Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 85

"Chị em nói gì với anh thế?"

Thương Minh Tiễn đi rồi, Thương Lục nắm tay anh giẫm lên ánh trăng trở về phòng. Lướt ngang qua bóng cây có thể trông thấy ánh đèn rực rỡ xán lạn từ đảo Taipa* tản ra như ánh mặt trời.

*Đảo Đãng Tể (Taipa): Một trong số hai hòn đảo trực thuộc đặc khu hành chính Ma Cao. Đãng Tể vốn là một đảo riêng, song nay đã nối liền với đảo Lộ Hoàn thông qua vùng đất lấn biển Lộ Đãng Thành để tạo nên một hòn đảo lớn hơn.

"Cho anh hai trăm triệu, kêu anh mau rời khỏi em." Kha Dữ đáp nửa thật nửa giả.

Thương Lục giật mình, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và cưng chiều đến bất lực: "Rồi anh trả lời thế nào?"

"Anh đồng ý rồi, tiền vào tài khoản một cái sẽ lập tức đi ngay," Kha Dữ kéo kéo tay ra hiệu cho hắn cúi người xuống. Thương Lục thuận theo chìa tai ra, nghe được Kha Dữ thì thầm bằng âm lượng chỉ hai người nghe rõ: "Về phòng ch.ịch chia tay một nháy, ngày mai chúng ta đường ai nấy đi."

Thương Lục: "..." Hắn không bị lời lẽ ngả ngớn của Kha Dữ k.ích thí.ch, chỉ nhẹ nhàng vu.ốt ve vành tai anh, "Cục cưng, xem ra anh hài lòng với em phết nhỉ."

·

Vừa bước chân vào sòng bạc Khởi Lệ, mùi hương thơm thoang thoảng như có như không cùng ánh đèn rực rỡ sáng lóa đã bắt đầu k.ích thí.ch adrenaline trong máu mọi du khách.

Ngành công nghiệp cờ bạc của Ma Cao được mở cửa từ năm 2001. Ở thời điểm đó, chỉ có ba sòng bạc là được cấp giấy phép kinh doanh hợp pháp, lần lượt là sòng bạc Ma Cao, Vĩnh Lợi và Galaxy. Tiếp sau đó, vì vô số cuộc tranh đấu gay gắt trong tối ngoài sáng giữa các đại gia tộc và thế lực tư bản, cùng với vai trò không thể thiếu của ngành công nghiệp cá độ đối với nền kinh tế và đời sống dân sinh của Ma Cao, rốt cuộc người ta đã cho phép chuyển nhượng giấy phép kinh doanh sòng bạc, ba loại giấy phép thứ cấp cũng ra đời. Nếu nói cho chính xác, giấy phép của sòng bạc Khởi Lệ cũng chỉ là giấy phép thứ cấp, do nhà họ Thương và một gia tộc giàu có khác cùng nhau nắm quyền kinh doanh.

Kha Dữ mang khẩu trang màu đen tiến vào đại sảnh sòng bạc.

Mùi hương quen thuộc, cũng là âm thanh quen thuộc trong trí nhớ. Tiếng reo hò, la ó, từng tiếng hô "Đại" hoặc "Tiểu", "Nhà cái" hoặc "Người chơi"*, câu "Tinh thần quá ông chủ ơi!" vang lên hết đợt này đến đợt khác. Có những vị mệnh phụ giàu có mặc vàng đeo bạc vỗ tay cười to, cũng có những lão già trông rách rưới nghèo kiết đỏ mắt hung tợn đấm đá vào chiếc máy đánh bạc tự động không biết cố gắng.

* "Nhà cái" và "Người chơi" (hay banker và player) là hai cửa trong trò chơi bài Baccarat, nôm na thì đây là một trò chơi so sánh điểm số giữa hai cửa "người chơi" và "nhà cái". Mỗi vòng chơi có ba kết quả có thể xảy ra: "người chơi" thắng (người chơi có số điểm cao hơn), "nhà cái" thắng và "hòa". Hình thức cũng là chia bài, tính bài và rút bài tương tự blackjack nhưng cách tính điểm khác. Khoảng 91% tổng thu nhập từ sòng bạc Ma Cao năm 2014 đến từ trò baccarat này.

Người dưới mười tám tuổi không được phép bước chân vào sòng bạc, ngày xưa Mai Trung Lương dẫn anh ra vào những sòng bạc bất hợp pháp, thậm chí còn phải đi thuyền lậu vòng qua biên giới Myanmar và Việt Nam. Về sau không hiểu sao lão cảm thấy anh có thể mang đến vận may cho mình nên làm giả một tấm thẻ căn cước, cho dù bảo vệ hoài nghi mặt mũi anh non choẹt thì nhìn năm sinh trên giấy xong vẫn phải xua tay cho vào.

Mai Trung Lương chơi đỏ cả mắt bất kể thua thắng, bất kể ngày đêm, hôm nào thua trắng tay thì dắt anh ngủ màn trời chiếu đất ở công viên trung tâm Taipa House, hôm nào thắng lại ra tay rất hào phóng, hoặc là có giám đốc kinh doanh, điệp mã tể nào đó cung cấp phòng khách sạn cho ngủ. Kha Dữ nhớ rằng vận khí lão cũng không tốt lắm, bởi vì rất nhiều năm qua đi, trong ký ức của anh chỉ có ấn tượng duy nhất một lần được đi hưởng thụ phòng khách sạn cùng bà.

Thời khắc Kha Dữ ngồi xuống bàn chơi bài, bên tai anh dường như văng vẳng từng tiếng trẻ con non nớt "Tinh thần quá ông chủ ơi!"

Những người chia bài trong sảnh thường rất kiệm lời, đặt cửa nhà cái hay cửa người chơi luôn ngắn gọn quyết đoán. Kha Dữ chỉ thử một chút rồi dừng ngay, mức ép rất nhỏ, dao động thắng thua cùng lắm chỉ khoảng hơn ngàn tệ, nhưng đến khi bị một nhà quét ngang ù đậm cũng không khỏi gia tăng nhịp tim.

Loại k.ích thí.ch này không liên quan đến số tiền cược lớn hay nhỏ, cho dù ban đầu có thể giữ vững tâm thái đứng trên cao xem mọi chuyện không liên quan đến mình, nhưng qua vài lần thắng thua, adrenaline tăng cao đến giá trị nhất định sẽ bắt đầu k.ích thí.ch lên trung tâm não bộ, liên tục quấy phá mê hoặc —— Nếu thua, trong lòng liền an ủi lần sau nhất định thắng; nếu thắng, vậy thì phải nhân lúc thời đến mà hốt một cú đậm cho bõ.

Đối với dân cờ bạc mà nói, thắng hay thua đều không phải lý do để rời bàn. Nếu có thể thu tay trong lúc đang thắng, hoặc bứt ra ngay khi bắt đầu thua thì không thể xem là một con bạc chân chính.

Thương Lục luôn đi bên cạnh Kha Dữ, chỉ nhìn mà không lên tiếng, thi thoảng lại ngước mắt lên bảng tableau rồi ghi chép xem cái đang thắng hay người chơi đang thắng. Kha Dữ cũng không lên tiếng, động tác ném chip không quá quen tay. Qua một lát sau, một thanh niên mặc áo sơ mi hoa hòe từ đâu xuất hiện: "Lần đầu tới đây à? Người mới hay gặp may lắm, có điềm phát tài đấy."

Kha Dữ chơi rất tùy tiện, đặt lung tung mọi cửa từ cái single, cái double đến người chơi single người chơi double, thấy có người nịnh hót cũng chỉ khẽ bật cười. Bài lật lên, là cái double thắng. Anh ngoái đầu nhìn thanh niên mặc áo hoa rồi ném số chip thắng được cho gã, lười biếng hỏi: "Miệng mới khai quang à?"

Thanh niên kia nhận lấy số chip, ôm tay nói: "Là tay ông chủ đây được khai quang mới đúng!"

Có con bạc cho rằng vận khí đang tốt thì không được nói ra, phải giấu thật kỹ nó đi để không tan mất; cũng có người cho rằng vận đang lên càng phải lớn tiếng nói ra mới càng thêm vượng. Kha Dữ được khen xong lập tức thắng mấy ván liên tiếp, số chip đặt xuống mỗi lúc một lớn, thậm chí ánh mắt luôn nghiêm túc lãnh đạm của người chia bài trên bàn cũng xuất hiện đôi chút gợn sóng.

Thời cơ đã đến.

Người trẻ tuổi liền mở lời: "Hôm nay vận anh đang tốt như thế, hay là qua chỗ chúng tôi làm giàu mấy ván nữa đi?"

Kha Dữ lười biếng thưởng thức đống chip trên tay, cẩn thận nói: "Lần đầu tiên tới, thấy tốt thì thu thôi."

Thanh niên kia cũng không chèo kéo thêm, chỉ đưa ra một tấm danh thiếp: "Muốn chơi cứ tìm tôi nhé."

Kha Dữ rời khỏi bàn, gọi gã lại: "Cậu ở sòng nào?"

"Phú quý nở hoa, phòng bài Chú Hoa xin chờ ông chủ đây đến hưởng phú quý."

Kha Dữ hơi nhướn mày, hai ngón tay kẹp danh thiếp cho vào túi quần.

Vóc dáng anh cao gầy, khí chất quanh thân tuyệt đối không phải của kẻ thiếu tiền, tư thái thanh lịch nhàn nhã càng khiến người ngoài dễ xem trọng. Thanh niên áo hoa đùa nghịch mấy con chip trong tay, dùng thứ tiếng Quan Thoại hơi cứng nhắc nói một câu ẩn ý: "Hạn mức có mỗi trăm ngàn chơi sao đủ vui?" Sau đó thản nhiên bật cười, "Muốn 'tẩy mã'* cứ tìm tôi nhé ông chủ, có ưu đãi giảm giá."

*Tẩy mã – 洗码: một hoạt động ở sòng bạc Ma Cao khá giống hình thức "rửa tiền". Nếu một người chơi từ đại lục sang Ma Cao mà không muốn đem theo tiền mặt, bọn họ sẽ tìm một người đại diện ở Ma Cao chịu trách nhiệm "tẩy mã" (thường là điệp mã tể). Sòng bài sẽ cung cấp số chip chơi bạc có giá trị dựa theo hạn mức tín dụng của điệp mã tể, mọi giao dịch tiền bạc giữa sòng bạc và người chơi đều giải quyết thông qua trung gian điệp mã tể. Nếu người chơi thắng, họ không được phép cầm tiền về mà phải do điệp mã tể đưa cho (đương nhiên có trừ đi phí hoa hồng); nếu thua, điệp mã tể sẽ theo người chơi về tận nhà lấy lại số tiền đã thua. Điều kiện tiên quyết để được thực hiện hành vi "tẩy mã" là có sự cho phép của chủ sòng bạc, chỉ khi đó điệp mã tể mới được giao dịch bên bàn chơi bạc và các giao dịch được cho là hợp pháp.

Hạn mức của mỗi bàn chơi trong đại sảnh sòng bạc là khoảng một trăm ngàn tệ, muốn thử những trò k.ích thí.ch hơn chỉ có thể vào phòng VIP.

Đó là nơi mà cả đời Mai Trung Lương chưa bao giờ được đặt chân đến.

Phòng VIP không được sòng bạc trực tiếp điều hành mà ký hợp đồng nhận thầu với các chủ sở hữu tư nhân có thế lực và nhiều quan hệ. Một khi bước vào phòng VIP thì không còn là kiểu chơi giải trí cược nhỏ thắng nhỏ như ngoài đại sảnh nữa, hạn mức trực tiếp có thể lên đến hai triệu một ván. Tất cả các khách thuê phòng trong Khởi Lệ Lux đều là khách hàng thân thiết của phòng VIP loại này.

"Gã vừa rồi chính là điệp mã tể." Thương Lục nhìn theo bóng dáng đối phương lẩn vào giữa đám đông.

"Anh biết."

Thương Lục giúp anh kéo cao khẩu trang vừa tuột xuống, ánh mắt lãnh đạm: "Đừng đi."

·

Hôm nay số tiền ra vào trong túi Kha Dữ chưa vượt quá một trăm ngàn tệ, không cảm thấy có gì k.ích thí.ch, liếc đồng hồ, thế mà đã ba tiếng đồng hồ trôi qua.

Trong sòng bạc không có đồng hồ cũng không có cửa sổ, hết thảy mọi thứ đều được điều khiển bằng ánh đèn nhân tạo, ngày đêm hoàn toàn thoát ly khỏi vòng quay địa cầu mà bị chi phối bởi tiền bạc và d.ục v.ọng.

Anh được Thương Lục dẫn về phòng khách sạn.

Hắn xách anh lên máy chạy bộ: "Chạy đi."

Cảm giác thắng thua mãnh liệt vẫn còn râm ran k.ích thí.ch dây thần kinh trên từng đầu ngón tay, Kha Dữ cùng hắn tiếp một nụ hôn dài. Sau đó anh nghe lời đạo diễn, thay áo thun vận động và giày thể thao, thiết lập máy ở tốc độ 8.

Thương Lục vẫn luôn đứng một bên lật các bảng phân cảnh, tiếng bước chân và bánh xích chuyển động từ ổn định đến dồn dập, từ nhẹ nhàng sang nặng nề. Thỉnh thoảng hắn ngước mắt kiểm tra trạng thái của Kha Dữ một cái rồi lại dựa nghiêng vào cửa sổ, cúi xuống tiếp tục tập trung vào bản thảo.

Kha Dữ chạy đến sắp xỉu, mãi đến khi Thương Lục kêu dừng mới bấm nút hạ tốc độ thành đi nhanh, tiện đà chuyển sang đi bộ chậm điều hòa.

Tiếng thở d.ốc hồng hộc, mồ hôi nhỏ giọt kéo thành một vệt nước dài trên băng chuyền liên tục chuyển động.

Chạy tốc độ mức 8 hết 15km, anh cảm giác quả tim mình như muốn nổ tung, nhưng cảm giác k.ích thí.ch trong xương cốt đã bị thay thế bằng mệt mỏi sau khi phát tiết.

Anh biết, Thương Lục sợ anh đắm chìm trong trạng thái kích động đó không thoát ra được.

Đóng phim đương nhiên phải đắm chìm vào vai diễn. Có rất nhiều ngôi sao từ đại lục bay sang Ma Cao để đánh bạc hạn mức nhỏ giải trí hoặc đao thật kiếm thật vung tiền như rác. Ngay cả khách du lịch cũng có thể thoải mái vui chơi trong khu vực đại sảnh, anh không cảm thấy mình sẽ dễ dàng bị cuốn vào nơi đó.

Kha Dữ nhận khăn lông từ tay Thương Lục, "Anh không phải con ruột của Mai Trung Lương, không thừa kế nổi bộ gen ti tiện của lão ta đâu."

Thương Lục giật giật khóe môi như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn chỉ giúp anh ấn nút tắt máy, đẩy anh xuống dưới bộ vòi sen giá tám chục ngàn đô tắm rửa một cái rồi dẫn người đi đến một khoảng sân màu trắng yên tĩnh thơm ngát bên cạnh đảo Lộ Hoàn.

Trong khu vườn trồng mấy hàng cọ, ở giữa là một thảm cỏ rộng bằng sân bóng đá cỡ nhỏ —— quả là xa xỉ ở một nơi tấc đất tấc vàng như Ma Cao.

Kha Dữ ngồi xếp bằng giữa bãi cỏ với đại sư yoga khoảng một tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó luôn tiến hành thiền định theo phương pháp mà đại sư chỉ dạy.

Con mẹ nó, không ngờ thiền định cũng mệt mỏi đến thế.

Không phải chỉ cần nhắm mắt lại nghĩ miên man chạy loạn là xong, mà phải đấu tranh có ý thức với chính tiềm thức của bản thân, giành quyền khống chế nhưng lại không thể đối kháng hoàn toàn. Giống như các nhà sư thiền định vậy, không phải ai cũng có tuệ căn đủ để bước vào cảnh giới nhập định.

Trong lúc nhắm chặt mắt chìm vào suy nghĩ, anh mới nhận ra bên tai mình là những âm thanh nhỏ vụn của tiếng bài được chia trên bàn chơi, cùng với tiếng con chịp bị đẩy qua đẩy về. Không có hình ảnh, chỉ có âm thanh của kim giây là vang lên liên tục trong bóng tối.

Kha Dữ không biết rằng trong một tiếng đồng hồ đó mình luôn nhìu chặt chân mày, ngồi giữa khu vườn có gió biển và hương dừa thổi qua mà vẫn vã mồ hôi như cũ.

Bãi cỏ rộng bằng sân bóng trải dài thành một thế giới vô tận, còn anh chỉ là một hạt cát nhỏ bé trong đó. Lúc hết giờ, anh mở mắt ra dưới âm thanh ôn hòa già cỗi của vị thiền sư, mấy con mòng biển đang dạo bước ngay trước mặt, tán cọ phát ra những tiếng sàn sạt —— Một thế giới chân thật như đến tận bây giờ mới được đẩy đến trước mắt anh.

Kha Dữ ngẩn ngơ đi xuyên qua mặt cỏ, trông thấy Thương Lục đang yên lặng đọc sách trước một tòa nhà theo kiến trúc Hy Lạp ở đằng xa.

Trái tim tựa như chiếc cốc thủy tinh rỗng được đổ đầy nước.

Thương Lục như nhận ra nên ngước mắt nhìn anh, chậm rãi khép cuốn sách đứng dậy.

Thiền sư yoga năm nay đã bảy mươi tuổi, có vẻ như đã quen biết Thương Lục từ trước. Lúc hai người đến gần, ông ta khẽ mỉm cười chắp tay trước ngực, nói với Kha Dữ một câu tiếng Ấn: "Namaste."

Kha Dữ cũng khom lưng chắp hai tay trước ngực.

Bọn họ không thuê xe trở về mà đi tản bộ dọc theo con đường ven biển. Không khí nơi đây rất yên lặng, chỉ mới hơn 3 giờ chiều mà đã có người chạy bộ dọc theo sườn dốc.

"Anh vẫn muốn vào phòng VIP nhìn thử."

Ngón tay đút trong túi quần chạm vào góc cạnh tấm danh thiếp, anh nắn bóp nó trong vô thức.

Thương Lục rũ mắt nhìn anh: "Em đã sắp xếp một phòng rồi, có thể vào tham quan nhưng không được ngồi xuống bàn đánh cược."

Kha Dữ bật cười: "Em lo lắng cho anh à?"

"Không phải," Thương Lục nắm bàn tay phải rũ bên ngoài của anh, "Chỉ là nếu vì trải nghiệm để đóng phim thì không cần làm đến mức đó."

"Em biết mà, dù không có em dẫn đường, một mình anh cũng sẽ làm đến mức đó."

Thương Lục giật mình, ánh mắt như đang hồi tưởng.

Anh sẽ làm.

Vì Phi Tử, anh dành hết một tháng trời sinh sống trong xóm lao động nghèo giữa khu làng đô thị bát nháo, gần như biến mình thành Phi Tử thật sự.

Nếu không phải một diễn viên dám đánh đổi đến mức đó, hắn đã không nhầm anh thành người hành nghề mại dâm thật rồi.

Kha Dữ cười, cong ngón tay câu lấy tay Thương Lục, nhẹ nhàng nói: "Anh không học qua trường lớp, chỉ có thể hao phí tinh thần và thể lực để chạy theo diễn xuất nhập tâm thôi. Adrenaline tăng cao trong lúc diễn đánh bạc là thật sự, adrenaline trong lúc đánh bạc cũng là thật —— Em nói thử xem, rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả? Loại nào chắc chắn sẽ rút ra được, loại nào nhất định không gây nghiện?"

Mỗi một lần đóng phim luôn là một canh bạc khổng lồ và tiêu hao vượt mức.

Nói đến đây, anh hơi dừng lại ngước mắt nhìn Thương Lục: "Một diễn viên giỏi, không cần đến Ma Cao, không cần bước vào sòng bạc —— cũng đã sớm là một con bạc rồi."

---

Lời tác giả:

Cuộc trải nghiệm đến sòng bạc hôm nay có vài thuật ngữ cần giải thích một chút.

Công ty đánh bạc Ma Cao: tài sản của vua sòng bạc Hà Hồng SânVĩnh lợi: Wynn PalaceSòng bạc Galaxy: của nhà họ Lữ (một trong 4 dòng họ giàu có và quyền lực nhất đặc khu kinh tế Ma Cao)Khởi Lệ: Tôi chế ra đấy.

·

Đại sảnh: là nơi vừa bước vào sẽ nhìn thấy rất nhiều máy đánh bạc tự động, roulette và bàn chơi bài, rất rực rỡ náo nhiệt, trên 18 tuổi là được cho vào rồi.Phòng VIP: Do tư nhân nhận thầu

Các đại gia và ngôi sao lớn nhất định sẽ chơi trong phòng VIP. Có thể nói dịch vụ nơi này tốt hơn khách sạn rất nhiều, bảo mật còn nghiêm ngặt hơn ở ngân hàng nữa.

Hạn mức: Số tiền tối đa có thể đặt cược trên một bàn chơi.

Ngoài đại sảnh chơi hạn mức khoảng 100 ngàn, phòng VIP hạn mức có thể lên tới 2 triệu.

Nếu đã áp đến 2 triệu vẫn chưa đủ thì thế nào? Trong phim ảnh truyền hình các thứ không phải hay có tình tiết đặt cược 1 ván lên đến hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu sao?

Cái này sẽ được giới thiệu ở phần sau.

Chip tiền mặt, chip đất sét:

Ma Cao thực hiện chế độ mã kép, có hai loại chip là chip tiền mặt và chip đất sét

Trong lúc đặt cược chỉ có thể dùng chip đất sét. Nếu thua, nhà cái thu lại chip, nếu thắng, nhà cái trả chip tiền mặt cho bạn.

Chỉ có chip tiền mặt mới có thể đổi thành tiền mặt.

Trong lúc chuyển đổi giữa chip tiền mặt và chip đất sét có một khoản tiền chênh lệch gọi là hoa hồng, quy ước theo luật giang hồ, tương tự như khi bạn ra nước ngoài và cần đổi tiền với một cửa tiệm tư nhân nào đó, ai cũng sẽ lấy tỷ giá hối đoái chênh lệch cả đó.

Điệp mã tể là gì? Nhìn tên đoán nghĩa, có thể xem là người môi giới đổi chip tiền mặt, chip đất sét cho khách hàng, bọn họ sẽ lấy phí chênh lệch khoảng 1.5%, gọi là "mã lương", nguồn thu nhập của bọn họ chính là từ cái này.

Nhưng điệp mã tể là người giang hồ chứ không đơn thuần chỉ là một loại nghề nghiệp, cho nên bọn họ trông rất xã hội đen, là người thuộc vùng xám, cho nên xung quanh bọn họ cũng có rất nhiều câu chuyện để kể.

·

Người đại lục được phép sang Ma Cao đánh bạc, nhưng trong bộ phim này tuyệt đối không cố súy bất kỳ tình tiết đánh bạc liều mạng hay đánh bạc giá trị lớn nào, mà là phê phán nạn cờ bạc, nhớ nhé.

Bình Luận (0)
Comment