Toàn bộ quá trình Mạch An Ngôn luôn có mặt, mấy lần cứ nhấp nhổm không yên, nhưng vì Kha Dữ cực kỳ không thích chuyện mình bị cắt ngang trong lúc nói nên phải thức thời chịu đựng, kết thúc phỏng vấn rồi mới thở phào một hơi. Trông thấy phóng viên vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc siết chặt micro, anh ta tiến lên một bước: "Thầy Kha thích nói đùa, cô cũng biết mà."
Phóng viên phản ứng lại ngay, "Tôi hiểu, anh yên tâm, sẽ không viết lung tung đâu."
Lúc này Mạch An Ngôn khẽ mỉm cười cúi đầu, "Có chuyện gì cứ liên hệ ngay nhé, tôi nhất định dốc hết sức phối hợp."
Để lên hình cho đẹp nên Kha Dữ phải trang điểm tạo hình sơ qua. Thời gian còn sớm, anh vào phòng rửa mặt tẩy trang, Mạch An Ngôn đứng bên cạnh chờ, tấm gương trong vắt chiếu rõ khuôn mặt ướt át mịn màng của đối phương: "Cậu có ý gì đấy?"
Hiếm lắm mới thấy anh ta nổi nóng với Kha Dữ thật.
Kha Dữ chậm chạp mát xa bọt xà phòng trên mặt, "Không phải anh biết tôi hay nói giỡn trên phỏng vấn sao?"
"Vào nghề bao nhiêu năm, chuyện gì đùa được chuyện gì không, trong lòng cậu không hiểu chắc? Cậu mô tả rõ ràng như thế, các fan sẽ nổi lòng nghi ngờ."
"Không sao hết."
Kha Dữ cúi người xả nước, giữa tiếng nước chảy ào ào, anh chống bồn rửa đối diện với Mạch An Ngôn qua gương: "Anh không cần lo, tôi sắp rời Thần Dã rồi. Đối với một diễn viên, không hẹn hò hay đã yêu đương bao nhiêu lần không nên trở thành đề tài bàn tán, những cùng không có gì phải kiêng dè. Anh giúp tôi hẹn gặp Thang Dã nhé."
Tay Mạch An Ngôn đang khoanh trước ngực chợt rũ xuống, không dám tin: "Cậu đã quyết định rồi à."
"Ừ." Kha Dữ rút mấy tờ khăn giấy, thong thả lau khô tay.
"Mấy hôm nay sếp Thang có hỏi thăm cậu đấy."
Kha Dữ cười: "Vậy sao, hỏi gì cơ?"
"Lịch trình, bệnh trầm cảm, hỏi tôi mấy hôm nay có thấy cậu vui vẻ không."
Kha Dữ dừng một chút, anh nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, khóe môi hơi nhếch lên miễn cưỡng tính là cười: "Biết rồi, giúp tôi hẹn thời gian đi."
Mạch An Ngôn nhìn theo bóng anh rời đi, sau một lúc lâu mới thở dài: "Cuối cùng tôi vẫn không giữ cậu lại được."
Kha Dữ dừng chân: "An Ngôn, đừng tiếc nuối, tôi luôn tạo thêm phiền phức cho anh, tôi đi rồi anh nên đốt pháo ăn mừng mới phải."
Thịnh Quả Nhi chở anh sang công ty bất động sản, trên đường cô nàng lén nhìn anh qua kính chiếu hậu, thấy vẫn là bộ dáng lãnh đạm nhắm mắt nghỉ ngơi quen thuộc, nhìn không ra chút bất an hay luống cuống vì sắp phải rời xa ê kíp chuyên nghiệp nào. Anh vẫn còn vài khoản vay chưa giải quyết xong, người bên ngân hàng đã chờ sẵn. Bước vào phòng họp, Kha Dữ nhìn thấy Thương Lục đang vắt chân ngồi trên sô pha, tay cầm bút điện tử chỉnh sửa gì đó trên iPad, ánh mắt rất tập trung.
Sáng nay hắn vừa đích thân tiễn Bùi Chi Hòa ra sân bay Hồng Kông, Tô Tuệ Trân chờ trong phòng chờ từ lâu, thấy Thương Lục xuất hiện, những nếp nhăn nhàn nhạt trên khuôn mặt chăm chút kỹ lưỡng mới từ từ giãn ra. Thương Lục cúi người thân thiện ôm bà một cái, gọi bà là dì Tô.
Sắc mặt Bùi Chi Hòa tái nhợt, đôi môi mím thành một đường thẳng tắp như thể cơn giận cả ngày vẫn chưa tiêu hết. Tô Tuệ Trân cười hỏi: "Cục cưng của mẹ làm sao thế? Ôi để mẹ nhìn xem nào, bé con ơi, sao trông con ấm ức quá vậy?"
Thương Lục khách khí nhận tội: "Cháu không cùng đi Vienna được, đang giận đấy."
Tô Tuệ Trân cười khúc khích, tay nhéo nhéo mặt Bùi Chi Hòa: "Bao nhiêu tuổi rồi mà cứ khăng khăng đòi phải mừng năm mới với anh Lục Lục? Mai kia mommy đi xem show năm mới của con được không nào?"
Bùi Chi Hòa không thể bị an ủi, một khi đã có người hỏi tới, cơn ấm ức sẽ càng trào dâng như sóng thần.
"Không cần, con không cần ai đi xem hết, tặng vé cho người khác rồi."
Tô Tuệ Trân vuốt tóc cậu ta: "Tiểu Chi nhà chúng ta ngốc quá, vẫn y như hồi nhỏ. Thương Lục tốt nghiệp rồi, có chuyện riêng phải làm chứ, làm sao có thể ở bên con mãi được? Nếu mà cứ ở bên con cả ngày thì không phải anh trai đâu, mà là bạn trai nhé."
Sắc mặt Bùi Chi Hòa biến đổi, tim đập như nổi trống, khóe mắt liếc xéo Thương Lục một cái. Hắn thì vẫn tỏ thái độ bình thản tự nhiên, không có vẻ gì là bối rối miễn cưỡng cả, "Dì Tô, đừng đùa như thế."
Bùi Chi Hòa nổi giận đùng đùng: "Ai thèm làm gay!"
Một tay Tô Tuệ Trân vẫn luôn đặt lên ngực áo choàng, bà ta nghe vậy, lòng bàn tay trắng nõn vu.ốt ve lên chiếc kim cài áo kim cương hình bươm bướm, đột nhiên nở nụ cười như gió xuân: "Cháu nói đúng, mấy lời đùa cợt này không nên nói lung tung."
Đã đến giờ vào cửa kiểm tra an ninh, Bùi Chi Hòa uể oải đẩy vali hành lý vẫy vẫy tay, đôi mắt không thèm nhìn Thương Lục, chỉ nói một câu "Hẹn gặp lại". Tô Tuệ Trân dịu dàng ôm cậu ta: "Cục cưng, con đừng giận nữa, Thương Lục cố ý từ Ninh Thị theo con tới đây không phải để nhìn con cau có, đúng không nào?"
Bùi Chi Hòa cụp mắt, bàn tay rũ bên người nắm chặt.
"Mau nói xin lỗi anh Thương Lục đi."
Bùi Chi Hòa giận dỗi lẩm bẩm: "Dựa vào đâu chứ."
Tô Tuệ Trân dịu dàng kiên nhẫn dỗ, canh góc độ Thương Lục không nhìn thấy mà nhẹ nhàng đẩy cậu con trai kiêu căng của mình một cái, lại cố ý xụ mặt hù dọa: "Con còn như thế, sau này Thương Lục sẽ không đi tiễn nữa đâu."
Thương Lục định nói "Không đâu", Bùi Chi Hòa đã nâng mắt lên nhìn hắn chằm chằm, sau một lúc, cậu ta nói lạnh băng: "Tùy, thích tiễn thì tiễn."
Tô Tuệ Trân thở dài một hơi, quyết định không tránh ánh mắt ai nữa, cánh tay đeo vòng phỉ thúy thoải mái đẩy nhẹ lưng Bùi Chi Hòa khiến cậu ta không kịp phòng bị mà nhào vào ngực Thương Lục: "Người khác là miệng mềm lòng cứng, riêng con thì miệng cứng lòng mềm —— Nào, ôm chào tạm biệt người ta một cái đi, sắp phải check in rồi."
Thương Lục bị đâm lùi một bước, tay vẫn lịch thiệp đỡ sau lưng Bùi Chi Hòa nhưng sắc mặt đã trầm xuống. Bùi Chi Hòa càng hoảng loạn hơn, luống cuống tay chân đẩy hắn ra xa, "Xin lỗi anh."
Thương Lục không quan tâm đến Tô Tuệ Trân, chỉ cụp mắt nhìn Bùi Chi Hòa. Hắn không nói lời chia tay bịn rịn cảm động gì mà dặn dò: "Máy bay hạ cánh nhớ thông báo bình an, mai kia đi diễn đừng quá căng thẳng."
Sắp đến giờ chia tay thật làm sống mũi Bùi Chi Hòa cay cay. Ngoảnh đi ngoảnh lại, cậu ta đi du học Pháp được mười một mười hai năm, còn chưa đến hai mươi tư tuổi thì gần một nửa cuộc đời đã sống bên cạnh Thương Lục, tính ra còn dài hơn quãng thời gian sống ở nhà họ Bùi hay sống cùng Tô Tuệ Trân. Cậu ta đi được mấy bước chợt quay đầu lại xem. Thương Lục vẫn đứng yên tại chỗ, dáng vẻ anh tuấn lỗi lạc, hai tay nhét trong túi quần, cười nói: "Chi Hòa, đi làm thiên tài của thế giới đi."
·
Trong một buổi sáng phải chạy qua chạy lại giữa Ninh Thị và Hồng Kông, hắn không lái xe nhưng cũng không rảnh rỗi. Kịch bản được đồng bộ hóa trên bộ nhớ đám mây, hắn đã đáp ứng Kha Dữ cho nhân vật Mai Trung Lương vào kịch bản nên vẫn luôn phải sửa chữa bản thảo. Tuy rằng bản thân có quan hệ thân thiết với Trần Hựu Hàm nhưng hắn không muốn đi cửa sau, cũng không định để Trần Hựu Hàm can thiệp vào công việc của cấp dưới. Để thuận lợi thông qua vòng sơ thẩm của GC, chỉ một mình kịch bản là không đủ, hắn cần phải thiết kế ra ít nhất là một phần năm số storyboard, cũng phải trình bày thêm một vài khái niệm kỹ thuật cơ bản.
Chuyên gia tư vấn tài sản đi cùng đang ngồi bên cạnh hắn bận việc thì nghe tiếng bước chân. Ngẩng đầu nhìn lên, đầu tiên anh ta trông thấy một thanh niên đầu đội mũ, rất cao, nhưng thứ thu hút sự chú ý chính là tỉ lệ đầu thân quá ưu việt của người nọ, cho nên đôi chân dài mặc quần âu càng thêm bắt mắt. Theo sau anh ta là một chuyên gia tư vấn bất động sản tay cầm tập hồ sơ.
"Chào cậu Thương."
Chuyên gia tư vấn toan mở miệng thì phát hiện ra có người còn lên tiếng chào hỏi trước cả mình. Anh ta nhìn sang Kha Dữ rồi nghĩ thầm, cái cậu ngôi sao này cũng khiêm tốn thật đấy.
Kha Dữ vẫn đội chiếc mũ ngư dân đặc trưng của mình, mấy ngón tay trái tùy ý kẹp một túi hồ sơ, đôi môi dưới vành mũ như cười như không: "Nghiêm túc quá, cậu đang làm việc à?"
Thương Lục buông iPad đứng lên, tầm mắt khẽ chạm vào mắt Kha Dữ rồi bình tĩnh bắt tay: "Chào anh."
Người đi theo Thương Lục cũng đứng dậy, "Chào anh Kha, nghe danh đã lâu."
Kha Dữ ngồi xuống ghế sô pha, đẩy tài liệu trên tay mình cho cố vấn tài sản, mình thì hờ hững nói: "460 mét vuông, nhà hướng nam nhìn ra sông Tây Giang, đảm bảo riêng tư tuyệt đối cùng với dịch vụ bất động sản năm sao —— Cậu Thương, cậu có hài lòng với giao dịch này không?"
Thương Lục nửa ngả ngớn nửa lạnh lùng đáp: "Hơi đắt đấy."
46 triệu, vừa vặn mười ngàn tệ mỗi mét vuông, xem như là thiết lập mức giá sang tay căn hộ cao kỷ lục rồi.
Kha Dữ nhìn vào mắt hắn, trong lúc chờ ngân hàng thẩm tra đối chiếu tài liệu thì gõ nhẹ tay lên mặt bàn: "Thế này đi, tôi ký cho cậu thêm một chữ nhé?"
Cố vấn tài sản đi theo sắp cạn lời, kết quả còn nghe cậu chủ nhà anh ta gật gù: "Được, muốn ký ở đâu?"
Kha Dữ mở nắp bút marker viết lên case iPad trong suốt của hắn hai chữ "Kha Dữ" thật to. Thương Lục hỏi: "Thêm trái tim nữa chứ?"
Kha Dữ bật cười, bút marker vừa đóng lại mở ra lần nữa, vẽ thêm một trái tim nho nhỏ vào phần đuôi sau cùng, "Cậu chính toán chi li quá."
Thương Lục nhận máy tính bảng từ tay anh, cẩn thận không đụng vào nét mực chưa khô mà đáp rất sâu xa: "Không phải lúc nào cũng thế."
Bởi vì liên quan đến các khoản nợ ngân hàng chưa thanh toán xong nên bọn họ phải ký hết hợp đồng này đến hợp đồng khác, ấn vân tay hết chỗ này đến chỗ kia. Một nhân viên ngân hàng bỗng dưng nói đùa: "Giống kết hôn quá."
Cố vấn hai bên cùng giám đốc chăm sóc khách hàng của ngân hàng đều bối rối ho một tiếng, rất hiển nhiên, đây là một lời đùa khá lỗi thời. Thấy nhân viên ngân hàng lúng túng, Kha Dữ rất thiện ý hóa giải cục diện xấu hổ, anh thong thả cười mang theo chút hài hước châm chọc: "Cậu Thương đẹp trai như thế, tôi thấy không lỗ gì, tiếc là Cục Dân Chính không cho ký thật thôi."
Máy in vận hành liên tục, xử lý xong hết giấy tờ cũng đã gần chạng vạng. Kha Dữ đứng trong khu hút thuốc thì nhận được tin nhắn WeChat của Mạch An Ngôn. Anh vừa mới đọc xong tin, chưa kịp phả một ngụm khói thì điện thoại của Thang Dã đã gọi đến.
Chuyện cứ lần lượt kéo đến như vó ngựa móng sau đánh móng trước, chuyện gì cũng vội vàng. Kha Dữ hít sâu, hạ âm lượng chuông nhưng không tắt máy, chỉ tiếp tục hút nốt điếu thuốc trong tay. Điện thoại tự động ngắt, chờ đợt chuông thứ hai vang lên, điếu thuốc cũng vừa cháy hết. Kha Dữ ấn đầu lọc vào gạt tàn, gạt nút nghe: "A lô."
Thang Dã không chất vấn anh chuyện hủy hợp đồng, chỉ thản nhiên hỏi: "Hôm trước sang biệt thự, tôi cứ nghĩ em sẽ ở đó, hóa ra là không có người."
"Phải đi sự kiện khai trương cửa hàng Eight Centimet."
"Bà em cứ hỏi tôi mãi, hỏi Thao Thao đang ở đâu, sao mãi không thấy quay về. Tôi cũng rất muốn hỏi bà ấy là Đảo Nhỏ của tôi đi đâu rồi, tại sao còn chưa trở lại? Tôi tưởng em là đứa cháu hiếu thảo, không ngờ cũng nhẫn tâm thật đấy."
Kha Dữ lạnh nhạt nói: "Cảm ơn đã chăm sóc bà giúp tôi."
Tiếng cười của Thang Dã xuyên thấu qua ống nghe truyền vào tai Kha Dữ, "Tôi xem bà ấy là người trong nhà, chăm bẵm từng tí một. Chỉ là tôi không biết, bảy năm trôi qua, em vẫn không xem mình là người của tôi."
Ông ta chỉ nhận được sự im lặng.
Thang Dã đã quen với việc anh thường xuyên im lặng hoặc đâm thọc, ông ta thở một hơi thật dài: "Để tôi kêu A Châu đi đón em, muốn chấm dứt hợp đồng cũng phải giáp mặt mà làm, tôi nghĩ chắc em cũng muốn gặp bà."
---
Lời tác giả:
Hôm nay vốn muốn nói đến bệnh của Đảo Nhỏ, nhưng mà (insert một đống lý do không quan trọng), thôi vẫn là để ngày mai đi