Thang Dã đứng dậy khỏi sô pha, cảm xúc kịch liệt đã rút đi như thủy triều, thái độ ông ta trở nên thong thả vì nhìn thấu ý đồ của Kha Dữ: "Tôi nên nói thế nào với em đây nhỉ?" Ông ta mấp máy môi nhưng không kéo lên thành ý cười: "Em muốn mượn lời tôi để tiết lộ những chuyện mình không dám tiết lộ cho Thương Lục nghe, sau đó ——" Ông ta quay đầu nhìn Kha Dữ đang cúi đầu khoanh chân, "Chờ nó tự lựa chọn?"
Kha Dữ bình tĩnh ngước mắt đáp lễ: "Anh cũng thích phán đoán tôi thật đấy."
Thang Dã không tỏ ý kiến, cười một tiếng rồi thở dài: "Đảo Nhỏ ơi Đảo Nhỏ."
Em yếu đuối đê tiện lại tâm cơ xảo trá, nhưng vẫn khiến người ta nghiện.
"Tôi chưa gặp ai nhát gan hơn em đấy."
Kha Dữ hơi hơi cong môi thành một độ cung đầy trào phúng.
"Em không dám nói, vì em sợ nó sẽ ghét em, hiểu lầm em rời bỏ em, cho dù trước mắt nó có thể không tỏ vẻ gì, về lâu dài tâm cũng không khỏi sinh ra hiềm khích."
Kha Dữ nghiêng mặt nhìn ra bóng đêm vô biên ngoài cửa sổ, đoạn nhấc bật lửa và hộp thuốc trên bàn, cúi đầu châm lên đồng thời nói nhàn nhạt: "Tôi cho cơ hội rồi đấy, rốt cuộc anh có gọi không."
"Em yêu nó thật đấy nhỉ."
Ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ run lên khó lòng phát hiện, Kha Dữ cho điếu thuốc vào miệng, "Đừng nói nhảm nữa."
"Vừa rồi em nói nhiều như thế, tôi chẳng xem là thật được bao nhiêu đâu. Cục cưng, em nói ra mấy lời khó nghe chọc giận tôi, cùng lắm chỉ để kích động tôi thôi." Thang Dã ngồi dựa vào khung cửa sổ, thong thả giằng co với Kha Dữ, "Em vừa không dám nói, vừa cảm thấy mình cần phải thành thật với nó, tình nguyện đập nồi dìm thuyền bức ép tôi cũng không muốn đi nói dối nó. Cái bộ dạng sợ hãi bị bỏ nhưng vẫn không muốn lừa gạt nó của em..." Ông ta hơi cúi người muốn chạm vào mặt Kha Dữ nhưng bị anh nhanh chóng tránh thoát. Thang Dã thu tay bật cười, "Tôi ghen ghét rồi đấy."
Kha Dữ ngậm thuốc lá đứng dậy: "Không nói thì thôi, chúng ta dừng ở đây, trả bà lại cho tôi."
"Đánh cược một phen đi ——"
Giọng nói trầm ổn vang lên từ phía sau, Thang Dã cười bằng giọng mũi, chậm chạp dụ dỗ: "Tiếp tục giữ bí mật thì sao? Cứ mặc cho số phận —— Em thích đánh cược lắm mà? Vậy cứ lấy số mạng của em ra cược đi?"
Kha Dữ đứng yên, "Anh có ý gì?"
Thang Dã phả khói, nheo mắt nói: "Tôi sẽ không nói gì hết, cũng sẽ lấy số mạng mình ra đánh cược cùng em, thử xem lần này tôi thắng hay là em thắng. Thử xem đến một ngày Thương Lục yêu dấu của em biết chuyện thì sẽ thế nào. Nếu mạng em tốt, thì như em nói đấy, đổi nửa đời trước đầy vận rủi của em lấy nó, các em sẽ thật sự ở bên nhau lâu dài, Thang Dã tôi thua ván này cũng tâm phục khẩu phục —— Nếu mạng em không tốt, mọi việc bại lộ, để tôi xem thử nó có ghét bỏ em không nào."
Kha Dữ cụp mắt: "Anh nhàm chán quá đấy."
"Tôi không nhàm chán. Em khiến tôi thương tâm như thế, không thể vứt lại tôi đau khổ một mình được," Thang Dã chậm rãi đi về phía anh, bàn tay vương mùi thuốc lá nâng lên ung dung xoa nắn vành tai Kha Dữ như đang uy hiếp, "Nhìn em vừa khổ sở yêu đương vừa lo lắng đề phòng khắp nơi, làm sao tôi nhàm chán được? Tôi còn thấy rất vui đấy."
Kha Dữ tránh khỏi tay ông ta: "Đừng chạm vào tôi."
Lòng bàn tay trượt khỏi vành tai, chút ấm áp cuối cùng đã biến mất. Thang Dã cẩn thận ngắm nghía khuôn mặt Kha Dữ: "Tôi muốn hủy hoại em, tôi thật sự nghiêm túc muốn hủy hoại em. Đảo Nhỏ, nghệ danh của em do tôi đặt, sự nghiệp của em là do tôi dựng lên, tôi thật muốn hủy hoại em, giam cầm em lại, đe dọa em, trói em vào bên cạnh tôi, để em trượt dốc không phanh, mọi người xa lánh, để em chỉ còn lại một mình tôi. Em không tin tôi yêu em, hôm nay tôi thả em đi xem như là tình yêu cuối cùng tôi dành cho em. Cục cưng ơi, em cứ bay đi, trước nay tôi luôn nghĩ em là cánh bướm mình ôm ấp trong lòng bàn tay, còn em lại nghĩ lúc nào tôi cũng có thể b.óp ch.ết em. Em cứ bay vào lòng bàn tay người khác đi, nếu có một ngày đôi cánh của em rách nát, lúc nào tôi cũng hoan nghênh em trở về. Từ ngày em đưa ra đề nghị hủy hợp đồng, tôi đã sai An Ngôn chuẩn bị phòng làm việc cá nhân cho em, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi."
Kha Dữ chưa bao giờ nghe thấy Mạch An Ngôn nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn bình tĩnh từ chối: "Tôi không cần."
Thang Dã thưởng thức khuôn mặt quật cường thờ ơ, "Dựa theo hợp đồng chúng ta ký, đáng lẽ em không có quyền từ chối, nhưng bây giờ tôi đã quyết định thả em đi. Từ nay về sau, mọi nguồn lực tài nguyên, mối quan hệ của Thần Dã sẽ không còn là của em nữa, người trong ngành cũng sẽ ngầm tẩy chay em, mọi công việc của em sẽ chuyển hết cho Chung Bình. Em ngây thơ quá, cho rằng mình xin vào đoàn kịch làm diễn viên phụ diễn quần chúng cũng được, thế thì em cứ đi, một vở kịch một năm diễn khoảng một nghìn lần, xem xem lúc đó em còn thừa lại bao nhiêu tình cảm nhiệt huyết. Toàn bộ đất Trung Quốc có hơn ba trăm ngàn diễn viên, Kha Dữ em rời khỏi Thần Dã sẽ trở thành kẻ ở dưới tầng đáy...Tôi quên mất, Thương Lục sẽ giúp em mà đúng không?" Ông ta cười, "Chỗ này cũng thú vị đấy, nó sẽ kiên nhẫn thêm trăm lần ngàn lần nữa với chứng tâm manh của em sao? Em có thể giấu tới bao giờ? Tôi rất muốn xem khi nào thì nó cạn kiệt kiên nhẫn với em đấy."
Thang Dã nâng bàn tay kẹp thuốc lá, ánh mắt chuyển dời từ mặt Kha Dữ lên đầu ngón tay mình, rũ mắt lẳng lặng nhìn nó run rẩy: "Em xem, em lại khiến tôi hưng phấn rồi. Chuyện giữa tôi và em xem như xóa bỏ hết, tôi không nói một câu nào, tôi sẽ đánh cược với số mệnh đen đủi của em một phen, xem lần này ông trời có đứng về phía em, để em lừa gạt nó đến hết đời được không —— Nếu đến một ngày nó biết, thì âu cũng là số trời đã định, em biết có nghĩa là gì không?" Ông ta cúi xuống kề tai Kha Dữ: "Nghĩa là em sẽ phải chấp nhận rằng không phải Thang Dã tôi đối phó em, mà là số mệnh đang đối phó em. Em thua là vì số mệnh của em vốn phải như thế, cả đời em sẽ không thoát khỏi tay tôi, Kha Dữ được nhìn thấy ánh mặt trời xong lại mất đi, là định mệnh của em —— Tôi biết em rất bướng bỉnh, Đảo Nhỏ, em chống đối tôi bảy năm trời, nhưng tôi rất vui lòng nhìn em phải ủ rũ suy sụp cúi đầu trước số mệnh —— Không biết tôi sẽ sướng đến mức nào nữa, quá chờ mong."
Kha Dữ trầm mặc nghe ông ta nói cho xong, bàn tay buông rũ bên người lạnh băng, gần như mất cảm giác, "Anh tính sai rồi, tối nay trở về tôi sẽ nói hết với cậu ấy."
Thang Dã cười khẽ: "Em không dám, em không liều được, làm sao em dám liều? Đánh cược một lần, lỡ đâu mạng em tốt thật thì sao? Chỉ là một đoạn tình cảm, không nhất thiết phải nói hết toàn bộ cho nó biết, đúng không nào?" Ông ta đưa lý do rất đầy đủ và hợp lý, "Lời nói dối mình từng hẹn hò sáu lần còn dám nói, giấu giếm thêm một lần thì có chết ai? Hửm? Đến đám đàn bà con gái yêu đương còn biết giấu nhẹm đi vài gã bạn trai cũ, em không nói cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận, tôi nói đúng không?" Thang Dã chăm chú nhìn vào mắt anh bằng ánh nhìn của một loài động vật đi săn máu lạnh, lại mỉm cười: "A Châu."
A Châu vòng qua bình phong bước vào.
"Dẫn bà ra đây, đưa bà và Đảo Nhỏ về nhà cẩn thận."
Bà lão đã ngủ thiếp đi trên xe lăn, Kha Dữ cúi người bế bà lên, quá nhẹ, tựa như một nhánh cây đã khô kiệt sức sống.
Anh bế bà đi chầm chậm về hướng chiếc Bentley mở rộng cửa. Chiếc xe này đã chở anh từ đông sang hè, vô số lần chở anh lao vào vực sâu ác mộng, hiện giờ là lần cuối cùng anh bước lên nó.
"Thao Thao." Bà lão lẩm bẩm gọi tên anh, đôi mắt luôn mất tiêu cự tìm được đứa cháu nuôi yêu dấu, hai cánh tay khô gầy nhẹ nhàng đáp lên cổ Kha Dữ, bàn tay đầy nếp nhăn vu.ốt ve mái tóc đen, "Thao Thao của bà..."
Kha Dữ liều chết nghiến răng, đôi mắt mở to không dám chớp một cái, môi trong bị cắn đến bật máu.
Thang Dã đứng bên cạnh cửa nhìn anh tiến vào màn đêm đen đặc. Mãi đến khi người sắp lên xe, ông ta lại gọi một tiếng "Đảo Nhỏ", "Nếu tôi khống chế được thứ bản năng ma quỷ kia, liệu em có thể ——" Ông ta thở hổn hển nhưng vẫn cảm thấy tức ngực, hai ngón tay bóp chặt đầu lọc điếu thuốc, "Em có thể cho tôi chút thật lòng không?"
Kha Dữ không trả lời, cũng không quay đầu lại, chỉ có bà lão nhìn lướt qua đầu vai anh, trông thấy Thang Dã đơn độc đứng trên hành lang, cất tiếng rất vô nghĩa: "Được nha được nha..."
Xe chạy ra khỏi vườn cây tiến nhập vào đường lớn, bỏ biệt thự của Thang Dã lại phía sau. Bà lão buồn ngủ vì mệt, cảm giác Thao Thao đang gục đầu vào vai mình giống như hồi còn nhỏ, nhưng Thao Thao của bà đã mặc quần áo của người trưởng thành, không bao giờ còn được tùy tiện chạy về phía vách đá tuyệt đẹp dưới ánh hoàng hôn như xưa nữa.
Xe dừng trước chung cư, A Châu xuống xe mở cốp lấy xe lăn, lại mở cửa xe lần cuối cùng cho Kha Dữ, cẩn thận đỡ lấy bà. Anh ta cảm giác Kha Dữ đang cực kỳ mệt mỏi, hốc mắt đỏ bừng nhưng thần sắc vẫn thong dong bình thản.
A Châu đắp chăn len lên cho bà, đứng dậy gọi một tiếng: "Thầy Kha."
Kha Dữ cong môi, yên lặng nhìn thẳng vào anh ta.
"Chúc cậu mọi việc như ý, đuổi theo trăng gió không chậm trễ."
---
Lời tác giả:
"Ừ."
——
Thao Thao của tui ơi, nửa đời chịu khổ chịu nạn của cậu kết thúc rồi đó.