Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 83

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng mà Kha Dữ đã bắt đầu lên cơn sốt nhẹ, toàn thân bừa bãi nhếch nhác không chịu nổi. Thương Lục dùng khăn lông ấm giúp anh lau rửa và cẩn thận xử lý chỗ quan trọng, nơi đó hiện giờ đã sưng lên, ấn vào một cái sẽ phát ra tiếng nước dính dớp và mùi vị khiến người ta đỏ mặt.

Kha Dữ chôn mặt vào gối đầu, yếu ớt nói: "Cút đi."

Một kẻ già đầu sắp ba mươi tuổi như anh bị quỷ ám mới chịu đồng ý không đi rửa sạch, d.ục vọ.ng chiếm hữu của đối phương đúng là được thỏa mãn, nhưng dạ dày anh cũng kháng nghị ầm ầm luôn rồi.

... Đối với các cháu nhỏ chỉ nên cưng chiều một vừa hai phải thôi, không nên bất chấp đòi gì được nấy.

Thương Lục dùng sức cả đêm nhưng vẫn rất có tinh thần, hắn áp lên trán anh kiểm tra, "Hơi nóng rồi này."

Kha Dữ lười nhúc nhích đến một ngón tay, chỉ biết mắng: "Súc sinh."

Thương Lục li.ếm m.út môi anh. Hai mắt Kha Dữ tối sầm, đầu óc trống rỗng hoảng loạn hét lên: "... Đừng hôn nữa!"

Lỡ hôn nhiệt quá sinh ra phản ứng, có khi một trong hai người phải bỏ mạng ngay chỗ này mất!

Thương Lục nhịn cười, khàn khàn đáp tiếng "Được" xong lại quyết luyến hôn lên mắt và trán anh, "Đưa anh về Vân Quy nhé? Anh ở một mình, em sợ không có ai chăm sóc."

Kha Dữ nhắm mắt lẩm bẩm: "Để anh kêu Quả Nhi."

"Quả Nhi là phụ nữ, làm sao chăm sóc anh được?" Thương Lục dùng ngón tay vu.ốt ve lên cần cổ đầy dấu hôn, "Với lại anh đã thế này rồi, cô ấy cũng phải biết xấu hổ chứ? Người ta còn chưa lấy chồng đâu."

Cuối cùng Kha Dữ phải mở to hai mắt, đôi con ngươi đen nhánh còn giữ chút ướt át từ đêm qua, khuôn mặt vô cảm hiện lên vẻ tức giận: "Tất cả là tại em."

Thương Lục thừa nhận: "Đúng thế."

Hắn nhặt chiếc áo sơ mi dưới đất lên.

Tối hôm qua hắn chỉ biết làm mà không suy xét hậu quả, cứ thế xé rách luôn chiếc áo sơ mi hàng hiệu xa xỉ của người ta rồi, thế này làm sao mặc về nhà được nữa? Vậy là Thương Lục đành cho Kha Dữ mặc áo của mình, sau đó gọi điện thoại xuống lễ tân hỏi mượn một bộ quần áo khác.

Một lát sau chuông cửa vang lên, nhân viên phục vụ mang tới một bộ đồ quần áo ngủ của nam từ trung tâm spa. Thương Lục cũng không quá để ý, tùy tay mặc áo quàng khăn xong liền bế ngang Kha Dữ lên, lại yêu cầu nhân viên khách sạn chạy xe của mình ra trước cửa xoay.

Kha Dữ mơ màng ôm chặt hắn, "Khẩu trang."

"Đây."

Thương Lục đeo khẩu trang lên cho anh, "Còn gì nữa không?"

"Mang gel bôi trơn về." Kha Dữ chột dạ đảo mắt.

Thương Lục nghe lời mà nhặt nhạnh ống gel bôi trơn lẫn hộp bao cao su còn chưa bóc, bỏ vào lại túi giấy.

Xe điện của lễ tân đã chờ ngay trước cửa biệt thự. Thương Lục bế người vào lòng, khuôn mặt che chắn kín mít. Từ đây ra đến đại sảnh phải đi một quãng khá xa, sáng sớm trời lạnh, gió thốc vào người làm Kha Dữ co rúm lại, Thương Lục càng ôm anh chặt hơn, trấn an bằng âm lượng chỉ hai người nghe thấy: "Sắp đến nơi rồi."

Kha Dữ thì thầm đáp lại hai chữ: "Khó chịu."

Thương Lục nghe mà cảm giác mình thật sự là tên súc sinh.

Đại sảnh sáng sớm tinh mơ trống trải đến mức có thể giăng lưới bắt chim, dãy núi phía xa cùng cánh đồng bát ngát được bao phủ trong ánh sáng xanh thẳm của bình minh, xung quanh im ắng, chỉ nghe được tiếng bể bơi thay nước rào rạt.

Xe Porsche yên tĩnh chạy ra đường quốc lộ, Kha Dữ ngồi cuộn tròn bên ghế phụ, chân mày nhíu chặt. Quá khó chịu không thể ngủ nổi, anh bèn quay sang bắt chuyện với Thương Lục: "Sướng không?"

Ở trên giường mất hết nhân tính, xuống giường lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn lịch thiệp. Hắn bị Kha Dữ hỏi đến ngứa ngáy da mặt, "Cũng được."

Kha Dữ trợn mắt, "Anh đã ra thế này rồi mà mới chỉ 'cũng được'? Không bao giờ có lần sau."

Thương Lục: "..." Tuy rằng khắc chế mới phù hợp với thẩm mỹ cá nhân, nhưng hiện giờ hắn rơi vào thế không thẳng thắn không được, "Sướng lắm."

Thẳng thắn xong đến phiên Kha Dữ khó chịu, tiếp tục mắng: "Đồ lưu manh."

Thương Lục: "..."

Hắn chống vô lăng cười run cả người, "Sớm biết thế, hôm kẹt bão em đã lôi anh ra làm thịt cho rồi."

Sống bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên trong đời hắn mới có cảm giác mình ăn hại như vậy. Ba tháng tốt đẹp nhất không dưng bị lãng phí quá vô nghĩa, bây giờ dù có muốn bù đắp đến thế nào vẫn thấy không đủ.

Đường về Vân Quy mất hơn một tiếng rưỡi đi xe, Kha Dữ mơ màng ngủ một đường từ tinh mơ đến khi mặt trời ló dạng hẳn, những ngọn núi hai bên đường bị thay thế bằng cảnh trí vùng ngoại ô, cây cối xung quanh đã nở hoa, những cánh hoa hồng phấn bị gió thổi tung rơi rụng đầy đất.

Về đến nhà, Thương Lục không gọi anh mà nhẹ nhàng bế người ra khỏi ghế phụ. Chú Minh đang nấu cà phê sáng, bước ra đón thì mục kích ngay cảnh tượng này, rõ ràng là rất kinh ngạc. Mọi suy đoán trong thời gian gần đây đã có chứng thực, dù chú ta có nghiệp vụ bài bản lâu năm thì lúc này vẫn không biết nên tỏ thái độ thế nào mới thích hợp.

"Kha ——"

Thương Lục "Suỵt" một tiếng, đoạn ôm Kha Dữ vào thang máy.

Chú Minh đi theo phía sau, đè nén nội tâm sóng to gió lớn nhìn cậu chủ nhà mình ôm người vào phòng ngủ chính.

Thân thể vừa đáp xuống nệm một cái, Kha Dữ lập tức nhíu mày: "Đau."

Thương Lục khom lưng áp vào trán anh, thì thầm nói: "Ngủ thêm một lát đi."

Đóng kín cửa rồi, hắn mới bắt đầu dặn dò chú Minh: "Tìm cho cháu tuýp thuốc chống viêm và thuốc hạ sốt, nấu chút nước ấm, pha thêm ly cà phê nữa ——triple shot."

Lượng tin tức quá kinh người.

Trong lòng chú Minh đã hiểu rõ: "Cả đêm qua không ngủ sao?"

Thương Lục cười như không cười chọc vào ngực chú ta: "Chú ơi, đừng bất lịch sự thế."

Chú Minh đảo mắt lắc đầu: "Jesus."

Thuốc và nước ấm được đưa vào trước, Thương Lục đóng cửa bôi thuốc cho Kha Dữ, lại nâng anh dậy đưa nước ấm đút thuốc hạ sốt. Hắn làm gì đã tự tay hầu hạ người khác bao giờ? Ngày xưa chăm sóc cho Bùi Chi Hòa cùng lắm là ném cho giúp việc phục vụ, trăm triệu lần không có chuyện đích thân động tay.

Làm xong mọi việc, hắn đặt điện thoại Kha Dữ lên tủ đầu giường để tiện cho anh vừa tỉnh dậy là liên lạc với mình ngay.

Chú Minh bưng khay tiến đến gần, Thương Lục tùy tay nhấc ly cà phê không đường không sữa, uống ừng ực một phát hết nửa ly, "Chăm sóc thầy Kha hộ cháu nhé, cho người trực bên cạnh, anh ấy dậy là phục vụ ngay. Nhớ giữ người lại cho cháu, chiều tối cháu về."

Hắn sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, bước chân lại rất vội vàng. Chú Minh nhìn quần áo trên người hắn còn thêu logo của trung tâm spa, liền tốt bụng nhắc nhở: "Đừng quên thay quần áo."

Thương Lục bật cười: "Suýt nữa thì quên thật này." Hắn uống cạn nốt cốc cà phê, "Cháu đi tắm đây, chú pha thêm ly nữa đi."

Chú Minh không nhịn nổi nữa: "Rốt cuộc cậu đã thức bao lâu rồi?"

"Giường khách sạn làm sao ngủ được? Yên tâm, tối nay cháu về nhà ngủ, chịu không nổi."

Tắm rửa cũng phải tắm trong vội vàng. Buổi thử vai hôm nay bắt đầu từ 9 giờ sáng, tài liệu giấy tờ hắn đều để ở Ritz-Carlton, phải vòng về lấy một chuyến mới sang GC được. Vân Quy cái gì cũng tốt, nhưng trời ạ, chỉ thích hợp với những kẻ có tiền nhàn nhã sống chậm thôi, hôm nay hắn đã bắt đầu suy xét đến chuyện dọn vào trung tâm thành phố ở cho rồi.

Ly cà phê thứ hai chỉ còn hơi âm ấm, hắn lại uống một hơi hết sạch. Trước khi đi, Thương Lục vòng qua kiểm tra Kha Dữ lần cuối, thấy anh ngủ yên ổn mới thoáng an tâm, liền cúi xuống hôn lên khóe môi một cái.

Giữa giấc ngủ sâu như chìm vào đám mây, Kha Dữ nghe tiếng Thương Lục thủ thỉ: "Em đi công ty đây, ngủ dậy nhớ gọi nhé, em sẽ bắt máy ngay."

Anh tưởng mình nằm mơ nên không nói được câu trả lời, chỉ có hàng lông mi là hơi giật giật.

Buổi thử vai vẫn tiến hành theo đúng lịch trình, có điều toàn bộ các vị quyền cao chức trọng trong phòng cả buổi chỉ biết mắng thầm, quy định không được sử dụng di động trong lúc làm việc là đạo diễn đích thân đặt ra, kết quả hôm nay chính hắn là người đi đầu phá lệ.

Con mẹ nó, giới điện ảnh chưa từng có người nào trẻ tuổi mà kiêu ngạo ngang ngược đến thế đâu!

Tuy hôm nay đạo diễn phạm quy nhưng không đến mức nghiện nghịch điện thoại, trong lúc ra đề, xem diễn thử phê bình chấm điểm vẫn cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt sau cặp kính chuyên tâm nhất quán y hệt ngày thường.

Khoảng gần 3 giờ chiều thì điện thoại rung lên một tiếng, Thương Lục cầm lên nhìn, quả nhiên là Kha Dữ nhắn, [ Sao em lại để anh ngủ trong phòng mình. ]

Hắn đáp: [ Chú Minh biết chuyện rồi. ]

Kha Dữ sốc đến mức suýt thì làm rơi vỡ chén trà trong tay.

Lúc anh tỉnh dậy đã là buổi chiều, liếc mắt trông thấy căn phòng bày biện vừa cao cấp xa hoa vừa lịch sự tao nhã, mất thêm một lúc mới đoán ra đây là phòng Thương Lục. Cử động nhẹ một cái, người hầu đứng chờ lập tức đẩy cửa bước vào: "Cậu Kha, cậu tỉnh rồi?"

Nói xong liền luôn tay đo nhiệt độ, rót nước rồi đưa cho anh hai chiếc khăn lông ấm lau tay lau mặt. Chú Minh cũng xuất hiện ngay sau đó, ánh mắt mang cười nhìn anh đầy tò mò hứng thú. Kha Dữ căng da đầu nói dối: "Quấy rầy quá, tối qua chúng cháu uống say. Đây là phòng Thương Lục sao?... Có phải cậu ấy cũng say nên..."

Chết mất thôi.

Bây giờ nghĩ lại, chú Minh nhìn bộ dạng anh nói năng dối trá sứt sẹo như thế hẳn phải kiềm chế dữ lắm mới không bật cười tại chỗ!

Chú Minh nhận nhiệt kế từ tay dì Tần: "36 độ 9, tốt lắm, hạ sốt rồi."

Kha Dữ cảm giác sống một ngày bằng một năm, còn không dám ngẩng mặt lên nhìn hai vị người hầu trung niên kia.

Chú Minh chu đáo hỏi: "Thầy Kha muốn ăn cháo hay canh bổ? Món nào cũng rất thanh đạm."

Kha Dữ: "..."

Không thể ở lại đây thêm giây nào nữa!

Anh xốc chăn lên muốn xuống giường, nhưng nơi nào đó trên cơ thể vẫn đau như bị xé rách, may mắn là lực nhẫn nhịn cường đại nên Kha Dữ chỉ hơi nhíu mày. Chú Minh đích thân khom người dìu anh, "Hôm nay nắng ấm, chúng tôi đã pha trà trong vườn hoa, hay là cậu đi uống một chén nhuận hầu nhuận phổi đi."

Kha Dữ được người ta đỡ xấu hổ không chịu nổi. Chú Minh biết rõ không phá thì không thể xây, nhìn anh mỉm cười ôn hòa: "Không cần ngại, nhà họ Thương chúng tôi bao đời nay luôn chăm sóc các mợ chủ phu nhân như thế này mà."

"!!!!"

Kha Dữ đột ngột ho khan, vừa ho vừa xua tay lia lịa, mặt đỏ bừng không biết muốn biểu đạt ý gì.

Bị chú Minh nhẹ nhàng giữ lấy, bây giờ anh có muốn chạy cũng là lực bất tòng tâm.

Huống chi anh thật sự muốn gặp Thương Lục.

.

Thương Lục ra khỏi phòng họp, Dư Trường Nhạc lập tức đuổi theo.

"Còn bao nhiêu người nữa?"

Dư Trường Nhạc đưa mắt ra hiệu cho điều phối viên, người nọ lật lật kẹp tài liệu, "Khoảng năm trăm người."

"Tôi thấy Tô Cách Phi rất hợp với nhân vật chú Mai, thầy Dư cảm thấy thế nào?"

Dư Trường Nhạc gật gù suy tư, "Sợ là hơi khó đấy."

"Nếu thầy Dư quen biết anh ta thì giúp tôi hẹn thời gian nhé, để tôi gặp anh ta nói chuyện một hôm."

Dư Trường Nhạc bật cười: "Xem ra cậu thật sự chấm cậu ấy rồi nhỉ."

Thương Lục sải bước đi nhanh: "Mọi diễn viên giỏi đều đáng để giành giật."

Hắn hẹn với Mạch An Ngôn khoảng 4 giờ chiều nay, không thể rời khỏi chỗ làm nên đành ngồi tạm trong tiệm Starbucks bên dưới toàn nhà GC. Mạch An Ngôn tới trước, chiều nay Thương Lục mới nốc thêm mấy ly cà phê, bây giờ ngửi thấy mùi đã ngấy phát nôn, chỉ dám gọi một ly nước khoáng lạnh.

"Lại gặp nhau rồi," Mạch An Ngôn tuyệt đối không phải người ăn nói nhàm chán, rất thân thiện mở lời, "Từ hôm thử vai đến giờ, mới hai tuần trôi qua mà đạo diễn Thương trông gầy đi đấy, xem ra đợt tuyển diễn viên này không thuận lợi lắm nhỉ?"

Thương Lục cong môi không đáp, ánh mắt nhìn ra hàng dù che nắng màu xanh lục bên ngoài, "Sếp Mạch hôm nay hẹn tôi ra chỉ để quan tâm vấn đề sức khỏe thôi à?"

"Tôi quan tâm sức khỏe, đương nhiên càng quan tâm đến bộ phim hơn," Mạch An Ngôn mở chiếc cặp Hermes của mình ra, "Bình Bình nhà tôi từ ngày đi thử vai đến giờ luôn nhớ thương nhân vật Diệp Sâm, cậu xem, đây là phần tiểu truyện về nhân vật do cậu ấy viết đấy."

Thương Lục nhận lấy rồi lật xem khá nghiêm túc. Hắn làm vậy không phải vì trông chờ Chung Bình có thể đả động quyết định của mình, hoặc có tâm cho cậu ta một cơ hội, mà đơn thuần chỉ tôn trọng thành quả lao động của người khác mà thôi.

Bản thảo viết tay dài khoảng ba trang A4, không biết vì sao mà tâm trí chợt trôi xa đến ngày còn ở Lệ Giang, hắn cũng từng viết ba trang thư xin vào đảng cho một thím người Nạp Tây, tiếp theo không khỏi nhớ đến đủ trò dùng dằng với Kha Dữ trong ngôi nhà nhỏ giữa đêm gió tuyết.

Ánh mắt mềm mại mang theo chút ý cười được Mạch An Ngôn nhạy bén bắt lấy.

"Viết tốt đấy," Hắn nói thẳng vào trọng tâm, sau khi sửa sang lại thì trả cho Mạch An Ngôn, "Diễn xuất cũng ổn, tôi không chọn là vì ngoại hình cậu ta không quá phù hợp với nhân vật Diệp Sâm thôi."

"Nghĩa là sao ạ?" Mạch An Ngôn tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

"Diệp Sâm là kiểu người giang hồ lại thoải mái, Chung Bình chưa hiểu được hai chữ thoải mái đó đâu. Tôi xem qua các tác phẩm tiêu biểu của cậu ta rồi, tiếc quá, cậu ta có thể để trống lịch làm việc cho các dự án khác thích hợp với mình hơn."

Nét mặt Mạch An Ngôn thoáng cứng đờ, "Nghe nói cậu chọn Đảo Nhỏ."

Thương Lục mỉm cười, tay nhấc cốc Starbucks trong suốt uống một ngụm nước lạnh.

"Sếp Mạch có quan hệ rộng đấy."

"Trong ngành của chúng tôi chỉ có ba điều là đáng tin nhất. Một, trên đời không có bức tường nào là không lọt gió; hai, trên đời cũng không có tài nguyên nào là đào không ra; ba, bạn hữu nhất định phải nhiều hơn kẻ thù." Mạch An Ngôn khẽ mỉm cười, "May mà trước đây từng có dịp ăn cơm với cậu. Lúc đó tôi hãy còn là quản lý của Đảo Nhỏ, không ngờ mới chớp mắt một cái mà cảnh còn người mất. Tôi nhớ rõ đạo diễn Đường còn đưa ra một câu hỏi rất thú vị —— Dự án của Lịch Sơn và của cậu, phải chọn bên nào?"

"Thầy Kha đã lựa chọn rồi."

Mạch An Ngôn lắc đầu: "Cậu ấy chọn bên nào không quan trọng, quan trọng là cậu đấy."

Thương Lục bật cười, "Tôi?"

"Tôi không phỏng đoán nổi quan hệ giữa cậu và Đảo Nhỏ, nhưng nếu cậu thật sự muốn tốt cho cậu ấy, tôi kiến nghị cậu nên buông tay để cậu ấy qua đoàn của Lịch Sơn đi."

Thương Lục nhếch môi không chút để ý.

"Cậu là đạo diễn mới chào sân, Lịch Sơn lại là cánh chim đầu đàn của điện ảnh ba khu vực đại lục Hồng Kông Đài Loan, từng được đề cử Oscar, càn quét gần hết giải thưởng của các liên hoan phim quốc tế hạng A. Bao nhiêu ảnh đế ảnh hậu trông thấy đều phải cúi đầu chào hỏi, thế mà mấy năm nay ông ta chỉ ưu ái mỗi Đảo Nhỏ, phần tình nghĩa này cậu không so nổi đâu.

Thứ hai, Kha Dữ cũng rất cần dự án kia. Hiện giờ cậu ấy đang trong thế nguy hiểm, cậu lại không thể cạnh tranh với phim của Lịch Sơn cả về lượng đầu tư lẫn độ kỳ vọng. Danh tiếng bộ phim, doanh thu phòng vé, độ nhận diện nhân vật, công tác vận động giải thưởng, hợp tác trình chiếu ở nước ngoài, sự công nhận toàn cầu —— Cậu và ê kíp của mình có làm được như ông ta không?"

Thương Lục mỉm cười: "Đảo Nhỏ luôn nói anh là một quản lý tài năng, quả đúng thế thật."

Mạch An Ngôn giật mình: "Cậu ấy từng nhắc tới tôi?"

"Tôi kể rằng anh hẹn tôi ra nói chuyện, anh ấy bảo tôi cứ đi đi. Tuy hai người đã hết hợp đồng rồi, tôi vẫn sẽ truyền đạt lại phần tâm ý này của anh cho anh ấy."

Mạch An Ngôn bình tĩnh lại: "Tôi thừa nhận, mấy lời của tôi có chút tư tâm."

Nhưng cũng không thiếu mấy phần quan tâm thật lòng.

"Anh nói có lý lắm, tôi không thể nói chắc mình và ê kíp có thể mang lại điều gì cho thầy Kha, chỉ biết rằng lần này anh ấy nhất định phải phụ kỳ vọng của thầy Lịch rồi."

Mạch An Ngôn khó hiểu: "Cậu còn trẻ, lý do gì mà nhất quyết muốn tranh giành người với Lịch Sơn? Cho dù Kha Dữ là diễn viên định mệnh của cậu đi nữa, cậu hoàn toàn có thể chờ cậu ấy diễn xong bộ phim kia rồi về bên này. Nhanh nhất nửa năm, dài thì khoảng tám tháng là đóng máy rồi, cậu chờ không nổi à?"

Thương Lục nghe ra ẩn ý bên trong, "Hóa ra thầy Lịch nhờ anh đi làm thuyết khách."

"Không, trước khi qua đây tôi có đi xác nhận ý định của ông ấy, biết ông ấy vẫn muốn chọn Đảo Nhỏ nên mới nghĩ ra phương án đôi bên cùng có lợi —— Không, là ba bên cùng có lợi mới đúng."

Thương Lục rốt cuộc đã thu lại vẻ hờ hững bất cần của mình: "Thầy Kha tin tôi, làm sao tôi chắp tay nhường anh ấy cho người khác được?"

Lòng Mạch An Ngôn chấn động, không biết vì sao, anh ta cảm nhận được một loại vận mệnh và quyết tâm khó tả trong những lời của Thương Lục.

"Nhờ anh truyền đạt lại cho thầy Lịch Sơn là, thiên phú mà ông ấy từng cô phụ, tôi sẽ từ từ bù đắp lại không thiếu gì —— Người, tôi cũng chắc chắn quay ra những thước phim càng đẹp hơn, ông ấy không cần phải tiếc."

Một tháng sau, quá trình casting khổng lồ và phức tạp cuối cùng đã đến hồi kết thúc, Weibo chính thức của đoàn phim đăng đàn công bố:

[ Bộ phim điện ảnh "Cửa hông" kể về câu chuyện "chân thật và hư ảo" của tay điệp mã tể A Sâm. Đạo diễn kiêm biên kịch: Thương Lục, nhà sản xuất: Giải trí GC, @Kha Dữ – diễn viên chính, @Tô Cách Phi – vai đặc biệt, Tô Tuệ Trân, @Tạ Miểu Miểu, @Tiểu Tiêu Dao mười hai tuổi – diễn viên chính

Cuộc sống như một canh bạc, đánh bạc không phải để chiến thắng —— Mời quý khán giả cùng đón xem! ]

Bài tuyên bố đã ra, cuộc tranh chấp gay gắt dài mấy tháng trời cũng chấm dứt. Kha Dữ lại lên hot search, đề tài liên quan đến "Boring" và "Rơi xuống" của Đường Trác cũng tăng nhiệt theo. "Rơi xuống" chớp thời cơ công bố lịch công chiếu chính thức vào ngày 1 tháng 5, các bên đầu tư đương nhiên cực kỳ hài lòng với độ hot bất thình lình nhưng liên tục này.

Trên internet đang ồn ào một trận, đương sự đã kịp leo lên máy bay tư nhân và xuất hiện kín đáo ở Ma Cao.

---

Lời tác giả:

Thật ra ý của Thương Lục trong đoạn trên là, Kha Dữ đã chọn hắn nên hắn tuyệt đối sẽ không vì danh nghĩa "muốn tốt cho anh" để khuyên anh suy xét xem có nên qua đoàn phim của Lịch Sơn không.

Hành động kia nhìn qua có vẻ tâm lý và ân cần, suy nghĩ cho đối phương, nhưng thực tế chỉ để biện hộ cho sự yếu đuối và chùn bước mà thôi.

Cả hai bên phải cùng kiên định thì mới thành công được.

Ngoài lề một chút, trong Thủy Hử có đoạn Lâm Xung bị Cao Cầu hãm hại, Lâm nương tử thề sống chết đi theo. Lâm Xung lại viết một phong hưu thư, nhìn qua là để tốt cho Lâm nương tử và nhạc phụ, nhưng bên trong lại có vài phần yếu đuối mà chỉ mình ông ta biết. Cuối cùng Lâm nương tử cũng không thoát khỏi số phận bị khinh nhục, phải thắt cổ tự vẫn.

— Mấy câu "muốn tốt cho em" mà đàn ông nói ra hơn phân nửa là chất chứa hèn nhát bên trong (cả tự khen ngợi mình nữa)

Lại nhắc qua Trần Hựu Hàm, hồi chia tay bồ anh ta chưa bao giờ nói câu "Tiểu Khai, anh chỉ muốn tốt cho em", chưa từng có. Anh ta lựa chọn như vậy là vì khó lòng lưỡng toàn cả trách nhiệm lẫn tình yêu, ở vào thế không chọn không được, bất phụ Như Lai bất phụ khanh. Anh ta hiểu rõ điều đó, đưa ra lựa chọn, thống hận, tự trừng phạt, sau đó dùng hết sức để sửa chữa. Chia xa cực kỳ tàn nhẫn, đoàn tụ cũng rất chật vật, trước nay anh ta chưa bao giờ mở miệng nói rằng: Cục cưng, anh chỉ muốn tốt cho em.

( Anh iu Hựu Hàm yyds )

Bình Luận (0)
Comment