Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 88

Vừa dứt lời, Thương Lục và Kha Dữ đồng thời liếc nhau, tiện đà nhìn qua Thương Minh Bảo.

Thương Lục: "Không phải."

Kha Dữ: "Đúng vậy."

Thương Minh Bảo: "... Bàn lại kịch bản đi, em chờ."

Thương Lục cũng đi ra khỏi thang máy, không thèm nhìn cô em gái cưng lấy một cái mà chỉ hờ hững lặp lại: "Phải."

Kha Dữ đành phải nói: "Tiếc quá Babe, anh trai em là gay thật."

Thương Minh Bảo che mặt: "Vậy còn anh Đảo Nhỏ? Đừng nói hai anh đang hẹn hò nhé... ?"

"Anh không phải." Kha Dữ nói dối không chớp mắt, "Anh thẳng."

Không phải anh muốn lừa gạt trẻ em, mà là không dám mạo hiểm. Thương Minh Bảo không giống Thịnh Quả Nhi, càng không cùng đẳng cấp với Thương Minh Tiễn. Trong hai người có một hành nghề trong giới giải trí, người kia lăn lộn trên thương trường đã quen, ai cũng có thể phân rõ nặng nhẹ, chỉ riêng Thương Minh Bảo là không được, cô nhỏ quá ngây thơ hồn nhiên, lại liên quan đến vòng fan. Không ai dám đảm bảo rằng một ngày xấu trời nào đó cô vui quá buột miệng, hoặc là bị ai đó xấu bụng khích tướng lỡ nói hớ chuyện ra ngoài.

Anh vẫn muốn cùng Thương Lục quay thêm vài bộ phim nữa, cho nên không thể đặt sự nghiệp tương lai của mình vào tay một cô bé chưa rành rẽ sự đời được.

Cửa phòng cảm ứng mở ra, Thương Minh Bảo bám theo sau Thương Lục: "Vậy chuyện hồi trước anh nói Chung Bình đưa số điện thoại cho anh là thật sao? Úi giời ơi sao anh không giữ số lại cho em!"

Kha Dữ không ngờ tâm thái của cô nàng chuyển biến nhanh như thế, giây trước còn như bị sét đánh giữa trời quang, giây tiếp theo đã kịp ảo tưởng gặm CP thần tượng x anh ruột mình rồi. Thương Lục càng cạn lời hơn, thuận tay với bình nước cạnh huyền quan uống ừng ực mấy ngụm: "Ai nói với em là gay thì bạ ai cũng thích? Gay không được có mắt thẩm mỹ không có lòng tự trọng sao?"

Thương Minh Bảo vẫn bám dai như đỉa: "Anh có ý gì? Anh khinh thường Chung Bình à? Anh ấy u buồn dịu dàng như thế, diễn xuất lại tốt, nếu không có số làm chồng em thì làm anh dâu em cũng được!"

Thương Lục cố kiềm chế để không trợn trắng mắt: "Gia môn bất hạnh, anh không muốn thấy drama anh dâu em chồng yêu đương vụng trộm gì đó trong nhà này đâu."

Lời càng nói càng thái quá, Thương Minh Bảo quay sang kéo tay Kha Dữ: "Không thèm, em có anh Đảo Nhỏ rồi! Anh Đảo Nhỏ, anh có thích em không? Anh thấy em thế nào —— Oh wait—— Tại sao hai anh lại ở cùng một phòng?"

Phòng suite có hai phòng ngủ một lớn một nhỏ, cô nàng đi theo bước chân Thương Lục, lúc vào phòng ngủ chính còn chưa cảm giác chỗ nào sai sai, hiện giờ mới chậm chạp có phản ứng. Quá rõ ràng, cho dù đã được quản gia và phục vụ phòng sắp xếp gọn ghẽ, nhưng nơi này vẫn hiện rõ dấu vết sinh hoạt của cả hai người.

Thương Minh Bảo không phải đứa ngốc!

Cô nàng chạy sầm sập vào phòng tắm đào bới dấu vết như Sherlock Holmes —— Hai bộ mỹ phẩm dưỡng da khác nhau, hai chai nước hoa khác hiệu, dao cạo râu cũng là hai chiếc, thậm chí hai cây bàn chải điện còn được đặt sát bên cạnh nhau!

Thương Minh Bảo khiếp sợ nhìn khung cảnh sống chung hài hòa, ánh mắt mờ mịt: "Buổi tối hai người ngủ chung một giường sao?"

Ngăn tủ đầu giường bị bàn chân ai đó đạp kêu sầm một tiếng, Thương Minh bảo lắc mình ló ra, chỉ thấy Kha Dữ đang mất tự nhiên đứng gần cái tủ thấp, bên trong giấu bao cao su và dầu bôi trơn đủ loại. Anh ho nhẹ một tiếng để lấp li.ếm: "Em hiểu nhầm rồi, hôm qua bên phòng ngủ phụ có gián."

Thương Minh Bảo bình tĩnh rút di động: "Để em nói chị hai."

"Nhớ nhầm! ——" Kha Dữ căng da đầu moi hết lý do, Thương Lục thì nhàn nhạt giải thích: "Đêm qua thảo luận vai diễn trễ quá, thế là ngủ tại chỗ luôn."

"Từ đây qua phòng ngủ phụ chỉ có 20 mét." Em út hùng hổ.

"Là anh chuốc say anh ấy, lợi dụng bắt ép anh ấy ngủ lại."

Thương Minh Bảo bịt kín miệng.

"Không sai, anh thích Kha Dữ."

Sắc mặt Thương Lục không đổi, Kha Dữ đỡ trán, Thương Minh Bảo thốt lên: "Oh-my——god!"

Tình yêu ép buộc!

Ánh mắt Thương Minh Bảo càng lúc càng không đúng!

Còn diễn nữa chắc chắn sẽ lộ tẩy, Thương Lục đành kéo người vào một góc: "Em cứ thoải mái theo đuổi Chung Bình của em, anh tán Kha Dữ của anh, deal?"

Thương Minh Bảo nắm chặt túi xách, gật mạnh đầu: "Deal!"

"Thầy Kha đang ở bên ngoài, tình huống hôm qua đã xấu hổ lắm rồi, vừa nãy trong thang máy cũng xấu hổ, bây giờ càng xấu hổ hơn —— Không phải em nói mình thích anh Đảo Nhỏ lắm sao? Chúng ta đừng nên khiến anh ấy khó xử mới phải chứ?"

Huhu.

Anh trai cô biết săn sóc quá.

"Bây giờ em ra ngoài không được nói thêm một chữ nào hết, anh dẫn em đi mua váy áo, được chưa?"

Thương Minh Bảo vỗ vỗ ngực: "Anh yên tâm đi! Nếu anh không được, để em giúp anh theo đuổi cho!"

Thương Lục sắp to đầu đến nơi, lập tức cự tuyệt em gái: "Cảm ơn, anh biết làm." Nói rồi lại không yên tâm mà dặn dò: "Không cho nói với Tiểu Ôn và ba, không được nói với anh cả, Minh Tiễn Minh Trác cũng không luôn ——"

"—— Tóm lại là không nói với ai hết."

Thương Minh Bảo giơ tay "OK" một cái, Thương Lục xoa đầu cô nhỏ: "Ngoan, hôm nay thích gì cứ việc mua."

Ngay bên dưới khách sạn Khởi Lệ là một khu trung tâm mua sắm cao cấp, tiền tiêu vặt trong túi Thương Minh Bảo vốn đang chạm ngưỡng SOS, hiện giờ cơ hội tiêu tiền tự chạy đến cửa, không tiêu thì không xứng làm người. Cô nàng dạo khắp một vòng các cửa hàng mình yêu thích nhất, đi đến đâu nơi đó đương nhiên là phải tự giác đóng cửa phục vụ riêng, hàng rào dựng ngay ngoài cửa, nhân viên sale xuất sắc nhất và quản lý cửa hàng cùng đích thân bước ra giới thiệu.

Không ai xa lạ với tiểu thư nhà họ Thương, tuy mặt mũi Thương Lục trông lạ lẫm, nhưng từ diện mạo khí chất cũng đủ để phỏng đoán hắn là người cùng một nhà, chỉ có Kha Dữ đeo khẩu trang đi bên cạnh là khiến mọi người đoán không ra.

Thương Lục phải đi theo Thương Minh Bảo ghìm cương, đành gửi Kha Dữ cho một nhân viên bán hàng khác: "Thích cái gì cứ nói họ gói lại nhé."

"Anh không cần đâu."

Thương Lục không làm ra động tác gì quá thân mật, nhưng Kha Dữ hoàn toàn có thể đọc ra hương vị thân mật trong ánh mắt hắn.

"Em biết anh tự mua được, cho em cơ hội tiêu tiền đi."

Phương thức tặng quà kiểu này khiến người ta không thể từ chối nổi, Kha Dữ cũng không từ chối nữa mà theo nhân viên dạo quanh thu trưng bày trang phục cho nam. Ngoái đầu lại nhìn, anh luôn trông thấy Thương Lục cực kỳ kiên nhẫn với Thương Minh Bảo. Nếu không gặp anh, có khi lúc này hắn đang cẩn thận chu đáo hộ tống cô bạn gái nào đó đi mua sắm cũng nên.

"Mạo muội xin hỏi," Nhân viên nam thì thầm, "Anh là Kha Dữ đúng không ạ?"

Kha Dữ hồi thần, còn chưa kịp nghĩ xem nên thừa nhận hay chối bỏ thì đối phương đã ăn ý mỉm cười: "Rất vinh hạnh được phục vụ anh."

Kha Dữ liền lịch sự kéo khẩu trang xuống, gật đầu chào một cái.

Cuối cùng anh không động vào một đồng số tiền thắng được từ phòng VIP, mà tất cả do Thương Lục quẹt thẻ hết. Thương Minh Bảo mua sắm quá bon tay, rất có tư thế không quẹt hết tiền trong thẻ Thương Lục sẽ không bỏ qua. Cô nàng mua sắm xong không cần xách món nào ra ngoài, cứ để lại trong tiệm tự khắc có người đến lấy sau, thế nên hai thanh niên đi cùng mới thoát khỏi cảnh xách theo túi lớn túi nhỏ hộ tống.

Kha Dữ lén hỏi Thương Lục: "Thường ngày em keo kiệt với cô bé lắm hả?"

Thương Lục cảm giác mình còn mệt hơn phải làm việc suốt hai đêm liền: "Không phải em keo kiệt, mà là do nó thuộc giống Tỳ Hưu."

Kha Dữ không nhịn được cười, "Quẹt hết bao nhiêu rồi?"

"Một phần ba."

Là một phần ba số tiền thắng được sáng hôm nay.

Kha Dữ giật mình khiếp sợ. Tuy biết Thương Minh Bảo hôm nay nhắm mắt mua vô tội vạ, nhưng vì trên tay không xách theo gì nên anh cũng không có khái niệm thực chất cho lắm. Nhớ lại một chút, nhóc Tỳ Hưu mua váy áo túi xách giày dép thì còn dễ hiểu, đằng này còn mua hẳn hai chiếc đồng hồ nạm kim cương và một bộ trang sức ngọc lục bảo —— Mặc cho Thương Lục khuyên can cô rằng đeo vào trông sẽ ngang ngửa số tuổi của bà mẹ trẻ hai con, nhóc Tỳ Hưu vẫn khăng khăng nói đó là thủ đoạn ti tiện của anh tư để tiết kiệm tiền mua sắm.

Thương Minh Bảo rất thức thời, nhân lúc Kha Dữ không chú ý mà kéo tay anh trai: "Anh không mua quà cho anh Đảo Nhỏ à? Có ai tán người như anh không?"

Thương Lục: "Còn cần em lo?"

"Anh không hiểu đâu, trước giờ cũng đã theo đuổi ai bao giờ. Hay là anh tặng anh ấy cái vòng cổ đi, loại có khắc chữ ý, anh Đảo Nhỏ đeo vào sẽ nhớ tới anh ngay."

Thương Lục không chút lưu tình: "Em mới mười tám tuổi mà gu thẩm mỹ quê mùa thế."

Thương Minh Bảo tức giận đến lắp bắp, "Anh đừng có mà thao túng em, nuôi dưỡng trẻ em gái phải chú ý đến sức khỏe tinh thần, anh cứ như vậy lỡ đâu em vớ phải bạn trai tồi thì sao."

Thương Lục nhớ đến cái đức hạnh của Chung Bình, "Bây giờ đã đủ tồi rồi, đừng ép anh đánh người."

Thương Minh Bảo "Hừ" một tiếng, lại quay đầu nhìn Kha Dữ. Bọn họ đang ở trong một cửa hàng trang sức đá quý, Kha Dữ ngửa đầu nhìn một chiếc vương miện trong tủ kính đặt phía trên cao. Thực ra anh không hứng thú gì với vương miện, mà là thấy Thương Minh Bảo muốn nói chuyện riêng với anh trai nên mới chủ động tránh đi.

"Anh không nói không rằng gì đã cong, anh Tiểu Chi biết làm thế nào đây?"

Thương Lục cau mày: "Liên quan gì đến cậu ấy?"

Thương Minh Bảo cảm giác rõ ràng rằng anh trai mình không vui.

Tình cảm thân thiết với Bùi Chi Hòa là một chuyện, cứ luôn bị người khác vô tình cố ý buộc chặt vào nhau lại là chuyện khác. Tất cả đều như ngầm đồng ý rằng giữa hai người có tình cảm mập mờ không rõ, hoặc giả người này là vật sở hữu cá nhân của người kia.

Thương Lục hơi bình tĩnh lại, "Anh và Chi Hòa là bạn bè bình thường, sau này em đừng đùa kiểu đó, đối với cậu ấy hay đối với anh Đảo Nhỏ đều không tốt đâu."

Thương Minh Bảo cắn môi.

Đến đồ ngốc cũng biết chuyện Bùi Chi Hòa thích Thương Lục.

Thương Lục đương nhiên không phải đồ ngốc, nhưng hắn không biết.

"À." Thương Minh Bảo kéo dài giọng, lược luôn câu chuyện gần đây Bùi Chi Hòa luôn tìm cô nàng thăm hỏi bâng quơ về Thương Lục qua một bên.

Thương Minh Bảo nhắc làm Thương Lục cũng nhớ ra, từ sau Tết, số lần Bùi Chi Hòa tìm hắn hình như ít hơn trước kia rất nhiều.

Lần liên hệ cuối cùng là vào ngày casting, Tô Tuệ Trân kín đáo đi Ninh Thị thử vai. Bà lui giới đã lâu nhưng bảo đao chưa lão, diễn nhân vật dì Tô không hề khó khăn chút nào. Thương Lục gửi cả video lẫn thư thông báo trúng tuyển cho Bùi Chi Hòa.

Sự ỷ lại của cậu ta với Thương Lục vốn đi quá giới hạn từ lâu, giờ đây lại có biểu hiện như vậy, hắn vui mừng cho rằng rốt cuộc Bùi Chi Hòa đã chịu trưởng thành, bước ra khỏi vòng an toàn của chính mình.

Mà không nghĩ rằng đó chỉ là biểu hiện chiến tranh lạnh đơn phương của cậu ta mà thôi.

Tuy Ninh Thị và Ma Cao chỉ cách nhau có mấy trăm km nhưng thời tiết tháng ba tháng tư vẫn mát mẻ hơn một chút. Công cuộc sưu tầm tư liệu trải nghiệm thực tế chỉ diễn ra khoảng hơn một tuần, lúc trở về nhà, hoa gạo đã bắt đầu rụng, mọi người quay về với tiết tấu bận rộn thường nhật.

Trước khi rời khỏi Ma Cao, hai người tới chào hỏi vị đại sư yoga xem như là từ biệt và cảm tạ, thiền sư đưa cho Kha Dữ một tờ giấy.

Một tờ giấy thuần sắc đen.

Lòng Kha Dữ chấn động, Thương Lục cũng hoàn toàn không hiểu, thiền sư chỉ nhìn Kha Dữ bằng ánh mắt từ ái.

"Keep thinking, find your world through meditation."

"Rơi xuống" công chiếu vào dịp lễ 1/5, hiện đang bước vào giai đoạn quảng bá mạnh mẽ, sau đó sẽ là các suất chiếu đầu và roadshow khắp mọi thành phố lớn. Kha Dữ làm diễn viên chính đương nhiên phải theo chân đoàn phim toàn bộ quá trình, ngoài ra còn phải phối hợp tham gia các gameshow tuyên truyền phim, phỏng vấn các loại.

Tuần lễ thời trang sắp bắt đầu, Diệp Cẩn liên hệ với nhãn hàng D gửi thư mời xem fashion show cho Kha Dữ. Nhãn hàng mời trực tiếp mang ý nghĩa cao cấp hơn thư mời từ tạp chí thời trang, tất nhiên càng không cùng đẳng cấp với mấy trang web truyền thông hay nền tảng mạng xã hội, dù Kha Dữ có bận như con quay cũng phải bớt thời giờ đi một chuyến.

Trước đó, tiệc tối thảm đỏ của một tạp chí thời trang khác cũng công bố ngày giờ. Thư mời event loại này chắc chắn Diệp Cẩn sẽ nhận cho anh, đi thảm đỏ cũng có lợi cho công tác tuyên truyền phim, thế là Kha Dữ chạy trời không khỏi nắng, lại phải khoác đồ của hãng D đi thảm đỏ thêm một lần.

Năm lần bảy lượt mặc đồ cùng một nhãn hiệu trước truyền thông, trong ngoài giới thời trang đều đồn đoán không biết có phải hãng D sắp có đại sứ tiếp theo rồi không.

Kha Dữ bận, Thương Lục càng bận hơn.

Giai đoạn trù bị ban đầu cho đoàn phim là một công trình khổng lồ. Tổ đạo diễn, tổ quay phim, tổ mỹ thuật, tổ ghi âm và tổ sản xuất phải khởi động công việc cùng một lúc, mà thân là đạo diễn chính, một mặt Thương Lục phải hoàn thiện hết số storyboard mà mình chỉ mới xong dở dang một nửa, mặt khác còn dẫn theo quay phim, nhân viên ánh sáng và nhà sản xuất đi xem và lựa chọn địa điểm quay.

Bộ phim quay hoàn toàn bằng cảnh trí thật, vì vậy việc lựa chọn địa điểm quay chụp rất đau đầu. Tính thẩm mỹ là yếu tố được cân nhắc số một, sau đó là giao thông, khí hậu, nơi ăn chốn ở cho diễn viên, điều kiện bố trí ánh sáng ở hiện trường, điều kiện quay chụp, điều kiện ghi âm cũng phải cân nhắc sao cho thật hài hòa.

Tuy GC là chủ đầu tư nhưng nó vốn không phải công ty chuyên sản xuất phim, mà sẽ giao cho một công ty sản xuất chuyên nghiệp khác, sau đó hai bên cùng lập kế hoạch cụ thể. Thương Lục là người mới vào nghề, thế mà các cấp đơn vị đã sớm nghe phong thanh —— Cậu đạo diễn mới này không phải người dễ bắt nạt, mà là một kẻ có ham mu.ốn kiểm soát mạnh mẽ, đồng thời cũng có năng lực kinh người.

Đúng như dự đoán, cuộc họp bàn kế hoạch ở bậc nào hắn cũng tham gia. Trình độ, tác phẩm tiêu biểu, phong cách thẩm mỹ và khả năng kỹ thuật của từng thành viên ê kíp đều được hắn lôi ra đánh giá —— Kha Dữ bớt chút thời giờ trong lịch trình bận rộn của mình qua thăm hắn một lần, iPad đã không còn thỏa mãn nhu cầu công việc của hắn nữa, trên máy tính cá nhân mở một lúc mười mấy cái CV, ppt và bảng excel, trong lúc đó hắn ghi chép và viết phê bình lên iPad.

Bọn họ vượt qua nửa cuối tháng ba và toàn bộ tháng tư trong trạng thái không thể gặp mặt trực tiếp.

Trên thảm đỏ, Kha Dữ mặc bộ đồ haute couture thêu lấp lánh như ánh sao, mấy trăm chiếc camera nhắm thẳng vào người, trong lòng anh chợt lóe lên một ý nghĩ rằng, không biết giờ này Thương Lục có đang ở phòng thu âm không?

Kha Dữ ra tay rất hào phóng trong buổi đấu giá từ thiện, vẻ mặt trầm tĩnh được ống kính thu lại toàn bộ. Thương Lục đang ngồi trong phòng thu âm kiểm tra thiết bị, nghe tổ trưởng tổ ghi âm trình bày tổng thể về phong cách và hiệu ứng âm thanh, chân mày nhíu lại vài giây khiến mọi người có mặt càng thêm bất an.

Lão Tiêu tổ trưởng đổi đề tài hàn huyên: "Hôm nay thầy Kha đi thảm đỏ đấy."

Ngành công nghiệp phim ảnh Trung Quốc được phân chia rạch ròi phía bắc và phía nam. Phía bắc lấy Bắc Kinh làm trung tâm, phía nam tập trung chủ yếu ở Hồng Kông và Ninh Thị. So sánh trình độ kỹ thuật thì phía bắc chiếm ưu thế hơn, không bất ngờ gì, lão Tiêu cũng đến từ Bắc Kinh.

Trên Weibo nhìn đâu cũng thấy hot search và link livestream, các fanclub hỗn chiến ầm ầm. Thương Lục ấn vào từ khóa Kha Dữ vừa vặn nhìn thấy anh quyên tặng vài cái thư viện, liếc qua con số, hắn không nhịn được mà cong môi.

15 triệu, quả nhiên không xem tiền thắng từ cờ bạc là tiền.

Lúc này anh đang trả lời phỏng vấn, lão Tiêu xen vào: "Giọng thầy Kha nghe hay quá, đáng tiếc lần nào cũng dùng lồng tiếng."

"Lần này sẽ thu giọng gốc." Đạo diễn trả điện thoại cho ông ta, "Tiếp tục thử đi, còn mấy chiếc nữa?" Hắn nâng tay xem đồng hồ, "Có thể xong trước 11 giờ không?"

Vội vàng đến trước 11 giờ mới trở về chung cư, bởi vì hôm sau phải đi quay quảng cáo nên Kha Dữ ngủ trước. Thương Lục nhẹ tay nhẹ chân bò lên giường từ phía sau kéo anh vào lòng mình, kiệt sức đến nỗi nhắm mắt là ngủ ngay.

Tuần lễ thời trang thu đông năm nay tổ chức muộn, Kha Dữ ngồi lên cùng một chiếc xe với Diệp Cẩn đi xem show ở Paris. Đàn bồ câu bay lướt qua đường chân trời ở phía xa, Diệp Cẩn cất điện thoại, trông thấy Kha Dữ ngẩn người nhìn cảnh đường phố chạy ngược về phía sau, cười hỏi: "Đang nhớ Thương Lục hả?"

Trên xe không có người ngoài, chỉ có một tài xế biết nói tiếng Anh. Kha Dữ thu ánh mắt: "Chị biết rồi?"

"Bộ haute couture kia nếu để tôi tự mua còn thấy hơi xót tiền đấy, thế mà cậu ta tặng không cho cậu. Nói thật đi, hai người có quan hệ gì?"

Kha Dữ nhàn nhạt trả lời: "Không thể tin mạng lưới quan hệ của sếp Diệp lợi hại cỡ này."

Diệp Cẩn bật cười: "Nếu có cơ hội, để tôi giúp cậu xào vài cái CP."

Xe chạy đến địa điểm, Kha Dữ đẩy cửa cúi người bước ra, đối mặt với vô số ống kính máy ảnh khắc nghiệt và khó chịu của các phóng viên thời trang từ khắp nơi trên thế giới.

Anh cho rằng Diệp Cẩn chỉ nói đùa, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như thế.

Để thu hút chú ý từ công chúng, đoàn phim "Rơi xuống" đăng lên mạng một đoạn teaser phim và phân cảnh hậu trường, lần lượt là cảnh nóng và NG hiện trường ngay sau đó. Kha Dữ có cả cảnh nóng với Tạ Miểu Miểu và Trình Tranh, nhưng hậu trường NG thì chỉ có bên Tạ Miểu Miểu. Cô gái trẻ lấy tay che bộ váy ngắn, mặt đỏ tai hồng luôn miệng nói "Xin lỗi thầy Kha", hai người giao lưu ngượng ngùng khách khí đối lập rất mãnh liệt với phân cảnh tình cảm đầy chemistry trong phim.

Không biết là fan nhà trai hay nhà gái đớp trước, tóm lại hai người đột nhiên có một lượng fan CP nhất định, lý lẽ cắn CP cũng rất hài hước, Kha Dữ là "Đảo", Tạ Miểu Miểu là "Thủy"*, đảo nhất định phải được nước vây quanh.

*Chữ Miểu 淼 trong tên Tạ Miểu Miểu ghép từ ba chữ Thủy 水

Lại nghĩ đến chuyện hai người sắp hợp tác lần hai, dưới bình luận tràn đầy câu cảm thán "Ngọt chết tôi rồi", thậm chí còn bắt đầu đồn đoán bọn họ phim giả tình thật.

Trong một cặp nam nữ dính tai tiếng, lúc nào nhà gái cũng chiếm phần lợi nhiều hơn. Kha Dữ đại khái hiểu ra ý của Diệp Cẩn —— Tai tiếng đồng tính trên người anh quá nhiều, dẫn đến con mắt khán giả nhìn anh cũng liên tưởng ngay đến gay kín —— hoặc chí ít cũng là bi, không thể là trai thẳng hoàn toàn được.

Xào nhiều CP khác phái một chút sẽ làm nhạt bớt cái nhãn dán đồng tính kia đi.

Loại con buôn như Diệp Cẩn đương nhiên không thể để phía Tạ Miểu Miểu ăn không tiền lãi trót lọt —— dù sao Kha Dữ vẫn mang lưu lượng lớn trên người. Một tuần sau, ảnh chụp và clip Tạ Miểu Miểu cùng vài người bạn đi liên hoan được blogger tuồn ra. Tác phong của cô nàng rất táo bạo, tư thế kính rượu mời thuốc cực kỳ ngả ngớn, còn có cả cảnh ôm bạn trai bạn gái cười to ——

Trong lúc sắp xếp chuyện tuồn ảnh, Diệp Cẩn còn kéo cho cô diễn viên lưu lượng đợt trước tranh vai diễn là Nguyễn Duệ một cái hot search khá chính diện, khen ngợi cô ta ngoài đời đoan trang ngọt ngào, thường xuyên tìm chỗ yên tĩnh đọc sách. Kết quả là fan Tạ Miểu Miểu và Nguyễn Duệ lại lao vào nhau xâu xé một trận, từ ê kíp phòng làm việc của Tạ Miểu Miểu đến người hâm mộ đều cho rằng phía Nguyễn Duệ ra tay chơi bẩn, từ nay hai bên xem như không đội trời chung.

Kha Dữ rút lui an toàn.

Đây là thủ đoạn của Diệp Cẩn, từ giây phút đó trở đi anh càng có thêm ba phần kính sợ ba phần né tránh người phụ nữ đó, trong lòng còn thầm nghĩ may mắn là khoảng thời gian trước cô đặt hết tinh lực vào kinh doanh ngân hàng gia đình, nếu không anh và Chung Bình tuyệt đối đã không có kết cục cùng ngồi cùng ăn như bây giờ rồi.

Danh tiếng từ những suất chiếu sớm của "Rơi xuống" càng ngày càng tốt, các buổi roadshow cũng tăng độ hot theo. Bầu không khí sau giờ chiếu phim rất thoải mái, các phóng viên bắt đầu đổ dầu vào lửa: "Chúng tôi muốn hỏi Đảo Nhỏ, giữa bộ phim dẫn đường ban đầu và phim này, cậu tương đối thích cái nào hơn?"

Kha Dữ cầm micro lên: "Hôm nay đạo diễn Đường ở đây, tôi thích phim chính hơn; lần sau có mặt đạo diễn Thương, tôi sẽ thích phim dẫn đường —— Xin lỗi nhé, con người tôi không có nguyên tắc như thế đấy."

Fan điện ảnh trong hội trường cười vang, Đường Trác trêu ghẹo: "Vậy chờ bao giờ có mặt cả tôi và cậu ấy sẽ hỏi lại lần nữa."

Kha Dữ thong dong đáp: "Đạo diễn Thương đẹp trai có thiên phú nhưng tuổi tác quá trẻ, đạo diễn Đường đôn hậu đáng tin nhưng cần phải giảm thêm mấy cân nữa. Tôi mà giới thiệu hai người đi xem mắt cho bạn thì đều bị chê cả cho xem."

Dưới sân khấu đã cười nghiêng cười ngả, phóng viên cũng bị tung hỏa mù đến không biết làm sao. Câu hỏi sắc bén kiểu này dù trả lời theo bên nào cũng là đồ ngốc, mà Kha Dữ thì không phải ngốc, anh vốn là dũng sĩ diệt phóng viên.

Chờ đến ngày 1/5 bộ phim công chiếu, anh tìm một rạp chiếu bóng ở ngoại ô xa xôi, kín đáo đi xem phim cùng Thương Lục.

Kỳ nghỉ Quốc tế lao động là thời gian cao điểm, suất chiếu của "Rơi xuống" không được xếp giờ tốt nhất nhưng sức mua vẫn khá ổn, nếu qua thời gian đầu danh tiếng truyền miệng khả quan, có lẽ sẽ được xếp thêm suất chiếu đẹp hơn.

Phi Tử tranh giành tình cảm vì chị Phỉ, một lòng muốn cứu thoát chị ta khỏi cảnh bạo hành và giam cầm. Có lẽ là ngộ sát, hoặc có lẽ là vì phòng vệ chính đáng, tóm lại hôm đó cậu ta bị A Hổ đánh một trận suýt chết, trong lúc hấp hối không biết lấy đâu ra sức lực vùng dậy vớ lấy mảnh sứ gần đó. Mảnh sứ chôn dưới đất bùn rất cùn, cắt lần đầu không đứt, cậu ta kéo tóc A Hổ cố sức đâm thêm hai nhát nữa, lúc này mới cắt đứt được chiếc cổ họng chuyên hát những bản nhạc êm tai của gã đi.

Máu bắn đầy lên mặt Phi Tử.

Mọi chuyện kết thúc, cậu ta ngã vào ngực chị Phỉ chỉ nhận được một cái vu.ốt ve như dỗ trẻ con làm phần thưởng. Bầu trời tối sầm, camera quay theo góc nhìn lên nên khuôn mặt chị Phỉ mờ đi dưới ánh sáng, cảnh này khiến khán giả cảm giác mình thật nhỏ bé dưới ánh nhìn chằm chằm đó.

Ánh mắt Kha Dữ trong cảnh này cực kỳ tốt, tuyệt vọng, bình tĩnh mà mờ mịt, tốt đến mức chính Thương Lục cũng phải cảm động.

Bộ phim không kết thúc dưới góc nhìn của cậu ta.

Trong con hẻm dài buổi sáng sớm, chị Phỉ vẫn mặc sườn xám, vóc dáng đẫy đà thướt tha, mỗi khi dùng tiếng Quảng Đông chào hỏi mọi người thì hơi cúi đầu, tay vén tóc ra sau tai. Người chồng từ dưới quê lên của chị ta vừa cần mẫn vừa giản dị. Hóa ra chị ta đã có chồng ở quê.

Hàng xóm láng giềng nghe phong thanh rằng từng có hai gã đàn ông vì chị ta mà ẩu đả nhau đến chết, nói sức quyến rũ của chị Phỉ còn đáng sợ hơn các thiếu nữ đồng trinh.

Cũng có người nói, vì chuyện đó mà danh tiếng chị ta lên rất cao, có không ít đại gia nhà giàu trung niên nghe danh mà đến, tiêu tiền như nước cho mỹ nhân.

Đương nhiên, lúc chị Phỉ dọn đến ngõ nhỏ này thì những lời đồn đãi vớ vẩn đã dần phai nhạt. Mọi người chỉ biết rằng chị ta đừng bị một gã đàn ông tên A Hổ bám riết không tha, còn tuyên bố muốn giết luôn chồng con chị ta dưới quê rồi ép chị Phỉ đi bán dâm cả đời. Về phần thanh niên trẻ tuổi vì chị ta mà cầm dao giết người cùng lắm chỉ là một người lương thiện, tiếc là số mệnh không tốt, không thể thoát khỏi kiếp tù tội.

Bộ phim kết thúc, đèn trong phòng bật sáng, mãi đến khi bài hát ending phát được một nửa mới có người lục tục rời rạp.

Kha Dữ thích hòa mình vào giữa các fan điện ảnh, nghe những lời đánh giá trực quan không khách khí nhất của bọn họ.

Nhiều năm trôi qua, anh luôn lấy cách thức gần như tự tra tấn này để luyện ra một trái tim thép không sợ chê bai.

"Chả biết diễn cái gì nữa."

"Diễn xuất của Kha Dữ tự xưng là diễn viên mà không biết xấu hổ, xem muốn mù mắt."

"Thời buổi này phim điện ảnh cũng cần lồng tiếng à?"

"Sao lại là anh ta nữa? Bao giờ Lịch Sơn mới thôi push anh ta cho rồi?"

Nhưng hôm nay dường như có gì đó rất khác.

Kha Dữ và Thương Lục sóng vai đi bên nhau. Thực tế thì mọi người thảo luận về anh không nhiều lắm, đa số vẫn còn bận đắm chìm trong nội dung bộ phim, thỉnh thoảng có tiếng người thì thầm nói nhỏ thì cũng chỉ thảo luận về tình tiết, ví dụ như rốt cuộc Phi Tử có yêu chị Phỉ thật không, ý nghĩa cuối cùng của "Rơi xuống" là gì, hay chị Phỉ có thực sự là ác ma hay không.

Đây là một dấu hiệu tốt.

Là dấu hiệu cho thấy cuối cùng anh đã không kéo thấp chất lượng bộ phim xuống nữa.

Lòng anh tẩm đầy buồn bã và thoải mái, rất muốn kéo lấy tay Thương Lục, nhưng rồi lập tức có một vị khán giả nữ nhoài người qua thì thầm hỏi: "... Ngại quá, anh là Đảo Nhỏ phải không ạ?"

Cô gái có bạn đi cùng, người này hiển nhiên là kích động hơn nhiều, kéo theo sự chú ý của tất cả các khán giả xung quanh.

Kha Dữ kéo khẩu trang xuống, "Là tôi đây."

Tiếng la hét ầm ĩ vây kín lấy anh, vô số camera di động mở ra liên tục chụp ảnh và quay video ngắn.

Thương Lục bị xô đẩy ra ngoài, cách đám người đứng từ xa nhìn ngắm anh được tình yêu và những lời khen ngợi bao quanh.

Kha Dữ bận rộn ký tên, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt hai người chợt chạm vào nhau. Anh luôn duy trì nụ cười tươi đẹp chân thành, nhưng chỉ có Thương Lục biết, trong một giây ánh mắt chạm nhau đó ý cười trong mắt anh rất khác, cả thời gian và không gian cũng là bất đồng.

Nội dung ban đầu của một bộ phim điện ảnh mau chóng nhảy ra trong não, hắn ghi nhớ thật kỹ, có lẽ tương lai sẽ có một bộ phim khác ra đời, tên nó là:

[ Và rồi ánh mắt chúng ta vẫn sẽ gặp nhau ]

---

Bình Luận (0)
Comment