Vào làng đô thị ngày thứ năm, các cuộc đọc kịch bản khẩn trương căng thẳng rốt cuộc đã hạ màn, ba trợ lý biên kịch và Thương Lục cùng nhau trau chuốt kịch bản lần cuối cùng. Bọn họ đều là sinh viên khoa kịch nói hoặc điện ảnh ở các trường đại học đại lục, luận tuổi tác không kém hơn Thương Lục bao nhiêu, có người vẫn đang trong quá trình thực tập và làm trợ lý. So sánh với Thương Lục, thậm chí vẫn còn vài nét trẻ con.
Bọn họ đều là những hạt giống tốt được tuyển chọn thông qua Quỹ Phim ảnh và văn học của GC, được làm việc nhóm cùng sửa chữa kịch bản là một kiểu rèn luyện hiếm có khó tìm. Tuy nhiên, bọn họ sớm phát hiện ra rằng tiết tấu, cường độ và yêu cầu của vị đạo diễn trẻ này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của mình.
Thỉnh thoảng hắn còn mang cả diễn viên chính Kha Dữ tới cùng.
Lần đầu tiên Kha Dữ xuất hiện trong cuộc họp biên kịch, tuy không ai nói gì nhưng ánh mắt đều lộ vẻ mờ mịt, đề phòng cùng hoài nghi.
Diễn viên chính can thiệp vào kịch bản là điều mà các biên kịch sợ hãi nhất, cũng luôn là chuyện bất lực nhất. Ở thời điểm phiên vị cạnh tranh kịch liệt, giữa nam chính nữ chính, giữa nam nữ thứ nhất thứ hai, trên mặt bàn là cuộc chiến của các phe cánh tư bản, dưới bàn lập tức cụ thể hóa thành tranh giành thời lượng suất diễn. Tôi mang vào đoàn một biên kịch, anh dẫn vào đoàn một biên kịch khác, bên này thêm một cảnh quay cao trào, bên kia nhét vào một đoạn diễn phối hợp, thậm chí quá quắt hơn là đơn độc sáng tạo ra nguyên một tuyến truyện phụ cũng có. Đạo diễn và biên kịch hoàn toàn không có tiếng nói trước tư bản, chỉ có thể trơ mắt nhìn một kịch bản hay cứ thế biến thành nồi lẩu thập cẩm.
Loại chuyện này rất phổ biến trong giới phim truyền hình, nhưng không có nghĩa là vòng điện ảnh không có tiền lệ. Cho dù mọi người không thay đổi kịch bản, vẫn dựa theo tiến độ mà quay chụp như thường, cuối cùng đến khi biên tập lại bị nhà làm phim "cắt tiệt", hoặc bị kéo xuống làm nhân vật phụ hỗ trợ lót đường. Sau khi một số diễn viên tên tuổi liên tục bị lừa theo cách này, việc giữ lại quyền biên tập cuối cùng đã trở thành điều khoản bắt buộc trước khi ký kết hợp đồng đóng phim.
"Hôm nay thầy Kha sẽ họp cùng chúng ta."
Các trợ lý biên kịch đồng loạt đứng lên chào hỏi. Dù sao vẫn còn trẻ nên ánh mắt khó lòng che giấu người ngoài, Kha Dữ thấy thế bèn lười biếng gõ gõ mặt bàn họp, "Vẻ mặt đưa đám đó là sao? Sợ tôi tới sửa kịch bản à?"
"Không không không..."
"Tôi muốn sửa thật, đạo diễn của mấy người cũng không cho đâu." Kha Dữ cười liếc Thương Lục một cái, "Khó hối lộ lắm."
Thương Lục bình tĩnh tiếp lời: "Anh có thể thử lại."
Các trợ lý cho rằng hai người đang trêu nhau cho vui, chỉ có Kha Dữ là tối sầm hai mắt.
Thử gì mà thử, lần trước ghen bị trêu đùa một trận, sau đó hắn lại tóm được cơ hội ném anh lên giường ghẹo tiếp, cười anh ghen tuông vừa khó hiểu vừa cấp thấp, khiến người ta vừa đau lòng vừa cảm thấy đáng yêu, ước gì được ghẹo thêm vài lần nữa. Tối hôm đó hắn "trừng phạt" anh bằng đủ mọi tư thế mưa rền gió dữ, lăn lộn đến khi gà đã gáy sáng rồi vẫn chưa chịu buông tha.
Mấy ngày đọc kịch bản tiếp theo, Kha Dữ luôn phải lấy cớ nhập diễn để đứng đọc, không dám dính mông xuống ghế một lần nào. Chú Minh gọi đầu bếp đến khu vực gần đó mỗi ngày hầm canh bổ đưa qua, lại dặn dò phải ăn uống thanh đạm kiêng dầu kiêng muối, nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ là bằng chứng để anti tố anh mắc "bệnh ngôi sao". Chú Minh lại rất kiên trì: "Đây là đãi ngộ bình thường của các phu nhân nhà họ Thương."
Thương Lục lịch thiệp kéo ghế dựa ra cho anh, lại giải thích với nhóm trợ lý: "Năng lực viết lời thoại của thầy Kha tốt lắm. Lời độc thoại trong "Nhàm chán" là do anh ấy tự viết cả đấy."
Hắn vừa nói xong, ba người có mặt rõ ràng đều giật mình.
Kha Dữ ngồi xuống, mở ra quyển kịch bản bất ly thân, "Cho nên hôm nay tôi đến để làm việc không công cho đạo diễn và các bạn đấy, tập trung vào nhé."
Ba trợ lý biên kịch có hai nữ một nam, tính cách khác nhau hoàn toàn. Một trong hai cậu trai luôn cố tỏ ra trầm ổn tích cực, có vẻ là muốn tranh thủ cơ hội để trở thành team leader, nhưng mỗi khi đối diện với cô gái trong nhóm thì luôn lực bất tòng tâm. Nữ trợ lý duy nhất kia mang tính cách hùng hổ hơn nhiều, phong thái đĩnh đạc và không ngại dùng ngôn ngữ cơ thể khi biểu đạt ý kiến. Người cuối cùng rất ít khi phát biểu ý kiến, luôn quan sát sắc mặt Thương Lục để xem hắn đang nghĩ gì, đồng tình hay phản đối.
Kha Dữ làm một công hai việc, một bên nghe những ý kiến bình luận sâu sắc của bọn họ, một bên lật giở quyển sổ tay nhanh chóng ghi chép từ khóa, đôi khi còn vẽ vội vài nét qua loa.
Thương Lục nhận ra anh mất tập trung, liền gõ nhẹ ngòi bút xuống bàn: "Thầy Kha, tập trung nào."
Kha Dữ tựa như học sinh làm việc riêng bị thầy giáo bắt gặp, anh xấu hổ trước ba vị trợ lý biên kịch, cúi đầu ho nhẹ một tiếng, "Vâng."
Bên tai nghe được vài tiếng cười khúc khích.
Ngoại trừ việc gọt giũa lại kịch bản, bọn họ còn phải chỉnh sửa bảng phân cảnh cốt truyện. Thương Lục là đạo diễn khống chế toàn cục nhưng không quên học hỏi từ người khác, không phải kiểu cao ngạo mắt cao hơn đầu. Việc chỉnh sửa bảng phân cảnh tiếp tục được đẩy mạnh cùng với tổ quay phim.
Quay phim là một công việc đòi hỏi kinh nghiệm, tổ trưởng tổ quay phim Tề Đại Nam tuổi tác không lớn, tuổi nghề cũng không dài nhưng đã có đến mấy bộ tác phẩm tiêu biểu.
"Anh tưởng em sẽ chọn lão Phó." Kha Dữ cười hỏi. Trước kia ở Lệ Giang hai người xem như hợp tác chặt chẽ, cũng hiểu rõ kỹ thuật và gu thẩm mỹ của đối phương rồi.
Thương Lục không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi, "Anh xem hết hai tác phẩm tiêu biểu của Đại Nam chưa?"
Hai người đang tản bộ dọc theo bờ đê bến cảng, bây giờ là thời gian sau giờ cơm tối, bọn họ đi đường không chỉ gặp được dân địa phương mà còn có nhân viên đoàn làm phim. Kha Dữ không kiêng dè gì, thoải mái gật đầu chào hỏi rồi trả lời Thương Lục: "Ừ, xem rồi."
"Phong cách trong hai bộ phim đó khác nhau rất nhiều, một bộ mang phong cách cổ điển và chủ nghĩa hiện thực, bộ kia thì hơi mơ mộng kỳ ảo, hơn nữa cả hai bộ chỉ hoàn thành trong vòng hai năm, chứng tỏ điều gì?"
"Chứng tỏ anh ta có bề ngoài trầm mặc đôn hậu, nhưng thật ra rất linh hoạt, giỏi lĩnh hội và truyền đạt, cũng rất dễ nói chuyện."
Thương Lục khen ngợi gật đầu, "Anh ta có thể vứt bỏ hết những thứ cố hữu, em cần một người như thế, rất tiết kiệm thời gian trao đổi."
Toàn bộ đoàn phim do một tay Thương Lục tuyển chọn và phê duyệt, mọi thứ đã đâu vào đấy —— không nợ cả gió đông. Công cuộc đọc kịch bản kết thúc viên mãn, trạng thái các diễn viên vào đoàn rất tốt. Tổ mỹ thuật đã hoàn thành khâu sửa chữa cuối cùng, nhà Diệp Sâm và nhà chú Mai, bao gồm cả con hẻm nhỏ có cây hoa giấy nở rộ từ từ tàn úa cũng phục dựng y như những gì Thương Lục yêu cầu.
Nghi thức khởi động máy tiến hành ở phim trường.
Ngày giờ được GC thuê đại sư tính toán, bàn thờ phải đặt những gì, hướng về phía nào cũng rất chú trọng tỉ mỉ. Đại sư nói cái tên "Cửa hông" vốn có âm khí nên phải xuất phát từ Vân Quy, vì đó là nhà chính; bao lì xì cũng phải phát dày một chút, thế nên chi phí đi lại của cánh truyền thông hôm đó đã đạt mức rộng rãi vô tiền khoán hậu.
Thương Lục vốn không kiêng kỵ gì, nhưng nếu nhà đầu tư đã coi trọng như thế cũng đành phải theo. Chính hắn cũng có những nghi thức của riêng mình, ví dụ như ăn mặc trang trọng hơn ngày thường, áo sơ mi trắng phối với quần tây ống rộng, đồng hồ, khuy măng sét và nước hoa cũng được chọn lựa cẩn thận.
Một chiếc bàn phủ vải nhung đỏ đặt ở hiện trường, bên trên bày heo sữa quay và trái cây tươi, bức tượng Quan Công và bài vị Tổ sư gia. Ghế ngồi truyền thông đã đầy ắp, camera xếp thành một hàng dài bên ngoài rào chắn, ai nấy tranh nhau để chụp được góc đẹp nhất.
Thương Lục không quá thích xuất hiện trước truyền thông nên không cho sắp xếp phỏng vấn, lúc bị micro và ống kính chĩa vào, hắn cũng chỉ lịch sự gật đầu, nụ cười trên mặt không thể nói là nhiệt tình nhưng cũng không quá lãnh đạm, tóm lại là chấp nhận thực tế khắc nghiệt của các máy quay tin tức.
Ngày tốt giờ lành không thể bỏ lỡ. Ấn theo lệ thường, đạo diễn sẽ dâng hương trước, sau đó là đại diện nhà đầu tư kiêm tổng giám sản xuất Nhiếp Cẩm Hoa, cuối cùng là đến các diễn viên chính. Thắp hương xong, mọi người cùng nhau quay mặt về hướng truyền thông tháo tấm vải đỏ che máy quay phim, cầu chúc cho lễ khởi động máy đại cát.
Đây là phong tục độc đáo chỉ có ở giới giải trí Trung Quốc, trước kia Thương Lục không thấy có vấn đề gì, nhưng khi tự đặt mình vào trong đó hắn mới cảm nhận được sự kính sợ của người làm điện ảnh Trung Hoa.
Mọi người cùng đồng lòng cho một sự kiện thành công, điều này liên quan đến lý tưởng, ước mơ, sự nghiệp và tất thảy khát vọng của giới nghệ thuật quang ảnh. Không cần biết bọn họ bái Quan Công hay Bồ Tát, Phật Tổ hay Ngọc Hoàng đại đế, Thổ địa công công hay Thang Hiển Tổ, đây có lẽ chính là bầu không khí lễ nghi của người Trung Quốc.
Kha Dữ cũng mặc áo sơ mi trắng, hai người cùng mặc một phong cách trang phục đứng chung khung hình trông vô cùng đẹp mắt. Tạ Miểu Miểu trêu ghẹo: "Nền đỏ áo sơ mi trắng, hai người sắp đi Cục Dân chính đăng ký kết hôn à."
Kha Dữ thong dong hỏi: "Xứng đôi không?"
Chờ Tạ Miểu Miểu quả quyết đáp "Xứng", anh đập bao lì xì trong tay vào người cô: "Nói hay lắm, chúc cô mọi sự như ý nhớ."
Tô Tuệ Trân tươi cười tiếp nhận phỏng vấn ở khu vực riêng. Độ thảo luận trên người bà ta khá hot vì lâu lắm rồi mới tái xuất trên màn ảnh, những tin đồn tốt xấu với giới nhà giàu Hương Cảng cũng bị đào ra theo. Bà ta rất thức thời không chiếm spotlight trong những trường hợp thế này, trang sức toàn thân bị tháo xuống hết, trên người chỉ vận một bộ đồ màu hồng rất thanh lịch hào phóng.
"Chị rời giới ở ẩn hơn 20 năm, chuyện gì đã khiến chị hạ quyết tâm quay trở lại vậy ạ?"
"Tại sao chị lại lựa chọn bộ phim "Cửa hông" làm tác phẩm đánh dấu sự trở lại màn ảnh?"
"Trước đây chị có biết đến Đảo Nhỏ không? Đã xem qua tác phẩm nào chưa? Đã từng cộng sự với rất nhiều vị ảnh đế, lần này chị mong chờ sự hợp tác mới ở mức độ nào?"
Tô Tuệ Trân nói chuyện rất nhỏ nhẹ: "Tôi rất thích Kha Dữ, cũng rất thích Thương Lục, những người trẻ tuổi này có tiềm lực vô hạn, khiến tôi nhìn thấy tương lai của điện ảnh Trung Quốc sáng lên trước mắt mình. Câu chuyện của "Cửa hông" cũng giống như hai người bọn họ, là một ngôi sao sáng, tôi chỉ là một diễn viên đã già, thật vinh dự khi có cơ hội được góp sức treo ngôi sao sáng đó lên bầu trời trước khi bị khán giả và người hâm mộ hoàn toàn quên lãng."
Thật là một câu trả lời đẹp.
Người dẫn chương trình bất ngờ đến mức ngẩn người, qua mấy giây mới lấy lại phản ứng, liền mời bà ta đối diện với ống kính chụp ảnh kỷ niệm.
Tô Tuệ Trân sửa sang lại áo choàng, tạo dáng đứng, khóe mắt liếc thấy bóng dáng Kha Dữ và Thương Lục cùng nhau rời đi.
Mấy ngày nay bà ta bắt gặp hai người cùng tản bộ bên bờ đê cạnh cảng không biết bao nhiêu lần, ngay cả những diễn viên khác cũng nói "Hôm nay lại gặp đạo diễn Thương và thầy Kha đi cùng nhau, ha ha, hai người tiếp tục bàn chuyện điện ảnh!"
Hình như nói mãi vẫn không chán.
Thu ánh mắt lại, Tô Tuệ Trân nở nụ cười ôn hòa trước ống kính.
Tối hôm đó theo lệ là tiệc mừng khai máy, đây là dự án quan trọng nhất của GC kể từ đầu năm, quy mô bữa tiệc cũng rất lớn, Tô Tuệ Trân dẫn theo Bùi Chi Hòa cùng tham dự không phải chuyện gì to tát. Cậu ta chỉ ở đại lục thêm vài ngày nữa lại phải trở về đi tour cùng dàn nhạc. Nhiếp Cẩm Hoa là fan nhạc cổ điển, biết được Bùi Chi Hòa là nhân vật tiếng tăm trong giới nhạc cổ điển châu Âu liền đối xử ân cần hơn rất nhiều, liên tục kéo đề tài về phía cậu ta.
"Nghe nói cậu và đạo diễn Thương cùng nhau du học ở Pháp? Một người học âm nhạc một người học điện ảnh, làm sao quen biết nhau thế?"
Bùi Chi Hòa là người cao ngạo, ở châu Âu đi tiếp kiến vương tử nước này quốc vương nước kia còn ngại phiền nên vốn không để Nhiếp Cẩm Hoa vào mắt. Thế nhưng nghe ông ta nhắc đến Thương Lục, cậu ta vẫn hạ mình nở nụ cười thanh cao lạnh lùng: "Có duyên nên quen biết."
"Thế tôi hỏi mấy câu nhé," Nhiếp Cẩm Hoa rất hứng thú, "Chắc cậu biết nhiều chuyện mất mặt của đạo diễn nhà chúng tôi lắm đúng không."
Cách lẵng hoa chính giữa bàn tròn, Bùi Chi Hòa ngước mắt nhìn Thương Lục, khóe hôi hơi cong: "Không có, anh ấy không có chuyện gì mất mặt cả, chỉ có chuyện thú vị thôi."
Tô Tuệ Trân bật cười quàng vai con trai, vu.ốt ve lên gương mặt và mái tóc đen: "Bé ngốc ơi, con kể xấu đạo diễn mấy câu cậu ấy cũng không làm khó mẹ đâu —— đúng không hả đạo diễn?"
Đôi mắt sáng trong của Bùi Chi Hòa phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn chùm pha lê trên trần, tuy là nhân tạo nhưng cũng hết sức lung linh đẹp đẽ.
"Không có thật. Chuyện mất mặt nhất của Thương Lục là một lần nọ cùng tôi về nông thôn sưu tầm tư liệu, nệm của anh ấy bị trộm mất. Anh ấy không ngủ được, hơn nửa đêm còn kéo tôi ra ngoài ghi âm lại tiếng kêu của một loài chim lạ, kết quả đụng phải một buổi after party sau lễ cưới của một cặp đôi."
Cậu ta tạm dừng để nhìn về phía Thương Lục, hiển nhiên hắn cũng nhớ rõ chuyện này, liền nở nụ cười đồng tình.
"Kết quả thi sao?" Nhiếp Cẩm Hoa hỏi.
"Kết quả bọn họ tưởng chúng tôi là khách bên nhà chú rể, kéo chúng tôi vào uống rượu nhảy nhót cả đêm. Tôi kéo đàn, Thương Lục đánh đàn —— Anh ấy biết chơi harpsichord, đó là một loại đàn cổ rất thú vị. Đến kỳ nghỉ hè, chúng tôi thuê người lái xe, trên xe chở theo đàn harpsichord đi dọc bờ Địa Trung Hải, tôi viết nhạc, anh ấy quay phim. Tới các thôn trang, chúng tôi đàn Bach hoặc một ít nhạc dân gian châu Âu linh tinh cho những người Gaul, người Latin và người Germanic ở đó."
*Đàn harpsichord
Kha Dữ hờ hững nghe, tay chống mà, trên mặt nở nụ cười nhạt giống mọi người.
Anh chỉ cảm thấy hơi chán vì khó lòng tập trung lực chú ý nghe những câu chuyện thú vị và đẹp đẽ của Bùi Chi Hòa. Cậu ta kể về hôn lễ ở thôn trang có các thanh niên nam nữ vừa múa vừa hát, ánh mặt trời, mùi hương của hoa bia, đồng cỏ lau đầy bụi bay lãng đãng, những người nông dân úp mũ rơm nằm trên đống cỏ khô nghỉ ngơi giữa đồng lúa mạch, những chùm nho tươi mọng trong trang trại ở Bordeaux, tất cả, anh đều không tưởng tượng ra được.
---
Lời tác giả:
Hy vọng mọi người đừng vì cp chính mà có định kiến ghét bỏ nhân vật như Bùi Chi Hòa, hoặc cảm thấy sự xuất hiện của cậu ta ghê tởm gì đó. Những thứ tôi viết thật ra rất đơn giản, tôi viết về đủ loại tình cảm, đủ loại tình yêu, sẽ không viết một nhân vật phụ ác độc đơn thuần đâu.