Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 63

Thương Lục đứng dậy khỏi ghế sô pha, "Cứ xem thời gian của anh, lúc nào cũng được."

Kha Dữ đáp "Ừ", Thương Lục liếc nhìn Bùi Chi Hòa, cố ý đi ra xa một chút, đoạn kéo cánh cửa thông ra vườn hoa, "Chỉ thế thôi à?"

"Ừ."

Nói xong cũng không có vẻ gì là muốn cúp máy.

Thương Lục đang đứng bên cạnh cây tùng la hán từng bị Kha Dữ đè gãy cành, ngửa đầu nhìn trăng, nói: "Làm sao bây giờ, em muốn nghe chuyện khác cơ."

Kha Dữ dừng một chút, rốt cuộc đáp theo tiếng lòng mình: "Hơi hơi nhớ em."

Thương Lục cười : "Hơi hơi?"

"Một chút."

"Gửi lịch trình của anh cho em được không?"

Kha Dữ nói được, Thương Lục ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng xuống cực thấp, hỏi: "Vết thương trên lưng đã lành chưa?"

Vết thương kết vảy không dễ bong, chỉ là ham m.uốn dị dạng nhịn đau bóc vảy đã không còn nữa, lúc này đây, những vết thương đang nghiêm túc khép miệng nhanh chưa từng có.

Kha Dữ nhẹ nhàng phả khói thuốc, biết rõ còn cố hỏi: "Quan tâm cái đó làm gì?"

"Sợ anh đau."

Kha Dữ khẽ bật cười, "Rồi," Anh gảy tàn thuốc, "Bao giờ hết đau anh sẽ nói."

Hai người như đánh đố lẫn nhau, ai cũng hiểu trong lòng mà không muốn nói, cũng không thể nói ra miệng, thậm chí càng thêm bồn chồn khó nhịn trong sự hàm súc bí hiểm này.

Thương Lục bị anh trêu ngứa ngáy cổ họng, phải vòng trở về tìm nước uống. Đá viên trong xô vốn chuẩn bị cho Bùi Chi Hòa, hắn thẳng tay trút vào ly. Nước trong ly biến thành nước đá, hắn cầm lên ngửa cổ uống ừng ực mấy ngụm lớn.

Kha Dữ nghe được tiếng hắn uống nước cũng đứng dậy. Bên ngoài khung cửa sổ đen kịt là ngàn vạn ngọn đèn đêm ở Ninh Thị, bên trong khung cửa phản chiếu bóng dáng anh kẹp điếu thuốc lá trầm tĩnh lười biếng.

Thương Lục uống hết ly nước dưới cái nhìn chăm chú của Bùi Chi Hòa, "Kêu mèo nhà anh ngoan một chút đi."

Kha Dữ nhìn năm con vật nhỏ vô tội không dưng phải đội nồi, cúi đầu bế mèo Anh lông vàng lên vuốt vuốt: "Biết rồi, anh Tiểu Lục."

Bùi Chi Hòa chờ hắn nói chuyện điện thoại xong, cũng không hỏi là ai mà chỉ nhấp một ngụm Whiskey, thuận miệng hỏi: "Anh đã đặt vé đi Vienna chưa?"

Buổi hòa nhạc mừng năm mới sắp diễn ra, thời còn ở Pháp, theo thông lệ, bọn họ thường cùng nhau đến Golden Hall để đón giao thừa. Bọn họ sẽ ngồi trong thính phòng nghe chỉ huy dàn nhạc dẫn dắt các thành viên đồng thanh hô to "Prosit Neujahr", khi đó mới xem như chân chính bước qua năm mới. Tuy cũng có lúc không thể gặp nhau vì nhiều nguyên do, nhưng năm nay Bùi Chi Hòa không muốn Thương Lục thất hứa. Sau đợt này dàn nhạc của cậu ta còn ba show trình diễn ở Nhà hát Opera quốc gia nữa, Thương Lục vừa vặn có thể tham gia, vé mời cũng đã giữ sẵn sàng.

Thương Lục đang mở hộp thư trên iPad xem lịch trình mà Kha Dữ vừa gửi, nghe vậy nhất thời không kịp phản ứng, "Anh đi Vienna làm gì?"

Hắn hỏi mà đầu cũng không nâng, tầm mắt luôn dừng trên màn hình máy tính bảng để vừa cắt lịch vừa viết ghi chú. Bùi Chi Hòa không lên tiếng nữa, Thương Lục cũng không phát hiện. Đến khi thời gian yên tĩnh kéo dài quá lâu, hắn mới chậm chạp ngẩng đầu: "Chuyện gì thế?"

Mặt Bùi Chi Hòa không có biểu cảm gì dữ dội, cậu ta chống chế ánh mắt mình đừng nhìn vào màn hình máy tính bảng nữa, dùng ngữ khí vững vàng mà thỏ thẻ: "Nhạc hội mừng năm mới, không đi à?"

Thương Lục ngẩn ra, bật cười ôn hòa: "Nhanh thế, chưa gì đã sang năm mới rồi."

"Năm mới anh không nhớ rõ, sinh nhật cũng không nhớ rõ, lại ngồi đây cẩn thận ghi lịch trình của minh tinh vào trong lịch cá nhân —— Thương Lục, rốt cuộc anh bị làm sao thế?"

Thương Lục ấn nút tắt màn hình: "Chi Hòa, anh từng nói rồi mà, không được dòm ngó việc cá nhân của anh."

"Xin lỗi, em không cố ý." Bùi Chi Hòa khống chế ngữ khí, áp lồng ngực phập phồng xuống: "Anh chưa bao giờ theo đuổi ngôi sao, mà cũng mới về nước bao lâu đâu? Tại sao lại quan tâm đến một 'con hát' nhiều như thế? Anh đã hứa với em, chỉ cần em về nước anh nhất định sẽ ở đó chờ. Ngày mốt em đi rồi, nếu hôm nay em không đến tìm, anh có định đi Hồng Kông tìm em không?"

"Có chứ." Đầu tiên Thương Lục trả lời dứt khoát, sau đó tiện đà sửa cho đúng: "Đừng dùng mấy từ như 'con hát', diễn viên hay đạo diễn đều là người làm nghệ thuật, là công việc đứng đắn. Dì Tô cũng là diễn viên đấy, nếu em giữ định kiến đó trong lòng, dì ấy sẽ buồn lắm."

Chưa nhắc đến Tô Tuệ Trân còn đỡ, vừa nhắc tới, Bùi Chi Hòa lập tức đứng lên: "Mẹ em là ảnh hậu, anh lại đi đánh đồng bà ấy với diễn viên diễn nát đến độ một người ôn hòa như thầy Diêm còn phải công khai điểm danh phê bình sao?"

Diêm Lập Lam là ngôi sao sáng trong giới nghệ thuật Hồng Kông, tuy không đích thân đứng ra đạo diễn nhưng rất nổi danh ở các mảng viết kịch bản, phổ nhạc và bình luận điện ảnh, có quan hệ rất chặt chẽ với những nhân vật chủ chốt trong giới. Ông ta là người đức cao vọng trọng từ thời kỳ điện ảnh Hương Cảng còn trên đỉnh hoàng kim, cũng là người quen cũ của Tô Tuệ Trân. Mặc dù Tô Tuệ Trân đã rời khỏi giới giải trí từ lâu, phong thái không được như xưa nữa, thậm chí còn bị cuốn vào vài tai tiếng xấu hổ, nhưng Diêm Lập Lam vẫn thường xuyên lui tới uống trà với bà.

Chính ông ta là người viết bài bình luận điện ảnh trứ danh cho "Nhàm chán", phần cuối còn khen ngợi Kha Dữ đã cống hiến ba mươi giây gợi cảm nhất trong suốt sự nghiệp diễn xuất của mình.

Bùi Chi Hòa biết Thương Lục không thích để lộ thân phận ra ngoài cho nên cũng chưa nói với Tô Tuệ Trân tiếng nào, vì thế trong lúc bà ta và Diêm Lập Lam bàn tán chuyện này với nhau cũng chỉ tưởng là một tay đạo diễn xa lạ.

Nghe Bùi Chi Hòa nói vậy, Thương Lục nhạy bén phản bác: "Rõ ràng em biết rất rõ về Kha Dữ, tại sao vừa nãy còn giả vờ như không quen biết?"

Bùi Chi Hòa im bặt, cậu ta không cố biện giải mà nói thẳng: "Em cố ý đấy."

Cậu ta mang thân thế hơi đặc thù, hơn nữa còn bị bệnh nghệ sĩ, trước nay Thương Lục luôn biết Bùi Chi Hòa lập dị, nhạy bén và sắc sảo, hắn ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Em không thích anh ấy đúng không?"

Bùi Chi Hòa lười nói dối, sự quan tâm rõ ràng của Thương Lục càng khiến cậu ta chua chát, ậm ừ đáp: "Ừm."

Thương Lục đã sớm cảm giác được nên cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: "Em sẽ thích thôi."

Chút cảm động nho nhỏ vì được quan tâm đột nhiên bay sạch, Bùi Chi Hòa cạn lời, sau một lúc lâu, cậu ta mới buồn cười hỏi, "Dựa vào đâu?"

"Trước kia Babe cũng ghét anh ấy lắm, sau này gặp thì thích ngay." Thương Lục hoàn toàn không nhận ra vẻ lạnh lẽo của Bùi Chi Hòa, thậm chí còn cong môi cười: "Kha Dữ không phải loại người như em tưởng đâu."

Bùi Chi Hòa đứng yên, ngón tay và thân thể đồng thời lạnh ngắt, "Anh không hỏi tại sao em không thích anh ta à."

Thương Lục không hiểu lắm, cũng không muốn nghe về những tin đồn nhảm và thành kiến của Kha Dữ từ miệng bạn thân mình, liền nhẹ nhàng nói: "Chuyện đó không quan trọng."

Bùi Chi Hòa yên lặng cúi đầu, ánh mắt dừng trên người Thương Lục. Thứ hắn quan tâm là "Kha Dữ không được yêu thích", chuyện hắn nghĩ là "Kha Dữ hẳn nên được yêu thích chứ không phải bị hiểu lầm", còn vì sao Bùi Chi Hòa không thích anh, không thích phần nào, cùng với cảm giác gượng gạo khó hiểu hiện giờ thì có gì quan trọng đâu?

"Thương Lục," Bùi Chi Hòa gọi hắn, thấy hắn ngước mắt nhìn mình, cậu ta chớp chớp mắt, nỗ lực nở nụ cười thật ôn hòa, "Em có còn là thiên tài trong lòng anh không?"

Chẳng lẽ Bá Nhạc đã tìm được thiên tài mới rồi sao.

Năm chín tuổi, trên ban công phòng tiệc nhà họ Bùi, tiếng đàn của cậu ta đã kéo được sự chú ý của Thương Lục tựa như một giấc mơ không thực, nó quá đẹp đẽ và mơ mộng đến mức khiến trái tim tối ngày sợ hãi trong cảnh ăn nhờ ở đậu bắt đầu run rẩy. Thế nhưng người trong mộng đó vẫn luôn khẳng định rất chắc chắn, làm cho người nằm mơ cũng dần dần tin rằng mình sẽ không bao giờ phải tỉnh dậy nữa.

Cậu ta liều mạng luyện đàn không kể ngày đêm, luyện đến mức ngón tay biến dạng chỉ để đổi lại hai chữ "thiên tài" trong miệng hắn. Có sân khấu nhà hát Opera cao cấp ở châu Âu nào mà cậu ta chưa từng bước lên, từ ngày ngồi lên ghế concert master, cậu ta chính là ngôi sao sáng giá của giới âm nhạc cổ điển, nhưng tất cả sự lo lắng hồi hộp của cậu ta chỉ biến mất vào giây phút hắn xuất hiện và ngồi yên trong khán phòng.

Thương Lục vẫn nói rất chắc chắn, bình tĩnh khiến người ta an tâm: "Chi Hòa, dù là trong lòng anh hay trong lòng người khác, em luôn là thiên tài."

Bùi Chi Hòa kìm nén sự sụp đổ hỗn loạn trong tâm, ngữ khí mệt mỏi đến cực điểm: "Vậy anh có đi tham gia tour diễn mừng năm mới của em không? Nếu anh không ngồi dưới khán đài, em sẽ sợ lắm."

Thương Lục không hề do dự: "Xin lỗi em."

"Không tới được một buổi nào sao?"

"Chi Hòa," Thương Lục cũng đứng dậy khỏi sô pha, thấy sắc mặt Bùi Chi Hòa tái nhợt, thân hình mảnh khảnh lảo đảo sắp ngã, đầu tiên hắn vươn tay ra sau lưng cậu ta kiểm tra nhiệt độ, xác nhận không phát sốt mới lịch sự quàng vai, đẩy người vào thang máy: "Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai nói tiếp."

Bùi Chi Hòa vẫn chấp nhất.

"Một lần cũng không tới được."

"Vì sao?"

"Bởi vì đến một ngày em phải quen với việc không có anh ngồi dưới khán đài nhìn em nữa."

Bùi Chi Hòa ra sức siết chặt cửa thang máy: "Nếu em không quen thì sao."

Thương Lục ấn nút nhưng không vào theo, "Em sẽ quen thôi."

·

Buổi phỏng vấn chạy đến gần cuối, bầu không khí dần thả lỏng, phóng viên cũng bắt đầu nói về những chủ đề an toàn nhưng mang tính cá nhân hơn.

Cuộc phỏng vấn vốn được đặt lịch vào khoảng thời gian có bão, bởi vì lịch trình cá nhân đột ngột bị kéo dài khiến bên truyền thông gặp chút rắc rối, thế cho nên vào lúc phóng viên hỏi đến những câu hoàn toàn không có trong đề cương trước đó, Kha Dữ cũng không từ chối trả lời.

Các cuộc phỏng vấn ngày nay phần lớn đều là đa phương tiện, nội dung văn bản cùng video phỏng vấn qua biên tập chỉnh sửa sẽ đồng thời được phát hành trên nền tảng số. Khi được hỏi về vấn đề tình cảm, Kha Dữ ngồi trước ống kính rõ ràng hơi khựng lại. Bên bàn trà có đặt cốc nước, anh nhấc lên tùy ý uống một ngụm, xong lại dặn dò: "Nhớ cắt đoạn này đi nhé."

Chờ camera gật đầu, anh mới thả ly xuống, ra hiệu cho phóng viên: "Lại nào, mọi người hỏi lại đi."

"Đợt trước trong gameshow anh từng tiết lộ mình đã hẹn hò sáu lần, nhưng debut nhiều năm rồi, ngoại trừ Ưng Ẩn, hình như cũng không có lộ ra scandal nào thì phải."

"Tôi và Tiểu Ẩn là bạn bè thân thiết, nhưng mà, cả hai chúng tôi đều cảm thấy cực kỳ sợ khi nghĩ đến chuyện trở thành đối tượng kết giao của đối phương."

Phóng viên bật cười: "Nói như vậy nghĩa là, trong bảy năm làm nghề, hầu như anh không rung động với ai trong giới giải trí cả?"

Kha Dữ lười biếng cười: "Cô cảm thấy tôi sẽ trả lời kiểu câu hỏi khách sáo này sao? Không đâu."

Phóng viên biết anh không cắn câu bèn đào hố mới: "Thôi được rồi, vậy anh sẽ rung động trước kiểu người nào?"

"Giống Tiểu Ẩn."

Phóng viên rõ ràng đã cạn lời, bất đắc dĩ thở dài: "Thầy Kha, anh đúng là bậc thầy lừa đảo."

"Thế tôi nghiêm túc một chút nhé?"

"Vâng, nghiêm túc một chút đi ạ."

"Tôi sẽ rung động nếu người đó..." Kha Dữ bắt tréo chân day day thái dương, sau một lúc trầm ngâm thì cụp mắt, khóe môi hơi cong: "Xinh đẹp, vóc dáng cao, ngoan một chút, lễ phép với người lớn, khiến người ta cảm thấy ngoan ngoãn đáng yêu. Chuyên tâm và tự tin với việc mình muốn làm, có thiên phú nghệ thuật, tốt nhất là... biết một ngoại ngữ khác ngoài tiếng Anh."

Đôi môi đỏ của phóng viên hé ra lại khép vào.

"Cô cứ nói đi."

"Thầy Kha, anh biết trong giới fan có một cách nói bất thành văn thế này không?"

"Chăm chú lắng nghe."

Tuy phóng viên đã liều mạng khống chế, nhưng giọng điệu rõ ràng đang căng thẳng, gần như tiến vào trạng thái kích động, "Là... nếu miêu tả càng kỹ càng tỉ mỉ thì càng có khả năng là đang yêu thật."

Kha Dữ mỉm cười đứng dậy, "Thôi, tặng nhiều câu trả lời thế này xem như đủ bồi thường, buổi phỏng vấn hôm nay đến đây thôi nhé."

Camera tắt máy, phóng viên buông micro nhưng chưa từ bỏ ý định: "Thầy Kha, anh còn chưa trả lời mà."

Kha Dữ ngoái đầu nhìn lại, khóe môi hơi cong: "Thế à, tôi nghĩ tôi đã trả lời rồi."

 

Bình Luận (0)
Comment