Trên đường bay về, Thương Lục cứ luôn không nhịn được mà nghiêng đầu liếc nhìn môi Kha Dữ. Đến lần thứ năm, rốt cuộc anh không chịu nổi nữa: "Nhìn trời đi, nhìn anh làm gì."
Thương Lục ho nhẹ một tiếng: "Đau không?"
Kha Dữ nổi trận lôi đình: "Không đau!"
Đến đoạn sau hắn còn nắm tóc anh ra sức đưa đẩy. Tuy đã cố nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng hai mươi tư năm cuộc đời trắng tinh như tờ giấy làm sao chịu nổi kí.ch thí.ch cỡ này? Cuối cùng vẫn mất khống chế triệt để, cả lực đạo lẫn chiều sâu đều khiến Kha Dữ phải nôn khan. Bản thân Kha Dữ cũng không có kinh nghiệm gì, mấy lần bất cẩn cọ răng vào luôn thấy Thương Lục rõ ràng bị đau đến cứng người, tiếng xuýt xoa bật từ xoang mũi vừa đau đớn vừa gợi cảm, làm khoang miệng anh tuy rất khó chịu nhưng rồi vẫn muốn nghe nhiều thêm một chút.
Vậy là lại càng nỗ lực li.ếm mút nhiệt tình hơn.
Kết quả cuối cùng là môi anh sưng vù, khóe miệng cũng rách, hình thành một vệt đỏ ẩm ướt thối nát dưới ánh sáng lờ mờ.
Sau khi máy bay vững vàng hạ xuống sân đỗ, Thương Lục mất hết kiên nhẫn, trực tiếp ném luôn máy bay cho nhân viên mặt đất túc trực xử lý. Hắn kéo người vào xe Maybach bật đèn sáng trưng, nắm cằm anh cụp mắt cẩn thận xem xét.
"Thầy Kha của em đáng thương quá," Giọng hắn khàn khàn sau cơn thỏa mãn, ngữ khí lại rất nghiêm trang, "Ăn không được thì về sau đừng ăn nữa."
Kha Dữ thật sự không chịu nổi mấy tiếng xưng hô của hắn, nghe hắn gọi một tiếng "cục cưng" thì trái tim mềm nhũn, còn nghe "thầy Kha" xong chân cẳng cũng đứng không vững luôn.
Quả nhiên anh bị một tiếng "thầy Kha" thao túng triệt để, đáp lại hắn: "... Vẫn nuốt trôi mà."
Lời này có thể thốt ra khỏi miệng dưới tình huống công khai trực tiếp, quần áo chỉnh tề sao?
Ngón tay Thương Lục ve vuốt khuôn mặt sắp nóng cháy: "Chỗ nào nuốt trôi?"
Cuối cùng Kha Dữ phải giơ cờ trắng đầu hàng ——
Hiện giờ người trẻ tuổi ai cũng không biết xấu hổ như thế à.
Thấy anh không đáp nổi nữa, Thương Lục cong môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ vuốt cằm anh, ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú thêm mấy giây, rốt cuộc vẫn nghiêng đầu mút môi dưới, đầu lưỡi hờ hững li.ếm láp qua khóe môi rách toạc. Kha Dữ đau giật bắn người, Thương Lục phải vu.ốt ve vỗ về phần sống lưng lõm vào giữa hai bả vai anh, "Suỵt, suỵt."
Kha Dữ không giãy giụa nữa mà để mặc hắn hôn, cơn đau nhói biến thành vị ngọt ngào không thể kháng cự.
"Có phải chúng mình nên tìm ngày đẹp động phòng hoa chúc luôn không nhỉ?"
Trong lúc hỏi câu này, ngón tay Thương Lục lướt qua yết hầu Kha Dữ, ánh mắt cũng lười biếng khóa chặt lấy anh.
"... Gấp làm gì." Kha Dữ không dám nhìn thẳng, âm cuối hơi hạ xuống.
Thương Lục ghé vào tai anh nói, "Gấp gáp muốn làm anh sung sướng."
Xe lái đến cửa biệt thự, Kha Dữ thật sự không muốn bước vào, nhưng không cần Thương Lục nhắc nhở anh cũng biết rằng làm vậy là cực kỳ thất lễ, đành phải miễn cưỡng vào nhà uống chén trà cho phải phép.
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng.
Người giúp việc đứng chờ sẵn ở huyền quan, Thương Lục vừa đi vừa ném áo vest cho đối phương, lại quay đầu liếc nhìn Kha Dữ một cái. Vết thương quá bắt mắt không thể giấu được, hắn tự biết mình khốn nạn nhưng vẫn hơi cúi đầu mím môi cười một tiếng.
Kha Dữ xấu hổ quay đầu chực bỏ về, giọng chú Minh đã vang lên cuối huyền quan, "Trà vừa pha xong tức thì, nếu cậu Kha không ngại thì uống xong một chén hẵng đi."
"Chú tìm cho thầy Kha tuýp thuốc tiêu sưng nhé." Thương Lục mở lời.
Kha Dữ gần như muốn chết ngay lập tức, còn đỡ hơn là phải chịu đựng trận tra tấn mất mặt cỡ này.
Chú Minh quan tâm: "Thầy Kha bị thương sao?"
Thương Lục thản nhiên giúp anh lấp l.iếm: "Tâm tình không tốt, thượng hỏa."
Chú Minh lập tức nói: "Vậy phải đổi sang loại trà thanh nhiệt bổ phổi, nhuận gan rồi." Đoạn chú ta gọi dì Tần tới: "Pha một bình kim tuyến liên."
Kha Dữ đi qua huyền quan, vào phòng khách ngồi xuống. Anh nghi ngờ chú Minh đã phát giác ra gì đó, nhưng kỹ năng nghiệp vụ của đối phương quá khó lường, không phải kiểu người để anh dễ dàng tìm ra manh mối.
"Bao giờ rảnh em sẽ giới thiệu Diệp Cẩn cho anh." Thương Lục nhặt một trái cherry từ đĩa trái cây. Trong lúc hắn tiếp khách bàn chuyện, ngoại trừ chú Minh sẽ không có ai dám ở bên cạnh. Hiện giờ chú Minh đang ở dưới bếp, xung quanh không có ai, hắn bình tĩnh đút trái cherry vào miệng Kha Dữ.
Kha Dữ chột dạ nên da mặt hoàn toàn tê liệt, nhai nuốt xong mới nói: "Hôm nay chị ta có đi tìm anh."
"Nhanh thế, nói những gì?"
"Mời anh qua năm đến công ty ngồi một chuyến."
"Anh thấy sao?"
"Anh đang suy xét."
"Có phương án nào tốt hơn không?"
Kha Dữ lắc đầu.
Thương Lục cười, "Xem ra anh chọc giận ông sếp cũ không nhẹ nhỉ."
"Thật ra có vài công ty quản lý liên hệ anh, nhưng mà..."
"Bọn họ chưa hiểu hết vấn đề nông sâu đến đâu."
"Ừ, anh đã bị Thần Dã tẩy chay. Thần Dã không chỉ là công ty quản lý nghệ sĩ mà còn là nhà đầu tư phim ảnh, Thang Dã có quan hệ rộng lắm, ông ta mà gật đầu thì dự án tốt đến đâu cũng chen chân vào được. Là một nhà đầu tư cứng cựa, nếu ông ta muốn đá anh ra cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay." Kha Dữ ngừng một chút, "Thị trường phim ảnh đang đóng băng, diễn viên thì tràng giang đại hải, muốn thay ai cứ thay phát một."
"Cho nên nếu anh tùy tiện ký với công ty khác nhất định sẽ gặp vô vàn trắc trở, chờ đến khi công ty nhận ra cũng chỉ có thể đóng băng anh hoặc sang tay cho công ty khác." Trà được bưng lên, Thương Lục nhấc ấm tự rót cho Kha Dữ một chén, "Tại sao sếp cũ của anh không trực tiếp cấm sóng anh luôn cho xong?"
Câu hỏi của hắn rất nhạy bén, Kha Dữ biết đó không phải vì Thang Dã nổi lên lòng nhân từ trắc ẩn gì, càng không phải vì tình yêu tình báo gì đó của ông ta, "Thang Dã là người thể diện."
Làm chuyện bức ép người khác đến đường cùng cũng phải thật thể diện mới được.
Thương Lục khẽ cười khinh, "Thú vị thật."
"Dù quy mô công ty lớn đến đâu, trong ngành chỉ có khoảng ba nhà là có tư bản đủ sức đối chọi lại ông ta. Diệp Cẩn mà em nói cũng là một trong số đó, nhưng mấy năm nay hình như chị ta không đặt trọng tâm bên mảng giải trí, Ngang Diệp cũng đang trên đà xuống dốc, nên anh mới cần suy xét."
"Bởi vì mấy năm nay chị ta bận việc khác."
"Em quen biết Diệp Cẩn à?" Ánh mắt Kha Dữ chuyển động, "Hôm nay chị ta tới tìm anh..."
"Không phải em gợi ý đâu, chị ta tới tìm anh nhất định là vì cảm thấy anh đáng giá đầu tư thôi."
Kha Dữ cong môi tự giễu.
"Em thật sự không thân thiết gì với Diệp Cẩn, mà là GC. Mấy hôm trước em có ăn bữa cơm với người đứng đầu GC hiện tại là Trần Hựu Hàm, giữa buổi nhắc qua một chút. Nguyên do vì cậu em trai nên mấy năm nay Diệp Cẩn phải đặt hết tinh lực vào ngành kinh doanh chính của nhà họ Diệp, cũng chính là ngân hàng thương mại Ninh Thông. Bây giờ mọi việc giải quyết xong rồi, chị ta sẽ rời khỏi ngành ngân hàng, trở về với ngành giải trí mà mình hứng thú nhất."
Kha Dữ hiểu ngay, nói là đi ăn cơm, hơn phân nửa vẫn là hẹn người ta ra lót đường cho anh.
"Quan hệ không chính đáng của Chung Bình và Thang Dã hẳn cũng phát triển trong vòng mấy năm này. Cậu ta cảm thấy bà chủ mình không mặn mà lắm với sự nghiệp giải trí nữa nên muốn tìm cành cao hơn để đáp, vừa vặn chấm được ông sếp cũ của anh." Thương Lục thong thả phân tích, không biết nhớ tới chuyện gì mà hắn đột nhiên phì cười: "Cậu ta từng cho em số điện thoại trên máy bay đấy."
Kha Dữ: "..."
Thương Lục dứt khoát chứng minh trong sạch: "Đừng nhìn em, em không nhận, cũng không quen biết gì cậu ta cả." Hắn tạm dừng một chút, "Hơn nữa lúc ấy em còn thẳng như thước kẻ."
Kha Dữ ho một tiếng, cũng không biết chú Minh đứng chờ sau bình phong cách đó mấy mét có nghe thấy hay không.
"Quay lại Diệp Cẩn đi. Anh ——" Hắn định gọi trêu hai tiếng "anh rể", nhưng tưởng tượng ra bộ dạng lụy tình ngoan như cún của Trần Hựu Hàm hiện tại, bèn sửa miệng: "Trần Hựu Hàm đánh giá chị ta rất cao, nói người phụ nữ đó rất có thủ đoạn, hơn nữa có cả tầm nhìn chiến lược. Trần Hựu Hàm vốn là người mắt cao hơn đầu, người được anh ta tán thưởng hẳn phải lợi hại thật, huống chi sau lưng chị ta còn có nhà họ Diệp chống lưng."
Kha Dữ tán thành: "Hôm nay trò chuyện vài câu, đúng thật là dáng vẻ sấm rền gió cuốn."
"Em kiến nghị anh nên ký hợp đồng thương mại với chị ta. Với quan hệ và năng lực đó, nhất định Diệp Cẩn sẽ push anh lên vị trí cao. Mặt khác, quan hệ giữa nhà họ Diệp và GC rất chặt chẽ, GC đang tập trung đầu tư cho phim ảnh, sếp cũ của anh chưa đủ năng lực nhúng chàm dự án của GC đâu."
Sếp cũ này sếp cũ nọ, Kha Dữ tốt bụng nhắc nhở: "Là Thang Dã."
"Biết rồi, lười nhớ." Tiếng rót nước vang lên trong không gian yên tĩnh, Kha Dữ nhìn dáng vẻ Thương Lục cúi đầu châm trà, quả thực là ngạo mạn từ trong trứng. Lúc hắn nói những lời này, bộ dạng hờ hững không quan tâm như muốn khẳng định rằng Thang Dã chỉ là một nhân vật râu ria không đáng nhớ tên.
Thế nhưng chút địch ý như có như không đó lại khiến trái tim Kha Dữ bị bóp nghẹt.
Thương Lục sẽ biết mọi chuyện sao?
Nếu biết rồi, hắn sẽ đau lòng hay chán ghét, hay là đau lòng trước, sau đó từ từ chán ghét?
Bảy năm qua đối với anh chỉ là một cuộc cư.ỡng hi.ếp bất thành dài đằng đẵng. Anh có thể thành thật phơi bày quá khứ bị vứt bỏ, nghèo túng khốn khổ, bị ông nuôi quấy rối, bị nguyền rủa là vô phúc đen đủi —— thậm chí cả kỹ thuật diễn nát nhừ hết thuốc chữa cho hắn xem. Mỗi một vết thương, mỗi một vết sẹo đã kết vảy, anh đều thản nhiên chia sẻ.
Duy chỉ có chuyện này là anh sợ hãi.
Vết thương còn quá mới, vẫn chưa kịp khép miệng, máu thịt hãy còn xấu xí hôi tanh, thậm chí cả cuộc đấu tranh trước khi có vết thương này —— nếu kể lại thì dường như cũng không đủ liều sống liều chết, cá chết lưới rách cho lắm.
Anh bị một tấm lưới đánh cá trói chặt bảy năm, dùng hết mọi tế bào thần kinh mới đổi lại được một hơi thở thoi thóp, ai dè bỉu khinh khi anh cũng không sợ, anh chỉ sợ nếu người đó là Thương Lục.
Anh sợ Thương Lục sẽ dùng ánh mắt thất vọng nhìn mình rồi hỏi rằng, tại sao anh không dứt khoát chết đi cho xong? Nhảy lầu, cắt cổ tay, giả điên giả khùng cũng được. Nếu anh chưa từng làm những việc đó thì lấy gì mà nói anh từng chống cự? Anh chống cự mà bảy năm nay vẫn có đủ cả danh cả lợi trong tay sao?
Này, hay là anh đã biến cuộc cư.ỡng hi.ếp đó thành giao dịch trao đổi rồi?
Nhân tính không liên quan gì đến nhân phẩm, dù là người thanh bạch hoàn hảo đến đâu thì vẫn sẽ có giới hạn không thể vượt qua.
Anh không dám đánh cược.
Anh sợ nhân phẩm khiến Thương Lục vẫn quý trọng mình như cũ, nhưng nhân tính sẽ điều khiển hắn không thể yêu anh nữa.
Kha Dữ lấy lại tinh thần, nghe thấy Thương Lục đã chuyển đề tài sang hợp đồng phim ảnh, "Chia một – chín nhé?"
"Em đang làm từ thiện hả?"
Thương Lục bật cười: "Hay là hai – tám? Ba – bảy? Cho anh chọn hết đấy."
"Anh ở Thần Dã là hai – tám, anh hai, công ty tám."
"Sếp cũ anh keo kiệt thế."
"Sau khi nghệ sĩ thăng cấp địa vị thường sẽ ký lại hợp đồng ăn chia, lợi nhuận có thể lên tới bốn – sáu. Anh nợ Thang Dã một cái viện điều dưỡng nên vẫn giữ nguyên hợp đồng cũ."
"Chẳng trách phải bán cả nhà mới đủ hơn hai mươi triệu đền hợp đồng."
Nghe xem, có phải tiếng người không.
Kha Dữ bất đắc dĩ: "Tỉ lệ ăn chia càng cao, tiền vi phạm hợp đồng lên con số năm mươi triệu cũng có."
Thương Lục liếc anh một cái, "Sau này anh sẽ không phải chịu cảnh bóc lột như thế nữa."
Hai chữ bóc lột nói ra từ miệng con trai nhà tư bản nghe thật hoang đường. Kha Dữ cười nhạt chuyển đề tài: "Kịch bản của em đến đâu rồi?"
"Tuần tới sẽ tiến hành đánh giá gấp rút trước Tết, nếu không có gì bất ngờ, sang năm qua được vòng round table sẽ bắt tay vào trù bị ngay."
"Tự tin thế." Dự án Minh Duệ công bố được hai tháng đã loại bỏ cả trăm kịch bản phim. Ai cũng nói rằng các giám khảo tham gia challenge Bàn tròn đều là những chuyên gia khó tính và thích bắt bẻ, người đi được đến vòng cuối cùng ít nhiều gì cũng phải có tài năng thật sự.
"Nếu bọn họ không muốn đầu tư thì em tự đầu tư. Kinh phí đi Ma Cao quay phim vẫn nằm trong khả năng, sở dĩ chọn mặt gửi vàng bọn họ là vì em chưa quen với khâu xét duyệt và phát hành nội địa, cái này gọi là chuyển giao rủi ro."
Hắn nói rất thản nhiên, Kha Dữ lại nghe ra ý xấu tính và kiêu ngạo trong đó nên cũng nhìn hắn bằng ánh mắt hài hước khiêu khích.
"Anh không ngờ bộ phim đầu tay của em sẽ là phim thương mại, tưởng em sẽ quay phim nghệ thuật chứ." Anh gác chéo chân, khuỷu tay đặt lên đầu gối chống má, tư thái đến là thong dong lười biếng.
Rất nhiều đạo diễn trẻ trong nước chọn đi con đường lấy giải thưởng và danh tiếng chứ không nhắm vào doanh thu phòng vé. Đầu tiên cứ quay một hai bộ phim đề tài nhạy cảm, chịu kiểm duyệt cắt xén vài ba chục phút để tạo thiết lập bị Quảng điện bức ép dồn nén, sau đó đưa phim ra nước ngoài tham dự giải này giải nọ. Bất cứ giải thưởng nào cũng cần đến quan hệ xã giao, tạm thời bỏ qua ba giải lớn khó với tới nhất, còn lại cứ tìm một công ty phát hành nước ngoài điều phối phim, chỉ cần chất lượng phim đảm bảo thì gặt được một hai giải vàng giải bạc liên hoan phim quốc tế loại A là không khó. Lúc này đạo diễn cứ việc vòng về phát hành lại phim trong nước, kết hợp với đăng tải bản không cắt xén lên các nền tảng trực tuyến và bán đĩa —— Chưa bàn đến lợi nhuận phòng vé, tên tuổi của đạo diễn và diễn viên chính đã thuận lợi bước lên địa vị mới rồi.
Thương Lục cong môi cười, ánh mắt hài hước thâm trầm: "Tại sao em phải chọn?"
---
Lời tác giả:
Nói một hai chuyện ngoài lề nhưng cũng liên quan đến tinh thần của bộ truyện:
Một người bị xâm hại tình d.ục có quyền được giữ kín quá khứ và bí mật của mình không?
Nhất định phải thành thật một cách tàn nhẫn với nửa kia của mình, mổ xẻ vết thương quá khứ ra, nếu không thì sẽ trở thành người đạo đức kém cỏi và yêu ít hơn người còn lại sao?
Tôi nghĩ là không phải.
Một người bị xâm hại tình d.ục, trong tình huống không thể chống cự nổi nữa bèn cầu xin kẻ thủ ác mang bao cao su,
Trận xâm hại t.ình d.ục này chẳng lẽ không phải xâm hại t.ình d.ục, mà trở thành đồng thuận rồi sao?
Tôi nghĩ cũng không phải.
Cho dù là ở trong hoàn cảnh nào, tiếp tục sống mới là quan trọng nhất, đừng vì bất cứ một gã khốn nạn nào mà phải đi chứng minh mình trung trinh tiết liệt.
Đảo Nhỏ không nói, một là cậu ấy có quyền này, hai là cậu ấy không dám đánh cược, không phải cược không nổi nhân phẩm, mà là không cược nổi nhân tính.
Quả thật, chúng ta đứng ở góc nhìn thượng đế hẳn sẽ thở dài thương cảm cho Thương Lục không biết gì cả, nhưng người trong cuộc vẫn hết lòng yêu thương nhau, chỉ cần hắn không biết thì chuyện đó xem như chưa từng tồn tại trong đời hắn.
Còn về phần cuối cùng Đảo Nhỏ có nói ra không, đến đây chưa phải là kết thúc. Nhân vật, tình yêu và tình tiết vẫn đang chuyển động rất vi diệu, không ai nói trước được điều gì.
Cứ tập trung thưởng thức câu chuyện, cảm thụ nhân vật là được rồi.
——
Vững bước tiến vào tuyến sự nghiệp nào.