Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 69

Ngòi bút chấm màu vẽ trung thực dừng trên mặt vải trong giây lát, Thương Minh Bảo hoảng sợ trừng mắt nuốt nước bọt.

Thương Lục không quan tâm đến cô nhỏ, lại lưu loát hạ một nét nữa, hỏi rất thản nhiên: "Vừa rồi em mới nói gì?"

Thương Minh Bảo lao ngay vào: "Đây là anh Đảo Nhỏ sao?"

"Không thì là ai?"

Thương Minh Bảo vừa ghen ghét vừa cảm thấy kỳ quặc. Mặt trời mọc từ đằng tây thật rồi, cô xin Thương Lục vẽ cho một bức chân chung mà xin từ xuân sang hạ, từ hạ làm nũng đến đông cũng chỉ miễn cưỡng nhận được một bức vào sinh nhật mười lăm tuổi. Hắn là người trân trọng danh tiếng, không dễ dàng hạ bút, đã hạ bút thì không có nét nào dư thừa.

"Tại sao anh lại vẽ tranh cho anh Đảo Nhỏ? Anh ấy nhờ à?"

Thương Lục cười nhạt: "Anh ấy không nhàn rỗi như em đâu."

Phiền chết mất, không phải thì không phải, cứ nhân tiện đâm thọc người ta thêm mấy câu mới chịu được là sao. Thương Minh Bảo nhận ra mình đang ở tầng đáy xã hội, tức giận hừ một tiếng, tròng mắt đảo một cái liền lên tiếng: "Em có tin về anh Đảo Nhỏ này, muốn nghe không?"

Mấy hôm nay không biết Kha Dữ bận chuyện gì mà hai người chỉ liên hệ qua điện thoại và WeChat, đôi khi hắn không nhịn được một chạy tới chung cư chặn đường một phen, nhưng giáo dưỡng từ trong xương cốt không cho phép hắn làm ra chuyện quá thất lễ như thế. Hôm nay nghe thấy tên anh từ miệng em gái ruột, trái tim Thương Lục rất không có tiền đồ mà hẫng mất một nhịp.

Hắn lấy lại bình tĩnh, "Nói đi."

Thương Minh Bảo xòe bàn tay trắng như tuyết ra: "Ở thời đại internet, tin tức chính là tiền tươi thóc thật, làm gì có chuyện ăn không!"

Thương Lục gọi một tiếng: "Chú Minh."

Chú Minh đẩy cửa bước vào, Thương Lục tiếp tục chấm màu miêu tả mặt mày người trong tranh, không ngẩng đầu lên mà ra lệnh cho Thương Minh Bảo: "Đọc con số đi."

Thương Minh Bảo vui tươi hớn hở đáp một tiếng "Mười", chú Minh cười gật đầu: "Vâng, thưa cô út."

Chờ chú Minh đi ra ngoài, Thương Minh Bảo chắp tay sau lưng chờ thêm một lát, đến khi điện thoại có tin nhắn nhắc nhở tài khoản vừa được chuyển vào mười vạn tệ, cô nàng mới mở Weibo ra: "Xem này."

Thương Lục liếc giao diện Weibo mà nhức đầu.

"Không xem."

Hắn là chủ đầu tư, lười đọc chữ, Thương Minh Bảo đành phải thuật lại một năm một mười cho hắn nghe. Mở đầu là phong ba chấm dứt hợp đồng với công ty, Thương Lục cầm bút vẽ chậm chạp không cử động, chân mày nhíu lại. Đến đoạn cô nàng huyên thuyên về số liệu ảo và mấy bài bơm đểu của blogger giải trí, hắn lại tiếp tục vẽ say sưa. Thương Minh Bảo liếc thấy sắc mặt hắn thờ ơ liền biết anh trai mình hết hứng thú rồi.

"Chuyện là thế đấy."

"Thầy Kha đáp lại thế nào?"

"Đáp lại? Đáp lại thế nào được? Hiện giờ anh ấy đang một mình một ngựa, không có quản lý cũng không có ê kíp truyền thông, chỉ có mỗi một cô trợ lý, không thể hành động thiếu suy nghĩ được đâu."

Thương Lục nhớ tới cô nàng Thịnh Quả Nhi ngây ngô mà thẳng thắn, bâng quơ đáp lại: "Không đáp là đúng, chờ chuyện qua là xong."

"Nói thì nói thế, nhưng anh cảm thấy cái nhà phân tích số liệu và mấy blogger kia sẽ đi khơi chuyện miễn phí sao?! Phía sau có người đang chơi anh ấy đấy, tuy trước mắt không nhìn ra ảnh hưởng gì, nhưng chuyện số liệu ảo sẽ khiến các nhãn hàng và nhà đầu tư có ấn tượng không tốt, sau này không dễ kiếm tiền quay phim đâu!"

Thương Minh Bảo nói rất có lý làm Thương Lục không khỏi cong môi, "Hiểu rồi."

"Hừ, anh còn không tin! Sắp đến Tinh Toản Chi Dạ rồi, giới thời trang đang chuẩn bị lấy anh ấy ra làm trò cười đấy!" Cô nhỏ liên tục kéo ra mấy tấm ảnh cap màn hình, "Anh xem, không mượn được trang phục đây này."

Thương Lục buông bút vẽ, bộ quần áo thoải mái trên người bị dây màu vẽ loang lổ. Hắn thong thả cởi áo thun dài tay ra, như cười như không liếc Thương Minh Bảo: "Trong giới giải trí của các em, mượn không được phục trang cũng xem như vấn đề hả?"

"Đương nhiên!" Thương Minh Bảo nỗ lực phổ cập thông tin cho ông anh mù tịt giới giải trí của mình: "Mỗi một lần đi sự kiện tiệc tối thảm đỏ kiểu này, sao nữ không nói làm gì, đến sao nam cũng phải so kè trang phục tạo hình các thứ gay gắt lắm nhé. Tuy không quá mức khoa trương, nhưng nếu ăn mặc không đẹp, ví dụ như nhãn hàng không đủ cao cấp, hoặc đơn giản là quần áo quá mùa, chắc chắn sẽ bị các nhà đối thủ tóm được lên bài chê bôi cười nhạo, hơn nữa còn để lại ấn tượng không tốt cho các nhãn hàng khác, sau này sẽ biến thành đứa con rơi con rớt trong giới thời trang."

Mấy chữ "Con rơi giới thời trang" làm Thương Lục không nhịn được cười thành tiếng, lắc đầu hỏi nhàn nhạt: "Thế cuối cùng là nhà nào lật lọng?"

Thương Minh Bảo đọc ra tên nhãn hàng lam huyết khá cổ kính và quý phái, phong cách vừa trang trọng vừa giản dị, được nhiều nhân vật nổi tiếng trên thế giới săn đón cả trăm năm nay.

Khéo thật, cả hắn và mẹ hắn đều tương đối thích thương hiệu này.

Thương Lục cúi người nhặt chiếc áo sạch vắt trên sô pha, theo động tác của hắn, phần cơ bụng và cơ chéo ngoài uốn thành một hình dạng đẹp mắt như thể hormone cũng được thực thể hóa. Thương Minh Bảo vội vàng che mắt: "Tém tém lại đi!"

Thương Lục thản nhiên nói: "Vậy năm nay đừng đặt đồ may sẵn và haute couture nhà họ nữa."

Mặt Thương Minh Bảo biến sắc: "Sao được, Tiểu Ôn thích đồ nhà đó nhất đấy!"

Phu nhân nhà họ Thương, Ôn Hữu Nghi, xuất thân gia đình danh giá, có một sở thích mà tất cả chị em phụ nữ trên thế giới này đều chia sẻ —— mua váy áo. Kỷ lục ấn tượng nhất mà bà từng lập là mua sạch toàn bộ trang phục haute couture của ba nghiệp đoàn thời trang cao cấp trong một lúc, hóa đơn vượt quá con số trăm triệu. Hai mùa tuần lễ thời trang mỗi năm là thời điểm Ôn Hữu Nghi bận rộn nhất, bay khắp từ Milan đến Paris, lại từ Luân Đôn đến New York, Tokyo, tất cả các nhà thiết kế của các thương hiệu đều đích thân gọi điện hoặc gửi thư mời bà đi xem trình diễn thời trang ở ghế ngồi hàng đầu.

Thương Minh Bảo không nói thì thôi, cô nhỏ nói xong, Thương Lục mới nhớ ra số tiền mà mẹ mình bỏ ra mua trang phục mỗi năm gần như đủ cho hắn quay hai ba bộ phim, lại nghĩ chuyện mình mua cái nhà mở cái công ty còn bị gọi điện thăm hỏi đủ điều, chợt cảm thấy rất quá đáng.

Chuyện kỳ lạ nhất chính là, mỗi năm bà có thể vung tiền như rác để mua quần áo, nhưng vẫn dùng đi dùng lại chiếc bình giữ ấm mua từ mười năm trước.

"Kêu mẹ đổi qua nhà khác là được." Thương Lục mặc xong áo, chun quần thể thao kéo được một nửa mới bất đắc dĩ nhìn Thương Minh Bảo: "Quay mặt lại."

Thương Minh Bảo nghe lời quay sang chỗ khác: "Sao anh giống con chim công thế! Đến em gái ruột mà cũng phóng điện được!"

Thương Lục cởi quần, kéo chiếc quần sạch ra từ từ xỏ chân, "Đừng có làm anh buồn nôn."

"Anh định làm áp lực với nhãn hàng, để bọn họ cho Kha Dữ mượn quần áo à?"

Khách hàng như Ôn Hữu Nghi và Thương Lục đối với bất kỳ thương hiệu cao cấp nào cũng là nhân vật cần o bế, các ngôi sao nổi tiếng mặc quần áo cùng lắm chỉ tính là làm người mẫu thử đồ cho các vị khách hàng thượng lưu này mà thôi. Đương nhiên, khách hàng thượng lưu không phải khách hàng trung thành, mua món này không mua món kia, mua của nhà này không mua của nhà kia cũng có sức ảnh hưởng nhất định từ minh tinh, cho nên ba bên nhãn hàng, ngôi sao và khách hàng cũng xem như là quan hệ cộng sinh cùng tồn tại.

Thương Lục bật cười: "Quá phiền toái."

"Vậy nghĩa là anh muốn trút giận giùm anh Đảo Nhỏ." Thương Minh Bảo kiên quyết một cách chua chát... Quá đáng thật đấy!

"Cái này mà tính trút giận gì? Mua hay không mua cứ xem tâm trạng thôi. Tuần lễ thời trang xuân hè sắp bắt đầu rồi, kêu Tiểu Ôn nói với bọn họ, năm nay không đi xem trình diễn nữa."

"Sau đó chờ bọn họ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ nói là, ai bảo các người không cho Kha Dữ mượn quần áo sao?"

Thương Lục: "Không, bởi vì xấu."

Thương Minh Bảo: "..."

Phía sau vang lên tiếng sột soạt, cô nhỏ xoay người, thấy Thương Lục đã thay xong quần áo, "Vậy còn chuyện anh Đảo Nhỏ không mượn được trang phục thì tính sao?"

Thương Lục đi lướt qua, liếc cô một cái, "Cần gì đi mượn?"

Hắn đẩy cửa, kêu chú Minh cầm điện thoại và chìa khóa xe ra.

Chú Minh hỏi: "Cậu ra ngoài à?"

"Ừ."

"Có ăn cơm tối không?"

Thương Lục nghĩ đến cái đức hạnh yêu đương mà vẫn lúc nóng lúc lạnh của Kha Dữ, ánh mắt tối lại: "Không chắc lắm, chú không cần chuẩn bị."

Thương Minh Bảo cũng chạy ra: "Đi đâu chơi đấy? Anh đi tìm anh Đảo Nhỏ phải không? Cho em theo với!"

Thương Lục: "Không tiện."

"Không tiện? Sao lại không tiện?" Thương Minh Bảo mờ mịt khó hiểu, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hô to: "Có cái gì mà đến em gái ruột cũng thấy không tiện? Anh ấy còn từng ký tên lên lưng em luôn đấy nhớ!"

Porsche Taycan có được khả năng tĩnh âm tuyệt đối của xe điện lẫn động cơ mạnh mẽ của xe thể thao, trong lúc xe phóng xuống núi, Thương Lục tranh thủ điện thoại cho Kha Dữ.

"Đang ở nhà hả?"

Kha Dữ nằm trên ban công đọc sách vuốt mèo, vết bầm bên khóe môi còn hơi mờ mờ, "Không ở nhà."

Thương Lục đảo vô lăng bằng một tay, nhanh như chớp đã xuống đến chân núi, "Thế à, bận chuyện gì?"

Trực giác Kha Dữ mách bảo ngữ khí hắn hơi sai sai, mấy đoạn trầm thấp kéo ra chút không vui. Kể cũng đúng, vừa ở bên nhau chưa được một tháng mà anh đã tránh mặt mất một tuần, ai mà vui cho nổi?

Anh ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, giả vờ ra vẻ bận rộn: "Đang ở studio chụp poster năm mới cho nhãn hàng."

Ngoan ngoãn báo lịch trình xong còn nhớ rõ phải quan tâm đến bạn trai, "Em thì sao?"

"Cũng đang bận."

Kha Dữ chậm chạp "À" một tiếng, thử hỏi: "Vậy... anh cúp nhé?"

Thương Lục dứt khoát đáp: "Được."

Hắn dứt khoát như thế khiến Kha Dữ bỗng dưng hơi buồn, lời quanh quẩn trên đầu lưỡi một lúc lâu mới nói ra khỏi miệng: "... Thế có nhớ anh không?"

Khuôn mặt sầm sì hiện lên chút ý cười, Thương Lục vẫn cố ra vẻ lạnh lùng kiên định nói: "Cũng bình thường, mỗi ngày vẫn liên hệ mà, không nhớ lắm."

Lòng Kha Dữ trầm xuống, không nói được lời phản bác. Đối phương nói không nhớ lắm, bây giờ nếu anh nói mình nhớ hắn rất nhiều thì sẽ có cảm giác đáng thương tự phụ quá, đành phải mạnh miệng hùa theo: "Thế thì tốt, anh cũng vậy."

Đèn đỏ.

Thương Lục giẫm chân phanh, đỡ tay lái không biết mình buồn cười chuyện gì.

Bình ổn cảm xúc xong, hắn bắt đầu thả câu: "Kha Dữ, em chưa hẹn hò ai bao giờ, anh thì rồi, anh dạy em đi, yêu nhau mà mấy ngày không gặp mặt có phải chuyện bình thường không?"

Cuốn sách in màu dày cộp trượt khỏi đùi, một tay Kha Dữ vuốt mèo, tay kia đỡ trán, nghĩ thầm... Mẹ nó, làm sao anh biết được!

Chần chừ một lúc, anh thản nhiên đáp: "Chắc vẫn bình thường đấy."

Nghe câu trả lời như thật của anh, mặt Thương Lục lại sầm xuống: "Anh ——"

Thôi vậy.

Hắn sửa miệng: "Anh cứ làm việc đi."

Chiếc xe thể thao điện Porsche màu bạc lướt qua ngã tư đường, phóng thẳng về khu chung cư cao cấp bên bờ sông Tây Giang.

Sau khi hoàn tất thủ tục giao dịch, hắn thay đổi thông tin chủ sở hữu ở văn phòng bất động sản, thuận tiện xử lý luôn mấy thủ tục ra vào cổng, đăng ký biển số xe. Thang máy nối thẳng từ gara ngầm lên tầng 20, con số trên bảng điện tử bò chầm chậm, nhịp tim của hắn cũng bất ngờ đập nhanh hơn.

Thậm chí còn tranh thủ soi lên cánh cửa kim loại sáng như gương trong buồng thang máy để kiểm tra ngoại hình.

Thời điểm chuông cửa vang lên, Kha Dữ vẫn chưa phản ứng kịp. Dựa vào tình hình an ninh nghiêm ngặt trong khu này, cơ bản không thể có khách lạ đến nhà, giờ này mà gõ cửa, có lẽ —— không, một trăm phần trăm là nhân viên văn phòng bất động sản.

Anh bế mèo hờ hững liếc mắt qua lỗ chống trộm một cái ——

Bỏ mẹ rồi.

Toàn thân căng thẳng lùi về sau, đến mèo cũng không bế nổi nữa.

Một tay Thương Lục chống lên cửa, cúi đầu chờ mấy giây xong lại mất kiên nhẫn gõ gõ. Từng tiếng thùng thùng vang lên dồn dập, đâu giống như gõ cửa, mà chính là đếm ngược số giây Kha Dữ còn sống sót.

Kha Dữ nuốt nước bọt xoay người muốn chạy. Thương Lục tiếp tục ấn vào ống điện thoại video: "Mở cửa ra."

Hắn kiên nhẫn đợi thêm mấy giây, giọng nói trầm thấp từ tính vọng vào: "Em biết anh đang ở trong nhà, nếu không mở cửa thì em gọi văn phòng quản lý tòa nhà lên mở, anh tự chọn đi."

Kha Dữ: "..."

Mẹ nó, chủ nhà thì ghê gớm lắm đấy?

Mèo Anh lông vàng ngồi xổm dưới chân ngửa đầu nhìn anh, ngoan ngoãn kêu meo một tiếng.

Khoá cửa kêu lách cách, cửa mở.

Kha Dữ hoa mắt một trận, còn chưa kịp thấy rõ hình dáng Thương Lục đã bị túm cổ tay ấn ngược lên cánh cửa nhà.

"'Thế thì tốt, anh cũng vậy'?" Hắn lôi chuyện cũ ra tính sổ, "Ai 'cũng vậy' với anh?" Hắn nắm cằm anh, ngữ khí trầm thấp tỏ vẻ rất khó chịu, bàn tay giữ cổ tay anh ung dung xoa nắn từ hổ khẩu lên lòng bàn tay.

Kha Dữ ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt đen láy tràn ngập vô tội và căng thẳng.

"Em rất nhớ anh, nhớ đến mức không tập trung làm việc được, mỗi ngày phải vào phòng vẽ tranh tĩnh tâm ba lần," Thương Lục hung tợn nói, ngữ khí phút chốc mềm xuống, "Anh thì sao?"

Hắn quá thẳng thắn, lòng bàn chân Kha Dữ nhẹ bẫng, bị hắn hỏi mềm cả người. Anh cúi đầu hạ tầm mắt: "Anh ——"

Hai chữ "Cũng vậy" là quá dư thừa không cần thiết, Thương Lục cúi đầu xuống hôn anh.

Cánh tay bị giữ kề sát ván cửa cảm nhận một trận lạnh lẽo, nhưng phần da thịt mềm mại mặt trong lại bị thong thả vu.ốt ve như có như không.

Mấy ngón tay thanh mảnh vừa rồi còn cầm bút phác họa da thịt người ta, giờ phút này cọ qua mạch đập, cọ qua gân xanh giữa cổ tay, đường chỉ tay, cuối cùng mười ngón tay giao nắm.

Đầu óc Kha Dữ choáng váng, cảm giác đối phương hôn còn sắc tình hơn cả mình.

Thương Lục dựa vào trán anh, thở d.ốc chất vấn: "Mấy ngày không gặp là bình thường? Có thể gặp mà cũng trốn không gặp? Anh khinh thường em chưa yêu ai bao giờ đúng không?"

Lòng Kha Dữ loạn như hồ: "Anh không có trốn..."

"Không trốn mà chấm dứt hợp đồng xong cũng không gặp em, thật sự không muốn thấy mặt à?"

Kha Dữ thề thốt phủ nhận: "Đương nhiên không phải!" Mất nửa nhịp, anh mới chậm chạp phản ứng, "... Em biết rồi?"

"Em có phải bạn trai anh thật không đấy? Chuyện anh chấm dứt hợp đồng với công ty còn phải biết qua miệng Thương Minh Bảo?" Đôi mắt sâu thẳm của Thương Lục nhìn anh chằm chằm, ngữ khí chậm lại: "Tại sao không nói? Anh cảm thấy em không có tư cách biết những việc này? Hay là anh có người thân thiết khác để chia sẻ trước rồi?"

Hắn hỏi rành mạch mà không hùng hổ, ngữ khí rất chậm cho nên không có cảm giác áp bách dữ dội, ngược lại còn rất dịu dàng. Kha Dữ bị hỏi mà tim hẫng một nhịp, hoàn toàn không hợp lý, "—— Không phải, anh định nói, nhưng mà..."

Một câu còn chưa nói xong, Thương Lục đã phát hiện ra vết bầm bên môi: "Chỗ này làm sao thế?"

Kha Dữ theo phản xạ giơ tay lên chạm vào, bị Thương Lục cản lại: "Đừng chạm —— có đau không?"

Kha Dữ lắc đầu: "Sắp lành rồi... Nằm chơi bị điện thoại rơi vào mặt."

Thương Lục ngẩn người, quan sát thần sắc anh rồi bật cười, "Có bị ngốc không thế?"

"Sợ em nhìn thấy lại cười anh..." Giọng Kha Dữ nhỏ dần, mặt nóng lên.

"Bây giờ em đang cười anh đây này."

Kha Dữ vòng tay qua cổ hắn: "Vậy em cứ hôn anh đi."

Thương Lục lại cúi đầu hôn anh. Lần này nụ hôn càng triền miên hơn, bàn tay trượt xuống eo, Kha Dữ cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng, được hắn bế thốc lên dễ như trở bàn tay.

Cặp chân dài của anh tách ra buông thõng kỳ cục giữa không trung, hai tay ôm chặt lấy Thương Lục vì căng thẳng. Con người từ trước đến nay luôn cho rằng mình mặt dày vạn sự bất kinh, bây giờ đang vừa hôn vừa xấu hổ muốn chết, toàn thân run rẩy, buồng phổi không còn thừa chút dưỡng khí nào.

Thương Lục nâng anh bằng một tay, cánh tay dùng lực hiện rõ hình dạng cơ bắp xinh đẹp nhưng nhìn qua vẫn nhẹ nhàng, trên mặt không hiện ra bất cứ vẻ gì là khó xử hay cố sức, tay kia thậm chí còn nhàn nhã thành thạo sờ soạng vào tấm lưng thon gầy của Kha Dữ dưới lớp áo thun.

Từ nhỏ luyện bắn cung tên, một là để tĩnh tâm, hai là để vững tay cầm cọ vẽ hoặc vác máy quay... Mẹ nó đều chó má hết, chính là để dùng cho thời điểm này thì có.

Kha Dữ không biết mình đã hôn bao lâu, chỉ biết lúc được buông ra thì đã từ huyền quan di chuyển vào phòng khách rồi. Thương Lục nhìn đuôi mắt hồng hồng của anh, cong môi ghé vào tai nói nhỏ.

Kha Dữ nghe hắn hỏi: "... Muốn à?"

Toàn bộ trái tim như bị hai chữ này bắt cóc, trói chặt không buông. Thương Lục thấy anh hoảng hốt lắc đầu, bật cười phả ra hơi thở nóng rực: "Vậy thì thôi."

Hắn kéo người ngồi lên đùi mình: "Lúc hủy hợp đồng không gặp phiền toái gì chứ?"

"Không có," Anh ngoan ngoãn trả lời, "Ấn theo điều khoản trên hợp đồng mà làm."

Mấy năm nay giá trị thương mại của anh tăng cao nhưng Thần Dã vẫn không sửa lại điều khoản hợp đồng, tiền hoa hồng ăn chia và vi phạm hợp đồng vẫn dựa theo con số trước đây. Thù lao nhận về ít kéo theo tiền bồi thường cũng ít đi, cuối cùng là anh có lời, nếu không làm gì có chuyện chỉ bỏ ra hơn 20 triệu đã an toàn thoát thân được.

"Sốt ruột bán nhà là vì bồi thường hợp đồng hả?"

"Ừ."

"Chuyện thứ hai, bị bôi xấu trên mạng vì sao cũng không nói?"

"Cái này mà em cũng biết?"

"Sau này cái gì em cũng biết hết." Thương Lục lấy điện thoại ra, ấn vào ứng dụng Weibo mình thuận tay cài đặt trên đường, "Đăng ký acc."

"Em không biết làm à?"

"Biết, nhưng tài khoản này đăng ký vì anh, anh tự làm đi."

Kha Dữ nhập số điện thoại của hắn vào, "Mật mã?"

"Anh đặt."

Kha Dữ ngẫm nghĩ rồi nhập "ylzd001".

Y lục chi đảo.

"Ylzd nghĩa là gì?"

Kha Dữ không ngẩng đầu, "Đoán đi."

Đúng là quá đáng, Thương Lục rất bất đắc dĩ, Kha Dữ lại dặn: "Không được sửa."

"Không sửa." Hắn nhìn Kha Dữ đăng ký xong, ấn vào trang chủ điền nickname, "Tên gì đây?"

"Thương Lục."

Quả nhiên là người lười sống ảo.

Anh mất kiên nhẫn lục trong album tìm một tấm ảnh gì đó làm avatar, ngày sinh nhật, tốt nghiệp trường nào, bio các kiểu đều nhắm mắt điền đại hết. Thương Lục không ngăn cản, thấy anh rời khỏi giao diện chỉnh sửa, biết đã xong thủ tục liền ra lệnh: "Nhấn follow anh đi."

Kha Dữ: "... Anh ít đăng Weibo lắm."

"Không sao." Thương Lục mút hôn khóe môi anh, "Còn mấy cái fanclub trạm thông tin siêu thoại linh tinh các thứ nữa, follow hết."

Kha Dữ khiếp sợ: "Biết cả mấy cái đó luôn?"

"Vừa biết tức thì."

Trên đường đến đây, hắn tùy tiện tìm một clip phổ cập thông tin về vòng fan trong showbiz nghe suốt một đường.

Kha Dữ biết giãy cũng vô ích nên ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí về nhà có khi Thương Minh Bảo còn giúp anh cô nàng phổ cập kỹ càng hơn nữa cho xem.

"Thật ra fanclub của anh giải tán lâu rồi."

"Cho nên lần này mới bị người ta đặt điều bôi xấu?" Thương Lục hỏi.

Nếu vẫn còn fanclub ở đó thì sẽ không đến mức phải dựa vào mấy cô đại fan chèo chống sức mua, số liệu cũng đẹp mắt hơn bây giờ nhiều. Cộng đồng fan thực chất là một bầu trời đầy sao bay tán loạn mỗi ngôi một kiểu, vốn không có sức chiến đấu, chỉ khi tụ lại cùng một chỗ, có cùng một mục tiêu thì mới có khả năng đốt cháy tất thảy, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

"Không liên quan gì cả." Kha Dữ tùy tiện ấn follow vài tài khoản rồi trả điện thoại cho Thương Lục: "Cái này là tài khoản chính của em, sau này em quay phim, giao lưu làm tuyên truyền quảng bá các thứ đều phải dùng đến. Lúc lướt Weibo nhớ đừng trượt tay like cái gì hết, sẽ bị chụp lại ngay đấy, cũng đừng follow mỗi mình anh, sau này phải follow diễn viên và đạo diễn khác nữa. Nếu không thích giao lưu thì không cần gò ép bản thân đăng bài."

Thương Lục cười: "Ừ, thầy Kha dạy phải lắm."

Thực ra hắn có hai tài khoản mạng xã hội là Twitter và Facebook, nhưng tần suất đăng nhập vào cũng cực kỳ ít, bình thường chỉ dùng để ghi chép lại cuộc sống cá nhân và liên hệ bạn bè, giáo viên hoặc nhóm nghiên cứu thời còn đi học, hoàn toàn không dùng chúng để thu thập tin tức, học tập hay xem thời sự, đu idol. Hắn sống như vậy hai mươi bốn năm cảm thấy không có vấn đề gì, mãi đến ngày hôm nay được Thương Minh Bảo phổ cập kiến thức cho một khóa.

Hóa ra toàn bộ hệ sinh thái giới giải trí nội địa đều sống trên internet, sống bằng các số liệu, hoặc nói dứt khoát hơn, là sống trên Weibo. Nếu không xem Weibo thì cho dù là người thân thiết nhất, có khi bản thân cũng không thể biết được người kia đã trải qua những chuyện gì.

Suốt đường đi hắn vốn lo lắng tâm trạng Kha Dữ đang không tốt, vào nhà đảo mắt một cái mới thấy, ghế mây đang đặt ngoài ban công đón nắng, cuốn sách mở dở dang, năm con mèo đứa nằm đứa đứng, tách trà đặt trên bàn còn nghi ngút khói, hương trầm chậm rãi cháy trong lò sứ, quả thực là rất yên bình.

Toàn bộ phong ba trên mạng chưa chắc đã gây nên sóng to gió lớn gì cho cuộc sống ngoài đời của anh.

Thương Lục không có ý kiến gì với bộ quy tắc vận hành kia, nhưng vì Kha Dữ, hắn chỉ có thể cười một trận xong lại tiếp tục tuân theo.

"Lát nữa sẽ có nhân viên PR liên lạc, em không biết luật chơi của các anh, nhưng người đó đến từ một công ty xã giao truyền thông ở Thượng Hải, chuyên nhận xử lý các case liên quan đến giới giải trí và giới thời trang, anh muốn làm thế nào thì cứ nói với cô ấy, hoặc dứt khoát nghe cô ấy kiến nghị luôn."

Hắn báo ra cái tên làm Kha Dữ giật mình sửng sốt. Đó là một công ty quan hệ công chúng đứng đầu trong ngành, case mà họ giải quyết toàn là những vụ kinh tâm động phách, tuyệt địa hồi sinh.

"Hiện giờ chắc hot search đã bị kéo xuống rồi, nhờ bên PR xử lý rắc rối quá, mai kia em trực tiếp gọi tập đoàn qua tiếp quản luôn, không biết có gây phiền phức gì cho anh không."

"... Tập đoàn gì kia?"

"Phòng quan hệ công chúng của trụ sở chính tập đoàn Thương Vũ."

Kha Dữ nghe mà tê liệt, phiền phức thì không phiền phức, chỉ là bên Weibo chắc chắn sẽ có người hỏi quan hệ giữa Kha Dữ và nhà họ Thương là thế nào. Anh rùng mình một cái, "Weibo của em không thể đặt tên Thương Lục được, đổi mau."

Cái tên này mà follow anh sẽ lập tức bị đào ra ngay.

Thương Lục hoàn toàn không để ý, "Ừ, nghe lời anh."

Kha Dữ nghĩ một lát mà không nghĩ ra cái tên nào thích hợp, đành đổi cho hắn một chữ "Lục" duy nhất.

Thương Lục nhìn anh gõ chữ, tay vẫn vòng qua eo anh, nói, "Còn chuyện thứ ba."

"Cái gì?"

"Dịp năm mới chưa kịp tặng quà, anh có thể cho em cơ hội bù đắp được không?"

Tặng quà mà còn phải sốt ruột xin xỏ, Kha Dữ nhếch khóe môi: "Em cảm thấy anh sẽ từ chối à?"

Thương Lục bật cười: "Thế anh muốn gì nào?"

Cơ hội đến mà nghĩ mãi không ra, Kha Dữ nói: "Không biết."

"Tặng anh bộ quần áo nhé? Thời trang cao cấp hay haute couture nhãn hiệu lam huyết gì cũng được."

Kha Dữ đã hiểu ra, ánh mắt lặng lẽ khóa lấy hắn tiện đà cười nhạt một tiếng, nói nửa thật nửa giả: "Anh không muốn xấu hổ trước bạn trai mình như thế đâu."

"Không phải xấu hổ, đó là việc bạn trai nên làm."

Trang phục may sẵn cao cấp và haute couture mùa mới vẫn chưa được công bố, các ngôi sao khác đều phải chủ động đi mượn từ nhãn hàng mới có thể mặc trước khi tuần lễ thời trang diễn ra. Đồ may sẵn còn ổn, haute couture thì không có chuyện cho mượn trước, luôn luôn phải chờ tuyên bố trình diễn xong mới cho mượn ra ngoài, cho nên cũng không có khái niệm quá mùa.

Nghe Kha Dữ nói vậy, Thương Lục cười một tiếng, dáng vẻ không chút để ý: "Đó là quy tắc của giới giải trí chứ không phải của khách hàng."

---

Lời tác giả:

Kswl (ngọt chết tôi rồi)

Chương này siêu ngọt, không cho các bạn mất hứng!!! Chỉ có ngọt thôi!

---

*Y lục chi đảo 依陆之岛 – yi lu zhi dao: hòn đảo chạy theo đất liền a.k.a bỏ nhà theo trai (mình nói bừa đấy đừng đánh huhu)

---

*Chuyên mục có thể bạn biết rồi:

Trong truyện có nhắc tới khái niệm "Haute Couture", đây là một từ gốc tiếng Pháp, nghĩa là "may đo cao cấp", được xem là đỉnh cao của ngành thời trang hàng hiệu. Các bộ cánh Haute Couture sử dụng các nguyên liệu cao cấp, được may đo bằng tay với độ sắc sảo, độ tỉ mỉ và sở hữu những chi tiết đỉnh cao. Phong cách thời trang còn được biết đến với giá bán của mỗi bộ trang phục luôn từ vài trăm nghìn đô la trở lên.

Hiện nay, Haute Couture là cụm từ được nước Pháp bảo vệ và được ghi rõ trong luật. Theo Phòng Thương mại và Công nghiệp Paris, để được công nhận là nhà may đo cao cấp thì một thương hiệu phải đáp ứng các tiêu chí sau:

May đo riêng theo số đo khách hàng;Có một xưởng may ở Paris, có ít nhất 20 nhân viên làm việc toàn thời gian;Tại mỗi mùa thời trang (diễn ra vào tháng 1 và tháng 7 hàng năm), trình diễn bộ sưu tập có ít nhất 50 mẫu mới – bao gồm cả trang phục ban ngày và trang phục dạ hội.

Sở dĩ mỗi bộ trang phục Haute Couture luôn có giá cao ngất ngưởng, một là vì tính độc nhất vô nhị của nó. Tất cả các chi tiết trên một bộ trang phục Haute Couture vô cùng độc đáo và không thể lặp lại, đây cũng là lý do giới thượng lưu đặc biệt đánh giá cao dòng thời trang này. Thứ hai, các nhà thiết kế rất chú trọng đến việc lựa chọn các nguyên vật liệu xa xỉ, chất lượng cao cấp nhất cho các thiết kế của mình: vải cashmere, lụa cao cấp, kim cương, đá quý Swarovski, hoặc các loại da, lông thú hiếm có... Điểm thứ ba khiến Haute Couture chỉ có thể là cuộc chơi của giới thượng lưu: tất cả được thực hiện bằng tay bởi những nghệ nhân lành nghề nhất. Các chi tiết may thêu, đính đá quý... của Haute Couture đều được thực hiện vô cùng tỉ mỉ. Chính vì để đảm bảo độ sắc sảo và chi tiết, một bộ cánh may đo cao cấp có thể ngốn đến hàng trăm giờ lao động của hàng chục nghệ nhân.

Một thiết kế Haute Couture mất rất nhiều thời gian và công sức để hoàn thành. Do đó những thiết kế này không có mức giá cố định như thời trang may sẵn (ready-to-wear). Mỗi chiếc đầm thường là độc bản, được thiết kế và may theo số đo riêng của khách hàng quyền quý. Giá cả không phải là điều mà những nhân vật này quan tâm.

Thậm chí, đôi khi các nhà mốt sẽ thiết kế các bộ sưu tập Haute Couture không để bán mà chỉ để trình diễn. Chúng được xem như những tác phẩm nghệ thuật, thể hiện tài năng sáng tạo không giới hạn của các nhà thiết kế.

Haute Couture đóng một vai trò quan trọng trong ngành công nghiệp thời trang. Nó là nguồn cảm hứng cho những nhà thiết kế khác và cho xu hướng thời trang chung. Nó cũng là một cách để khẳng định uy tín và tầm ảnh hưởng của những nhà thiết kế hàng đầu thế giới. Ngoài ra, Haute Couture còn góp phần vào việc bảo tồn và phát triển những kỹ thuật thủ công truyền thống của nước Pháp.

(Thông tin tham khảo và tổng hợp từ tùm lum nguồn trên Google.)

Nói chung, vì giá trị bộ trang phục quá cao nên bình thường không có khái niệm "haute couture quá mùa" hay "lỗi thời" như trang phục may sẵn. Thế cho nên Lục Lục mới nảy ra ý định tặng luôn cho anh bồ bộ haute couture mùa mới mà thương hiệu chưa kịp công bố – là thứ mà minh tinh bình thường chuyên đi nhận đồ tài trợ sẽ không bao giờ được nhận, mục đích không cần phải nói, để dằn mặt toàn bộ giới thời trang đại lục luôn đó lmao.

Bình Luận (0)
Comment