Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 77

Chiếc Porsche điện từ từ ra khỏi gara ngầm tòa nhà trụ sở GC, vòng qua đài phun nước rồi tiến ra khỏi quảng trường sân trước, chạy xe thêm hai phút nữa là gặp cột đèn giao thông ở ngã tư.

Bây giờ đang là giờ tan tầm, hôm nay lại là ngày làm việc đầu tiên của năm mới nên tất cả mọi người đều ra về sớm. Ngã tư CBD cực kỳ đông đúc, xe hơi xếp trước đèn giao thông thành một hàng dài rồng rắn. Thương Lục giẫm mạnh chân phanh, ô tô kịp dừng trước khi đâm vào đuôi xe phía trước, hắn siết chặt vô lăng, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói cuối cùng trước khi cuộc họp kết thúc.

"Làm sao cậu biết Đảo Nhỏ nhất định sẽ chọn mình?"

Ấn theo ý kiến của tổng giám đầu tư Nhiếp Cẩm Hoa, hắn vẫn nên tiến hành song song hai việc, một mặt dò hỏi lịch trình công tác của Kha Dữ, mặt khác tổ chức casting công khai. Ông ta đã lăn lộn trong ngành sản xuất phim mấy chục năm, tuy trên danh nghĩa chỉ là tổng giám nhưng lời nói rất có trọng lượng. Hồi GC mới mời ông ta về đã hào phóng tặng hẳn hai căn biệt thự, Cố Tụ vừa chân ướt chân ráo vào ngành không lâu cũng phải dựa dẫm rất nhiều vào quyết sách của đối phương.

Thế nhưng ai cũng hiểu rằng những lời đó chỉ là cái cớ trì hoãn tạm thời.

Hàng xe cộ nhích từ từ dưới bầu trời dần sập tối. Thương Lục nhấn nhẹ chân ga, tai nghe bluetooth vừa đeo lên, chưa kịp gọi đã nhận được điện thoại của Kha Dữ.

"Thế nào?"

"Không có vấn đề gì." Thương Lục trả lời.

Trực giác Kha Dữ mách bảo có chỗ nào sai sai, nhưng ngữ khí bạn trai nhỏ vẫn quá lười biếng và bình thường, không moi móc ra được lỗi nào. Anh đã quen với phong cách kín đáo không hay lộ vui buồn của hắn, muốn nghe thấy nội dung gì thật phấn khích hoặc vui vẻ từ miệng hắn quả thật là khó hơn lên trời.

Kha Dữ hài hước nghĩ, nếu hiện giờ ngữ khí Thương Lục có cảm xúc thì mới càng kỳ quặc đấy.

"Thế... phải chúc mừng một chút chứ nhỉ?"

Chiếc xe quẹo phải, Thương Lục mỉm cười, "Không cần."

Kha Dữ không ngờ hắn đã Phật hệ đến trình độ này, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó anh không nói gì, chỉ có ngón tay chậm rãi vu.ốt ve bộ lông dày rậm mượt mà của mèo ragdoll.

"Sao không nói gì nữa?" Quang cảnh ngựa xe tấp nập bị ngăn cách bên ngoài cửa sổ, trong tai nghe bluetooth chỉ truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của Kha Dữ.

Ngữ khí Thương Lục rất dịu dàng, Kha Dữ chờ thêm một lát mới hỏi: "Không thuận lợi lắm à?"

"Hôm nay anh thông minh thế?"

"Ăn cơm nhiều hơn em năm năm, muốn giấu anh thì còn non và xanh lắm." Kha Dữ trào phúng xong liền hỏi tiếp: "Thế có muốn anh an ủi một chút không?"

Gần đây Thương Lục luôn ở Hồng Kông, nếu không phải đi thăm hỏi xã giao thì cũng nhốt mình trong phòng tập trung sáng tác. Từ đêm giao thừa đến mùng tám là hôm nay, hai người chưa gặp mặt nhau một lần nào.

Thật ra vẫn có thể nói thẳng là "Anh nhớ em".

Thương Lục nghe được ẩn ý trong lời nhưng hôm nay không muốn chiều theo anh, giả vờ từ chối: "Không cần, bộ em yếu ớt đến thế sao?"

Kha Dữ cắn môi dưới, lùng bùng nói: "Anh ăn cơm đây, lái xe cẩn thận."

Điện thoại vừa cúp, anh nhảy xuống khỏi ghế nằm, đẩy cửa ban công đi vào phòng trong tắm rửa skincare chải đầu sấy tóc, làm xong hết mới bắt đầu thay quần áo.

Không tin là không chặn cửa được hắn ở Vân Quy.

Đeo khẩu trang đội mũ xách di động đâu đấy, anh đẩy cửa bước ra thì bất ngờ đụng phải một người.

"Xin lỗi." Anh cúi đầu xuống, phản ứng đầu tiên là cho rằng hàng xóm nhà ai đi nhầm.

"Ra ngoài hả?"

Kha Dữ đột ngột ngẩng đầu, trông thấy Thương Lục đang cười như không cười đứng trước mặt mình, hai tay hiên ngang đút trong túi quần tây.

Chết tiệt, bị gài rồi.

"Sao em lại ở đây?"

Thương Lục ấn mũ lưỡi trai của anh xuống, đảo khách thành chủ đi thẳng vào trong nhà, "Nhớ anh chứ sao."

Kha Dữ tháo mũ xuống, khóe miệng không khống chế nổi mà nhếch cao. Anh đóng cửa chính lại, bị Thương Lục lười biếng dồn vào trong góc tường, hai tay chống hai bên giam người vào giữa, "Không gặp em, tối rồi còn muốn đi đâu?"

Hắn cúi đầu cố ý ngửi ngửi: "Tắm sạch thơm tho thế này nữa chứ?"

Kha Dữ bị trêu đến căng thẳng, mạnh miệng nói: "Không cần chúc mừng cũng không cần an ủi, em còn chạy tới đây làm gì?"

Bình thường anh rất biết cách trêu chọc thành thạo nhưng hiếm khi lộ ra dáng vẻ khẩu thị tâm phi thế này, bề ngoài giọng lưỡi lạnh như băng, nhìn kỹ lại y như đang hờn dỗi, cực kỳ đáng yêu. Thương Lục cong môi thưởng thức một hồi lâu mới thản nhiên nói: "Em không cần chúc mừng cũng không cần an ủi, nhưng chưa nói là không nhớ anh."

Mu bàn tay dán lên gương mặt, lại theo đường cong ve vuốt dần xuống dưới, cuối cùng nắm tay Kha Dữ.

"Tắm sạch thế này là muốn đi gặp ai?"

Tay Kha Dữ còn nắm chặt mũ lưỡi trai, Thương Lục nhìn thẳng vào mắt anh, dứt khoát gỡ chiếc mũ ra thuận tay đặt lên ngăn tủ cạnh huyền quan.

Ánh mắt hắn tối sầm lại như vừa nghĩ đến chuyện gì đó không thích hợp. Kha Dữ không dám nhìn thẳng, cụp mắt nói: "Dù sao cũng không phải đi Vân Quy, không phải đi gặp em."

Thương Lục không khỏi bật cười, nắm cằm anh hôn lên.

Bàn tay rũ bên người cũng đan vào nhau như có như không.

Hôn đến khi thiếu oxy mới được buông tha, Thương Lục không kéo anh đi làm chuyện gì không đứng đắn, chỉ ôm người vào ngực, vòng tay siết càng lúc càng chặt: "Vốn định đi gặp anh từ hôm qua, nhưng giữa đường bị thầy sai đi gặp mặt một vị nghệ nhân đàn cổ. Nếu sớm biết nhớ anh nhiều như thế, em đã dẫn anh đi Hồng Kông đón Tết rồi." Hắn dừng một chút, "Hoặc em ở lại đây cũng được."

Hắn nói thẳng như thế khiến trong lòng Kha Dữ chợt nảy lên một nỗi buồn vô cớ, tựa như trong lòng cất giấu một vật nhỏ bé, hèn mọn, xấu hổ đến không thể gặp ánh sáng, giờ phút này rốt cuộc đã tìm được ánh mặt trời.

"Anh cũng nhớ em lắm. Nếu hôm nay em không chịu gặp, anh sẽ đi Vân Quy chặn đường."

Tuy đã nghe được lời muốn nghe, Thương Lục vẫn xoa nhẹ lên vành tai anh, cất tiếng ôn tồn như thầy giáo dạy dỗ học sinh, "Nếu nói mấy lời đó không quen thì đừng miễn cưỡng bản thân."

Khả năng thiết lập các mối quan hệ thân mật không phải bẩm sinh, mỗi người lại có xuất thân, gia đình, giáo dục, tính cách cha mẹ và ký ức thơ ấu khác nhau. Tuy có thể nói thẳng ra lời ngọt ngào thân mật với nhau là chuyện đáng mong muốn và rất dễ thương, nhưng thói quen kín đáo, kiêu ngạo, lảng tránh và khẩu thị tâm phi trong tình cảm cũng không phải sai hoàn toàn.

Người ít nói lời thân mật không chứng tỏ người đó không biết yêu.

"Anh chỉ không nói ra một cách tự nhiên được thôi."

Trước kia, mỗi lần nói đều mang theo hơn phân nửa ý lười biếng trêu cợt.

"Em biết, không sao đâu. Nếu anh không quen, cứ để em nói cho anh nghe." Thương Lục buông anh ra, cúi người bế một con mèo bước vào phòng khách, đến đây ngữ khí hắn chợt thay đổi, "Nhưng có vài lời vẫn nên thành thật mới được."

"... Ví dụ?"

"Ví dụ như anh có muốn vào đoàn phim của Lịch Sơn không?"

Kha Dữ khựng lại, không biết vì sao Thương Lục hỏi đến chuyện này. Anh vẫn chưa quyết định rõ ràng, thậm chí còn chưa để lộ lời mời cho quản lý biết. Có điều GC đúng là nhà đầu tư phim mới của Lịch Sơn, chắc hôm nay mọi người trò chuyện nhân tiện nhắc đến.

"Tại sao em hỏi như vậy?" Kha Dữ tùy tay nhặt mấy cuốn sách và tạp chí vương vãi trên ghế sô pha, lần lượt nhét vào kệ sách báo dưới sàn, "Thầy Lịch có quan hệ mật thiết với Thần Dã, ông ấy muốn cho anh vào đoàn thật thì chưa chắc Thang Dã đã đồng ý."

"Ông ấy muốn cho anh vào đoàn?"

"Ban đầu nhân vật kia viết ra để cho anh đóng, hôm mùng bốn đi ăn cơm với thầy Lịch và thầy Thẩm Linh, bọn họ tỏ ý muốn anh tiếp tục diễn." Kha Dữ sửa sang lại tạp chí, "Mọi việc chưa đâu vào đâu nên mới không nói cho em biết."

Thương Lục không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì to tát, anh có quyền giữ riêng tư, mà hắn cũng không phải kiểu người phát rồ muốn xâm nhập toàn diện vào cuộc sống của đối phương.

Nhưng vẫn có chút mất mát.

Lý trí đặt ở vị trí tối cao, nhưng những cảm xúc thấp kém kia rốt cuộc vẫn không buông tha hắn.

"Anh nghĩ thế nào?"

Mèo nhảy vào lòng Kha Dữ, anh ngồi gác một chân lên sô pha: "Không biết."

"Mấy lúc thế này lại thật thà thế?" Thương Lục ấn thái dương, bắt đầu giễu cợt, "Nếu anh nói dù gì cũng phải ưu tiên lịch của em lên hàng đầu, đêm nay em sẽ không đi nữa."

Kha Dữ đỏ mặt: "Ai thèm."

Huống chi lần nào cũng không làm đến bước cuối. Tuy những trò điên đảo làm bậy bình thường cũng rất kí.ch thí.ch, khoái cảm thể xác khiến người ta không khỏi đắm chìm nhưng chưa đến mức chơi phát nghiện.

"Thầy Lịch mời quá chân thành, anh không biết nên cự tuyệt thế nào. Ông ấy thừa nhận trước kia từng lợi dụng và muốn từ bỏ anh, hôm đó lại nói nếu không dạy được anh thành tài sẽ không yên tâm nghỉ hưu." Anh thở dài một hơi, "Tuy anh và ông ấy không có quan hệ thầy trò thật, nhưng cái kỹ năng diễn xuất ít đến đáng thương, kiến thức cơ bản và niềm tin dành cho nghiệp diễn của anh đều là ông ấy truyền cho cả đấy."

"Em nhìn ra được, tuy ông ta làm phim khá công nghiệp nhưng đúng là vẫn giữ lại đức tin."

Niềm tin chính là nền tảng của mọi diễn viên và đạo diễn.

"Lịch Sơn đã nói hết lời, hơn nữa cả ông ấy và thầy Thẩm Linh đều rất trông chờ câu trả lời của anh." Kha Dữ cúi đầu vuố.t ve con mèo quýt béo tròn đang làm nũng, "Anh nói sẽ suy nghĩ thật kỹ."

Thương Lục nhìn anh chăm chú, sau một lúc lâu mới nói: "Em hiểu rồi."

"Còn em hôm nay thế nào? Có được thông qua không? Tình cảnh có xấu hổ lắm không? Bọn họ không làm khó dễ em đấy chứ?"

"Không có, mọi việc đều tốt, vấn đề duy nhất nằm trên người anh đấy."

"Hả?" Kha Dữ ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt ngây thơ không hề phòng bị, "Chuyện gì mà liên quan đến anh?"

"Em nói vai chính là viết ra để dành cho anh, nhất định phải để anh diễn, nhưng bọn họ không đồng ý."

Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt hoàn toàn không buông tha Kha Dữ, thu hết cả ánh mắt và sắc mặt vi diệu của anh vào đáy mắt.

Nếu Kha Dữ do dự xong thuận thế nói "Vậy quên đi", rồi "biết điều" chủ động rời bỏ vị trí, hắn sẽ tôn trọng anh.

Nụ cười trên mặt Kha Dữ cứng lại, "Anh lại gây thêm phiền rồi."

"Bọn họ muốn em casting công khai."

"Vậy cứ công khai." Kha Dữ đáp rất nhanh.

Mèo bị vu.ốt ve đến chán liền uyển chuyển lủi đi chỗ khác. Trong ngực trống không, Thương Lục hạ tầm mắt, "Em không đồng ý, nếu GC cứ giữ ý định tuyển diễn viên khác, em có thể tự đầu tư quay phim cũng được."

"Em không rành rẽ quy tắc trong giới giải trí đại lục. Chỉ riêng việc xét duyệt đề tài thôi đã kéo của em ít nhất là một hai năm rồi, lại thêm công đoạn hợp tác với chuỗi rạp chiếu và nền tảng trực tuyến, cả chiêu trò marketing và quảng cáo cũng rất phức tạp. Đây là bộ phim dài đầu tay của em, doanh thu, giải thưởng và danh tiếng đều rất quan trọng, khán giả cũng có hiệu ứng vịt con, một khi rớt đài thì những lần sau rất khó xoay chuyển tình thế." Kha Dữ trầm ngâm, "Tự mình đầu tư và quản lý rất mạo hiểm, em còn phải tham gia cả các giải thưởng chính thống nữa. Anh biết em là thiên tài, nhưng ở cái thời đại này, em vừa là người mới lại không có tư bản chống lưng, cuối cùng chỉ có thể làm đá lót đường cho người khác thôi."

Bọn họ làm sao xứng?

Anh nói càng nhiều, vẻ tìm tòi nghiên cứu và thâm trầm trong mắt Thương Lục càng sâu. Kha Dữ dừng lại vì nhận ra hắn không vui, "Ý anh không phải là muốn có giải thưởng thì phải qua lại với tư bản, anh muốn nói..." Anh chưa nói xong đã hoài nghi, "Có phải em cảm thấy mấy thứ này rất dung tục không?"

Mọi thứ trên người Thương Lục đều mang hơi thở nghệ thuật, còn những chiêu trò đầy mùi tiền kia trước nay luôn bị hắn khinh thường liếc mắt. Giải thưởng tuy rất quan trọng nhưng vẫn không đáng để hắn cố sống cố chết theo đuổi, nếu nhận được giải thì hắn vẫn nhận, sẽ không vì thế mà cảm thấy có gì ghê gớm, càng sẽ không ngần ngại tiếp tục tiến về phía trước.

Nếu không phải anh quá kiên trì, có lẽ Thương Lục còn lười thừa nhận mình là đạo diễn của "Boring" trước mặt mọi người.

Kha Dữ nghĩ đến đây thì hạ giọng xuống: "Nếu em không thích nghe, anh sẽ không nói nữa."

Thương Lục cong môi, "Không, em cảm thấy rất có lý."

Kha Dữ hoài nghi: "Thật không? Thế em cứ thỏa hiệp đi, casting thì casting, em là đạo diễn, diễn viên nào hợp với nhân vật nhất vẫn là em định đoạt mà."

"Còn anh thì sao?"

Hắn có hứng thú với Kha Dữ bắt đầu từ thân phận diễn viên.

Hắn theo đuổi anh, mỗi lần nhắm mắt nhấc bút lên đều thấy được dáng vẻ và khí chất của anh đứng trước ống kính, những hình ảnh hư ảo dần dần trở thành từng hàng thoại đối đáp, từng động tác và bảng phân cảnh. Không có Kha Dữ, nhân vật "Diệp Sâm" đã không thể mang hình thái này.

Hắn nói "Thầy Kha, em muốn anh trở thành diễn viên của em" càng nhiều hơn số lần nói "Em yêu anh".

"Anh?" Kha Dữ bị hỏi đến ngẩn người, "Anh cũng đi thử vai mà, không được à?" Vẻ mờ mịt nhanh chóng biến mất, anh nheo mắt không vui nhìn Thương Lục, "Em có ý gì, cảm thấy anh đi thử vai chắc chắn rớt sao?"

Thương Lục chậm rãi ngồi thẳng dậy, nghe thấy Kha Dữ uy hiếp: "Hơn nữa —— chẳng lẽ em không thể cho anh đi cửa sau?"

Thương Lục: "..."

Hắn cố gắng bình tĩnh nhắc nhở: "Nếu thật sự trúng vai, anh phải chọn lựa giữa em và Lịch Sơn đấy."

Kha Dữ nâng nhẹ cằm, ánh sáng từ ngọn đèn pha lê phản chiếu lên đáy mắt, khóe môi anh cong lên mang theo trào phúng, "Không thể tin được, một bình hoa như anh cũng có ngày được người ta tranh đoạt."

"Vậy anh chọn ai?" Thương Lục giúp anh phòng ngừa chu đáo.

Kha Dữ nhìn thẳng vào hắn, không cần lời nào mà Thương Lục đã biết câu trả lời.

Thật ra không phải anh không tiếc nuối.

Lịch Sơn chuẩn bị cho anh một vai diễn tốt, một câu chuyện hay, vậy mà anh ở phim trường luôn bị ông ta mắng đến tối tăm mặt mũi, còn dùng cả loa phóng thanh mắng để cả đoàn phim nghe thấy anh ngu dốt thế nào thiếu tinh thần ra sao, đôi khi anh còn lo lắng đối phương nhiều tuổi như thế rồi, có khi bị anh chọc tức sinh bệnh luôn không.

Nói nghiêm khắc một chút, tất cả các cảnh diễn của Kha Dữ đều là bán thành phẩm giữa một mớ phế phẩm, miễn cưỡng xuất xưởng vì thời gian không cho phép nữa mà thôi.

Thầy Lịch nói muốn hợp tác lần nữa, cố chỉ dạy anh một lần nữa, trong lòng anh làm sao không muốn? Nhưng tiếc nuối này đã được chú định ——

Đồng tử Kha Dữ đột nhiên co rút, lồng ngực thắt lại.

Tại sao thầy Lịch lại nói là lần cuối cùng? Sức khỏe của ông ta rất tốt, vẫn chưa đến tuổi tránh bóng về hưu, có bao nhiêu đạo diễn ở tuổi bảy mươi mà vẫn sản xuất tác phẩm đều đặn hàng năm như thế?

Là vì ông ta đã biết đến sự tồn tại của Thương Lục.

Ông ta được thấy Kha Dữ dưới ống kính của Thương Lục, cũng biết đạo diễn định mệnh của Kha Dữ xuất hiện rồi.

Lịch Sơn đội toàn bộ tai tiếng và tin đồn dơ bẩn giới giải trí, dẫn dắt Kha Dữ trong bảy năm trời, để rồi cuối cùng nhận ra rằng đạo diễn định mệnh của cuộc đời anh không phải là mình.

---

Lời tác giả:

Chắc không có ai nhìn không ra rốt cuộc Đảo Nhỏ chọn ai nhỉ...

Bình Luận (0)
Comment