch bản rác rưởi, còn vừa kể vừa mắng.

Thương Lục ngồi bên này nói chuyện với Cố Tụ mà ánh mắt trước sau không rời Kha Dữ, sợ Đường Trác nổi điên lên, bên cạnh anh lại không có ai che chở.

Cố Tụ nhìn thấu hết thảy, cười hỏi: "Chưa chính thức hợp tác mà đã quan tâm thế rồi à?"

Thương Lục nhẹ nhàng đáp: "Đạo diễn quan tâm đến diễn viên là chuyện đương nhiên phải làm."

"Vừa rồi Kha Dữ không trả lời chắc chắn, nếu cậu ta quyết định vào đoàn của Lịch Sơn thì cậu làm thế nào?"

"Tôi có thể chờ. Huống chi," Thương Lục dừng một chút, "Chưa chắc anh ấy đã chọn bên kia."

"Đã tính toán thời gian đệ trình dự án chưa?"

"Kịch bản phải sửa đổi một ít, chắc là qua năm."

Hắn còn có ý định tự thành lập công ty đầu tư sản xuất phim, tuy nói bộ phim thuộc dự án Minh Duệ do Giải trí GC làm chủ đầu tư, nhưng chính hắn cũng sẽ lấy danh nghĩa công ty độc lập để tham gia vào quá trình sản xuất. Nếu từ đầu đã nói sẽ không dùng tên tuổi nhà họ Thương để hoạt động trong ngành giải trí, nghĩa là mọi hoạt động tài chính, chi phí doanh thu lợi nhuận đều do hắn đứng ra gánh vác. Phần lớn tài sản của năm anh em nhà họ Thương đều ủy thác hết cho gia tộc, mấy thứ tài sản cho tặng cũng không dễ dàng xử lý, lần trước hắn huy động gần 50 triệu đi mua căn hộ khu trung tâm của Kha Dữ đã bị mẹ gọi điện thoại hỏi thăm một trận, chưa kể cha hắn là ngài Thương Kình Nghiệp trước giờ chưa từng đồng ý cho hắn đi làm đạo diễn phim, bây giờ lấy thêm 50 triệu nữa hoàn toàn không phải một nước đi khôn ngoan.

Thương Lục rút ra khỏi cơn thất thần ngắn ngủi, nâng chén rượu lên: "Lần này vẫn phải cảm ơn anh Cố."

Mọi chuyện đều do Trần Hựu Hàm chỉ đạo, mặc dù từ tổ chức gặp mặt đến phối hợp diễn, rồi đến việc lấy danh nghĩa GC rót tiền đầu tư vào hoạt động quảng bá lẫn đền bù thiệt hại cho Đường Trác và các nhà đầu tư phim đều do một tay anh ta tiến hành, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là làm việc giúp Trần Hựu Hàm, bản thân Cố Tụ không tiếp nổi ân tình của cậu chủ nhà họ Thương. Anh ta mỉm cười, nhẹ nhàng chạm cốc với Thương Lục: "Chờ Hựu Hàm từ Bắc Kinh trở về, cậu có thể trực tiếp cảm ơn anh ấy."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Đường Trác đã say khướt, mặt đỏ bừng đi qua chỗ Thương Lục: "Tiểu Thương Lục," Anh ta rung vai cười mấy tiếng: "Nói thật đi, Dữ Nhi ở Lệ Giang đột nhiên diễn tốt như thế là do cậu hướng dẫn đúng không?"

"Dữ Nhi?" Chữ "Nhi" là thiên địch của toàn bộ cộng đồng người miền nam, Đường Trác đọc lên chỉ có một âm, qua miệng Thương Lục biến thành hai âm nặng nhẹ đồng nhất. Đường Trác nghe xong cười rung cả bụng mỡ, chén rượu trên tay cũng giữ không nổi. Anh ta nhại lại lời Thương Lục, vừa nhại vừa mắng một câu: "Nghe ngu ngốc vãi!"

Kha Dữ lười biếng đi theo phía sau: "Lão Đường, anh say rồi."

Chiếu theo tình hình này là đã hoàn toàn quên tiệt chuyện nhà đầu tư cũng có mặt, trực tiếp xem bữa tiệc là buổi liên hoan đoàn phim.

Cố Tụ nâng cổ tay liếc nhìn đồng hồ, "Tôi thấy cũng trễ rồi, chi bằng cứ uống nốt chỗ còn lại trong ly thôi." Nói đoạn, anh ta gọi trợ lý: "Lấy phòng cho đạo diễn Đường chưa?"

Trước đó mọi người đã lường trước tình huống nên lấy căn cước của trợ lý và nhân viên đặt ba gian phòng khách sạn, hiện giờ xem ra chỉ có mỗi Đường Trác là cần chỗ nghỉ ngơi.

Trợ lý gật đầu, mở túi xách lấy thẻ phòng.

Mọi người uống cạn rượu trong ly, Cố Tụ mỉm cười, rất hào phóng nói: "Hy vọng lần tới chúng ta gặp lại nhau sẽ là ở tiệc mừng bộ phim thành công rực rỡ."

Đường Trác được nhân viên nam đỡ, bước chân không quá vững chãi nhưng vẫn nhất quyết đòi tìm Thương Lục nói chuyện. Đến cửa thang máy, một tay anh ta kéo Thương Lục, tay kia kéo Kha Dữ không chịu buông: "Vẫn chưa uống đủ!" Anh ta hàm hồ lẩm bẩm, "Chưa uống đủ... Mới có bao nhiêu đâu... tôi vẫn còn chuyện phải hỏi Tiểu Thương Lục..."

Mạch An Ngôn muốn chạy ra khuyên, Kha Dữ liếc Ưng Ẩn, thấy cô nàng rõ ràng cũng đã mệt, liền lắc đầu ra hiệu với Mạch An Ngôn: "Anh đưa Tiểu Ẩn về nghỉ ngơi trước đi."

"Vậy còn đạo diễn Thương ...?" Mạch An Ngôn nhìn về phía Thương Lục.

Đường Trác túm mãi không bỏ, hắn cũng gật đầu: "Để tôi đưa thầy Đường lên phòng."

Mạch An Ngôn nghe vậy liền nói rất thân thiện mà không thiếu phần khách khí: "Thế nhờ cậu giúp tôi quan tâm đến thầy Kha một chút nhé."

Thương Lục rũ cụp mắt nhìn Kha Dữ, sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí thong dong đáp: "Không sao."

Cửa thang máy đóng lại, tuy thân hình gấu mẹ của Đường Trác đã bị công việc dựng phim hậu kỳ nắn bóp cho gầy đi không ít, nhưng chung quy vẫn là thân hình của gấu mẹ. Anh ta lảo đảo đổ lên người Kha Dữ làm anh cũng nghiêng ngả một phen, phải dùng hết sức đỡ lấy eo sườn mới giữ vững được đối phương.

Nữ nhân viên GC liếc một cái, tay Thương Lục cũng chưa buông ra, giúp anh gánh vác một phần trọng lượng của Đường Trác, lịch sự nói: "Thầy Kha, cẩn thận đấy."

Trong lòng Kha Dữ ngứa ngáy như bị mèo cào, trên mặt lại không có biểu cảm gì, chỉ nói: "Cảm ơn."

Đường Trác không phát hiện ra điều gì, mải bấu chặt vai anh, miệng lải nhải: "Cậu và Tiểu Thương Lục, hai người cùng một giuộc..."

Kha Dữ phì cười: "Tôi thấy anh say thật rồi đấy."

Con ma men rất có cố chấp của ma men: "Không có."

"Cùng một giuộc là có ý gì?"

Ánh mắt Đường Trác dưới ánh đèn đã mất tiêu cự: "Là... cấu kết thông đồng nhau làm việc xấu?"

Không biết là ai vừa phụt cười một tiếng, Kha Dữ dùng ánh mắt tìm kiếm, thấy cô nhân viên nữ của GC ngượng ngùng cúi đầu. Đã đến tầng lầu cần đến, hai nhân viên GC trở về trước, Đường Trác vẫn còn thừa rất nhiều sức lực, đủ thần trí tìm được chai vang đỏ trên quầy rượu, đáng tiếc, trong lúc anh ta đi tìm dụng cụ mở chai thì đột nhiên im bặt. Tiếng ngáy vang lên, Kha Dữ cạn lời nhìn tư thế đối phương oai hùng hình chữ X trên sô pha, tay trái cầm chai rượu tay phải cầm đồ mở chai. Anh ho nhẹ một tiếng, nhìn Thương Lục: "Mời?"

Thương Lục khóa chặt hai vai Đường Trác từ phía sau kéo người xuống dưới như kéo lợn chết, bắp tay bên dưới áo sơ mi căng chặt. Tấm thảm lông nhung dưới chân bị kéo lê thành từng vết dựng ngược nhìn qua rất giống hiện trường sát nhân. Cuối cùng Kha Dữ cũng rủ lòng thương, nín thở nâng hai chân anh ta lên, cùng Thương Lục nửa khiêng nửa ném Đường Trác lên giường.

Thương Lục chống eo thở ra một hơi, một tay nới lỏng cà vạt: "Anh ta nặng bao nhiêu cân thế?"

"Một trăm... Hay bảy tám chục gì đó?"

Thương Lục: "...Đây là lần làm culi vất vả nhất trong đời em đấy."

Kha Dữ bật cười thành tiếng, cúi người nhặt chai rượu lăn lóc, lại gỡ dụng cụ mở chai khỏi tay Đường Trác, "Giúp nào, anh còn phải giúp anh ta cởi giày." Nói rồi còn cố ý giơ tay lên trước mắt Thương Lục.

Sắc mặt Thương Lục đại biến, tuy không ngửi được mùi vị khả nghi gì nhưng nét mặt vẫn vặn vẹo rất đặc sắc, nhíu mày nín thở nói: "Rửa, tay."

Kha Dữ cười gần chết, bị Thương Lục nửa ôm nửa đẩy vào toilet. Mở vòi nước ra, hắn từ sau lưng vòng tay qua người Kha Dữ, nắm lấy hai tay anh đưa vào dòng nước ấm áp.

Bàn tay hắn rất xứng với dáng người, lòng bàn tay to rộng, ngón tay thon dài, so ra tay Kha Dữ còn có vẻ nhỏ hơn một chút, bị lọt thỏm hoàn toàn trong tay hắn. Kha Dữ rũ mắt nhìn một lát mới nâng cằm ngoái đầu: "Này, rốt cuộc là giúp anh rửa tay hay muốn ôm anh thế?"

Thương Lục câu ngón tay, cụp mắt nhìn anh chăm chú, đáy mắt kìm nén khát vọng.

"Đừng quá thông minh như thế." Hắn nói.

Hơi cồn khiến lồng ngực ngứa ngáy, ánh mắt Kha Dữ cũng tối lại: "Chơi đánh cược không."

"Cược gì?"

"Cược là... em không dám hôn anh ở chỗ này."

Thương Lục xịt xà phòng rồi cúi đầu hôn Kha Dữ dưới lớp bọt xà phòng trơn ướt uyển chuyển. Cả hai người đều uống không ít rượu, giữa cơn say bất giác càng thêm say, môi lưỡi giao triền vẫn còn hương rượu quanh quẩn nhàn nhạt, ngay cả hơi thở cũng mang theo men say cháy bỏng mỗi lần thở ra hít vào.

Thương Lục buông tay, bàn tay ướt đẫm vu.ốt ve lên mặt anh rồi lưu luyến luồn ra sau gáy, lòng bàn tay như sinh ra ảo giác cảm nhận được tiếng tim đập từ động mạch sau cổ, như thể mình đang lắm lấy sinh mệnh anh. Nút áo sơ mi hoàn toàn mất hết sức phòng ngự dưới mấy ngón tay linh hoạt, lồng ngực Kha Dữ nhảy thình thịch, thân thể được nhấc lên nhẹ nhàng. Thương Lục dễ dàng bế anh ngồi lên bệ rửa tay. Tiếng nước vẫn chảy ào ào, hai tay Kha Dữ ngoan ngoãn ôm chặt vai cổ Thương Lục, cùng hắn hôn sâu, cơ thể thả lỏng và say mê dưới lớp áo sơ mi hỗn độn.

Thương Lục hôn lên môi, lên đôi má mềm mại và đuôi mắt xinh đẹp, khàn khàn hỏi: "Lần trước ở nhà em, anh giả vờ say đúng không?"

Bị phát hiện rồi.

Kha Dữ thở d.ốc khẽ cười một tiếng, xương quai xanh bại lộ sau cổ áo sơ mi mở rộng, gần như phát sáng dưới ngọn đèn toilet sáng trưng.

"Say thật mà." Anh mạnh miệng.

Thương Lục vu.ốt ve yết hầu, mút vành tai anh: "Kha Dữ, anh quá biết cách nói dối."

"Không lừa em." Kha Dữ dịu dàng đáp lại, "Tại anh nhát gan."

Thương Lục nghe vậy, không nhịn được cười nhẹ bên tai anh: "Em thấy lá gan anh cũng không nhỏ đâu."

Ỷ Đường Trác say như chết liền đầu têu làm xằng làm bậy ngay chỗ này.

Tiếng thở d.ốc bị đè nén nhưng rất êm tai, yết hầu không ngừng nhấp nhô, anh bị Thương Lục hôn trừng phạt, lưu luyến dần xuống xương quai xanh. Năm ngón tay Kha Dữ c.ắm vào mái tóc đen, trong lòng thở dài nghĩ... Chỉ đánh cược hôn một cái thôi, không phải chơi lớn thế này đâu.

Tiếng ngáy ngừng, chỉ có tiếng nước vẫn tiếp tục chảy.

Hai người gần như đồng thời phát hiện ra, nụ hôn và cái vu.ốt ve của Thương Lục ngừng lại, Kha Dữ tựa cằm lên vai hắn, tầm mắt hướng ra cửa toilet.

Không có ai xuất hiện.

Toilet của khách sạn năm sao rộng rãi lại trong suốt, chỉ cần bên ngoài có động tĩnh gì là thấy rõ ngay, không thể tồn tại khả năng bị nhìn trộm. Thân thể căng thẳng thả lỏng trở lại, anh mút môi dưới Thương Lục, bật ra tiếng cười vừa khàn khàn vừa ngọt ngào: "Tiểu Thương Lục, tí nữa là giúp em come out rồi nhé."

Tiếng ngáy lại vang lên lần nữa, Kha Dữ nghĩ ngợi, "Hội chứng ngưng thở trong khi ngủ —— Phải khuyên lão Đường giảm cân thôi."

Thương Lục ôm anh từ trên bồn rửa tay xuống đất, nút áo sơ mi lại được đôi tay xấu xa cẩn thận cài vào như cũ, thậm chí hắn còn bình tĩnh giúp anh vuốt vuốt tóc, nói: "Không sao."

Kha Dữ biết không phải hắn trả lời cho câu vừa rồi nhưng vẫn vờ như không nghe thấy, trấn định đi lướt qua hắn ra cửa. Quả nhiên Đường Trác còn nằm ở vị trí cũ, một bên chân câu lấy chiếc giày tháo chưa xong. Kha Dữ quyết định làm người tốt đến cùng, giúp anh ta cởi nốt giày, đắp chăn cẩn thận, còn chu đáo mở trợ lý siri cài báo thức vào 8 giờ sáng hôm sau.

Làm xong mọi việc, anh lại cùng Thương Lục sóng vai nhau ra về. Xe của nhà họ Thương và Thịnh Quả Nhi đều đang chờ ở gara dưới tầng hầm, trông thấy hai người xuất hiện, hai chiếc xe đồng loạt nháy đèn ra hiệu.

Vừa vặn còn ở gần nhau nữa chứ.

Thương Lục nhìn chiếc Land Rover Grand Cherokee phiên bản dài, loại xe hạng CEO này nhập khẩu nguyên chiếc phải trên dưới ba triệu, hắn hơi ngạc nhiên hỏi: "Xe của anh thật à?"

"Thì sao?"

Vừa bạo liệt mạnh mẽ lại vừa hoa lệ, Thương Lục nói: "Không có gì, chỉ không ngờ tới thôi."

"Anh ngồi thử một lượt."

Thương Lục chăm chú lắng nghe vì cho rằng anh định giải thích về tính năng đặc biệt nào đó, Kha Dữ lại từ từ nói hết câu: "Ghế sau xe này là ngủ thoải mái nhất."

Thương Lục: "..."

Dáng vẻ hắn cười to không dễ miêu tả, chỉ thuần túy là quyến rũ, tuy bảnh bao lỗi lạc nhưng vẫn có thêm chút tinh nghịch trẻ con. Trong lúc được ánh mắt hắn vừa cười vừa nhìn chăm chú, Kha Dữ nghĩ, hẳn sẽ không có ai đứng trước Thương Lục mà sống sót quá ba mươi giây.

Chắc chắn phải rung động.

Anh nghĩ thế, Bùi Chi Hòa đang ngồi trong xe chờ hắn cũng nghĩ y như vậy. Nếu như bọn họ đang quay một bộ phim thì cảnh giữa anh và Thương Lục sẽ là một cảnh quay đơn, sau khi biên tập cắt nối chỉ còn lại hình ảnh đẹp đẽ ám muội. Nhưng có thêm Bùi Chi Hòa, chúng lập tức trở thành một cảnh quay bị người ngoài theo dõi bí mật.

Bùi Chi Hòa kinh ngạc há hốc miệng, sau một lúc lâu mới nói: "Là anh ta."

Nghe không ra ngữ khí, cũng nghe không ra cảm xúc.

Cách một khoảng cách xa như thế, cậu ta vẫn cảm thấy Kha Dữ đứng bên người Thương Lục quá đẹp mắt.

Chú Minh chưa kịp nói tiếng nào, Bùi Chi Hòa đã đẩy cửa xe bước xuống.

---

Lời tác giả:

Ngọt thì biết ngọt đi, đừng suy nghĩ linh tinh, hai người họ còn nhiều việc phải làm lắm.

Bình Luận (0)
Comment