Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 82

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mãi đến khi ra cửa, Kha Dữ vẫn ngơ ngẩn chưa thôi.

Câu cuối cùng mà Thương Lục nói với anh là: "Thầy Kha, chào mừng anh đến với bộ phim 'Cửa hông'."

Tuy đã sớm biết chắc tâm ý của Thương Lục, nhưng anh luôn lo lắng thấp thỏm hôm nay mình thi thố thất bại hoặc thể hiện một màn biểu diễn không hề có sức thuyết phục, khiến hắn dù muốn thiên vị cũng không biết phải hạ tay thế nào.

Đề bài của Dư Trường Nhạc hoàn toàn là ngẫu hứng, Kha Dữ cũng chỉ đơn thuần dựa theo những lý giải của mình về nhân vật Diệp Sâm để thiết kế động tác. Chứng tâm manh cản trở trí tưởng tượng quá nhiều, may mắn là anh đã khéo léo tập trung nhấn mạnh vào đài từ và lời thoại. Những người ngồi trong phòng phần lớn đều là cáo già lâu năm, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra chiêu trò của anh ngay.

Lúc đi xuyên qua hành lang, lời xì xầm kinh ngạc bị đ.è xuống rất thấp nhưng vẫn vang lên hết đợt này đến đợt khác.

"Sao nhanh thế nhỉ?"

"Còn chưa được mười lăm phút!"

"Hay là diễn một hai cảnh cũng đủ biết không xài được rồi."

Kha Dữ không dao động, khuôn mặt dưới lớp khẩu trang cũng không có bất cứ biểu cảm gì, trái tim lại run rẩy liên tục không dừng nổi, từng luồng cảm xúc kinh hoảng như vừa sống sót sau thảm họa không ngừng dâng lên như thủy triều. Thương Lục vẫn phải tiếp tục ngồi trong phòng chấm điểm, anh không có ai để chia sẻ tâm trạng, giống như năm đó ra khỏi trường thi đại học, cũng không một người nào hiểu được tâm trạng bình tĩnh đến tuyệt vọng của anh vì phải bỏ trống toàn bộ các câu hỏi về hình học không gian.

Trở lại phòng nghỉ, Thịnh Quả Nhi đang đứng chờ ngoài cửa. Cô nàng mở miệng nhưng quên mất mình muốn hỏi gì, chỉ ngơ ngác nhìn vào đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang, chúng mờ mịt như thể chủ nhân đang đắm chìm trong cảm xúc quá lớn đến nỗi quên mất nhiệm vụ phải liên kết với thế giới thực ngoài đời.

"Anh? Anh ơi?" Thịnh Quả Nhi kéo nhẹ tay anh.

Ánh mắt Kha Dữ hơi chuyển động, sau lưng chợt vang lên một tiếng "thầy Kha" trầm ổn quen thuộc hòa lẫn tiếng th.ở d.ốc, có lẽ vì vừa bước quá nhanh. Anh ngẩn người, theo phản xạ quay đầu đã thấy Thương Lục từ trong phòng họp đuổi tới tận đây.

Thương Lục nắm cánh tay anh, thành thạo nở nụ cười công nghiệp, "Xin lỗi, còn có chuyện quên nói."

Hắn mở cửa phòng nghỉ kéo người vào bên trong.

Cửa lạch cạch đóng lại nhưng không khóa trái. Thịnh Quả Nhi ngoan ngoãn đứng ngoài cửa cùng Mia bốn mắt nhìn nhau.

"Có chuyện gì ——" Lời còn chưa nói hết, anh đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp. Kha Dữ mở to hai mắt, ánh mắt vừa rồi còn ngơ ngác như lạc trong mộng dần dần lấy lại tỉnh táo.

"Chúc mừng anh." Thương Lục dựa vào người anh, còn không nhịn được mà nghiêng đầu hôn.

Thân thể lạnh cứng vì quá kích động ấm dần nhờ cái ôm này. Kha Dữ gối đầu lên vai hắn: "Em đuổi theo đến đây chỉ để nói thế thôi à?"

"Muốn là người đầu tiên chúc mừng anh, muốn độc chiếm tâm trạng hiện giờ của anh." Thương Lục giữ gáy anh, thản nhiên bộc lộ sự ấu trĩ: "Nếu anh chia sẻ với người ngoài trước, em sẽ ghen mất."

Kha Dữ không nói gì nữa, cảm thấy hốc mắt mình đột nhiên nóng bừng ướt át.

Đương nhiên Thương Lục không biết đến cơn thủy triều vừa quét qua người anh, hai mắt vẫn ôn hòa khóa chặt, "Tối nay đi ăn mừng không? Em sẽ cố tan làm sớm, kêu Quả Nhi đưa anh về nghỉ ngơi trước nhé? Em đặt nhà hàng rồi."

Kha Dữ không ngờ Thương Lục lại chuẩn bị chu đáo đến thế. Mấy ngày nay hắn bận đến chân không chạm đất, mỗi ngày xem cả trăm video thử vai, đồng thời phải lo cho công tác trù bị đoàn phim. Tuy phía sau có ê kíp chuyên nghiệp gánh vác, nhưng mỗi một nhân viên đều được hắn cẩn thận tuyển chọn —— từ giám đốc tạo hình đến nhân viên hóa trang, tất cả phải được xem xét CV kỹ lưỡng, trở về khách sạn còn liên lạc với Mia trao đổi về nghiệp vụ của Phim ảnh Tháng Ba. Nếu Kha Dữ không ở bên cạnh giúp hắn ngủ ngon, có khi Thương Lục đã sớm gục ngã vì kiệt sức rồi.

Đã bận đến trình độ đó mà hắn lại không hỏi han gì về tiến độ chuẩn bị vai diễn của Kha Dữ, không hỏi anh chuẩn bị đến đâu, có vấn đề gì không, cũng không biểu hiện ra chút lo lắng nào. Kha Dữ cho rằng hắn không đủ rảnh rỗi để quan tâm, nhưng từ hành động quan sát dư luận trên mạng đến nắm bắt thời cơ tốt cho anh đi thử vai, thậm chí mở tiệc chúc mừng sau khi thử vai thành công, tất cả đều được sắp xếp chu đáo từ lúc nào mà không ai hay biết.

"Ừ." Kha Dữ dựa vào vai hắn, "Nghe theo em hết."

Nỗi cô đơn không thể bày tỏ đột ngột bị lấp đầy, anh không còn cầu mong gì hơn nữa.

Thương Lục vu.ốt ve vành tai và mái tóc đen của anh, "Ngoan quá." Đoạn hắn nâng tay liếc nhìn đồng hồ, "Thôi trễ rồi, em chỉ có mười phút coffee break, tối nay gặp nhé."

Lúc đẩy cửa ra ngoài, sắc mặt Mia vẫn không đổi, vẻ hóng chuyện của Thịnh Quả Nhi thì sắp bay lên tới tận trời. Thương Lục khẽ gật đầu, "Cảm ơn đã chăm sóc cho thầy Kha."

Chiếc Land Rover rẽ đến đầu phố, đi ngang qua một chuỗi cửa hàng thuốc tây.

Kha Dữ chợt hô, "Chờ một chút."

"Anh muốn mua thuốc ạ?" Thịnh Quả Nhi ấn đèn xi nhan, "Để em mua cho."

"Anh tự đi được rồi, đưa tiền mặt cho anh." Kha Dữ đẩy cửa, kéo khẩu trang chụp mũ kín mít rồi đi về hướng quầy thuốc.

Chỉ mất năm phút đã quay ra, trong tay anh cầm theo cái túi giấy nho nhỏ.

"Cái gì thế ạ?" Thịnh Quả Nhi quan tâm.

Kha Dữ thản nhiên đưa cho cô xem, cười nhàn nhạt: "Tò mò thế, tự xem đi này."

"... Ha ha, không, không được." Xe khởi động lần nữa, Thịnh Quả Nhi len lén ngắm anh chủ từ gương chiếu hậu. Hôm nay anh vẫn mang dáng vẻ lười biếng như thường, đôi mắt đẹp nhắm nghiền, hơi thở nông và dài, cứ như buổi thử vai ngày hôm nay chỉ là một thủ tục râu ria không hề quan trọng.

Không hổ là ngôi sao lớn, cô thầm nghĩ, bản thân mình đi thi lấy giấy phép quản lý còn hồi hộp căng thẳng tận nửa ngày cơ.

Trở về nhà tắm rửa xong, Kha Dữ mở tủ quần áo, bỏ qua một hàng dài Uniqlo mà chọn một chiếc sơ mi khá kiểu cách, anh còn cẩn thận xắn tay áo lên cao, đeo đồng hồ. Đương nhiên không thể so với đồng hồ của Thương Lục, chỉ là một chiếc Jaeger-LeCoultre mấy trăm ngàn tệ với dây da màu nâu thanh thoát lịch sự.

Chuẩn bị xong hết bước ra, con mèo Ragdoll đang tạo phản ngoài phòng khách, móng vuốt nho nhỏ moi móc chiếc túi giấy làm mấy cái ống tròn tròn bên trong lăn ra ngoài. Bốn đôi mắt mèo sáng ngời lập tức hoang mang, chỉ có mèo Anh lông vàng ngoan nhất là đứng ngoài cùng nhút nhát kêu meo meo.

Tuýp thuốc tròn lăn ùng ục từ trên bàn trà xuống đất, lại thuận đường lăn tới bên chân Kha Dữ.

Loài mèo đương nhiên không biết gì về thứ này, chỉ thấy chủ nhân không hiểu sao đỏ bừng mặt, đột nhiên xoay người không muốn nhìn thêm nữa.

Chủ động đến mức này có phải quá mất mặt rồi không nhỉ?

Đúng là chưa từng thấy ai tự dâng mình lên cửa cầu chị.ch như thế bao giờ.

Mãi đến khi Thương Lục gọi điện thoại đến anh vẫn còn do dự không thôi, cuối cùng cũng quyết định dứt khoát xách túi lên ra ngoài. Cái túi thuốc rất bé nhưng hiển nhiên là nổi bật, anh vừa ngồi vào ghế phụ, Thương Lục lập tức hỏi ngay: "Khó chịu chỗ nào à? Thuốc gì thế?"

"Cổ họng hơi đau."

"Để em xem."

Kha Dữ ngoan ngoãn há miệng "A" một tiếng, "Xem gì mà xem, em có phải bác sĩ đâu." Thừa dịp gara không có người, anh ôm cổ Thương Lục tiếp một cái hôn nhợt nhạt.

Thương Lục bị cắt ngang tức khắc chuyển dời lực chú ý. Hắn ngửi ngửi rồi hạ giọng: "Mới tắm xong?"

"Người có mùi thuốc lá..." Kha Dữ qua loa giải thích mà không nhận ra rằng mình đang quá mức chột dạ. Chiếu theo tính tình trước nay, anh thường không nghiêm túc đưa ra lý do gì đàng hoàng, chỉ đáp "Ừ" một tiếng là coi như xong.

Thương Lục nhéo lòng bàn tay, chỉ cho rằng hôm nay anh quá vui nên muốn sửa soạn trang trọng hơn mà thôi.

Nhà hàng đặt trước nằm trong khuôn viên khách sạn Khởi Lệ mà Thương Minh Tiễn quản lý. Đây là khu khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp do một tay cô gây dựng nên, tất cả các phòng thuê đều là phòng suite hoặc biệt thự độc lập, dù trong mùa thấp điểm thì giá thuê rẻ nhất cũng phải bốn ngàn tệ một căn.

Quãng đường đi hơi xa nên giữa đường Kha Dữ ngủ quên mất, lúc đến nơi thì đúng vào thời điểm mặt trời lặn. Khách sạn nằm bên một thung lũng rất rộng, phóng mắt ra xa, núi đồi chỉ còn là những đường nét mơ hồ giữa ánh chiều tà tựa như một bức tranh thủy mặc. Bên dưới thung lũng là một cánh đồng lúa bát ngát, ngọn lúa khẽ đung đưa phập phồng theo gió, điểm xuyết cùng dãy đèn đường vàng và tiếng côn trùng ríu rít kêu vang.

Thương Lục ném chìa khóa xe cho nhân viên ngoài cửa, giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng đã đứng chờ ngay đại sảnh. Kha Dữ không tháo khẩu trang mà thái độ của cô vẫn rất chuyên nghiệp, ánh mắt không mang theo chút tò mò hóng chuyện nào.

Bọn họ đi theo lối VIP vào nhà hàng, hàng lang hoàn toàn ốp bằng kính trong suốt được khu vườn thảo mộc Đông Nam Á bao quanh, thậm chí đến cơn gió cũng đưa theo mùi hương rất độc đáo. Sương mù buổi tối vừa giáng xuống, phản chiếu ráng màu hoàng hôn lên từng chiếc lá nhòn nhọn.

Nhân viên phục vụ trình thực đơn, bếp trưởng người Pháp đích thân chỉ đạo gọi món, còn giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ từng nét độc đáo trong mỗi món ăn cho Kha Dữ nghe, Thương Lục ngồi đối diện lãnh trọng trách phiên dịch cho hai người.

Đây là lần đầu tiên Kha Dữ nghe Thương Lục nói tiếng Pháp. Ở thời điểm phải chọn môn ngoại ngữ hai trong trường đại học, anh từ bỏ môn tiếng Pháp phổ biến nhất mà chọn tiếng Tây Ban Nha, bởi vì cảm thấy tiếng Pháp nghe vừa nhanh vừa rườm rà, không có cảm giác ngắn gọn đơn giản. Hiện giờ nghe Thương Lục nói anh mới gật gù công nhận đó quả là thứ ngôn ngữ được xưng tụng là lãng mạn nhất thế giới, một lát sau lại cảm thấy, có lẽ chỉ những người có khí chất như Thương Lục mới có thể nói tiếng Pháp tao nhã đến thế mà thôi.

Suy nghĩ trong đầu không đâu vào đâu, lại quá hoang đường ngớ ngẩn, chỉ có ánh mắt anh nhìn Thương Lục là luôn chân thật ——

Tựa như lớp tuyết vĩnh cửu trên đỉnh núi Kilimanjaro*, dù ánh nắng vùng xích đạo chiếu rọi mãnh liệt đến thế nào cũng không bao giờ tan chảy.

*Kilimanjaro: là ngọn núi đứng một mình cao nhất thế giới và là đỉnh núi cao nhất châu Phi.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

"Đây là tòa Khởi Lệ đầu tiên ở đại lục, đã xây dựng được mười năm rồi."

Kha Dữ nghe danh từ lâu, trước đây Ưng Ẩn từng hẹn anh mùa đông cùng đến đây ngâm suối nước nóng, về sau vì đủ loại lý do cuối cùng vẫn phải gác lại.

"Em và chị em có gu thẩm mỹ tốt quá."

Tính nghệ thuật của khách sạn cao cấp chính là một bài kiểm tra thẩm mỹ và khả năng ra quyết sách dành cho người quản lý, tương tự như việc kinh doanh phòng triển lãm và gallery tranh. Những người không quá tự tin vào mắt thẩm mỹ của mình sẽ không thể khống chế nổi một công trình lớn đến thế, dù cho bên cạnh có đủ loại chuyên gia đầu ngành tham mưu đề xuất thì hiệu quả cuối cùng vẫn không khác gì một nồi lẩu thập cẩm kỳ quặc.

Thương Lục nhếch khóe môi nhìn anh: "Đương nhiên em biết gu thẩm mỹ của mình tốt."

Kha Dữ nhận ra hắn đang ám chỉ điều gì, ánh đèn mờ ảo che giấu trái tim suýt thì ngừng đập.

"Chiều nay thử vai xong em có nhận được điện thoại của Mạch An Ngôn, anh ta hẹn em ngày mai bớt thời gian đi uống cốc cà phê."

Kha Dữ suy nghĩ một chút: "Chắc anh ta nhận được tin tức, biết em quyết định chọn anh rồi."

"Vẫn muốn tranh thủ cho Chung Bình cơ à."

"Ừ, Tiểu Ngôn làm quản lý rất có trách nhiệm." Kha Dữ lắc lư ly vang đỏ trong tay, nhoẻn cười, "Em cứ đi đi."

"Chọn xong vai chú Mai là em chính thức công bố luôn."

"Vẫn đang chọn, hay quyết định là Tô Cách Phi?"

"Anh cảm thấy anh ta thế nào?" Thương Lục hỏi ý kiến.

"Anh chưa hợp tác với anh ta bao giờ, nhưng danh tiếng khá cao đấy, làm việc cũng rất nghiêm túc. Nếu xét lưu lượng và giá trị thương mại thì anh ta không bằng anh, nhưng trong giới điện ảnh người ta không tính đến cái này. Tô Cách Phi là ảnh đế, dù không có khả năng gánh vác doanh thu phòng vé thì cúp vàng đã đại biểu cho năng lực rồi, công ty quản lý hẳn không đồng ý để anh ta đóng vai phụ cho anh đâu." Kha Dữ cười tự giễu, "Công bố diễn viên xong, kiểu gì anh cũng bị mắng thảm."

Trong giới điện ảnh, diễn nát là một cái tội.

Thương Lục chăm chú lắng nghe rồi gật đầu: "Ừ, em hiểu rồi."

"Hôm nay anh diễn thật sự tốt lắm à? Thể hiện tốt hơn cả anh ta sao?"

"Không bằng."

Kha Dữ sửng sốt mím môi, dáng vẻ hơi tức giận. Thương Lục thấy thế bật cười, không nhịn được phải duỗi tay nhoài người nhéo má anh: "Đừng dỗi, em nói thật đấy."

Kha Dữ buông dao nĩa, cũng cười theo: "Không giận, trong lòng anh hiểu rõ mà."

"Điện ảnh khác với phim truyền hình. Thử vai trong phim truyền hình, diễn xuất được ưu tiên hàng đầu, nhưng điện ảnh thì không nhất thiết, phù hợp với nhân vật mới xếp thứ nhất. Có người chỉ cần đứng yên một chỗ, anh liếc mắt một cái là nhận ra ngay rồi, ngoại hình không bám sát vai diễn mới cần diễn xuất giỏi gấp mười gấp trăm lần bù vào. Anh diễn phim của Lịch Sơn bao nhiêu năm nay, hẳn cũng hiểu rõ."

Lịch Sơn đúng là luôn cho anh những nhân vật phù hợp với ngoại hình, cho anh cơ hội lười biếng đi tắt đón đầu, nhưng cũng hạn chế phạm vi diễn xuất trong tương lai của anh lại.

"Nhân vật Diệp Sâm này được em viết ra trong lúc nghĩ tới anh, cho nên sẽ không ai thích hợp hơn anh." Thương Lục dừng một chút, "Nhưng hôm nay anh diễn cũng tốt lắm, tiến bộ hơn trước kia nhiều. Không vội, trước khi bắt đầu khai máy, em dẫn anh đi sòng bài Ma Cao chơi một tháng."

Kha Dữ: "..."

"Tiền chơi anh tự trả."

Kha Dữ cạn lời, "Thiếu gia, em keo kiệt quá đấy."

Thương Lục liếc anh một cái, vạch trần một cách chua chát: "Chơi bằng tiền của em, anh có thấy xót không?"

Mặt trời hoàn toàn lặn xuống, khung cảnh bên ngoài chìm vào ánh chiều hôm xanh thẳm. Lúc điểm tâm ngọt được mang lên thì một chuỗi tiếng giày cao gót cũng nện bước tới gần. Phục vụ đứng bên ngoài cung kính chào: "Mo——"

Thương Minh Tiễn đảo mắt, mọi người thức thời im bặt.

"Ra đây đi." Thương Lục cất giọng lười biếng, "Em nghe thấy tiếng giày cao gót của chị từ cách đây tám trăm mét rồi."

Thương Minh Tiễn xuất hiện sau tấm bình phong, khuôn mặt tươi cười, còn chưa mở miệng đã nhớ kỹ diện mạo Kha Dữ. Đến khi ánh mắt lẳng lặng dời sang em trai, vẻ kinh ngạc đã hoàn toàn được giấu kín. Cô cúi người chống tay lên vai Thương Lục: "Thế nào, có hài lòng không?"

"Câu này chị phải hỏi khách chứ." Thương Lục không ngại ngần đứng lên giới thiệu hai bên, "Đây là Minh Tiễn, chị hai của em, anh có thể gọi chị ấy là Monica. Đây là Kha Dữ, chị đã gặp trên phim rồi."

Thương Minh Tiễn vươn tay: "Chào cậu, tôi là Monica."

Kha Dữ lịch sự bắt tay: "Hân hạnh, có thể gọi em là Đảo Nhỏ."

"Nghe Thương Lục nói hôm nay là ngày đặc biệt, tôi còn tưởng cuối cùng nó cũng chịu dẫn bạn gái đi hẹn hò rồi chứ." Thương Minh Tiễn nhấc chai rượu, búng tay một cái, "Waiter, lấy cho tôi thêm một cái ly."

Cô cúi đầu tự rót cho mình một ly vang đỏ rồi nở nụ cười tươi tắn, "Cheers, cảm ơn cậu đã đồng ý làm diễn viên chính cho em trai tôi."

Ánh mắt cô quá sắc bén, Kha Dữ chỉ mới cảm nhận loại khí chất mạnh mẽ này trên người Diệp Cẩn. Thế nhưng Diệp Cẩn vẫn phải lợi dụng vẻ đẹp đẽ sang quý của đại tiểu thư đi đối phó người ngoài, còn khí thế của Thương Minh Tiễn thì đã cường đại đến mức người ta sẵn sàng bỏ qua diện mạo. Có điều nụ cười trên mặt cô nhìn rất trong sáng, không hề mang theo chút tính toán nào.

Kha Dữ chạm cốc cùng cô: "Không có chuyện đó đâu, là em được Thương Lục ưu ái mới đúng."

Thương Minh Tiễn cười sang sảng: "Không cần khách sáo với tôi, nếu Thương Lục đã dẫn cậu đến đây ăn cơm chứng tỏ nó xem cậu là người một nhà rồi. Bộ phim sắp tới sẽ quay ở Mao Cao, không khéo là khách sạn Khởi Lệ và sòng bạc bên đó cũng do tôi quản lý, nếu cậu cứ khách khí thì sợ là khách khí đến sang năm cũng không đủ."

Thương Lục không chịu nổi cô nữa, ngả ngớn ngắt lời: "Người ta còn chưa ăn cơm xong, chị đi được chưa?"

Thương Minh Tiễn thân mật trừng mắt với hắn, lại quay sang Kha Dữ cười nói: "Hai người cứ ăn thong thả, tôi còn chút việc phải xử lý, đi trước nhé. Nếu cảm thấy hài lòng thì về sau thường xuyên dẫn bạn bè đến đây ủng hộ."

Cô đi giày cao gót mà sải bước vẫn nhanh nhẹn vững vàng, Kha Dữ nhìn về phía Thương Lục: "Có phải chị em nhận ra rồi không?"

Hắn tốn công bao hết nhà hàng ở đây sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm nghỉ dưỡng của các thực khách khác, đương nhiên chuyện phải kinh động đến tai Thương Minh Tiễn, chỉ là không ngờ chị hai hắn lại quan tâm đến quan hệ cá nhân của hắn như thế, còn lặn lội bay một chuyến từ Hồng Kông qua để tìm hiểu tình hình.

Hắn trấn an Kha Dữ: "Không đâu, mai kia em sẽ giải thích với chị ấy sau, không để hiểu lầm."

Kịch bản rất đẹp, tiếc là hắn không dự đoán được cả mình lẫn Kha Dữ đều say như thế, cũng không dự đoán được Thương Minh Tiễn sắp xếp cho hắn một biệt thự riêng có hồ bơi suối nước nóng. Giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng càng không biết rằng bà chủ mình chuẩn bị những thứ đó cho Thương Lục và "bạn gái tương lai", thế cho nên cô vẫn hồn nhiên giúp hắn đăng ký phòng, bữa tối vừa xong là lập tức đưa hai người đi qua.

Chuyện cuối cùng hắn không dự đoán được là dù Kha Dữ đã say sắp chết vẫn ngoan cố cầm theo cái túi thuốc mãi không chịu buông tay. Hai người ngồi trên sô pha phòng khách hôn nhau đắm đuối mà tay anh còn nắm chặt cái túi như giữ bảo bối —— hoặc có thể là một thứ có đánh chết cũng không dám cho người khác xem.

Thương Lục thở hồng hộc ôm mặt anh, ánh mắt hơi mờ mịt khẽ cười, "Còn nhớ tới thuốc viêm họng của anh cơ à?"

Nói rồi hắn dùng sức gỡ ngón tay Kha Dữ ra.

Kha Dữ có nắm chắc thế nào cũng phải đầu hàng để hắn dùng sức, kiên quyết mà nhẹ nhàng tách từng ngón tay một. Hắn còn cười dỗ dành: "Ngoan."

Túi giấy bị mở niêm phong, Kha Dữ đứng phắt dậy hấp tấp muốn chạy, bước chân loạng choạng mất tập trung: "Anh đi ——" Thương Lục vội vàng giữ chặt người lại, nhìn đối phương xấu hổ mím môi, lại nhìn đồ vật đựng trong túi giấy, lý trí bị cồn xâm chiếm nháy mắt đổ sụp ầm ầm ——

"Thầy Kha," Hắn nuốt nước bọt, trong nhà đột nhiên rơi vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng và ếch kêu vang bên ngoài, "Là lỗi của em, đã để anh chờ lâu như thế."

---

Lời tác giả:

Chuyện mà Thương Lục không ngờ tới nhất là, Thương Minh Tiễn đã sai người đáng tin cậy phụ trách dọn phòng, cho nên chuyện gì xảy ra trong phòng cô đều biết hết.

Thương Minh Tiễn: Sự tích tôi chính tay đặt phòng để em trai tôi đánh một cú homerun

Tôi sẽ không viết một motif đến hai lần đâu, Diệp Cẩn đã từng đóng vai "người xấu" rồi, lần này chị Minh Tiễn đương nhiên sẽ không phải vai ác nữa.

Hoa trong vườn bí mật sắp nở rồi, các bé Teletubbies đã sẵn sàng xem đoạn phim uncut của đạo diễn Thương Lục chưa nạ?

Bình Luận (0)
Comment