Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 62

"Thương Lục."

Ở thời điểm còn cách khoảng vài bước chân, Bùi Chi Hòa lên tiếng. Hôm nay cậu ta mặc áo len dệt kim sáng màu, mái tóc mềm mại tạo kiểu nhẹ nhàng, hai tay tự nhiên đút trong túi quần tây kiểu dáng thoải mái, quần áo trên người khá rộng khiến cậu ta trông càng mảnh khảnh, mang cảm giác rất mong manh yếu ớt.

Thương Lục và Kha Dữ đồng thời quay đầu, Bùi Chi Hòa cong môi cười, đi nốt vài bước cuối cùng trước cái nhìn chăm chú của bọn họ. Cậu ta đứng trước mặt Thương Lục, ngửa đầu hỏi: "Sắc mặt này là sao? Gặp em không vui đến thế cơ à?"

Cậu ta cao không đến một mét tám, thấp hơn so với hai người còn lại, nhưng đứng bên Thương Lục thật ra trông rất tương xứng.

Khuôn mặt Thương Lục quả thật là như nhìn thấy quỷ, nhíu mày ngạc nhiên hỏi: "Tại sao em lại ở đây?"

Chú Minh cũng vừa từ trên xe bước xuống. Vốn nhà họ định cho tài xế đi đón người, nhưng tối nay Bùi Chi Hòa đột ngột xuất hiện, nghe nói mọi người chuẩn bị đi đón hắn liền đòi đi theo. Dù sao cậu ta cũng là con trai nhà họ Bùi, cũng là bạn thân của Thương Lục, chú Minh không tiện từ chối thẳng đành phải đích thân lái xe đưa cậu ta đi. Trước hết chú Minh gật đầu chào hỏi Kha Dữ, sau đó mới trả lời Thương Lục, xem như giải vây cho Bùi Chi Hòa: "Tiểu Chi nghe nói cậu ra ngoài xã giao, sợ cậu say rượu, một mình tôi chăm sóc không đủ."

Hai chữ "Tiểu Chi" xác nhận suy đoán trong đầu Kha Dữ.

Cậu ta chính là Bùi Chi Hòa.

Nhìn ở khoảng cách gần, khí chất và ánh mắt ngây thơ xa cách của cậu ta rơi vào trong mắt Kha Dữ càng trực quan hơn, quả thực là dáng vẻ của một nghệ thuật gia.

Bùi Chi Hòa nhíu mũi, cánh mũi mấp máy như động vật nhỏ, ghét bỏ nói: "Đầy mùi rượu này."

Thương Lục cạn lời: "Cũng không uống bao nhiêu."

Bùi Chi Hòa đứng nghiêng người sóng vai cạnh hắn, góc độ vi diệu trở thành cùng Thương Lục đối mặt Kha Dữ, cậu ta cười hỏi: "Đây là bạn anh à?"

Ban đầu Thương Lục không biết anh, bây giờ Bùi Chi Hòa cũng không biết. Chuyện này chứng tỏ điều gì? Kha Dữ nhàm chán nghĩ, chứng tỏ mức độ nổi tiếng của anh hoàn toàn không chen nổi vào giới nghệ thuật. Nhưng mà quan hệ của cậu ta và Thương Lục tốt như vậy, liệu có bao nhiêu khả năng là chưa xem bộ "Nhàm chán"? Lại có bao nhiêu khả năng không nhận ra anh? Kha Dữ khẽ mỉm cười, gật đầu chào hỏi: "Chào cậu, tôi là Kha Dữ."

"Thầy Kha, vai chính trong bộ 'Nhàm chán' đấy, em không nhận ra à?" Thương Lục hơi khó hiểu. Hắn giao tiếp với Bùi Chi Hòa rất thoải mái, mang bộ dạng ấu trĩ hiếm thấy.

Kha Dữ từng thấy qua dáng vẻ hắn thành thạo trong các bữa tiệc xã giao, dáng vẻ hắn thong thả tự tin trong đoàn phim, cũng thấy qua dáng vẻ bạn trai dịu dàng nóng bỏng, hôm nay chợt được thấy thêm một dáng vẻ khác, anh cong môi hứng thú nhìn Thương Lục chằm chằm, trong mắt có thêm chút hài hước ám muội.

Thương Lục vốn đã uống rượu, bị anh nhìn như vậy, thật sự rất muốn đè anh ra hôn tại chỗ.

Bùi Chi Hoa không biết nên xưng hô thế nào: "Chào anh, anh... Kha Dữ?"

"Kha Dữ là được rồi." Kha Dữ nhẹ nhàng đáp, đoạn liếc về phía chiếc Land Rover đang sáng đèn, "Thời gian không còn sớm nữa, hôm khác nói chuyện nhé."

Thương Lục nhắc nhở Bùi Chi Hòa: "Em có thể gọi anh ấy là anh Đảo Nhỏ giống Minh Bảo."

Nụ cười của Bùi Chi Hòa hơi cứng đờ, lại nhanh chóng khôi phục, "Vâng, anh Đảo Nhỏ."

Kha Dữ gật đầu, không đáp lại mà ra hiệu bằng ánh mắt với Thương Lục: "Mượn mấy phút nói chuyện được không?"

Thương Lục giật mình, vội nói với chú Minh: "Chú vào xe chờ cháu tí nhé."

Nói rồi hắn liền theo Kha Dữ đi về hướng chiếc Land Rover. Hai người lần lượt lên xe, cửa xe khóa lại, Thịnh Quả Nhi nhẹ nhàng chào hỏi: "Anh Lục, lại gặp anh rồi."

Kha Dữ móc trong túi âu phục ra một vật hình vuông màu đen nho nhỏ, "Cất đi."

Thương Lục nhận lấy mà mặt hơi biến sắc, ngước mắt nhìn anh: "Máy ghi âm à?"

"Anh bật từ lúc bước vào tiệc, về nhà nhớ sao lưu cẩn thận, đừng để cho ai biết."

Chẳng trách vào buổi tối trước ngày mở tiệc, Kha Dữ đã gọi cho hắn một cuộc rất dài kể hết đầu đuôi ngọn ngành sự việc, vào tiệc lại kiên nhẫn lặp lại thêm một lần nữa không sót chữ nào. Giữa đường bị những câu nói đùa và câu hỏi cắt ngang, anh luôn bình thản kéo đề tài trở về, gần như máy móc sắp xếp hết tiền căn hậu quả rõ ràng, từng điểm mấu chốt cũng được tạm dừng rất có tiết tấu, chờ đợi phản ứng của mọi người. Không phải Thương Lục không có cảm giác kỳ quặc, hắn biết, tuy Kha Dữ không phải người ít nói nhưng cũng không phải người thích nói nhiều lời vô nghĩa.

Có lẽ vì ánh mắt Thương Lục quá ngạc nhiên, Kha Dữ khép mấy ngón tay hắn lại, cười như không cười: "Sao thế, bị dọa rồi hả?"

"Không phải."

"Cảm thấy anh rất thủ đoạn tâm cơ?"

Thương Lục cụp mắt nhìn anh, khẽ lắc đầu.

"Phòng tiểu nhân, không đề phòng quân tử." Kha Dữ câu lấy ngón tay hắn, mười ngón tay hai người lặng lẽ đan vào nhau trong bóng tối, "Xem như anh lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đi."

Thương Lục cất máy ghi âm vào túi: "Em biết rồi."

"Chưa đến thời điểm cần thiết thì đừng để ai biết em có bản ghi âm. Giới giải trí là một vòng tròn khép kín, ở trong vòng tròn mọi người muốn chơi sao cũng được, bởi vì ai nấy đều biết rõ dù dơ bẩn hỗn loạn đến mức nào cũng sẽ không có ai vạch áo cho người xem lưng, tất cả đều vì lợi ích tập thể. Nếu để người ngoài biết em có file ghi âm, tất cả bọn họ sẽ đề phòng em, cô lập em, hiểu chưa?" Kha Dữ dừng một chút, "Anh nghĩ với tính khí của lão Đường, hẳn anh ta không lật lọng đâu. Em cứ cất kỹ file ghi âm phòng hờ, nhớ lấy. Luật sư xử lý hợp đồng và bồi thường thế nào lại là chuyện khác, chắc em hiểu rõ hơn anh."

Thương Lục vu.ốt ve xương ngón tay anh, khẽ nắm hờ lấy: "Nói chuyện khác nào."

Kha Dữ nhìn hắn dưới ánh sáng tù mù, chợt lên tiếng: "Quả Nhi, em xuống xe đi."

Thịnh Quả Nhi không hỏi một chữ, chỉ cho rằng hai người cần trao đổi bí mật quan trọng mà mình không nên nghe nên dứt khoát đóng cửa xe lại, vừa lười nhác vươn vai vừa yên lặng quan sát toàn cảnh bãi đỗ xe.

Cửa sổ xe được dán màng chống nhìn trộm kín kẽ, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một mảng đen sì.

Ghế sau của Land Rover bản dài cực kỳ rộng, Kha Dữ ấn vai Thương Lục, tách hai chân khóa ngồi trên đùi hắn.

Bàn tay Thương Lục nắm eo anh, giọng nói trở nên trầm thấp: "Anh chủ động thế?"

Kha Dữ hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Lúc em ở chung với Tiểu Chi không giống lúc ở với anh."

"Đương nhiên là không giống rồi."

Một người là bạn trai, người kia là bạn bình thường, giống nhau mới chết đấy.

Kha Dữ mỉm cười, cúi đầu mút môi dưới hắn, hơi thở ngọt ngào ấm áp: "Để anh dạy cho cách đọc chữ 'Nhi' nhé."

Thương Lục gọi tên anh từng chữ một bằng chất giọng trầm thấp: "Dữ Nhi."

Kha Dữ cong môi, "D-ữ-N-h-i."

Cùng là người phương nam nhưng anh phát âm chuẩn hơn nhiều, quả là người đồng thời nói được tiếng Triều Sán, tiếng phổ thông và tiếng Quảng Đông, khả năng phát âm là của trời ban.

Anh mút lấy đầu lưỡi Thương Lục, quấn lấy nó từ đôi môi hơi hé mở rồi kéo về phía môi mình.

Hóa ra là định dạy như vậy.

Thương Lục hôn lại, dùng sức ấn anh vào ngực.

Lúc hắn xuống xe, áo sơ mi rõ ràng đã bị kéo nhăn. Thịnh Quả Nhi nhận ra chút mờ ám nhưng lại không nói được thành lời, chào hỏi Thương Lục xong thì lái xe ra khỏi gara ngầm. Kha Dữ ngồi hàng ghế sau bắt tréo chân, theo lý thuyết hẳn là nên nhắm mắt nghỉ ngơi mới đúng, nhưng anh lại kéo lỏng cà vạt như đang nóng nực lắm.

Thịnh Quả Nhi hỏi: "Sao Thương Lục cũng ở đây ạ?"

"Cậu ấy sắp làm đạo diễn."

Thịnh Quả Nhi kinh ngạc: "Thật á? Lợi hại vậy luôn? Có người đầu tư rồi sao?"

Kha Dữ "Ừ" một tiếng, Thịnh Quả Nhi lại nói: "Những người vừa rồi là đến đón anh ta? Bạn bè à?"

"Thì sao?"

"Không sao ạ, khí chất trông tốt ghê, nhìn qua là biết sống trong nhung lụa rồi, còn đi Maserati nữa chứ, chắc là công tử nhà giàu." Cô nàng phỏng đoán, "Thực ra khí chất của Thương Lục càng tốt hơn, chẳng lẽ anh ta cũng là trai nhà giàu?"

Trực giác của phụ nữ có thể sánh ngang với tài suy luận của Sherlock Holmes, Kha Dữ bật cười, hỏi: "Khí chất tốt hơn anh không?"

Thịnh Quả nhi nắm chặt tay lái, cảm giác ra chút vi diệu liền cười nói: "Sao có chuyện đó được! Ai làm minh tinh, ai được tung hô săn đón, người đó khí chất tốt hơn!"

·

Chiếc Maserati chạy lên sườn dốc, bỏ lại cảnh đêm thành phố lập lòe ở phía sau. Thương Lục ấn ấn huyệt thái dương, hiện giờ mới cảm nhận được cơn choáng váng tới muộn. Tuy tửu lượng của hắn không kém nhưng trước nay chỉ quen với kiểu uống vì nhã hứng hoặc tìm vui, chứ chưa đi hầu rượu kiểu chuốc nhau say sống say chết bao giờ. Ở bên Kha Dữ chí ít hắn còn nhẫn nại một chút, bây giờ người đi rồi, toàn thân trên dưới không có chỗ nào thoải mái.

Chú Minh đưa bình giữ nhiệt ngâm sâm Mỹ cho Bùi Chi Hòa: "Để cậu chủ uống một chút đi."

Bùi Chi Hòa vặn nắp bình nhét vào tay hắn, thở dài: "Cậu chủ Thương, em tưởng anh về đại lục để theo đuổi ước mơ, sao chưa gì đã biến thành đi hầu rượu rồi?"

Thương Lục không thèm phản ứng với lời chế nhạo, chỉ nhấp ngụm trà rồi nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Chưa ơi hỡi gì đã đến tận đây rồi à?"

"Em ở Hồng Kông chờ anh năm ngày, ngày mốt phải bay đi Vienna, chính anh nuốt lời còn không cho em tới tìm?"

"Bận nên quên mất."

Ngữ khí Bùi Chi Hòa lạnh xuống: "Đồ lừa đảo, có thời gian theo minh tinh đi uống rượu xã giao mà không có thời gian chơi với em."

Thương Lục ngồi yên rất lâu không trả lời, chỉ cúi đầu chống hai tay lên đầu gối. Sắc mặt Bùi Chi Hòa lập tức thay đổi, giọng cũng mềm hẳn xuống: "Anh khó chịu lắm à? Buồn nôn sao?"

Thương Lục lười biếng xua xua tay, bất đắc dĩ nói: "Làm ơn, để anh yên tĩnh một chút."

Chú Minh bật cười: "Cậu Tiểu Chi, mấy hôm trước cậu chủ có việc phải ra ngoài, cậu biết đấy, cơ bản là ngủ không ngon. Hôm về nhà đặt lưng xuống nệm là ngủ một giấc mười mấy tiếng đồng hồ."

Bùi Chi Hòa hạ âm lượng xuống, hừ một tiếng: "Toàn ra vẻ."

"Thầy Kha biết được còn cười trêu, bảo là..." Chú Minh ngẫm nghĩ rồi cười sang sảng, "'Thiếu gia hạt đậu'!"

Thương Lục nghe vậy cũng cười theo, nói với chú Minh: "Chú đừng bắt chước anh ấy học xấu."

Nhắc tới Kha Dữ, bầu không khí trong xe bỗng trở nên thoải mái hẳn lên, chú Minh trả lời: "Tôi không dám đâu, nhưng miệng của cô út thì không ai quản lý được."

Thương Minh Bảo mà biết là coi như xong, toàn bộ nhà họ Thương tính luôn các chi dưới chắc chắn đều biết chuyện. Không bao lâu trước, Thương Minh Tiễn và Thương Minh Trác gọi điện thoại cứ luôn miệng gọi hắn là "thiếu gia hạt đậu".

Bùi Chi Hòa vẫn luôn ngồi ở tư thế nghiêng người về phía Thương Lục, nghe hai người kia đối thoại qua lại, cảm giác cả cổ và eo mình bắt đầu mỏi, liền yên lặng ngồi thẳng về nhưng vẫn ưỡn lưng ngay ngắn, cúi đầu nghịch nghịch mấy ngón tay quý giá đã được mua bảo hiểm, "Thầy Kha tới nhà làm khách rồi à."

Thương Lục đáp, "Có tới chơi một lần."

Chú Minh cũng nói: "Cậu chủ đứng trước thầy Kha trông giống fan cuồng lắm."

Thương Lục lại uống một ngụm trà, khẽ cười cảnh cáo: "Chú đừng so sánh cháu với con nhóc Thương Minh Bảo."

Bùi Chi Hòa cứ luôn có cảm giác mình không chen chân được vào câu chuyện lẫn bầu không khí hiện tại, tiện đà bình tĩnh nói: "Em nghe bảo kỹ thuật diễn của anh ta rất kém."

Thương Lục không cảm thấy bị mạo phạm, chỉ nói nhẹ nhàng: "Không đâu, anh ấy là diễn viên trời sinh đấy."

Dáng vẻ lúc hắn nói những lời này khiến Bùi Chi Hòa nhớ lại rất nhiều năm trước, vào lúc cậu ta ngồi trong phòng tập suy sụp ném đàn, hắn cũng từng nói y như vậy, nói rằng em biết không Chi Hòa, em là nghệ sĩ violin trời ban, sinh ra là để ngồi vào ghế concert master.

Bùi Chi Hòa căng thẳng trong lòng, thiên tài không phải ở đâu cũng có, một Bá Nhạc sao có thể tìm được những hai con thiên lý mã?

·

Khách sạn vốn ở trong nội thành nên đường về chung cư không xa. Kha Dữ chơi với mèo một lát, con ragdoll tên Bergman được anh ôm vào ngực, lười biếng uốn éo mãi mà không thấy con sen vu.ốt ve, bèn ngửa đầu khẽ kêu meo một tiếng, chỉ thấy anh mải nhìn bóng đêm thất thần.

Mèo chạy mất, ngực Kha Dữ chợt lạnh mới choàng tỉnh, ngẫm nghĩ thế nào liền vào mạng mở VPN lên.

Anh đã lưu trang chủ Twitter của Thương Lục vào bộ nhớ, bài đăng mới nhất của hắn là miêu tả cảnh bọn họ phải tắm trong đợt cúp điện ở ngoài đảo. Câu chữ của hắn ngắn gọn súc tích nhưng tràn đầy tính gợi hình, Kha Dữ đọc mà không khỏi nhớ về cái đêm đó, thật kỳ lạ, cảm giác vừa oi bức vừa mát mẻ dường như vẫn còn dừng trên làn da, chỉ là anh không thể nhớ nổi hình bóng Thương Lục đang ngước lên nhìn mình. Lúc ấy chỉ liếc qua một cái đã thấy ngay đến cái bóng cũng cực kỳ anh tuấn, bây giờ nhớ lại, trong đầu chỉ còn một khung hình đen kịt trống rỗng.

Phía dưới có mấy dòng bình luận ít ỏi, bình luận được like nhiều nhất là "Happy birthday" của một account tên zhihe.

Hóa ra hôm đó là sinh nhật hắn.

Hắn bị anh kéo từ Ninh Thị đến một tòa hải đảo xa xôi hẻo lánh, phải chịu đựng cơn bão vần vũ, ngôi nhà cũ tồi tàn, nước sôi không qua xử lý lọc đầy mùi lạ cùng với trận cúp điện không đâu vào đâu. Kha Dữ nghĩ, vậy mà anh còn trêu chọc hắn, biết hắn bị bệnh quáng gà vẫn cố ý dọa người ta.

Nếu anh không đặt ra cái hẹn đó, ngày hôm ấy Thương Lục sẽ đón sinh nhật tuổi hai mươi tư như thế nào? Vừa mới nhận giải thưởng quốc tế, lại được đạo diễn nổi danh ra mặt khen ngợi, ở trong một trạng thái đầy năng lượng và tham vọng. Kha Dữ nỗ lực nhớ về sinh nhật của bản thân. Anh không biết ngày sinh thật sự của mình, giấy tờ cũng chỉ ghi ngày mà bà nhặt được anh. Hồi nhỏ Kha Dữ chưa từng được tổ chức sinh nhật, một bát mì nấu với một quả trứng gà đã xem là món quà quý giá nhất rồi. Mấy năm nay tiệc sinh nhật của anh vẫn do công ty chỉ thị tổ chức, thật ra cũng khá náo nhiệt. Kha Dữ dùng kinh nghiệm đẹp đẽ nhất của mình để tưởng tượng, chỉ có thể nghĩ ra một phòng tiệc tràn ngập hoa tươi và khách khứa.

Sau một hồi do dự, ngón tay anh ấn vào trang chủ của tài khoản "zhihe".

Bài đăng mới nhất là một tấm poster có thông tin về buổi biểu diễn mừng năm mới của Nhà hát opera quốc gia Vienna, ảnh cậu ta và nhạc trưởng chiếm phần không gian to nhất, gần như ngang nhau, giải thích theo thuật ngữ showbiz hẳn sẽ là hai Center cùng phiên vị.

Kha Dữ kiên nhẫn đọc từng bài đăng một, tuy cậu ta update không nhiều lắm nhưng vẫn khiến người ta biết cuộc sống thường ngày của mình rất muôn màu muôn vẻ. Thỉnh thoảng cậu ta đăng mấy bài luyện tập, chia sẻ kỹ năng đàn, các fan xưng tụng cậu ta là thiếu niên thiên tài, những lời khen ngợi tán thưởng đến từ đủ mọi màu da ở khắp nơi trên thế giới. Kha Dữ chỉ có thể xem hiểu tiếng Anh và nửa đọc nửa đoán ít tiếng Nhật, thấy câu bọn họ thường xuyên dùng nhất là: "Gặp Tiểu Chi thì ai cũng phải hít thở chậm lại". Lướt đến mấy bài đăng sớm hơn, có thể thấy một bình luận thế này phải được hơn 10.000 like và 3000 lượt chia sẻ.

Bình luận đó viết như sau: [ Bản Concerto cung Mi thứ của Mendelssohn mang đầy ý thơ, diễn giải thoải mái mà tuyệt đẹp, là một màn trình diễn tuyệt vời khiến mọi người phải hít thở chậm lại.]

Người đăng bình luận này là Sean, bên dưới Bùi Chi Hòa còn trả lời, đòi hắn mời đi ăn cơm.

Kha Dữ tắt màn hình, du thuyền trên sông đã vòng qua vòng lại được ba lần, anh gạt nút bấm gọi cho Thương Lục.

Thương Lục đang cùng Bùi Chi Hòa uống trà tán gẫu, nhìn thấy hai chữ "Đảo Nhỏ" lập tức ấn nút nghe: "Chuyện gì thế?"

Hắn cho rằng Kha Dữ có chuyện quan trọng gì đó muốn trao đổi.

Kha Dữ yên lặng một chốc, Thương Lục vẫn kiên nhẫn chờ, cuối cùng nghe anh hỏi: "Khi nào thì sang ký hợp đồng mua nhà?"

---

Lời tác giả:

Đối với Thương Lục, Bùi Chi Hòa là người bạn quan trọng nhất trong đời, hắn rất trân trọng nhưng vẫn cư xử phải phép, hy vọng mọi người hiểu rõ, đừng chỉ xem nhân vật trong truyện là chủ thể chỉ biết chăm chăm chuyện yêu đương.

Bình Luận (0)
Comment