Tuy nói đi lái máy bay trực thăng, nhưng nhìn phương hướng lại rõ ràng là trở về Vân Quy. Kha Dữ vốn cũng không xem lời hắn nói là thật, mãi đến khi xe lướt qua lối rẽ vào biệt thự, đi thẳng lên hướng đỉnh núi mới giật mình.
Dưới màn đêm chỉ còn ánh đèn từ đài quan sát chớp tắt liên hồi.
"... Em có máy bay trực thăng thật à?"
Thương Lục dừng xe lại, "Hồi còn ở Pháp vẫn thường xuyên lái đi chơi, sau khi về nước phải lấy giấy phép lại một lần nữa. Em nhắm nhà ở khu này chính là vì nó hỗ trợ trang bị cả bãi đỗ trực thăng đấy."
Bãi đỗ trực thăng... Đám nhà giàu mấy người gọi bãi đỗ trực thăng là dịch vụ hỗ trợ công cộng trong khu dân cư thật à?
"Khu này là tài sản của GC, chắc anh nhớ rõ chứ? Là GC tổ chức dự án Minh Duệ ấy, nghiệp chính của nhà họ vốn kinh doanh bất động sản."
Kha Dữ lấy lại bình tĩnh, "Giấy phép lái máy bay trực thăng có khó lấy không?"
"Không khó đâu, bằng lái máy bay tư nhân chỉ mất hai mươi mấy giờ bay là lấy được rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là phải sở hữu máy bay trực thăng riêng. Nếu anh muốn thi lấy bằng thương mại, ý là lái máy bay trực thăng kiếm tiền, thì tương đối khó hơn." Thương Lục quay đầu nhìn anh, "Sao, anh có hứng thú à? Để em dạy cho."
Chú Minh đã đứng chờ trước cánh cửa một nhà kho lớn, thấy Thương Lục bước tới liền ném chìa khóa cho hắn. Ấn chốt một cái, cánh cửa sắt chạy bằng điện từ từ mở ra hai bên.
"Chào cậu Kha." Chú Minh mỉm cười chào hỏi, "Lại gặp nhau rồi."
Da mặt Kha Dữ nóng bừng nhưng vẫn cố duy trì vẻ bình tĩnh, "Chào chú ạ."
Anh dặn Thương Lục không được nói cho bất kỳ ai về quan hệ giữa hai người, nhưng gần nửa đêm còn nổi hứng dắt nhau đi lái máy bay, nghe kiểu gì cũng không giống mối quan hệ bạn bè xã giao hời hợt.
Cánh cửa rung lên ầm ầm, Thương Lục nhét tay vào túi nhàn nhã đứng, chợt quay sang hỏi chú Minh: "Đã nói chuyện với người ta chưa?"
Căn cứ theo quy định của Cục hàng không dân dụng, mọi chuyến bay muốn cất cánh phải nhận được phê duyệt trước đó một ngày. Bay đêm không thành vấn đề, nhưng một chỉ có thể bay tầm thấp, hai là chỉ được bay trong khu vực hẻo lánh không có dân cư. Thương Lục không muốn giữa đêm còn chở Kha Dữ ra xem cảnh biển đen sì, cũng không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.
Chú Minh đáp rất chắc chắn: "Rồi."
Thương Lục gật đầu: "Thế chú cứ về trước đi, cháu chở thầy Kha đi giải sầu một chút."
"Tối nay tâm trạng thầy Kha không tốt sao?" Chú Minh tốt bụng quan tâm, nhưng Kha Dữ luôn nghi ngờ rằng trong ánh mắt từ ái của chú ta cất giấu chút bỡn cợt.
Anh thật sự không giả vờ nổi nữa, Thương Lục thì cười một tiếng, quay đầu liếc chú Minh: "Hôm nay chú nói nhiều thế nhỉ?"
Chú Minh xua tay ra vẻ đầu hàng: "Người trẻ tuổi các cậu cứ chơi đi."
Cánh cửa mở rộng hoàn toàn, Thương Lục ấn tiếp công tắc bên cạnh mở đèn lên, chiếu sáng chiếc phi cơ trực thăng sơn hai màu trắng đỏ nằm giữa kho hàng.
Máy bay lớn hơn Kha Dữ nghĩ, không phải loại hai chỗ ngồi thông thường.
"Máy bay trực thăng hai động cơ có khả năng bay xa hơn loại một động cơ, về cơ bản có thể bay trên mọi địa hình."
"Cũng càng đắt hơn." Kha Dữ nhạy bén bổ sung.
Thương Lục bật cười: "Giá này anh cũng mua được mà."
Kha Dữ ra vẻ chăm chú lắng nghe.
"Máy bay trực thăng loại một động cơ có mức giá khoảng hai ba triệu tệ, hai động cơ đắt hơn một tí, khoảng hai mươi triệu." Thương Lục đưa ra lời khuyên chuyên nghiệp: "Anh cũng có thể mua loại cánh cố định*, loại đó tiện hơn, lại dễ điều khiển, nhắm mắt cũng lái được."
*Máy bay cánh cố định – 固定翼
... Nhắm mắt cũng lái được.
"Thật mà." Thương Lục thấy anh không tin, lại cười, "Máy bay trực thăng và máy bay cánh cố định so ra như lái xe thể thao số sàn và xe điện ý. Em nhớ lần đầu mình tập bay, cũng phải tập mất năm tiếng mới làm quen được."
... Nghe đúng là ngầu thật.
Kha Dữ ngước nhìn cánh quạt cực đại mà hơi thở gấp gáp hẳn lên, cảm nhận một luồng adrenalin dâng trào trong cơ thể.
Thương Lục ghen tị: "Sao trước giờ anh chưa từng nhìn em bằng ánh mắt đó?"
Kha Dữ: "..."
Có năng lực thật đấy, còn đi tị với một chiếc máy bay luôn?
Việc bảo dưỡng động cơ định kỳ đã có chuyên gia lo liệu, Thương Lục đi kiểm tra một vòng, mở cửa khoang lái nắm thanh vịn nhảy phốc lên, sau đó vươn tay ra cho Kha Dữ.
Lên đến nơi mới biết không gian bên trong rất rộng, có thể chứa được bốn đến sáu người.
Thương Lục tháo bịt tai chống ồn ném cho Kha Dữ, lại cúi người giúp anh thắt dây an toàn. Trước khi rời ra, hắn thuận thế hôn lên môi anh một cái: "Đừng căng thẳng."
Trái tim Kha Dữ không biết là vì căng thẳng hay vi adrenalin kíc.h thí.ch mà không ngừng nhảy thình thịch. Anh chưa vội đeo bịt tai lên mà nói: "... Thật ra tâm trạng anh không tệ lắm đâu."
Thương Lục buồn cười vì sự đáng yêu của anh, dưới ánh sáng huỳnh quang của bảng đồng hồ điều khiển, hắn dịu dàng nói: "Đừng sợ, cùng lắm thì chết chung."
"... Đệt." Kha Dữ bịt miệng hắn, chân mày nhíu lại: "Câm miệng."
Thương Lục nắm cổ tay hôn vào lòng bàn tay, cố nhịn cười vì màn chơi xấu thành công: "Yên tâm, nếu hôm nay có gió mạnh hoặc trên biển có sương mù, em đã không rủ anh đi rồi."
"Em bị bệnh quáng gà mà." Kha Dữ rất cẩn thận hoài nghi.
Thương Lục cạn lời: "Có đèn đây thây."
Sau đó hắn đeo tai nghe lên nối liên lạc với trạm quan sát, xác nhận hiệu lệnh cất cánh và thông tin thời tiết.
Thân máy bay khổng lồ chậm rãi ra khỏi nhà kho, tiến vào khu vực khởi hành. Thương Lục ra hiệu một ngón tay cái với bộ phận điều khiển dưới mặt đất, tiếng gió ầm ầm từ đôi cánh xoay tròn vang lên ngoài cánh cửa đóng kín.
Kha Dữ choáng váng vì mất trọng lực đột ngột, cảm giác hai tai ù đi và đau châm chích.
Đôi cánh xoay cắt qua những đám mây trắng mỏng tang trên nền trời đêm, chuyển hướng về trung tâm Ninh Thị rộng lớn đầy màu sắc rực rỡ.
Thương Lục thành thạo nắm cần điều khiển, trong lúc máy bay cất cánh hắn rất tập trung. Kha Dữ nghiêng đầu chỉ nhìn được một góc nghiêng lạnh lùng, trong mắt phản chiếu ánh sáng xanh nhấp nháy từ bảng đồng hồ. Lúc hắn không nói gì, toàn thân sẽ tràn ngập một khí chất trẻ trung kiệt ngạo.
"Có một năm em đi Alaska chơi, ở đó có một thành phố tên là Anchorage. Bởi vì gần vòng Bắc Cực nên vùng đất kia quanh năm tuyết phủ, máy bay trực thăng trở thành phương tiện giao thông hàng ngày của họ." Thương Lục đưa một tay ra nắm tay Kha Dữ, "Tỉ lệ sở hữu phi cơ là gần 20%—— Nói cách khác, cứ năm người là có một người có máy bay trực thăng. Vào mùa đông, bọn họ lái máy bay đi làm, đi siêu thị, đưa đón con cái đi học, hẹn hò."
"Giống ô tô gia đình nhỉ."
Thương Lục nhoẻn cười: "Đúng thế. Khoảng thời gian đó tâm trạng em không tốt, đột nhiên muốn bay quanh vòng Bắc Cực một lần nên mới đến đó."
"Có trông thấy gấu bắc cực không?"
Thương Lục không ngờ anh sẽ hỏi vậy, độ cong trên môi càng sâu, "Không có —— Chắc tại chúng nó trắng quá, em thấy rồi cũng tưởng là mình chưa thấy."
Kha Dữ ngắm nhìn cảnh đêm thành thị ngoài cửa sổ, nhịp tim dần dần bình ổn, một cảm giác trống rỗng lan tràn dưới đáy lòng tựa như cơn gió thổi tới từ cánh đồng tuyết bát ngát vùng địa cực.
"Trước khi anh bước ra, Babe có chuyển phát cho em xem sơ đồ vị trí ngồi trong tiệc tối."
Hóa ra hắn đã biết hết mọi chuyện.
"Thầy Kha."
Kha Dữ mím môi, nghiêng đầu đối diện với đôi mắt Thương Lục. Ánh mắt hắn cũng nhẹ nhàng thản nhiên như ngữ khí: "Trong một vài trò chơi, chỉ khi anh không thật thà xem mình như người trong cuộc thì mới có khả năng tìm thấy đường ra."
Nếu cố gắng tìm kỹ thì có thể nhìn thấy tòa khách sạn tổ chức Tinh Toản Chi Dạ nằm bên cạnh tòa tháp truyền hình nhấp nháy sáng đèn. Chuyện không thể tin được chính là, trung tâm vũ đài danh lợi đầy tinh quang rạng rỡ đó nhìn từ trên cao lại mộc mạc, ảm đạm và tầm thường đến thế.
Kha Dữ chống tay vào thái dương, như cười như không nhìn Thương Lục: "Định dạy đạo lý cho anh hả?"
Thương Lục chột dạ ho một tiếng: "Đâu dám? Anh mà còn cần em dạy sao? Em chỉ đang tự giáo dục mình thôi.
"Bây giờ em đã có thể đạp đất thành Phật rồi, cần gì dạy?"
Không biết vì hắn sinh ra đã nhận được quá nhiều hay là do được giáo dưỡng quá tốt, tuy tuổi còn trẻ mà đã có được một tâm hồn vô tư thanh tâm quả dục, thế cho nên những khi hắn tỏ ra chuyên tâm và bộc lộ khát vọng trong lĩnh vực nghệ thuật, hoặc... trong chuyện tính ái, càng có vẻ đặc biệt gợi cảm hơn.
"Em mới càng cần giáo dục nhiều hơn anh đấy." Thương Lục vặn cần điều khiển, máy bay chuyển hướng mượt mà giữa không trung, giọng nói phát ra đều đều giữa tiếng cánh quạt: "Em biết anh không để tâm, người để tâm là em này."
Đọc được tin nhắn của Thương Minh Bảo, hắn lập tức gọi tài xế dừng xe, chuyển hướng quay lại hội trường sự kiện, thậm chí còn kích động đến mức muốn vận dụng toàn bộ quan hệ mà mình có để xông vào dẫn anh đi —— hoặc quang minh chính đại bố trí cho anh vị trí ngồi nổi bật nhất, để tất cả mọi người phải ngước mắt ngưỡng mộ.
Lồng ngực Kha Dữ càng nặng nề hơn so với cảm giác mất trọng lực lúc máy bay vừa cất cánh.
Thương Lục vẫn không nhận ra, hắn lơ đãng nhìn mây trời ngoài cửa sổ, bên tai nghe hiệu lệnh gián đoạn từ đài quan sát, rồi đột nhiên chuyển hướng đề tài: "Sau khi chấm dứt hợp đồng anh tính toán thế nào? Với địa vị của anh hẳn có thể lựa chọn không ký hợp đồng toàn phần. Sang năm công ty sản xuất phim của em đăng ký xong, nếu anh không ngại thì cứ ký tài nguyên phim ảnh với bên em, nếu là hoạt động thương mại thì kiến nghị anh nên ký với công ty của cô chị cả nhà họ Diệp, tức là Ngang Diệp ấy; hợp đồng quản lý thì vẫn để lại cho phòng làm việc cá nhân..." Thương Lục huyên thuyên mất cả buổi mới nhận ra Kha Dữ mãi mà không đáp lại tiếng nào.
"Có nghe không đấy?" Hắn quay đầu trông thấy Kha Dữ đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt chân thật đến mức khó lòng bỏ qua.
Cái nhìn của anh khiến thân thể hắn bốc lên một luồng nhiệt không xua tan được.
"Kha Dữ," Thương Lục nghiêm túc gọi tên anh, "Đừng nhìn em như thế."
"Phim ảnh ký với em, thương vụ ký với Ngang Diệp, hợp đồng quản lý giữ lại cho mình, anh nghe rồi." Kha Dữ đáp ngắn gọn: "Nói chuyện khác đi."
Năm phút sau, máy bay hạ xuống sân đỗ trực thăng trên sân thượng tòa cao ốc Cần Đức. Logo tập đoàn Thương Vũ đặt phía trước, Cần Đức phía sau —— Đây là trụ sở công ty kinh doanh bất động sản dưới trướng tập đoàn nhà họ Thương. Thương Lục nhớ lại, lần đầu tiên hắn gặp mặt Kha Dữ cũng xuất phát từ nơi này. Chiếc xe chạy xuyên qua khu trung tâm thương mại sầm uất, đi về hướng khu làng đô thị rách rưới chật chội, khi đó đầu óc hắn vẫn còn choáng váng vì lệch múi giờ và không ngủ suốt đêm, cũng không biết định mệnh chuẩn bị tặng cho mình bất ngờ gì ở phía trước.
Dây an toàn lách cách mở ra, Kha Dữ tách hai chân ngồi khóa lên người Thương Lục, bị hắn dùng sức ôm eo bẻ bắp đùi, đôi môi đã lấp kín từ lâu. Chụp tai chống ồn không kịp treo lên giá, vẫn lắc lư liên tục giữa không trung. Hệ thống liên lạc chưa bị ngắt, tiếng điện đàm sột soạt hòa lẫn với tiếng thở d.ốc đè nén cứ như vậy truyền tới đài quan sát mặt đất ở cách đó vài chục km.
Không biết có bị ai nhận ra không.
Kha Dữ không còn tâm trí suy nghĩ, Thương Lục duỗi dài một cánh tay, ấn tắt kênh liên lạc.
Bộ trang phục giá cả trên trời bị lòng bàn tay nóng rực vò nhăn nhíu khiến ai nhìn vào cũng phải xuýt xoa thương tiếc, nếp vải hỗn độn y hệt như nhịp thở của chủ nhân nó lúc này. Thương Lục nặng nề hôn anh theo cách vồ vập trước nay chưa từng có. Kha Dữ cảm giác lực bàn tay hắn bóp lên đùi mình phát đau, trong cơn mơ màng, anh nghe thấy tiếng Thương Lục tháo dây an toàn, cả thân thể lẫn hormone như cùng nhau phóng thích.
Anh bị ôm càng chặt hơn, lồng ngực trở nên đau nhói, một bộ phận khác trên cơ thể cũng bị đè ép đến hoảng hốt.
Anh không nên trêu chọc người thanh niên này.
Tiếng thở dồn dập bên tai anh: "Như thế này làm sao em bay về được đây?"
Kha Dữ nhìn hắn, dưới màn đêm, ánh đèn thành phố như phủ phục dưới chân, tiếng ồn ào náo động cũng quá mức xa xôi. Anh nặng nề bật cười, bàn tay vu.ốt ve thân thể Thương Lục cho đến khi hoàn toàn trượt xuống, gần như quỳ gối bên chân hắn.
"Đừng làm vậy ——" Thương Lục nín thở, âm cuối vội vã biến mất dưới trái cổ lăn lộn liên tục.
Trong bảy năm bị Thang Dã tra tấn, Kha Dữ chưa từng hoài nghi tính hướng của mình. Mỗi khi trong lòng dâng lên một chút dao động, anh luôn cho rằng đó chỉ là nhiễu loạn từ hội chứng Stockholm.
Kha Dữ quỳ xuống quan sát cơ thể hắn trong bóng đêm, sau đó kề môi lại gần.
Trong cơn kíc.h th.ích xa lạ, thẳm sâu trong ký ức hoàn toàn đen kịt và vô vọng chợt cuộn lên từng cơn sóng mơ hồ, không thể nắm bắt nổi.
Anh mở cửa ra, nhìn thấy một thanh niên xa lạ, cao lớn và lỗi lạc đứng trước mặt, chút ngạo mạn được giấu khéo léo dưới thái độ lịch thiệp hào hoa ——
"Chào anh, Thương Lục."
Khát vọng muốn lấy lòng hắn khiến anh vượt qua chướng ngại khó chịu trong lòng. Động tác của Kha Dữ không mấy thành thạo, cảm giác mái tóc mình được một bàn tay nhẹ nhàng phủ lên, sau đó vu.ốt ve như cổ vũ và ám chỉ.
Tiếng thở d.ốc hỗn loạn bị chôn vùi dưới những ngọn đèn tín hiệu sáng nhấp nháy.
---