Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 75

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bước sang Tết Âm Lịch, không khí lạnh quét qua hơn một nửa Trung Quốc chỉ chừa lại miền nam là ấm áp như xuân, mọi người vẫn có thể mặc áo ngắn tay bình thường. Kha Dữ trở về đảo đón Tết cùng các ông các bà trong viện dưỡng lão.

Quy mô viện dưỡng lão này rất nhỏ, chỉ nhận khoảng mười mấy người già vào ở. Ban đầu nó được Thang Dã xây lên vì bà Kha Dữ, bà sống quen trên đảo, chuyển vào thành phố đã đủ bất an ngủ không yên giấc chứ đừng nói đến chuyện đi qua Ninh Thị. Sau khi tòa biệt thự có sân vườn xây xong, hộ lý của bà là chị A Hoa nói bà ở một mình không có ai nói chuyện rất buồn, tuy tình trạng lúc mê lúc tỉnh nhưng vẫn cảm thấy cô độc, vậy là Kha Dữ ra quyết định nhận thêm mấy người nữa trên đảo vào sống cùng.

Trước khi chấm dứt hợp đồng, anh đã hoàn lại toàn bộ số tiền ngày xưa Thang Dã đầu tư vào viện dưỡng lão cùng với tiền lãi phát sinh trong mấy năm nay. Mấy ngày sau thì nhận được thư mời của luật sư, hai người xử lý thủ tục sang tên —— Tòa viện điều dưỡng này chính thức trở thành tài sản của Kha Dữ.

Nói là tài sản nhưng chỉ có tiền ra chứ không có tiền vào. Các ông bà trong đây phần lớn là người nghèo góa bụa neo đơn không thân không thích, làm gì có tiền đóng viện phí dưỡng lão cho trung tâm?

Trước Tết bận đến chân không chạm đất, ngoại trừ sự vụ đăng ký phòng làm việc cá nhân, Kha Dữ còn phải lo cho cả viện điều dưỡng này. Thay mới nhân viên, kiểm toán sổ sách, đề bạt quản lý. Ngước mắt thấy đã sắp qua năm, anh liền nhờ chị A Hoa cùng chồng đi chọn mua hàng Tết, chuẩn bị cùng nhau đón Tết trong viện.

4 giờ chiều thắp hương cho chư vị Quan Âm Bồ Tát xong, cả nhà bắt đầu ăn cơm tất niên. Chỉ có vài hộ lý ở lại trực, tính toán một vòng, tuổi tác bình quân cả viện sắp vượt quá con số sáu mươi, Kha Dữ là người trẻ tuổi nhất trong tất cả. Anh cư xử rất thoải mái, cứ thế cầm đôi đũa dùng chung đứng dậy tiếp thức ăn cho mọi người trên bàn.

Cơm nước đến 6 giờ mới tan cuộc, anh ngồi bên chiếc bàn đá trong vườn hút thuốc. Gốc đa cổ thụ bên cạnh cắm mười mấy cái chân hương, mọi người thường nói vạn vật có linh, đặc biệt là mấy gốc cổ thụ sống lâu năm luôn được xem là thần linh phù hộ cho cả một vùng. Tầm nhìn kéo dài theo những tán cây xanh lục rậm rạp, phía dưới chính là thị trấn nhỏ thấp bé bằng phẳng nằm bên bờ biển.

Điếu thuốc hút được một nửa, bả vai Kha Dữ bị vỗ vỗ mấy cái. Quay đầu nhìn, hóa ra là các ông các bà trong viện dưỡng lão đi tìm anh phát lì xì.

Kha Dữ không muốn nói mấy lời khách sáo kiểu "cháu không cần", sau khi giật mình thì bóp tắt điếu thuốc, đứng lên khom người lễ phép nhận lộc.

"Cung hỉ phát tài!"

"Đại cát đại lợi!"

"Vạn sự trường long!"

"Luôn luôn mỉm cười!"

Bao lì xì mới tinh thẳng thớm, phía dưới in logo của ngân hàng tín dụng linh tinh vẫn còn nghe được mùi mực dầu.

Đến khi Thương Lục gọi điện thoại tới, anh giơ bàn tay về phía ống kính xòe ra một hàng bao lì xì như xòe bài poker, "Hâm mộ chưa?"

Thương Lục đang đeo tai nghe bluetooth, sau lưng hắn là một bức tranh sơn dầu vẽ hoa âu nguyệt*, "Bao tuổi rồi mà còn lấy lì xì?"

*Hoa âu nguyệt – 欧月

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

"Anh nhỏ tuổi nhất, vì sao không được lấy?" Kha Dữ bắt đầu mở từng bao, "Xem xem được bao nhiêu nào."

Tờ tiền bên trong còn mới hơn cả phong bao bên ngoài, mặt giấy láng coóng, góc tiền sắc nhọn sượt qua có khi cắt đứt ngón tay.

"Mười tệ."

"Hai mươi."

"Năm mươi —— Bao này nhiều thế."

Một bao nọ có 66 tệ, nụ cười trên mặt anh hơi nhạt đi: "Là của bà."

Lúc nào bà cũng cho anh con số sáu, nói là "lục lục đại thuận".

Xấp tiền giấy bị vỗ phành phạch trên tay: "586 tệ!"

Thương Lục nhìn anh như đang nhìn mấy ông nhõi con tới nhà khoe lì xì.

"Thế anh mau ước một điều đi." Hắn nói.

Kha Dữ ngẫm nghĩ: "Chúc anh năm tới có thể kiếm được 586 vạn —— không đúng, có thể nộp cho nhà nước 586 vạn tiền thuế."

Nguyện vọng đơn giản đến mức không thể xem là điều ước, mức cát sê của anh từ một bộ phim không phải chế tác lớn đã đủ cống hiến cho quốc gia con số này rồi.

Dưới chân núi vang vọng tiếng pháo đốt, chắc là nhà nào đó vừa bắt đầu ăn tiệc tất niên. Trên đảo quản lý không quá nghiêm ngặt, đến 12 giờ đêm thì pháo hoa sẽ liên tục chiếu sáng bầu trời ven biển, mùi thuốc pháo đến tận sáng hôm sau vẫn chưa tiêu tan hết.

Một bóng dáng lướt ngang camera, Thương Minh Bảo vừa đi qua lại lùi về, ngửa eo xuất hiện trước mặt Kha Dữ: "Anh Đảo Nhỏ, chúc mừng năm mới!"

Thương Lục tháo một bên tai nghe đưa cho cô, Thương Minh Bảo quàng tay qua vai anh trai: "Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi!" Chúc xong lập tức mách lẻo, "Anh em bủn xỉn dễ sợ, chỉ lì xì em có 88 tệ thôi!"

Món nợ suýt hai triệu được miễn hết thì hoàn toàn không thấy nhắc tới.

Kha Dữ nghe ra lời ám chỉ: "Thế anh phát cho cái to hơn nhé."

Thương Minh Bảo cười hì hì: "Thật ạ? Vậy anh tới nhà em chúc Tết đi, chúng ta cùng đi đòi lì xì Thương Lục!"

Cô vừa dứt lời, ý cười trên mặt Thương Lục cũng thu lại, ánh mắt liếc về phía Kha Dữ vừa nghiêm túc vừa căng thẳng.

Kha Dữ lại rất tự nhiên đẩy đưa: "Tết nhất phải đi thăm nhiều họ hàng lắm, em giữ hộ cả phần của anh đi."

Thương Minh Bảo cũng không có bao nhiêu nghiêm túc, lực chú ý lập tức dời ngay đến bao lì xì, Thương Lục thì ngược lại, hắn cụp mắt che khuất chút mất mát và tự giễu thoáng qua.

Kha Dữ nhìn hắn tống cổ Thương Minh Bảo đi, cướp lại tai nghe từ chỗ cô nhỏ.

"Anh Tiểu Lục ơi, nhớ anh lắm đấy." Anh nói, "Nhưng mà không thể đi thăm được."

"Em biết."

Kha Dữ chống tay lên má, ngón tay trắng muốt thon dài kẹp điếu thuốc cháy dở, "Thế cười với anh một cái đi nào."

Thương Lục cười với anh, nụ cười của hắn tổng hòa giữa thiếu niên và người trưởng thành, nằm giữa cao ngạo và ngoan ngoãn, loại khí chất nào cũng dễ dàng tìm được.

"Chúc Tiểu Thương Lục năm mới vạn sự như ý, muốn gì được nấy, ước mơ trở thành sự thật, mọi lý tưởng đều tự mình thực hiện thành công."

Số mệnh của Thương Lục chắc chắn phải rất tốt.

Cứ đem bản thân mình tính vào vận may của hắn đi, Kha Dữ nghĩ thầm, chỉ cần Thương Lục còn muốn ở bên anh, vận may nhất định sẽ mỉm cười với hắn, để anh trở thành một phần may mắn của Thương Lục.

Qua mùng bốn, tần suất thăm hỏi thân thích bạn bè không còn quá dày đặc nữa, Kha Dữ nhận được điện thoại của Lịch Sơn.

Hôm giao thừa anh có gọi điện thoại chúc Tết mà không nói thêm gì khác, chỉ chúc Lịch Sơn thân thể khỏe mạnh và tiếp tục thành công trên con đường nghệ thuật. Lịch Sơn cũng cười chúc anh diễn xuất ngày càng tiến bộ, hai bên đều ăn ý không nhắc gì đến bộ phim mới.

Rốt cuộc quan hệ giữa Thang Dã và Lịch Sơn là gì, toàn giới giải trí không một ai biết rõ. Có người nó hai người là họ hàng, có người lại nói Thang Dã thực chất là đại cổ đông công ty sản xuất phim của Lịch Sơn, đương nhiên có người còn đồn đãi dơ bẩn hơn, nói ông ta và Thang Dã cùng chuyền tay nhau một tòa đảo nhỏ.

Dù thế nào thì sự thật đúng là hai người kia hợp tác rất chặt chẽ, mỗi một bộ phim của ông ta đều có Thang Dã đứng ra đầu tư phía sau.

"Thầy Lịch, chúc mừng năm mới ạ."

Kha Dữ đang nằm trên bờ cát phơi nắng, bãi biển này hoang vu ít người lui tới, ánh nắng yếu ớt nhưng sáng ngời.

"Mới qua năm mà đã khách khí thế rồi?" Giọng Lịch Sơn vẫn tràn đầy năng lượng, mang theo ý cười, "Mọi lần chỉ gọi thầy thôi, không mang theo họ cơ mà."

"Thầy nói đùa rồi." Kha Dữ kéo mũ rơm che khuất cả khuôn mặt, "Em định qua tháng giêng, chờ thầy hết bận mới đến nhà thăm hỏi, không biết thầy có cho em vinh hạnh này không."

"Chọn ngày chi bằng đúng ngày, nếu cậu đã nói thế thì ngày mai chúng ta hẹn nhau ăn bữa cơm đi." Bên phía Lịch Sơn có thể nghe thấy tiếng gió, có vẻ như cũng đang ở trên bãi biển nào đó, "Bây giờ tôi đang ở Saipan*, chiều mai sẽ trở về Ninh Thị, gọi cả lão Thẩm nữa, ba người chúng ta tụ họp một hôm."

*Saipan là thủ phủ của Quần đảo Bắc Mariana thuộc Hoa Kỳ

Kha Dữ chậm rãi ngồi dậy, sau một lúc lâu mới đáp một tiếng "Vâng".

Nếu anh đã xác lập quan hệ hợp tác với Ngang Diệp thì đáng ra phải thông báo hết mọi tin tức liên quan đến công việc, nhưng Lịch Sơn tìm anh chưa chắc đã bàn chuyện quay phim, Kha Dữ ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn tạm thời giấu giếm Viên Lệ Chân.

Anh vội vàng trở về Ninh Thị, thay quần áo lịch sự, đến được địa điểm thì Thẩm Linh đã chờ sẵn trong phòng riêng. Tư thái của Thẩm Linh lúc nào cũng tiêu dao tự tại, gặp mặt xong câu đầu tiên khen áo sơ mi của Kha Dữ đẹp, sau đó lại giễu cợt Lịch Sơn một câu: "Bao nhiêu lần để lão tổ chức là bấy nhiêu lẫn lão đến cuối cùng!"

Không thể nói xấu sau lưng, nếu không chắc chắn sẽ bị gõ. Lịch Sơn lập tức xuất hiện sau tấm bình phong: "Tết nhất mà không nói được tiếng nào tử tế à?"

Kha Dữ đứng dậy chào, không có Mạch An Ngôn và mấy nhà đầu tư linh tinh, anh thoải mái tự tại hơn rất nhiều, "Ánh mặt trời ở Saipan tốt thật, trông thầy có tinh thần quá."

Lật Sơn thoải mái cười to: "Muốn chê tôi đen thì cứ nói thẳng đi, học thói hư tật xấu của An Ngôn làm gì?"

Kha Dữ khẽ mỉm cười, không xấu hổ mà hào phóng nhận tội: "Em làm sao bì được với An Ngôn? Anh ta thành tinh rồi."

Thẩm Linh bật cười liếc mắt, nghĩ thầm cả hai người này ai cũng là cáo thành tinh. Chỉ hai ba câu nói, không cần cố ý dạo đầu đã kéo đề tài đến chuyện thanh lý hợp đồng, ai nhìn vào mà không khen Kha Dữ một tiếng thông minh bạo dạn, không kiêu ngạo không luồn cúi? Người tiếp được tâm tư Lịch Sơn không nhiều lắm, người thông minh đúng là nhiều, nhưng càng nhiều người có thể tiếp mà không dám tiếp hơn. Giới giải trí lắm người nổi tiếng, đừng nhìn bọn họ đối xử với người dưới vênh mặt hất hàm ăn to nói lớn, nhiều khi đứng trước ông này bà kia vẫn khúm núm sợ sệt như thường, người giống Kha Dữ luôn luôn giữ tâm thái thong dong bình thản, thật sự không phải chỉ cần nổi tiếng là luyện ra được.

Lật Sơn gật gù. Ông ta ngồi vào chỗ, phục vụ mới lục tục bưng đồ ăn lên. Món ăn trên bàn đều là đồ ăn Triều Sán, Kha Dữ nghĩ, đây là đang chiều theo khẩu vị của anh.

"Không có An Ngôn bên cạnh, tôi thấy cậu hoạt bát lên nhiều." Lật Sơn gõ nhẹ lên mặt bàn để nhân viên phục vụ châm trà, nói, "Gần một tháng rồi, thế nào, sau khi kết thúc hợp đồng có chỗ nào không quen không?"

"Bớt mấy cái hot search, xếp hạng siêu thoại giảm, cũng không thấy bao nhiêu người anti nói xấu nữa, phải nói là năm thoải mái nhất trong số bảy năm qua đấy ạ."

Lật Sơn sửng sốt, ông ta và Thẩm Linh cùng cười to, "Cậu đấy."

Kha Dữ nhận ấm trà tử sa từ tay nhân viên phục vụ, đứng dậy rót trà vào chén cho hai người kia, cũng cười lắc đầu: "Để hai thầy chê cười rồi."

"Tôi thích người như cậu lắm," Lịch Sơn cười nhìn anh chăm chú, "Không để lộ mũi nhọn ra ngoài, thật ra rất mạnh mẽ —— Lão Thẩm, nhân vật của ông cũng như thế đúng không?"

"Gần giống thế." Thẩm Linh gật đầu.

Động tác của Kha Dữ vẫn lưu loát, không để người ngoài nhìn ra mình vừa tạm dừng mất một giây. Mãi đến khi rót xong trà ngồi xuống, anh mới nói nhàn nhạt: "Chỉ sợ lần này phải lãng phí tâm ý của thầy Thẩm rồi."

"Sao lại thế?" Lịch Sơn uống hớp trà nóng xong, thở dài một hơi, "Hôm nay chúng tôi gọi cậu đến, cậu còn không rõ có ý gì sao?"

Lúc này Kha Dữ mới thật sự ngước mắt nhìn ông ta, Lịch Sơn gật đầu cổ vũ.

"Học sinh không dám hiểu ạ."

"Thần Dã là Thần Dã, cậu là cậu, cậu hủy hợp đồng với Thần Dã có liên quan gì đến Lịch Sơn tôi đâu?" Lịch Sơn vỗ vỗ tay anh, lại thuận thế nắm chặt. Đây xem như là một động tác theo thói quen, ban đầu Kha Dữ còn tưởng Lịch Sơn ám chỉ gì đó với mình, nhưng qua bao nhiêu năm hợp tác, ông ta chẳng bao giờ có thêm hành động gì khác.

"Sếp Thang hẳn sẽ không để em xuất hiện trong bộ phim đó đâu."

Lịch Sơn nhấc đũa lên: "Lời cậu ta đúng là có trọng lượng, nhưng không thể ra lệnh cho tôi được." Ông ta liếc Kha Dữ: "Ăn cơm trước đã."

Ông ta không thích vừa ăn vừa nói chuyện, cảm thấy đó là thói quen xấu. Người làm công tác văn hóa trên bàn cơm nói qua nói về còn gì gọi là tao nhã lịch thiệp nữa? Mọi người cứ vui vẻ ăn xong một bữa cơm trong yên tĩnh, có chuyện gì chờ uống trà rồi nói sau. Kha Dữ biết tính ông ta nên quả thật suốt bữa không nói tiếng nào, chỉ thỉnh thoảng nhấc đũa dùng chung gắp thức ăn cho hai người kia.

Bàn tiệc thu dọn sạch sẽ, nhân viên phục vụ mời ba người dời bước sang phòng khách. Mấy bóng người lục tục đi lướt qua tấm bình phong hàng thêu Tô Châu tinh xảo thêu bách điểu triêu phượng, đóa hoa tao nhã tỏa hương thơm trong bình sứ men xanh, ấm trà phổ nhị trên bàn cũng vừa mới pha xong.

Lịch Sơn bắt tréo chân dựa nghiêng vào sập dài: "Mấy năm nay, cậu cho rằng tôi nể mặt Thang Dã nên mới kêu cậu đi đóng phim à?"

Kha Dữ biết rõ mình không thể tiếp những lời này vì quá tổn thương cảm tình, nhưng cũng không có tư cách phủ nhận.

Lịch Sơn bật cười, chuỗi ngọc đắt tiền đeo trên tay phát ra tiếng lanh canh êm tai, "Đảo Nhỏ, cậu quá xem nhẹ tôi, cả lão Thẩm cũng bị cậu xem nhẹ cùng."

Kha Dữ im lặng một lát, trong lòng cực kỳ khó chịu vì tự trách: "Em biết sai rồi ạ."

Anh quả thật cho rằng những nhân vật mà mình có được đều nhờ Thang Dã ban tặng, xưa nay ông ta cũng luôn miệng nói thế. Thậm chí anh còn cảm thấy cái gọi là "khí chất" Lịch Sơn khen ngợi chỉ là một bộ quần áo mới của hoàng đế, mỗi khi nghe người ta nhắc tới, tuy ngoài mặt tỏ vẻ bình thản khiêm tốn, trong lòng anh lại rất trào phúng.

Tất cả đạo diễn từng hợp tác đều khen anh có khí chất tốt, cùng lắm chỉ là tâng bốc hùa theo Lịch Sơn mà thôi.

"Cậu biết mình sai chỗ nào sao? Là tôi sai trước, tôi trói buộc cậu bao nhiêu năm nay. Vốn tự tin mình đã phát hiện ra một hạt giống tốt, thế mà đến giờ này vẫn chưa thể bồi dưỡng cậu thành tài."

"Là tại em ngu dốt, không có thiên phú."

Lật Sơn thở dài một tiếng: "Nếu dốt thật, cậu Thương Lục kia làm sao quay ra thước phim hay như thế?"

Kha Dữ bất ngờ: "Thầy biết rồi ạ?"

"Đừng trách Đường Trác." Thẩm Linh nói tiếp, "Tôi mở lời hỏi, cậu ta không thể nói dối."

Lịch Sơn cũng thành khẩn: "Tôi thừa nhận đã có lúc nghĩ tới chuyện từ bỏ cậu. Cậu nhạy bén như thế hẳn cũng nhận ra, càng về sau nhân vật tôi cho cậu càng lười biếng, hình tượng bối cảnh tốt nhưng chẳng có gì để mài giũa. Nếu cứ để lâu dài, cậu sẽ lười biếng thành thói quen."

"Thầy ơi," Kha Dữ không ngờ ông ta lại nói trực tiếp đến thế, giống hệt với phỏng đoán của Thương Lục lúc ở Lệ Giang. Anh hơi dừng một chút, chịu đựng cơn chua xót qua đi mới nói: "Thầy quá lời rồi."

Lật Sơn xua tay: "Không cần nói mấy lời khách khí. Người khác luôn nói Lịch Sơn tôi đào khắp hang cùng ngõ hẻm, hơn phân nửa ảnh đế ảnh hậu trong giới giải trí này đều qua tay tôi đào tạo. Nhưng mà nhiều học sinh thành công như thế vẫn không đáng tiếc bằng một hạt giống tốt bị hủy trong tay —— Nếu không nâng được cậu lên, tôi không yên tâm giải nghệ!"

Thẩm Linh móc trong túi ra một tập giấy dày, Kha Dữ không biết có nên tiếp không, ông ta gật đầu nhìn anh cổ vũ.

"Đây là..."

"Kịch bản mới." Thẩm Linh vỗ tay cảm thán: "Đây là câu chuyện tôi viết nhanh nhất, cũng là chuyện mà tôi thích nhất. Cảm hứng ùa tới không thể ngăn nổi! Một ly trà đặc bị tôi uống từ nửa đêm đến hừng đông, 4 giờ lão Lịch ngủ dậy, chúng tôi lại cùng nhau thảo luận đến 8 9 giờ sáng!"

Thẩm Linh trẻ tuổi hơn Lịch Sơn một chút nhưng cũng đã qua năm mươi, thói quen sinh hoạt làm việc như thế thật sự là quá hại thân.

Kha Dữ chỉ lật trang đầu tiên mà trong lòng đã chấn động.

Kịch bản mà diễn viên được giao thường không phải kịch bản hoàn chỉnh, phần lớn là cảnh diễn có mặt nhân vật đó mà thôi, có người dứt khoát chỉ nhận về một tập đại cương nhân vật cùng với vài ba lời thoại mỏng dính.

Nhưng thứ mà Thẩm Linh đưa cho anh là kịch bản hoàn chỉnh.

Trước kia, nạn rò rỉ kịch bản trong giới điện ảnh Hồng Kông nghiêm trọng đến mức đạo diễn không dám cho bất kỳ ai xem toàn bộ câu chuyện hoàn chỉnh, diễn viên thường chỉ được cho biết hôm đó họ sẽ quay những cảnh nào, còn ngày hôm sau phải đi đâu, làm gì thì không ai hay biết. Ấy vậy mà nạn sao chép chôm chỉa nằm vùng cũng ngoạn mục không kém, một câu chuyện gốc đề tài mới lạ độc đáo bên đoàn này chưa kịp quay xong, đoàn khác đã đẩy nhanh tiến độ quay chụp nội dung tương tự —— thậm chí còn bị tranh chiếu trước.

Anh chưa ký một tờ hợp đồng nào, cũng chưa đi casting, mọi thứ đều mang biến số rủi ro nhất định. Nói khó nghe một chút, Kha Dữ chỉ cần kể dăm ba câu nội dung cho người khác nghe, đám đạo diễn thuộc phe phái tư bản khác hoàn toàn có thể cướp công ngay rồi.

Kha Dữ nắm chặt kịch bản: "Thầy Thẩm..."

Thẩm Linh cười trấn an: "Đừng căng thẳng, chúng tôi biết nhân phẩm của cậu mà."

"Đảo Nhỏ, cả hai chúng tôi đều thật sự thưởng thức cậu. Đừng tự xem nhẹ bản thân, vài người có thiên phú ở mảng tạo hình, người khác có thiên phú là sức cuốn hút, cậu thì sao? Thiên phú của cậu chính là cậu, chỉ cần cậu đứng yên ở đó đã là một loại tài năng rồi." Lịch Sơn nghiêm túc nhìn anh: "Cho tôi một cơ hội, để tôi đào tạo cậu lần nữa nhé."

Hầu kết Kha Dữ lăn lăn, không biết nên nói được hay không được. Thân thể anh thậm chí còn run rẩy vì kinh ngạc và kích động —— tình nghĩa thầy trò đến mức này, làm sao anh dám cô phụ.

... Nhưng mà, còn Thương Lục thì sao?

----

Lời tác giả:

Tuy tôi luôn tự xưng mình là tác giả truyện tình cảm, nhưng vẫn không cam lòng dừng bước ở chuyện chỉ miêu tả về tình yêu.

Thế giới vi mô của cảm xúc chỉ là một phần nhỏ của thế giới quan rộng lớn, bên trong có vô số cảm xúc tinh diệu xứng đáng để tôi đi khai quật và thăm dò. Mà trong lúc xây dựng mối quan hệ giữa các cá nhân và tình cảm đẹp đẽ tinh tế của họ, mỗi câu mỗi chữ dường như cũng đang chữa lành cho nhiều nỗi thất vọng trong lòng tôi.

Dù cuộc sống bên ngoài có thế nào, tôi vẫn hy vọng rằng mình luôn có thể mang đến cho các bạn một thế giới cảm xúc tốt đẹp và tích cực.

——

Có nhiều câu chuyện đồn đại lý thú về kịch bản phim lắm, ví dụ như Vương Gia Vệ luôn bị diễn viên chỉ trích vì không biết mình phải diễn cái gì, quay thế nào cho đến tận ngày bấm máy, hoặc đôi khi ông ta sẽ ngồi viết tại chỗ luôn. Đương nhiên đó là tác phong độc đáo của Vương Gia Vệ, nhưng thật ra cũng có một phần là vì càng về sau ông ta càng có ý thức bảo vệ kịch bản hơn, có muốn sao chép cũng không biết phải chép kiểu gì.

Mấy chuyện này những năm gần đây cũng có xảy ra, ví dụ như bộ《 Lost and Love 》 và 《 Dearest 》, cả hai đều là phim Hồng Kông được phát hành ở đại lục, đề tài na ná nhau, thời gian chiếu cũng sát rạt, sau lưng chính là cuộc chiến của hai phe tư bản đấy.

Bình Luận (0)
Comment