Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 91

Tô Tuệ Trân sửng sốt: "Ý của đạo diễn là tôi diễn lố quá sao?"

Thương Lục đáp: "Không phải lố, mà là quá vẹn toàn. Cô đã kéo giãn không gian thể hiện của nhân vật ra khỏi khuôn khổ, giống như đang mặc một bộ quần áo không vừa người ấy."

Bùi Chi Hòa có mặt, đây lại là lần trở lại màn ảnh đầu tiên của Tô Tuệ Trân sau khi sinh con, không ngờ lại ăn ngay một đòn phủ đầu nên sắc mặt tức khắc cứng đờ. Nghĩ đến chuyện Thương Lục đã quen thuộc và thân thiết với mình từ nhỏ, bản thân lại ở phận trưởng bối, bà ta bất giác tỏ thái độ bề trên, cất giọng cứng rắn phản bác: "Tôi không cảm thấy thế."

Không khí lập tức trở nên nghiêm trọng, Tô Cách Phi để tay lên môi ho khan một tiếng, Tạ Miểu Miểu cúi đầu lật xem kịch bản, Tiểu Tiêu Dao được mẹ nắm lòng bàn tay, mấy trợ lý biên kịch ngồi gần đó cũng mờ mịt không biết mình có nên gõ bàn phím tạo tiếng động hay không, chỉ có máy quay phim là liên tục vận hành.

Thương Lục bị phủ nhận trước mặt bao nhiêu người cũng không cảm thấy xấu hổ, càng không thẹn quá hóa giận, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Diệp Sâm là kiểu người thế nào?"

Kha Dữ toan trả lời thì bị Thương Lục dùng ánh mắt ngăn cản: "Cô Tô, cô trả lời đi."

Lồng ngực Tô Tuệ Trân phập phồng, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

"Lạnh lùng, tính cảnh giác cao, kinh nghiệm giang hồ phong phú."

"Cô cảm thấy dì Tô có nhìn thấu tính cách này không?"

"Nhìn ra được."

"Nếu chỉ là một người hàng xóm quen biết sơ sơ, cô khóc lóc kể khổ với Diệp Sâm như vừa rồi sẽ cảm thấy cậu ta nên đa nghi đề phòng hay sẽ mềm lòng cảm động?"

Tô Tuệ Trân nghẹn họng, miễn cưỡng đáp: "Đề phòng."

"Cô cảm thấy trước đó dì Tô có nghĩ đến vấn đề này không?"

Một hỏi một đáp nối đuôi nhau liên tục khiến người ta liên tưởng đến cảnh thầy giáo đang giảng bài cho học sinh kém trong lớp. Tuy tất cả mọi người đều biết rõ ràng đáp án, nhưng ánh mắt Thương Lục rất có tính áp bách, Tô Tuệ Trân căng da đầu: "Nghĩ được."

"Nếu đã như thế, trong một cuộc đối đáp thế này, dì Tô sẽ biểu hiện ra sao?"

Đáp án quá hiển nhiên —— Khắc chế, thu cảm xúc lại, chỉ biểu lộ ra trong giây lát để khiến Diệp Sâm cho rằng đây là sự thật khốn khổ mà bà ta đã phải cố hết sức chịu đựng.

Cách này hữu dụng hơn hành động khóc lóc thảm thiết nhiều.

Thương Lục đợi thêm mấy giây, Tô Tuệ Trân vẫn giận dỗi không muốn trả lời. Hắn cũng không ép bà mà nhìn về phía Kha Dữ, "Giọng điệu thầy Kha phù hợp rồi, đến lúc diễn thật, biểu cảm trong ánh mắt sẽ càng khó hơn lời thoại đấy."

Thay vì nói là nhắc nhở thì nên nói là cho Tô Tuệ Trân một bậc thang bước xuống. Kha Dữ cũng rất phối hợp: "Tôi không am hiểu diễn xuất bằng ánh mắt, phiền mọi người đến lúc đó chỉ bảo nhiều hơn."

Bùi Chi Hòa đứng nhìn hết thảy, sâu trong thân thể dần dần dâng lên lòng đồng cảm như chính bản thân đang phải chịu cảnh phẫn nộ và hổ thẹn.

Mẹ cậu ta là ảnh hậu, là nhân vật tiếng tăm trong giới điện ảnh Hồng Kông thời hoàng kim, Kha Dữ tính là thứ gì?

Tô Tuệ Trân nhìn thẳng vào con trai, vẻ bực bội đã bị thay thế bằng tủi thân đáng thương, bà ta hơi đỏ mắt lắc lắc đầu ra hiệu. Động tác này hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, ai nấy quay đầu nhìn lại mới nhận ra một thanh niên trẻ tuổi đang đứng ngoài cửa.

Thương Lục giật mình, hiển nhiên không mấy cảm kích với sự xuất hiện của đối phương.

"Chi Hòa." Hắn đẩy ghế đứng dậy, nói với mọi người: "Nghỉ ngơi nửa tiếng, lát nữa tiếp tục."

"Cục cưng ơi." Tô Tuệ Trân thân thiết giữ chặt tay Bùi Chi Hòa, "Sao lại lén về không thông báo cho mommy thế này? Vừa rồi mommy mất mặt bị con thấy hết rồi."

Bùi Chi Hòa giơ tay ôm hờ Thương Lục, kề mặt xã giao xong thì chào một câu tiếng Pháp: "Lâu rồi không gặp."

"Lâu rồi không gặp." Ánh mắt hắn lướt qua đỉnh đầu Bùi Chi Hòa, nhìn về phía hành lang: "Ai cho em vào đây thế? Lão Đỗ à?"

Nghe hắn hỏi câu này, sắc mặt Tô Tuệ Trân cứng đờ, vội vàng giải thích: "Là dì dặn lão Đỗ, nói trong khoảng thời gian này Tiểu Chi có khả năng đến thăm ban —— Cục cưng, con vừa xuống máy bay đã chạy tới đây à? Có mệt không? Đã đặt xe về khách sạn chưa?"

Thương Lục khẽ gật đầu với Bùi Chi Hòa: "Em và dì cứ nói chuyện đi, lát nữa anh cho người đưa em về."

"Anh ——" Bùi Chi Hoa định mở lời thì bị mẹ mình âm thầm véo eo một cái. Thương Lục lướt qua người cậu ta đi thẳng qua chỗ lão Đỗ. Tin tức của lão Đỗ cực kỳ nhạy bén, vừa nghe đợt đọc kịch bản vừa rồi có mâu thuẫn, sắc mặt đạo diễn trẻ tuổi tràn ngập khó chịu liền lật đật chạy qua, trên đường đụng ngay phải Thương Lục.

Trong tay Thương Lục còn cuốn lấy tập kịch bản, "Ai cho chú để người ngoài vào phim trường?"

Mắt Lão Đỗ chưa đảo hết một vòng đã biết ngay có chuyện rắc rối rồi, lập tức ném nồi vừa nhanh vừa thuần thục: "Ai vậy! Hôm nay ai trực ban canh cửa? Còn không mau cút ra đây!"

Một người làm công tác hậu trường rón rén chạy ra gánh tội thay, "Thầy Đỗ, đạo diễn Thương, là tại tôi thất trách."

Đương nhiên Thương Lục không thể thật sự chấp nhất với các nhân viên ở tầng đáy phim trường, hắn nhẹ giọng xuống một chút: "Phái người bảo vệ các cửa ra vào trong phim trường cho cẩn thận, không có lần sau đâu đấy."

Lão Đỗ hùa theo: "Nghe thấy chưa? Nghe thì mau trả lời đi?"

Nhân viên thức thời đáp lại: "Dạ rõ, cảm ơn đạo diễn Thương ạ."

Người đi rồi, Thương Lục tiếp tục dặn dò: "Chỗ này là khu dân cư, làm việc phải chú ý xử lý quan hệ với dân địa phương, đừng làm phiền tới bọn họ, nhưng cũng không được để người ngoài tùy tiện vào phim trường xem náo nhiệt, những chuyện còn lại không cần tôi nói nữa đúng không."

Lòng lão Đỗ run rẩy, đầu óc nặng trĩu. Rõ ràng lúc này đạo diễn không tức giận, cũng tuyệt đối không lớn tiếng mắng chửi ai nhưng khuôn mặt lạnh lùng đó đã đủ khiến mọi người sợ mất mật. Thậm chí ông ta còn trằn trọc suốt mấy buổi tối, cố gắng nhớ xem hồi còn ở Lệ Giang mình có chậm trễ hay làm gì có lỗi với hắn không, sau khi xác nhận không có mới ngủ yên giấc.

Lão Đỗ liên tục gật đầu, "Hiểu rồi, hiểu rồi ạ," Nói đoạn, ông ta rút điếu thuốc trên vành tai xuống, "Làm điếu cho bớt giận."

Thương Lục giơ tay từ chối: "Cảm ơn, tôi không hút thuốc lá." Hắn tiếp tục đi lướt qua lão Đỗ: "Chú có thấy thầy Kha đâu không?"

Kha Dữ đang ngậm thuốc lá đứng bên ngoài thất thần. Gió biển mang theo mùi tanh của hải sản, ở nơi này ăn hải sản là tuyệt nhất, tươi mới y như mua tại bến cảng. Bên vệ đường có mấy sạp nhỏ bán rau xanh và trái cây tươi, một đứa bé được mẹ ôm vào lòng há miệng ngủ ngon lành. Anh lường trước Thương Lục sẽ không thoát thân nhanh như thế, quả nhiên, hắn chưa đi được mấy bước đã bị Bùi Chi Hòa gọi lại, không thấy Tô Tuệ Trân đâu nữa.

"Không nói chuyện với dì thêm một lát nữa à?"

"Bà ấy mệt sắp chết rồi, bây giờ đang vội trở về nghỉ ngơi." Bùi Chi Hòa ngửa đầu nhìn hắn, oán trách bằng giọng điệu người nhà, "Anh quá đáng lắm nhé, địa vị của mẹ em trước đây cao như thế, anh khiển trách bà ấy trước mặt bao nhiêu người, làm sao bà ấy xuống đài được?"

"Anh không cố ý nhắm vào bà ấy, là mẹ em lý giải nhân vật chưa đúng." Ngữ khí Thương Lục vẫn bình tĩnh, "Em xin dàn nhạc cho nghỉ à? Lần này định về nước chơi mấy ngày?"

Thấy Thương Lục quan tâm, Bùi Chi Hòa nhấp đôi môi mỏng, khóe môi không nhịn được cong lên: "Tháng sau mới đi. Bao giờ anh khởi động máy? Em thường xuyên đến thăm ban được không?"

"Bận lắm, không rảnh lo cho em đâu."

Bùi Chi Hòa "Hừ" một tiếng, "Ai thăm anh đâu, em thăm mẹ em mà."

Vốn dĩ muốn chất vấn, nhưng vừa rồi Tô Tuệ Trân cố ý dặn dò cậu ta không được nổi nóng, không được can thiệp vào công việc của Thương Lục. Tuy cậu ta luôn cười nhạo mẹ mình quá phụ thuộc, luôn phải nhìn mặt đoán ý hoặc nhường nhịn làm hài lòng người khác, huống chi nhân phẩm của Thương Lục cũng không thấp hèn ti tiện như ba mình, nhưng Tô Tuệ Trân quá kiên trì, còn chê Bùi Chi Hòa ngốc nên cậu ta đành phải thu tính tình trẻ con lại.

Xem ra là để tránh cho hai người đã lâu không gặp đột nhiên xảy ra cãi vã không vui.

Thương Lục cười, "Em chơi với mẹ nhiều vào, bà ấy không dẫn theo trợ lý, chờ khởi động máy xong anh sẽ kêu chủ nhiệm sản xuất sắp xếp cho một người."

Bùi Chi Hòa cố gom góp dũng khí trong lòng, "Em nhớ anh lắm, anh có nhớ em không?"

Mấy tháng gần đây Thương Lục bận đến chân không chạm đất, bôn ba khắp nơi vừa chọn cảnh vừa điều chỉnh phong cách mỹ thuật, đến mức chỉ có thời gian nhớ đến Kha Dữ trong mơ chứ làm gì còn tâm trạng lo lắng cho người khác.

"Không rảnh mà nhớ."

Bùi Chi Hòa suy sụp thấy rõ, Thương Lục lại nói: "Hình như em gầy hơn, ở nước Pháp một mình phải tự chăm sóc bản thân đấy."

Nghe thế, ánh mắt cậu ta lại nhanh chóng sáng lên.

Hai người đi dọc theo hành lang ra bên ngoài, ánh nắng gay gắt khiến bồ câu đậu bên cửa cũng phải cúi đầu èo uột. Đây là tòa nhà hội trường của khu phố này, được xây dựng cách đây hơn sáu mươi năm nên rất có phong cách niên đại, lần này được đoàn phim thuê làm trung tâm trù bị. Ra khỏi hội trường là một quảng trường nhỏ nhìn ra bờ sông yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào vang vọng khắp nơi.

"Lần trước vào thành phố, em lại bị bồ câu bổ vào đầu."

Thương Lục bật cười, "Lần sau cứ bung dù lên."

Bồ câu ở Paris vừa to vừa mập lại rất dạn người, cực kỳ thích bắt nạt du khách. Bùi Chi Hòa còn nhớ rõ, lần đầu tiên cậu ta cùng Thương Lục đi tham quan tháp Eiffel, dọc đường bị bồ câu dọa mấy lần, phải để Thương Lục kéo áo khoác che chắn trong ngực.

"Anh còn nhớ không, lần đầu tiên đi tháp Eiffel, anh đã luôn bảo vệ cho em."

Thương Lục không quá khắc sâu những chuyện từ năm mười bốn mười lăm tuổi giống cậu ta, ngữ khí rất nhẹ: "Không nhớ nữa, anh tưởng là chú Minh chứ?"

Tổ mỹ thuật dựa theo ý tưởng của hắn mà trồng hoa trước sân và ban công nhà Diệp Sâm. Không biết bọn họ lấy từ đâu về một cây hoa giấy cỡ đại, tán lá to như cây đa vươn ra khỏi bờ tường làm người đi qua ai cũng phải đứng lại ngắm nhìn một lát.

Hai công nhân làm việc xong thì ngồi nghỉ ngơi tán gẫu, một người chống nạnh rít thuốc lá, ngửa đầu nhìn rồi nói: "Tiếc quá."

"Đúng vậy, tiếc thật, cây lớn thế này mà."

Hai người lẳng lặng đứng mà không phát hiện ra bên cạnh mình nhiều thêm một người, khóe miệng anh ngậm thuốc lá giống bọn họ, khuôn mặt thon gầy hơi ngước lên, một tay chống eo, dáng vẻ híp mắt ung dung lười biếng. Tiếng ve kêu không ngừng, hai người không đứng dưới nắng nổi nữa, chuẩn bị bước đi thì vừa vặn trông thấy ——

"Ủa —— Thầy Kha? Cậu ở đây từ bao giờ thế."

"Hoa đẹp nhỉ."

"Còn không đúng sao, thầy Kỷ chạy khắp một vòng thành phố, vất vả lắm mới tìm được, đối phương còn không nỡ bán cơ."

"Cuối cùng vẫn bán đấy thây?"

"Thì đưa tiền đủ nhiều chứ sao, khuyến mãi thêm nhiều hạt giống quý lắm."

Kha Dữ gỡ điếu thuốc xuống: "Vừa rồi mọi người nói tiếc chuyện gì?"

"Tiếc cây hoa này đấy, cực khổ lớn bằng này rồi, thầy Kỷ lại không cho tưới nước, nói phải để nó chết héo tự nhiên."

"Hơi khó đấy."

Hoa giấy là loài cây sống rất dai, nếu không thì đã không trở thành loại cây trồng phổ biến nhất ở Ninh Thị. Một năm ra hoa suốt mấy tháng, chỉ cần nhìn thấy nó là người ta bất giác nhớ ngay tới cây cầu vượt dưới bầu trời trong xanh và những mùa hè oi bức sáng chói.

"Đúng là khó thật." Người phụ trách phụ họa, "Cho nên đất trồng cũng không được dùng đất tốt."

"Đạo diễn yêu cầu thế à?"

"Đạo diễn yêu cầu, cái gì nhỉ..." Người phụ trách vò đầu, "Phải có quá trình tàn héo thật tự nhiên mà thong thả."

"Con người cũng đang tàn héo một cách tự nhiên, chỉ là người thấy được hoa nên mới tiếc cho hoa, lại không biết thương tiếc cho chính mình."

Hai công nhân đưa mắt nhìn nhau, Kha Dữ khẽ đưa tay: "Đạo diễn nói đúng lắm."

Thương Lục và Bùi Chi Hòa đứng cách đó không xa, nghe không được nội dung câu chuyện nhưng vẫn bắt giữ cảnh tượng rõ mồn một, từ đầu tới cuối tựa như một bộ phim câm đầy màu sắc rực rỡ.

"Anh đã nói với em rất nhiều lần, thầy Kha là diễn viên trời sinh. Anh ấy chỉ cần đứng ở đó, không cần kịch bản, cũng không cần biết đang nói gì hay làm gì, tự nhiên đã trở thành điện ảnh rồi."

Bùi Chi Hòa sửng sốt mà không phản bác được, những cậu ta cũng không muốn thừa nhận, liền ôn hòa hỏi: "Anh đối xử với anh ta cũng giống như em sao? Chờ anh ta trở thành một diễn viên chân chính rồi, anh cũng sẽ rời khỏi anh ta, nói rằng 'hãy trở thành diễn viên của thế giới đi' sao?"

Lần đầu tiên trong đời, Bùi Chi Hòa chứng kiến Thương Lục bị mình hỏi kẹt.

Đáp án quá sinh động, nhưng Thương Lục nhận ra mình không thể mở miệng trả lời. Làm gì có diễn viên nào chỉ diễn tác phẩm của một đạo diễn duy nhất, cũng đâu thể có một đạo diễn chỉ quay một vai chính suốt đời? Đến khi Kha Dữ trở thành ảnh đế, hào quang và thiên phú trên người anh sẽ được mọi người trông thấy, kịch bản hay từ khắp thế giới sẽ bay về như bông tuyết. Lúc đó hắn sẽ tình nguyện đứng dưới sân khấu, chìm nghỉm giữa những tràng pháo tay, trở thành một người hâm mộ anh như tất cả những người hâm mộ khác sao.

Bùi Chi Hòa ngẩng đầu trông thấy yết hầu Thương Lục hơi trượt. Một câu hỏi đơn giản như thế, chỉ cần hắn đối xử bình đẳng là được rồi, có gì khó mở miệng đâu?

"Thương Lục," Bùi Chi Hòa lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn không thể ngăn cơn khủng hoảng che trời lấp đất trong lòng. Cậu ta muốn nói rằng, anh không thể chỉ ba hoa khoác lác với mỗi mình em như vậy được. Nhưng cuối cùng cậu ta không nói gì cả, vội vàng lấp li.ếm bằng ngữ khí nhẹ nhàng, "Đùa đấy... Xem như em chưa hỏi gì đi."

Bình Luận (0)
Comment