Danh tiếng phòng vé của "Rơi xuống" liên tục tăng cao, diễn xuất của Kha Dữ cũng hiếm hoi có được sự công nhận từ khán giả.
[ Lần đầu tiên tôi không nhấp nhổm khi xem anh ta diễn đấy. ]
[ Tuy diễn xuất còn hơi trồi sụt, cách xử lý trong mấy cảnh đinh vẫn miễn cưỡng lắm, nhưng chỉ cần nghĩ người diễn là Kha Dữ thì tôi cũng đơn phương tha thứ luôn, dù sao từ khúc gỗ tiến hóa thành người đã là tiến bộ vượt bậc rồi. ]
[ Không thể tin nổi, thế mà có một ngày tôi mua vé ra rạp lần hai để xem Kha Dữ ]
[ Cả nhà tôi sốc luôn mà, không ngờ cũng đến ngày Kha Dữ diễn nên cơm nên cháo! ]
Công ty quản lý đương nhiên không thể bỏ qua đợt lưu lượng này, Viên Lệ Chân lập tức sắp xếp đội ngũ lên bài PR, liên tiếp reup các cảnh diễn đinh trong phim của Kha Dữ.
Đoạn phim này chính là đoạn mà Thương Lục hướng dẫn cho Kha Dữ, diễn phối hợp cùng Trình Tranh. Giữa đêm hè oi bức, chị Phỉ khóc lóc kể cho Phi Tử nghe đủ loại bạo hành và ham mu.ốn chiếm hữu của A Hổ. Từ ban đầu thờ ơ không dao động gì đến khi bừng bừng kích động, diễn xuất từ từ tiệm tiến, cảm xúc thu phóng tự nhiên mà khắc chế. Ngoài ra diễn xuất của chị Tranh đan xen giữa yêu hận và lợi dụng cậu nhân tình cũ cũng cực kỳ xuất sắc và mang sức nặng đáng kể.
Đây là một đoạn diễn rất dài, ba bốn chiếc camera liên tục bắt giữ toàn bộ ánh mắt và biểu cảm nét mặt của hai diễn viên, qua đó tiết lộ từng chút cảm xúc và tính toán trong lòng họ. Lời thoại của chị Tranh rất dài, đọc lưu loát không dễ chút nào, nếu Kha Dữ kéo sập cảnh diễn chỉ một giây thôi, chị ta sẽ phải đọc hết lại từ đầu.
Nhưng cảnh này chỉ diễn có một lần là qua.
Đoạn behind the scene ghi lại hình ảnh Đường Trác ngồi sau máy theo dõi kích động và một tiếng hô "cắt" đầy khí thế. Cảnh quay xong trong một lần, mọi người vui mừng vỗ tay, Trình Tranh giơ ngón tay cái cho Kha Dữ rồi ôm anh cổ vũ, bầu không khí trên phim trường nhìn qua rất hòa hợp.
Vào ngày thứ ba kỳ nghỉ lễ, doanh thu phòng vé vừa vặn phá mốc ba trăm triệu, đây là một con số không dễ đạt được đối với những phim có đề tài nặng đô như "Rơi xuống". Đường Trác forward lại poster phòng vé, viết một đoạn cảm nghĩ ngắn rồi tag Kha Dữ vào.
Vào giờ giải lao giữa buổi chụp hình quảng cáo Kha Dữ mới đọc được, vẫn là do Thịnh Quả Nhi nhắc nhở.
[ Còn nhớ lúc Đảo Nhỏ mới vào đoàn, một cảnh phim NG mười mấy lần là quá bình thường. Tổ đạo diễn chúng tôi hiểu cậu ấy nhập vai khá chậm nên trước mỗi lần quay luôn tự động viên mình là "Cố lên! Hôm nay tranh thủ bớt một lần NG là được!", "Không sao, NG dăm ba lần không phải vấn đề lớn!". Đến giai đoạn cuối ở Lệ Giang, tôi cảm nhận rõ ràng Đảo Nhỏ đã khác đi nhiều lắm. Cách cậu ấy lý giải nhân vật, cách thu phóng cảm xúc, khống chế tứ chi đều như cao hơn một bậc.
Một diễn viên thông suốt là chuyện khả ngộ bất khả cầu, một diễn viên đầu quân dưới trướng đạo diễn nào đó mà được giác ngộ thì chính là vinh hạnh của đạo diễn. Cho đến hôm nay, câu chuyện về Phi Tử được đông đảo khán giả yêu thích, diễn xuất của Đảo Nhỏ cũng được mọi người khen ngợi, tôi lại muốn nói rằng mình không thể dành hết công lao cho bản thân được.
Tôi nghĩ, Phi Tử của Đảo Nhỏ đã có được linh hồn từ bộ phim dẫn đường, cậu ấy thông suốt cùng là nhờ bộ phim đó như ánh mặt trời làm tan chảy băng giá. Sau "Rơi xuống", Đảo Nhỏ sẽ hợp tác lần thứ hai với đạo diễn Thương Lục. Là một thành viên của ngành công nghiệp điện ảnh Trung Quốc, tôi cực kỳ chờ mong vào sự hợp tác này. ]
Kha Dữ xem hết từng câu từng chữ, chuyên viên trang điểm tới dặm lại phấn, thấy anh luôn cúi đầu yên lặng cũng không nỡ thúc giục. Phòng làm việc của anh không có người chuyên biên soạn nội dung mạng xã hội, anh đích thân chuyển phát về Weibo mình như sau: [ Diễn viên Kha Dữ có khởi điểm rất thấp, diễn viên Kha Dữ còn con đường phía trước rất dài, diễn viên Kha Dữ có rất nhiều người thầy và người bạn ở bên cạnh, vừa vinh hạnh vừa sợ hãi. ]
Tuy thỉnh thoảng Đường Trác cũng có chút tính toán con buôn nhưng đúng là vẫn giữ được đạo đức làm nghề và lòng nhân văn, trước đây là anh lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Anh ta, Thẩm Linh, Lịch Sơn là thầy trò truyền thừa chung một mạch, giới điện ảnh chỉ cần còn tinh thần truyền thừa như thế sẽ không phải lo lắng không có tác phẩm hay.
Đường Trác rất chân thành, hơn nữa trong kỳ quảng bá quan trọng thế này vẫn không quên lót đường tạo thế cho phim của Thương Lục, tình cảm hữu nghị thưởng thức lẫn nhau của dân trong nghề cứ thế lay động các fan và một bộ phận người qua đường, từ đó trở thành giai thoại đẹp.
Lịch Sơn cũng cố ý gọi điện thoại đến chúc mừng anh, ông ta cười nói: "Gần đây tôi bận đi chọn địa điểm, nơi thâm sơn cùng cốc không có rạp chiếu phim nào tử tế, phải cùng thầy Thẩm của cậu lái xe hơn năm mươi cây số mới tìm thấy một rạp. Cậu đúng là tiến bộ rồi, chúng tôi mừng lắm."
Kha Dữ vẫn còn ái ngại vì đợt từ chối vào đoàn trước đó, không nói được lời dí dỏm hay do nào, chỉ đành ngoan ngoãn nói một câu: "Cảm ơn thầy, em sẽ nỗ lực hơn nữa."
Công cuộc casting của Lịch Sơn cũng vừa kết thúc, nhân vật vốn thuộc về Kha Dữ không bất ngờ gì mà rơi vào tay Chung Bình. Hiện giờ cậu ta đã theo mọi người cùng nhau vào đoàn huấn luyện từ hình thể đến động tác diễn, tương lai phải ăn khổ liên tiếp ba tháng trời.
Fan nhà Chung Bình đương nhiên không thể chịu nổi mấy lời công kích từ nhà đối thủ, cái gì mà [ Đấu chính diện với Kha Dữ không nổi, quay đi quay lại đã nhặt đồ thừa của người ta. Chó nhà có tang còn có mặt mũi hơn anh nhà mấy người nhiều đấy ], để phản kích lại, bọn họ bắt đầu quay sang bôi đen, đặt điều nói xấu Thương Lục.
Cứ như vậy, Thương Lục còn chưa kịp làm gì ở Ninh Thị và Ma Cao, không dưng lại rước về một đám anti không biết ở đâu chui ra.
Trên mạng cực kỳ náo nhiệt, hot search đổi mới liên tục, đặc biệt khi hai nhân vật chính còn mang lưu lượng khủng được nhiều người chú ý, cho nên tạm thời chưa ai phát hiện ra đã manh nha xuất hiện fan CP ——
Đoạn clip ngắn Kha Dữ ký tên trong rạp chiếu phim được lưu truyền khắp cõi mạng, vài người tinh mắt nhanh tay chụp hình lại, phát hiện trong đám đông có một bóng dáng lóe qua trông rất giống Thương Lục —— chủ yếu là vì vóc dáng hắn quá nổi bật.
[ Gì chứ, hai người cùng đi xem phim? Còn cố ý chọn chỗ xa xôi hẻo lánh nữa chứ? ]
[ Má, chín bỏ làm mười cũng tính là hẹn hò nhỉ? Ở đây đều là người nhà, để tôi đớp trước lấy thảo! ]
[ Thính này mà không đớp thì thính nào mới đớp? Mẹ nhảy thẳng xuống hố cho mấy đứa coi nè! ]
Tuy fan only của hai bên vẫn luôn nỗ lực giải thích "Đạo diễn và diễn viên cùng nhau đi xem suất chiếu đầu chỉ là hoạt động hết sức bình thường", nhưng với ngoại hình quá hấp dẫn của hai đương sự —— Nếu nói theo văn hóa fandom thì hai khuôn mặt cỡ này mà không đớp thì quá phí của trời! Vậy là một tổ chức thần bí khổng lồ mau chóng thành hình, lấy tên là...
"Phải (Kha) Lòng (Thương) FC."
*Tên tiếng Trung của FC này là 嗑上头了, 嗑上 [kēshǎng] đồng âm với chữ Kha [kē] và Thương [shāng]
Thân là vận động viên lướt sóng mạng cấp độ 10, Thịnh Quả nhi làm sao bỏ lỡ được sự kiện trọng đại cỡ này? Cô nàng lập tức xả thân nằm vùng giữa vòng fan CP để tìm hiểu thực hư.
Thế giới của fan CP chính là một thế giới cực kỳ nhất quán về mặt logic.
Chính chủ đứng chung khung hình,
[ Tình cảm hai người tốt quá ]
[ Anh và em cùng chia sẻ ánh đèn flash ]
Chính chủ tránh mặt nhau,
[ Hai người yêu nhau quá ]
[ Vì nghĩ cho nhau nên phải tình nguyện từ bỏ sóng vai nhau, dù đứng dưới sân khấu vẫn luôn ngóng nhìn người kia ]
Các thể loại thính thơm ngon nhanh chóng ra lò, Thịnh Quả Nhi ngây ngô cắn thìa bạc cười ngốc, trên màn hình là ảnh chụp hai người trong một buổi tiệc tối nào đó xử lý thêm filter, khiến bầu không khí ám muội như thể hai siêu sao nổi tiếng đang ngoái đầu nhìn nhau.
Kha Dữ gõ đầu cô nàng một cái, "Dám lơ đễnh trong giờ làm, xem cái gì mà cười ghê thế?"
Anh chuẩn bị vào đoàn phim, đang cùng Thịnh Quả Nhi thu dọn hành lý, sau đó còn phải qua phòng làm việc sắp xếp lịch trình thời gian tới. Thịnh Quả Nhi vội vàng khóa màn hình điện thoại: "Không có gì, truyện cười thôi, ha ha, truyện buồn cười quá."
Kha Dữ không để trong lòng, chỉ dặn dò cô mau chóng thu dọn, mình thì yên lặng đi qua chỗ khác gọi điện thoại cho Thẩm Dụ. Anh là khách hàng VIP của Thẩm Dụ, hẹn trước không cần xếp hàng, chỉ cần báo một tiếng là được. Buổi chiều bớt chút thời giờ qua phòng khám, quả nhiên Thẩm Dụ đã chờ sẵn ở đó.
"Lâu nay không thấy tới, tôi tưởng cậu đã bình phục hẳn rồi chứ." Thẩm Dụ rót trà, tiện thể quan sát sắc mặt anh, "Khí sắc được đấy."
Hơn một nửa khách hàng đến phòng khám của ông ta là người trong giới giải trí, cho nên cũng cố ý thu thập những tin tức mới nhất trong giới. Nhìn qua ảnh chụp Kha Dữ tham gia mấy sự kiện gần đây có thể phán đoán ra trạng thái tinh thần anh đúng là khá tốt, không u ám như bị sương mù bao phủ giống trước kia.
Kha Dữ trực tiếp nói: "Tôi cần thêm thuốc."
Thẩm Dụ tháo mắt kính xuống lau lau, "Thật ra cậu hoàn toàn có thể mua Citalopram Hydrobromide ngoài hiệu thuốc," Ông ta hơi dừng một chút, đoạn nhìn Kha Dữ bằng ánh mắt sắc bén, "Bao nhiêu năm nay, vì sao cứ phải chờ tôi kê đơn?"
Kha Dữ cong môi nở nụ cười nhạt, "Tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn của bác sĩ mà cũng bị phê bình?"
"Tôi chỉ cảm thấy lạ thôi," Thẩm Dụ gọi trợ lý cầm máy đo ra, "Biểu hiện phụ thuộc vào thuốc của cậu đã vượt qua mức bình thường, nhưng lúc cai thuốc lại không có triệu chứng gì quá nghiêm trọng," Ông ta đùa bâng quơ, "Đừng nói là cậu dùng nó cho mục đích khác nhé?"
Kha Dữ nhìn sang chỗ khác, "Thuốc không cần kê đơn đi đâu cũng mua được, tôi có thể dùng nó làm gì?"
"Cũng phải. Được rồi, thế bây giờ chúng ta lại tâm sự về những chuyện xảy ra gần đây với cậu đi, chuyện vui hay buồn gì cũng được."
Chiếc sô pha của Thẩm Dụ rất thoải mái, lúc nằm ở trên đó, ánh mặt trời chiếu xuống từ ô cửa sổ trăng trắng phía trên khiến người ta dễ có cảm giác thế giới này rất ấm áp tươi sáng.
Giả vờ bị trầm cảm nhẹ là một chuyện rất đơn giản, tất cả những gì cần làm là hiểu rõ nội dung những câu hỏi đáp hiện trên máy đo, sau đó trình bày một vài khía cạnh điên rồ tự ghét bỏ bản thân, chán ghét thế giới một chút là được.
Kha Dữ không cảm thấy mỗi lần mình đóng phim cần phải nuốt mấy viên Citalopram Hydrobromide là chuyện gì to tát, dù sao cũng là loại thuốc có thể dễ dàng mua ngoài tiệm. Giống như người nghiện siro ho phải có người ngăn không cho uống nữa vậy, con người là sinh vật yếu đuối và dễ nghiện, nếu không ảnh hưởng đến toàn cục thì cứ lắc đầu mặc kệ nó thôi.
Sở dĩ anh luôn phải vất vả chạy tới chỗ Thẩm Dụ nhờ kê thuốc, diễn kịch lừa ông ta thuận tiện đánh lừa chính mình rằng bản thân là người bệnh trầm cảm —— Nếu nhất định phải tìm lý do thì, có lẽ vì anh cảm thấy bệnh trầm cảm ít ra vẫn dễ chữa hơn chứng tâm manh, anh muốn làm một bệnh nhân có khả năng được cứu chữa.
Người bị trầm cảm luôn ủ rũ như một vũng nước tù đọng, và thuốc chủ yếu dùng để kí.ch th.ích thần kinh trung ương, khiến người ta phấn khích vui vẻ, yêu đời và có động lực thông qua sự kí.ch thí.ch dược lý.
Rất nhiều năm trước, anh bị Thang Dã tra tấn sống không bằng chết đúng là đã từng nghĩ cuộc đời mình quá tăm tối, có thể chết đi cũng tốt. Là Mạch An Ngôn đưa anh tới nơi này khám bệnh, được chẩn đoán là trầm cảm mức độ nhẹ. Anh nhìn bình thuốc nhỏ trong tay rồi tự giễu mình rằng, hóa ra bản thân vẫn còn tham sống sợ chết lắm, bị lăng nhục chà đạp đến mức này mà chỉ mới trầm cảm cấp độ nhẹ, đúng là thần kinh thép.
Tối hôm đó uống thuốc vào, giữa đêm đen anh trông thấy ảo ảnh một cơn gió thổi qua rừng thông. Kha Dữ hết mở mắt lại nhắm mắt, cảm giác rất khó chịu vì những hình ảnh xuất hiện trong đầu mình, thậm chí choáng váng buồn nôn.
Hóa ra người bình thường có thể tưởng tượng sẽ nhìn thấy những thứ này trong đầu, một quả táo đỏ, một lá bài K cơ, gương mặt tươi cười của bà. Anh cố hết sức miêu tả, cuối cùng kiệt sức ngủ thiếp đi.
Từ đó về sau, Citalopram Hydrobromide trở thành một thứ phép thuật gian lận trong sự nghiệp kiếm sống của anh. Mỗi khi có cảnh phim nào NG đến mức toàn bộ phim trường bắt đầu tỏ thái độ, sau khi đã kiên cường thử đủ mọi cách mà vẫn thất bại, anh sẽ nuốt vào một, hai, ba viên —— trong một lần.
Kết quả chẩn bệnh quả nhiên vẫn như cũ.
Nhưng bản thân bệnh trầm cảm luôn có tính lặp đi lặp lại, bệnh nhân ngoài mặt tươi cười vui vẻ, sau lưng chưa chắc không có bóng ba tâm lý nào. Thẩm Dụ không hề nghi ngờ, huống chi Citalopram Hydrobromide không phải là thuốc mạnh cần kê đơn, dù ông ta từ chối kê thì Kha Dữ vẫn có thể tự đi mua được.
Kha Dữ cầm túi thuốc bắt xe ra về, trên mặt nở nụ cười tự giễu.
Người làm nghệ thuật đúng là rất biết cách tự đày đọa bản thân.
.
Địa điểm quay của "Cửa hông" chủ yếu nằm ở Ninh Thị và Ma Cao. Đoàn phim khai máy ở Ninh Thị trước, sau đó rồng rắn kéo sang Ma Cao. Tổ đạo cụ và mỹ thuật đã khởi công sau kỳ nghỉ 1/5, nhanh chóng setup nơi ở của Diệp Sâm và nhà chú Lương trong khu làng đô thị. Đây là địa điểm mà Thương Lục cùng nhà sản xuất và tổ mỹ thuật cùng quyết định sau khi đã chạy một vòng quanh Ninh Thị, không quá đổ nát, ngược lại khá sạch sẽ thoáng đãng. Một con sông từ vịnh phân nhánh chảy xuyên qua khu dân cư, cây cầu vòm đá là di sản tồn tại từ đời nhà Thanh, hai bên neo đầy thuyền đánh cá lớn bé sơn màu xanh đỏ. Khung hình camera tràn ngập vẻ tĩnh lặng và giản đơn của cuộc sống thường nhật.
"Cảnh quay ở Ninh Thị phải khiến khán giả có khát vọng về một cuộc sống tốt đẹp." Đây là yêu cầu mà đạo diễn Thương Lục đưa ra cho tổ mỹ thuật. Vì thế, toàn bộ thành viên trong tổ đã phải thiết kế lại, sơn phết và làm cũ cách bài trí trong ngõ phố, kênh rạch và những khu vực xung quanh.
Diễn viên chính Kha Dữ, Tô Cách Phi, Tạ Miểu Miểu, Tô Tuệ Trân, cùng một cô bé mười hai tuổi tên Tiểu Tiêu Dao vào đoàn trước và chuyển đến trường quay để làm quen lẫn nhau, sau đó mỗi ngày tiến hành đọc kịch bản trong một khoảng thời gian cố định.
Đương nhiên đạo diễn cũng có mặt.
Thịnh Quả Nhi đưa Kha Dữ vào đoàn, Mia đại diện cho công ty phim ảnh cũng đi theo. Ba người bước xuống xe đã thấy ngay một bóng dáng béo tròn quen thuộc ngay đầu ngõ. Đúng là người quen thật, chính là lão Đỗ chủ nhiệm sản xuất, "Ôi chao chào thầy Kha, chúng ta có duyên quá!"
Kha Dữ đáp bằng tiếng phổ thông mang chút khẩu âm miền bắc: "Oan gia ngõ hẹp."
Lão Đỗ thân thiết nhận vali hành lý từ tay Thịnh Quả Nhi, "Đừng mà, cái này gọi là sơn thủy hữu tương phùng!" Ông ta hơi dừng, lại rút hộp thuốc trong túi áo, "Vẫn là Vân Yên chứ?"
Kha Dữ nhận điếu thuốc của ông ta rít một hơi, phóng mắt nhìn ra xa trông thấy Thương Lục đang cùng tổ mỹ thuật thảo luận về địa điểm quay.
Lại sắp có hai tháng phải chịu cảnh chung đụng ít xa cách nhiều rồi.
Lão Đỗ nhìn theo ánh mắt anh, "Đạo diễn Thương bận lắm, một ngày như có 48 giờ ấy, thế mà vẫn lo liệu không xuể! Biết hôm nay anh vào đoàn, cậu ấy cố ý dặn dò tôi ra dàn xếp trước, xong việc cậu ấy qua ngay."
Kha Dữ mím môi cười, ánh mắt trước sau luôn dừng trên người Thương Lục, "Tôi biết cậu ấy bận mà."
Lão Đỗ nghẹn họng, cảm giác như mình hơi lắm chuyện, quan hệ giữa hai người đâu cần đến ông ta truyền lời làm gì?
Sao lại thế nhỉ?
Lão Đỗ rất thần thông quảng đại, không biết kiếm được ở đâu một chiếc xe điện chuyên dùng trong sân golf rất thuận tiện để đón khách chở hành lý, lại dễ dàng di chuyển trong ngõ nhỏ. Ông ta lập tức tiếp người lên xe, đưa thẳng về khu ký túc xá.
Bởi vì có rất nhiều cảnh quay diễn ra trong nhà nên Thương Lục yêu cầu các diễn viên phải thoải mái quen thuộc với trường quay như đang ở nhà mình, không gian sống của Diệp Sâm và chú Mai cũng là phục chế lại thành hai nơi giống hệt nhau, một chỗ dùng để quay, chỗ kia để cho diễn viên vào lưu trú.
Diệp Sâm và chú Mai là hàng xóm, phòng ký túc xá của hai người đương nhiên cũng ở gần nhau. Kha Dữ bước xuống xe, trông thấy bên một cánh cửa khác có một người phụ nữ trung niên đang nói chuyện với một cô bé.
Kha Dữ biết tên cô bé, chính là Tiểu Tiêu Dao, tình tình vừa hoạt bát vừa nhút nhát rụt rè, đôi mắt to tròn, là vẻ ngoài điển hình của người miền đông.
Còn người phụ nữ kia...
Bà nghe tiếng quay đầu, mái tóc búi thấp trông rất quý phái, mặc sườn xám tay lỡ để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn, da dẻ láng mịn không khác gì thiếu nữ, chiếc vòng phỉ thúy đắt tiền tô điểm càng khiến làn da thêm trắng như tuyết.
Kha Dữ sửng sốt, thời học sinh anh được xem rất nhiều bộ phim có mặt bà, hiện giờ gặp người thật ngược lại sinh ra một cảm giác rất không chân thật.
Là Tô Tuệ Trân.