Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 87

Sưu tầm tư liệu đến ngày thứ ba thì Thương Minh Bảo từ Hồng Kông chạy qua. Lúc này đang là giữa tiết xuân, Thương Minh Tiễn đi kiểm tra chi nhánh Khởi Lệ Giang Nam, Thương Minh Bảo cũng bám theo chơi cùng, chị hai bận tối mắt làm việc còn cô nhỏ thì bận rộn ngắm hoa cả ngày. Trong bữa cơm Thương Minh Bảo nghe đối phương lỡ miệng nói hớ rằng Thương Lục đang ở Ma Cao lấy tư liệu, thế là cũng hứng thú bừng bừng chuyển dời lực chú ý ——

Nếu không phải khoảng thời gian trước Thương Lục mải mê với công cuộc tuyển diễn viên, không đếm xỉa tới cô nàng, Thương Minh Bảo vẫn luôn thích bám càng theo anh tư nhà mình hơn.

Ngày hôm sau, cô bay ngay đến Ma Cao mà không nói trước tiếng nào. Vị giám đốc điều hành xưa nay luôn tiếp đãi Thương Minh Bảo cho rằng cô đến tìm Thương Lục, nói chuyện được dăm ba câu liền khai ra hiện tại hắn đang ở bên khu Lux.

"Cái gì cơ, lần nào tôi đến đây cũng không được phép ở bên đó, lần này cũng thế." Thương Minh Bảo bĩu môi giận dỗi, tay móc ngay di động gọi cho Thương Lục. Giám đốc ở bên cạnh không dám lên tiếng hùa theo vì biết đáp thế nào cũng mất lòng, đành miễn cưỡng cười gượng mấy tiếng.

Thương Lục không tiếp.

Thương Minh Bảo rút gương cầm tay từ túi xách, tô lại son môi: "Không sao, để anh Tiểu Lục chia cho tôi phòng ngủ phụ cũng được."

Giám đốc điều hành dẫn đường cô nhỏ đến tận phòng của Thương Lục, Thương Minh Bảo cười hi hi: "Anh yên tâm, tôi chỉ đến tìm anh tư, không tính là vi phạm quy định, Monica sẽ không trách đâu."

Giám đốc khổ không nói nổi, bàn tay nho nhỏ của Thương Minh Bảo vung lên: "Thôi, tôi không làm khó anh nữa, đưa thẻ phòng cho tôi rồi anh cứ đi làm việc của mình đi."

Thương Lục không nhận điện thoại, lúc nào cô cũng có thể đuổi giết qua tận nơi được.

Thế nhưng Thương Minh Bảo không biết, hôm nay Thương Lục đang trên đường đi đến phòng VIP sòng bạc.

Nếu muốn điệp mã tể chịu "tẩy mã" một số tiền hạn mức lớn thì nhất thiết phải cung cấp giấy tờ chứng minh tài sản hoặc thân phận. Kha Dữ thì không cần phiền phức như thế, anh chỉ cần kéo khẩu trang xuống, chìa thẻ căn cước công dân ra là xong. Tay điệp mã tể lần trước đưa danh thiếp cho bọn họ khá sửng sốt, nghiêng đầu quan sát Kha Dữ đầy hứng thú, "Chờ một lát nhé, để tôi đi gọi điện thoại."

Làm cái nghề của bọn họ cũng chia ra năm bảy loại, điệp mã tể cấp thấp luôn phải ra vào các sòng bạc, dùng chính đôi mắt của mình để tìm ra vị khách hàng tiềm năng, sau đó dựa vào việc phục vụ khách vãng lai để từ từ tích lũy lượng khách hàng ổn định. Loại cao cấp thì chỉ chuyên phục vụ trong các phòng VIP, thông thường những người này có quan hệ thân thiết với chủ phòng bài, có thể là chú cháu, thầy trò hoặc đồng hương.

Càng ngày càng có nhiều điệp mã tể từ đại lục qua đây, đặc biệt là khu vực các tỉnh miền đông và Phúc Kiến. Hai nơi này rất coi trọng quan hệ huyết thống, người trẻ tuổi được chính các trưởng bối trong tộc mình dìu dắt nhập môn, truyền nghề làm ăn. Mạng lưới quan hệ của bọn họ rất phức tạp mà cũng rất thần kỳ, chỉ với một cuộc điện thoại đã có thể nắm trong tay toàn cảnh về tình hình tài sản, thực lực tài chính và khả năng trả nợ của khách hàng.

Vài phút sau, thanh niên mặc áo sơ mi hoa, cổ đeo dây xích vàng quay trở lại tươi cười đon đả: "Để sếp Kha đợi lâu rồi."

Kha Dữ kéo khẩu trang lên, "Điều tra xong chưa?"

"Ai lại nói thế!" Gã thân mật quàng vai Kha Dữ, "Anh là ngôi sao lớn, khuôn mặt chính là danh dự, là tiền tươi thóc thật, có gì mà phải điều tra?" Sau đó gã mới bớt thời gian liếc qua Thương Lục: "Còn vị này là?"

"Trợ lý của tôi."

"Không dám, không dám," Thanh niên kéo anh vào thang máy lên lầu hai, "Cứ gọi tôi là A Trì, từ giờ phút này cậu ta không phải trợ lý của anh —— Mà là tôi! Muốn ăn gì chơi ở đâu hay mua sắm này nọ, hoặc nếu có bạn bè thân thích đến đây muốn có người dẫn đi dạo phố, cứ call cho tôi, đảm bảo còn phục vụ tận tình chu đáo hơn trợ lý nữa ấy!"

Kha Dữ cười như không cười: "Cậu săn sóc kỹ thế, tôi phải dự chi đến con số nào mới không khiến cậu thất vọng đây?"

Cuối cùng anh ký hạn mức trị giá mười triệu.

Phòng VIP được canh phòng rất nghiêm mật, hai bên có hàng rào và một hàng bảo vệ mặc đồ đen cao to lãnh đạm đứng gác. Trông thấy A Trì, bọn họ không hỏi nhiều liền tránh đường cho gã dẫn người vào.

So với khu đại sảnh, nơi này yên tĩnh đến mức không hề giống với một sòng bạc. Người chia bài ngồi sau bàn đứng dậy, Kha Dữ nhìn anh ta một cái: "Đổi qua nữ đi."

"Ông chủ tinh thần quá." Người chia bài lịch sự khom lưng bước nhanh rời đi. Qua vài giây sau, một cô gái khác đi đến thế chỗ.

Kha Dữ nói: "Đổi một người ít đẹp hơn đi, tôi sẽ phân tâm mất."

A Trì sửng sốt cười ha ha, hất hàm một cái ra hiệu cho cô gái đi ra ngoài. Thương Lục tùy ý để anh tự do phát huy, khuôn mặt giấu dưới lớp khẩu trang không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại lộ ra chút nghiền ngẫm.

Người thứ ba rốt cuộc cũng khiến Kha Dữ vừa lòng. Dường như hôm nay anh ra đường cầm theo kịch bản công tử playboy, cho dù chỉ lộ một đôi mắt thì vẫn có đủ phong thái hào hoa phóng đãng. Anh dùng thứ tiếng Quảng Đông cực kỳ êm tai của mình, mỉm cười nói: "Không phải cô không xinh đẹp, chỉ là so với xinh đẹp, tôi càng thích vẻ đoan trang của cô hơn."

Cô gái chia bài không phải chưa từng nghe khách hàng trêu chọc, nhưng phần lớn những lời chọc ghẹo đó đều rất th.ô t.ục chán ghét, chỉ riêng vị này là vừa lười biếng vừa chân thành, làm lỗ tai cô hơi ửng hồng lên một chút.

"Mời anh ngồi." Cô gái duỗi tay.

Người ngồi xuống không phải Kha Dữ, mà là Thương Lục.

A Trì cười hỏi: "Anh Kha có ý gì thế?"

Kha Dữ kéo một chiếc ghế bên cạnh Thương Lục, ngồi xuống gần hắn: "Sao, phòng các cậu không cho tôi hưởng ké vận may của người nhà à?"

"Anh nói đùa, đương nhiên là được." A Trì mời thuốc lá Thương Lục, đôi mắt sắc bén kinh qua khắp giang hồ mỉm cười đánh giá hắn: "Kỹ năng của người anh em đây chắc là tốt lắm?"

Gã quan sát Thương Lục, còn Kha Dữ quan sát gã, khắc sâu từng thần thái, biểu cảm, động tác tứ chi và ánh mắt vào trong mắt mình. Không mang theo sổ tay, anh không thể lập tức ký họa hoặc ghi chép lại, chỉ có thể cố gắng cẩn thận quan sát.

So với các bàn chơi bài ngoài đại sảnh, hạn mức ở nơi này tăng vọt lên con số hai triệu. Thương Lục không trả lời A Trì mà thành thạo nhặt chip ném ra, A Trì ngồi một bên nhướn mày.

Sớm nghe nói thù lao đóng phim của minh tinh ở nội địa cực kỳ cao, kiếm tiền rất nhanh. Cậu trợ lý này không cần làm nóng người mà đã trực tiếp ném ra một triệu, quả thực là rất hào phóng.

Kha Dữ khoác vai Thương Lục, nửa thật nửa giả vỗ vỗ mu bàn tay hắn: "Chơi Baccarat thì cần gì kỹ năng? Người anh em này của tôi, một là đặt tiền rất thành thạo, hai là," Anh mỉm cười, ngả ngớn vươn tay nâng cằm Thương Lục: "Vận may luôn rất tốt —— đúng không?"

Thương Lục ngoái đầu liếc anh một cái, giả vờ dùng giọng lưỡi lạnh lùng của đám trợ lý vệ sĩ: "Có ném bài không?"

Kha Dữ đáp: "Không."

A Trì vỗ tay khen: "Thông minh, người mới đến không thể ném bay vận khí đi được."

Thương Lục dựa lưng vào ghế, mười ngón tay vốn đan vào nhau ra hiệu cho người chia bài: "Bắt đầu đi."

"Nhà cái và người chơi chuẩn bị rời đi, xin mời đặt cược."

Thương Lục cược cho nhà cái, tay phải người chia bài quét ngang mặt bàn, có nghĩa là dừng cược. Từng lá bài poker mới tinh được lật lên, "Nhà cái 8 điểm, người chơi 6 điểm, nhà cái thắng." Mặt bài đã ngửa, chip tiền mặt đã đưa về, Kha Dữ thuận tay nhặt mấy mảnh chip ném cho A Trì. Gã tiếp bằng cả hai tay, "Anh Kha tinh thần quá!"

Không thể không nói, cảm giác kiếm được một triệu chỉ trong nháy mắt quá là sung sướng. Kha Dữ nhẩm tính đơn giản trong đầu, thù lao một tập phim truyền hình của anh dao động từ sáu trăm đến tám trăm ngàn, mỗi tập dài khoảng 40 phút. Một cảnh quay dài sáu đến tám giây, mỗi tập cần quay từ bốn trăm đến tám trăm cảnh mới kiếm ra được —— Lại còn phải chia cho công ty và chịu khấu trừ thuế.

Khuôn mặt anh không thể hiện vui buồn, dáng vẻ lúc nào cũng hờ hững thờ ơ, nhưng những dao động vi diệu trong lòng không thể thoát khỏi hai mắt A Trì.

Thời điểm con số đặt cược vượt quá mười triệu, Kha Dữ chủ động hô dừng rồi dẫn Thương Lục qua phòng nghỉ hút thuốc.

"Cậu ta có kiên nhẫn thật."

Câu này ám chỉ A Trì.

Thương Lục đang muốn mở lời, vừa nhấc mắt lên đã thấy A Trì mò lại gần. Hôm nay hắn hoàn toàn sắm vai một trợ lý kiệm lời, thấy có người đến thì lập tức lùi về sau, nhường không gian cho A Trì.

A Trì đến gần xin lửa châm thuốc ra vẻ như rất thân thiết, gã ngậm thuốc nheo mắt nói: "Hôm nay anh Kha chơi thấy có vui không?"

Kha Dữ bật cười gảy tàn thuốc.

Vận may của Thương Lục rất cao, chỉ áp được đến mức hòa là cùng. Với tỉ lệ cược 1 ăn 5, một ván bỏ ra hai triệu là lập tức kiếm được mười triệu rồi. Thậm chí đến người chia bài cũng không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc, đám đàn em choai choai xung quanh không ngừng hô "Tinh thần" rồi vỗ tay bôm bốp, chính Kha Dữ cũng không rõ mình đã ném ra bao nhiêu chip thưởng cho bọn họ nữa.

"Vận đang lên thế này, có muốn chơi trò gì thú vị hơn không?"

Tâm tư Kha Dữ chuyển động.

Tới rồi.

Anh vẫn tỏ thái độ bình tĩnh, chỉ hơi lộ ra chút hứng thú mà mấy tay gà mờ nên có: "Sao nào, định chơi Texas Hold'em* hả?"

*Texas Hold'em: là một trong những biến thể phổ biến nhất của trò chơi bài poker, trong đó mỗi người chơi được chia 2 lá bài riêng và sau đó kết hợp với 5 lá bài chung trên bàn chơi để tạo ra tổ hợp 5 lá mạnh nhất có thể.

"Đương nhiên không phải," A Trì rút điếu thuốc khỏi miệng, kề vào tai Kha Dữ, "Chơi bắt đáy không?"

Ở những thời điểm thế này kỹ thuật diễn của Kha Dữ cực kỳ xuất sắc, sau khi giật mình thì lộ ra vẻ hoài nghi cảnh giác: "Bắt đáy là sao?"

"Anh chơi với nhà cái, còn tôi chơi với anh, tương đương với việc một ván anh chơi hai lần, thắng cũng ăn gấp đôi luôn."

Kha Dữ bừng tỉnh, thản nhiên nói: "Theo tôi được biết, chính quyền Ma Cao không cấp phép cho hành vi này mà."

"Kìa ——" A Trì xua tay, "Anh đùa gì thế, đã vào phòng VIP thì có trò gì mà không chơi? Thế nào, một gánh ăn hai đầu có phải vui hơn không?"

Một gánh hai, nếu Kha Dữ cược một trăm ngàn mà thắng, nhà cái trả cho anh một trăm ngàn, A Trì đưa anh thêm hai trăm ngàn —— Nếu thua, nghĩa là mất một trăm ngàn cho nhà cái, sau đó anh sẽ bị A Trì lấy thêm hai trăm ngàn nữa.

So với tỉ lệ cược 1:1 nhàm chán, kiểu cá cược có tỉ lệ đòn bẩy này thú vị hơn nhiều.

Kha Dữ quay sang trợ lý xin ý kiến, "Anh Tiểu Lục, chơi không?"

Thương Lục xoay xoay mặt đồng hồ, khuôn mặt sau lớp khẩu trang không hề gợn sóng: "Nghe lời ông chủ."

Kha Dữ ngậm thuốc cúi đầu cười, sau vài giây suy nghĩ, anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, "Vậy thì chơi."

Lúc trở về bàn bài, một triệu đặt cược ban đầu không còn là một triệu nữa, mà là bốn triệu. Thương Lục nghiêng người dựa vào lưng ghế, mấy ngón tay thon dài vô thức đùa nghịch mấy con chip trong tay.

Không phải lúc nào hắn cũng gặp may.

Nhưng một lần thua lại mất đến mấy triệu, mà đó đều là tiền túi của Kha Dữ, Thương Lục chưa tỏ thái độ gì, chính anh đã là người đau lòng trước. May mắn lần này anh không đích thân chơi, nếu để cho Kha Dữ ngồi xuống bàn chơi bài, có khi sóng gió trong lòng đã sớm xé nát hết vẻ lý trí thanh lịch ưu nhã mặt ngoài đi rồi.

Đây là chuyện mà Thương Lục khăng khăng bắt anh làm trước khi bước vào phòng bài VIP.

"Chơi cũng được, em ngồi xuống bàn, anh đứng xem, lấy tiền túi của anh."

Kha Dữ chú ý đến, cho dù là người lý tính như Thương Lục, lúc thua cũng bắt đầu theo bản năng mà ngước mắt nhìn lên bảng điện tử treo cao như muốn dựa vào đó để tính ra xác suất thắng thua giữa nhà cái và người chơi.

Không thể nói hành động kia hoàn toàn không có cơ sở khoa học. Mọi cao thủ đánh bạc đều tin chắc rằng cờ bạc chính là ứng dụng cực hạn của môn toán học xác suất, "Xác suất ấy à, không cần phải đoán quá chính xác. Giống như xem mạch ý, mày có thể nắm bắt dao động lên xuống là được rồi —— Cùng lắm thì ăn 50-50!" Lời khoe khoang của Mai Trung Lương vẫn còn văng vẳng bên tai, Kha Dữ cũng không thể quên được trên kệ sách của lão có đặt một quyển 《 Bách khoa toàn thư kỹ năng chơi Baccarat 》.

Ở thời điểm bọn họ thắng đến con số 20 triệu, doanh thu cá cược trong ngày đã vượt quá con số trăm triệu, dựa theo lãi suất hoa hồng của hoạt động "tẩy mã", thu nhập của A Trì hôm nay đã vượt quá ba trăm ngàn tệ.

Nhưng Kha Dữ nhận ra gã không hề vui vẻ.

Dân trong nghề này bắt buộc phải luôn vui vẻ, không cần biết hôm nay mẹ hay vợ chết ở nhà, mặt ai nấy phải tươi cười hớn hở, mở miệng là may mắn cát lợi luôn luôn. Nếu kẻ nào mà lỡ trưng ra vẻ mặt đưa đám, bị khách hàng ném gạt tàn vào mặt cũng là việc tự làm tự chịu.

A Trì hiển nhiên là đang miễn cưỡng tươi cười, động tác nhận thưởng cũng cứng nhắc nhưng dù sao vẫn là người chuyên nghiệp, vẻ hung ác tàn nhẫn trong mắt chỉ chợt lóe qua rồi thôi.

Chơi bắt đáy dùng tiền riêng của nhà cái, 20 triệu này chính là số tiền mà chủ thầu sau lưng phòng VIP để thua. Sở dĩ A Trì lộ ra dáng vẻ nghiêm túc như thế, đáp án chỉ có một —— Gã cũng là một trong số các chủ đầu tư phòng bài.

Kha Dữ ấn bàn tay định ném chip của Thương Lục, quả nhiên trông thấy một tia ngạc nhiên trong mắt A Trì.

"Cũng trễ rồi," Kha Dữ nâng cổ tay xem đồng hồ, "Tối nay tôi có hẹn."

A Trì ngẩn người, dắt điếu thuốc đang cầm lên vành tai, "Vận may đang lên, anh Kha không muốn kiếm thêm ít nữa sao?"

Kha Dữ nghĩ thầm, còn chơi nữa có khi đủ cả tiền chuộc lại căn chung cư ở trung tâm thành phố mất. Thậm chí anh còn trào phúng nghĩ, sớm biết thế này đã chạy qua Ma Cao làm mấy ván đổi đời, đỡ phải vất vả tích cóp tiền vi phạm hợp đồng cho Thần Dã, có khi lại bớt được mấy năm ăn roi của Thang Dã cũng nên.

Nhưng anh chỉ nghĩ thoáng qua vậy thôi, đánh bạc chắc chắn sẽ thua, đây là quy luật bất di bất dịch.

"Tôi là ma mới mà, thấy tốt phải thu tay thôi." Kha Dữ nghiêm túc diễn sâu, rõ ràng thấy được ý cười trong mắt Thương Lục.

A Trì là dân chuyên nghiệp, lời hay ý đẹp nói không thiếu câu nào, đám đàn em choai choai xung quanh cũng ồn ào theo, nhưng Kha Dữ không dao động, "Thật sự là có hẹn, cậu xem, tôi sắp đến muộn rồi."

Thấy không thể giữ nữa, A Trì hơi chuyển mắt, tiếng ồn ào xung quanh lập tức im bặt. Gã đứng dậy cười nói: "Nếu đã vậy, hoan nghênh anh Kha ngày mai lại ghé chơi. Anh có muốn "tẩy mã" không? Nếu ngày mai còn chơi thì đừng vội "tẩy" hết, muốn đổi bao nhiêu cũng được."

Gã đang sợ Kha Dữ "tẩy mã" xong, cầm tiền mặt trong tay sẽ mất hết hứng thú vào sòng bạc lần nữa.

Kha Dữ ung dung lười biếng tạt cho gã một chậu nước lạnh: "Tẩy hết."

A Trì: "..."

Thương Lục xịt dung dịch thong thả rửa tay, nghe anh nói vậy, khóe môi dưới khẩu trang nhịn không được phải cong lên, gần như muốn cười thành tiếng.

"Anh Kha đến Ma Cao lần thứ mấy rồi? Có muốn tôi đưa đi chơi thăm thú không? Còn phải mua ít quà cáp về cho cha mẹ nữa chứ!"

Đây là một trong ngàn vạn tầng kịch bản dụ dỗ của điệp mã tể. Bọn họ sẽ đưa khách hàng đi mua sắm, tâng bốc để khách tiêu sạch tiền chỉ trong một đêm và khiến đối phương nghiện ngập trong sự xa hoa cực độ. Sau đó, khi cảm giác trống rỗng sau cơn cuồng hoan tìm tới cửa, dù là người thanh tâm quả dục, "thấy tốt liền thu tay" đến đâu cũng phải sa đọa vào.

Ngữ khí Kha Dữ lạnh xuống: "Tôi không có cha mẹ."

A Trì nghẹn họng trong nháy mắt, cũng không có tâm tư kiểm tra xem lời này là thật hai giả mà rốt rít xin lỗi, vừa nói vừa dẫn người ra ngoài, "Anh đang ở đâu? Có cần tôi sắp xếp phòng khách sạn không?"

Kha Dữ cười như không cười: "Cậu sợ ngày mai tôi không tới nữa à?" Ngữ khí câu này không khác gì câu anh dùng để trêu chọc cô gái chia bài, giữa thân mật có hài hước, khiến A Trì cảm thấy ngột ngạt, "Ông chủ này, tôi thấy trên tin tức viết bộ phim tiếp theo của anh là về đề tài sòng bạc, đừng nói là anh đến đây chơi tôi nhé?"

Kha Dữ bật cười, "Đúng thì thế nào?"

A Trì ôm tay: "Tôi phục rồi, nếu anh thật sự có thể mang theo hai mươi triệu ngày hôm nay qua cửa hải quan, từ giờ trở đi tôi chịu làm fan anh luôn!"

Kha Dữ chờ gã "tẩy mã" cho mình, cười nói: "Thế tôi phải ký tên trước cho cậu rồi."

A Trì cũng bật cười theo, tiếng chip va vào nhau lách cách, "Ký tên thì không cần đâu anh đẹp trai. Nhưng đã lỡ diễn về chúng tôi rồi thì nên diễn sao cho đẹp cho ngầu một chút nhé, hai mươi triệu kia xem như thù lao cũng được. Có ai mà không biết Ma Cao lấy cờ bạc nuôi sống dân sinh? 70% thuế cờ bạc đều do một tay dân làm ăn lương thiện như chúng tôi nộp lên đấy! Đến lúc đó tôi nhất định ra rạp phim ủng hộ —— Phim có chiếu ở Ma Cao không thế?"

"Phải hỏi đạo diễn mới biết." Kha Dữ chớp chớp mắt, đưa tay nhận một chồng chip tiền mặt từ trong tay gã, dùng tiếng Quảng Đông nói: "Cung hỉ phát tài."

A Trì cũng đáp "Cung hỉ phát tài", đoạn vỗ vai Thương Lục: "Chú em này ăn may đến phát sợ luôn nhé!" Bao nhiêu lần bị quét đáy rồi mà vẫn có thể khởi tử hồi sinh, không phục không được.

Anh ngước mắt liếc Thương Lục một cái, ngữ khí rất nghiêm túc khẳng định: "Đúng vậy, cậu ấy là người may mắn nhất mà tôi từng gặp."

Chờ tiền vào tài khoản rồi, hai người bước ra khỏi sòng bạc, lúc này mới nhận ra chỉ mới khoảng 3 giờ chiều. Ánh nắng mặt trời chiếu sáng rực rỡ, hoàn toàn đối lập với bầu không khí lạnh lẽo bên trong đại sảnh, khiến người ta cảm giác như có sức sống lên hẳn.

Kha Dữ nhìn số tiền hơn mười triệu trong tài khoản sau khi đã trừ hoa hồng cho điệp mã tể, vừa bước vào thang máy vừa cười ngã lên người Thương Lục.

Thương Lục kéo khẩu trang xuống, bất đắc dĩ nhìn anh: "Đứng yên nào."

"Anh không làm ngôi sao nữa, anh sẽ trói em dắt quanh Ma Cao đánh bạc đủ mười ngày mười đêm, sau đó trốn xuống nam Thái Bình Dương mua một hòn đảo nghỉ hưu luôn."

"Anh tưởng em được thần bài ốp thật à? Chỉ là hôm nay vận tốt hơn thường ngày một chút thôi."

Chiếu theo tình huống như ở Las Vegas, có khi ngày mai sẽ thua sạch không còn một cắc nào.

Dù sao tiền lấy ra đánh bạc cũng là tiền túi của Kha Dữ, tuy đã hạ quyết tâm nếu thua thật hắn sẽ tìm đủ loại lý do để bù vào cho anh, nhưng thời khắc thua tiền vẫn căng thẳng đến ướt đẫm lòng bàn tay.

Thang máy nhanh chóng chạy đến tầng chỉ định, Kha Dữ ôm hắn áp lên vách tường thang máy bóng loáng, "Đỏ bạc đen tình, hôm nay chúng mình nên gây nhau mới đúng chứ nhỉ?"

Thương Lục vòng tay quanh eo anh: "Tùy anh, đừng gây nhau trên giường là được."

Kha Dữ không nhịn được rướn người hôn lên khóe môi hắn: "Trên giường vẫn có thể tìm mấy trò độ khó cao ——"

Đinh.

Thang máy lên đến nơi, cửa mở.

Thương Minh Bảo thành công tóm được người, nhưng đồng thời cũng bị sập phòng thê thảm.

"—— Anh ơi? Anh anh anh anh ——" Cô nhỏ ngơ ngác nhìn ông anh dù luôn cau có với mình nhưng vẫn luôn là người anh quyến rũ nhất thế giới, lúc này đang ôm một người con trai khác trong lòng.

Áo sơ mi thu gọn vào cạp quần, dây lưng quấn quanh eo, quần tây bao bọc cặp chân dài.

Hai tay Kha Dữ vẫn vòng quanh bả vai Thương Lục, nghe thấy tiếng người lập tức nghiêng đầu nhìn.

Thương Minh Bảo quên cả thở: "—— Anh Đảo Nhỏ?! Hai người đang làm gì thế?!"

Kha Dữ hoảng mà không loạn, anh bình tĩnh đẩy Thương Lục ra, nghiêm túc chào cô: "Minh Bảo."

Thương Minh Bảo chớp chớp mắt, túi xách da dê trên tay sắp bị bóp cho biến dạng.

Cửa thang máy tự động khép, Kha Dữ giơ tay giữ cửa bước ra ngoài. Lừa gạt thiếu nữ sẽ bị thiên lôi đánh chết, anh lấy lại bình tĩnh, đáp chắc nịch: "Đừng hiểu lầm, anh chỉ đùa một chút, xem thử anh trai em có gay thật hay không thôi."

Thương Minh Bảo càng nghi hoặc, "Thật à? Thế thế thế thế cuối cùng là thế nào?"

Kha Dữ nói: "Không phải."

Thương Lục nói: "Đúng vậy."

---

Lời tác giả:

Thương Minh Bảo: Sập phòng rồi, nhưng không phải sập phòng Kha Dữ, mà là ông anh thân yêu của cô nàng cơ.

Bình Luận (0)
Comment