Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 94

Cảm giác đùi bị đụng đụng kéo tâm tư thất thần của Kha Dữ trở về, anh giật mình choàng tỉnh, trông thấy Thương Lục đang nhìn mình bằng ánh mắt quan tâm mà chỉ hai người hiểu rõ, có lẽ hắn cũng nhận ra anh đang mất tập trung.

Kha Dữ mím môi, Thương Lục cúi đầu ghé sát: "Không thoải mái à?"

Anh ngồi ở vị trí bên trái Thương Lục, đối diện với Bùi Chi Hòa. Cậu ta cũng chứng kiến hết từ đầu đến cuối, chuyện mới kể được một nửa thì tạm dừng, quay sang hỏi: "Thương Lục, em nói có đúng không?"

"Ừ đúng."

Bùi Chi Hòa ngẩn người, miễn cưỡng cong môi. Ánh đèn không còn chói lóa, món ngon vật lạ đầy bàn cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị, cậu ta buông đũa, dùng động tác nâng chén rượu uống để kìm nén tâm trạng hoảng hốt.

Cậu ta cố ý kể sai, lúc đó chuyện không xảy ra như thế, nhưng Thương Lục không nhớ rõ.

Hoặc có lẽ hắn còn nhớ rõ, chỉ vì lúc này đang bị Kha Dữ phân tán lực chú ý nên cơ bản không nghe người ta nói những gì.

Xuyên thấu qua ánh đèn chùm pha lê, Bùi Chi Hòa nghiêm túc quan sát Kha Dữ.

Ngoại hình rất đẹp, khí chất thong dong, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo cảm giác lười biếng, nếu để hình dung rõ hơn thì trông "rất Pháp".

Hoàn toàn tương phản với cậu ta.

Tuy đã sớm quen với cảm giác bước lên sân khấu, quen với việc được vô số cặp mắt cao quý trên toàn thế giới chú mục dưới ánh đèn, cậu ta vẫn luôn có cảm giác căng thẳng, nhạy cảm, dường như lúc nào cũng có thể vụn vỡ. Tựa như con chim non luôn vùi mình trong chiếc tổ ấm áp, nhìn thấy Thương Lục mới khiến cậu ta mới có cảm giác yên tâm. Phàm là một việc nào đó, chỉ cần Thương Lục mở miệng khen ngợi một câu thì cậu ta mới như được trút gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Còn nhà phê bình âm nhạc, chuyên gia, người nổi tiếng gì đó, hoàn toàn không lọt được vào mắt Bùi Chi Hòa.

Đôi khi Bùi Chi Hòa cảm thấy mình đúng là một con chim bị dính hiệu ứng vịt con, thế giới đầu tiên nhìn thấy sau khi mở mắt là do Thương Lục mang đến, thế nên toàn bộ thế giới sau này cũng chỉ quay xung quanh hào quang của Thương Lục.

Ngay cả cảm xúc dành cho Kha Dữ cũng vậy, tuy cậu ta không biết gì về đối phương, cũng không hề có mâu thuẫn xung đột nào, nhưng chỉ ánh mắt đầu tiên Bùi Chi Hòa đã sợ hãi, bài xích anh. Đó chính là cảm giác đề phòng và đối nghịch tự nhiên của loài chim đối với thiên địch của mình.

Mỗi ngày, sau khi bài huấn luyện kết thúc, cậu ta lại không nhịn được mà đi xem xét tin tức liên quan đến Kha Dữ. Bùi Chi Hòa biết anh không có xuất thân tốt, biết anh có nhiều tai tiếng với ông chủ cũ và đạo diễn lớn, lại có kinh nghiệm yêu đương hẹn hò phong phú —— Đối tượng khác phái cũng không đủ khiến cậu ta thấy yên tâm, ngược lại còn có thêm tưởng tượng cụ thể về những trò trêu chọc tình trường thành thạo, cứ như giây tiếp theo hồn Thương Lục sẽ bị câu đi mất.

Bùi Chi Hòa lấy lại bình tĩnh, cũng dời ánh mắt ra khỏi người Kha Dữ.

Sau tiệc ăn uống là tiệc rượu cocktail, trên sân khấu biểu diễn nhạc jazz sống. Không biết là ai mở lời đề nghị, nói là cơ hội hiếm có nên muốn nghe Bùi Chi Hòa kéo một khúc Bach. Sắc mặt Bùi Chi Hòa hơi trầm xuống, Tô Tuệ Trân lại đẩy đẩy nhẹ sau lưng càng khiến cậu ta khơi dậy lòng phản kháng.

Từ sau khi bắt đầu học đàn, có chút tên tuổi, mỗi khi nhà họ Bùi có tiệc tùng lớn bé gì đó đều kêu cậu ta về kéo vài ba bài góp vui như thể Bùi Chi Hòa chỉ là một tay nhạc công râu ria gọi thì tới đuổi thì đi. Vào những lúc như vậy, bà chủ gia tộc Bùi Yến Hằng luôn ngồi bên dưới, vừa xoay xoay chiếc nhẫn vô giá trên tay vừa nhìn cậu ta đầy vui vẻ trào phúng.

Bùi Chi cùng miễn cưỡng mím môi: "Hôm nay tôi không có tâm trạng, để mọi người thất vọng rồi."

Ai cũng nghe ra chỉ là lý do đối phó, cho rằng cậu ta ngượng ngùng. Nhiếp Cẩm Hoa được đà lấn tới: "Thầy Bùi không muốn biểu diễn là vì chê chúng tôi 'tai trâu', nghe không ra diệu âm nhã ý hay sao thế?"

Đây là một câu nói khích, nếu là người da mặt mỏng một chút sẽ dễ dàng mắc bẫy ngay. Bùi Chi Hòa ưỡn thẳng sống lưng, ngón tay căng chặt, ánh mắt vô thức hướng về phía Thương Lục xin giúp đỡ. Hắn đang nói chuyện với Kha Dữ, thấy thế liền nói bâng quơ: "Ở đây có ai có đàn Stradivarius không?"

Mọi người không rõ Stradivarius là thứ gì, Nhiếp Cẩm Hoa trả lời: "Không có."

Thương Lục tiếc nuối tạ lỗi: "Tiểu Chi chỉ quen kéo Stradivarius thôi."

Lời vừa dứt, sắc mặt Nhiếp Cẩm Hoa lập tức xấu đi, những người khác tuy không hiểu lắm nhưng từ sắc mặt ông ta cũng đoán ra được cây đàn kia hẳn phải rất quý giá, không phải thứ người thường có thể cung cấp được.

Nhiếp Cẩm Hoa cười gượng mấy tiếng: "Đương nhiên, đương nhiên rồi..."

Mặt Bùi Chi Hòa không có biểu cảm gì, chỉ đến khi mọi người không chú ý mới hơi cong khóe môi.

Có lẽ vì không xuống thang được nên Nhiếp Cẩm Hoa chuyển lực chú ý lên người Kha Dữ: "Trước giờ tôi cũng chưa được nghe Đảo Nhỏ hát đâu nhé."

Có người lập tức phụ họa: "Thầy Kha hát hay lắm, có một lần biểu diễn trên gameshow nào rồi mà?"

Kha Dữ cầm ly Whiskey trên tay, nghe vậy mỉm cười: "Uống hết ly này thì ngũ âm còn không đủ, hát hò làm sao được?"

"Không lừa được ai đâu." Nhiếp Cẩm Hoa cười chỉ chỉ vào anh, "Ai chẳng biết Kha Dữ cậu ngàn ly không say, hai cân rượu trắng mà uống như uống nước lọc."

Kha Dữ bật cười lắc đầu.

Nhiếp Cẩm Hoa lại quay sang Thương Lục: "Đạo diễn Thương? Xem ra chúng tôi không mời được thầy Kha rồi, bây giờ phải xem diễn viên chính có nghe lời đạo diễn hay không thôi." Nhiếp Cẩm Hoa là đại diện của tư bản, lại là tổng giám sản xuất, có thể nói là người mà tất cả mọi người ngồi đây phải nhìn sắc mặt mà hành động. Vừa rồi ông ta bị Bùi Chi Hòa phá đám mất mặt, không lý nào có chuyện không làm khó được một đạo diễn mới toanh và diễn viên tuyến hai tên tuổi phập phù. Khuôn mặt ông ta vẫn treo nụ cười quen thuộc, nhưng ánh mắt đã hơi tối lại ra chiều không vui.

Mọi người bắt đầu ồn ào, thái độ nhiệt tình hơn lúc mời Bùi Chi Hòa nhiều.

Không chờ Thương Lục mở miệng, Kha Dữ buông ly rượu xuống, thong thả cởi nút tay áo sơ mi rồi cúi đầu xắn tay áo, "Hôm nay sếp Nhiếp nhất định muốn xem tôi diễn trò mất mặt, đến đạo diễn cũng kéo ra luôn."

Anh ngước mắt nhìn Thương Lục, cười như không cười: "Vậy để tôi lên."

Bóng dáng đi xuyên qua đám đông rất ung dung. Lúc anh bước lên sân khấu, ánh đèn đã thay đổi, Kha Dữ trao đổi mấy câu với ca sĩ hát chính, cắm micro lên giá để đối phương giúp điều chỉnh độ cao, sau đó anh che mic cúi người nhìn xuống dưới sân khấu. Trên dưới chênh lệch không quá cao, lúc này hội trường đã hoàn toàn yên tĩnh nên ai nấy đều nghe thấy chất giọng hờ hững không lớn của Kha Dữ: "Sếp Nhiếp lại đây, chọn bài nào anh thích đi."

Tâm tình không vui của Nhiếp Cẩm Hoa được anh trấn an kịp thời, thò tay chọn một bài hát Quảng Đông khá cũ dưới ánh mắt hâm mộ của toàn bộ khán giả. Kha Dữ quay đầu xác nhận xem nhạc công có đàn được hay không, nhạc công guitar gật đầu, lúc này Thương Lục cũng bước lên sân khấu.

Nền sân khấu chỉ cao khoảng một bậc thang, nhưng hắn cao như thế, vừa đứng lên đã khiến mọi người phải ngước nhìn. Kha Dữ khẽ liếc nhìn hắn đi về phía mình, hơi kinh ngạc cười hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Thương Lục xắn tay áo, "Tôi tới giúp thầy Kha đệm nhạc."

Thẳng đến khi hắn đến bên vị trí cây dương cầm, toàn hội trường mới chậm chạp phản ứng lại —— Hắn muốn đánh đàn. Nhạc công vội vã đứng dậy nhường chỗ. Dưới ánh đèn màu lam, một đôi tay thon dài chuyên cầm ống chỉ đạo đặt lên những phím đàn trắng đen, sau một nhịp thở, một chuỗi âm thanh trong trẻo vang lên.

Tất cả mọi người đều trông thấy Kha Dữ cười, tuy không biết anh cười chuyện gì nhưng dáng vẻ cầm micro cúi đầu cười quá bắt mắt, không khỏi khiến người ta nghĩ đến cảnh tượng anh đàn bass trong phim của Thương Lục. Thầy Diêm nói rất đúng, đích xác rất gợi cảm.

Chất giọng Kha Dữ rất tốt, nghe tựa như một loại nhạc cụ đã qua bộ lọc xử lý, mang theo hồi ức tuổi trẻ xa xưa quá vãng, điều này khiến anh có ưu thế bẩm sinh trong công việc độc thoại hoặc ca hát.

Anh nắm lấy giá đặt micro, thân thể cao gầy đứng hơi nghiêng, cặp chân dài bọc trong quần tây chiếc cong chiếc thẳng, gót chân gõ gõ theo nhịp nhạc.

Bùi Chi Hòa đứng bên dưới lẳng lặng nhìn một lát rồi buông ly champagne. Mỗi lần Kha Dữ lơ đãng liếc qua sườn sân khấu, Thương Lục luôn đúng lúc ngước mắt lên đáp lại. Trống, đàn guitar và bass đều trở thành phông cảnh làm nền, dáng vẻ Thương Lục đánh đàn lỗi lạc anh tuấn, kỹ thuật vẫn thành thạo như xưa —— Không, mấy hợp âm đơn giản thế này căn bản không cần đến kỹ thuật. Hắn chỉ làm nền cho tiếng ca của Kha Dữ, dùng cách thức không quá trang trọng nhưng rất vừa phải khiến người ta cảm nhận chắc chắn —— Tiếng ca và tiếng đàn này quả thật nên xuất hiện cùng nhau.

Cơn gió ngoài ban công thốc vào mặt, Bùi Chi Hòa chớp chớp mắt, không biết tại sao mà trong lòng càng quẫn bách ê ẩm.

Tô Tuệ Trân cất khăn choàng, nhìn cậu ta một lát mới đi đến bên cạnh người: "Con đang buồn lắm đúng không?"

Bùi Chi Hòa hấp tấp đổi sắc mặt, nhưng vẫn không trốn tránh được ánh mắt sắc bén của mẹ: "Không có."

"Nói mẹ biết đi, con thích Thương Lục chứ gì?"

Bùi Chi Hòa giật mình sửng sốt, khuôn mặt đỏ lên dưới ánh trăng. Sau khi tiếng cười nói của bữa tiệc bị cánh cửa kính cách âm dày chặn lại, cậu ta hơi cụp mắt: "Không, sao con có thể thích đàn ông được chứ."

"Nếu con không thích, vậy để mẹ giới thiệu giới thiệu bạn gái cho cậu ta nhé ——"

"Đừng!"

Tô Tuệ Trân mỉm cười cổ vũ nhìn con trai.

Bùi Chi Hòa xấu hổ vì những lời bộc phát và giả tạo của mình, "Nhưng Thương Lục không thích con."

"Làm sao con biết? Cục cưng ơi, Thương Lục đối xử với con rất tốt, cũng chỉ tốt với một mình con thôi."

Bùi Chi Hòa nửa tin nửa ngờ: "Thật không? Mẹ biết ạ?"

Cậu ta nghĩ thầm, Thương Lục cũng đối xử với Kha Dữ rất tốt mà. Có lẽ đúng như lời hắn, Kha Dữ là một thiên tài. Hắn là người thích tài năng, luôn dùng hết sức mình để tránh cho những viên minh châu đó lấm bụi trần, thế cho nên cũng khiến cậu ta không phân biệt được lòng tốt này đơn thuần chỉ là yêu tài hay còn có thêm thứ tình cảm khác không thể nói rõ.

"Đương nhiên." Tô Tuệ Trân đáp nhàn nhạt, tay vu.ốt ve chiếc vòng cổ kim cương, "Mẹ con là người từng trải, đương nhiên biết cậu ta có đối xử đặc biệt với con hay không."

"Anh ấy cũng đối xử với Kha Dữ rất tốt."

Tô Tuệ Trân bật cười, yêu chiều vỗ về khuôn mặt cậu ta: "Thương Lục là đạo diễn, đương nhiên phải cư xử tốt với diễn viên chính. Con ghen tị sao?"

Bị chọc trúng tim đen, Bùi Chi Hòa không thể phủ nhận, "Có một chút."

"Cậu ta làm sao so với con? Con là thiên tài chân chính, tương lai sẽ càng thêm nổi tiếng. Con đã từng nghĩ thành tựu của mình trong giới âm nhạc cổ điển chưa chắc đã kém hơn Thương Lục trong vòng điện ảnh chưa. Con sợ cái gì? Đã thích là phải tranh thủ, nếu con không nói ra, Thương Lục biết thế nào được?"

"Anh ấy sẽ càng kéo dài khoảng cách với con thôi."

"Sao có thể?" Tô Tuệ Trân đỡ hai vai con trai, ngước nhìn, "Ngày con và Thương Lục quen biết nhau, con bảy tuổi, cậu ta chín tuổi. Tên con là Chi Hòa, có biết nghĩa là gì không? Là phồn hoa hòa hợp, giống như cách con kéo Bach ấy, không hề có một âm điệu, một nốt nhạc dư thừa nào." Tô Tuệ Trân cười thở dài, "Các con thật sự có duyên với nhau, mệnh cậu ta thiếu mộc, trong tên có có Mộc —— Mẹ cảm thấy hai đứa đúng là một đôi trời đất tạo thành."

Bình Luận (0)
Comment