Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 92

Kha Dữ ngắm hoa xong thì chạm mặt Thương Lục ở con ngõ bên ngoài hội trường. Bùi Chi Hòa qua chỗ Tô Tuệ Trân, Thương Lục đi một mình, đang chuẩn bị về phòng họp tập hợp mọi người đọc kịch bản tiếp.

Kha Dữ ném điếu thuốc xuống chân, giẫm tắt, "Đạo diễn, có hứng thú chơi đánh cược không?"

Anh đứng cách Thương Lục khoảng hai bước chân, hai người cứ như một cặp oan gia ngõ hẹp chắn hết cả đường đi. Trong lòng Thương Lục hiểu rõ, liền ôm Kha Dữ vào lòng, "Nãy giờ em đi tìm anh suốt, anh chạy lung tung đi đâu thế?"

"Không phải em nói anh nên tập làm quen với phim trường sao?" Kha Dữ vòng tay qua người hắn, cánh tay siết chặt tấm lưng rộng lớn, "Nói chuyện với bạn thân xong rồi?"

Thương Lục nghe ra được có chỗ sai sai, nhưng không chờ hắn truy vấn, Kha Dữ đã đẩy hắn ra, "Thôi, trễ rồi kìa."

Thương Lục giữ chặt anh lại, hỏi không quá xác định: "... Anh đang ghen đấy à?"

Kha Dữ dài giọng: "Không —— có——."

"Không có anh đẩy em ra làm gì?" Thương Lục xoa xoa cổ tay, "Thầy Kha ơi, anh ghen lên trông hung dữ quá."

"Cút đi."

Thương Lục bật cười thành tiếng, "Anh không phải ghen với Tiểu Chi, nếu em có tâm tư đó với cậu ta thì chúng em đã hẹn hò nhau từ lâu rồi."

Nếu hắn lấy được một phần vạn sự nhạy bén dùng cho nghệ thuật mang ra ngoài đời thì nhất định sẽ phát hiện ra sự bất thường của Bùi Chi Hòa! Kha Dữ cảm thấy tuyệt vọng với trình độ phổi bò của hắn, lại không thể làm mấy việc vừa dài tay vừa thảo mai như tỏ tình thay cậu ta được, đành mất kiên nhẫn phất tay: "Tùy em tùy em, anh không ghen đâu."

Nói là không ghen, nhưng tối hôm đó Thương Lục cùng hai mẹ con nhà kia đi ăn cơm, còn Kha Dữ ăn cơm cùng các diễn viên khác trong nhà ăn, một chén mì nhỏ mà cũng ăn ra vị chua loét.

Đoàn phim thuê một căn nhà và một dì sống trong khu tới nấu cơm, mấy chục người ngồi quây quần quanh bốn cái bàn tròn lớn không khác gì ăn tiệc cơ động dưới nông thôn. Tổ trưởng các tổ và nhóm diễn viên chính được ngồi riêng một phòng trên lầu, công việc ban ngày vừa nóng bức vừa mệt mỏi, giờ ăn cơm đúng là khoảng thời gian thoải mái hiếm hoi trong ngày cho nên mọi người tranh thủ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

"Quan hệ giữa đạo diễn và Tô Tuệ Trân tốt quá nhỉ, con trai đến thăm cũng mời đi ăn —— nghe nói là mời Trân Tụy Lâu luôn."

"Vào đoàn được hai tháng không bước chân ra rồi, hôm nay phá lệ đấy."

Kha Dữ gắp một gắp mì lên rồi ném phịch xuống bát trở lại, lão Đỗ nhạy bén bắt lấy ngay: "Thầy Kha, cậu ăn không ngon miệng à?"

Kha Dữ lãnh đạm "Ừ" một tiếng, "Không có giấm."

Lão Đỗ liếc nhìn hộp gia vị, lại nhiệt tình đẩy chai giấm ra trước mặt anh: "Đây này."

Kha Dữ: "..."

"Nghe nói con trai Tô Tuệ Trân ra nước ngoài chơi đàn violin đấy?"

"Sao lại gọi là chơi đàn, người ta là concert master." Lão Đỗ xùy một tiếng, "Trong dàn nhạc lớn luôn, tuổi còn trẻ mà đã được chơi ở vị trí đó, chắc là có tài ghê lắm."

"Cái người chơi đàn trên Twitter mà đạo diễn Thương hay tương tác có phải cậu ta không nhỉ?"

Kha Dữ trượt tay đổ thẳng non nửa bình giấm vào bát, lão Đỗ trợn mắt lên: "—— Thầy Kha? Khẩu vị cậu nặng thế cơ à?"

Kha Dữ lại lãnh đạm "Ừ" tiếng nữa, "Cuộc sống nhạt nhẽo quá, phải có thêm chút gia vị kí.ch th.ích."

Tạ Miểu Miểu phụt cười: "Lão Đỗ không hiểu rồi, tâm trạng thầy Kha đang không tốt." Đoạn tự giác mở một lon Coca ướp lạnh cho anh, "Bớt giận nào."

Kha Dữ đẩy trở về, lạnh lùng nói: "Đạo diễn kêu tôi kiêng đường, tranh thủ trước khi quay phải giảm năm cân."

Tạ Miểu Miểu líu lưỡi: "Hẳn nào anh ăn ít thế."

"Đạo diễn của chúng ta nghiêm khắc thật."

"Hiểu mà, đây là bộ phim đầu tay, chắc chắn phải chú trọng nhiều thứ."

Chỉ đạo mỹ thuật Kỷ Nam hỏi, "Dự án của chúng ta hình như còn chưa mời người phối nhạc? Hay là định mời con trai cô Tô phối nhạc luôn?"

"Giữa chơi đàn và sáng tác, sáng tác và sản xuất nhạc cách xa nhau một trời một vực," Lão Tiêu tổ trưởng tổ thu âm lắc đầu: "Không chỉnh được đâu."

Kha Dữ gác bộp đôi đũa xuống chén, âm thanh không quá lớn nhưng vẫn bị lão Đỗ nghe được, ông ta thức thời dò hỏi động tĩnh: "Cậu ăn xong rồi à?"

Kha Dữ uống một ngụm nước, sắc mặt gần như vô cảm: "Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi."

Ở đây đâu ai nghe ra được ẩn ý trong mấy lời đó? Quả nhiên, giây tiếp theo mọi người vẫn thảo luận khí thế ngất trời, lão Đỗ khen Bùi Chi Hòa mặt đẹp như tranh, toàn thân đầy khí chất nghệ thuật, ăn nói cũng ôn hòa lễ phép — vừa nhìn đã biết là được giáo dục tốt rồi. Mọi người nói một hồi tự nhiên kéo đến những tin đồn đãi năm xưa của Tô Tuệ Trân, những scandal tình ái cùng ân oán thời trẻ với nhà họ Bùi.

"Con trai cô Tô mang họ gì nhỉ?" Có người hỏi lão Đỗ.

Lão Đỗ đáp không được nhưng vẫn muốn ra vẻ hiểu biết, đành lừa gạt qua loa: "Họ Tô."

"Tối nay đạo diễn Thương có trở về không?" Lão Đinh bên tổ ánh sáng hỏi, anh ta có vài chi tiết về hiệu ứng ánh đèn vũ trường cần xác định lại, cũng không phải việc vội vàng gì, trong lúc nói chuyện thuận miệng nhắc đến thôi.

Lão Đỗ lập tức bật cười khả ố: "Ý là không trở về kiểu nào?"

Mọi người sửng sốt, sau đó cười đến nghiêng bát lệch đũa. Tô Cách Phi lắc đầu: "Khinh thường đạo diễn trẻ tuổi nên cố ý gài người ta đấy à?"

"Nhưng mà khó nói lắm," Lão Đỗ cười ha ha, "Vào đoàn hai tháng, đến thần tiên cũng nghẹn sắp điên. Hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài, lỡ như đạo diễn Thương 'kim ốc tàng Kiều' thì sao? Tuổi này chắc chắn phải có bạn gái rồi chứ?"

Kha Dữ rốt cuộc phải đẩy ghế đứng dậy, "Tôi ra ngoài một chút đây."

Lão Đỗ duỗi dài cổ: "Thầy Kha, nếu cậu không thoải mái chỗ nào thì phải nói nhé, để tôi mời bác sĩ ——"

Kha Dữ không quay đầu, chỉ nâng tay lên khoát khoát.

Thịnh Quả Nhi đột nhiên nhận được điện thoại từ anh chủ, ngữ khí vừa cứng vừa lạnh: "Đi mua đồ Trân Tụy Lâu về cho anh."

Thịnh Quả Nhi nhìn đồng hồ, giờ này hẳn là qua giờ cao điểm của Trân Tụy Lâu rồi, thế là vội vàng lấy giấy bút ra ghi: "Vâng, anh muốn ăn gì ạ?"

"Sủi cảo pha lê nấm cục đen của Trân Tụy Lâu, bánh bao kim sa, chân gà xốt bào ngư, trứng Phù Dung, trai Núi Đỏ xào dưa lưới, thêm một phần bánh pha lê sữa dừa. "

Thịnh Quả Nhi: "..."

"Có vấn đề gì à?"

Ngữ khí của anh làm Thịnh Quả Nhi hoài nghi nếu mình hô "Có", một giây sau sẽ bị đuổi thẳng cổ về nhà. Cô nàng kẹp di động nắm chặt bút, nuốt nước bọt: "Không, không ạ..."

Mua nhiều thế này, chắc là muốn ăn chung với Thương Lục.

"Em đi ngay bây giờ, chờ em khoảng 50 phút nhé!"

Trân Tụy Lâu là một trong số những nhà hàng có danh tiếng lâu đời ở Ninh Thị, các món ăn sáng và tiệc chiêu đãi của nó đã sớm giữ một vị thế đặc biệt trong lòng ba thế hệ người dân địa phương. Từ sớm đến tối nơi này lúc nào cũng đông khách, hơn nữa còn không nhận dịch vụ ship tận nơi. Đậu xe vào chỗ xong, Thịnh Quả Nhi chạy hộc tốc vào sảnh chính —— sau đó bị sốc một trận.

Sắp 8 giờ rưỡi rồi mà vẫn còn nhung nhúc đầy người!

Khu chờ đông nghẹt, còn có không ít người đứng chờ bàn. Thịnh Quả Nhi lấy số, trước cô là 64 người khác. Thôi tiêu rồi, anh chủ của cô hiếm lắm mới mở miệng nói muốn ăn gì đó, thế mà cô không thể thỏa mãn kịp thời.

Mỗi khi lo lắng cô hay có thói quen rung chân, bây giờ không có chỗ ngồi rung chân đành phải chuyển sang chế độ ếch xanh trong nồi nước sôi, chỉ thiếu nước nhảy luôn ra khỏi nồi kêu ồm ộp thúc giục. Ở một nơi như Ninh Thị, thanh niên cao 1m72 đã không tính lùn, huống chi cô nàng còn là phụ nữ —— Đứng giữa đám người vừa gặm móng tay vừa nghểnh cổ chờ đợi vừa xoay qua xoay lại, cực kỳ giống người khổng lồ.

Thương Lục từ trong phòng riêng bước ra, liếc mắt một cái đã nhận ra ngay Thịnh Quả Nhi đang cuống cuồng gọi điện thoại.

Hắn vừa dùng cơm với Bùi Chi Hòa và Tô Tuệ Trân xong, chuẩn bị đưa đối phương về khách sạn.

"Xin lỗi, chờ một lát."

Thương Lục gọi người quản lý khu phòng riêng đang đứng chờ phục vụ bên cạnh, "Anh đưa hai vị đây đi nghỉ ngơi giúp tôi nhé."

Quản lý mỉm cười gật đầu, "Vâng, cô Tô, anh Bùi, xin mời theo tôi."

Thương Lục lướt qua đám người chen chúc đi đến bên cạnh Thịnh Quả Nhi, nghe thấy cô đang dùng một loại ngữ khí tuyệt vọng nhiều hơn là bình tĩnh: "Anh ơi, trước em còn tận 40 người nữa, hay là em đổi nhà khác cho anh được không?"

Đầu dây bên kia không biết nói gì, hơn phân nửa là không đồng ý. Thịnh Quả Nhi nghe xong rên lên, lại gặm móng tay: "Thế thì phải chờ đến lúc đóng cửa mất, cũng chưa chắc bếp chịu làm cho mình nữa mà."

Thương Lục vươn một ngón tay ra gõ gõ bả vai Thịnh Quả Nhi.

Ánh mắt mất kiên nhẫn của cô nàng mới phóng được một nửa đã phải lúng túng thu trở về, kinh ngạc mở to hai mắt.

Thương Lục kéo khẩu trang xuống, Thịnh Quả Nhi vẫn còn đang ngơ ngác thì tay đã trống không, điện thoại trong lòng bàn tay biến mất —— Thương Lục kề di động lên tai, ống nghe truyền ra tiếng Kha Dữ lạnh băng mà quả quyết: "Hôm nay anh muốn ăn Trân Tụy Lâu, em tìm người mua số đi, bỏ thêm mấy ngàn nữa cũng được, anh trả."

Thương Lục chưa từng nghe thấy loại cảm xúc này của Kha Dữ bao giờ, nói hung dữ thì không phải hung dữ, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như thường; nói dịu dàng cũng không phải vì âm sắc quá lạnh. Nếu anh đứng trước mặt nói với hắn như thế, đừng nói một bữa cơm, kêu hắn mở thêm một nhà Trân Tụy Lâu nữa cho anh cũng được.

Hắn cong môi, cất tiếng dưới ánh nhìn kích động, sùng kính và nở đầy pháo hoa của Thịnh Quả Nhi: "Muốn ăn gì nào?"

Kha Dữ cũng ngẩn người, cầm di động nhìn lại màn hình, "Sao lại là em?"

"Mới từ trong phòng ăn ra, chuẩn bị về thì bắt gặp Quả Nhi sắp bị anh ép phát điên đây."

Thịnh Quả Nhi gật đầu lia lịa —— Đúng đúng, đúng là như thế. Anh chủ của cô chỗ nào cũng tốt, lên cơn giận dỗi cũng siêu đáng yêu. Huống chi từ ngày gia nhập vào đảng CP, ánh mắt cô nàng nhìn Kha Dữ càng ngày càng biến tướng, luôn mang theo hào quang ấm áp của người mẹ —— Làm sao nhẫn tâm oán giận, cũng làm sao nỡ để anh Đảo Nhỏ thất vọng vì mình!

"Em lo việc của em đi, trả điện thoại cho cô ấy."

Thương Lục dời bước rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Thịnh Quả Nhi đi theo, chỗ này quá ồn ào, ảnh hưởng đến việc hắn hưởng thụ trận hờn dỗi của Kha Dữ. Vào đến sảnh phụ, quản lý đang rót trà cho Tô Tuệ Trân, bà ta trông thấy hắn quay lại cùng với một cô gái trẻ cao ráo mặc quần áo ở nhà đội mũ choàng khăn, ánh mắt không khỏi lộ ra nghi hoặc.

Bùi Chi Hòa đứng lên: "Có chuyện gì thế?"

Thịnh Quả Nhi còn nhớ rõ cậu ta nên cẩn thận nâng tay vẫy vẫy xem như chào hỏi, thế nhưng lực chú ý của Bùi Chi Hòa không đặt trên người cô nàng, đương nhiên cũng không thấy.

Thương Lục không cúp máy, chỉ che ống nghe nói với Thịnh Quả Nhi: "Muốn ăn gì thì cứ nói với anh này, sẽ có người lên đơn cho cô."

Quản lý gật đầu, lại xoay người gọi nhân viên phục vụ.

Thương Lục tránh ánh mắt mọi người mà đứng bên cửa sổ sát đất trong sảnh phụ. Chiếc bình hoa đặt bên cạnh cắm mấy bông hoa sen, hắn nói khẽ với Kha Dữ: "Đừng làm khó dễ người ta nữa, để em mang về cho anh."

Mãi đến khi Thịnh Quả Nhi order xong, điện thoại mới được trả về tay cô nàng, cũng không biết trong thời gian dài như thế hai người đã nói những chuyện gì. Thương Lục cụp mắt thấy Thịnh Quả Nhi liên tục mím môi, mặt mày đầy ý cười khó hiểu. "Làm sao vậy?"

Thịnh Quả Nhi ra sức lắc đầu, vừa quay đi đã nhảy ngay vào group chat gõ một dòng [ Hu hu hu, hai người yêu nhau quá đi. ]. Kiểu câu cảm thán vô nghĩa này một ngày có thể xuất hiện khoảng tám trăm lần trong group, mọi người cho rằng cô nàng lại tìm thấy cục đường nào mới, liền vừa hỏi vừa spam hùa một phen. Tắt màn hình thình lình bắt gặp khuôn mặt cười đến ngu ngốc của mình, Thịnh Quả Nhi giật mình hô lên "Úi mẹ ơi".

Một lát sau lại có tin nhắn WeChat gửi đến, Kha Dữ nói: [ Xách đồ về cho anh, không cần phiền đến Thương Lục. ]

Thương Lục không biết ngày thường Kha Dữ ít khi cáu kỉnh, một khi cáu lên lại không dễ dỗ chút nào, lúc này vẫn còn đang bận xin lỗi Bùi Chi Hòa vì không thể cùng cậu ta trở về khách sạn.

"Có việc gì đột xuất à? Gần đây em đang luyện Paganini, muốn cho anh nghe thử mà." Cần cù mới tạo nên hoàn hảo, bao nhiêu năm nay, cậu ta đi đến đâu cũng luôn mang theo cây đàn mà Thương Lục tặng cho, mỗi ngày luyện tập bản nhạc mới từ sáng sớm đến tận đêm khuya.

Thương Lục không thể nói thật nhưng cũng lười tìm lý do: "Hôm nay thầy Kha không được khỏe, anh phải về sớm xem sao."

Bùi Chi Hòa thấu hiểu: "Người vừa nãy là trợ lý của anh ta?"

"Ừ." Hắn liếc nhìn di động, "Xe tới rồi, để anh đưa em ra ngoài."

Bùi Chi Hòa lên xe vẫn cố kéo cửa sổ xuống: "Em đến chỗ anh có bất tiện quá không?"

"Phim trường hỗn loạn lắm, anh không chăm sóc em được, phải tự mình cẩn thận thôi."

Bùi Chi Hòa biết hắn nói như thế nghĩa là đồng ý, liền cong khóe môi ra sức gật đầu, "Vậy anh trở về đi, hy vọng anh ta sớm bình phục, ngày mai lại gặp."

Quản lý ghi order cho bếp ưu tiên làm trước, Thịnh Quả Nhi nhận lấy hai cái túi giấy cỡ đại từ chỗ nhân viên, chuẩn bị nhấc chân muốn chạy thì đụng phải Thương Lục đứng chực sẵn: "Đưa cho tôi."

"Nhưng thầy Kha nói..."

"Tôi đoán được."

"Thế..."

"Cứ giao cho tôi, cô về nghỉ đi." Thương Lục ra lệnh ngắn gọn súc tích, "Anh ấy không trách cô đâu."

Thịnh Quả Nhi cũng nghĩ ngợi một phen, đôi chim cu người ta đang giận dỗi nhau, cô xen vào giữa làm gì. Một cái ngáp mang theo cơn buồn ngủ ập đến, cô nàng không đợi nói đến câu thứ hai đã bán luôn anh chủ. Quãng đường từ Trân Tụy Lâu về phim trường khá xa, một vài món nếu để ngoài quá lâu sẽ biến vị, Thương Lục phóng xe nhanh như chớp làm Tô Tuệ Trân ngồi cùng sợ tới mức liên tục đưa tay ôm ngực.

May mà hắn tốt số, đang lúc nóng lòng về nhà nên ông trời cũng thương tình, không để hắn phải chịu quả dừng đèn đỏ nào.

Về đến phim trường đã là hơn 10 giờ tối, mọi người bận rộn suốt một ngày bây giờ đã đi nghỉ ngơi hết, khắp nơi yên tĩnh như khu công trường đang thi công. Thương Lục gõ cửa, mấy phút sau thấy Tô Cách Phi ra mở.

"Thầy Kha có ở trong phòng không?"

"Không biết nữa," Tô Cách Phi nhường đường, "Cậu gõ cửa thử xem."

Thương Lục gõ gõ phòng ngủ chính: "Thầy Kha?" Không ai trả lời, Tô Cách Phi tiếc nuối đáp: "Giờ cơm chiều nay tôi thấy tâm trạng cậu ấy không tốt lắm, chắc là ra ngoài giải sầu rồi."

Thương Lục ân cần thăm hỏi theo phép lịch sự: "Ừ —— Thầy Tô ở đây đã quen chưa? Trong khoảng thời gian này anh phải vất vả rồi."

Điều kiện sinh hoạt của tất cả mọi người đều giống nhau, đạo diễn như hắn không phải cũng ở trong phòng trọ thuê của nhà dân sao? Tô Cách Phi cười chế nhạo: "Tôi lớn lên ở nông thôn, chưa đến mức mới làm ngôi sao mấy năm đã quên xuất thân của mình đâu."

Cạch —— cửa mở.

Hóa ra có ở trong phòng.

Kha Dữ đã thay sang áo ngủ mặc nhà, "Quả ——"

Anh giật mình một cái, sắc mặt trở nên mất tự nhiên: "Đạo diễn Thương."

Nghe loáng thoáng thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện, anh còn tưởng là cô nhóc Quả Nhi ship cơm về muộn.

Tô Cách Phi thức thời nói, "Hai người cứ trò chuyện nhé, tôi vào phòng gọi video cho con."

Kha Dữ liếc nhìn hai cái túi giấy trong tay hắn, Thương Lục nói rất đứng đắn: "Vừa hay em cũng ăn cơm với cô Tô ở bên đó."

Bọn họ không đóng cửa, Tô Cách Phi tự giác đóng cửa phòng ngủ phụ của mình lại. Chất lượng cách âm của nhà bình thường vốn không quá tốt, có tiếng động gì lớn một chút là nghe thấy ngay. Thương Lục đứng dựa bàn kéo người vào lòng, ghé bên tai anh nói: "Cục cưng, rốt cuộc anh hành hạ Quả Nhi hay đang hành hạ em thế này?

Kha Dữ bị cơn ghen tuông khó hiểu tra tấn suốt một buổi tối. Anh đọc kịch bản, xem phim, gọi điện cho Ưng Ẩn —— Việc gì có thể dời lực chú ý đều làm hết nhưng vẫn không thoát khỏi thứ cảm xúc vừa xa lạ vừa mãnh liệt đó.

Không có kinh nghiệm xử lý, anh vụng về biến nó thành một trận gây rối vô cớ.

Sau một buổi ầm ĩ, vòng ôm cùng câu nói của Thương Lục chợt biến thành tủi thân cực kỳ. Kha Dữ lạnh mặt: "Anh có tìm em đâu."

Thương Lục hôn lên mặt anh, lại bắt anh phải ngẩng đầu lên nhìn mình: "Lần đầu tiên thấy anh ghen, làm sao bây giờ, em hơi không nỡ dỗ anh rồi đấy."

Kha Dữ: "..."

Mẹ nó, thích thì dỗ không thì thôi.

Thấy anh có ý muốn tránh thoát, Thương Lục lại ấn anh vào lòng, "Đừng nhúc nhích, để đạo diễn sờ thử xem có gầy đi không nào."

...Bộ tính giở trò bi.ến thá.i sao?

Bàn tay thò vào trong áo thun, từ từ di chuyển quanh vòng eo thon chắc và vùng bụng dưới. Kha Dữ bắt đầu thở gấp, trái tim treo cao, hạ giọng nghiến răng nghiến lợi, "Đừng... Em điên rồi hả?"

Thương Lục lấp kín môi anh, động tác trên tay càng thêm b.iến th.ái.

Ánh đèn chiếu lên đôi mắt nhắm chặt một cái bóng mờ mờ, Kha Dữ ngừng thở, dây thần kinh toàn thân căng chặt tới cực điểm, nhạy cảm không chịu nổi.

Trong lúc anh đương giãy giụa, Thương Lục ôm người càng chặt hơn, nghiến răng thở d.ốc: "Đừng nhúc nhích... Ngoan nào, anh đừng nhúc nhích." Hắn thì thầm bên tai anh, "Cục cưng, em cứng rồi."

Đầu óc Kha Dữ nổ ầm một tiếng, lại nghĩ suốt hai tháng nay Thương Lục phải cấm dục hoàn toàn, sức lực cả người anh như bị ai rút cạn, dưỡng khí trong phổi cũng bị hôn cho mất hết. Bên tai anh nghe thấy tiếng thở của hắn cùng tiếng con gái Tô Cách Phi gọi một tiếng "Ba", cảm giác như mình vừa phạm phải tội ác tày đình. Sau một tiếng thở kịch liệt ngắn ngủi và trống rỗng, cuối cùng anh đã bước qua giới hạn cuối.

Bình Luận (0)
Comment