Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 90

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cô Tô, Tiểu Tiêu Dao? Lại đây nào, để tôi giới thiệu với hai người," Lão Đỗ thân thiện mời chào: "Đây là Kha Dữ, Đảo Nhỏ, đây là cô Tô, chị Tuệ Trân. Nhóc con này là Tiểu Tiêu Dao. Tiểu Tiêu Dao, mẹ cháu đâu rồi?"

Phụ huynh của cô bé đang sắp xếp hành lý trong một gian nhà khác, nghe tiếng gọi vội vàng chạy ra, "Úi thầy Kha tới, cuối cùng cũng được gặp rồi!"

Ngôi sao nhí vào đoàn chắc chắn phải có cha mẹ đi cùng, thế nhưng trông họ có vẻ càng luống cuống hơn, mang kiểu cách câu nệ của người trưởng thành nhìn thấy "nhân vật nổi tiếng".

Kha Dữ gật đầu, có trẻ em ở đây nên anh thuận tay dí điếu thuốc vào góc tường, ngồi xổm xuống chìa bàn tay không cầm thuốc lá chạm vào Tiểu Tiêu Dao, "Tiểu Tiêu Dao, rất vui được gặp em."

Cô nhóc bật cười khanh khách, ngượng ngùng gọi anh một tiếng "Anh Đảo Nhỏ".

Trêu bé gái xong, Kha Dữ mới đứng dậy đối diện với Tô Tuệ Trân: "Cô Tô, hân hạnh, rất vinh hạnh được làm việc với cô ạ."

Lúc trước nghe Thương Lục giới thiệu làm anh bất giác liên tưởng đến hình tượng một người phụ nữ bất hạnh bị nhà giàu bỏ rơi, lại thêm vài đoạn tai tiếng hơi khó nghe, cho nên hình ảnh Tô Tuệ Trân trong lòng anh tương đối chật vật. Một người phụ nữ trung niên khốn khổ cũng khó che giấu hệt như bệnh nhân ho lao cố che giấu tiếng ho, vẻ khốn khổ sẽ khắc sâu vào khóe mắt, khắc vào khóe môi luôn rũ xuống, khắc vào những nếp nhăn trên khuôn mặt và vào ánh mắt mệt mỏi đến cùng cực.

Hôm nay nhìn thấy người thật, Kha Dữ nhận ra mình đã sai hoàn toàn.

Tô Tuệ Trân sống trong nhung lụa, đương nhiên chưa từng phải nhọc lòng vì tiền bạc hay vấn đề mưu sinh.

Đôi mắt Tô Tuệ Trân mang cười: "Sao lại khách sáo thế? Là tôi thấy vinh hạnh mới phải. Bộ phim cậu hợp tác với Thương Lục, tôi xem không biết bao nhiêu lần rồi, càng xem càng thích, càng xem càng thấy diễn quá xuất sắc. Hôm nay gặp được người thật mới biết người thật đẹp hơn trên phim gấp mười lần. Nào, chắc cậu không vội nhỉ, tôi có chuẩn bị quà gặp mặt đây."

Đoạn bà ta quay sang sai phái lão Đỗ theo phong phạm của ảnh hậu kiểu cũ: "Lão Đỗ, vào phòng tôi nhìn tủ đầu giường, có một hộp trang sức bọc nhung màu xanh lam đấy."

Lão Đỗ rất nhiệt tình đi một chuyến cầm hộp bước ra. Tô Tuệ Trân nhận lấy, thoải mái mở ra trước mặt mọi người, bên trong là một cặp khuy măng sét cực kỳ tinh xảo bằng đá nam hồng Bảo Sơn*, màu sắc đồng nhất, hình dạng tuyệt hảo. Kha Dữ giật mình, Tô Tuệ Trân hờn dỗi liếc một cái: "Đừng chê quê mùa nhé, lâu rồi tôi không ra ngoài, đã sớm không theo kịp gu thẩm mỹ của người trẻ tuổi."

*Đá nam hồng – 南红 (South Red Agate)

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Kha Dữ đành phải nhận lấy, sau đó liên lạc với Mia nhờ chuẩn bị một món quà giá trị tương đương để làm quà đáp lễ.

Trong lúc mọi người hàn huyên, Thương Lục dẫn theo chỉ đạo mỹ thuật Kỷ Nam cùng đi tới, đầu tiên là vươn tay với Kha Dữ: "Chào thầy Kha, không dành thời gian đích thân đi đón anh được, xin thứ lỗi."

Kha Dữ nắm tay hắn trước bao nhiêu ánh mắt, một giây, hai giây, lúc tách ra còn cố ý cọ qua lòng bàn tay đối phương, "Tôi không thứ lỗi thì sao?" Ngữ khí anh hài hước làm mọi người chung quanh bật cười.

Thương Lục cong môi, ánh mắt thâm trầm không kiêng dè khóa chặt vào anh: "Tôi tự phạt ba ly có được không."

Bữa tiệc đón gió tối hôm đó tập hợp đông đủ năm diễn viên chính, ngoài ra còn có tổ trưởng các tổ, nhà làm phim, phó đạo diễn phụ trách diễn viên và diễn viên quần chúng, mười mấy người ngồi vây quanh chiếc bàn tròn vô cùng náo nhiệt. Thương Lục ngồi trên ghế chủ tọa, hai bên lần lượt là sản xuất Nhiếp Cẩm Hoa và Kha Dữ, tiếp theo đến Tô Tuệ Trân, Tô Cách Phi, Tạ Miểu Miểu.

Đây chưa phải tiệc mừng khai máy, Thương Lục cùng nhân viên cảm ơn các vị diễn viên chính đã đồng ý vào đoàn trước thời gian. Ngoại trừ Tiểu Tiêu Dao, nơi này hắn là người nhỏ tuổi nhất nhưng khí chất trời sinh, rất có năng khiếu lãnh đạo và cũng am hiểu việc lãnh đạo người khác.

Kha Dữ nhớ lại đoạn đối thoại giữa bọn họ trong khu làng đô thị:

"Làm đạo diễn bắt buộc phải tự tin, không tự tin sẽ biến thành tai nạn nghề nghiệp mất."

Kha Dữ đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, phải lãnh đạo dẫn dắt những con người đã lăn lộn trong nghề mấy chục năm, ai cũng cảm thấy mình rất am hiểu, hơn nữa còn thật sự am hiểu lề thói giang hồ, nếu không tự tin thì đích xác là tai nạn nghề nghiệp.

Ảnh đế Tô Cách Phi cũng có mặt.

Anh ta đóng vai Mai Trung Lương, chồng của dì Tô, nhưng đương nhiên sẽ không ở cùng một gian phòng với Tô Tuệ Trân mà được xếp ở chung phòng với Kha Dữ. Hai phòng ngủ lớn nhỏ nối liền nhau, hai người đàn ông trưởng thành cũng không cảm thấy có gì thiếu tự nhiên. Tô Cách Phi không phải người có bệnh ngôi sao, chủ động đến gần chạm cốc hàn huyên với Kha Dữ.

Kha Dữ rất thiện cảm với người có thực lực diễn xuất, giữa yêu thích còn mang theo một tầng cung kính vừa phải nên làm đối phương thấy rất thoải mái. Tô Cách Phi nói: "Cậu không giống những gì tôi tưởng tượng."

Kha Dữ đáp: "Thầy Tô cũng khác những gì tôi nghĩ lắm."

Tô Cách Phi ngẫm nghĩ, "Cậu cho rằng tôi sẽ không nhận vai này à?"

Kha Dữ cười nhạt gật đầu.

Tô Cách Phi nghiêm túc nói: "Đừng đem tư duy của thị trường lưu lượng vào nghiệp diễn nghiêm túc. Đối với một diễn viên, chỉ có nhân vật hay hoặc không, có tính thử thách không, có không gian phát huy không, chứ không phải ai chính ai phụ, phiên một phiên hai, gánh được hay không được doanh thu phòng vé."

Kha Dữ vừa kính nể vừa hơi xấu hổ. Tiệc tan, anh không kiêng nể gì mà cùng Thương Lục tản bộ nói chuyện phiếm. Lúc nhắc tới chuyện này, Thương Lục đột nhiên ngẩn người, sau đó bật cười một tiếng khó hiểu.

"Sao thế?" Kha Dữ nghe ra chút ý vị trào phúng.

"Thù lao của anh ta cao hơn anh đấy."

Kha Dữ: "..."

"Lúc ấy em và Nhiếp Cẩm Hoa cùng đi tìm anh ta thương lượng, quản lý của anh ta cũng có mặt. Có lẽ đã nghe phong thanh từ trước, biết đoàn phim chấm anh ta nên ban đầu báo giá gấp đôi anh luôn."

Kha Dữ nhẩm tính trong đầu, thù lao đóng phim điện ảnh thấp hơn phim truyền hình nhiều, người có địa vị một chút sẽ lấy danh nghĩa công ty tham gia đầu tư để nhận hoa hồng, địa vị thấp thì chịu khó nhận gì ăn nấy. Cát xê một bộ phim của anh chưa bao giờ vượt quá con số 30 triệu, Tô Cách Phi dám báo giá gấp đôi —— Một con số không thực.

"Nhiếp Cẩm Hoa chắc chắn không đồng ý." Kha Dữ nói.

"Ông ta nói thẳng là không thể có giá đó. Về sau thương lượng thêm hai đợt nữa, cuối cùng quyết định ra mức giá thù lao hơn anh mấy triệu." Người trong khu dân cư đi ngủ sớm, giờ này bốn phía không có người qua lại. Thương Lục nắm tay Kha Dữ trong bóng đêm, có lẽ sợ anh thấp thỏm không yên nên cố ý trấn an: "Anh còn có phần lợi tức của Tháng Ba, số tiền nhận được cuối cùng cũng không kém đâu."

Một tay Kha Dữ kẹp điếu thuốc, nghe thế cười nhẹ một tiếng: "Anh thấy chẳng sao, chỉ buồn cười vì dáng vẻ đường hoàng chân thành của anh ta thôi, chắc vì người ta như thế nên mới có bản lĩnh giành giải thưởng nhỉ?"

Thuyền đánh cá neo đậu trên dòng sông hẹp, thủy triều kéo theo mặt sông nhấp nhô dao động, giữa yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng nước và tiếng đầu đuôi thuyền cọ vào nhau kẽo kẹt. Thương Lục ôm Kha Dữ vào lòng, "Không gặp nhau suýt một tháng rồi đúng không?"

Kha Dữ nhớ rõ ràng, là hai mươi bảy ngày, nhưng anh không nói gì mà gác đầu lên bả vai Thương Lục: "Ba ly tự phạt tối nay bị em trốn biệt rồi."

Tiếng cười của Thương Lục vang lên trên đỉnh đầu vừa trầm thấp vừa từ tính, mang theo hơi thở đặc trưng.

"Bây giờ đền nhé?"

Hắn cúi đầu xuống tìm được đôi môi Kha Dữ, m.út li.ếm cọ xát, hôn hết lần này tới lần kia.

"Hôm nay Tô Tuệ Trân tặng quà cho anh." Anh vẫn luôn muốn hỏi Thương Lục một tiếng, dù sao hộp cũng không lớn nên luôn nhét trong túi quần. Ánh trăng quá tù mù, Thương Lục nhìn mãi mới phân biệt được: "Nam hồng?"

"Ừ, không rẻ đâu." Thứ này quá quý giá so với một món quà gặp mặt, hơn nữa khuy măng sét là một vật có ý nghĩa thân mật. May mà bà ta đã qua tuổi bốn mươi, miễn cưỡng tính là người bề trên.

"Bà ấy cho thì anh cứ nhận," Thương Lục dừng một chút, "Có cần em chọn quà đáp lễ giúp không?"

"Không cần, anh kêu Mia chọn rồi." Kha Dữ cất hộp khuy tay áo đi, không đoán được ý tứ của Tô Tuệ Trân, "Bà ấy không thực sự thích anh đâu."

"Trước khi bà ấy vào đoàn đúng là có hỏi thăm anh mấy bận."

"Ví dụ?"

"Hỏi anh là người thế nào, có dễ tiếp xúc không, bao giờ vào đoàn."

Vất vả lắm mới được ở riêng một chỗ với nhau, cả hai người đều không muốn lãng phí đề tài lên người ngoài nên lập tức gạt qua, không đề cập tới nữa.

Nếp sinh hoạt trước ngày khởi động máy rất quy luật và đơn giản, cơ bản chỉ có đọc kịch bản và làm quen với hoàn cảnh sinh sống của nhân vật. Những việc này đều tính vào giờ làm việc, mỗi phút mỗi giây đều là tiền tươi thóc thật nên thái độ toàn bộ đoàn phim từ trên xuống dưới đều rất nghiêm túc.

Hoạt động đọc kịch bản không có khuôn mẫu nhất định mà tùy thuộc vào phong cách làm việc của đạo diễn. Ví dụ như có người yêu cầu diễn viên trong lúc đọc kịch bản tiến vào trạng thái của nhân vật luôn, có thể thêm vào một chút cảm xúc và thần thái nhân vật; có đạo diễn lại không vội như thế, thậm chí còn không thích diễn viên nhập vai quá sớm; có người thì cho cả tổ quay phim và tổ mỹ thuật tham gia, căn cứ vào tình hình đọc kịch bản mà điều chỉnh phong cách hình ảnh lẫn thiết kế không gian, thậm chí nhà đầu tư cũng đến góp vui; người khác lại chỉ đồng ý cho đạo diễn và biên kịch có mặt.

Thương Lục kiêm hai vị trí đạo diễn và biên kịch, GC cử đến ba trợ lý biên kịch để giúp hắn rút ngắn thời gian điều chỉnh kịch bản. Trong giờ đọc kịch bản, nếu có điều chỉnh sửa chữa gì bọn họ sẽ tiến hành đánh dấu và ghi chép lại.

Lần đầu tiên đọc kịch bản, Thương Lục cũng không kiến nghị các diễn viên nhập tâm vào nhân vật, mọi người chỉ lấy thân phận người ngoài cuộc để độc thoại. Không cần phải diễn sinh động như thật, càng không cần đặt mình vào vị trí nhân vật mà cứ làm khán giả đứng xem bọn họ, nếu cảm thấy có hành vi nào bất hợp lý cứ mạnh dạn nêu ý kiến.

Một bộ phim dài khoảng hai tiếng, cắt bỏ hết những cảnh không thoại và động tác diễn, thời gian các nhân vật đối đáp nhau thường sẽ không vượt quá một tiếng rưỡi.

Tô Cách Phi và Tạ Miểu Miểu không biết nói tiếng Quảng Đông nên dùng tiếng Quan Thoại thay thế, buổi đọc được tiến hành song song cả hai thứ tiếng.

Bởi vì không ai nhập tâm vào nhân vật nên cũng không thể so sánh xem ai đọc tốt hơn. Thương Lục điểm danh Kha Dữ đầu tiên: "Thầy Kha, anh cảm thấy Diệp Sâm là kiểu người thế nào?"

Kha Dữ quen thuộc với kịch bản không kém gì Thương Lục, anh ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: "Cậu ta hoàn toàn thờ ơ với tất thảy, không quan tâm đến định nghĩa về công lý hay tội ác, cũng không có ý định đưa ra phán đoán đạo đức. Cậu ta không bao giờ hối hận về những gì mình làm."

Camera và các trợ lý trung thực ghi chép lại câu trả lời của anh, cũng bắt được ngay khóe môi hơi nhếch của Thương Lục, "Tốt lắm."

Sau đó hắn lần lượt hỏi các diễn viên chính khác về cách lý giải nhân vật, hoặc có chỗ nào khó hiểu không.

Tạ Miểu Miểu là người duy nhất đặt câu hỏi, "Tôi muốn biết tình cảm Tiền Chung Chung dành cho Diệp Sâm, bên trong liệu có chút thật lòng nào không? Cô ta có thật sự rung động hay yêu thích đối phương không?"

"Cô cảm thấy sao?"

Tạ Miểu Miểu xoay bút nhìn lướt qua kịch bản, cuối cùng mỉm cười tươi đối diện Thương Lục: "Bây giờ tôi đang là người ngoài cuộc, tôi nghĩ có, nhưng vào lúc trở thành Tiền Chung Chung thì không xác định được, tôi không nhìn thấu nội tâm cô ta. Đạo diễn thấy thế nào?"

"Thật ra cô đã tìm thấy đáp án rồi đấy."

Tạ Miểu Miểu sửng sốt, cây bút rơi bộp xuống mặt giấy, mất một lúc lâu mới hiểu được hết ý của Thương Lục. Câu hỏi của cô, đến bản thân Tiền Chung Chung cũng không trả lời được.

"Nhưng cô ta là người hiểu rõ mình muốn gì. Cách thầy Kha đánh giá Diệp Sâm vừa nãy, tôi cảm thấy cũng thích hợp với Tiền Chung Chung lắm. Cô ta tỉnh táo và lạnh nhạt, từ đầu đến cuối luôn biết bản thân muốn gì, cũng không có hứng thú với việc phán xét đạo đức hay tam quan. Một người như vậy mà lại không thể nhìn rõ tình cảm của mình dành cho Diệp Sâm sao?"

Không hổ là diễn viên đi lên từ phim nghệ thuật, từng diễn nhiều nhân vật đa dạng nên cách cô nhìn nhận nhân vật rất sáng tạo mà táo bạo.

Ánh mắt Thương Lục chuyển sang người Kha Dữ, diễn viên duy nhất có cảnh diễn phối hợp với Tiền Chung Chung, "Thầy Kha nghĩ thế nào?"

Đây là vai diễn của Tạ Miểu Miểu, Kha Dữ không thể nói rõ ràng thay cô, chỉ đưa ra một câu mập mờ, "Một người trước nay luôn tỉnh táo bắt đầu không chắc chắn về một sự việc hay một con người nào đó, bản chất chuyện đó vốn đã rất thú vị rồi."

Tạ Miểu Miểu rõ ràng bị những lời này làm giật mình, ánh mắt như vừa được khai sáng, "Thầy Kha nói đúng, là tôi đã quá để ý đến tiểu tiết."

Thương Lục nói trước mặt mọi người: "Thầy Kha rất có năng khiếu văn chương, điều này quan trọng đối với một diễn viên lắm."

Một phòng toàn ảnh đế ảnh hậu lọt vào một cái bình hoa vào nghề bảy năm, bản thân bình hoa chưa cần phản ứng, sắc mặt những người còn lại đã đủ vi diệu.

Lần đọc kịch bản thứ hai tiến hành vào buổi chiều. Lần này Thương Lục yêu cầu mọi người nhập vai vào nhân vật và thể hiện cảm xúc qua từng câu chữ. Nếu cảm thấy trong lời thoại có từ ngữ không phù hợp với thói quen dùng từ thì đừng ngại nói ra.

Mọi người đều nghĩ hắn sinh sống ở nước ngoài nhiều năm, thói quen dùng từ có lẽ sẽ có lệch lạc nhất định nên đưa ra rất nhiều kiến nghị thiết thực, bao gồm cách dùng từ, dấu chấm câu, thành ngữ này nọ, nhờ thế các đoạn hội thoại tiếng Quan Thoại càng trở nên chân thực hơn.

Bầu không khí của buổi đọc kịch bản này nghiêm túc hơn buổi sáng nhiều, tất cả mọi người đều đắm chìm vào kịch bản, thế nên không một ai chú ý rằng có người vừa đẩy cửa bước vào. Mãi đến khi Tô Tuệ Trân đọc một đoạn thoại của dì Tô nhập tâm đến đỏ hốc mắt, bà vô tình ngẩng đầu lên rồi nhìn thấy Bùi Chi Hòa đứng tựa cửa xuyên thấu qua đôi mắt đẫm lệ.

Lời thoại lập tức dừng lại, môi giật giật nhưng chỉ là phản ứng cực nhỏ, Bùi Chi Hòa ra dấu cho bà im lặng. Tô Tuệ Trân điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục nhập tâm vào vai diễn.

Bà đang đối diễn với Kha Dữ, diễn xuất quá lợi hại khiến Kha Dữ so ra có vẻ quá nhạt nhòa.

Thuật ngữ trong nghề gọi là không tiếp được diễn.

Không ai lên tiếng cắt ngang, hai người cứ duy trì tình trạng mãnh liệt – nhạt nhẽo đối lập nhau mà diễn xong hết một đoạn đối thoại. Cả căn phòng rơi vào yên tĩnh, đạo diễn Thương Lục chống một tay lên môi, mày nhíu chặt rơi vào trầm ngâm.

Ánh mắt Bùi Chi Hòa nhẹ nhàng dừng trên người Kha Dữ.

Đúng là không khiến cậu ta thất vọng, lặp lại vài lần như vậy nữa, Thương Lục cũng nên từ bỏ anh đi thôi.

Vài giây sau, Thương Lục nói: "Cô Tô, cô cần thu cảm xúc lại một chút nhé," Tất cả mọi người đồng loạt nhìn hắn đầy khiếp sợ, hắn vẫn không dao động, chỉ gật đầu với Kha Dữ: "Thầy Kha làm tốt lắm."

---

Lời tác giả:

Năng khiếu văn chương mà Thương Lục nói là chỉ một loại trực giác về thẩm mỹ chứ không phải năng lực lý giải văn bản. Một số người có khả năng đọc hiểu rất chính xác, nhưng chưa chắc có thể thưởng thức hết vẻ đẹp của một tác phẩm văn học.

Bình Luận (0)
Comment