Mùng tám tháng Giêng chính thức làm việc, Giải trí GC nghênh đón bộ tác phẩm được xét duyệt đầu tiên trong năm mới của Dự án Minh Duệ.
Trong căn phòng trắng tinh bài trí theo phong cách Bắc Âu tối giản cực kỳ rộng rãi này không có bàn họp, thay vào đó là mười lăm chiếc ghế sô pha trắng được xếp thành hình rẻ quạt, phía đối diện đặt một chiếc ghế văn phòng lót đệm mềm màu cam. Người thanh niên ngồi trên ghế lười biếng bắt tréo chân, tư thái đoan chính nhưng thoải mái, một tay dựa nghiêng vào tay vịn, mười ngón tay thon dài nắm hờ vào nhau. Nghe được câu hỏi sắc bén từ phía đối diện, hắn nở nụ cười công nghiệp, gật đầu xong liền trả lời ngay.
Hai chiếc máy quay đặt cố định ghi chép lại toàn bộ những gì phát sinh trong phòng, một là để lưu trữ, hai là nếu tương lai tác phẩm phát hành thành công thì chính là một trong những đoạn behind the scene đắt giá nhất. Cũng chính vì nguyên nhân này mà buổi round table được thiết kế bày biện mang cảm giác hình thức rất mạnh.
"Về những nghi ngờ dành cho diễn viên chính dự định là Kha Dữ, tôi cho rằng các vị ngồi đây đã có thành kiến quá khắc nghiệt và bảo thủ với anh ấy. Câu chuyện này tôi viết ra để đo ni đóng giày cho Kha Dữ, ngoại trừ anh ấy, không một ai có thể tái hiện khí chất hoàn chỉnh của nhân vật Diệp Sâm."
Để không ảnh hưởng đến không khí hiện trường và chừng mực của cuộc thảo luận, đại diện nhà sản xuất Cố Tụ không tham gia, chỉ ngồi nghe trong một căn phòng khác cách tấm kính một chiều. Gần đó là phòng nghiên cứu thị trường và phân tích dữ liệu, hai nhân viên tốc ký nhanh nhẹn gõ bàn phím, tai nghe hifi đeo trên tai nghe được rõ ràng mọi âm thanh.
Tổng giám đầu tư Nhiếp Cẩm Hoa được GC đào về với mức lương cao ngất từ một công ty điện ảnh khác, bản thân cũng là nhà đầu tư xuất sắc. Ông ta giữ chặt một bên tai nghe, nghe đến đây thì khẽ bật cười hỏi Cố Tụ: "Sao cậu ta chấp nhất với Kha Dữ đến thế nhỉ?"
Nói rồi lại cúi đầu lật xem bản lý lịch chỉ dành cho các lãnh đạo đầu tư cấp cao của công ty.
Mười mấy năm du học nước ngoài, kinh nghiệm quay chụp phim ngắn rất phong phú đa dạng, đạt nhiều giải thưởng lớn nhỏ cả trong và ngoài nước, học trò cuối cùng của bậc thầy kịch tiên phong người Thụy Điển Stella, có thể thấy là kẻ mắt cao hơn đầu. Vậy mà tác phẩm của người này rất vững chắc, đầy tính cổ điển, phong cách cá nhân ẩn giấu mạnh mẽ qua ống kính đầy màu sắc và những bản storyboard độc đáo.
"Nhân vật Diệp Sâm này rất phức tạp, lúc là A Diệp, lúc là A Sâm, khi thì lại là anh Sâm, ông chủ Diệp, phạm vi tuổi tác rộng, có khúc chiết phát triển và chuyển đổi tính cách tinh tế. Cậu đi du học nước ngoài lâu, có lẽ không quá hiểu về giới giải trí đại lục, diễn viên Kha Dữ này ——"
"Tôi rất hiểu về anh ấy."
Người đang hỏi là biên kịch nổi danh Đới Phương Vân, từng giành giải Tinh Vân cho kịch bản gốc xuất sắc nhất. Ông ta bị cắt ngang thì hơi nhíu mày, sau đó vui vẻ dựa lưng vào ghế: "Ồ? Cậu hiểu thế nào?"
Tuy đoạn đối đáp có vẻ bình thản nhưng không khí đã giương cung bạt kiếm hẳn. Ông ta nhìn người thanh niên trẻ tuổi bằng ánh mắt sắc bén và áp bức.
Thương Lục.
Trong buổi giới thiệu những tác phẩm tiêu biểu sáng nay, hắn đã giành được toàn bộ sự công nhận của ban giám khảo.
Tuy Dự án Minh Duệ do GC làm chủ đầu tư, nhưng phong cách của họ là quản lý chứ không phải kiểm soát. Do đó, một dự án tốt sẽ không chỉ có được sự chú ý của GC mà còn có cơ hội lọt mắt xanh những công ty sản xuất, tư bản, phe phái nghệ thuật đằng sau mỗi một người ngồi đây. Chỉ cần cuộc hội đàm kết thúc, di động vừa cầm vào tay là tin tức về "miếng bánh mới" sẽ bay đến từng công ty lẫn quản lý nghệ sĩ trong giới.
Bọn họ khó dễ với Kha Dữ không chỉ xuất phát từ độ rủi ro của dự án, mà còn vì nếu kéo anh xuống khỏi vị trí đó, cái ghế vai chính bỏ trống, cuộc chiến tranh giành nó sẽ thú vị hơn nhiều.
Thương Lục tỏ ra không hề dao động trước vẻ làm bộ làm tịch của đối phương, dây thần kinh toàn thân đều thả lỏng. Hắn không để mình bị dắt mũi hay cố gân cổ lên chứng minh độ hiểu biết của mình với Kha Dữ, mà thay đổi một cách nói khác: "Kha Dữ đã diễn tốt bộ phim ngắn kia, đương nhiên cũng sẽ diễn được bộ này."
Bộ phim ngắn kia —— từ lâu đã trở thành một cụm từ cố định, không cần ai nói mà mọi người đều hiểu nó chính là "Boring/ Nhàm chán".
"Cậu đừng hiểu lầm." Đới Phương Vân nhận ra mình không thể theo kịp tiết tấu, bèn chậm rãi điều chỉnh dáng ngồi, "Chúng tôi không có thành kiến gì với Đảo Nhỏ cả, nhưng xem xét chất lượng tác phẩm của cậu ta, bộ "Nhàm chán" giống như một lần ăn may bất ngờ chứ không phải phong độ thường thấy. Chúng tôi ngồi ở đây là vì được GC và anh Cố ủy thác, cùng nhau xem xét về triển vọng, tính khả thi và tính rủi ro của dự án, chứ không phải một đám ông già bà cả xúm vào cố ý chèn ép một người trẻ tuổi —— cậu nói đúng không?"
Mọi người bật cười phụ họa, nhà sản xuất nổi tiếng Giả Húc vặn nắp bình giữ ấm: "Tôi thấy hay là chúng ta tạm dừng đi, trò chuyện sắp được hai tiếng đồng hồ rồi nhỉ?"
Trợ lý hành chính cũng nhìn đồng hồ: "Đúng vậy, chúng ta đã nói chuyện trong hai tiếng mười phút, hay là..." Mệnh lệnh nhanh chóng truyền vào tai nghe, cô gái đứng dậy mỉm cười: "Thưa các vị, bên ngoài có chuẩn bị trà bánh điểm tâm, xin mời các vị không ngại dời bước ra ngoài nghỉ ngơi một lát."
Thương Lục đứng dậy khỏi ghế dựa, biên kịch Đới Phương Vân đi lướt qua, bật cười ha hả: "Diễn viên diễn có ổn hay không liên quan rất nhiều đến đạo diễn. Kha Dữ có thể diễn tốt bộ phim kia, chắc công lao của đạo diễn cũng không nhỏ, có đúng không?"
Thương Lục rất phong độ gật đầu, ngữ điệu lười biếng: "Thầy nói rất đúng."
Trong lúc uống cà phê thì Cố Tụ xuất hiện, anh ta thành thạo chào hỏi một vòng mới tìm được Thương Lục: "Sao lại không tiết lộ mình chính là Sean?"
Lần trước phí bao nhiêu công nói chuyện với Đường Trác, ra bao nhiêu điều kiện tốn bao nhiêu tiền uống bao nhiêu rượu, không phải vì muốn đường đường chính chính kéo tác phẩm về dưới danh nghĩa của mình sao?
"Để đến cuối rồi nhắc."
"Là thế nào?"
Thương Lục uống một ngụm rồi bình thản nói: "Tôi muốn xem góc nhìn chân thật của bọn họ về bộ phim này —— nghiêm khắc một chút cũng không sao, chỉ sợ họ không nói thật thôi."
Cố Tụ nhìn hắn đầy sâu xa. Thương Lục quá cao, từ góc độ của anh ta, cả hàm dưới lẫn đôi môi mỏng đều lộ ra nét cao ngạo rất tự nhiên.
"Cậu là người kiêu ngạo nhất mà tôi biết đấy." Anh ta nói.
Tách cà phê đặt nhẹ xuống đĩa lót, Thương Lục cười hỏi: "Còn kiêu ngạo hơn sếp Trần của các anh cơ à?"
Cố Tụ sửng sốt, đoạn bật cười: "Không so được, phong cách kiêu ngạo của hai người hoàn toàn khác nhau."
"Anh ở phía sau nghe hết câu chuyện rồi?"
Hôm nay hắn tới sớm, Cố Tụ dẫn hắn đi tham quan công ty một vòng, cũng không ngại cho hắn xem cả phòng nghe lén. Đây là đặc quyền mình hắn mới có, cả khách mời lẫn những người đi xét duyệt dự án khác đều không biết văn phòng có một thiết lập bất lịch sự như thế.
"Tôi bước vào từ đoạn sau." Cố Tụ đáp. Đương nhiên anh ta không có thời gian theo toàn bộ hành trình từ A đến Z, mấy dự án khác cùng lắm chỉ xem biên bản ghi chép và tổng giám đầu tư Nhiếp Cẩm Hoa báo cáo. Thương Lục mang thân phận đặc thù hơn, lại còn là người Trần Hựu Hàm dặn dò quan tâm nên mới có đãi ngộ khác biệt.
"So với mấy người trước thì thế nào?"
Độ tiếp nhận và độ làm mới của thị trường với các đề tài, thành tích bán vé phim cùng đề tài trong mấy năm gần đây, hoạt động mua bán bản quyền ở nước ngoài, suy xét về phong cách nghệ thuật, khó khăn trong quá trình quay chụp và chế tác, độ rủi ro khi xét duyệt, nghi vấn và kiến nghị đối với kịch bản —— Những thứ cần phải nói quá nhiều, sắp sánh ngang với bảo vệ luận văn rồi.
Nhưng thứ Cố Tụ nghĩ lại không phải mấy thứ đó, anh ta nhớ tới mấy tay đạo diễn trẻ tiến vào gian phòng đó đều khom lưng lưng cúi đầu không nâng lên nổi, chào hết thầy này đến thầy kia, sợ hãi đến mức bắt tay mà cũng run rẩy. Không giống như Thương Lục, hắn vừa bước vào đã thản nhiên trao đổi danh thiếp, trợ lý ngồi một bên giới thiệu cũng chỉ khẽ gật đầu. Lễ nghĩa vẫn chu toàn, nhưng tâm thái quá bình tĩnh đặt trong hoàn cảnh khoảng cách trên dưới rõ rệt lại giống như không biết tốt xấu.
Căng thẳng có cái tốt của căng thẳng, các tiền bối tuy vẫn sẽ lên giọng, nhưng đồng thời cũng phóng khoáng đưa ra nhiều lời khuyên hơn.
"Quá thoải mái," Cố Tụ vỗ vai hắn, "Cậu phải thể hiện thêm một chút căng thẳng nữa." Anh ta bổ sung: "Đối với cậu lẫn Kha Dữ đều tốt hơn."
Đến khi ngồi xuống lần nữa, mùi thuốc súng đã không còn quá nồng.
Tất cả mọi người đều nhận ra Thương Lục có thay đổi, tuy cả dáng ngồi lẫn biểu cảm vẫn thế, nhưng ngữ khí đã trầm tĩnh hơn, phong thái và cử chỉ cũng đúng mực tạo ra bầu không khí trò chuyện rất dễ chịu.
"Kiến nghị của tôi là," Người mở miệng là đạo diễn casting Dư Trường Nhạc, "Có thể mở buổi thử vai công khai dành cho nhân vật Diệp Sâm, ai cũng có cơ hội diễn thử —— đừng đóng khung trong giới hạn. Tôi vẫn giữ câu nói cũ, cậu không hiểu hết về giới giải trí đại lục, thật ra bên ngoài còn rất nhiều diễn viên tốt, hoặc dứt khoát khai quật người mới trong các trường đại học nghệ thuật. Nếu cậu đã tự tin về Kha Dữ như thế thì cũng không nên ngại thử sức."
Nửa sau buổi nói chuyện Nhiếp Cẩm Hoa cũng gia nhập, phát biểu với tư cách nhà sản xuất: "Tôi không có ý kiến gì với Đảo Nhỏ, chuyện tôi lo lắng là, tuy cậu ta là diễn viên nhưng lại mang tính lưu lượng đặc thù. Cái này hơi xung đột với phong cách sản xuất phim của Minh Duệ, còn phải cân nhắc đến độ mâu thuẫn và tiếp nhận của thị trường nữa."
Căn phòng yên tĩnh giây lát, sau đó mọi người cùng gật đầu phụ họa.
"Thứ hai là thù lao đóng phim của cậu ta không thấp." Nhiếp Cẩm Hoa gõ gõ thành ly cà phê, "Hiện giờ cậu ta đã qua Ngang Diệp, nhưng theo tôi được biết thì hợp đồng phim ảnh vẫn chưa có động tĩnh gì, ký với nhà nào còn chưa biết."
Thương Lục không trả lời.
"Thứ ba là, Đảo Nhỏ chưa từng đảm nhận vai chính phim điện ảnh, liệu có gánh vác nổi doanh thu phòng vé không? Tôi phải đánh dấu chấm hỏi đấy. Minh Duệ tình nguyện nâng đỡ các dự án tốt và có triển vọng, nhưng muốn thử lỗi cũng phải khống chế rủi ro, không thể phú cho trời hết được, đúng không?"
"Anh Nhiếp suy xét cụ thể hơn chúng ta nhiều." Dư Trường Nhạc cười nói.
Nhiếp Cẩm Hoa nở nụ cười sâu xa, chuyển đề tài: "Trong lĩnh vực đầu tư, rủi ro chính là lợi nhuận, trên người Đảo Nhỏ có quá nhiều ngoại lệ, biết đâu sẽ mang đến bất ngờ lớn cho chúng ta thì sao." Ông ta hỏi thẳng Thương Lục, "Tôi thấy cậu rất tự tin cho rằng mình sẽ dẫn dắt được cậu ấy. Sao, hai người có quan hệ gì à?"
Trong CV của Thương Lục không nhắc đến "Boring / Nhàm chán", Nhiếp Cẩm Hoa chỉ biết lý lịch hắn rất đẹp, lại không nghĩ rằng át chủ bài đã bị hắn thản nhiên giấu nhẹm đi.
"Chuyện này tôi thấy thầy Lịch là có quyền lên tiếng nhất." Một vị chỉ đạo mỹ thuật nổi danh lên tiếng ám chỉ, "Tiếc là hôm nay thầy ấy không có mặt, nếu không hai người đã có chuyện để tâm sự vui vẻ với nhau rồi."
Mọi người cười ầm lên, bầu không khí chợt trở nên vi diệu khó nói.
Đới Phương Vân cười: "Tôi vừa nhắc xong mà, Kha Dữ có được hay không, chẳng lẽ cậu còn hiểu hơn cả Lịch Sơn sao?"
"Tôi đã hợp tác với Kha Dữ." Thương Lục liếc đối phương một cái, tuy không mang theo cảm xúc nhưng lại có tính uy hiếp mạnh mẽ, "Anh ấy rất ưu tú, tiềm lực vô hạn."
Lời hắn nói khiến mọi người rất ngạc nhiên, ai cũng lẳng lặng dâng cao hứng thú.
"Ồ? Là khi nào?" Nhiếp Cẩm Hoa nhớ lại nội dung CV của Thương Lục, "Trước kia cậu luôn làm phim ở nước ngoài, buổi giới thiệu tác phẩm sáng nay cũng không thấy Kha Dữ. Là vai khách mời gì đó à?"
"Mới năm ngoái thôi." Thương Lục ngừng một chút, "Giải thưởng phim ngắn xuất sắc nhất của Hiệp hội phê bình điện ảnh Buenos Aires, câu chuyện "Nhàm chán" là của tôi, thầy Kha và thầy Đường Trác cùng nhau sáng tác."
Trợ lý hành chính ngẩng đầu lên khỏi màn hình laptop nhìn hắn đầy kinh ngạc, cho rằng mình vừa mất tập trung nên dẫn tới gặp ảo giác cực kỳ nghiêm trọng.
Sau đó cô phát hiện tư thế ngồi của toàn bộ người trong phòng cũng thay đổi theo.
Nhiếp Cẩm Hoa ngồi thẳng nửa người trên, biên kịch Đới Phương Vân đỡ tay vịn ghế, gần như muốn đứng lên —— cuối cùng vẫn tỉnh táo chậm rãi ngồi trở lại. Người trợn to mắt nhất là đạo diễn casting Dư Trường Nhạc, miệng cũng không khép lại được; nhà sản xuất Giả Húc vừa vặn bình giữ ấm ra phải vặn về như cũ, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ giống với hầu hết những người có mặt ở đây ——
Cái bánh này quá là ngon.
Nhiếp Cẩm Hoa chậm rãi uống hết ly trà nóng, tiếng đĩa tách va vào nhau đặc biệt lớn.
"Thế thì quá tốt," Ông ta lặp lại hai lần rồi nói tiếp, "Chỉ là vừa rồi tôi còn điểm thứ tư chưa kịp nói. Cậu rất vừa ý Đảo Nhỏ, nhưng vấn đề là —— Lịch Sơn cũng đang tranh thủ kéo cậu ta về phim mới của mình đấy."
---
Lời tác giả:
Lúc trước từng nhắc qua, phim mới của Lịch Sơn cũng do GC đầu tư, nhưng mà Đảo Nhỏ chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn cho nên mọi người vẫn không biết rốt cuộc cậu ấy có nhận lời hay không.