Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 95

Dưới ánh trăng, Bùi Chi Hòa ngây thơ mờ mịt nhìn mẹ mình, ngữ khí không quá xác định: "... Thật không?"

Tô Tuệ Trân dùng ngón tay tươi trẻ như thiếu nữ gảy gảy tóc mái cậu ta, ánh mắt tràn ngập lòng yêu thương của người mẹ: "Đương nhiên là thật, mẹ lừa cục cưng của mẹ làm gì?"

Cha mẹ yêu con luôn tính kế lâu dài.

Sự ra đời của Bùi Chi Hòa là một cuộc chiến du kích lẩn trốn mọi bề rất dài dòng. Con người luôn dễ dàng quên đi nỗi đau, Tô Tuệ Trân đã không còn nhớ rõ về mười tháng gian khổ đó nữa, chỉ biết khắc sâu tiếng khóc chào đời của con mình vào trong trí nhớ.

Chuyện đưa con trai trở về nhà họ Bùi cũng không phải quá bất ngờ.

Bùi Yến Hằng muốn cho bà ta cảm nhận nỗi đau mất con, còn Tô Tuệ Trân chỉ muốn cho Chi Hòa cái họ "Bùi" —— Tuy Bùi Chi Hòa chỉ là đứa con riêng của người chồng ở rể nhà giàu, hoàn toàn không liên quan gì đến huyết mạch chính tông của nhà bọn họ.

Nếu nói như vậy, Chi Hòa mang họ Bùi là một sự kiện vừa chiến thắng nhưng cũng vừa thất bại.

Tô Tuệ Trân chỉ muốn tận hưởng trò chơi tuổi trẻ cùng những cuộc tình chớp nhoáng, bà ta kiên định tin rằng tử cung của mình đã hoàn thành nhiệm vụ, cho nên lựa chọn phương thức tránh thai vĩnh viễn. Trong xã hội ngày nay, bốn chữ "mẹ quý nhờ con" tuy đã lỗi thời nhưng vẫn phát huy công hiệu rất mãnh liệt. Người đàn ông tên Liên Hải Uyên cả đời làm con rể nhà họ Bùi, đến nằm mơ cũng muốn có huyết mạch của chính mình để thỏa thuê với vai trò phụ quyền gia trưởng ——

Bùi Chi Hòa chính là đứa con duy nhất đó.

Những đứa con trong giá thú của ông ta là thuộc về nhà họ Bùi chứ không thuộc về Liên Hải Uyên, chỉ có Bùi Chi Hòa mới phải. Đến thời cơ chín muồi, bất cứ lúc nào Chi Hòa cũng có thể đổi về họ "Liên", Tô Tuệ Trân không có ý kiến gì cả.

Theo như tính toán của Liên Hải Uyên, cục diện tốt nhất là đến một ngày Bùi Yến Hằng chết trước, ông ta sẽ thuận lợi thu tấm lưới mình giăng sẵn mấy năm nay, khối tài sản khổng lồ của nhà họ Bùi cứ thế sang tên đổi chủ. Còn cục diện mà không tốt không xấu, chí ít nhà họ Bùi sẽ sụp đổ, ông ta nhận được phần tiền mình "nên có". Vì ảo tưởng dơ bẩn đó, ông ta đã cúi đầu khom lưng ở nhà họ Bùi mấy chục năm, cho dù đứa con riêng của mình bị bắt ép "nhận tổ quy tông", ông ta cũng đối xử với nó rất lạnh nhạt, gần như xem là người xa lạ.

Sau lưng lại cố hết khả năng đối xử tốt với Tô Tuệ Trân.

Liên Hải Uyên xem bà ta là vợ chính thức, thờ ơ với mọi tai tiếng tình ái, rộng rãi dâng lên ngọc ngà châu báu giá trị liên thành; giới thượng lưu, giới minh tinh hay hội phu nhân quý bà Hồng Kông, ông ta cũng đứng phía sau trù tính sắp xếp ổn thỏa. May mắn là Tô Tuệ Trân từng nổi tiếng một thời, cũng có vòng nguyệt quế ảnh hậu nên mới được người đời tô vẽ thành câu chuyện "đáp lên cành cao". Tất cả mọi người đều cho rằng bà ta có tiếng nói trong vòng xã giao như thế là nhờ vào bản lĩnh luồn cúi linh hoạt của chính mình.

Đêm đã khuya, Tô Tuệ Trân sửa sang lại cà vạt cho Bùi Chi Hòa, lại cẩn thận vuốt phẳng những nếp nhăn không tồn tại trên cổ áo sơ mi, "Cục cưng ơi, con không kém cỏi hơn bất cứ ai cả. Trong mắt mẹ hay trong mắt Thương Lục cũng vậy, những gì con muốn nhất định phải có bằng được. Con phải nhớ kỹ, chỉ cần con muốn, con sẽ giành được thôi."

Khuôn mặt Bùi Chi Hòa cực kỳ giống bà, rất trầm tĩnh mà ngây thơ, ngây thơ mà yếu ớt tựa như một câu chuyện đồng thoại viết lên mặt pha lê. Cậu ta không hiểu thâm ý nửa câu sau của Tô Tuệ Trân, chỉ cúi đầu: "Thương Lục sẽ không về Pháp nữa."

Thấy con trai suy sụp, Tô Tuệ Trân nhìn cậu ta bằng ánh mắt vừa xa lạ vừa chăm chú, gần như đang dò xét từ một nơi rất xa.

Tình yêu của người trẻ tuổi đúng là cảm động, nhưng vô dụng thôi. Một người đàn bà cực kỳ tỉnh táo như Bùi Yến Hằng thời trẻ cũng từng yêu Liên Hải Uyên đến phát điên phát cuồng, sau này thời gian đã chứng minh tình yêu của bà ta là một thứ vừa vô dụng vừa sai lầm đến đau đớn.

Tô Tuệ Trân từ ái mỉm cười: "Thương Lục không trở về Pháp, chẳng lẽ con không về Trung Quốc được hay sao?"

Bùi Chi Hòa chấn động, "Mẹ có ý gì?"

"Giới giải trí âm nhạc cổ điển đâu có thiếu minh tinh? Con đẹp trai thế này, lại là thiên tài, về nước càng có tiền đồ hơn ở châu Âu. Hơn nữa, con đi nhiều năm như thế, chẳng lẽ không nghĩ đến việc về với mẹ sao? Giới âm nhạc cổ điển quốc nội đã phát triển lắm rồi, chỉ cần tìm một công ty quản lý đáng tin, tương lai cơ hội mở show lưu diễn cá nhân còn nhiều hơn ở châu Âu nữa, bao giờ người ta mời lại xuất ngoại mấy tháng, không phải tốt lắm sao?"

Lời lẽ của Tô Tuệ Trân trước nay luôn nhẹ nhàng mà có ý ân cần dạy dỗ, Bùi Chi Hòa nghe xong cũng hơi dao động, suy nghĩ kỹ một trận cảm thấy mẹ nói rất có lý.

"Vậy mẹ..." Cậu ta thấy hơi khó mở lời, ngập ngừng một lúc mới hỏi, "Mẹ cảm thấy Thương Lục có thích Kha Dữ không?"

"Sao có thể?" Tô Tuệ Trân bật cười, "Con nhìn cậu ta lúc nào cũng nhắc Kha Dữ nên trong lòng không thoải mái à? Đó đều là vì công việc, tài năng diễn viên của Kha Dữ rất thấp —— Đương nhiên cậu ta đúng là có một chút khí chất độc đáo, nhưng tóm lại vẫn không phải hạt giống tốt. Thương Lục tình nguyện dìu dắt, con cứ kệ đi. Làm giáo viên không phải nên thường xuyên khuyến khích những học sinh kém sao? Thương Lục cũng hành xử y như thế đấy."

Bùi Chi Hòa muốn nói rằng, mỗi lần Thương Lục và Kha Dữ ở bên nhau, bầu không khí giữa hai người luôn khiến người ngoài chen chân không lọt. Tô Tuệ Trân dường như biết đọc suy nghĩ, không chờ cậu ta mở miệng đã nói tiếp: "Chắc con không biết, mỗi lần con và Thương Lục ở cùng nhau, Kha Dữ kia cũng chỉ tính là người ngoài làm nền thôi."

Mỗi một câu của bà ta đều nhẹ nhàng mà xoa dịu lòng người, chỉ có bàn tay đeo nhẫn ngọc lục bảo là luôn cẩn thận vu.ốt ve mặt dây chuyền kim cương lóe sáng rực rỡ trên ngực.

Bùi Chi Hòa rất thích người khác đặt tên mình và Thương Lục cạnh nhau, khóe môi cậu ta vô thức cong lên, ánh mắt lóe lên chút kiêu ngạo ngây thơ, trẻ con đến mức nhìn một cái là ra ngay.

"Thật ra anh ta cũng rất nỗ lực," Sợ Tô Tuệ Trân hiểu lầm, cậu ta vội bổ sung, "Con đang nói Kha Dữ."

Tô Tuệ Trân buồn cười nhìn con trai, "Con biết à? Còn giúp người ta nói chuyện nữa chứ?"

"Hôm trước con bắt gặp Kha Dữ trong khu dân cư, anh ta ngồi tán gẫu với mọi người không hề có chút tính khí ngôi sao nào, còn cùng bọn họ ngồi xổm bên bờ sông câu tôm."

Tô Tuệ Trân lãnh đạm bĩu môi, ra chiều khinh thường.

"Sau đó anh ta bị Thương Lục kêu đi mất, còn làm rơi một quyển sổ tay."

"Con mở ra xem?"

"Lúc rơi xuống nó đã mở ra rồi" Bùi Chi Hòa giải thích, "Bên trong viết đầy chữ."

Tô Tuệ Trân không mấy hứng thú, chỉ hờ hững cổ vũ một tiếng, "Thế à, viết những gì?"

"Rất kỹ càng tỉ mỉ, còn kỹ càng phức tạp hơn nhạc phổ giao hưởng nữa."

Cách so sánh này rất "Bùi Chi Hòa", Tô Tuệ Trân khẽ bật cười, "Lợi hại vậy sao?"

"Ừm, ví dụ như một công nhân khuân vác trong chợ bán sỉ nằm ngủ trên xe đẩy như thế nào, chân phải gác ra sao, tay phải gối xuống đầu theo kiểu gì, lúc nghe thấy có người kêu mình phải chầm chậm ngồi dậy, đôi mắt liếc lên liếc xuống quan sát đối phương chán chê mới mở miệng báo giá, viết rất rõ ràng." Bùi Chi Hòa hơi ngượng ngùng, "Con không giở lung tung, chỉ nhìn đúng một trang đó thôi... Con cảm thấy anh ta viết rất tốt, rất có tính văn chương."

Tô Tuệ Trân trầm ngâm một lát rồi mỉm cười, "Còn gì nữa không?"

"Là như thế thôi, rất kỹ càng chi tiết, bên cạnh còn vẽ hình minh họa đơn giản nữa." Vào giây phút đọc được quyển sổ tay, trong lòng Bùi Chi Hòa dâng lên lòng đồng cảm khó tả. Đó là một loại chấp nhất, liều mạng không muốn phụ lòng mong đợi của mọi người sau khi được công nhận. Lúc đó cậu ta giận dỗi nghĩ thầm, xem ra anh còn chút lương tâm, không muốn phụ lại kỳ vọng của Thương Lục. Nhưng mà tôi có thể báo đáp ơn tri ngộ, còn anh thì sao?

"Đúng là rất kỳ công, nhưng trong cái ngành này, nếu không có tài năng thì kỳ công đến mấy cũng vô dụng." Tô Tuệ Trân nhàn nhạt kết luận.

Bữa tiệc đã đến hồi vãn, Tô Tuệ Trân kéo Bùi Chi Hòa vào hội trường lần nữa, trông thấy Kha Dữ và Thương Lục đang được Nhiếp Cẩm Hoa và mọi người vây quanh, hình như là khen anh hát rất hay.

Có người hỏi: "Thầy Kha biết đàn bass thật sao?"

"Có chơi mấy lần." Kha Dữ đáp.

"Không nhìn ra luôn đấy." Người nọ cười phụ họa, "Đàn bass trông không quá xứng với anh."

Bass vốn là nhạc cụ ít được chú ý, nhạc công chơi bass cũng là người có độ tồn tại mờ nhạt nhất trong ban nhạc. Kha Dữ cảm thấy mình cực kỳ xứng với nó, anh muốn hòa mình vào dòng chảy âm nhạc nhưng không chờ mong mình sẽ trở thành tiêu điểm chú ý.

"Tại sao thầy Kha lại chơi nhạc cụ?" Nhiếp Cẩm Hoa hỏi.

Bùi Chi Hòa nghe Kha Dữ đáp một câu hết sức đồng cảm, "Âm nhạc có tính tưởng tượng."

Âm nhạc là nghệ thuật hàm súc nhất trong tất cả các môn nghệ thuật. Không giống như điện ảnh, hội họa, vũ đạo có hình ảnh trực tiếp, cách thức thể hiện và tiếp xúc của nó là độc nhất, không thể chia sẻ. Cũng chính nhờ sự hàm súc đó mà nó trở thành thứ nghệ thuật cao cấp nhất. Một nhà soạn nhạc chắc chắn phải chịu cô độc, một đoạn nhạc phổ cũng nhất định phải cô độc. Biểu diễn là cô độc, cảm thụ cũng là cô độc.

Bởi vì nguyên nhân này, âm nhạc hoặc là không chạm đến nơi nào cả, hoặc có thể đi thẳng vào trái tim một người.

Tô Tuệ Trân cảm thấy rất thú vị, bà ta hơi nghiêng đầu, để lộ nụ cười lặng lẽ đầy ẩn ý.

Trên phim trường ngày mai, Kha Dữ chắc chắn sẽ cho bà ta phải bất ngờ.

---

Lời tác giả:

Chắc các bạn đang đoán Thương Lục sẽ đánh đàn để giải quyết chứng tâm manh cho Kha Dữ chứ gì..

Bình Luận (0)
Comment