Từ ngày bắt đầu quay phim, Kha Dữ đã trải qua vô số buổi thử vai muôn hình muôn vẻ. Anh còn nhớ rõ trong bộ phim đề tài học đường đầu tiên mà mình tham gia, người ta đã tổ chức casting tại một phòng học thật sự.
Có lẽ ban đầu Thang Dã muốn giảm bớt nhuệ khí của anh nên không dặn dò Mạch An Ngôn quan tâm đặc biệt chỗ nào, muốn đi thử vai cũng phải tự gọi taxi rồi đứng xếp hàng giữa một hàng người dài dằng dặc. Lúc đó đang là mùa hè, đến bây giờ cảm giác lớp vải áo thun ẩm ướt dính dớp vào da vẫn còn rõ mồn một trong trí nhớ. Anh chỉ biết diễn theo những gì mà mình hiểu, phó đạo diễn đã hỏi một câu: "Là ai khiến cậu hiểu lầm rằng một người không tốt nghiệp chính quy, chưa qua lớp huấn luyện diễn xuất mà cũng không có thiên phú có thể dễ dàng ăn chén cơm diễn viên này vậy?"
Người của đoàn phim có mặt trong phòng bật ra mấy tiếng cười khẽ.
Chiếc Land Rover chạy vào bãi đỗ xe ngầm của trụ sở GC, ánh nắng chói chang bị mái che khổng lồ ngăn cách bên ngoài, Kha Dữ tập trung đi hết chặng đường, không hiểu tại sao bỗng dưng lại nhớ tới chuyện cũ. Chứng tâm manh khiến ký ức của anh không mang theo hình ảnh, nhưng âm thanh, mùi vị và cảm giác phẫn nộ trong khoảnh khắc đó càng trở nên sâu sắc hơn.
Là phẫn nộ chứ không phải xấu hổ.
Anh lễ độ gật đầu, "Là phó đạo diễn cũng là cấp trên, đề nghị của anh rất lịch sự và sáng tạo, hôm nay tôi đã gặt hái được nhiều kinh nghiệm, xin cảm ơn."
Nói rồi anh đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.
Lúc ấy Mạch An Ngôn đã mắng xối xả những gì, thật ra lại không nhớ rõ lắm.
Sau này gã phó đạo diễn kia có gặp lại anh mất lần, miệng xoen xoét gọi thầy Kha, hai tay đưa danh thiếp, lúc kính rượu thành ly luôn thấp hơn anh ba phần, còn cười đến là thân thiết như thể trước đó chưa từng nói câu nào đâm chọc Kha Dữ.
Phim ảnh Tháng Ba vừa thành lập chỉ có một nhân viên chấp hành quản lý mọi sự vụ lớn nhỏ. Hôm nay cô đã đổi thẻ ra vào tòa nhà GC trước, hiện đang đứng chờ bên ngoài thang máy tầng hai.
"Chào thầy Kha." Người đại diện điều hành vươn tay.
Lần đầu gặp mặt, cô gái mặc một chiếc sơ mi lụa màu champagne phối với chân váy bút chì, trông rất đáng tin cậy.
"Chào Mia." Kha Dữ bắt tay với cô.
Tốt nghiệp đại học Hồng Kông danh giá, từng làm việc mấy năm tại Thượng Hải Bắc Kinh, thành thạo ba ngoại ngữ và nói lưu loát tiếng Quan Thoại, tiếng Quảng Đông, được Thương Lục mời về làm việc với mức lương cao ngất. Kha Dữ cũng có cổ phần công ty, theo lý mà nói chính là một nửa ông chủ của cô.
Thịnh Quả Nhi ủ rũ cụp đuôi như con chim công đấu mã thua cuộc. Cùng là nhân viên nữ làm đến chức quản lý, không hiểu vì sao người ta có thể sửa soạn ngoại hình chỉnh tề thành thục giỏi giang như thế, còn cô nàng thì trước sau vẫn giống hệt sinh viên mới tốt nghiệp đại học, đến quần áo cũng phối không giỏi bằng.
"Vẫn còn hai diễn viên nữa," Mia ấn nút thang máy, trong lúc chờ đợi thì tiếp tục giới thiệu: "GC chuẩn bị phòng nghỉ riêng, anh cứ lên đó nghỉ ngơi trước, có vấn đề gì tôi sẽ thông báo ngay."
Kha Dữ gật đầu.
Trong phòng nghỉ chuẩn bị đầy đủ cà phê trái cây điểm tâm, bên góc bàn đặt một tờ giấy được chặn dưới cốc trà, đó là kịch bản thử vai. Kha Dữ vắt tréo chân đọc không quá nghiêm túc. Trong lúc thử vai không ai được mang theo điện thoại, một lát sau, Mia bước vào đưa một tờ giấy, "Đạo diễn Thương gửi cho anh."
Tờ giấy chỉ gấp làm đôi, Kha Dữ mở ra bằng hai ngón tay, bên trong là hàng chữ cực kỳ đẹp: "Cục cưng, diễn tốt nhé."
Sắc mặt anh không thay đổi, bình tĩnh đưa tờ giấy cho Thịnh Quả Nhi.
"Cất đi."
Thịnh Quả Nhi không rõ chuyện gì mà mở ra theo phản xạ, liếc mắt một cái, cô nàng cứng người như bị sét đánh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Cục cưng... Cục cưng... Trời đất ơi, đây là nội dung cô có thể đọc sao? Bị Thương Lục gọi "cục cưng" chắc chắn sẽ có tai nạn chết người đó!
Hành lang nối phòng nghỉ với phòng thử vai tập trung rất nhiều người, tất cả đều là người trong phòng họp đứng ngồi không yên đi ra ngoài duỗi cổ hóng chuyện. Hai mươi phút sau, Kha Dữ được Mia dẫn đường đi qua, dù đã đeo khẩu trang kín nhưng người ta liếc một cái vẫn nhận ra rõ ràng.
"Là Kha Dữ sao?"
"Là Kha Dữ?"
"Hình như là Kha Dữ?"
"Anh ta cũng tới?"
"Mấy hôm nay có nghe nói gì đâu."
"Anh ta từng hợp tác với Thương Lục rồi, hôm nay tới cũng bình thường mà..."
"Trâu bò quá."
"Tôi nghe nói đoàn phim Lịch Sơn vẫn chờ anh ta trả lời đấy."
Lần cuối cùng xuất hiện trước công chúng là từ đợt phong ba hủy hợp đồng và mớ tin đồn bê bối trước thềm Tinh Toản Chi Dạ. Chỉ mới mấy tháng trôi qua mà phong thủy đã đổi dời, tất cả mọi người đều không hiểu nổi tại sao Kha Dữ lại biến thành đối tượng được hai vị đạo diễn có tiếng cùng nhau tranh giành.
"Anh ta không đỗ được đâu..." Tiếng xì xầm nho nhỏ khuếch tán như những vòng gợn sóng, "Đừng nói Tô Cách Phi, đến Chung Bình diễn còn hay hơn mà."
Mặc kệ những lời bàn tán phía sau, Mia cười chào hỏi trợ lý casting: "Thầy Kha chuẩn bị xong rồi."
Đẩy cánh cửa kính dán giấy mờ, Kha Dữ tháo khẩu trang hít sâu một hơi, bước vào căn phòng tuy trống trải nhưng đã liên tục khuấy đảo phong vân suốt một tháng vừa qua.
Đây là phòng hội nghị kiểu bậc thang lớn của GC có kết cấu hình bán nguyệt khá giống thính phòng nhà hát. Bên trái cánh cửa là sân khấu bằng gỗ đặc nguyên khối rộng và dài, bục diễn thuyết đã được dọn đi, hiện giờ bên trên trống không.
Cách bài trí quá đơn giản khiến đôi mắt và cơ thể người bước vào mất tập trung, áp lực cũng tăng lên gần như gấp đôi.
Trên bậc thang có từng tốp người ngồi rải rác, liếc qua khoảng bảy tám người cả thảy, bọn họ không ngồi cùng nhau nhưng cũng không cách nhau quá xa. Kha Dữ quét một vòng, nhận ra được một vài gương mặt quen thuộc.
Nhà sản xuất nổi tiếng Nhiếp Cẩm Hoa, hiện là tổng giám đầu tư của Giải trí GC, cũng đảm nhiệm vai trò sản xuất chính cho bộ phim này.
Đạo diễn casting Dư Trường Nhạc, anh đã từng làm việc cùng vài lần, là người dẫn dắt ê kíp thử vai có uy tín nhất cả nước.
Thương Lục... bạn trai anh.
Những người khác thì không quen thuộc lắm, có lẽ còn có vài đại diện nhà đầu tư.
Quá trình thử vai không có khuôn mẫu nhất định, nhưng theo lẽ thường, đầu tiên ứng viên luôn phải tự giới thiệu hoặc trình bày phần biểu diễn cá nhân, sau đó mới diễn thử đoạn kịch bản do ê kíp cung cấp, cuối cùng là diễn theo tình huống ngẫu hứng, thời gian dài ngắn không thể xác định, lại tràn ngập tính tâm linh y hệt như phỏng vấn xin việc công ty bình thường.
Kha Dữ rút hộp thuốc lá trong túi cho một điếu vào miệng, vừa ấn bật lửa đồng thời tự giới thiệu: "Kha Dữ."
Tiếng Quảng Đông.
Có người lộ vẻ mặt kỳ quặc.
Có người trợn mắt ngạc nhiên.
Chỉ có Dư Trường Nhạc và Thương Lục là tỏ ra hứng thú.
Thương Lục ngồi ngay phía trước, bên tay trái hắn là một nhiếp ảnh gia giữ máy quay cố định, bên tay phải là màn hình theo dõi. Chỉ cần muốn, lúc nào hắn cũng có thể quan sát khả năng biểu diễn và khí chất của diễn viên thông qua màn hình.
Kiểu thử vai thế này không xuất hiện thường xuyên, không có ánh sáng, đạo cụ hỗ trợ thì phần biểu diễn trước ống kính trông sẽ khá kỳ quặc, thậm chí là xấu hổ. Do đó máy quay trong buổi thử vai thường chỉ để ghi chép lại quá trình.
Kha Dữ gỡ điếu thuốc bên môi xuống gảy nhẹ. Giữa khói thuốc lượn lờ, anh mỉm cười, "Hình như có vài người quen cũ ở đây —— Chào sếp Nhiếp."
Nhiếp Cẩm Hoa gật đầu với anh.
"Lâu rồi không gặp anh, tinh thần quá nhỉ."
Anh luôn nói bằng tiếng Quảng Đông, Nhiếp Cẩm Hoa là người phương bắc, chỉ có thể dựa vào trình độ tiếng hiểu tiếng không mà trả lời sứt sẹo: "Không bằng cậu đâu."
Kha Dữ chuyển ánh mắt, trên mặt vẫn là nụ cười hoàn hảo: "Chào thầy Dư."
Dư Trường Nhạc đáp: "Lâu rồi mới gặp."
"Năm nay thầy Dư đi đâu phát tài thế?"
Dư Trường Nhạc bật cười: "Cho điếu thuốc nào."
Kha Dữ ném cho anh ta một điếu, "Sao, thấy tôi hút cũng ngứa ngáy à?"
Dư Trường Nhạc vẫn chỉ cười, "Làm gì có."
Ánh mắt Kha Dữ rốt cuộc cũng rơi xuống người Thương Lục, rất tự nhiên dừng lại: "Thương Lục."
Nhiếp Cẩm Hoa cười hỏi: "Cậu khinh thường người ta trẻ tuổi hả, còn không thèm gọi một tiếng đạo diễn Thương luôn?"
Kha Dữ vung vẩy điếu thuốc trong tay, mím môi cúi xuống lắc lắc đầu, tiện thể đổi chủ đề xoa dịu không khí: "Đâu nào, đạo diễn Thương trẻ tuổi tài năng, nếu thật sự chọn tôi, ở phim trường tôi phải gọi bét nhất là cả trăm lần ý," Anh bước mấy bước xuống cầu thang rồi dừng lại trước hàng ghế đầu tiên, một tay nhét trong túi quần, tay kia kẹp điếu thuốc chống lên ghế dựa, "Chỉ sợ đến lúc đó đạo diễn Thương chê tôi phiền thôi."
Thương Lục cong môi, trả lời lạnh lùng đến mức khiến người ta không phân biệt được thân sơ: "Không phiền đâu."
Động tác của anh từ đầu chí cuối luôn ung dung, vừa thong thả vừa thành thạo lưu loát, lại mang cảm giác rất giang hồ.
Đến lúc này những người còn lại trong phòng mới dần dần hiểu ra, từ lúc bước vào căn phòng thử vai, Kha Dữ đã là Diệp Sâm rồi.
Dư Trường Nhạc chủ động lái câu chuyện, "Trước kia cậu từng hợp tác với đạo diễn Thương một lần, cảm giác thế nào?"
"Cảm giác của tôi thế nào không quan trọng, cảm giác đạo diễn Thương dành cho tôi mới là quan trọng nhất." Kha Dữ hơi cúi người để tầm mắt đối diện Thương Lục, nhếch một bên môi lên: "Tôi nói đúng không hả đạo diễn?"
"Tôi thấy cậu có vẻ thích cậu ta lắm nhỉ." Dư Trường Nhạc phà khói thuốc, "Bao nhiêu năm rồi cậu không đi thử vai? Lần này chịu đầu tư như thế, quả là rất nể mặt đạo diễn Thương nhà chúng tôi."
Hệ sinh thái của vòng tròn phim ảnh giới giải trí Trung Quốc rất quái lạ.
Rất nhiều diễn viên tới địa vị nhất định thì không muốn đi thử vai nữa. Có diễn viên còn dứt khoát nói thẳng là sẽ không thử vai, lập tức ký hợp đồng luôn, nếu thử vai phải bàn bạc lại từ đầu. Lý do cũng rất kỳ dị nhưng thuyết phục: Diễn bao lâu nay rồi mà còn cần thử vai, là nghi ngờ kỹ thuật diễn của tôi hay nghi ngờ các tác phẩm trước đó vậy?
Loại diễn viên ở địa vị như thế đâu còn sợ hãi bị qua mặt nữa? Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là vì lòng tự tôn đã cao đến trình độ đi tham gia thử vai một lần thôi cũng cảm thấy mình bị xúc phạm.
Các kiểu "bệnh ngôi sao" cứ thế trở thành một bộ quy tắc trò chơi mà ai cũng phải cam chịu, vị thế càng cao càng muốn ngồi trong nhà chờ kịch bản tìm tới cửa —— Trừ phi gặp phải miếng bánh nào quá béo bở hoặc đạo diễn vừa nghiêm khắc vừa đức cao vọng trọng tầm cỡ Lịch Sơn.
Kha Dữ không rõ Dư Trường Nhạc nói những lời kia là nhằm vào mình hay là cũng nói trước mặt mấy người như Chung Bình rồi. Anh nhẹ nhàng cười: "Không chỉ mỗi tôi thấy thích cậu ấy đâu thầy ạ. Thầy Dư tuyển dụng gần một tháng nay, chẳng lẽ mắt sắp quáng gà rồi sao?"
Dư Trường Nhạc không khách khí nữa mà đưa ra đề bài đầu tiên.
Không phải đề bài viết trong kịch bản, mà là cảnh diễn ngẫu hứng.
Trước kia bên ngoài các sòng bạc ở Ma Cao luôn có gái đứng đường lượn lờ qua lại cùng đám điệp mã tể lưu manh. Những người bắt mắt nhất đương nhiên là hội gái gọi trên người khoác váy ngắn túi xách, mắt xanh mỏ đỏ lòe loẹt, ánh mắt lúng liếng như móc câu phủ mật. Truyền kỳ phong nguyệt về gái gọi, dân cờ bạc và điệp mã tể có viết hẳn cả một cuốn sách cũng không đủ, Dư Trường Nhạc muốn anh diễn một đoạn ngắn giao lưu với một cô gái đứng đường như thế.
Nhưng hiện trường không có diễn viên nữ.
Ngoại trừ trò quan sát khí chất của diễn viên qua ống kính, đây chính là điểm kỳ lạ thứ hai trong phong cách chấm thử vai của Thương Lục.
Ở các buổi thử vai thông thường, ngoài màn biểu diễn cá nhân, người ta còn có một vòng gọi là "thử chemistry". Nhà sản xuất sẽ cho hai hoặc nhiều diễn viên thử vai cho nhiều nhân vật cùng diễn một đoạn phối hợp ngắn, như vậy có thể quan sát được giữa các nhân vật có triển vọng tạo "phản ứng hóa học" nào không.
Nhưng ở chỗ Thương Lục không có vai diễn nào phối hợp, cũng không có người trợ diễn.
Anh có đang diễn Diệp Sâm thật không? Anh sẽ đụng độ cô gái gọi kia dưới tình huống nào? Trò chuyện những gì? Tất cả đều yêu cầu Kha Dữ tự sáng tạo ra. Những thứ này thuộc về trí tưởng tượng, trong đầu Kha Dữ lại đen kịt tựa như đề bút làm bài kiểm tra mà quên ghi tên.
Anh hít sâu một hơi, sau đó ánh mắt khẽ chạm vào mắt Thương Lục.
Thương Lục khẽ gật đầu.
Chỉ là gái đứng đường thôi mà... Anh suýt nữa bị bán vào nhà chứa Thái Lan, Grand Lisboa, Hotel Lisboa, The Venetian, Emperor hay Galaxy, có chỗ nào mà Mai Trung Lương chưa lôi anh đi qua đâu?
Những cuốn sổ tay dày anh tích cóp từ ngày này qua tháng nọ viết đầy ghi chú, tóm tắt và phân tích, góc giấy quăn mép, trang giấy sờn rách, bìa ngoài cũng phai màu. Khối tư liệu sống khổng lồ ngoài kia trở thành câu chữ, tranh vẽ, qua khoảng thời gian dài bắt chước rèn luyện mà biến thành một thứ như bản năng, trở thành ký ức cơ bắp, cuối cùng hết thảy được lưu trữ trong trái tim tối om của anh.
Tâm trí anh trống rỗng, nhưng tâm trí anh cũng tràn ngập núi non biển cả
Kha Dữ dí đầu mẩu thuốc lá xuống sàn rồi rút ra một điếu mới, bắt đầu vào trạng thái diễn.
Anh tạo dáng như vừa được người ta mời thuốc, nghiêng đầu chụm tay châm lửa, rít một hơi xong mới phả một ngụm khói vào mặt cô gái đứng đường không tồn tại bên cạnh mình.
"Canh ba giàu canh năm khó, sáng sớm mở cửa vào hiệu cầm đồ —— Người đẹp ơi, buồn khổ kiểu gì mà đi chào mời mấy thằng đánh bạc nghèo kiết thế?... Sao, tôi làm gì có tiền?" Anh khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống rồi cười nhạt, "Khóa thắt lưng trông đắt tiền à? Thích không, tôi tặng cho đấy." Vừa nói anh vừa làm bộ muốn tháo dây lưng thật.
Một tiếng leng keng vang lên, anh ngậm điếu thuốc chỉnh lại sơ mi như cũ, nhoẻn cười: "Nào, cô xem bọn kia đang cười tôi kia kìa, đừng đùa nữa." Anh chìa đầu lọc điếu thuốc cho đối phương, nhướn mày đẩy một cái, "Hút đi, cho mà không cần à? Đĩ này."
Tuy mắng người ta là "đĩ này" nhưng ngữ khí rất lười biếng không mang ác ý, nét mặt cũng luôn giữ vẻ hài hước bất biến như thể chỉ thuận tay trêu người đối diện một chút thôi.
Tâm tư anh đích xác không đặt ở đây, nếu cô gái đứng đường kia mà đủ nhạy bén hẳn sẽ nhận ra ánh mắt anh không hề thả lỏng, luôn quan sát trước sau bốn phương tám hướng như một cái máy quét tinh vi, rà quét mọi vị khách đi ngang qua vạch kẻ đường ngay phía trước tòa nhà Grand Lisboa.
Quả nhiên, ánh mắt anh đột nhiên chuyển động, chân mày giãn ra, "Thôi đi đây,"
Điếu thuốc bị hấp tấp ném xuống chân giẫm giẫm, trước khi đi anh còn thuận tay bóp mông cô gái một cái, "Anh trai chúc cô cung hỉ phát tài, sung sướng vô biên, hầu bao đ.ẫy đà hơn vòng ba luôn nhớ."
Một đoạn diễn ngẫu hứng vừa dùng tiếng Quảng Đông vừa dùng tiếng Quan Thoại, chuyển đổi cực kỳ trôi chảy tự nhiên. Chỉ một giây sau, Kha Dữ nhanh chóng thoát vai nhưng không tiếp tục nhập diễn Diệp Sâm nữa, vẻ ngả ngớn giang hồ trên mặt anh biến mất hoàn toàn, bây giờ chỉ còn lại cảm giác sạch sẽ thuần khiết.
Phòng họp bậc thang rộng hơn trăm mét vuông yên lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Dư Trường Nhạc hắng giọng, nhìn qua Thương Lục: "Đạo diễn Thương thấy thế nào?"
Vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt, vừa nhạy bén cảnh giác vừa đầy vẻ giang hồ, tư thái ung dung ngả ngớn.
Casting cho phim điện ảnh, kỹ thuật diễn chỉ xếp thứ hai, phù hợp với nhân vật mới là ưu tiên hàng đầu.
Mục đích cuối cùng của quá trình thử vai chính là tìm được người có khả năng kể chuyện chính xác nhất trong tất cả.
Tiếng vỗ tay vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Thương Lục vừa vỗ tay vừa đứng lên, giống như rất nhiều ngày trước hắn và anh cùng mở cánh cửa dẫn ra vườn hoa ban công ở khu làng đô thị Ninh Thị, hoặc như ngày anh và hắn ngồi trong căn nhà trên núi tuyết Ngọc Long, hắn chăm chú nhìn Kha Dữ, vỗ tay không hề keo kiệt, "Thầy Kha, cảm ơn anh đã lựa chọn bộ phim của tôi."
---
Lời tác giả:
"Tìm được người có khả năng kể chuyện chính xác nhất" là câu nói của đạo diễn casting nổi tiếng Hollywood Marion Dougherty.
Kha Dữ vừa vào cửa, không chào hỏi gì đã tiến vào trạng thái của Diệp Sâm là một màn thể hiện rất mạo hiểm. Rất nhiều năm trước, nữ diễn viên Scarlett Johansson (người thủ vai Black Widow) từng sử dụng phương pháp này để giành lấy vai diễn đầu tiên trong đời. Lúc đó cô mới chỉ là diễn viên nhí, vai diễn ứng tuyển lại là một cô bé vừa ngây thơ vừa nổi loạn, những người khác vào phòng đều lịch sự lễ phép giới thiệu bản thân, riêng Black Widow của chúng ta mười hai mười ba tuổi vừa đi vừa thổi kẹo cao su huýt sáo ha ha ha.
·
Đoạn thoại "Tôi diễn bao lâu nay rồi mà còn cần thử vai" nghe hơi giông giống với câu của chị Ninh Tịnh trong Chị Đẹp: "Bây giờ mà còn cần giới thiệu thì xem như bao nhiêu năm nay tôi làm việc phí công rồi", nhưng mà nguyên mẫu không phải chị ấy đâu nhé, sợ mọi người nghe quen tai lại tưởng tôi mắng chị Tịnh nên phải giải thích mấy câu.
·
Cũng không hiểu tại sao vẫn có người không get được tuyến tình cảm trong truyện QAQ Tôi thấy ngọt lắm rùi mà!!
Bản tính Thương Lục vốn lịch thiệp hào hoa chứ không phải xa lạ khách khí, Kha Dữ lại là người trước nay luôn ung dung độc lập, muốn cậu ấy biến thành drama queen chuyện gì cũng chạy đi tìm bạn trai là không thể có đâu.
Có lẽ giữa bọn họ vẫn còn nhiều vấn đề cần giải quyết, nhưng bản chất vẫn là tri kỷ của nhau á.
—
Chuyên mục có thể bạn biết rồi:
Vài địa danh trong truyện là khách sạn kiêm sòng bạc nổi tiếng ngoài đời thật nhé, tiêu biểu có mấy cái sau:
Grand Lisboa – Tân Bồ Kinh, là một trong những công trình gắn liền với tên tuổi của cố tỷ phú sòng bạc Hà Hồng Sân.
Hotel Lisboa Macau – Lão Bồ Kinh, khách sạn kiêm sòng bạc năm sao đầu tiên ở Ma Cao, được xây dựng từ năm 1970
Venetian Macau
– 澳门威尼斯人, khách sạn một tòa nhà lớn nhất châu Á và là sòng bạc lớn nhất trên thế giới, có diện tích khoảng 2 triệu feet vuông.
Emperor Macau
Galaxy Macau