*warning: Vui lòng đọc ghi chú cuối chương trước khi đọc nội dung chương này, editor xin cảm ơn <3
Trong suốt quá trình đi sưu tầm tư liệu ở Ma Cao, bọn họ ở tại khách sạn Khởi Lệ, cũng là một trong những địa điểm quay phim quan trọng trong tương lai. Trên tầng cao nhất khách sạn Khởi Lệ có một sân bay trực thăng to không thua gì cái ở tòa nhà trụ sở Cần Đức Ninh Thị. Các máy bay của khu sòng bạc lên xuống nơi này mỗi ngày để đưa đón đủ loại đại gia từ đại lục qua vui chơi. Mấy chục năm trước, Ma Cao từng là tụ điểm cấu kết hối lộ giữa các chính trị gia và tư bản thương nhân, hiện giờ loại giao dịch đen đó không còn nữa, vùng đất này vẫn tiếp tục hưng thịnh nhờ vô số kẻ có tiền và sự phát triển nhanh chóng của kinh tế đại lục.
Chiếc trực thăng mà Kha Dữ ngồi cũng chính là máy bay tư nhân của sòng bạc.
Muốn ngồi lên một chuyến bay như vậy, khách hàng bắt buộc phải là hội viên VIP hoặc có sao kê chứng minh khả năng đánh bạc. Số tiền vốn mười triệu nhân dân tệ có thể xoay vòng thành hàng trăm triệu mỗi đêm, điệp mã tể ăn hoa hồng thêm 1.2%, tức là khoảng một triệu —— Chỉ có đại gia giàu nứt đố đổ vách thật sự mới không tiếc số tiền này.
Đương nhiên, chuyến phi cơ lần này là do Thương Lục đích thân sắp xếp.
Hai người lần lượt xuống máy bay. Mỗi ngày sòng bạc đón tiếp hàng trăm nhân vật tai to mặt lớn hoặc nổi tiếng toàn cầu, điều kiện tiên quyết là duy trì an ninh và bảo mật nghiêm ngặt, cho nên Kha Dữ đi đứng rất thoải mái, thậm chí còn lười đeo khẩu trang.
Giám đốc bộ phận quản lý khách hàng đã chờ sẵn trên bãi đáp trực thăng tầng cao nhất, bên cạnh là hai nhân viên sales cao lớn và hai nữ tiếp viên mặc váy đuôi cá, đi giày cao gót đứng cao ngang ngửa Kha Dữ.
"Chào cậu chủ Thương, cậu Kha." Giám đốc lịch sự bắt tay chào hỏi, "Cảm ơn hai vị đã lựa chọn Khởi Lệ Lux."
Sân bay nối liền với thang máy VIP, nhân viên lễ tân dỡ hành lý từ trên máy bay xuống, giám đốc dẫn hai người đi thẳng vào phòng khách.
Khởi Lệ Lux cao cấp hơn khách sạn Khởi Lệ bình thường một bậc, tổng cộng chỉ có ba mươi gian phòng thuê, trong số đó hai mươi phòng là phòng suite sang trọng diện tích hơn 150 mét vuông, mười phòng còn lại là phòng suite đỉnh cấp diện tích hơn 300 mét vuông. Nơi này cũng giống như dịch vụ máy bay đưa đón, không dành cho khách bình thường thuê trọ mà chỉ cho khách VIP sòng bạc đăng ký vào ở. Mỗi ngày bọn họ phất tay một cái là mấy triệu tệ ra vào liên tục, con số phí tổn bình thường đã không còn tạo ra chút kích động nào nữa. Lúc Kha Dữ đẩy cánh cửa phòng suite đỉnh cấp ra chợt nghĩ đến Mai Trung Lương lang thang nửa đời người khắp các sòng bạc lớn nhỏ, vì mấy ngàn mấy chục ngàn đã dở sống dở chết bao nhiêu lần, không biết lão ta mà nhìn thấy một thế giới thối nát vặn vẹo cỡ này sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?
Phòng ốc quá rộng, giám đốc kinh doanh dẫn hai người một vòng để giới thiệu từng trang thiết bị tiện nghi. Thời điểm bước vào phòng tắm, giám đốc hơi nhấc tay lên để hướng ánh mắt hai vị khách vào chiếc vòi hoa sen, "Đây là chiếc vòi hoa sen do Monica đích thân đặt hàng làm riêng, trị giá tám mươi ngàn đô la, rất được các khách hàng của chúng tôi ưa chuộng, tôi tin rằng hai vị cũng sẽ thích nó cho xem."
Nội tâm Kha Dữ không hề gợn sóng mà chỉ hơi ngước mắt liếc nhìn Thương Lục một cái, trên mặt lộ nụ cười nhàn nhạt. Thương Lục càng không chuyên tâm hơn anh, lập tức bắt được ngay biểu hiện kỳ lạ kia.
"Chuyện gì thế?" Hắn thì thầm hỏi.
Kha Dữ lắc đầu.
Làm sao anh dám mặt dày nói ra? Trong đầu lúc này toàn là chi tiết mười tám cộng, nghe người ta nói xong chỉ nghĩ được là, nếu hai người ch.ịch nhau ở chỗ này, có thêm dòng nước hỗ trợ hẳn tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều.
Căn phòng là do Thương Minh Tiễn đặt trước, còn chu đáo sắp xếp hai người vào chung một phòng ngủ. Nhân viên sales đương nhiên sẽ không lắm lời tiếng nào, nhưng đại khái vẫn không thể tưởng tượng được hai thanh niên trưởng thành lại không ở hai phòng riêng mà cùng chen chúc trên một chiếc giường lớn.
Chờ người ngoài đi cả rồi, Kha Dữ khẽ giật giật cánh mũi giả vờ ngửi: "Ngửi thấy mùi chủ nghĩa tư bản rồi nhé."
Thương Lục bị anh chọc cười: "Chị em sắp xếp đấy. Chị ấy sợ anh nổi tiếng quá, ra vào khách sạn thường dễ bị phóng viên chụp được."
Thương Minh Tiễn dùng lý do rất cẩn thận, nói là vì Kha Dữ nổi tiếng, nhưng trên thực tế thì hơn phân nửa là biết chuyện lộ ra sẽ ảnh hưởng không tốt đến nhà họ Thương. Các paparazzi hiện giờ vẫn rất thích rình rập moi tin từ các gia tộc giàu có Hồng Kông, hôm nay ai hẹn hò với người đẹp Hương Cảng, ai come-out, ai đi hộp đêm kêu mấy minh tinh hầu rượu đều được viết lộ liễu rõ ràng. Với năng lực và ống kính độ phân giải cực đại của bọn họ, nếu ở phòng khách sạn bình thường thì chỉ cần một giây sau người ta đã chụp được ảnh anh và Thương Lục ở chung một phòng rồi.
"Chị ấy chỉ sắp xếp một phòng." Kha Dữ nhìn Thương Lục. Tuy phòng suite có hai phòng ngủ riêng, nhưng Thương Minh Tiễn nhìn qua không giống người có tính tiết kiệm.
"Chị ấy biết rồi."
"Lần trước em bảo để em giải thích mà?"
Thương Lục không quá để ý, ánh mắt lại né tránh rất vi diệu: "Em nói, nhưng anh không được giận đâu nhé."
Hắn nghiêng đầu như đang ngượng.
Kha Dữ ngậm điếu thuốc mà không châm lửa, dáng vẻ cười như không cười: "Tính tình anh tệ đến thế cơ à?"
"Hôm đó chị ấy cố ý sắp xếp người dọn phòng khách sạn."
Kha Dữ giật mình, mặt đỏ bừng: "Nhưng chúng ta không dùng bao..."
"Giấy, khăn, có cả chiếc áo sơ mi của anh bị em xé rách nữa ——"
"Được rồi được rồi." Kha Dữ xoay người muốn trốn cho bình tĩnh trở lại, không ngờ vẫn bị Thương Lục nhanh nhẹn kéo vào lòng, "Tối nay chị ấy muốn mời anh ăn cơm đấy."
"Anh..." Kha Dữ ngẩn người, "Chị ấy định chuẩn bị mấy trăm triệu để anh rời khỏi em hả?"
Thương Lục: "..."
"Anh nói đồng ý được không?" Kha Dữ nghiêm túc, "Đến nằm mơ anh cũng mơ được ném tấm chi phiếu vào mặt rồi bảo anh mau chia tay con trai người ta đi, thậm chí luật sư đã chờ sẵn rồi."
Thương Lục tức đến bật cười: "Anh có tiền đồ một chút được không."
Kha Dữ cũng cười theo, tựa đầu vào vai hắn: "Nói thật nhé, anh hơi căng thẳng."
Hai chữ căng thẳng nói ra từ miệng anh không dễ chút nào, mặc kệ nội tâm bên trong, Kha Dữ luôn luôn thể hiện ra ngoài rất thong dong bình thản. Thương Lục cong môi, "Căng thẳng làm gì? Chị ấy tốt lắm, sẽ không làm khó dễ anh đâu."
Bữa tối được tổ chức trong nhà hàng Trung Hoa của khách sạn. Phòng riêng bài trí lịch sự tao nhã, tấm thảm họa tiết nước hồ xanh cùng bức tranh sơn dầu trường phái ấn tượng treo trên tường khiến bầu không khí cực kỳ tĩnh lặng, trên chiếc bàn tròn cẩm thạch màu trắng kem được phục vụ toàn đồ sứ xương Wedgwood.
Thương Minh Tiễn không yêu cầu nhân viên phục vụ, đồ ăn bưng lên bàn xong, cô đích thân nhấc đôi đũa dùng chung, vừa gắp thức ăn cho Kha Dữ vừa giới thiệu: "Tôi nghe Lục Lục nói cậu thích đồ ăn Triều Sán, nhất định phải nếm thử món ốc xà cừ Minh Lô này nhé."
Thân là tiểu thư quyền quý nên thái độ đãi khách không thể bắt bẻ, cho dù đang làm việc phục vụ người khác mà trông vẫn cao quý đẹp đẽ hơn người.
Thương Lục mở lời: "Chị cứ để Kha Dữ tự nhiên đi."
Thương Minh Tiễn ngồi xuống ghế, nhìn Kha Dữ cười nói: "Lần này hai người đi Ma Cao lấy tư liệu, tính ở lại mấy ngày?"
"Phải xem ý đạo diễn ạ."
Thương Minh Tiễn ngước mắt liếc em trai: "Ở riêng với nhau vẫn xưng hô là đạo diễn với diễn viên à?" Chỉ thiếu nước viết luôn mấy chữ "Tình thú quá" lên mặt.
"Cục cưng." Thương Lục cong môi bật lại cô chị, "Hài lòng chưa?"
Kha Dữ lập tức muốn bỏ chạy.
Thương Minh Tiễn biết anh xấu hổ nên khẽ mỉm cười nói sang chuyện khác: "Ngày mai nệm của em chuyển tới nơi, đổi trong phòng ngủ chính sao?"
"Ừ."
Khách sạn của nhà mình lúc nào cũng tiện hơn thuê ở ngoài.
"Lần trước chị về đại lục giúp em đi khảo sát nhà xưởng, có một nhà ở Côn Minh phù hợp để mua về cải tạo lắm. Hiện giờ xưởng chính vẫn nằm ở Campuchia, việc vận chuyển thông quan hơi phiền phức."
Thương Lục không ngờ cô suy xét đến tận việc này, gật gù nói: "Chị cứ quyết định đi."
Thương Minh Tiễn thân mật cười với Kha Dữ: "Tương lai ra ngoài quay phim, tôi luôn lo lắng không biết nó ăn ngủ thế nào. Ít nhất ở mấy nơi như Hoành Điếm có thể thuê biệt thự hoặc bao khách sạn tự mình sửa sang, lỡ như vào chốn thâm sơn cùng cốc quay cảnh thật thì biết làm sao?"
Kha Dữ nhận ra Thương Minh Tiễn đang cố ý quan tâm mình, sợ anh không dung nhập vào câu chuyện được nên mới dùng toàn đề tài vây quanh Thương Lục.
Làm chị lớn trong nhà, đột nhiên một ngày xấu trời nọ đứa em trai thẳng tắp hơn hai mươi năm của mình tuyên bố hẹn hò với một người con trai khác, hơn phân nửa trường hợp là không chấp nhận nổi rồi, không ngờ Thương Minh Tiễn vẫn không thể hiện ra chút phản ứng tiêu cực nào.
Ăn xong bữa cơm, Thương Minh Tiễn hẹn anh ra quán bar ngồi uống một ly mới thật lòng bày tỏ: "Cậu đừng nghĩ Thương Lục bị chiều hư, đây là khiếm khuyết không mong muốn. Bao nhiêu năm nay, cả nhà chúng tôi tìm danh y khắp thế giới vẫn không trị được khúc mắc trong lòng nó."
Thương Lục đã bị cô lấy cớ đuổi đi, lòng Kha Dữ trầm xuống, "Không phải cậu ấy chỉ bị lạ giường thôi sao?"
"Làm gì có ai lạ giường đến mức này?" Thương Minh Tiễn cười, "Tôi không biết Thương Lục đã kể cậu nghe bao giờ chưa, hồi nhỏ nó từng bị bảo mẫu bắt cóc một lần."
"Vâng, có nhắc đến."
"Nó bảo là lúc cảnh sát tìm thấy, nó đang ngủ quên đúng không?"
Kha Dữ giật mình: "Cậu ấy nói dối sao?"
Thương Minh Tiễn cười ha ha: "Không, nó bị chúng tôi lừa đấy." Cô chống cằm, dùng ống hút khuấy đá viên trong cốc, "Nó từng bị sốc rất nặng. Thương Lục còn bé như thế, tự đi đường cũng không thể đi quá xa, lúc được bế ra khỏi tầng hầm tối đen thì trên mặt đã tái nhợt đi rồi. Nhưng mà nó ngoan lắm, mày không nhíu lấy một cái, nhìn qua chỉ như đang ngủ. Mẹ tôi đã rất sợ hãi, bà cứ ôm thằng bé khóc suốt, những chuyện này nó không biết đâu, cũng không nhớ rõ nữa. Tỉnh dậy nó còn nói với chúng tôi là thím người làm chơi trốn tìm với nó đã bỏ quên nhiều ngày lắm rồi."
Kha Dữ nhớ lại phiên bản kể chuyện của Thương Lục, hắn thật sự cho rằng mình chỉ ngủ quên một giấc.
"Bảo mẫu kia vốn định bắt cóc nó đem bán."
"Bán... đi?" Kha Dữ vô thức lặp lại.
"Bán qua Việt Nam, cũng liên hệ với bọn buôn người xong xuôi rồi."
Trong nháy mắt Kha Dữ cảm giác mình không thở nổi.
Thương Lục, một người tài năng như thế, cởi mở lỗi lạc, lịch thiệp hào hoa như thế, lại giàu ý tưởng và động lực, nếu lúc đó hắn thật sự bị bán đi —— Thương Lục của anh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Thiên phú của hắn không được ai biết đến, lý tưởng của hắn không còn chỗ tỏa sáng, cứ thế lụi tàn giữa vùng thâm sơn cùng cốc, rồi cho rằng cuộc đời mình vốn nên như vậy.
Thương Minh Tiễn cầm tay anh: "Cậu đang sợ."
Cô không dùng câu nghi vấn, đôi mắt mạnh mẽ chất chứa dịu dàng và thấu hiểu hết thảy.
Kha Dữ chật vật dời mắt: "Xin lỗi, em thất lễ quá."
"Nó không ngủ được trên giường lạ là vì trước ngày bị bắt cóc nó luôn ngủ trên cái nệm này, đã quá quen với độ mềm cứng, xúc cảm, thậm chí là mùi cao su trên đó. Hôm được ôm về nhà, mẹ tôi không dám rời khỏi nó một giây nào, buổi tối cũng phải ôm nó cùng ngủ. Nhưng mà Thương Lục luôn không ngủ được, cứ đến đêm là bắt đầu khóc la."
"Về sau chúng tôi biết được, chỉ khi nó được về với chiếc giường nhỏ của mình thì mới yên ổn vào giấc. Bởi vì đó là nơi yên ổn duy nhất trong ký ức mà nó nhớ được trước khi bị nhốt dưới tầng hầm tối tăm đáng sợ."
Thương Minh Tiễn cười khổ: "Chính Thương Lục không biết đâu, nó chỉ nghĩ mình bị lạ giường thôi. Năm nó mười mấy tuổi, loại nệm đó không được thị trường ưa chuộng nữa, nhãn hiệu chuẩn bị cắt bỏ sản phẩm rồi, thế là một mình Thương Lục chạy qua Mỹ đi mua lại dây chuyền sản xuất. Về sau nó sang Pháp du học, kỳ nghỉ cũng không về nhà mà đi khắp châu Âu sưu tầm tư liệu, cứ thế vác cái nệm theo luôn, ngốc muốn chết."
Cô dứt lời thì nghe thấy Kha Dữ bật cười một tiếng, rồi sau đó hốt hoảng quay mặt nhìn ra cảnh đêm vô tận bên ngoài.
Dưới ánh trăng, những gợn sóng hồ bơi lăn tăn phản chiếu lên khuôn mặt anh.
Có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng dường như lúc Kha Dữ chớp mắt, Thương Minh Tiễn nhìn thấy có một giọt nước lặng lẽ lăn ra từ trong hốc mắt, mau chóng xẹt qua tựa như một vệt sao băng.
"Hiện giờ không cần chiếc nệm đó mà cậu ấy vẫn có thể ngủ ngon rồi." Qua một lúc lâu Kha Dữ mới tìm lại được giọng nói, anh đã nói ra câu không đầu không đuôi kia.
"Tôi biết, uống thuốc an thần." Thương Minh Tiễn nói nhàn nhạt.
"Không phải," Kha Dữ dừng một chút rồi chuyển ánh mắt về phía cô.
Nói thế này với người nhà đối phương trong lần đầu gặp mặt đúng là hơi vượt quá giới hạn, nhưng Kha Dữ vẫn muốn nói thật: "Là những lúc ở bên cạnh em —— Chỉ cần em ở đó, cậu ấy sẽ ngủ được, có chiếc giường đó hay không cũng không sao."
Thương Minh Tiễn ngẩn ngơ, "... Thế à," Cô mở miệng nhưng không biết phải nói gì, sau đó cúi đầu khẽ cười, lúc ngẩng lên đã quay về vẻ dịu dàng thoải mái như thường, "Hóa ra là thế."
Kha Dữ cụp mắt, cảm nhận được những giọt nước ngưng tụ trên thành cốc bia trong lòng bàn tay mình.
Tận trước hôm nay, chính anh cũng không biết rằng hóa ra bản thân đã trở thành một sự tồn tại khiến Thương Lục an tâm đến thế.
Thật kỳ lạ.
Mấy tháng trước, vào ngày đầu tiên Thương Lục về nước, cô ra sân bay đón hắn, nguyên nhân vì Bùi Chi Hòa mà hắn suýt đưa tay lên trời thề thốt, "Nếu em thích đàn ông ——"
Khi đó thế lực nào đã khiến cô nhanh trí cản hắn lại, bắt hắn ngừng thề độc?
"Trong năm anh em chúng tôi, Thương Lục là đứa áp út, bất cứ áp lực gì cũng không đến phiên nó gánh vác, ba mẹ tôi, cả ông nội quá cố, cả chú Minh, đều chỉ hy vọng nó sống hạnh phúc. Thương Lục tồn tại và yên ổn trưởng thành bên cạnh chúng tôi chính là ân huệ mà trời cao ban tặng cho gia đình. Cho nên cậu phải đối xử tốt với nó nhé ——"
Thương Minh Tiễn thở một hơi thật dài, do dự một lúc cuối cùng vẫn nói: "Chỉ cần cậu đối xử tốt với nó thì chính là tốt với nhà họ Thương. Từ nhỏ đến lớn nó không yêu thích một ai, thích rồi cũng không biết phải che giấu thế nào. Tôi không hiểu biết về giới giải trí, nhưng chỉ nghe Minh Bảo kể thôi cũng đủ biết nơi đó rất phức tạp. Cậu là ngôi sao, luôn có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm, yêu đương hẹn hò chắc là khó lắm nhỉ?"
Kha Dữ cười.
"Không khó." Anh đáp.
"Thế cậu có thể hứa với tôi, chỉ cần một ngày nó còn thích cậu, cậu đừng làm nó thất vọng có được không? Thương Lục thật sự không có khuyết điểm, nếu cậu đã yêu nó, đừng bao giờ phản bội nó được không?"
Kha Dữ sửng sốt, anh không thể ngờ một gia đình giàu có danh giá như nhà họ Thương chẳng những không có hành động chia uyên rẽ thúy, không ném ra chi phiếu trăm triệu yêu cầu anh rời đi hoặc đứng trên cao nhìn xuống khinh miệt anh, cho rằng anh chỉ là một món đồ chơi mà con em họ yêu thích nhất thời.
Ngược lại còn khách khí thỉnh cầu anh.
Thấy Kha Dữ không phản ứng gì, Thương Minh Tiễn cười nhạt: "Cậu không đáp ứng cũng không sao. Nhưng nếu cậu phản bội nó, có lẽ kết cục sẽ không vui vẻ lắm đâu."
Khá lắm.
Đây mới đúng là dáng vẻ nên có của gia đình hào môn trên phim truyền hình này.
Kha Dữ bật cười, anh không cảm thấy mình bị dọa, ngược lại còn cong môi, "Nếu hôm nay là một người khác ngồi đây, chị cũng sẽ thỉnh cầu người đó giống thế này sao?"
"Không đâu." Thương Minh Tiễn nhoẻn cười, trông thấy Thương Lục đang tắm dưới ánh trăng, đi dọc theo bể bơi về hướng này, "Tôi chưa bao giờ nhìn nhầm người. Chắc cậu không định trở thành người đầu tiên mà tôi nhìn nhầm đâu nhỉ —— Đương nhiên cũng phải xin lỗi, một tháng nay tôi có thực hiện vài cuộc điều tra."
Nghèo khó nhưng trong sạch, không nơi nương tựa nhưng cứng cỏi.
"Chị nhìn lầm rồi," Kha Dữ thản nhiên cười rồi nâng cốc bia về phía Thương Lục. Hắn ở phía xa cũng giơ tay lên vẫy vẫy, ý muốn nói mình trông thấy rồi. "Em không hứa với chị được đâu."
Sắc mặt Thương Minh Tiễn trầm xuống.
"Nhưng em hứa với chính mình, chỉ cần ngày nào Thương Lục còn thích em, ngày đó em vẫn sẽ ở nơi cậu ấy nhìn thấy được."
—
Ghi chú của editor:
Như mọi người đã biết, trong chương truyện này có nhắc đến tình tiết "Hồi nhỏ Thương Lục suýt bị bán qua Việt Nam". Vì đây là chi tiết khá là gây tranh cãi nên mình có đi tìm hiểu và tham khảo ý kiến của bạn bè, cuối cùng thành lập được 2 giả thiết như sau:
Thứ nhất, ở TQ đại lục đúng là có rất nhiều topic nói về chuyện "Đông Nam Á có rất nhiều hội nhóm bắt cóc buôn người", bởi vì nguồn thông tin hạn chế và chính quyền chặn mạng nước ngoài nên tác giả (có thể đã) nhận thông tin sai lệch là toàn bộ ĐNA đều như thế, dẫn đến một niềm tin (được lưu truyền đầy trên mạng TQ) là trẻ em và thanh thiếu niên TQ có nguy cơ bị bán qua Việt Nam (hoặc Thái, hoặc Myanmar); và dân VN sợ vùng biên giới nhiều thế nào thì dân Trung cũng sợ biên giới y như thế. Khu vực xung quanh nước mình như Thái Cam Myanmar đúng là rất phức tạp, khét tiếng với nạn buôn người (ví dụ tiêu biểu nhất là vụ anh diễn viên người TQ bị lừa qua Thái rồi đem bán gần đây nè) nhưng ở VN hiện tại chưa ghi nhận một hội nhóm hay đường dây buôn người bất hợp pháp từ nước ngoài vào VN để lừa đảo tống tiền hoặc lao động giá rẻ, cho nên thông tin trên là không chính xác (đường dây bắt người VN bán qua nước khác thì có).
Một giả thiết khác hi hữu hơn, là có thể thật sự có tội phạm đưa người qua biên giới VN làm đầu mối để trung chuyển sang một nước thứ ba nào đó (ví dụ như qua khu Tam Giác Vàng trồng thuốc phiện chẳng hạn), nhưng vì vụ bắt cóc trong truyện không thành công nên giả thiết này chỉ để tham khảo.
Tóm lại, mình nhận định chi tiết "suýt bị bán qua VN" trong truyện là tình tiết sai lệch thông tin không chủ đích, bởi vì nhân vật thuật lại tình tiết trên chỉ mang mục đích kể lại, không có thái độ cụ thể với chủ thể "Việt Nam" nên không đủ dữ kiện quy chụp cho nhân vật hoặc tác giả "Có ý bôi xấu" hay "cài cắm" (đã bị bán ra nước ngoài thì đi đâu chả phải chịu khổ như nhau...). Đây là một chi tiết nhỏ gia tăng tình tiết cho truyện, cũng y như đoạn tác giả nhắc tới "dân phong Triều Sán mê đánh bạc, trọng nam khinh nữ" và "Kha Dữ bị ông nuôi bán vào nhà chứa Thái Lan" vậy (dù chưa chắc đúng). Tuy nhiên, nếu bạn nào khó chịu với chi tiết này thì có thể drop truyện tại đây. Mình mong rằng các bạn sẽ dừng đọc trong hòa bình, xin đừng mang đề tài hoặc truyện lên confession hoặc thảo luận công khai trên các group, tất cả những gì muốn giải thích mình đã giải thích ở trên, mình không có nhu cầu muốn nổi tiếng, không có nhu cầu được PR truyện hộ hay nhận ý kiến trái chiều, cũng sẽ không thay đổi ý kiến, cho nên không hy vọng tình tiết này bị đưa lên hội nhóm công cộng. Mình biết, những cuộc tranh luận kiểu đó thường sẽ không đi tới đâu cả.
Cuối cùng, tư tưởng và quan điểm chính trị của tác giả không đại diện cho tư tưởng và quan điểm chính trị của editor. Cảm ơn nếu các bạn ủng hộ và ở lại với mình.