Haute couture quá đắt tiền, Kha Dữ không có mặt mũi đòi hỏi, nhưng đồ may sẵn cao cấp mùa mới còn chưa công bố thì phải chọn kiểu gì? Thương Lục không quá để tâm, thong thả ngồi trên ban công uống trà với anh một lát, hắn để Kha Dữ ngồi trên đùi cùng nhau lật xem quyển sách "Nghệ thuật điện ảnh" bìa cứng in màu, bên trong ghi chép đầy đủ những cảnh quay kinh điển đã đi vào lịch sử điện ảnh cùng những giai thoại hậu trường, xem rất thư giãn.
Kha Dữ hoài nghi trước kia Thương Lục từng xem quyển sách này rồi, bởi vì mỗi một sự kiện viết trong sách hắn đều biết đến, hơn nữa còn có thể kể cho anh nghe thêm chút chuyện ngoài lề.
Thương Lục kể những chuyện này mà ngữ khí không hề khoe khoang, thần sắc nhàn nhạt, lời lẽ tự thuật bình thản tự nhiên như thể những gì mình hiểu biết không gọi là ghê gớm. Hắn có thể nhớ rõ tên đạo diễn, biên kịch, diễn viên chính của từng bộ phim kinh điển, thậm chí cả chỉ đạo mỹ thuật, âm nhạc và quay phim chính cũng được nhớ rõ ràng. Đặc biệt còn có vài cái tên đạo diễn Liên Xô rất phức tạp, đại khái phải đọc tới đọc lui trên mười lần mới miễn cưỡng nhớ được.
Kha Dữ cầm quyển sách, hết nhìn trang giấy lại nhìn hắn, Thương Lục thấy thế véo eo anh: "Tập trung vào."
Trời dần về chiều tối, bà lão ngủ trưa tỉnh lại liền đỡ tường đi tìm Thao Thao, trông thấy anh được Thương Lục ôm vào lòng, đôi mắt già nua chợt hiện lên một tia nghi hoặc như không hiểu tại sao đứa cháu trai cao hơn một mét tám của mình lọt thỏm trong vòng tay người khác lại trông yếu ớt như vậy.
Tiếng bước chân loẹt quẹt của bà lão khiến hai người giật mình, Kha Dữ nhảy xuống khỏi đùi Thương Lục, "Bà ơi."
Thương Lục cũng đứng dậy theo, bà lão trông thấp bé như một đứa trẻ mang bộ tóc hoa râm, còn chưa cao tới ngực. Hắn ngồi xổm xuống chào bà một tiếng.
Kha Dữ nắm tay bà: "Đây là Thương Lục ạ."
Bàn tay khô khốc mát lạnh dán lên mặt hắn, bà lặp lại hai chữ "Thương Lục", khen: "Ngoan quá."
Thương Lục để mặc cho bà vu.ốt ve, đoạn ngửa đầu nhìn Kha Dữ: "Thế thôi à?"
"Thế thôi là sao?"
"Giới thiệu em với bà chỉ có một câu thế thôi à?"
Ánh mắt Kha Dữ hoảng hốt, quay mặt đi: "Không thì sao."
Thương Lục không chịu bỏ qua: "Nhanh lên, bà đang chờ kìa."
Kha Dữ cụp mắt nhìn, quả nhiên thấy bà mình đang ngơ ngác há miệng nhìn hai người đưa qua đẩy lại. Kha Dữ căng da đầu nói thật nhanh: "Bà ơi, Thương Lục là bạn trai của con."
Tuy bà lão khó lòng hiểu được hàm nghĩa của những chữ này, nhưng Kha Dữ vẫn sinh ra chút ngượng ngùng như học sinh tiểu học thú nhận mình đang yêu đương với phụ huynh.
Thương Lục muốn tỏ ra ngầu lòi bình tĩnh, nhưng khóe môi cứ vô thức nhếch cao, cuối cùng không nhịn được mà cười thành tiếng. Hắn từ từ đứng lên, ánh mắt khóa chặt vào anh: "Thế này có tính là về ra mắt gia đình không nhỉ?"
Kha Dữ giật mình, trong lòng chợt sinh ra nỗi hoảng loạn không thể kiểm soát, trên mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: "Đừng nói thế."
Thương Lục thu ý cười, "Biết rồi." Hắn mau chóng giấu đi tia buồn bã lóe trong ánh mắt, đoạn dời đề tài: "Có phải nên chuẩn bị cơm tối rồi không? Nhà anh không thuê giúp việc à?"
Kha Dữ ngượng ngùng thú nhận, mấy ngày nay chỉ có mình anh chăm sóc cho bà, rửa mặt chải đầu làm vệ sinh là chuyện đơn giản, cơm nước mới là vấn đề lớn. Mấy ngày đầu anh có thử xuống bếp vài lần, nhưng một không có kiên nhẫn hai không đủ tay nghề, cố lắm cũng chỉ làm ra được mấy món miễn cưỡng cho vào miệng, cuối cùng sa đọa thành đặt cơm ngày ba bữa từ khách sạn năm sao gần đó cho tiết kiệm thời gian.
Không phải anh chưa nghĩ đến chuyện thuê giúp việc về nhà nấu cơm, chỉ là trong thời gian ngắn khó tìm được người phù hợp, hơn nữa nghề nghiệp anh quá đặc thù, không thể tùy tiện tìm ai cũng được, thế là phải tự mình an ủi rằng ít nhất đồ ăn của khách sạn năm sao sẽ không kém hơn đồ giúp việc nấu.
Thương Lục vừa bấm điện thoại vừa hỏi Kha Dữ: "Lần trước ăn cơm ở nhà em thấy có vừa miệng không?"
Kha Dữ gật đầu, Thương Lục lập tức nói vào điện thoại: "Gọi lão Sở qua chỗ cháu nhé."
Tắt máy xong, hắn lại nói: "Cho anh mượn đầu bếp, bao giờ bà về lại đảo rồi nói sau. Lão Sở không ở lại nhà anh đâu, mấy ngày này cứ để chú ấy qua nấu cơm. Tuy đồ ăn khách sạn sạch sẽ, nhưng sợ không đủ dinh dưỡng." Nghĩ một chút, hắn hỏi: "Có cần thuê hộ lý không? Một mình anh chăm sóc bà thôi à?"
"Em nghĩ anh đẻ ra đã làm minh tinh ngay chắc?" Kha Dữ bất đắc dĩ nói: "Cậu chủ ơi, luận năng lực sinh hoạt, em phải gọi anh một tiếng anh trai nhé."
"Ừ, anh trai." Thương Lục rất biết nghe lời phải.
Kha Dữ: "..."
"Gọi anh thôi mà đỏ mặt làm gì?" Thương Lục rất hứng thú đánh giá anh.
"Cút đi."
Đầu bếp tới trước, một lát sau, nguyên liệu nấu ăn tươi sống đặt từ siêu thị cũng tới theo. Lão Sở rất am hiểu nguyên tắc không nhìn nhiều không hỏi nhiều không nói nhiều, tuy liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay Kha Dữ chính là ngôi sao mà con gái mình thích nhất, nhưng vẫn làm như không quen biết anh, vừa vào nhà đã chui ngay vào bếp khua nồi niêu xoong chảo một trận.
Vào giờ cơm tối, Kha Dữ cắn đũa nghĩ thầm, quả nhiên bà nhà mình ghét ăn cơm khách sạn thật rồi. Hôm nay bà ăn uống tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều, nếu anh không ngăn lại, có khi bà sẽ ăn được tận hai chén cơm gạo tẻ cỡ đại.
Tối hôm đó, lookbook chưa được công bố chính thức từ các thương hiệu nổi tiếng đồng loạt đổ bộ vào hộp thư của Thương Lục, thậm chí có cả của Hiệp hội may đo thời trang cao cấp, duy chỉ thiếu mỗi nhãn hiệu lam huyết đã từ chối cho Kha Dữ mượn đồ, anh suy đoán rằng có lẽ Thương Lục cố ý.
"Em thù dai thật."
Thương Lục thản nhiên: "Không phải mang thù, là họ không xứng với anh."
Kha Dữ từ từ lật họa báo, thái độ phục vụ tận tình tỉ mỉ, phong cách trang phục đa dạng tinh tế. Anh bật cười giễu cợt: "Mấy nhãn hàng này cũng hai mặt phết nhỉ?"
"Đồ may sẵn xa xỉ còn tạm, mấy nhà mốt haute couture mỗi năm đều phải tổ chức ít nhất 45 lần trình diễn không công khai bộ sưu tập mới cho khách hàng chọn lựa, những bộ thường ngày anh thấy các ngôi sao mặc đi event thật ra chỉ là một góc tòa núi băng thôi. Số lượng khách hàng mua haute couture liên tục giảm dần mỗi năm, hiện giờ toàn thế giới chỉ còn khoảng hai ngàn người, cho nên ——"
Kha Dữ kinh ngạc: "Ít thế thôi á?"
Anh cứ tưởng hai ngàn là con số nhà giàu ở Trung Quốc đủ điều kiện mua đồ thời trang cao cấp.
"Ừ."
"Cho nên..."
"Cho nên em chỉ xem như dính chút hào quang của Tiểu Ôn thôi."
"Tiểu Ôn?"
"Mẹ em." Thương Lục cười, lúc nhắc đến bà, trong mắt hắn lộ ra vẻ dịu dàng rất bất đắc dĩ, "Bà ấy họ Ôn, tên là Ôn Hữu Nghi, ba em và mấy anh chị em trong nhà đều gọi bà là Tiểu Ôn."
"Dì Tiểu Ôn chính là một trong số hai ngàn người đó."
"Ừ, anh đoán xem bà ấy có bao nhiêu bộ trang phục haute couture."
Một bộ đồ may đo cao cấp như vậy ít nhất phải từ mấy trăm ngàn đến mấy triệu tệ, trình độ chế tác tỉ mỉ phức tạp và quá khoa trương, căn bản không thể mặc hằng ngày, mà người có tiền thì vẫn phải tuân theo quy tắc sinh hoạt cơ bản. Kha Dữ vận dụng trí tưởng tượng tầm thường của mình để suy đoán, còn không quên nể mặt thổi phồng lên một chút: "... Năm sáu trăm?"
"Năm ngàn bộ."
"Đụ má."
... Hiểu rồi, chẳng trách nhãn hàng phải chơi hai mặt.
Cúi đầu xuống lần nữa xem lookbook, chỉ cảm thấy trước mắt mình đều là nhân dân tệ lóng lánh.
Thương Lục cùng anh chọn lựa, thường ngày Kha Dữ chỉ quen mặc Uniqlo, tên nhãn hàng còn cái biết cái không đành ngồi nghe theo kiến nghị của hắn, rằng bộ này chất liệu dưới ánh đèn rất lộng lẫy, cái kia có đường chỉ thêu cao cấp khó nhận ra bằng ống kính máy ảnh, bộ bên cạnh lại có đường cắt may khá thú vị, cuối cùng bọn họ quyết định chấm một bộ haute couture từ một nhà mốt trực thuộc Hiệp hội thời trang may đo cao cấp.
"Cho em số đo chính xác, chiều cao cân nặng luôn."
"Bên chỗ Quả Nhi." Kha Dữ toan gửi tin nhắn cho Thịnh Quả Nhi thì nghe Thương Lục hỏi: "Trong nhà có thước dây không?"
"Không biết, chắc là có." Tin nhắn đánh được một nửa thì ngừng. Kha Dữ ngơ ngẩn nhìn Thương Lục, ánh mắt hắn đã thay đổi, cảm giác ám muội dưới ánh đèn hóa thành thực thể khiến người ta không dám nhìn thẳng. Qua một lúc lâu, anh thấp giọng: "... Có."
Thương Lục ôm gáy dán lên môi anh: "Để bạn trai đo cho anh nhé."
Lại tốn thêm ít thời gian công sức đi tìm thước dây, anh dùng một tay lần lượt mở từng cái ngăn kéo, Thương Lục đi bên cạnh, một cánh tay khác được hắn nắm hờ suốt buổi.
Chỉ tìm một vật dụng nho nhỏ thôi, cũng không hiểu phải nắm tay nhau làm gì.
Thế mà không ai trong số hai người thấy bất tiện, tìm đông tìm tây suốt mười phút, bàn tay vẫn không rời ra một giây nào.
"Đây rồi." Kha Dữ lấy một cuộn thước dây màu xanh nhạt trong hộp đựng đồ.
Thương Lục nhận lấy rồi nhìn anh: "Đưa tay lên nào."
Hắn đặt may âu phục ở phố Savile Row Luân Đôn bao nhiêu năm nay, trong lòng đã nhớ rõ một bộ trang phục yêu cầu số đo những phần nào. Thước dây nhẹ nhàng quấn quanh cổ, Thương Lục ghi nhớ chu vi rồi kéo ra, để lại dư vị lạnh lẽo trên da thịt khiến chỗ sâu trong thân thể Kha Dữ nổi lên ngứa ngáy.
Từ sải tay, vòng ngực, vòng hông đến chu vi cổ tay, mỗi một chỗ hắn đo đạc đều để lại trên cơ thể anh xúc cảm như có như không, thước dây mềm mại ma sát với áo thun phát ra tiếng sàn sạt nho nhỏ. Mọi hoạt động đều diễn ra trong yên lặng, mỗi lần nuốt nước bọt đều ngờ vực rằng có lẽ đối phương sẽ nghe thấy.
Số đo vòng eo để dành đến cuối cùng.
Thước dây vòng từ sau thắt lưng ra trước, hai đầu dây gặp nhau trước bụng. Kha Dữ buông thõng hai tay, cùng Thương Lục cúi đầu quan sát con số.
"Có chuẩn không?" Thương Lục ngước mắt nhìn vào mắt anh.
"Không chuẩn."
Thương Lục hạ giọng xuống, hơi thở nóng rực giao triền với Kha Dữ: "Thế phải làm sao mới chuẩn?"
Yết hầu nôn nóng trượt lên xuống dưới cái nhìn chăm chú, Kha Dữ cảm giác giọng mình cũng khàn hẳn đi. Anh vòng tay qua cổ Thương Lục, môi phả hơi nóng dán vào vành tai hắn: "Không cách quần áo mới chuẩn."
Anh cảm thấy thân thể chưa trải sự đời của mình đã dâm đến hết thuốc chữa rồi.
·
Nửa tháng sau, Tinh Toản Chi Dạ được tổ chức theo đúng kế hoạch.
Đây là sự kiện thảm đỏ lớn nhất trước đêm giao thừa, các nhà truyền thông bắt đầu livestream từ 4 giờ chiều, hai người dẫn chương trình một nam một nữ đứng trước bức tường ký tên làm nóng hội trường, chờ các minh tinh lần lượt vào bàn tiệc .
Thảm đỏ trải ra tận vị trí dừng xe của khách, hai bên thảm đỏ dài gần hai mươi mét chen chúc đầy các fan giơ poster biểu ngữ bảng đèn, trang bị đủ loại máy ảnh ống ngắm đắt tiền. Đội vệ sĩ mặc âu phục đen, mặt mày vô cảm đứng dàn hàng duy trì trật tự, bên tai không ngừng nghe tiếng bộ đàm điều động từ trung tâm điều khiển.
Từng chiếc xe hơi tiến vào vị trí đỗ theo thứ tự, các ngôi sao cúi người bước ra, tư thái đoan trang thanh lịch, nở những nụ cười hào phóng ngọt ngào, quần áo phục sức trên người lộng lẫy, trang điểm và tạo hình tóc càng hoàn hảo không tì vết; thậm chí đến từng động tác chuyển động, nhấc tay chào hỏi được tập luyện trăm ngàn lần trước gương cũng cùng một biên độ như người mẫu chuyên nghiệp đã qua huấn luyện bài bản.
Nói theo một nghĩa nào đó, từ giây phút bước xuống xe được vô số ống kính nhắm vào, tất cả bọn họ đã ở vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Phải thả lỏng, không được quá gồng cứng.
Phải thể hiện tử tế nhưng không được quá câu nệ.
Phải ra vẻ hào phóng, không được tỏ thái độ nhỏ nhen.
Phải thật duyên dáng, không thể còng lưng hay chúi cổ về phía trước, đôi chân đi giày cao gót mười hai phân phải thẳng tắp từ ngón chân lên đầu gối như cây thước kẻ.
Về phần biểu cảm khuôn mặt, muốn ngọt ngào hào phóng vui vẻ thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể nghiêm mặt, nếu không lên hình trông sẽ rất cáu kỉnh.
Tin tức Chung Bình chuẩn bị nhảy dù sang Thần Dã đã nhanh chóng lan truyền khắp giới giải trí, đợt thảm đỏ hôm nay, Ưng Ẩn được sắp xếp đi cùng cậu ta hoàn toàn chứng thực cho lời đồn đó.
Trước khi đến sự kiện, phòng làm việc Chung Bình đã kịp đăng tải ảnh tạo hình qua chỉnh sửa, các blogger thời trang lớn nhanh chóng chia sẻ, nhãn hàng chạy vào tung hô một phen. Hôm nay cậu ta mặc trang phục cao cấp của một thương hiệu lam huyết, đã sớm nghe phong thanh tin chuẩn bị trở thành tân đại sứ cho nhãn hàng đó. Lúc lời đồn Chung Bình nhảy sang Thần Dã lan rộng, các fan đều đoán già đoán non không biết cái danh đại sứ nhãn hàng chưa kịp công bố có thành bom xịt hay không, hiện giờ xem ra mọi chuyện đều ổn cả.
MC hỏi: "Đây là lần đầu tiên Chung Bình bước lên thảm đỏ cùng Tiểu Ẩn, chúng tôi có thể hy vọng rằng hai vị sẽ hợp tác trong tương lai không?"
Chung Bình nở nụ cười quyến rũ: "Tiểu Ẩn là nữ diễn viên trẻ ưu tú nhất trong lòng tôi, có thể hợp tác với cô ấy đương nhiên là vinh hạnh."
MC nữ chuyển hướng sang Ưng Ẩn: "Tiểu Ẩn thì sao? Woa, hôm nay cô thật sự quá xinh đẹp, tôi không dám đứng chung một khung hình luôn đấy."
Ưng Ẩn mím môi cười, trong ngọt ngào ẩn chứa phong tình vạn chủng, chớp chớp mắt nhìn Chung Bình: "Làm gì có, cậu nhớ nhầm rồi, lần trước tôi nhờ cậu qua diễn vai khách mời phim mới cậu còn bảo không có thời gian, tôi buồn lắm đấy nhé."
MC thuận thế cười hỏi: "Tiểu Ẩn buồn xong, cuối cùng là ai tới cứu viện?"
"Là thầy Kha, anh ấy mặc quân phục dân quốc ngầu cực, còn lên cả hot search cơ."
Vừa rời khỏi ống kính máy quay, Chung Bình lập tức bực bội: "Cô cố ý hả?"
Nhắc tên Kha Dữ ngay trên sân nhà cậu ta, vốn dĩ chuyện cướp trang bìa tạp chí, chuẩn bị nhảy sang Thần Dã tiếp quản vị trí của Kha Dữ đã đủ khó xử rồi, vừa nãy đến MC còn suýt không biết lái đề tài kiểu gì. Nếu không phải được huấn luyện bài bản, vừa nãy có lẽ Chung Bình đã sầm mặt trên sóng trực tiếp rồi.
Ưng Ẩn ôm ngực, giật mình nói: "Làm gì, sao cậu lại nghĩ thế? Không phải tôi đang giúp cậu tìm đề tài à?"
Chung Bình ngoài cười nhưng trong không cười: "Tương lai có nhiều cơ hội hợp tác, vui vẻ chút không được sao?"
Ưng Ẩn ngúng nguẩy đi nhưng vẫn đầy cẩn thận vì giày cao gót và đuôi váy của cô nàng hôm nay quá dài. Dọc đường đi luôn có staff và các ngôi sao khác chào hỏi, cô vừa làm bộ làm tịch lịch sự cười vừa vươn tay: "Đỡ chút xem nào."
Chung Bình: "..."
Cách sắp xếp chỗ ngồi trong hội trường khá giống với cách bài trí trong quán bar, từng cụm ba chiếc sô pha vòng cung bao lấy một chiếc bàn tròn cẩm thạch, trên bàn bày hoa quả trà bánh và rượu. Ưng Ẩn tìm được vị trí ngồi dán tên mình, trợ lý lập tức chạy đến.
"Đưa di động cho chị."
"Đừng xem điện thoại, chụp hình lên xấu lắm."
"Không, chị muốn xem tình hình thầy Kha."
Cho dù đang xem di động thì sống lưng cô nàng vẫn thẳng tắp đoan trang, đường cằm và chiếc cổ thiên nga duyên dáng tuyệt đẹp. Mấy hôm trước cô từng rầu rĩ thay Kha Dữ vụ quần áo, cũng từng giận dỗi khuyên anh dứt khoát ở nhà luôn, không ngờ bộ đồ cô trăm phương nghìn kế mượn được đưa cho, đối phương lại bảo không cần, cũng từ chối cả nhiếp ảnh gia lẫn lời mời cùng nhau đi thảm đỏ của Ưng Ẩn.
Quá đáng!
Tuy biết anh cố ý làm thế để tị hiềm, nhưng vẫn có chút cảm giác khó chịu khi lòng tốt của mình trở thành vô ích. Ngón tay cô ấn vào trang phát sóng trực tiếp —— Muốn xem thử hôm nay Kha Dữ sẽ đi dự sự kiện cùng ai.
Maybach chậm rãi dừng ngay trước thảm đỏ, cửa sổ xe dán màng chống nhìn trộm khiến ánh đèn flash cũng chỉ chiếu ra hình dáng mơ hồ. Mấy giây sau, cửa xe mở, đôi chân dài đi bốt Chelsea xuất hiện, đèn flash liên tục chớp lóe, một cánh tay đưa ra, steadicam và camera chính đồng thời tiến lên ——
"Là Kha Dữ!"
"Kha Dữ —— là Kha Dữ."
"Anh ấy thật sự tới đây?"
Fan nhà anh gần như bá chiếm hết hàng trên cùng, vừa thấy anh xuất hiện, tiếng la hét cổ vũ như muốn đâm thủng cả màn đêm: "Đảo Nhỏ —— a a a a a a a thật sự là Đảo Nhỏ kìa!"
Ai nấy đều đồn anh không mượn được trang phục, bị công ty vứt bỏ đang trên đà giãy chết, nói vị trí diễn viên tuyến 2 hữu danh vô thực của anh lung lay chực đổ, nói hôm nay anh đến dự sự kiện là không biết tự lượng sức mình.
Kha Dữ gật đầu chào ống kính, Maybach đi lướt qua sau lưng, chỉ một phút trước, anh và thanh niên ngồi ngay ngắn ở ghế sau vừa hôn nhau nồng nhiệt.
Ưng Ẩn tìm được anh trên màn hình, đồng tử đột ngột trợn to. Anh chỉ đi một mình, đơn độc đi hết thảm đỏ dài hai mươi mét vẫn duy trì phong độ nho nhã lịch thiệp trước mấy trăm chiếc camera, đối mặt với từng đợt tiếng tanh tách và ánh đèn flash chớp tắt mà duy trì phong thái thong thả lười biếng rất nhất quán.
Ngoại trừ các thần tượng phải tị hiềm, sao nam bình thường luôn đi dự event cùng các sao nữ, bởi vì trang phục hoa lệ lộng lẫy của sao nữ càng dễ dàng làm tâm điểm chú ý trước ống kính hơn. Nhưng hiển nhiên, hôm nay khí chất của một mình Kha Dữ cũng đủ nổi bật.
Anh luôn mang theo bầu không khí biến bất kỳ một sân khấu hay hội trường nào thành sân nhà của mình.
Kha Dữ tiến vào giữa hội trường, đặt bút ký hai chữ "Đảo Nhỏ" lên bảng lớn, các MC tuy tuân thủ đúng nghi thức nhưng vẫn biết sự có mặt của anh chính là cơ hội tạo đề tài rất tốt, liền bắt đầu thăm hỏi sắc bén: "Chào thầy Kha, mấy ngày trước nghe bảo có thể anh sẽ không tham dự, không ngờ hôm nay vẫn gặp."
Kha Dữ mỉm cười gật đầu trước một hàng micro và máy quay, "Nói đùa rồi, hiện giờ tôi là người thất nghiệp, sao lại không có thời gian?"
Mọi người cười ầm lên, MC cũng bật cười theo: "Hôm nay xem như là lần đầu tiên anh lộ diện sau khi chấm dứt hợp đồng với Thần Dã, tôi có thể giúp mọi người hỏi một ít câu hỏi đáng quan tâm không?"
Kha Dữ thành thạo trêu cợt: "Vừa vừa phai phải thôi nhé, chừa cho tôi chút mặt mũi nữa."
"Được, được," MC chuyển hướng sang phía truyền thông, "Thế để tôi mời người chuyên nghiệp hơn vậy, mọi người muốn hỏi gì nào?"
Một đống câu hỏi nhao nhao ùa lên.
MC quay mặt lại: "Tôi nghe rõ rồi, ai cũng hỏi bước tiếp theo anh có tính toán gì không."
"Thành lập phòng làm việc cá nhân, tiếp tục trau dồi kỹ thuật diễn, nắm chắc những cơ hội tốt." Anh trả lời vừa tự nhiên vừa chân thành, nhân tiện đổi chủ đề, "Phòng làm việc hiện tại chỉ có tôi và trợ lý, cần rất nhiều tài năng chuyên nghiệp đầu quân —— Mọi người biết mà, đặc biệt là đội ngũ quan hệ công chúng, quảng bá và kinh doanh, đãi ngộ thương lượng tại chỗ."
"Không phải chứ, Tinh Toản Chi Dạ của chúng tôi biến thành nền tảng tuyển dụng nhân sự rồi à?"
Kha Dữ bật cười, lịch thiệp vươn một bàn tay ra: "Tôi cũng hoan nghênh anh đến nắm chắc cơ hội nhé."
Ưng Ẩn quấn áo choàng nhịn cười: "Đồ thần kinh."
Dưới ống kính camera, trang phục và tạo hình của anh hôm nay đặc biệt cao cấp, quý phái nhưng không phô trương, quả thực rất tương xứng với diện mạo, khí chất và tính cách của chủ nhân nó.
Bình luận chạy như muốn nổi điên, ai nấy đều cho rằng anh đang diện trang phục haute couture chưa công bố của mùa mới.
Ưng Ẩn giật mình, sao có thể? Tài nguyên này ở đâu ra?
Cũng không hề phù hợp với quy tắc trong giới giải trí.
Kha Dữ không có phòng làm việc, cho nên cô nàng ấn vào trang chủ Weibo của Kha Dữ mà không ôm hy vọng gì —— Đột nhiên cô trợn to mắt ——
Đổi tính rồi! Thật sự có đăng ảnh hoạt động tạo hình này?!
Phong cách rất khác với những tấm ảnh chỉnh sửa cẩn thận của minh tinh bình thường, cũng không giống ảnh chụp từ tay nhiếp ảnh gia thương mại nổi tiếng. Nếu phải nói thì... mang tính nghệ thuật và nhân văn rất mạnh, làm lu mờ cả tính thương mại.
Anh chỉ đăng một tấm duy nhất, gõ @ nhưng phía sau lại trống rỗng, caption viết mấy chữ đơn giản: [ Rất vừa vặn ]
Một bài đăng của blogger thời trang nhanh chóng bay thẳng lên hot search:
[ Kha Dữ mặc đồ haute couture mùa mới, Chung Bình chỉ là trang phục cao cấp may sẵn, rốt cuộc ai mới là đại sứ tương lai vậy? ]
Bình luận phía dưới nhao nhao lên, [ Theo lý thuyết, anh ta đã bị thương hiệu lam huyết coi thường, từ chối tài trợ trang phục, không có khả năng chạm tay vào được nhà mốt haute couture này. PR và stylist đâu rồi, mau ra nhận trách nhiệm đi. ]
[ Chung Bình thua trên mọi mặt trận. ]
[ Thương cảm cho fan nhà ai đó một giây, lên diễn đàn thì luôn tay spam khoe khoang đại sứ này nọ, kết quả nhãn hiệu tình nguyện cho Kha Dữ mặc haute couture chứ nhất quyết không đưa cho cậu ta. ]
[ Ai nhìn vào mà không than thở giùm một tiếng chứ ]
Ưng Ẩn chậm chạp nhận ra —— Đù má, Kha Dữ mặc đồ cùng thương hiệu với Chung Bình sao?!
---
Lời tác giả:
Năng lực của đồng tiền đó các cháu ơi.