Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 86

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau công cuộc trải nghiệm thực tế vẫn chưa tiến hành ở Khởi Lệ, mà bọn họ cùng đi tham quan mấy tòa nhà Lisboa, nơi chứng kiến sự phát triển chóng mặt của nền kinh tế Mao Cao.

Thương Minh Tiễn cung cấp xe chuyên dụng và tài xế cho cả hai, nhưng so với chuyện cùng ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau, Thương Lục càng thích tự lái xe chở Kha Dữ đi đây đi đó hơn.

Sau khi đỗ xe chỗ ngã tư phố Guia, Kha Dữ ngước mắt lên, phía đối diện quả đúng là tòa tháp Grand Lisboa màu vàng kim rực rỡ. Bao nhiêu năm qua, tòa tháp tạo hình đóa sen vàng này đã trở thành một địa điểm check in chụp ảnh bắt buộc của tất cả du khách khi đến Ma Cao. Thế nhưng nếu đứng ở vị trí khu dân cư đồi Guia nhìn lên, trông nó không khác gì một căn cứ địa xâm lược của người ngoài hành tinh.

*Tạo hình sen vàng của Grand Lisboa

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Hầu hết các ngôi nhà ở đây đều là nhà cổ xếp quanh co dọc theo đồi Guia. Trong các con hẻm gọn gàng ngay ngắn là các tiệm sửa xe, cửa hàng bánh tart trứng, hàng tạp hóa và tiệm đồ ăn Bồ Đào Nha. Ánh đèn neon chớp tắt giữa bầu trời đầy mây ảm đạm, tường xi măng bám đầy bụi bặm đổ nát hình thành nên khung cảnh cực kỳ đối lập với tòa nhà Grand Lisboa ánh vàng chói lóa.

Buổi sưu tầm tư liệu ngày hôm qua là để trải nghiệm cảm giác kí.ch thí.ch hơn thua lên voi xuống chó trên sòng bạc, hôm nay Kha Dữ chỉ đứng ở vai trò khách tham quan mà thôi. Trong lúc bước đi, anh cũng cảm nhận được vận mệnh dập dềnh liên tục như thủy triều của nhân vật Diệp Sâm.

Dưới chân tòa tháp Grand Lisboa xuất hiện cảnh tượng đối lập rất bi thảm. Đó là một khu ổ chuột thực sự, quanh năm như được bao phủ trong bầu không khí đen đặc, cho dù trời đang nắng chang chang mà vẫn đầy cảm giác ngột ngạt cùng mùi ẩm mốc khó chịu.

Năm mười mấy tuổi, ở chính nơi này, Kha Dữ từng phải chạy qua vô số con hẻm nhỏ để thoát khỏi tay bọn buôn người. Thậm chí anh còn không thể nhớ rõ cảm giác nghiêng ngả và cơn đau buốt người sau khi xương ngón chân bị va đập gãy lúc ấy. Lúc này, anh đã có thể thản nhiên chỉ cho Thương Lục xem: "Hồi xưa ở đây có một khu nhà thổ Thái Lan."

Đồi Guia ít du khách lui tới nên yên tĩnh vắng vẻ, gió biển thổi qua ngọn hải đăng màu trắng phía xa xa. Thương Lục ấn ngón tay anh xuống, nắm lấy rồi thuận thế ôm anh từ đằng sau.

Hắn hôn lên mặt anh, đoạn gác cằm lên bả vai: "Cảm ơn anh lúc đó đã dũng cảm như thế."

Kha Dữ chớp mắt.

Ở thời điểm chạy trối chết, anh chỉ cảm thấy con đường phía trước sao dài quá, ánh mặt trời trong ngõ nhỏ khi thì biến mất lúc lại chói chang. Kha Dữ không nhìn thấy phương hướng đường đi, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất.

Chạy mau.

Phía trước nhất định có chuyện gì tốt đẹp đang chờ đợi sao? Anh không dám mơ ước.

Nếu biết phía trước có một Thương Lục đang đợi mình, chắc anh đã tươi cười mà sống mỗi ngày rồi.

Chiếc Mercedes-Benz chạy lên cầu Úc Đãng, tòa nhà Hotel Lisboa đã ở ngay trước mặt. Đây không phải lần đầu Kha Dữ đến đây, nhưng lại là lần đầu mục kích từ góc độ này. Anh nhớ Mai Trung Lương từng dùng ngữ khí cực kỳ khoa trương nói: "Mày xem kìa Thao Thao, cái khách sạn kia trông có giống một con thuyền lớn không? Lát nữa chúng ta bước vào, sẽ giống như bước lên thuyền ý —— Bọn nó muốn dân cờ bạc chúng ông bước lên con thuyền do chúng lái, đi đâu, đi hướng nào, không thể tự quyết định được —— Phải do bọn nó quyết định! —— Hừ!"

*Hotel Lisboa

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Dân đánh bạc không ai là không mê tín; phàm là người mở sòng bạc, cũng tuyệt không có người không mê tín.

Câu chuyện về thiết kế phong thủy của sòng bạc Lisboa gần như đã trở thành truyền thuyết đô thị trong giới cờ bạc, người này truyền người kia, bất cứ ai muốn làm giàu nhờ đỏ đen đều thuộc lòng.

Đậu xe vào bãi đỗ lộ thiên xong, hai người đi thêm một đoạn rồi vào bằng lối cửa chính.

Hôm nay thời tiết Ma Cao không tốt lắm, Thương Lục cũng đeo khẩu trang. Hắn hơi kéo khẩu trang xuống một đoạn nhỏ để thở, đoạn giơ hai tay ra hiệu về phía Kha Dữ: "Anh có cảm thấy kiến trúc này giống thứ gì không?"

Kha Dữ ngửa mặt lên nhìn, đáp án đã hiện rõ: "Lồng chim."

"Cái này gọi là trăm chim về một tổ, hoặc cũng có thể hiểu là một cái lồng giam."

Kha Dữ bật cười: "Mặt bên giống thuyền, chính diện giống lồng chim —— Nhà buôn bán các em ai cũng mê tín như thế à?"

"Không chỉ thế thôi đâu." Thương Lục chỉ về hướng cửa chính: "Kia là miệng sư hổ, theo lý thuyết phong thủy, sư tử hút tài, hổ giữ tài. Anh nhìn xem, nơi này cũng là chỗ dừng xe taxi, khách chơi đi vào từ cửa chính là dê vào miệng cọp, đã định sẵn vận mệnh chờ bị làm thịt rồi."

Kha Dữ hơi nhớ lại: "Chẳng trách Mai Trung Lương không chịu vào từ cửa chính."

Hai tay Thương Lục đút trong túi quần, đứng sóng vai cùng anh từ ngoài nhìn vào trong. Từ ngày ngành du lịch và giải trí ở Ma Cao phát triển, có rất ít khách du lịch thuần túy đến đây lưu trú và tham quan. Chỉ trong mấy phút mà khách tới đánh bạc đã kéo thành một hàng dài không dứt —— Hay thật, tất cả đều đi vào từ cửa hông.

Thương Lục lại hất cằm về hướng mái nhà: "Tòa Hotel Lisboa xây theo kiến trúc Bồ Đào Nha, nhưng hình dạng mái vòm bên trên trông quá lạc quẻ, là phong cách Byzantine*. Thật ra người trong nghề đều biết —— Đây là một con dao nhọn, quay đủ một vòng ba trăm sáu mươi độ, bốn phương tám hướng vạn tiễn xuyên tâm, sát khí quá nặng. "

*Phong cách kiến trúc Kiến trúc Byzantinelà một phong cách kiến trúc xuất phát từ Constantinopolis, thủ đô của đế quốc Đông La Mã (hay còn gọi là đế quốc Byzantine), tiêu biểu bởi các mái vòm hình tròn và các mái vòm có khoảng vượt lớn.

Dê vào miệng cọp, chim bay vào lồng, bị đâm bằng dao nhọn, bị giết bằng vũ khí, con thuyền lớn quay cuồng giữa cơn sóng dữ, tàn sát dưới ánh mặt trời không chừa một manh giáp —— Bước qua cánh cửa kia, cho dù là người có mạng tốt đến đâu cũng chỉ đành giơ tay chịu trói, phó mặc cho số phận định đoạt.

Kha Dữ nghĩ đến Diệp Sâm, trong lòng bỗng nhiên trào dâng một thứ cảm giác ngột ngạt khó chịu.

Hình như Thương Lục đã nhận ra gì đó, hắn cầm tay anh, "Đi vào không?"

"Vào chứ."

Kha Dữ bước vào từ cửa chính, Thương Lục theo phía sau. Hắn có vẻ không ngạc nhiên với lựa chọn của anh, trong ánh mắt còn mơ hồ để lộ ý cười.

Lễ tân mặc âu phục đeo tai nghe nhanh chóng lịch sự cúi chào.

Quy luật phong thủy có mặt khắp mọi nơi.

Hai người thong thả bước đi, Thương Lục giảng giải: "Ngay phía trên cửa chính là biểu tượng 'Bức thử điếu kim tiền'*, Dơi đồng âm với chữ Phúc, mang niềm tin trong dân gian là thu hút tài lộc. Ý nghĩa tương tự như cửa sư hổ, hút khô máu, rút sạch hầu bao khách hàng."

*Biểu tượng "Bức thử điếu kim tiền" (dơi chuột kéo đồng tiền) – 蝠鼠吊金钱

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Cho nên dù có đi từ cửa hông, tránh khỏi cửa sư hổ cũng không thể thoát được con dơi hút máu này.

Kha Dữ bật cười lắc đầu: "Đúng là đuổi tận giết tuyệt."

Tương tự như ngoài vỏ hộp thuốc lá luôn có câu cảnh báo "Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe", trước cửa Hotel Lisboa cũng treo một tấm biển cảnh báo do chính tay thánh cờ bạc Diệp Hán viết:

"Cược nặng chưa chắc thắng, cược nhẹ thành trò vui, rảnh rỗi hãy tới chơi, giữ gìn tính giải trí."

Tấm biển viết đủ ba ngôn ngữ Trung Anh Bồ, không thể không nói là rất chu đáo. Có điều trong vô số lượt khách ra vào chỗ này mỗi ngày, ngoại trừ người lần đầu đến còn hơi hơi để ý, những kẻ khác chỉ sợ đã xem nó như không khí lâu rồi.

So với thanh danh hiển hách của vua sòng bài*, cái tên Diệp Hán hiển nhiên là kém nổi bật hơn nhiều, gần như đã chìm vào dưới lớp tro bụi lịch sử. Kha Dữ lại biết ông ta chính là thần tượng của Mai Trung Lương —— hoặc nên nói là của vô số con bạc trên đất nước này. Kỹ năng nghe tiếng xúc xắc đoán điểm thường thấy trên phim ảnh quả thật không nói ngoa, mà chính là kỹ năng độc đáo chỉ mình Diệp Hán mới có.

*Vua sòng bài – 老赌王 là tên mọi người đặt cho Hà Hồng Sân, tỷ phú người Hồng Kông – Ma Cao. Ông là người sáng lập và chủ tịch của SJM Holdings, công ty sở hữu mười chín sòng bạc ở Ma Cao, bao gồm cả Grand Lisboa.

Kha Dữ nhớ lại hồi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, anh cũng từng ngưỡng mộ "tư thế oai hùng" của mấy người gieo xúc xắc, bắt chước bọn họ giẫm một chân lên ghế, một tay gác đầu gối lắc xúc xắc ầm ầm trên bàn mạt chược rồi tự cho là rất ngầu, cuối cùng bị bà lấy roi dây liễu đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.

Bước vào đại sảnh sòng bạc rồi, nhưng kế hoạch hôm nay lại không có hoạt động ngồi xuống chơi mà chỉ đứng quan sát. Toàn bộ các sòng bạc đều không cho phép quay phim chụp ảnh, khắp nơi đứng đầy bảo vệ mặc đồ đen, người chia bài cũng mang sắc mặt lãnh đạm. Hai người đi dọc theo từng dãy máy đánh bạc và bàn bài xem xét, không khí dễ thở hơn hôm qua rất nhiều.

Bàn chơi Baccarat là nơi được hoan nghênh nhất. Kha Dữ để ý thấy rất nhiều người hành động giống Thương Lục, trong tay cầm một tờ giấy ghi chú và cây bút chì để ghi chép về tần suất thắng của "nhà cái" và "người chơi".

"Thật sự có thể tìm ra quy luật sao?" Trong trò Baccarat có từ ba đến tám bộ bài xào chung vào nhau, thắng thua chỉ quyết định trong một cái chớp mắt. Thế mà ở nơi này ai nấy đều cảm giác như mình chính là thiên tài toán học hoặc chuyên gia xác suất thống kê.

Âm điệu của Thương Lục trầm thấp vững vàng, "Anh thấy sao?"

Kha Dữ do dự một chút rồi khẽ lắc đầu.

Thương Lục nhắc nhở: "Anh phải quan sát cả sắc mặt những người chơi không nhìn lên tableau lẫn khách nhìn chằm chằm tableau nữa."

Kha Dữ chưa biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng vẫn dựa theo chỉ thị của hắn mà quan sát ba bàn chơi, mỗi bàn dừng chân khoảng mười phút.

Người ném chip cá cược và gọi bài càng thành thạo, ghi nhớ càng cần mẫn, số lần ngẩng đầu lên bảng tableau nhìn hướng bài cũng càng thường xuyên. Cũng có không ít người đứng ngoài khoanh tay quan sát tình huống, trong tay ai cũng cầm một tờ giấy. Nếu bọn họ nhận định mình đã nắm được quy luật rồi, hoặc trong lòng nổi lên trực giác mãnh liệt nào đó sẽ lập tức gia nhập vào bàn bài.

Những người không xem bảng thì phần lớn mang thái độ lạc quan thoải mái, hoặc là họ biết khi nào nên dừng lại, hoặc là thua vài lần liền dứt khoát đứng dậy luôn không dùng dằng.

Đương nhiên cũng có những người không được thoải mái như thế. Đến khi thua gần một nửa, bọn họ càng thường xuyên nhìn lên bảng điện tử treo cao nhưng không hiểu nổi mấy thứ như đường lớn đường giữa đường châu bàn linh tinh, càng nhìn càng trở nên lo lắng và bối rối hơn.

"Người hay nhìn bảng là khách quen, không nhìn là du khách vãng lai."

Thương Lục gật đầu đồng tình, nói nhàn nhạt: "Giữa người mới vào nghề và cao thủ bài bạc, điểm khác biệt là cảm giác như mình có thể tính ra quy luật, khống chế được xác suất."

Tương tự như việc mua vé số, người mới chỉ nổi hứng thú mua một tờ, mua xong liền đi, chỉ có những người bị ám ảnh với việc trúng số mới đi ghi chép lại con số trúng thưởng mỗi ngày.

"Một khi cảm thấy mình có thể khống chế được thì bọn họ đã chính thức trở thành ma quỷ rồi. Một vài sòng bạc ngầm ở đại lục cũng hoạt động như cái lò mổ lợn vậy đấy, để biết con lợn mình nuôi đã đến ngày giết thịt chưa, cứ xem sắc mặt người đó lúc cá cược —— nghiêm túc và rất tự tin. Người như vậy chơi thua mới dễ sa vào cơn điên cuồng, từ chối thừa nhận thất bại."

Kha Dữ nhớ lại thời khắc mình cá cược ngày hôm qua, Thương Lục cũng nhớ, nhưng thần sắc anh hiển nhiên là không hề để ý, cứ như chỉ thuận tay làm một ván, hơn nữa trong lúc Kha Dữ chơi hắn cũng hoàn toàn không đưa ra lời nhắc nhở kiến nghị nào.

Kha Dữ hỏi hắn tại sao, Thương Lục đáp: "Nhàm chán."

"..."

Thương Lục bật cười: "Em cũng có cược đấy, chẳng qua không đặt tiền thôi. Số tiền thắng thua đối với em không tạo ra kí.ch thí.ch, em thích lấy bản thân ra đánh cược hơn."

"Cược thắng cũng không thấy ngứa ngáy gì à?"

"Ừ."

Kha Dữ cạn lời. Không ai có thể cự tuyệt loại may mắn này, viễn cảnh không làm mà vẫn có ăn quá đẹp đẽ, nếu anh là người đoán trúng mấy ván trong lòng nhất định cũng nóng lòng muốn thử một phen.

Thương Lục thản nhiên nói: "Có một năm nọ em cùng mấy người bạn đi Las Vegas, ngày đầu tiên thắng được 120 triệu."

Kha Dữ: "..."

"Qua hôm sau lập tức lỗ 50 triệu."

"..."

"Số tiền lớn như thế phải gửi vào quỹ tín thác, sau đó anh cả giúp em trả, qua một năm sau em mới trả lại được cho anh ấy. Đến lượt mẹ em biết chuyện, bà ấy sợ đến mức lập tức bay sang Pháp ở với em nửa năm xem em có dính tật nghiện cờ bạc thật không."

Kha Dữ hoài nghi hỏi: "Cuối cùng là có hay không?"

Thương Lục bất đắc dĩ vỗ đầu anh, "Đương nhiên không có. Hai ngày đó là hai lần duy nhất trong đời em ngồi xuống bàn chơi bài. Lúc bắt đầu, vì cảm thấy nó quá nhàm chán mà em mới không ngừng nâng mức cược, chính là để thí nghiệm xem đến mức độ nào mình sẽ mất khống chế."

"Sau đó thì sao?"

"Ở thời điểm vận may lên đến đỉnh điểm, em đẩy hết số chip mình có ra ngoài, hình như tổng cộng khoảng một trăm triệu, thế là thua sạch trong nháy mắt —— thật sự chỉ trong một cái nháy mắt." Thương Lục cười khẩy, "Lúc đó em đã choáng váng thật đấy, bạn em còn bảo trong mấy giây mắt em mất hẳn tiêu cự. Đến khi bình tĩnh lại rồi mới nhận ra tay mình còn đang run rẩy, mỗi một ngón tay căng phồng lên như có máu chảy ngược."

Kha Dữ nghe hắn miêu tả quên cả thở, "Quá điên rồ."

"Chưa sao lắm, đoạn sau em cược thêm vài lần nữa, đến thời điểm lỗ 50 triệu thì em hết sạch hứng thú, đứng dậy đi ra ngoài xem diễu hành luôn." Thương Lục cũng anh ra khỏi đại sảnh, "Lúc ấy ông nội em vẫn còn sống, em nghỉ hè về nước, ba em nhờ ông dạy dỗ em hộ, bởi vì ba biết em sẽ không nghe lời ông ấy. Thế mà ông nội em không hề lo lắng một chút nào cả."

"Vì sao? Vì nhà em nhiều tiền, dù có mê đánh bạc thật cũng không sợ?"

Thương Lục lắc đầu: "Không đâu, đánh bạc vốn là cái động không đáy. Dù gia nghiệp khổng lồ đến đâu, tài sản nhiều đến mức nào, một khi dính vào nạn cờ bạc thì không đến mười năm gia sản sẽ tiêu tan sạch sẽ. Tuy nhà em kinh doanh sòng bạc nhưng đến Tết chỉ dám chơi mấy trò cá cược nhỏ, thật sự là đánh cho vui thôi ý."

Hắn tạm dừng một lát rồi nhìn Kha Dữ: "Hôm ấy ông nội em đang luyện chữ, ông cúi đầu hết sức chăm chú, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, cháu có thể đứng dậy khỏi bàn chơi sau khi thua trắng 50 triệu, chứng tỏ cháu không hề nghiện chút nào."

Để phán đoán một người có nghiện cờ bạc hay không, không phải xem thời gian anh ta ngồi sát phạt trên chiếu mất bao lâu, hay thắng nhiều tiền có thể thu tay kịp lúc, mà là ở thời điểm thua đến đau lòng, anh ta vẫn dứt khoát đứng dậy không hề lưu luyến.

Giãy giụa trong mớ chi phí chìm và nỗ lực vô ích để xoay chuyển tình thế mới là thứ gây nghiện nhất.

Bước ra khỏi sòng bạc, ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi cả hai người. Chỉ mới hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, trời trong mây trắng, không khí tháng tư được ánh nắng chiếu đến nóng nực. Cơ thể bị gió điều hòa thổi lạnh băng linh hoạt trở lại, đôi mắt chìm đắm trong hơi thở tiền bạc không biết ngày đêm một lần nữa được trông thấy ánh mặt trời.

"Nhưng em không nhớ rõ những lời này, mà là câu phía sau cơ."

"Câu nào?"

Cửa xe cảm ứng tự động mở khóa, Thương Lục ngồi vào ghế, nổ máy xe. Hắn kéo khẩu trang xuống, cong môi: "Ông nội nói, mỗi người đều có một thứ gây nghiện riêng, cờ bạc là bản tính của con người. Em có thể không lưu luyến tiền bạc vì tiền không phải thứ em thích, cai nghiện là cuộc tu hành dài cả đời người, tìm ra thứ mình nghiện cũng là bài học suốt đời. Nghiện đúng là đáng thương nhưng cũng là phúc phận, người không tìm thấy thứ nghiện lại vừa có phúc phận vừa đáng thương, còn người cả đời không có thứ mình nghiện thì chính là thần tiên. Ông ấy hy vọng em tìm được thứ mình nghiện, tìm được rồi mới khắc ghi câu dặn dò của ông vào lòng cũng không muộn ——"

"Câu nào ——" Kha Dữ hỏi được một nửa thì giật mình, "Đánh bạc không phải —— để chiến thắng?"

"Đó là khởi đầu cho câu chuyện của Diệp Sâm đấy."

---

Lời tác giả:

Diệp Hán là nhân vật cùng thời với Vua sòng bạc, là người có kỹ năng bài bạc thần sầu, được xưng tụng là thánh bài, nhân vật "thần bài" của Châu Nhuận Phát chính là lấy nguyên mẫu từ ông ấy.

Ông ta có thể nghe tiếng xúc xắc lắc trong chuông pha lê mà đoán được điểm số chính xác. Chỉ có thể nói là... rất siêu.

Nhưng ông ấy là người đại lục, chỉ là một người Quảng Đông dốc sức làm ăn thôi.

Sắp tiến vào đoạn đóng phim rồi, dì Tô Tuệ Trân cũng chuẩn bị lên sân khấu, lại sắp quay về bối cảnh giới giải trí nhưng phải một thời gian nữa mới đến "gương vỡ", ít nhất trước khi đoạt giải thưởng hai đứa sẽ không chia tay.

Bình Luận (0)
Comment