Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 79

Kha Dữ nhìn quét hàng chữ kia một lần xong lại đọc kĩ thêm lần nữa, hai mắt mờ mịt ngẩng đầu hỏi: "... Giáo viên của em từng được đề cử giải Nobel?"

"Ừ," Thương Lục cười, "Bà ấy thường xuyên đùa rằng cái đó không gọi là đề cử, mà là an ủi thôi."

Kha Dữ không biết nên nói gì cho phải, cảm giác Nobel ở cách quá xa giới giải trí, nếu Thương Lục nói cô giáo hắn từng nhận giải Oscar cho kịch bản xuất sắc nhất thì anh đã không kinh ngạc nhiều như thế.

Sau một lúc lâu, anh lẩm bẩm mang theo ý kính nể: "Người lợi hại như vậy mà vẫn kiên trì theo đuổi sự nghiệp giáo dục."

"Chuyện bình thường thôi mà, có điều bà ấy cũng ít lên lớp lắm, chủ yếu là hướng dẫn sinh viên năm nhất nhập môn giám định và thưởng thức tác phẩm," Thương Lục hồi tưởng, "Phần lớn thời gian vẫn dành cho đoàn kịch của mình và sáng tác kịch bản kịch nói."

Kha Dữ càng ngạc nhiên hơn: "Anh tưởng đó là giáo viên hướng dẫn thạc sĩ của em chứ."

Hóa ra chỉ là giáo viên học phần giám định và thưởng thức tác phẩm thôi sao? Vậy làm sao có thể coi Thương Lục là học trò mình thích nhất được?

Tuy Thương Lục trẻ tuổi nhưng đã có văn bằng kép cử nhân văn học sân khấu và đạo diễn, sau đó học tiếp lên thạc sĩ chuyên ngành đạo diễn, giữa chừng còn đi New York trao đổi du học sinh hai năm. Trước kia anh từng xem qua phiếu điểm đại học của hắn, nhớ lại bảng thành tích kh.ủng bố kia, lại còn là học song song hai bằng, với số lượng tác phẩm cùng với lượng kiến thức tích lũy không phải của người thường đó, Kha Dữ thật sự hoài nghi một ngày của hắn phải dài đến 48 giờ.

"Không phải," Thương Lục thản nhiên giải thích, "Quan hệ giữa em và bà ấy cũng giống như anh và Lịch Sơn thôi, chỉ là năm nào em cũng tham gia đoàn kịch và khóa học nâng cao của Stella, đôi khi làm học sinh, đôi khi là assistant, thời gian dài giao lưu nhiều nên thân thiết."

Kha Dữ biết hắn cố ý khiêm tốn, bởi vì hai nơi đó đều không phải là nơi người bình thường có thể ra vào.

"Văn học Pháp là kho báu của văn học thế giới, hơn một trăm năm qua luôn đi trước thời đại. Stella được đề cử giải Nobel văn học cho tác phẩm kịch nói, bà ấy chịu thu nhận em chắc vì tùy hứng nhất thời thôi."

Kha Dữ không khỏi bật cười, từ ngày kỹ thuật quang ảnh tiến bộ vượt bậc, kịch nói và điện ảnh đúng là càng lúc càng trở nên phân hóa sâu sắc.

Thương Lục bất đắc dĩ quẹt mũi anh: "Đừng cười, em viết không ra kịch bản mà bà ấy thích, sắp bị đuổi cổ rồi đấy."

"Đã cho bà ấy xem qua kịch bản mới chưa?"

"Chưa, em vẫn chưa biên dịch xong."

"Em tự biên dịch?"

"Em dịch bản tiếng Pháp, tiếng Anh giao cho người khác."

Kha Dữ càng kinh ngạc: "Cô giáo em không phải người Thụy Điển sao?"

"Phải, nhưng bà ấy quen làm việc bằng tiếng Pháp." Thương Lục búng trán Kha Dữ, "Hôm nay anh hỏi nhiều thế? Có cần viết một bản hướng dẫn sử dụng Thương Lục luôn không?"

Kha Dữ ném điện thoại qua một bên rồi áp Thương Lục xuống dưới thân: "Vậy bây giờ dùng một chút xem sao."

Miệng lưỡi mạnh bạo là thế, nhưng lần nào cũng dùng được một nửa đã bỏ của chạy lấy người.

Bị một thanh niên cao hơn mét tám đè lên người nhưng Thương Lục không thấy nặng chút nào, thân thể nhức mỏi nhiều ngày trời như được thả lỏng dưới cái ôm chặt không hề có khoảng cách. Hơi thở của Kha Dữ dài hơn, cơ thể cũng đ.è xuống mỗi lúc một nặng. Thương Lục gọi hai tiếng không nghe đáp lại, đành dở khóc dở cười vỗ về lưng anh.

Tưởng trò gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ làm được cái đệm lót ngủ.

Hắn hôn lên vành tai anh rồi ôm người vào lòng chặt hơn, ngữ khí trầm thấp dịu dàng: "Sao trông còn mệt hơn em thế này?"

Kha Dữ mơ màng thiếp đi trong mùi hương dễ chịu từ cơ thể hắn, hai mắt nhắm nghiền yên lặng nghĩ, đương nhiên phải mệt rồi.

Anh gần như đã học thuộc lòng cả quyển kịch bản mà.

Hội người qua đường khiếp sợ trước hot search trên mạng chắc không thể tưởng tượng nổi hai đương sự trong câu chuyện lại ở trong trạng thái bình thản vô tư thế này. Ngàn vạn đôi mắt nhìn trộm, ngàn vạn lời ồn ào xuýt xoa dường như không hề có chút giá trị nào đối với họ cả.

Bài đăng đầu tiên lên hot search đã nhận được cả chục ngàn lượt bình luận, lời bình bị đẩy lên top cực kỳ đơn giản trực tiếp, chỉ có hai chữ: "Vãi lọ".

Lại liên tưởng đến mấy ngày trước vừa có người khen đạo diễn siêu đẹp trai, thế là ngàn vạn quần chúng hóng thị lập tức ùa vào trang web chính thức của Giải trí GC. Tin tức về buổi họp báo công bố Dự án Minh Duệ cùng tiệc tối, mấy chục tấm ảnh chụp hiện trường đồng loạt bị super soi, cuối cùng người ta cũng tìm thấy bóng dáng đối tượng cần tìm trong hai tấm ảnh.

Âu phục đen chỉnh tề trang trọng, khăn cài túi áo bảnh bao, bóng dáng hắn đang vội vàng bước đi rồi quay đầu giữa châu ngọc sáng ngời được ống kính bắt lấy trọn vẹn.

Một tấm khác chụp hắn cầm ly champagne trên tay, thoải mái tán gẫu cùng Ưng Ẩn mặc lễ phục bó sát hở vai.

Hai tấm ảnh bị chia sẻ đầy trên khu bình luận, [ Xác định là chính chủ à? ]

Sau khi được blogger cho đáp án khẳng định, mọi người cùng đồng thanh.

[ Đệt, mắng sớm quá, chồng ơi! ]

Tuy gia thế của Thương Lục bị che giấu rất kín kẽ, nhưng chỉ với hai bức ảnh được phóng to soi kỹ, cộng thêm mười tám lớp filter, cư dân mạng đã thuận lợi tròng lên cho hắn thiết lập ngon nghẻ "Quý công tử X nữ minh tinh".

Đừng bao giờ xem thường trình độ đào vàng của cư dân mạng, chỉ cần một chút xíu dấu vết nhỏ thôi đã đủ để bọn họ đào ra mười tám đời tổ tông đương sự rồi. Chiếc đồng hồ trên tay Thương Lục chỉ mới lộ ra một chút mà đã có chuyên gia lên mạng đăng bài, [ Chopard Geneva Seal phiên bản giới hạn, toàn cầu chỉ có mười chiếc (đang nghi thôi, nếu là thật thì có khi nhà cậu ta có mỏ vàng thật đấy.) ]

Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà dư luận đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ, từ "Có xứng với cái bánh này không?" đến "Chồng tui lợi hại quá đẹp trai quá", cứ như vừa có một trận gió lốc quét qua.

Weibo chính thức của bộ phim "Cửa hông" lại bị huyết tẩy lần nữa, [ Mau lên, mau phát vài ba clip hậu trường! Spoil! Ảnh đạo diễn làm việc nữa! Đừng không biết điều như thế! Nếu không tụi tui quỳ xuống bây giờ á! ]

Tin tức xâu xé vai diễn cực kỳ khó hiểu trong hai tuần vừa qua đột nhiên đã có đáp án chính xác. Nếu là đạo diễn ở cấp bậc này thì mọi chuyện đều có thể giải thích thỏa đáng.

Trang Twitter của hắn lại bị đào xới một lần nữa. Trước kia lúc có tin đoạt giải thưởng, cái account này đã bị cày qua một lần, nhưng lúc đó lực chú ý của mọi người vốn nằm trên minh tinh Kha Dữ. Lúc này đây, càng nhiều chi tiết lớn nhỏ liên tiếp trồi lên mặt nước —— Du học ở Pháp, sưu tầm tư liệu khắp nơi, thích nhạc cổ điển và nhạc kịch, vẽ rất đẹp, biết đàn dương cầm, còn thích dạo triển lãm tranh và hội đấu giá.

Nếp sống nhung lụa, cẩm y ngọc thực, cao ngạo đơn thuần của hắn được người ta gom vào một khung hình chín ô, bên dưới ghi caption: Cuộc sống thần tiên trong mơ.

Với thiết lập quá mê người đó, Thương Lục chưa kịp nói chữ nào mà cư dân mạng đã giúp hắn điền hết vào chỗ trống, trên quảng trường tìm kiếm đâu đâu cũng nghe tiếng cảm thán:

[ Có người sống cuộc sống như vậy ngoài đời thật sao? ]

[ Người ta hai tư tuổi có giáo viên là người được đề cử giải Nobel, tui hai tư tuổi còn mém không tốt nghiệp được vì chậm deadline đồ án. ]

[ Nhờ đạo diễn nên tôi đi xem lại bộ phim lần nữa, lần đầu lực chú ý đặt hết lên Đảo Nhỏ, lần này rốt cuộc đã thấy được người ngồi sau ống kính rồi. Nghĩ đến chuyện một người như vậy phụ trách cầm máy quay, đặt mình vào vị trí Đảo Nhỏ, không biết sao mà tôi đỏ mặt luôn. ]

[ Nữ chính là ai vậy, rốt cuộc đã quyết định chưa, tôi chờ không nổi rồi á. Thiết lập ngon quá đi! ]

Hot search về #Thương Lục# chưa kịp hạ, đề tài liên quan đến #Kha Dữ# cũng tức tốc leo cao.

Fanclub các nhà cuối cùng đã lấy lại phản ứng, [ Kha Dữ hợp tác với cậu ta từ sớm, lần này sao không thấy đi thử vai? ]

Một là tư chất quá kém, đã bị tư bản hoàn toàn vứt bỏ, hai là... chẳng lẽ toàn bộ sự kiện từ đầu đến cuối đều là tạo thế lót đường cho Kha Dữ?

[ Chưa nói chuyện khác, loại tài năng như Kha Dữ mà cũng được chỉ dẫn thông suốt đến trình độ này, nếu là diễn viên bình thường chẳng phải sẽ bay lên tận trời luôn sao? ]

Kha Dữ chưa ngủ được bao lâu đã bị điện thoại đánh thức, anh mơ màng ấn nhận: "A lô."

Bên kia đầu dây là Đường Trác.

Ánh mắt dần dần tỉnh táo lại, anh ngồi dậy khỏi lồng ngực Thương Lục, thấp giọng trả lời: "Để tôi hỏi cậu ấy xem."

Cúp máy nhìn thời gian, lúc này mới là 10 giờ tối. Thương Lục có vẻ mệt mỏi hơn anh nhiều, nhắm mắt ngủ rất say. Kha Dữ vươn tay nhẹ nhàng xoa vuốt phần giữa mày nhíu chặt, lại hôn nhẹ vào khóe môi: "Đường Trác gọi điện hỏi, thừa dịp em đang ngồi trên hot search, có thể cho 'Rơi xuống' cọ tí nhiệt độ không?"

Thương Lục không thèm mở mắt, chỉ trở mình một cái ôm lấy Kha Dữ như ôm con gấu to bự.

"Cứ tự nhiên."

"Không nghe thử kịch bản như nào à?"

Thương Lục nhíu mày, trong lòng hơi mất kiên nhẫn: "Không nghe —— anh nghe hộ em đi."

Gắt ngủ đâm ra xấu tính muốn chết.

Kha Dữ đành giữ tư thế bị hắn ôm mà gọi điện trả lời Đường Trác: "Cậu ấy bảo được —— Anh định đăng thế nào?"

Ê kíp tuyên truyền của "Rơi xuống" đã chuẩn bị bản thảo đâu đấy, chỉ cần một câu cho phép là lập tức triển khai. Khoảng một phút sau, Weibo chính thức của đoàn phim đăng lại bộ "Boring" với lời lẽ rất hài hước:

[ Tiêu rồi, không giấu nổi đạo diễn quý báu nhà tụi tôi được tôi nữa rồi! Ngày 23 tháng 4 tới đây, cùng @ Kha Dữ, @ Đường Trác gặp lại Phi Tử trong giấc mơ tăm tối ở『 Rơi xuống 』. Mau ôn lại prequel dẫn đường từ bây giờ cho kịp! ]

Có lẽ ê kíp cảm thấy bài đăng vẫn quá chính thức nên đăng tiếp một bức ảnh dưới phần bình luận, [ Lướt hết ảnh hậu trường thì tìm được các đương sự đứng chung khung hình khí chất siêu sang nè ]

Trong tấm ảnh thật ra chỉ có Thương Lục và Kha Dữ.

Hai người cùng đứng sau máy quay không biết đang trao đổi những gì, một người đứng hiên ngang hai tay đút túi, người kia khoanh tay hút thuốc, thần sắc lười biếng. Nền trời xanh ngắt không một gợn mây, phía xa là dãy Ngọc Long hùng vĩ trập trùng.

Kha Dữ hút thuốc không phải bí mật gì trong giới, thậm chí còn từng vì một bức ảnh hút thuốc mà nổi tiếng "thoát vòng". Cư dân mạng nhìn qua chỉ biết cảm thán: "Đẹp quá".

Bởi vì nhân vật chính quá chói mắt nên cuộc tranh đấu gay gắt mấy ngày nay dường như đã có dấu hiệu hạ nhiệt.

Bên dưới lại là vô số mạch nước ngầm chuyển động.

Diễn viên đầu tiên chủ động hạ thù lao đóng phim công khai ra mặt.

Tối hôm đó, tổng giám đầu tư GC Nhiếp Cẩm Hoa và đạo diễn thử vai Dư Trường Nhạc đồng thời nhận được một email chứa đầy thành ý nhượng bộ chân thành cùng lời lẽ khẩn khoản, chỉ có đạo diễn chính quy Thương Lục là vẫn ngủ trương thây, mà sở dĩ hắn ngủ được là vì có Kha Dữ ở bên cạnh.

Chờ đến khoảng 11 giờ thì Kha Dữ đánh thức hắn dậy. Gần đây hắn bận rộn tuyển diễn viên, Vân Quy cách quá xa nội thành nên đành thuê khách sạn gần đó ở tạm. Giường đương nhiên là ngủ không quen, may mắn là hắn bận rộn cả ngày lẫn đêm, cũng không có bao nhiêu thời gian dành ra để ngủ.

Kha Dữ giúp hắn thu dọn máy tính bảng và áo khoác, tiễn người ra tận cửa.

"Không đi được không?" Hắn vừa tỉnh ngủ luôn lộ ra chút ấu trĩ, vừa che miệng ngáp vừa ôm Kha Dữ làm nũng.

Kha Dữ không thèm để ý đến hắn, "Khó khăn lắm mới có một ngày tan làm sớm, mau trở về tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi đi," Anh hôn lên cần cổ ấm áp, "Nhớ set điện thoại về chế độ miễn làm phiền."

Kiến nghị rất đúng trọng tâm, suốt cả tối Thương Lục thu được đủ loại thăm hỏi, ai cũng hỏi người trên hot search có phải hắn không, một số khác còn trách móc đợt lãnh giải cũng không thấy công bố mời khách chúc mừng gì cả, quá lạnh lùng.

Thương Lục bất đắc dĩ buồn cười: "Anh nghiêm khắc giống ông nội em thế."

Hồi nhỏ mỗi lần không phát âm chuẩn tiếng Trung hoặc không tập trung vẽ tranh được luôn bị ông phạt đứng phạt đòn, muốn tùy hứng hoặc ham chơi một chốc thôi cũng không được.

"Nếu em cảm thấy ba ngày gặp một lần không đủ thì biết làm thế nào bây giờ? Thầy Kha, anh dạy em đi."

Dạy cái rắm, cứ thế này thì có mà dùng dằng đến sáng mai. Kha Dữ dứt khoát đẩy hắn một cái, nhịn cười mắng, "Mau cút đi!"

Đuổi người đi rồi anh mới có thời gian tĩnh tâm nghiên cứu kịch bản và phân cảnh, ngồi một lát lại sốt ruột mở Weibo lên lướt mấy vòng. Hiện giờ cư dân mạng còn hiểu biết về Thương Lục nhiều hơn cả anh, nhìn người ta đào bới Twitter của hắn lên, lúc này nói hắn đáng yêu, lúc khác khen hắn có tài, cứ thế khóe môi nhếch mãi không hạ xuống được, trong lòng anh còn thầm nghĩ, đúng rồi, chính là như thế đấy.

Lướt một hồi cảm giác cứ như vậy mãi thì không xong, anh phải cưỡng ép mình rời internet, tắt điện thoại để đối chiếu storyboard thiết kế động tác cho nhân vật. Đến hơn 12 giờ mới nghỉ ngơi, điện thoại vừa khởi động đã bị một đống tin tức oanh tạc, anh lướt qua những tin nhắn râu ria, lục tìm khung thoại của Thương Lục.

[ Không ngủ được. ]

Kha Dữ hỏi hắn đang làm gì, Thương Lục gửi qua một tấm ảnh chụp bàn làm việc đang sáng đèn, màn hình máy tính dừng lại ở đoạn diễn thử của Tô Cách Phi, máy tính bảng dùng để ghi chú giải.

Không suy nghĩ thêm nữa, anh gọi thẳng video call.

Thương Lục đeo kính mắt, chỉ liếc mắt qua màn hình một chút lại tập trung vào đoạn diễn thử, "Kỹ thuật diễn của Tô Cách Phi đúng là rất tốt, nếu em mới anh ta diễn Mai Trung Lương, không biết anh ta có đồng ý không nhỉ."

Đêm khuya yên tĩnh, Kha Dữ ngắm nhìn góc nghiêng chăm chú không có vật ngoài của hắn trên màn hình. Không nghe thấy anh trả lời, Thương Lục cũng không cảm thấy có gì không ổn, "Địa vị của anh ta cao thế, đóng vai phụ cho anh có khiến anh áp lực lắm không?"

Kha Dữ chống má dịu dàng nhìn hắn, chăm chú nghe hắn phân tích kỹ thuật diễn của Tô Cách Phi, chỉ thỉnh thoảng tiếp lời một hai câu.

Một phút sau khi cúp máy.

Cú đêm Thịnh Quả Nhi nghe tiếng liền biết là chưa ngủ, Kha Dữ ra lệnh ngắn gọn vào điện thoại: "Giúp anh đặt một phòng ở Ritz-Carlton."

Thịnh Quả Nhi mở app lên, nhịn một hồi cuối cùng vẫn hỏi: "Anh đọc được hot search về Thương Lục chưa ạ? Hóa ra anh ta lợi hại như thế! Anh biết trước sao không nói với em!"

Kha Dữ đứng hút thuốc trên ban công đẫm sương đêm, nghe vậy lười nhác bật cười, "Đừng nói nhảm nữa, đặt xong chưa?"

"Chỉ còn phòng bình thường thôi."

"Không sao."

"Thế được ạ," Cô nàng rất chuyên nghiệp hỏi, "Dùng căn cước của em đúng không?"

"Ừ."

Thịnh Quả Nhi làm xong việc chỉ trong mấy giây, vừa túm áo khoác ra cửa vừa nói: "Nửa tiếng sau em chờ dưới lầu nhé."

Cô phải xử lý thủ tục vào ở với lễ tân Ritz-Carlton, sau đó mới lái xe qua nhà đưa thẻ phòng cho Kha Dữ.

"Gặp nhau dưới gara tầng hầm khách sạn."

Có trá.

Thịnh Quả Nhi nhạy bén nhận ra rằng anh chủ thường ngày ung dung thong thả của mình hôm nay hành xử hơi gấp gáp.

Kha Dữ võ trang kín mít ra cửa, xe đã ném cho Thịnh Quả Nhi nên đành đặt một chiếc xe khác đến chở đi. Trời tối thui tối mù còn đeo kính râm đúng là quá kỳ quặc, tài xế không nhịn được cứ nhìn anh qua kính chiếu hậu suốt. Kha Dữ nói nhàn nhạt: "Vừa cắt mắt hai mí, không phải tội phạm truy nã đâu ạ."

Anh tới nơi trước, nói tài xế chờ một lát rồi gửi số khu cho Thịnh Quả Nhi. Khoảng mười phút sau, cửa thang máy bật mở, Thịnh Quả Nhi cũng đội mũ đeo khẩu trang, trên người còn mặc bộ đồ ở nhà, chỉ tùy tiện khoác áo gió dài bên ngoài nên nhìn càng khả nghi hơn.

Lúc này Kha Dữ mới xuống xe, hai người cúi đầu trao đổi thẻ phòng như xã hội đen lén lút giao dịch hàng cấm.

"Quả Nhi," Anh chủ tốt bụng của cô thở dài, "Em cứ thế này thì biết bao giờ mới lừa được một anh bạn trai đây?"

Thịnh Quả Nhi r.ên rỉ: "Em yêu rồi, em rơi vào bể tình rồi."

Kha Dữ nghiêng đầu liếc mắt: "Nói mau, ai là người bị hại?"

"Anh Tiểu Lục."

Kha Dữ: "..."

"Em biết là rất khó." Thịnh Quả Nhi suy sụp cúi đầu, "Em vừa ở trên mạng gọi hùa anh ấy một tiếng chồng ơi, em có lỗi, em sám hối rồi."

Như vậy mãi đúng là không ổn.

Kha Dữ nhẹ nhàng búng tay: "Ngẩng đầu lên."

"Hả?" Thịnh Quả Nhi mờ mịt nhìn Kha Dữ kéo khẩu trang xuống, để lộ nụ cười dịu dàng nhưng rất công nghiệp: "Em thất tình rồi đấy, chuẩn bị cho mời người bị hại tiếp theo đi."

"Vì ——" Lời còn chưa hỏi xong, cô đã trông thấy Kha Dữ lắc lắc thẻ phòng, "Tới trễ quá, cậu ấy hẹn hò với anh rồi."

......

"Đậu má."

Bình Luận (0)
Comment