Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 68

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày thanh lý hợp đồng, Thang Dã không xuất hiện mà giao lại hết cho bộ phận pháp vụ và Mạch An Ngôn xử lý. Ông ta không làm thêm trò gì khó dễ Kha Dữ, chỉ căn dặn nhân viên tuân thủ theo điều khoản trong hợp đồng, nhưng cả Kha Dữ và Mạch An Ngôn đều biết rõ, khó khăn thật sự chỉ vừa mới bắt đầu. Đúng như lời Thang Dã nói, vị trí diễn viên tuyến 2 của anh vốn là hữu danh vô thực, toàn bộ đều do Thần Dã dùng tiền bạc, tài nguyên và quan hệ đổi lấy. Một khi rời khỏi Thần Dã, lại thêm Thang Dã quyết tâm ngầm tẩy chay, mọi công việc và đãi ngộ của Kha Dữ chắc chắn sẽ rơi thẳng xuống đáy vực.

Diễn viên trẻ ở cùng độ tuổi nhưng diễn xuất khá hơn anh có đến khối người, mấy năm nay anh chỉ dựa vào những vai phụ viền hoa viền vàng trong phim Lịch Sơn để duy trì số lượng tác phẩm tiêu biểu. Một khi rời khỏi Lịch Sơn, cái gọi là "khí chất" sẽ trở thành mục tiêu bị công kích đầu tiên, trở thành bộ quần áo mới của hoàng đế bị cởi bỏ phát một.

Kha Dữ ký xong toàn bộ hợp đồng, thế mà vẫn có tâm tình trêu chọc Mạch An Ngôn: "Thế nào, có suy xét rời khỏi Thần Dã, gia nhập phòng làm việc của tôi không?"

Mạch An Ngôn cười khổ: "Anh hai của tôi ơi, giờ phút này mà còn tâm tư đùa giỡn à."

Kha Dữ vứt cho anh ta một điếu thuốc, mình cũng cúi đầu châm một điếu. Hai người yên lặng hút thuốc bên ô cửa sổ sát đất nhìn ra hồ nhân tạo. Mạch An Ngôn quan sát mặt nghiêng của anh, hoảng hốt vì mình không còn nhớ nổi dáng vẻ lúc Kha Dữ vừa debut.

Chỉ với ánh mắt đầu tiên, anh ta đã biết Kha Dữ chắc chắn sẽ nổi tiếng.

"Tiếp theo có tính toán gì chưa?"

"Phòng làm việc cần người, trước hết tìm một người quản lý đã —— Quả Nhi thì thế nào?"

Mạch An Ngôn suy nghĩ một lát: "Cô nhóc này rất nhanh nhạy, EQ đủ, nhưng hơi thiếu kinh nghiệm nên khó tránh khỏi rụt rè. Bản thân cậu đang đầy nguy cơ, nếu lại để Quả Nhi làm quản lý nữa thì mặt mũi hơi đáng thất vọng đấy. Cậu biết mà, với loại người như chúng ta, mặt mũi chính là tự tôn, dù bên trong có nghèo túng chật vật thế nào, mặt ngoài vẫn phải phô trương cho thiên hạ xem."

Kha Dữ cười: "Tôi nhớ rồi."

Mạch An Ngôn liếc anh một cái: "Tôi biết cậu nghe không lọt đâu. Đợt trước sếp Thang có đề xuất xây dựng phòng làm việc riêng cho cậu, Thần Dã rót vốn, người quản lý trên danh nghĩa vẫn là tôi. Hiện giờ Thần Dã rút hoàn toàn, cậu có thể thử tìm công ty quản lý hoặc công ty sản xuất phim, nền tảng trực tuyến cũng được."

"Anh hẳn phải hiểu biết Thang Dã hơn tôi chứ."

Mạch An Ngôn gảy tàn thuốc: "Cậu nói đúng, bây giờ cậu và ông ấy trở mặt hoàn toàn rồi, sẽ không có công ty nào dám nhận ——" Anh ta ngẩn người một chút rồi bật cười: "Có đấy —— oan gia ngõ hẹp, cậu có thể thử tìm sếp Diệp của Ngang Diệp."

"Anh có hiềm khích với chị ta mà?"

"Người phụ nữ đó rất tàn nhẫn, thích chơi tất tay, sau lưng lại có Ngân hàng thương mại Ninh Thông, nhất định chị ta không nể mặt mũi sếp Thang đâu. Dù sao thì Chung Bình ——" Nói đến đây đột nhiên Mạch An Ngôn im bặt, sửa lời: "Nhưng Chung Bình đã làm đối thủ của cậu hai ba năm nay rồi, bây giờ sang đó chắc cũng hơi lỗ."

Kha Dữ khoanh tay, rất hứng thú liếc anh ta: "Tiểu Ngôn, anh không cần lựa lời, tôi biết chuyện Chung Bình sắp sang Thần Dã rồi."

Mạch An Ngôn loạng choạng.

Thời gian đã khá trễ, Kha Dữ khoanh tay, ấn tắt thuốc xuống gạt tàn, "Trước khi đi, tôi hỏi anh một câu cuối cùng, anh phải thành thật trả lời."

"Tôi biết."

Kha Dữ khựng một lát rồi nặn ra một nụ cười không rõ là thoải mái hay buồn bã: "Vậy sao, hóa ra tôi đoán không sai."

"Tôi vào Thần Dã làm việc sau khi tốt nghiệp đại học được hai năm, tổng giám quản lý hướng dẫn tôi hiện tại đã rời khỏi giới giải trí. Tôi bắt đầu đi lên từ chức trợ lý của anh ta, chuyện đầu tiên khiến sếp Thang tín nhiệm không phải vì tôi ký được hợp đồng thương mại béo bở nào, mà là chính mắt nhìn thấy ngôi sao sáng giá mới nổi Vu Nhật Tân bị khiêng ra khỏi biệt thự của ông ta. Chắc chắn cậu không biết đâu, năm đó cậu ta nổi lên chỉ sau một bộ phim thần tượng thời trang, xem như là ngang trời xuất thế. Ngày bị khiêng ra khỏi biệt thự của sếp Thang, cậu ta mới hai mươi hai tuổi, từ đó về sau giới giải trí không còn xuất hiện cái tên này nữa, nhưng cả đời này tôi sẽ không thể quên."

"... Chết rồi à?"

"Không, mà tàn phế, không thể nói, cũng không thể tự chăm sóc bản thân, được sếp Thang đưa vào một viện điều dưỡng ở nước ngoài."

Kha Dữ khó lòng tiêu hóa nổi tin tức: "Tiểu Ngôn, là phạm pháp đấy."

"Tôi không biết, loại chuyện này sao có thể nói... Tôi..." Mạch An Ngôn chậm rãi ấn nắm tay lên cửa kính, "Tôi cũng bất lực mà, thầy Kha, tôi không phải cảnh sát nhân dân, cậu cũng không phải quan tòa thực thi pháp luật. Nói khó nghe một chút, trước mặt sếp Thang, chúng ta chẳng là gì hết. Trong giới này còn thiếu chuyện tương tự như vậy sao? Ba năm trước, một cô gái tên Lư Như Tư nhảy xuống từ tầng hai mươi tổng bộ Hạo Mai Media, có sau đó không? Ví dụ giống thế có rất nhiều, không cần tôi kể. Tôi chỉ là người làm công ăn lương, từ ngày Vu Nhật Tân bị khiêng lên xe cứu thương, tôi đã biết chuyện mình có thể làm chỉ là cố gắng push nghệ sĩ của mình lên càng cao càng tốt —— Ít nhất phải cao hơn Vu Nhật Tân, sẽ không tùy tiện biến mất mà không ai hay biết. Xin lỗi, chuyện tôi làm được cho cậu quá ít."

Kha Dữ im bặt, trong lòng sinh ra cơn bất lực và hoang đường cực độ.

Mạch An Ngôn nhếch môi, "Còn một chuyện nữa, tôi cứ nghĩ sếp Thang đối xử với cậu khác biệt." Anh ta nặng nề thở ra một hơi, nhìn Kha Dữ: "Tôi nói chắc cậu sẽ không tin, nhưng tôi luôn cho rằng ông ấy thật lòng với cậu. Cho nên bao nhiêu năm nay, tôi biết ông ấy ra tay làm một ít việc, nhưng mà... Tôi tưởng hai người là anh tình tôi nguyện."

Kha Dữ hơi giật mình, sau đó cười một tiếng như vừa nghe chuyện gì rất buồn cười.

"Chúng tôi là người ngoài nhìn không rõ, cũng không biết ông ấy đối xử với cậu thế nào, chỉ biết công việc của cậu ngày càng tốt, mà cậu cũng..."

"Còn tồn tại như người thường." Kha Dữ giúp anh ta nói nốt nửa câu sau.

Mạch An Ngôn nở nụ cười tràn ngập ủ rũ và áy náy: "Anh hai à, thật lòng xin lỗi cậu."

"Anh lớn hơn tôi, chúng ta chấm dứt hợp tác rồi, sau này không cần gọi như vậy nữa."

Mạch An Ngôn thấp hơn anh không ít. Kha Dữ cụp mắt nhìn, trông thấy anh ta nghe những lời này xong thì ngón tay kẹp thuốc lá hơi run rẩy. Ngẫm nghĩ một chút, anh hỏi: "Mấy chuyện trước kia mà Thang Dã làm, anh có nhúng tay vào không?"

Mạch An Ngôn đột nhiên ngẩng đầu: "Đương nhiên không có —— Ý tôi là, những việc đó vốn không tới lượt tôi. Cậu biết mà, Thần Dã chỉ là một phần tài sản của sếp Thang, tôi là nhân viên bình thường... Tôi thề, tôi thật sự không nhúng tay hoặc có liên quan gì đến tất cả những hoạt động đó."

Anh ta giải thích rất lộn xộn, Kha Dữ vẫn lẳng lặng nhìn sâu vào mắt anh ta, lâu thật lâu sau, anh gật đầu: "Ừ, tôi biết rồi."

"Cậu có cảm thấy khinh thường tôi không?"

Kha Dữ bật cười: "Sao lại hỏi thế? Anh sợ tôi khinh thường anh à?"

Mạch An Ngôn là quản lý kim bài, những người như anh ta có toàn quyền chi phối và thao túng nghệ sĩ dưới trướng mình. Anh ta bị Kha Dữ gọi bừa là Tiểu Ngôn suốt mấy năm, lại thường bị những hành động tùy ý của anh làm sứt đầu mẻ trán. Kha Dữ cho rằng không đến mức ghét bỏ —— nhưng ít nhất anh ta phải đau đầu với mình lắm.

"Tôi không biết." Mạch An Ngôn trầm ngâm, điếu thuốc sắp cháy đến tận ngón tay, "Đối với chuyện gì cậu cũng không quá để tâm, hơn nữa, bảy năm qua tôi không chỉ quen rồi, mà lúc nào cũng có cảm giác bị thúc giục, rất muốn được cậu để ý một chút."

Ngữ khí Kha Dữ cất giấu chút hài hước: "Không thể tin được người hô mưa gọi gió như sếp Mạch cũng có ngày bị thao túng tâm lý."

Điếu thuốc rơi xuống, Mạch An Ngôn ngẩn người há hốc miệng, một lúc sau mới lẩm bẩm: "... Đụ má."

Một trận cười ăn ý vang lên giữa hai người. Giây lát sau, Kha Dữ thu sắc mặt, vươn tay trịnh trọng nắm chặt tay anh ta: "Tiểu Ngôn, ngày sau gặp lại, giúp tôi chăm sóc Tiểu Ẩn nhé."

Sau khi mọi việc sắp xếp ổn thỏa, Ưng Ẩn mới biết được tin tức Kha Dữ chấm dứt hợp đồng từ phim trường. Cô nàng đùng đùng xin nghỉ một ngày, không ai khuyên nổi, ngay tối hôm đó đã xuất hiện trong chung cư của Kha Dữ.

So với cô nàng, đương sự có thể nói là rất ung dung thong thả, ban ngày nhàn rỗi không làm gì còn ra chợ hoa chọn mua mấy chậu hoa mới. Anh không có nhiều kiến thức về thực vật, chỉ thấy đẹp là mua, lúc chuông cửa vang lên, anh đang cầm bình tưới nước cho một cây sung tỳ bà*.

*Sung tỳ bà – 琴叶榕

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

"Kha Dữ! Chấm dứt hợp đồng mà anh cũng không cho tôi biết!"

Sau tiếng rống giận, bả vai Kha Dữ bị đập một phát đau đến tái mặt: "... Em gái à, xuống tay tàn nhẫn thế."

Ưng Ẩn xách váy hùng hổ xông tới: "Tại sao không nói với tôi từ sớm!"

Kha Dữ cong môi hài hước: "Sao, định chịu nửa tiền vi phạm hợp đồng cho tôi hay gì?"

"Đương nhiên không phải, ôi trời ơi..." Ưng Ẩn cúi người bế Bergman lên, "Cục cưng tới đây cho chị hôn một cái nào." Sau đó liếc anh một cái, hỏi mà không quá xác định, "Mặt anh làm gì mà sưng thế kia?"

Kha Dữ "suỵt" một tiếng, lập tức dời đề tài: "Nói nhỏ thôi, bà tôi đang ở đây."

"Ồ..." Ưng Ẩn nhẹ nhàng ngồi xuống sô pha, nghiêm túc dò hỏi anh nguyên nhân hủy hợp đồng chớp nhoáng như thế. Kha Dữ chỉ nói đơn giản rằng định vị và hình tượng công ty xây dựng không phù hợp với hướng đi mà anh muốn trong tương lai.

"Tôi có thể hiểu được, chỉ là hiện giờ thị trường phim ảnh đang đóng băng, ai nấy đều muốn dựa vào quảng cáo và gameshow để duy trì độ nổi tiếng —— Cục cưng à, bây giờ không giống trước kia, duy trì độ hot chính là sinh mạng của diễn viên. Nếu không diễu qua diễu lại trước màn hình, khán giả sẽ nhanh chóng quên mất anh thôi, nhà làm phim và nhà đầu tư định trao vai diễn cũng phải cân nhắc xem anh có thể gánh ratings không, đầu tư cho anh có đáng giá không."

Cô nàng hơi dừng một chút, "Bên quảng cáo càng thực dụng hơn bên làm phim, thậm chí thù lao còn phải chờ công bố ratings phim xong mới thanh toán." Ưng Ẩn vuốt mèo Ragdoll, "Tôi biết anh chỉ muốn làm diễn viên, nhưng anh cứ gạt mấy thứ kia đi thì công việc cũng không tìm tới đâu, không nhận được vai diễn tốt thì cũng không thể trở thành một diễn viên giỏi. Đôi khi An Ngôn hơi ép người quá đáng, cũng quá công nghiệp... Nhưng anh ta suy tính đúng đấy."

"Tôi không trách anh ta."

Ưng Ẩn nâng má: "Anh không cảm thấy fan nhà anh đã đánh không lại fan Chung Bình rồi sao? ... Thôi bỏ đi, dù sao chính anh còn đánh không lại, cậu ta từng nhận giải diễn viên mới, anh thì chưa nhận được giải thưởng chính thống nào hết."

"Mâm Xôi Vàng có tính không?" Kha Dữ cười hỏi.

Ưng Ẩn bật cười, nhấc gối ôm đánh anh, "Tính cái rắm!" Nói đoạn, cô giật mình, hoài nghi hỏi, "Tiền đền hợp đồng anh đào đâu ra?"

"Bán nhà."

"Hả?" Ngôi sao nổi tiếng đứng phắt dậy khỏi sô pha, nhìn quanh bốn phía, "Bán căn hộ này rồi?"

Kha Dữ cười, cũng không quá để tâm đến sự tiếc nuối của cô, khi xưa anh mua căn nhà này chính là vì chờ đến ngày được giá bán đi.

"Bán rồi sao anh còn ở đây? Đã tìm được nhà mới chưa? Hay là qua ở chung với tôi cũng được?"

Kha Dữ nín nhịn tâm tình muốn chia sẻ cho Ưng Ẩn, nhếch khóe môi ho khan một tiếng, ngữ khí uyển chuyển: "Không cần, chủ nhà cho tôi thuê lại."

Tối nay cô nàng tới chính là để xác nhận tâm trạng và trạng thái của Kha Dữ, thấy anh vẫn còn có thể nói đùa, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngoại trừ con đường diễn xuất tương lai, Kha Dã còn chuyện cấp bách hơn phải nhọc lòng. Thời điểm cuối năm kéo theo lũ lượt các event tiệc mừng, trong đó sự kiện thu hút chú ý nhất chính là "Tinh Toản Chi Dạ" do một tạp chí thời trang hàng đầu tổ chức.

"Còn Tinh Toản Chi Dạ thì tính sao đây?"

Loại sự kiện thảm đỏ có phát sóng trực tiếp này trước giờ luôn là chiến trường chém giết của các fanclub, nam nữ minh tinh mọi nhà đều dồn hết sức lực để cạnh tranh nhau từ tạo hình, độ nổi tiếng đến lượt tiếp ứng, thậm chí trình tự đi thảm đỏ, số ghế trong hội trường, giải thưởng, vị trí đứng trên sân khấu, cái gì cũng phải tranh đến một sống một chết mới chịu.

Kha Dữ không quan tâm, nhưng fan nhà anh thì có.

Lòng Ưng Ẩn chùng xuống: "Chuyện chấm dứt hợp đồng có thể lấp liế.m thêm ít lâu, cứ để mọi người đồn bóng đồn gió đi... Qua Tinh Toản Chi Dạ rồi nói tiếp."

Nhưng chuyện đó cũng không thực hiện được, Thần Dã là công ty đã niêm yết trên sàn chứng khoán, nghệ sĩ quan trọng chấm dứt hợp đồng tương đương với tài sản ròng của công ty có biến động, nhất định phải thông báo rộng rãi.

Ngày thứ ba sau khi hết hợp đồng, Giải trí Thần Dã đã đăng thông cáo chính thức lên trang web công ty: [ Nghệ sĩ Kha Dữ đã chấm dứt hợp đồng với Giải trí Thần Dã, anh Kha Dữ... ]

Những gì diễn ra sau đó chỉ nhanh như một cái chớp mắt.

Đầu tiên, một phần bảng biểu số liệu của tạp chí thời trang bản điện tử không hiểu sao bị rò rỉ ra ngoài, hoàn toàn phơi bày tình hình doanh thu của kỳ tạp chí điện tử có mặt Kha Dữ ra trước công chúng, các blogger giải trí đua nhau đăng bài:

[ Hóa ra tạp chí của Kha Dữ chủ yếu phải dựa vào đại fan góp vốn rồi ấn đầu người phân phối, fan bình thường không có lấy một người nào ủng hộ à? Xem ra sức hấp dẫn và kết cấu fan nhà Kha Dữ hình như không quá tốt đâu. ]

[ Bao giờ thì cái trào lưu cộng đồng fan kêu gọi donate mới chấm dứt đây? Idol lưu lượng thì thôi đi, đến loại hình diễn viên trẻ như Kha Dữ mà cũng đi con đường này à? Cứ tưởng sau khi cầm giải thưởng nước ngoài, anh ta sẽ chuyên tâm trau dồi kỹ thuật diễn, bây giờ xem ra toàn bộ tâm tư đặt cả vào marketing và củng cố số liệu từ người hâm mộ rồi. ]

[ Sức mua này trông có xấu hổ không, thật sự toàn phải dựa vào tư bản chống lưng. Bìa tạp chí số đầu quý này đột nhiên đổi từ Kha Dữ thành Chung Bình, có phải vì nguyên nhân này không nhỉ? Đề nghị các fan đừng bức ép công ty nữa, rõ ràng công ty càng hiểu biết về năng lực kiếm tiền của cậu ta hơn mấy người đấy. ]

Ngay sau đó, một nhà chuyên bình xét cấp bậc tín nhiệm của người nổi tiếng mới thành lập đã thu thập tất cả số liệu trên Weibo của Kha Dữ, cuối cùng đưa ra một bài phân tích gây sốc về độ lan tỏa tiếng nói có hiệu quả hay không hiệu quả. Lợi dụng sự tranh cãi trong kết cấu số liệu fan nhà Kha Dữ mà một trận thành danh.

"Kha Dữ không thích giao lưu trên mạng, các thể loại fan phim, fan nhân vật và fan qua đường đương nhiên sẽ không bấm vào Weibo làm số liệu cho cậu ấy rồi, Trước kia Kha Dữ còn đích thân lên tiếng ngăn cản fan làm số liệu cho mình nữa, fanclub cũng giải tán luôn! Tôi mà không mua —— không mua cậu ấy lấy gì nhận quảng cáo, nhận công việc?! Mẹ nó số liệu nhà ai mà không bơm nước?! Hot search lên hết lần này đến lần khác, tôi đã bảo 'duyên người qua đường' là thứ vô tích sự nhất rồi mà! Không có lập trường thì người qua đường là cái chó gì! Thấy ai nổi thì thích hùa, thấy ai rớt thì giẫm hùa, con mẹ nó ——" Mạch An Ngôn đấm thật mạnh lên bàn làm việc.

Nancy im bặt như ve sầu mùa đông, sau một lúc lâu mới lí nhí nói: "Thầy Kha đã kết thúc hợp đồng với chúng ta, bây giờ cậu ấy rớt đài thì càng có lợi cho Chung Bình sắp đến đây..." Chưa nói hết câu, cái nhìn lạnh ngắt của sếp đã khiến cô nàng phải ngậm miệng.

"Cậu ấy không có ê kíp riêng, tiền lấy ra đền hết cho công ty rồi, bây giờ còn không có nổi tiền đi xã giao gỡ hot search," Mạch An Ngôn kéo kéo cà vạt, "Má nó, ai ra tay vậy? Quá nhanh."

Thời điểm nhận được điện thoại của stylist, Kha Dữ đang ngồi trên ban công uống trà, tay cầm chiếc khăn ướt ung dung thong thả lau từng chiếc lá sung tỳ bà cực đại. Studio uyển chuyển thông báo rằng, trang phục dùng cho Tinh Toản Chi Dạ vốn đã liên hệ ổn thỏa với một nhãn hàng xa xỉ cấp bậc lam huyết, nhưng vì vài lý do không tiện tiết lộ mà bọn họ không thể cung cấp như đã hẹn.

"Thầy Kha, rất xin lỗi anh."

Kha Dữ ném chiếc khăn vào chậu nước bên cạnh, ngữ khí không hề để ý: "Không sao, tôi hiểu rồi."

Điện thoại của Thịnh Quả Nhi đuổi tới ngay sau đó.

"Anh ơi, không liên lạc được với nhiếp ảnh gia."

Trước đây Thần Dã luôn hợp tác chính thức với nhiếp ảnh gia hàng đầu trong ngành là Thích Đăng An, hầu như lần nào ảnh Kha Dữ đi thảm đỏ cũng trở thành loạt ảnh được khen ngợi nhiều nhất trên mạng.

"Thích Đăng An nói thế nào?" Một studio trong cùng một sự kiện nhận quay chụp cho hai, thậm chí mấy ngôi sao một lần cũng không phải chuyện hiếm.

"Em vừa gọi qua đó..." Thịnh Quả Nhi ngập ngừng, "Thầy Thích không có mặt, trợ lý của ông ấy nói là kỳ này họ đã nhận đơn của... của..."

Trong lòng Kha Dữ hiểu rõ, còn tốt bụng giúp cô nói nốt: "Của Chung Bình chứ gì."

Thịnh Quả Nhi căng da đầu nói: "Hay là chúng ta đừng đi nữa? Không đi sự kiện thì có làm sao đâu? Cuối năm nhiều việc, phòng làm việc của chúng ta còn chưa tuyển được người..."

"Đi chứ." Kha Dữ mân mê chiếc lá nhìn rõ từng đường gân xanh chằng chịt, trầm ổn mà lười biếng cười hỏi: "Sao lại không đi? Ban đầu anh còn cảm thấy hơi nhàm chán, bây giờ nghĩ lại rồi, anh nhất định phải đi."

Anh vẫn không biết rằng khứu giác giới thời trang còn nhanh nhạy hơn giới giải trí gấp mấy lần, thái độ đội trên đạp dưới cũng trơ trẽn hơn. Một trận biến cố trên Weibo giữa thời đại kỹ thuật số đã lập tức lan truyền hầu khắp các account tick V của giới thời trang, ai nấy châu đầu ghé tai xì xầm, nhãn hàng không cho mượn trang phục, nhiếp ảnh gia không hợp tác, tài nguyên thời trang xuống dốc không phanh bằng tốc độ mắt thường cũng thấy được, chờ đến ngày đi thảm đỏ... Mỗi nhà đã kịp chuẩn bị đến hai bộ bản thảo chê bôi trào phúng rồi.

Thương Minh Bảo đẩy mạnh cửa phòng làm việc của anh trai ra ——

Vãi, mặt trời mọc đằng tây sao, ông anh cuồng công việc của Thương Minh Bảo cô lại không ở trong phòng mới chết chứ!

Chú Minh yên lặng chỉ lên lầu.

Ông nỡm lại chạy lên phòng vẽ tranh tự nhốt mình lại rồi.

Thương Minh Bảo chạy như điên lên lầu ba, cửa kính lắc lư rung bần bật, cô nhỏ thở hổn hển: "Anh! Thầy kha đang bị bôi xấu trên mạng thảm lắm, anh còn ở đây làm ——"

Đệt, anh trai cô đang vẽ chân dung Kha Dữ kìa?!

---

Lời tác giả:

Thương Lục: Thầy Kha đã không xuất hiện một hai ba ngày rồi, nhớ anh ấy quá

*Chuyên mục Có thể bạn biết rồi:

Ai chơi Cbiz chắc đã hiểu sơ sơ khái niệm nhãn hiệu thời trang "Hồng huyết, Lam huyết" rồi, nhưng vì editor rảnh, ủa lộn, vì trong truyện nhắc nhiều đến mảng thời trang cao cấp này nên mình sẽ liệt kê sương sương cho các quý độc giả xem dễ hiểu hơn.

Giới mộ điệu lắm văn vở đã tạo ra khái niệm hồng huyết và lam huyết dựa trên thuật ngữ dùng trong trò chơi poker. Màu sắc hồng và lam (tức đỏ và xanh) cũng chính sắc màu của chip – những tấm thẻ được quy đổi từ tiền mặt mang mệnh giá khác nhau. Trong poker, nếu bạn càng bỏ ra nhiều chip mà giá trị chip càng cao, thì cơ hội "ăn đậm" ở cuối ván bài càng lớn. Tương tự, đối với các nhà mốt, "chip" ở đây chính là ngân sách mà họ đặt vào các chiến dịch truyền thông của mình. Từ đó, giới mộ điệu phân ra các khái niệm nhỏ hơn như: đại lam huyết, hồng huyết, tiểu lam huyết,...

Đại lam huyết gồm 6 thương hiệu: Louis Vuitton, Chanel, Gucci, Prada, Dior, Calvin Klein.

Hồng huyết gồm 11 nhãn hàng: Givenchy, Giorgio Armani, Saint Laurent, Valentino, Versace, Hermès, Lanvin, Burberry, Dolce&Gabbana, Fendi, Balenciaga.

Tiểu lam huyết gồm Roberto Cavalli, Elie Saab, Oscar de la Renta, Chlóe, Kenzo, Tom Ford, Michael Kors, Hugo Boss....

Cách "media play" của các thương hiệu này ngoài việc mua bìa tạp chí thì còn chi cực kỳ nhiều tiền để tài trợ cho những buổi chụp hình, những bài viết giới thiệu trong tạp chí. Đồng thời tích cực làm việc, đưa đồ tài trợ, mời các ngôi sao thời trang, những celebrities nổi tiếng tới dự fashion show.

Bọn họ phủ sóng liên tục trên các tạp chí thời trang, dồn dập xuất hiện trên các phương tiện truyền thông xã hội. Liên tục được mặc và được những người nổi tiếng lăng xê sản phẩm, cộng thêm với việc nhận về những lời khen có cánh từ đội ngũ biên tập viên thời trang, khách hàng chắc chắn sẽ tin tưởng và mặc định những món đồ, những thương hiệu đó là xu hướng, là thứ mình cần phải mua, cần phải có để theo kịp mốt.

Không những thân thiết với celebrities, editor, fashionista,... Đại lam huyết cũng là những thương hiệu đổ cực kỳ nhiều tiền để tổ chức các sự kiện, tiệc tùng nhằm thu hút sự chú ý và chiều lòng khách hàng. Các fashion show được đầu tư chỉn chu với những sân khấu hoành tráng. Không chỉ ở Milan, Paris mà còn được tổ chức ở những địa điểm đặc biệt, được diễn ra tại những quốc gia khác nhau.

Tựu chung, tất cả đều là "tiền cược" các hãng phải bỏ ra để thu hút sự chú ý của dư luận, khiến các Thượng Đế thích thú và ấn tượng để kiếm về nhiều lợi ích kinh tế hơn.

(Thông tin tổng hợp nhiều nguồn từ Google và Facebook)

Bình Luận (0)
Comment