Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 71

Ưng Ẩn nhìn từ khóa hot search #Kha Dữ hôm nay tuyệt quá# mà rơi vào trầm tư.

Ngoại trừ bài đăng của blogger thời trang đang có độ hot tuyệt đối, các bài đăng tâng bốc khen ngợi, ảnh đi thảm đỏ chỉnh sửa tỉ mỉ và ảnh gif cắt từ livestream cũng nhận được lượt tương tác rất khả quan.

Dân media giới thời trang trước nay chưa buông tha ai bao giờ, Kha Dữ lại không đút tiền quảng cáo, có thể khiến họ mở miệng khen ngợi một câu quả là hiếm có khó tìm. Thế nhưng chuyện lại không đơn giản như vậy, đám account tick V giới thời trang ngửi được mùi drama liền đồng loạt chia sẻ như đổ thêm dầu vào lửa, còn trong tối ngoài sáng lôi Chung Bình ra đặt bên cạnh so sánh, chỉ thiếu điều viết luôn mấy chữ "Đánh nhau đi" vào bài.

Tình huống hôm nay tính ra còn kh.ủng bố hơn cả sự cố mặc đồ đụng hàng, nếu hai nhà đánh nhau thật, ai thắng ai thua chưa nói, nhưng chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Ưng Ẩn lại nhấn vào trang Weibo chính thức của nhãn hàng xem sao, bài đăng mới nhất vẫn là nhận lãnh khen ngợi Chung Bình, các bình luận hàng đầu được fan tập trung đẩy like kín mít, nhưng nếu lọc bình luận theo thời gian đăng tải sẽ ngửi được mùi vị khác ngay ——

[ Hóng biến ]

[ Nhãn hàng vẫn chưa lên bài công nhận à? ]

[ Đứa nào mặc đồ nhái đừng chạy tới ăn vạ đại sứ thật nhé ]

[ Mau lên bài thông báo sa thải nhân viên thời vụ đi ]

Trong hậu trường sự kiện, chỉ ngôi sao tuyến 2 trở lên mới có phòng nghỉ riêng.

Tiếng vật nặng rơi xuống đất chát chúa hòa lẫn cùng tiếng chửi thề nghiến răng nghiến lợi, được những bức tường cách âm theo tiêu chuẩn khách sạn năm sao che đậy rất hoàn hảo.

Hai trợ lý một nam một nữ giật mình run rẩy, các nhân viên có mặt trong phòng cũng im tiếng như ve sầu mùa đông.

"Mẹ nó, là ai cho anh ta mượn quần áo thế?!" Chung Bình chống hông đi qua đi lại, tiện chân đạp mạnh vào cái tủ thấp trong phòng, "Đệt mẹ —— Sếp Diệp nói sao?"

Quản lý Viên Lệ Chân của Chung Bình vừa cất di động vào túi: "Cục cưng à, cậu cho rằng giờ phút này sếp Diệp còn rảnh rỗi giúp cậu chùi mông nữa sao? Bao giờ Thần Dã và Ngang Diệp hợp tác thì tính sau, còn bây giờ cậu sắp đi, nếu có vấn đề gì, chi bằng cứ liên hệ với sếp Thang thử xem nào?"

"Bởi vì nguyên do đó mà chị lười kêu fanclub ra mặt quản lý fan luôn à? Chạy tới Weibo của nhãn hàng quậy phá cái gì? Ngại chưa đủ mất mặt sao?!"

Viên Lệ Chân nửa cười nửa không: "Làm gì có, tôi vừa đích thân đi dặn họ phải giữ mồm miệng cho tốt đấy thây. Nếu cậu muốn fan thương cảm, hay là bây giờ chạy vào group chat trấn an mọi người mấy câu đi."

Chung Bình nửa tin nửa ngờ, hít thở mấy nhịp xong mới bình tĩnh từ chối: "Không được."

Viên Lệ Chân lạnh mắt nhìn cậu ta vẫn còn thừa chút đầu óc, ngữ khí mềm xuống: "Được rồi, gấp gáp làm gì? Nhãn hàng còn chưa lên tiếng thì người mất mặt không phải cậu, hiểu không?"

Chung Bình gật đầu, "Hướng gió trên diễn đàn thế nào? Kêu bọn họ lái đề tài sang mặc đồ giả đi, dùng cái tên ất ơ hoặc lai lịch không rõ gì cũng được, sau đó úp sọt Kha Dữ là có máu đua đòi ham hư vinh."

Viên Lệ Chân nhìn cậu ta đầy sâu xa: "Cục cưng, tôi thấy cũng kỳ lạ thật. Rốt cuộc tại sao cậu ghim Kha Dữ nhiều thế? Năm đó trong đoàn phim Lịch Sơn, cả phiên vị lẫn thời lượng lên phim của cậu đều trên cơ cậu ta, người ghim lẽ ra phải là cậu ta mới đúng, cậu giãy mãi làm gì? Cậu là diễn viên đã có đề cử ảnh đế, cậu ta chỉ là bình hoa, đặt hai người cạnh nhau so sánh mãi, người được lợi là Kha Dữ, bất lợi là cậu đấy."

Sắc mặt Chung Bình tối sầm rất mất tự nhiên: "Bát tự của tôi và anh ta không hợp, được chưa?"

Viên Lệ Chân bật cười, lời lẽ ẩn chứa hàm ý khác: "Được, sao lại không được, chờ mai kia về với Thang Dã, thứ cậu cần so sánh chẳng phải càng nhiều hơn? Tiếp nhận vị trí, tiếp nhận quản lý, tiếp nhận công việc, không thấy dị ứng hả?"

"Không phải tiếp nhận," Chung Bình cong môi, "Là thay thế."

Người đứng ngồi không yên không chỉ có mình cậu ta.

Trụ sở chính của nhãn hàng D khu vực Trung Hoa đang tiến hành một cuộc điều tra toàn diện về hướng đi của các bộ trang phục haute couture có mặt tại đây.

Không có.

Không có chuyện cho ai đó mượn, cũng không có tạp chí hay studio của stylist nào từng chạm tay vào.

Những người có quyền hạn đều bị gõ cửa hỏi thăm, quy trình cấp phép nội bộ để đưa trang phục ra ngoài cho mượn xưa nay luôn rất nghiêm ngặt, không thể có khả năng một nhân viên PR cỏn con nào đó bí mật cho người ngoài mượn được.

Bọn họ đành gọi điện cho trụ sở toàn cầu.

Đương sự đứng giữa tâm bão thì hoàn toàn không hay biết gì cả, hiện giờ đang được truyền thông vây quanh phỏng vấn.

Lúc được hỏi đến chuyện số liệu khống, Kha Dữ thản nhiên đáp:

"Tôi luôn cho rằng quan hệ giữa mình và fan điện ảnh là mối liên kết khá yếu ớt và đơn giản. Tôi chịu trách nhiệm giao phó ra tác phẩm, bọn họ chỉ việc thích hay không thích tác phẩm đó —— Nói cách khác, bọn họ chịu trách nhiệm với mắt thẩm mỹ và gu thưởng thức của chính mình. Nếu bọn họ yêu thích tôi, tình nguyện bỏ tiền ra cho tác phẩm của tôi, theo dõi con đường diễn xuất của tôi, đó chính là cách ủng hộ tốt nhất. Còn về phần doanh thu tạp chí bán tốt hay không, số liệu đẹp hay xấu, vốn không phải là trách nhiệm của bọn họ."

"Nhưng các đại fan vẫn đi gom donate cho anh mà, tôi nhớ số liệu cao nhất là một người đứng ra mua ba mươi ngàn cuốn."

"Tôi thật sự cảm ơn các cô ấy, nhưng cũng không quá khuyến khích. Hôm nay trước màn hình tôi muốn nói chuyện thẳng thắn, sau này fan điện ảnh của tôi không nhất thiết phải chịu trách nhiệm với doanh thu tạp chí nữa, yêu thích thì mua, không thích hoặc cảm thấy không đáng thì không cần mua."

"Nếu vậy thì các nhãn hàng quảng cáo muốn ký hợp đồng đại ngôn với anh sẽ đặt dấu chấm hỏi với năng lực mang hàng của anh mất."

"Năng lực quảng cáo hay mang hàng không thể dựa vào fanclub donate. Nếu tôi không có năng lực quảng bá sản phẩm, công việc thương mại xuống dốc, thì đó là vấn đề của chính tôi." Kha Dữ mỉm cười với phóng viên, "Hy vọng mọi người không nghĩ rằng thù lao đóng phim của tôi không đủ nuôi sống bản thân chứ."

Phóng viên thu micro, cười nói: "Bây giờ anh đang trong trạng thái bay nhảy tự do không có ai quản lý đúng không? Nếu sếp Mạch còn ở đây, có khi anh ta sẽ bị anh chọc tức hộc máu đấy."

Một người phụ nữ vóc dáng cao gầy không biết xuất hiện sau phóng viên từ lúc nào. Cô ta mặc bộ vest bằng vải tơ tằm màu đen, bên trong là bra hai dây màu xanh lục đậm. Áo ngoài may theo kiểu hai hàng khuy rộng rãi để lộ hẳn một nửa chiếc bra, nhưng vì thân hình quá gầy nên chỉ mang đến cảm giác sang trọng và quyến rũ.

Phóng viên thấy ánh mắt Kha Dữ rơi xuống vị trí sau lưng mình liền quay đầu lại, sau đó giật thót: "Sếp Diệp? Lâu lắm rồi không gặp chị."

Diệp Cẩn gật đầu chào hỏi: "Lâu rồi không gặp." Ánh mắt cô rất tự nhiên quét sang Kha Dữ: "Phỏng vấn với Đảo Nhỏ đã xong chưa?"

"Xong rồi, xong rồi ạ," phóng viên vội trả lời, "Chúng tôi còn muốn phỏng vấn cả những người phụ nữ quyền lực đứng sau hậu trường nữa, hôm nay chị có tiện tham gia không?"

"Được, cứ trao đổi với trợ lý của tôi."

Trợ lý đi theo sau cô mở hộp danh thiếp, đưa một tờ cho phóng viên, "Hân hạnh."

Diệp Cẩn nghiêng đầu khẽ dặn dò vài câu, trợ lý lập tức thành thạo quàng vai phóng viên: "Cô Trương à, tôi muốn nghe cô giới thiệu chi tiết hơn về nội dung cuộc phỏng vấn."

Người đi xa rồi, Diệp Cẩn mới vươn tay về phía Kha Dữ, mấy ngón tay cũng dài mảnh sắc bén như người, mang sức mạnh vững chãi và khó lòng khống chế.

"Diệp Cẩn."

Đương nhiên Kha Dữ từng gặp cô, nhưng mấy năm nay số lần cô tham gia các hoạt động trong làng giải trí giảm đi đáng kể, chuyện Chung Bình và Thang Dã thông đồng nhau hẳn cũng diễn ra trong vòng hai năm này. Cậu ta vốn là nghệ sĩ hàng đầu Ngang Diệp, tài nguyên địa vị tiền bạc không thiếu thứ gì, nhưng mấy năm nay tất cả các phương diện đều trên đà đi xuống, độ nhận diện quốc dân dường như cũng bị Kha Dữ vượt mặt.

Kha Dữ lịch sự bắt tay: "Hân hạnh được gặp chị."

Ánh mắt Diệp Cẩn sắc bén đánh giá anh từ trên xuống dưới, khóe môi mang ý cười nhàn nhạt. "Tôi nghe nói mấy hôm nay đã có vài công ty liên hệ cậu." Vừa nói cô vừa xoay người, "Bên này, mượn chút thời giờ nói chuyện nhé."

Kha Dữ đi theo sau cô, "Đúng là có mấy nhà."

"Cậu chọc giận Thang Dã thế nào chắc chính cậu biết rõ nhất, mấy công ty kia thời gian đầu có lẽ sẽ cảm thấy mình nhặt được của hời, chờ đến khi phát hiện ra cậu đi đâu cũng gặp trắc trở, làm gì cũng không thông, hẳn sẽ suy xét đóng băng hoạt động hoặc sang tay cậu cho công ty khác sớm thôi."

Kha Dữ mỉm cười, không lên tiếng phủ nhận.

"Ngang Diệp chúng tôi và Thần Dã của các cậu có thể xem là oan gia ngõ hẹp. Mạch An Ngôn dìu dắt cậu bảy năm, chắc cậu cũng nghe lắm đồn thổi về tôi rồi nhỉ." Diệp Cẩn đưa anh sang khu tiếp khách tìm một chỗ yên ắng, đoạn rút trong túi xách ra một gói thuốc lá cho nữ, vừa châm thuốc vừa nói, "Hôm nay không tiện nên tôi sẽ không dài dòng. Một, tôi đúng là có quy tắc ngầm nghệ sĩ dưới trướng, nhưng chuyện này phải xem duyên số, hoặc là anh tình tôi nguyện; hai, không muốn lên giường không có nghĩa là tôi sẽ bỏ mặc cậu, kiếm tiền là ưu tiên hàng đầu; ba ——" Cô lại liếc nhìn Kha Dữ cái nữa:

"Quần áo hôm nay đẹp đấy."

"Quá khen."

Diệp Cẩn sảng khoái cười, "Ba, kim chủ của cậu hiện giờ là ai?"

Kha Dữ hoàn toàn không kịp phòng bị, thậm chí còn sững sờ trong giây lát.

Người phụ nữ này quá lợi hại.

Diệp Cẩn thản nhiên cười, rút điếu thuốc khỏi mô, "Tôi rất thích màn trình diễn thảm đỏ vừa rồi của cậu, tôi thích người ung dung thành thạo và thông minh. Cậu nói muốn lập phòng làm việc cá nhân, không thành vấn đề, Ngang Diệp có thể thỏa thuận với cậu về số cổ phần đầu tư. Đãi ngộ của Thần Dã quá kém, cậu xem, có phải Chung Bình kiếm được nhiều hơn cậu không nào? Tôi sẽ không bạc đãi nhân viên đâu."

"Tôi dao động rồi đấy." Kha Dữ khách sáo nói, ngữ khí chất chứa cảm giác xa cách.

"Ngang Diệp là lựa chọn tốt nhất hiện tại, nhưng tôi vẫn muốn suy xét thêm về độ rủi ro trên người cậu, rủi ro chính trị, rủi ro pháp luật, rủi ro đạo đức, rủi ro kinh doanh —— Qua Tết nếu rảnh thì qua công ty tôi nói chuyện một hôm nhé?"

"Phỏng vấn?"

Diệp Cẩn mỉm cười, lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu của thiếu nữ: "Thầy Kha cũng nên nói chuyện uyển chuyển một chút, xem như làm quen bạn mới không được à?"

Cuộc trao đổi này rất ngắn, nhưng đã bị vô số cặp mắt nhìn vào.

"Kha Dữ sẽ ký với Ngang Diệp? Buồn cười quá, thành ra đổi chỗ với Chung Bình?"

"Mấy năm nay thế lực Thần Dã lớn hơn, Kha Dữ mệt rồi đấy."

"Phải nói là Ngang Diệp mệt mới đúng, thả ảnh đế tương lai đi, đổi về một cái bình hoa. Với quan hệ giữa Lịch Sơn và Thần Dã, sau này Kha Dữ chắc chắn không tham gia phim của ông ta được nữa, đạo diễn khác làm sao chịu đựng nổi cái diễn xuất đó?"

"Không phải cậu ta có tiến bộ rồi sao? Là người mà Sesc của Hollywood muốn hợp tác cơ mà, ấn tượng phết."

"Cũng chưa chắc, Thần Dã có Lịch Sơn, Ngang Diệp cũng chơi thân với GC! Nắm Dự án Minh Duệ trong tay còn sợ không có phim đóng sao?"

Tiệc tối còn chưa chính thức bắt đầu, đủ loại tin đồn nhảm nhí đã lan truyền trong những góc tối không được ánh đèn rọi vào.

"Hãng D công nhận Kha Dữ rồi!"

Weibo chính thức của nhãn hàng D đăng bài viết như sau:

[ @Kha Dữ mặc #Bộ sưu tập Haute Couture Xuân Hè D# tham dự #Tinh Toản Chi Dạ#. Ngày xuân ấm nóng đánh thức giấc ngủ đông nhợt nhạt, rất hân hạnh vì được anh Kha Dữ lựa chọn trang phục cho đêm nay. ]

Tiếng thủy tinh vỡ vụn giòn tan vang lên trong phòng nghỉ.

"Đệt mẹ mày."

Đề tài thảo luận của Tinh Toản Chi Dạ năm nay gần như tụ tập hết lên người Kha Dữ và Chung Bình, thậm chí mấy trò sao nữ tiểu hoa che khuất lấn át nhan sắc lẫn nhau đều trở nên tẻ nhạt vô vị.

"Cứu mạng, quả này Chung Bình thảm quá!"

"Là nhãn hàng cho mượn thật à?"

"Không phải, cậu xem câu chữ chỗ này quá thú vị, 'Hân hạnh vì được anh Kha Dữ lựa chọn', chứng tỏ gì nào? Là Kha Dữ chủ động."

"... Má, hơn bốn triệu —— anh ta bỏ tiền ra mua?"

Kha Dữ thản nhiên bước qua những lời đồn thổi, ánh đèn màu lam dừng trên đầu vai anh, phản chiếu bóng dáng lên tấm rèm sân khấu cực đại sau lưng. Lúc quay đầu lại, bóng hình anh được phác họa bằng những đường cong, cằm hơi nâng lên như đang ngắm sao trời.

Phông cảnh và trần nhà của Tinh Toản Chi Dạ thật sự đang mô phỏng lại hình dạng của dải ngân hà.

Nhiếp ảnh gia liên tục ấn màn trập, tiếng máy ảnh nhảy tanh tách lọt thỏm giữa tiếng ồn ào nên Kha Dữ không nghe thấy, anh đi thẳng đến chỗ Ưng Ẩn: "Chào thiếu nữ."

Ưng Ẩn cố lắm mới giữ được vẻ duyên dáng: "Kí.ch thí.ch quá Đảo Nhỏ ơi!" Cô nàng lôi kéo tay anh, "Để tôi xem xem nào —— Không hổ là đồ tự bỏ tiền, trông thuận mắt hơn đồ đi mượn nhiều!"

Tám mươi người thợ lành nghề làm ngày làm đêm trong vòng nửa tháng để kịp tiến độ, các họa tiết tối màu trên mặt vải đều được thêu hoàn toàn bằng tay, mới nhìn qua còn tưởng là hoa văn vải dệt nên mang vẻ xa xỉ rất khiêm tốn. Thương Lục cho người sang Pháp trực tiếp theo dõi tiến độ, đồ vừa hoàn thành xong là lập tức mang về đại lục ngay.

Kha Dữ không có hứng thú khoe khoang, "Không phải tự mua."

Là bạn trai tặng.

"Thôi đừng giếm nữa, nhãn hàng thừa nhận rồi kìa, anh chưa xem à?"

Kha Dữ giật mình: "Để tôi xem thử."

Ưng Ẩn chìa điện thoại ra, "Lần này nhãn hàng cũng không lỗ, độ quảng bá lớn hơn hoạt động chính thức tuyên bố đại sứ nhiều, huống chi không phải là anh không xứng với trang phục, địa vị cũng không thua kém người đại ngôn của họ mà."

Anh ấn vào account được tag để vào trang chủ Weibo của mình. Từ lúc đăng ảnh xong Kha Dữ không mở di động ra thêm lần nào nữa, bình luận dưới ảnh đã vượt quá con số mười ngàn, những bình luận lên top đều là nhiệt tình khen ngợi tâng bốc. Ưng Ẩn cũng nói: "Mấy hôm nay chắc các fan khổ sở lắm."

Tiếng đếm ngược đến giờ khai mạc của MC vang lên giữa hội trường, Kha Dữ vẫn chưa tìm được vị trí ngồi của mình. Ấn theo lệ thường, anh sẽ không ngồi xa Ưng Ẩn, khoảng hàng ghế thứ hai hay thứ ba gì đó.

"Vừa rồi tôi có kêu trợ lý đi tìm giúp, bên kia kìa." Ưng Ẩn chỉ tay, "Bên cạnh Tạ Miểu Miểu, hai người mới hợp tác cùng nhau mà, đúng không?"

Kha Dữ gật đầu: "Diễn vai người yêu trong phim Đường Trác." Còn diễn cả cảnh nóng trước ống kính luôn.

Xem ra ban tổ chức còn tính là chu đáo, cố gắng sắp xếp các nghệ sĩ quen thuộc ngồi gần nhau.

Ở thời điểm chỉ cách Tạ Miểu Miểu khoảng mấy bước chân, một cô gái trẻ đeo bảng tên staff tiến đến ngăn anh lại, "Thầy, thầy Kha..."

Kha Dữ kiên nhẫn chờ cô gái nói tiếp.

"Chỗ, chỗ ngồi có sự thay đổi, để tôi đưa anh đến vị trí mới ạ."

Kha Dữ không nghĩ nhiều, chỉ khẽ cười gật đầu: "Ừ, vậy phiền cô dẫn đường."

"Không, không phiền ạ..." Giọng cô gái nhỏ như muỗi kêu, gần như bị tiếng nhạc ầm ĩ trong hội trường nuốt chửng. Cô vừa đi trước dẫn đường vừa liếc trộm Kha Dữ dưới ánh đèn mờ, cô là thực tập sinh, cơ bản không đủ tư cách tiếp đãi nghệ sĩ ở địa vị như Kha Dữ, chỉ mới lâm thời nhận nhiệm vụ từ hai ngày trước mà thôi.

Thái độ Kha Dữ nhìn qua rất thân thiện.

Chỉ là, không biết sau khi nhìn thấy vị trí ngồi mới, anh có còn giữ thái độ như vậy nữa hay không?

Anh không bước vào hậu trường nên cũng không hay biết rằng phòng nghỉ riêng của mình đã bị người ta tháo bảng tên xuống từ lâu rồi.

Đường càng đi càng xa.

Bọn họ dừng lại trước bàn của bảy tám cậu thiếu niên trong nhóm nhạc vừa thành lập sau gameshow tuyển chọn tài năng năm ngoái. Mấy cậu trai đang vui đùa ầm ĩ lập tức im bặt, ngơ ngác nhìn nhau mất mấy giây. Đội trưởng đứng phắt dậy khom lưng: "Chào thầy Kha ạ!"

Các thành viên khác cũng lục tục đứng theo, vội vàng chào hỏi:

"Thầy Kha."

"Chào thầy Kha."

Cả đám đang ở độ tuổi học sinh cấp ba, Kha Dữ mỉm cười, trong phút chốc có cảm giác như mình vừa trở về khoảng thời gian làm giáo viên ngắn ngủi.

Cô gái mang thẻ staff lắp bắp nói: "Thưa thầy Kha, bởi vì khâu tổ chức gặp sai sót nên không xếp đủ chỗ ngồi. Anh, phiền anh chịu khó ngồi ở ghế này ạ..."

Đây là lời giải thích mà cấp trên mớm sẵn cho cô.

Đội trưởng nhóm nhạc khiếp sợ trợn mắt, khuôn miệng há hốc suýt nữa thì hô to —— Vãi, bọn họ chỉ là mấy nhóc idol tuyến 180 vui vẻ flop đến không thể flop hơn, mà Kha Dữ là diễn viên điện ảnh có tiếng đấy!

Kha Dữ hiểu được, rất phối hợp mà trấn an cô gái: "Ừ, tôi biết rồi, vất vả cho cô."

Chẳng là gì hết.

Cho dù anh mặc trang phục cao cấp đến thế nào, thái độ ung dung thong thả ra sao, mặt mũi thể diện cũng không thiếu, nhưng người trong giới đều biết bản chất cùng lắm chỉ là một cái bình hoa bị tư bản tẩy chay đang trên đà giãy chết.

Từ lúc bước vào sự kiện anh đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ, kiểu phân biệt đối xử này mới là khúc nhạc dạo đầu thôi.

Kha Dữ nhìn đám thiếu niên ngơ ngác mặt búng ra sữa, "Tôi ngồi đâu thì tiện cho các cậu?"

Mấy cậu trai nhao nhao lên: "Thầy ngồi giữa đi ạ, ngồi giữa!"

Kha Dữ bật cười: "Tôi thấy ngồi một bên thì tốt hơn, nếu không người ta chụp ảnh còn tưởng tôi vừa gia nhập nhóm nhạc các cậu mất."

"Thầy Kha mà gia nhập nhóm tuyệt đối phải ở vị trí center! Phụ trách visual!"

"Tôi không biết nhảy đâu." Kha Dữ ngồi xuống một bên ghế, "Không cần gọi tôi là thầy, trước kia học sinh của tôi cũng tầm tuổi các cậu, còn kêu thêm mấy tiếng nữa, ngày mai tôi lại nhớ nghề quay về làm thầy giáo thật bây giờ."

Thế là các thiếu niên đồng thanh: "—— Vâng, anh Đảo Nhỏ!"

Cả đám vây quanh Kha Dữ, mặt mày tràn đầy hâm mộ: "Anh Đảo Nhỏ, bộ đồ này là haute couture thật sao?"

"Vãi thật, nhìn gần trông sang trọng quá! Ngửi được cả mùi tiền luôn!"

"Bao giờ chúng ta mới được mặc đồ hãng D tài trợ nhỉ, không cần haute couture, đồ may sẵn bình thường là được rồi."

"Mau dậy đi."

Bọn họ vừa lễ phép vừa nhiệt tình, lại mang thái độ ngây thơ của đám nghé con mới sinh không sợ cọp chứ chưa học được kiểu giao tiếp thảo mai giả dối của giới giải trí. Kha Dữ khẽ cười, "Không cần tài trợ, tương lai các cậu thích món gì thì cứ tự mua món đó."

Ở những giây đếm ngược cuối cùng, đèn đóm tắt hết, tiếng pháo hoa vang lên ầm ầm.

Một staff khác tìm đến vị trí của anh.

"Thầy Kha, rất xin lỗi anh, người vừa nãy là nhân viên thực tập nên thông báo nhầm người. Chỗ của anh không phải ở đây đâu ạ —— Mời anh đi theo tôi."

Kha Dữ vẫn ngồi yên, không hề sốt ruột muốn đứng dậy: "Lần này không nhầm nữa à."

Anh hỏi rất nhẹ nhàng, nhưng khiến cả góc bàn rơi vào im lặng tuyệt đối.

Các thành viên nhóm nhạc thiếu niên thấp thỏm nuốt nước bọt.

Nhân viên PR vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, càng cúi người sâu hơn, cung kính đưa một tay ra: "Vô cùng xin lỗi anh, là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi sẽ tăng cường công tác quản lý và kiểm điểm nội bộ, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, xin để tôi dẫn đường cho anh lên hàng phía trước."

Kha Dữ chợt nhớ tới lão Đỗ chủ nhiệm sản xuất.

Lão Đỗ, cũng giống như ngàn vạn chủ nhiệm sản xuất khác.

Ngàn ngàn vạn vạn chủ nhiệm sản xuất lại giống với mỗi một khuôn mặt trong giới giải trí đại lục, họ có thể quang minh chính đại khinh thường, xa lánh, tẩy chay một người, nhưng một giây sau cũng có thể công khai nịnh bợ giả dối, khách khí lấy lòng chính người đó.

Mọi người đều mang thái độ gió chiều nào xoay chiều ấy, bị tát bị vả cũng chỉ có thể tươi cười đon đả đón nhận. Nay thế này mai thế khác, toàn bộ vũ đài danh lợi này chính là một vòng quay may mắn khổng lồ, hôm nay quay vào ô tự hào hãnh diện, ngày hôm sau quay ngay vào ô mất lượt không chừng.

Kha Dữ ngoái đầu nhìn bảy tám gương mặt còn chưa rút hết vẻ ngây ngô đang ngắm mình chằm chằm.

Bị phân biệt đối xử cũng không sao, nhưng anh quá chán ghét loại xử sự đáng khinh nhàm chán kiểu này.

Anh mỉm cười đừng lên khỏi ghế.

PR vẫn kiên trì tươi cười khách sáo.

"Mời anh đi bên này ——"

Kha Dữ xoay người, chỉ để lại bóng lưng lười biếng xua xua tay: "Không được rồi, đột nhiên tôi nhớ ra mình còn chuyện quan trọng phải làm."

"Gì cơ ạ?" Staff ngẩn người, còn quên mất là phải đuổi theo anh.

Kha Dữ ngoái đầu nhìn, thản nhiên nhếch môi: "Pháo hoa đẹp đấy."

So sánh với hội trường đầy ánh đèn rực rỡ, hành lang lối ra khá tối tăm. Hai vệ sĩ giữ cửa hiển nhiên cũng rất bất ngờ: "Thưa anh, tiệc tối sắp bắt đầu ——"

Một tay Kha Dữ kéo lỏng cà vạt, tay kia ngoắc ngoắc hai ngón tay.

Vệ sĩ hơi khó hiểu bèn cúi người ghé lại gần, nghe thấy thanh niên trước mặt lười biếng hỏi mình: "Có thuốc lá không?"

Nhân viên hiện trường luôn được chuẩn bị đầy đủ, thuốc lá cũng không thể thiếu.

Chỉ là vị hơi nồng.

Kha Dữ nghiêng đầu châm lửa rít một hơi thật sâu, sau đó từ từ đi xa dưới ánh mắt khó hiểu của hai vệ sĩ.

Hai tay buông thõng bên người, khói thuốc lượn lỡ chậm rãi.

Kha Dữ lấy điện thoại, kề môi vào micro hỏi: "Bạn trai ơi, tối nay hẹn hò không?"

Thương Lục gọi điện hồi đáp rất nhanh, không hỏi thêm câu nào mà chỉ có tiếng hít thở trầm ổn rõ ràng khiến người nghe yên tâm. Kha Dữ kiên nhẫn chờ, hắn hỏi ngắn gọn: "Đã ngồi máy bay trực thăng bao giờ chưa?"

Kha Dữ bật cười: "Rồi."

"Thế đã ngồi máy bay trực thăng của bạn trai bao giờ chưa?"

Kha Dữ thở hắt ra, "Anh còn không biết bạn trai mình có máy bay trực thăng cơ."

Maybach dừng trước cửa nháy đèn hai cái. Tiệc tối đã chính thức bắt đầu, thảm đỏ rực rỡ tráng lệ như đứng giữa tâm vũ trụ giờ phút này trông khá tiêu điều vắng vẻ. Kha Dữ đi dọc theo tấm thảm đỏ bị mọi người giẫm bẩn, đi về hướng chiếc xe. Thương Lục gác tay lên vô lăng, một tay đặt lên cửa sổ.

Kha Dữ hơi dừng một lát, sau một lúc lâu, anh tắt máy, thong dong đi nốt mấy bước cuối cùng, thản nhiên ngồi vào xe: "Máy bay trực thăng để đâu?"

Thương Lục rút điếu thuốc trên môi anh ra, cụp mắt hôn xuống.

Bình Luận (0)
Comment